Phương Giải được Trầm Khuynh phiến gọi là thiên tài, lại không nghĩ rằng mình là một thiên tài. Hắn đã nghĩ ra một biện pháp ngu ngốc, uy lực của nắm đấm hắn đủ mạnh, quyền phong mặc dù không thể đả thương người nhưng có thể thúc đẩy khối thiên địa nguyên khí yếu ớt kia. Trong mắt hắn đây là chuyện hắn ngẫu nhiên nghĩ ra, không có đáng để khen ngợi. Nhưng, đổi thành Trầm Khuynh Phiền thì lại khác.
Trầm Khuynh Phiến dùng nội kình đem thiên địa nguyên khí bên ngoài cơ thể thúc phát ra ngoài, so với quyền phong của Phương Giải linh hoạt ổn định hơn không biết bao nhiêu lần. Gơn nữa làm như vậy, thời điểm Trầm Khuynh Phiến tái xuất chiêu không cần đem nội kình phát ra nữa, mà chỉ dùng một lượng cực ít nội kình thúc phát thiên địa nguyên khí bên ngoài cơ thể đến nơi.
Làm như vậy, tốc độ tiêu hao nội kình trong khí hải sẽ chậm đi không ít. Ví dụ trước kia phải dùng một phần nội kình thi triển kiếm khí, bây giờ chỉ cần dùng một nửa nội kình, cộng thêm thiên địa nguyên khí bên ngoài cơ thể, là có thể đạt thành uy lực giống như dùng một phần nội kình hóa thành kiếm khí.
Nói cách khác, trước đây cùng người khác chiến đấu nội kình trong khí hải có thể kiên trì nửa canh giờ. Nhưng bây giờ, thì có thể kiên trì một canh giờ.
Đối với tu hành giả mà nói, đây tuyệt đối là chuyện khiến người ta kinh hỉ.
Phương Giải là lĩnh ngộ được từ trong kiếm khí của Trầm Khuynh Phiến, nhưng không biết bởi vì lĩnh ngộ của hắn Trầm Khuynh Phiến cũng có không ít lĩnh ngộ.
Mặt trời lên cao thì Phương Giải cũng dừng rèn luyện, hắn lau lau mồ hôi trên trán đi về phía Trầm Khuynh Phiến. Trầm Khuynh Phiến xoay người mỉm cười, chậm rãi bước đến. Phương Giải kéo tay Trầm Khuynh Phiến cười cười nói:
- Ta cho rằng thiên tài đều không cần dày công khổ luyện, chỉ có phế vật như ta mới cần dựa vào nỗ lực hậu thiên.
Trầm Khuynh Phiến cười nói:
- Làm thiên tài cũng có thời điểm nỗ lực ban đầu, huynh không lẽ không cảm thấy tuyệt vọng?
- Tuyệt vọng cái rắm.
Phương Giải bĩu môi nói:
- Thiên tài kiếm đạo độc nhất vô nhị là nữ nhân của ta, ta còn cần tuyệt vọng? Đối với nam nhân mà nói được bao nuôi không hẳn đã là chuyện xấu. Những lúc gặp phải cường địch chỉ cần hét lên một tiếng vợ yêu liền lập tức xử lý tất cả, ngẫm lại cũng là một chuyên rất hoành tráng.
- Nói cũng đúng.
Trầm Khuynh Phiến mỉm cười nói:
- Nhưng ngộ nhỡ giữa chúng ta có mâu thuẫn, huynh ngoại trừ chịu đòn chẳng còn lựa chọn nào khác sao?
Phương Giải đang định nói chuyện thì sau lưng họ, đình hóng mát cách nơi Trầm Khuynh Phiến vừa đứng năm mét đột nhiên ầm ầm sụp xuống. Bốn cột trụ của nó đồng loạt bị gãy từ bốn phía, vết cắt bằng phẳng giống như bị tuyệt thế thần binh lướt qua. Đình sụp xuống, khuấy động một mảng bụi mù.
Phương Giải quay đầu nhìn, sau đó nuốt nước bọt:
- Xem ra ta sẽ phải nhường nàng trong một thời gian rất dài, phẩm đức tốt đẹp nhất mà nam nhân phải ghi nhớ nhất chính là đàn ông tốt không đấu với nữ nhân.
Trầm Khuynh Phiến có chút đắc ý cười cười:
- Đâu chỉ mình muội, Tiểu Yêu còn sớm tu hành ngưng kết niệm lực hơn muội. Tỷ ấy và Trác Bố Y đều là tu hành giả loại cảm tri. Một khi tu vi đại thành còn đáng sợ hơn tu hành giả cùng cấp bậc. Bởi vì công kích của họ, mới là vô tích chân chính. Muội phải dựa vào kiếm khí mới có thể chế địch giết địch, còn Tiểu Yêu là dựa vào niệm lực của mình… Tu vi của tỷ ấy nếu tinh tiến thêm một chút, thì có thể không hay không biết khống chế một người.
Phương Giải nói:
- Ý của nàng là muốn cho ta biết, sau này nếu ta đắc tội nàng sẽ bị nàng dùng kiếm khí cắt thành một trăm mấy chục mảnh. Nếu ta đắc tội Tiểu Yêu, Tiểu Yêu sẽ khống chế ta đem ta chặt thành một trăm mấy chục khúc?
Trầm Khuynh Phiến hất bím tóc sau lưng nói:
- Gần như là như vậy.
Phương Giải thở dài nói:
- Xem ra được bao nuôi cũng là một nghề kĩ thuật… Nói không chừng còn mất mạng nữa.
- Cho nên đối xử với bon muội tốt một chút.
Trầm Khuynh Phiến kéo tay Phương Giải, vừa đi vừa nói:
- Sau này y phục của bọn muội đều do huynh giặt, nước bọn muội tắm đều do huynh gánh, bọn muội muốn ăn cái gì huynh phải làm cái đó, cho dù làm rất khó ăn cũng tốt hơn đồ huynh mua bên ngoài rất nhiều rất nhiều, bọn muội chưa buồn ngủ huynh phải cùng bọn muội nói chuyện, cho dù rút ruột moi gan cũng phải kể vô số chuyện cười cho chúng ta nghe.
- Hai nàng hòa thuận với nhau từ bao giờ vậy?
Phương Giải nhìn nàng hỏi:
- Chẳng lẽ bị ta ngủ rồi liền có chung kẻ thù?
Trầm Khuynh Phiến đỏ mặt, nàng quay đầu đi không để Phương Giải nhìn thấy:
- Ưu điểm lớn nhất của con người huynh chính là da mặt quá dầy, vô sỉ đến mức độ nhất định.
Phương Giải cười nói:
- Kì thực ta còn một biện pháp, khiến quan hệ của hai nàng tốt hơn một chút.
Trầm Khuynh Phiến có chút sửng sốt, sau đó không kìm được hỏi:
- Biện pháp gì?
Phương Giải hắng giọng một cái trịnh trọng nói:
- Nàng xem, ta này nọ với nàng xong, nàng liền trở nên dịu dàng, thái độ đối với Tiểu Yêu cũng thay đổi. Sau đó ta này nọ Tiểu Yêu, Tiểu Yêu cũng trở nên dịu dàng, thái độ với nàng cũng thay đổi. Nếu hai nàng cùng… với ta…vậy chẳng phải các nàng sẽ thân như tỷ muội!
Trầm Khuynh Phiến nheo mắt, khóe miệng nhếch lên một đường cong kiểu mị:
- Huynh thực sự muốn vậy?
Phương Giải đột nhiên cảm thấy sống lưng mình một trận ớn lạnh, nhưng hắn do dự một lát vẫn là kiên định gật gật đầu:
- Ta thực sự muốn!
Hắn vốn tưởng sẽ bị Trầm Khuynh Phiến xử lý một phen, ai ngờ Trầm Khuynh Phiến lại mỉm cười xinh đẹp, nàng nghiêng đầu, môi đỏ dán lên tai Phương Giải hơi thở thơm như hoa lan nói:
- Đêm nay muội ở trong phòng đợi huynh, có bản lĩnh huynh dẫn Tiểu Yêu cùng đến…
Phương Giải ngơ ngẩn, sau đó hé miệng bật cười ngây ngô.
Tiếng cười, thực sự rất ngốc.
…
…
Lúc ăn điểm tâm, Phương Giải không có nhìn thấy Trần Hanh Trần Cáp và hắc tiểu tử Yến Cuồng. Hắn gọi Trần Hiếu Nho vào hỏi chuyện, Trần Hiếu Nho cũng không biết ba người họ đi đâu. Vốn định ăn xong bữa sáng sẽ lập tức lên đường, nhưng không thấy ba người họ thì không thể xuất phát.- Sáng sớm hôm nay, ta nghe Tiểu Hắc nói muốn ăn bánh bao nhân thịt, bữa sáng sẽ không ăn cùng chúng ta, tự hắn ra ngoài ăn, sau đó Trần Hanh và Trần Cáp cũng nghe thấy, nằng nặc đòi hẵn dẫn đi cùng…
Nhiếp Tiểu Cúc bộ dạng thục nữ vừa ngắt màn thầu vừa nói.
Hắn là một hán tử vai năm thước rộng thân mười thước cao, so với kì lân không hề thua kém, nhưng lại luôn làm bộ yểu điệu, giơ tay nhấc chân còn nữ nhân hơn cả nữ nhân. Lúc hắn uống rượu, sẽ dùng tay áo che mặt. Lúc hắn đi đường, hai đùi sẽ khép rất chặt. Lúc hắn nói chuyện, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp như sợ kinh động người khác.
Nhất là, nữ hồng của hắn trên cơ bản giỏi hơn bất cứ nữ nhân nào.
Phương Giải từng nhìn thấy hắn thêu hoa, kim bạc nhảy nhót trên mặt vải, chẳng những tốc độ nhanh đến kinh nhân, hạ kim tinh chuẩn khiến người ta không ngững cảm thán. Mà sở trường của hắn, chính là thêu áo gối uyên ương hí thủy.
Phương Giải mất rất nhiều thời gian mới thích ứng được kẻ quái thai này, nhưng đến bây giờ vẫn có chút không được tự nhiên.
- Ngươi đã nghe thấy sao không cản họ?
Phương Giải nói:
- Biết rõ Tiểu Hắc và hai tên đó tính tình đều như trẻ con, nếu ba người gây họa thì phải giải quyết thế nào?
- Ta muốn ngăn đấy chứ…
Nhiếp Tiểu Cúc cúi đầu, vểnh lan hoa chỉ lau lau nước cháo nơi khóe miệng:
- Nhưng ngươi cũng biết, Trần Hanh và Trần Cáp ta đều không đánh lại họ. Ta nếu như chọc giận hai người đó, ai biết có bị họ một người cầm tay một người cầm chân xé xác hay không.
Phương Giải thở dài, đứng dậy nói:
- Ra ngoài tìm hai người họ đi, hôm nay chúng ta phải lên đường, mau chóng băng qua Mang Nãng Sơn, đi đường thủy trực tiếp đến Ung Châu.
Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Nhiếp Tiểu Cúc ngươi đi nói với Diệp tướng quân một tiếng, những người còn lại đều ra ngoài tìm.
Cách đại viện Phương Giải một dặm, hắc tiểu tử Yến Cuồng đi trước, Trần Hanh và Trần Cáp lẽo đẽo theo sau. Hai người họ giống như hai đứa trẻ sợ lạc mất cha, tay nắm tay theo sát phía sau hắc tiểu tử.
- Còn xa nữa không?
Trần Hanh vừa đi vừa hỏi:
- Nếu Tiểu Phương Phương biết chúng ta lén chạy ra ngoài ăn bánh bao mà không mang theo hắn, hắn nhất định sẽ rất tức giận.
Trần Cáp nói:
- Tiểu Phương Phương mà giận thì sẽ nghiêm mặt, đáng sợ hệt như lúc mẫu thân nghiêm mặt… Nếu như hắn thực sự tức giận, sẽ không còn ai kể chuyện, không còn ai mua quần áo mới cho chúng ta nữa.
- Ở ngay đây thôi.
Hắc tiểu tử chỉ chỉ vào một quầy hàng ven đường vui mừng nói:
- Các ngươi xem, người đó chẳng phái bán bánh bao nhân thịt sao!
- Ý… đúng rồi!
Trần Hanh lập tức bật cười:
- Từ lúc chúng ta ngồi xe ngựa, chưa một lần được ăn bánh bao. Nghĩ lại mà thèm… Hắc tiểu tử, ngươi mang tiền rồi chứ?
Hắc tiểu tử lập tức lấy ra một túi tiền:
- Sao lại không mang! Tiền công Tiểu Phương đại nhân đưa cho đều ở đây hết.
Cách đó không xa, ông chủ cửa hàng bánh bao nhìn thấy ba người bọn họ đi đến, không kìm được khóe miệng giật giật vài cái. Hắn đem lồng bánh bao cuối cùng đổi lên trên, mở nắp quan sát, lồng bánh bao nóng hổi bốc khói nghi ngút khiến người ta không khỏi thèm thuồng.
Hắn nhìn nữ tử bên cạnh, nữ tử này khẽ gật đầu với hắn dùng thanh âm cực nhỏ nói:
- Dùng là bán bộ đảo của Đương gia Giang Nam, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ ăn xong một cái bánh bao này cũng đừng mong sống sót! Đây là công công đặc biệt cấp cho chúng ta, trên giang hồ đã không còn nhiều nữa.
- Ta biết.
Ông chủ cửa hàng bánh bao chính là Ly Hỏa, hắn đem trường kiếm dưới thớt đẩy đẩy vào trong cười nói:
- Nghe nói một bình nhỏ trị giá ba trăm lượng bạc, đồ của Đường gia thứ nào cũng đắt như vàng. Nhưng chưa bao giờ nghe nói độc dược Đường gia không độc chết người.
Hắn nhìn ba người đi đến, chỉ chỉ một lồng bánh bao khác nói:
- Lát nữa chia ra, bánh bao của Yến Cuồng mang lên cuối cùng.
Nữ nhân gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu:
- Ly Hỏa… Ngươi có bao giờ nghĩ, nếu Trần Hanh và Trần Cáp đều chết, Yến Cuồng nếu không sao, Phương Giải liệu có nghi ngờ? Nếu Phương Giải không nghi ngờ, Trần Hiếu Nho bọn họ cũng sẽ bị Phương Giải xa cách, thậm chí lúc nổi giận còn có khả năng ra tay. Mà chúng ta bây giờ lại không thể không cần bọn Trần Hiếu Nho làm nội ứng, cho nên…
Nữ tử này tên là Lục Minh Lan, mười năm trước là một nhân vật độc ác có tiếng trên giang hồ.
Ly Hỏa nhíu nhíu mày, trầm mặc một lúc nói:
- Ta biết rồi… Nếu Yến Cuồng chết cùng Trần Hanh Trần Cáp, Trần Hiếu Nho và Nhiếp Tiểu Cúc sẽ không bị Phương Giải nghi ngờ. Mà chúng ta lại không thể không có nội ứng, cho nên… chỉ có thể để Yến Cuồng chết cùng hai kẻ ngốc đó.
Lục Minh Lan cười duyên nói:
- Ngươi quên rồi sao… Yến Cuồng cũng là một kẻ ngốc.
Ly Hỏa gật đầu, cười cười nói:
- Trần Hiếu Nho và Nhiếp Tiểu Cúc căn bản không phải cùng phe với chúng ta, ba người họ bởi vì theo công công tương đối sớm chưa từng coi chúng ta ra gì. Trước đây huynh trưởng ta còn sống, ba người họ còn có chút thu liễm, những ám thị vệ xuất thân giang hồ như chúng ta, được huynh trưởng chăm sóc nên không gặp khó khăn gì. Nhưng sau khi huynh trưởng ta mất, Trần Hiếu Nho bọn họ càng lúc càng làm càn… Lần này, coi như là một bài học cho họ.
Lục Minh Lan đắc ý cười nói:
- Mấu chốt là… công công sẽ không quở trách chúng ta.
Ly Hỏa ừ một tiếng, đem hai lồng bánh bao có độc tách riêng ra.
- Bán bộ đảo của Đường gia Giang Nam… không biết, có thật sự danh bất hư truyền?
Trầm Khuynh Phiến dùng nội kình đem thiên địa nguyên khí bên ngoài cơ thể thúc phát ra ngoài, so với quyền phong của Phương Giải linh hoạt ổn định hơn không biết bao nhiêu lần. Gơn nữa làm như vậy, thời điểm Trầm Khuynh Phiến tái xuất chiêu không cần đem nội kình phát ra nữa, mà chỉ dùng một lượng cực ít nội kình thúc phát thiên địa nguyên khí bên ngoài cơ thể đến nơi.
Làm như vậy, tốc độ tiêu hao nội kình trong khí hải sẽ chậm đi không ít. Ví dụ trước kia phải dùng một phần nội kình thi triển kiếm khí, bây giờ chỉ cần dùng một nửa nội kình, cộng thêm thiên địa nguyên khí bên ngoài cơ thể, là có thể đạt thành uy lực giống như dùng một phần nội kình hóa thành kiếm khí.
Nói cách khác, trước đây cùng người khác chiến đấu nội kình trong khí hải có thể kiên trì nửa canh giờ. Nhưng bây giờ, thì có thể kiên trì một canh giờ.
Đối với tu hành giả mà nói, đây tuyệt đối là chuyện khiến người ta kinh hỉ.
Phương Giải là lĩnh ngộ được từ trong kiếm khí của Trầm Khuynh Phiến, nhưng không biết bởi vì lĩnh ngộ của hắn Trầm Khuynh Phiến cũng có không ít lĩnh ngộ.
Mặt trời lên cao thì Phương Giải cũng dừng rèn luyện, hắn lau lau mồ hôi trên trán đi về phía Trầm Khuynh Phiến. Trầm Khuynh Phiến xoay người mỉm cười, chậm rãi bước đến. Phương Giải kéo tay Trầm Khuynh Phiến cười cười nói:
- Ta cho rằng thiên tài đều không cần dày công khổ luyện, chỉ có phế vật như ta mới cần dựa vào nỗ lực hậu thiên.
Trầm Khuynh Phiến cười nói:
- Làm thiên tài cũng có thời điểm nỗ lực ban đầu, huynh không lẽ không cảm thấy tuyệt vọng?
- Tuyệt vọng cái rắm.
Phương Giải bĩu môi nói:
- Thiên tài kiếm đạo độc nhất vô nhị là nữ nhân của ta, ta còn cần tuyệt vọng? Đối với nam nhân mà nói được bao nuôi không hẳn đã là chuyện xấu. Những lúc gặp phải cường địch chỉ cần hét lên một tiếng vợ yêu liền lập tức xử lý tất cả, ngẫm lại cũng là một chuyên rất hoành tráng.
- Nói cũng đúng.
Trầm Khuynh Phiến mỉm cười nói:
- Nhưng ngộ nhỡ giữa chúng ta có mâu thuẫn, huynh ngoại trừ chịu đòn chẳng còn lựa chọn nào khác sao?
Phương Giải đang định nói chuyện thì sau lưng họ, đình hóng mát cách nơi Trầm Khuynh Phiến vừa đứng năm mét đột nhiên ầm ầm sụp xuống. Bốn cột trụ của nó đồng loạt bị gãy từ bốn phía, vết cắt bằng phẳng giống như bị tuyệt thế thần binh lướt qua. Đình sụp xuống, khuấy động một mảng bụi mù.
Phương Giải quay đầu nhìn, sau đó nuốt nước bọt:
- Xem ra ta sẽ phải nhường nàng trong một thời gian rất dài, phẩm đức tốt đẹp nhất mà nam nhân phải ghi nhớ nhất chính là đàn ông tốt không đấu với nữ nhân.
Trầm Khuynh Phiến có chút đắc ý cười cười:
- Đâu chỉ mình muội, Tiểu Yêu còn sớm tu hành ngưng kết niệm lực hơn muội. Tỷ ấy và Trác Bố Y đều là tu hành giả loại cảm tri. Một khi tu vi đại thành còn đáng sợ hơn tu hành giả cùng cấp bậc. Bởi vì công kích của họ, mới là vô tích chân chính. Muội phải dựa vào kiếm khí mới có thể chế địch giết địch, còn Tiểu Yêu là dựa vào niệm lực của mình… Tu vi của tỷ ấy nếu tinh tiến thêm một chút, thì có thể không hay không biết khống chế một người.
Phương Giải nói:
- Ý của nàng là muốn cho ta biết, sau này nếu ta đắc tội nàng sẽ bị nàng dùng kiếm khí cắt thành một trăm mấy chục mảnh. Nếu ta đắc tội Tiểu Yêu, Tiểu Yêu sẽ khống chế ta đem ta chặt thành một trăm mấy chục khúc?
Trầm Khuynh Phiến hất bím tóc sau lưng nói:
- Gần như là như vậy.
Phương Giải thở dài nói:
- Xem ra được bao nuôi cũng là một nghề kĩ thuật… Nói không chừng còn mất mạng nữa.
- Cho nên đối xử với bon muội tốt một chút.
Trầm Khuynh Phiến kéo tay Phương Giải, vừa đi vừa nói:
- Sau này y phục của bọn muội đều do huynh giặt, nước bọn muội tắm đều do huynh gánh, bọn muội muốn ăn cái gì huynh phải làm cái đó, cho dù làm rất khó ăn cũng tốt hơn đồ huynh mua bên ngoài rất nhiều rất nhiều, bọn muội chưa buồn ngủ huynh phải cùng bọn muội nói chuyện, cho dù rút ruột moi gan cũng phải kể vô số chuyện cười cho chúng ta nghe.
- Hai nàng hòa thuận với nhau từ bao giờ vậy?
Phương Giải nhìn nàng hỏi:
- Chẳng lẽ bị ta ngủ rồi liền có chung kẻ thù?
Trầm Khuynh Phiến đỏ mặt, nàng quay đầu đi không để Phương Giải nhìn thấy:
- Ưu điểm lớn nhất của con người huynh chính là da mặt quá dầy, vô sỉ đến mức độ nhất định.
Phương Giải cười nói:
- Kì thực ta còn một biện pháp, khiến quan hệ của hai nàng tốt hơn một chút.
Trầm Khuynh Phiến có chút sửng sốt, sau đó không kìm được hỏi:
- Biện pháp gì?
Phương Giải hắng giọng một cái trịnh trọng nói:
- Nàng xem, ta này nọ với nàng xong, nàng liền trở nên dịu dàng, thái độ đối với Tiểu Yêu cũng thay đổi. Sau đó ta này nọ Tiểu Yêu, Tiểu Yêu cũng trở nên dịu dàng, thái độ với nàng cũng thay đổi. Nếu hai nàng cùng… với ta…vậy chẳng phải các nàng sẽ thân như tỷ muội!
Trầm Khuynh Phiến nheo mắt, khóe miệng nhếch lên một đường cong kiểu mị:
- Huynh thực sự muốn vậy?
Phương Giải đột nhiên cảm thấy sống lưng mình một trận ớn lạnh, nhưng hắn do dự một lát vẫn là kiên định gật gật đầu:
- Ta thực sự muốn!
Hắn vốn tưởng sẽ bị Trầm Khuynh Phiến xử lý một phen, ai ngờ Trầm Khuynh Phiến lại mỉm cười xinh đẹp, nàng nghiêng đầu, môi đỏ dán lên tai Phương Giải hơi thở thơm như hoa lan nói:
- Đêm nay muội ở trong phòng đợi huynh, có bản lĩnh huynh dẫn Tiểu Yêu cùng đến…
Phương Giải ngơ ngẩn, sau đó hé miệng bật cười ngây ngô.
Tiếng cười, thực sự rất ngốc.
…
…
Lúc ăn điểm tâm, Phương Giải không có nhìn thấy Trần Hanh Trần Cáp và hắc tiểu tử Yến Cuồng. Hắn gọi Trần Hiếu Nho vào hỏi chuyện, Trần Hiếu Nho cũng không biết ba người họ đi đâu. Vốn định ăn xong bữa sáng sẽ lập tức lên đường, nhưng không thấy ba người họ thì không thể xuất phát.- Sáng sớm hôm nay, ta nghe Tiểu Hắc nói muốn ăn bánh bao nhân thịt, bữa sáng sẽ không ăn cùng chúng ta, tự hắn ra ngoài ăn, sau đó Trần Hanh và Trần Cáp cũng nghe thấy, nằng nặc đòi hẵn dẫn đi cùng…
Nhiếp Tiểu Cúc bộ dạng thục nữ vừa ngắt màn thầu vừa nói.
Hắn là một hán tử vai năm thước rộng thân mười thước cao, so với kì lân không hề thua kém, nhưng lại luôn làm bộ yểu điệu, giơ tay nhấc chân còn nữ nhân hơn cả nữ nhân. Lúc hắn uống rượu, sẽ dùng tay áo che mặt. Lúc hắn đi đường, hai đùi sẽ khép rất chặt. Lúc hắn nói chuyện, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp như sợ kinh động người khác.
Nhất là, nữ hồng của hắn trên cơ bản giỏi hơn bất cứ nữ nhân nào.
Phương Giải từng nhìn thấy hắn thêu hoa, kim bạc nhảy nhót trên mặt vải, chẳng những tốc độ nhanh đến kinh nhân, hạ kim tinh chuẩn khiến người ta không ngững cảm thán. Mà sở trường của hắn, chính là thêu áo gối uyên ương hí thủy.
Phương Giải mất rất nhiều thời gian mới thích ứng được kẻ quái thai này, nhưng đến bây giờ vẫn có chút không được tự nhiên.
- Ngươi đã nghe thấy sao không cản họ?
Phương Giải nói:
- Biết rõ Tiểu Hắc và hai tên đó tính tình đều như trẻ con, nếu ba người gây họa thì phải giải quyết thế nào?
- Ta muốn ngăn đấy chứ…
Nhiếp Tiểu Cúc cúi đầu, vểnh lan hoa chỉ lau lau nước cháo nơi khóe miệng:
- Nhưng ngươi cũng biết, Trần Hanh và Trần Cáp ta đều không đánh lại họ. Ta nếu như chọc giận hai người đó, ai biết có bị họ một người cầm tay một người cầm chân xé xác hay không.
Phương Giải thở dài, đứng dậy nói:
- Ra ngoài tìm hai người họ đi, hôm nay chúng ta phải lên đường, mau chóng băng qua Mang Nãng Sơn, đi đường thủy trực tiếp đến Ung Châu.
Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Nhiếp Tiểu Cúc ngươi đi nói với Diệp tướng quân một tiếng, những người còn lại đều ra ngoài tìm.
Cách đại viện Phương Giải một dặm, hắc tiểu tử Yến Cuồng đi trước, Trần Hanh và Trần Cáp lẽo đẽo theo sau. Hai người họ giống như hai đứa trẻ sợ lạc mất cha, tay nắm tay theo sát phía sau hắc tiểu tử.
- Còn xa nữa không?
Trần Hanh vừa đi vừa hỏi:
- Nếu Tiểu Phương Phương biết chúng ta lén chạy ra ngoài ăn bánh bao mà không mang theo hắn, hắn nhất định sẽ rất tức giận.
Trần Cáp nói:
- Tiểu Phương Phương mà giận thì sẽ nghiêm mặt, đáng sợ hệt như lúc mẫu thân nghiêm mặt… Nếu như hắn thực sự tức giận, sẽ không còn ai kể chuyện, không còn ai mua quần áo mới cho chúng ta nữa.
- Ở ngay đây thôi.
Hắc tiểu tử chỉ chỉ vào một quầy hàng ven đường vui mừng nói:
- Các ngươi xem, người đó chẳng phái bán bánh bao nhân thịt sao!
- Ý… đúng rồi!
Trần Hanh lập tức bật cười:
- Từ lúc chúng ta ngồi xe ngựa, chưa một lần được ăn bánh bao. Nghĩ lại mà thèm… Hắc tiểu tử, ngươi mang tiền rồi chứ?
Hắc tiểu tử lập tức lấy ra một túi tiền:
- Sao lại không mang! Tiền công Tiểu Phương đại nhân đưa cho đều ở đây hết.
Cách đó không xa, ông chủ cửa hàng bánh bao nhìn thấy ba người bọn họ đi đến, không kìm được khóe miệng giật giật vài cái. Hắn đem lồng bánh bao cuối cùng đổi lên trên, mở nắp quan sát, lồng bánh bao nóng hổi bốc khói nghi ngút khiến người ta không khỏi thèm thuồng.
Hắn nhìn nữ tử bên cạnh, nữ tử này khẽ gật đầu với hắn dùng thanh âm cực nhỏ nói:
- Dùng là bán bộ đảo của Đương gia Giang Nam, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ ăn xong một cái bánh bao này cũng đừng mong sống sót! Đây là công công đặc biệt cấp cho chúng ta, trên giang hồ đã không còn nhiều nữa.
- Ta biết.
Ông chủ cửa hàng bánh bao chính là Ly Hỏa, hắn đem trường kiếm dưới thớt đẩy đẩy vào trong cười nói:
- Nghe nói một bình nhỏ trị giá ba trăm lượng bạc, đồ của Đường gia thứ nào cũng đắt như vàng. Nhưng chưa bao giờ nghe nói độc dược Đường gia không độc chết người.
Hắn nhìn ba người đi đến, chỉ chỉ một lồng bánh bao khác nói:
- Lát nữa chia ra, bánh bao của Yến Cuồng mang lên cuối cùng.
Nữ nhân gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu:
- Ly Hỏa… Ngươi có bao giờ nghĩ, nếu Trần Hanh và Trần Cáp đều chết, Yến Cuồng nếu không sao, Phương Giải liệu có nghi ngờ? Nếu Phương Giải không nghi ngờ, Trần Hiếu Nho bọn họ cũng sẽ bị Phương Giải xa cách, thậm chí lúc nổi giận còn có khả năng ra tay. Mà chúng ta bây giờ lại không thể không cần bọn Trần Hiếu Nho làm nội ứng, cho nên…
Nữ tử này tên là Lục Minh Lan, mười năm trước là một nhân vật độc ác có tiếng trên giang hồ.
Ly Hỏa nhíu nhíu mày, trầm mặc một lúc nói:
- Ta biết rồi… Nếu Yến Cuồng chết cùng Trần Hanh Trần Cáp, Trần Hiếu Nho và Nhiếp Tiểu Cúc sẽ không bị Phương Giải nghi ngờ. Mà chúng ta lại không thể không có nội ứng, cho nên… chỉ có thể để Yến Cuồng chết cùng hai kẻ ngốc đó.
Lục Minh Lan cười duyên nói:
- Ngươi quên rồi sao… Yến Cuồng cũng là một kẻ ngốc.
Ly Hỏa gật đầu, cười cười nói:
- Trần Hiếu Nho và Nhiếp Tiểu Cúc căn bản không phải cùng phe với chúng ta, ba người họ bởi vì theo công công tương đối sớm chưa từng coi chúng ta ra gì. Trước đây huynh trưởng ta còn sống, ba người họ còn có chút thu liễm, những ám thị vệ xuất thân giang hồ như chúng ta, được huynh trưởng chăm sóc nên không gặp khó khăn gì. Nhưng sau khi huynh trưởng ta mất, Trần Hiếu Nho bọn họ càng lúc càng làm càn… Lần này, coi như là một bài học cho họ.
Lục Minh Lan đắc ý cười nói:
- Mấu chốt là… công công sẽ không quở trách chúng ta.
Ly Hỏa ừ một tiếng, đem hai lồng bánh bao có độc tách riêng ra.
- Bán bộ đảo của Đường gia Giang Nam… không biết, có thật sự danh bất hư truyền?
/802
|