Diệp Cận Nam nhấp một ngụm trà, cười nói:
- Tóm lại ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, thân phận của người này không đơn giản như bề ngoài. Trước khi tới đây, Đại tướng quân đã phân phó, nếu gặp được Phương Giải thì cần quan sát một chút. Ta nghe nói lúc Thiếu tướng quân còn ở Trường An, có chút khúc mắc với hắn. Là thiếu tướng quân đuối lý, nhưng chắc ngươi cũng hiểu…Triều đình nể trọng Đại tướng quân như vậy, nếu Phương Giải chỉ là một Đội phó biên quân không hề có bối cảnh, chẳng lẽ triều đình lại không đứng bên Thiếu tướng quân?
- Hắn từng có khúc mắc với Thiếu tướng quân?
Lục Âu nhíu mày:
- Một khi đã như vậy cần gì phải khách khí với hắn? Vẫn câu nói kia, nơi này là đế đô, nhìn đâu cũng thấy rác rưởi mắt cao hơn đỉnh. Nếu đặt ở Ung Châu…
- Câm miệng!
Diệp Cận Nam nói:
- Ta đáp ứng dẫn theo ngươi tới đây, không phải là để ngươi gây chuyện. Ở Ung Châu, thậm chí toàn bộ bốn đạo Tây Nam, do ngươi là người của Tả Tiền Vệ, nên mọi người mới nể mặt ngươi, khiến ngươi càng ngày càng kiêu căng ương ngạnh. Ngươi xuất thân từ cận vệ của Đại tướng quân, Đại tướng quân cũng có nhiều dung túng với ngươi. Nhưng ngươi đừng tưởng rằng thiên hạ này chỉ có Ung Châu là lớn nhất! Nếu ngươi gây ra họa gì khiến Đại tướng quân gặp phải phiền toái, thì không cần quân pháp của Đại tướng quân, ta có thể ra tay đập chết ngươi!
Lục Âu biến sắc, ấp úng không biết nói gì.
Thanh âm của Diệp Cận Nam hòa hoãn lại:
- Lúc ngươi còn trẻ, bởi vì trời sinh vũ dũng nên được làm việc bên cạnh Đại tướng quân. Đại tướng quân làm việc gì cũng khí phách, ngươi coi Đại tướng quân là mục tiêu, cái gì cũng học theo ngài ấy, việc này không có gì sai. Nhưng ngươi nên biết sâu cạn. Đại tướng quân khí phách, là vì Đại tướng quân phải trấn thủ toàn bộ Tây Nam Đại Tùy. Không mạnh mẽ cứng rắn, thì liệu quan viên địa phương có chịu phục không? Liệu đám người Man có e ngại không? Nhưng nếu như ngươi mang theo tính tình đó tới đế đô, vậy thì ngươi sai hoàn toàn rồi…Đại tướng quân còn không thể vi phạm mệnh lệnh của triều đình, ý chỉ của bệ hạ, vậy thì ngươi dựa vào cái gì coi mình là đệ nhất thiên hạ?
- Đại tướng quân mới là đệ nhất thiên hạ…
Lục Âu ngượng ngùng trả lời.
- Đại tướng quân cũng không phải!
Diệp Cận Nam nghiêm nghị nói:
- Ngươi phải thời khắc nhớ kỹ, bệ hạ mới là! Nếu người ngoài nghe thấy câu vừa nãy của ngươi chắc chắn sẽ dâng tấu tố cáo, có thể gây phiền toái cho Đại tướng quân!
- Ta…nhớ kỹ là được chứ gì?
Lục Âu thở dài:
- Chỉ có điều ta cảm thấy rất ức chế. Một Du Kỵ Tướng quân nho nhỏ mà dám ra vẻ trước mặt ta.
- Ta đã nói rồi, Phương Giải không đơn giản như bề ngoài đâu. Chúng ta tới đúng lúc kinh thành vừa mới xảy ra nhiễu loạn…Di Thân Vương gây loạn, bệ hạ một hơi bắt một phần ba những quan lớn trong triều. Đang là thời điểm đầy sát khí, chọc giận Hoàng Đế thì có chỗ tốt gì? Mặt khácm các thần tử có công còn chưa được phong thưởng, duy nhất chỉ có Phương Giải từ một học sinh của Diễn Vũ Viện được thăng lên làm Ngũ Phẩm Du Kỵ Tướng quân, cộng thêm tử tước…Đại Tùy lập quốc nhiều năm như vậy, ngươi từng nghe qua có chuyện như vậy chưa?
- Ngày mai chúng ta mời hắn tới Hồng Tụ Chiêu, tám chín phần Phương Giải sẽ không tới.
Diệp Cận Nam thở dài:
- Ngươi nên nghe qua một câu…người khó đắc tội nhất là tùy tùng Thiên Tử và quản gia Tể Tướng. Bởi vì một câu nói của bọn họ, có thể ảnh hưởng tới sự phán đoán của Thiên Tử hoặc là Tể Tướng. Phương Giải là khâm sai được bệ hạ giao phó đi Tây Nam. Đủ để chứng minh bệ hạ rất coi trọng hắn. Nếu bởi vì lời ăn tiếng nói mà đắc tội hắn, hắn lại nói gì đó với bệ hạ, nguyện vọng của Đại tướng quân chẳng phải thất bại sao?
- Ngươi nghĩ mà xem, nếu Trưởng Công chúa có thể thành hôn với Thiếu tướng quân, vậy thì địa vị của Đại tướng quân sẽ được nâng lên một bước. Nhưng nếu bởi vì ngươi nhất thời lỗ mãng, khiến cho Phương Giải nói xấu Đại tướng quân trước mặt bệ hạ, vậy thì ngươi cảm thấy Đại tướng quân có thể tha thứ sai lầm của ngươi không?
- Vậy làm sao bây giờ?
Nghe Diệp Cận Nam nói như vậy, sắc mặt của Lục Âu cũng thay đổi.
- Tối nay ta tự mình tới chào hỏi Phương Giải.
Diệp Cận Nam trầm mặc một lúc, nói:
- Phải nghĩ xem nên tặng lễ vật gì là tốt nhất.
- Cái này chỉ là chuyện nhỏ.
Lục Âu lại gần Diệp Cận Nam, hỏi:
- Khi nào thì làm đại sự?
Diệp Cận Nam nhíu mày, trừng mắt nhìn Lục Âu một cái:
- Ta tự có sắp xếp. Nếu ngươi tùy tiện nói ra những lời này, đừng trách ta không niệm tình đồng đội.
Lục Âu ngơ ngác một lúc, uống cạn trà trong chén, nói:
- Cái này không cho, cái kia cũng không cho, chuyến đi này thật không thoải mái. Ngươi cứ ở trong này mà suy nghĩ, ta ra ngoài đi dạo.
- Ngươi muốn đi đâu?
Diệp Cận Nam hỏi.
Lục Âu nói:
- Nghe nói các cô nương trong Hồng Tụ Chiêu đều đẹp như tiên nữ. Nhất là Tức đại gia gì đó. Nếu tới Trường An rồi, không có lý nào mà không đi xem.
- Chớ gây chuyện đấy.
Diệp Cận Nam dặn dò một câu.
Lục Âu nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta không phải đứa trẻ lên ba lúc nào cũng cần người chăm sóc. Chỉ là trong lòng đè nén muốn xem ca múa mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ? Buổi tối ngươi cứ đi gặp tay Phương Giải kia đi. Chơi xong Hồng Tụ Chiêu ta liền quay về dịch trạm. Giờ nhìn thấy kẻ kia ta lại thấy ghê tởm. Thà cả đời không thấy cũng được.
Diệp Cận Nam lại dặn dò vài câu, phái hai thân binh đi theo Lục Âu. Y thực sự lo lắng cho cái tay Lục Âu này. Hơn nữa y cũng không thể làm được như lời y vừa nói, y không thể làm được gì Lục Âu. Lục Âu đi theo Đại tướng quân từ nhỏ, về sau đương nhiên trở thành thân binh của Đại tướng quân. Đại tướng quân rất thích tính tình thẳng thắn đơn giản của Lục Âu. Hơn nữa y và Thiếu tướng quân là bạn thân từ nhỏ, cho nến khó tránh khỏi kiêu căng.
Ở Tây Nam, người người đều biết Ung Châu nổi tiếng nhất chính là công tử và chó.
Công tử ở đây là La Văn, con trai độc nhất của Đại tướng quân. Người này tuy thông minh, nhưng khá kiêu ngạo. Ở Ung Châu không có người nào đáng để y chú ý. Tuy không tới mức làm xằng làm bậy, nhưng thường xuyên làm ra những chuyện khiến người ta không biết nói gì. Mà lục Âu, chính là một con chó ngao làm việc cho La Văn. La Văn bảo y cắn ai, y lập tức nhào tới cắn xé. Nhưng chính vì sự trung thành này, mà Đại tướng quân và Thiếu tướng quân đều đặc biệt ưu ái y.
Mặc dù Diệp Cận Nam là Tứ Phẩm Lang tướng, nhưng cũng không dám làm gì Lục Âu.
…
…
Bởi vì Di Thân Vương gây loạn, nên việc giảng dạy ở Diễn Vũ Viện cũng tạm dừng. Dù sao trong số học sinh có không ít người liên lụy vào trong đó. Cái ngày Di Thân Vương tạo phản, học sinh của Diễn Vũ Viện phụng mệnh tới phòng thủ cung Thái Cực, kỳ thực là bị người của Đại Nội Thị Vệ Xử giám thị.
Phương Giải tới Diễn Vũ Viện, cũng chỉ là hỏi Khâu Dư cách khống chế nguyên khí thiên địa. Hôm nay cái tay Nha tướng tên là Lục Âu kia tới, làm hắn trễ nãi không ít thời gian. Nhìn canh giờ, thấy tới Diễn Vũ Viện cũng đã muộn, Phương Giải liền đi tới đường mười tám nhìn xem. Sau đó tính toán tới gặp lão già què ở Hồng Tụ Chiêu.
Mấy ngày nay hắn rất ít gặp lão già què. Đối với lão già này, lúc đầu Phương Giải có chút phản cảm, nhưng càng về sau càng tôn kính. Phải mất một năm, thái độ mới chuyển biến. Nói thật, lúc ở Phan Cố, Phương Giải không có cảm tình gì với lão già què. Ai có thể ngờ tới, sau khi đến Trường An, bọn họ lại có danh phận thầy trò.
Đi nửa đường Phương Giải mua một túi thịt, mấy bình rượu cay. Hắn không sốt ruột cho lắm, tản bộ đi về hướng Hồng Tụ Chiêu. Phản loạn mới qua có bốn ngày, nên đầu đường cuối ngõ vẫn đang bàn luận chuyện này. Nhưng trên mặt các dân chúng không có vẻ ngưng trọng gì cả. Lúc bàn luận tới chuyện này, vẻ mặt phần lớn là khinh miệt. Dường như trong mắt bọn họ, Di Thân Vương phản loạn chỉ là một trò hề mà thôi.
Không ai trong dân chúng bình thường nghĩ rằng lần phản loạn này gây ra nhiều ảnh hưởng cho triều đình Đại Tùy. Bọn họ cũng sẽ không nghĩ tới rằng, lần phản loạn này gây ra tổn thất bao nhiêu. Trong mắt bọn họ, các quan viên triều đình đi theo phản loạn đáng bị chết, gia quyến của bọn họ cũng không nhất định đều là vô tội. Có lẽ các dân chúng sẽ đồng tình với gia quyến của những phản tặc kia, nhưng rất ít người tự hỏi bọn họ đáng chết hay không.
Theo bọn họ, triều đình chết một đám quan viên không phải là việc to tát gì. Rất nhanh sẽ có người bù vào. Không ai nghĩ lần phản loạn này ít nhiều sẽ chạm tới lợi ích của các thế gia, đại hộ. Vì giữ gìn lợi ích của bản thân, mà đám thế gia sẽ phải cò kè mặc cả với triều đình như thế nào.
Hoàng Đế sẽ nhượng bộ hay là vẫn giữ thái độ kiên quyết.
Phương Giải nhìn cuộc sống muôn màu trên đường cái, trong lòng bỗng sinh ra buồn bã. Đúng vậy…đám dân chúng chỉ coi đây như là một câu chuyện kích thích để thảo luận. Bởi vì phản loạn căn bản không thay đổi tới cuộc sống của bọn họ. Hàng ngày bọn họ làm gì thì vẫn làm, sẽ không vì chuyện của Di Thân Vương mà ảnh hưởng tới bản thân.
Nghĩ tới đây, Phương Giải không nhịn được nghĩ. Nếu kẻ thù bên ngoài đánh vào Trường An, liệu dân chúng còn giữ thái độ không liên quan gì tới mình như vậy nữa không?
Nghĩ tới đây, Phương Giải lắc đầu, vung đi những suy nghĩ linh tinh.
Chính mình còn không làm được việc tận trung với quốc gia này, không làm được việc chảy tới giọt máu cuối cùng để bảo vệ quốc gia này, vậy thì để ý suy nghĩ của những dân chúng đó làm gì?
Phương Giải cười tự giễu, hỏi bản thân, mình đã thực sự chuẩn bi tốt để làm người Tùy chưa? Mình…đã là một người Tùy chưa?
Hắn không tìm được đáp án, bởi vì đáp án đang giấu ở nơi nào đó chờ hắn tìm được.
Nhưng Phương Giải xác định một điều, nếu nhất định phải lựa chọn, hắn tuyệt sẽ không đứng ở mặt đối lập với Đại Tùy. Có lẽ hắn sẽ không liều mạng vì Hoàng tộc Dương thị, cũng sẽ không chết chung với tòa thành Trường An này. Nhưng hắn sẽ không làm chuyện gì gây thương tổn cho quốc gia này. Có lẽ…hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng làm một người Tùy điển hình. Hoặc là, cả đời đều là một người Tùy không chính cống.
Hắn ngẩng đầu, thấy cây liễu ven đường đã chuyển sang màu xanh. Nhìn cây liễu lay động trong gió, hắn đột nhiên nghĩ, có lẽ mình suy nghĩ quá phức tạp rồi. Đúng như lời mình nói với Hoàng Đế, Đại Tùy chính là một cây đại thụ che trời, có sâu mọt không phải là chuyện kỳ lạ gì. Lúc khoét đi sâu mọt có thể ảnh hưởng tới gân cốt, nhưng chỉ cần tới mùa xuân, những cành cây vẫn sẽ mọc ra lá xanh biếc.
Chỉ cần cho Đại Tùy một ít thời gian, nó sẽ tự chữa lành. Lưu lại một vết sẹo chưa hẳn là một việc xấu. Ít nhất có thể khiến mọi người nhớ lại, Đại Tùy từng có những lúc khó khăn.
Chẳng hạn như Tây Bắc.
Cứ suy nghĩ linh tinh như vậy, đã trở về đường số hai mươi ba. Hồng Tụ Chiêu ở ngay con đường bên cạnh, cách cửa hàng của Phương Giải không xa lắm.
Lúc sắp tới gần Hồng Tụ Chiêu, Phương Giải bị một âm thanh ồn ào thu hút sự chú ý. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở cửa Hồng Tụ Chiêu tụ tập không ít người, đều ngó đầu nhìn vào trong.
Phương Giải ngẩn ra, trong lòng tự nhủ, là kẻ nào đui mù, dám gây rối trong Hồng Tụ Chiêu?
Hắn bước nhanh tới, còn cách vài mét chợt nghe có người bên trong Hồng Tụ Chiêu rống giận:
- Một đám kỹ nữ, mà còn đóng giả thành Thánh nữ? Con mẹ nó chứ, lão tử muốn ngủ với các ngươi là nể mặt các ngươi lắm rồi. Thanh cao thì đi làm vũ nữ, ca cơ làm gì? Đúng là nực cười! Còn giả bộ với lão tử nữa, đừng trách lão tử hủy đi cái tòa lâu rách nát này!
- Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, con mẹ các ngươi chứ! Không phải sờ soạng một chút cái mông của đám kỹ nữ các ngươi sao? Có phải là không trả tiền đâu? Tốt, vậy thì nói xem ngủ với Tức đại gia gì đó của các ngươi tốn bao nhiêu tiền? Lão tử bảo nàng ta đi ra nhảy là nể mặt nàng ta rồi, lại còn nói không ở nhà…Con mẹ nó chứ, tưởng lão tử dễ bắt nạt à? Ngay cả kỹ nữ trong thành Trường An cũng dám xem thường ta, ngươi biết ta là ai không?
Lúc Phương Giải nghe tới đó, hắn thực sự nổi giận.
- Tóm lại ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, thân phận của người này không đơn giản như bề ngoài. Trước khi tới đây, Đại tướng quân đã phân phó, nếu gặp được Phương Giải thì cần quan sát một chút. Ta nghe nói lúc Thiếu tướng quân còn ở Trường An, có chút khúc mắc với hắn. Là thiếu tướng quân đuối lý, nhưng chắc ngươi cũng hiểu…Triều đình nể trọng Đại tướng quân như vậy, nếu Phương Giải chỉ là một Đội phó biên quân không hề có bối cảnh, chẳng lẽ triều đình lại không đứng bên Thiếu tướng quân?
- Hắn từng có khúc mắc với Thiếu tướng quân?
Lục Âu nhíu mày:
- Một khi đã như vậy cần gì phải khách khí với hắn? Vẫn câu nói kia, nơi này là đế đô, nhìn đâu cũng thấy rác rưởi mắt cao hơn đỉnh. Nếu đặt ở Ung Châu…
- Câm miệng!
Diệp Cận Nam nói:
- Ta đáp ứng dẫn theo ngươi tới đây, không phải là để ngươi gây chuyện. Ở Ung Châu, thậm chí toàn bộ bốn đạo Tây Nam, do ngươi là người của Tả Tiền Vệ, nên mọi người mới nể mặt ngươi, khiến ngươi càng ngày càng kiêu căng ương ngạnh. Ngươi xuất thân từ cận vệ của Đại tướng quân, Đại tướng quân cũng có nhiều dung túng với ngươi. Nhưng ngươi đừng tưởng rằng thiên hạ này chỉ có Ung Châu là lớn nhất! Nếu ngươi gây ra họa gì khiến Đại tướng quân gặp phải phiền toái, thì không cần quân pháp của Đại tướng quân, ta có thể ra tay đập chết ngươi!
Lục Âu biến sắc, ấp úng không biết nói gì.
Thanh âm của Diệp Cận Nam hòa hoãn lại:
- Lúc ngươi còn trẻ, bởi vì trời sinh vũ dũng nên được làm việc bên cạnh Đại tướng quân. Đại tướng quân làm việc gì cũng khí phách, ngươi coi Đại tướng quân là mục tiêu, cái gì cũng học theo ngài ấy, việc này không có gì sai. Nhưng ngươi nên biết sâu cạn. Đại tướng quân khí phách, là vì Đại tướng quân phải trấn thủ toàn bộ Tây Nam Đại Tùy. Không mạnh mẽ cứng rắn, thì liệu quan viên địa phương có chịu phục không? Liệu đám người Man có e ngại không? Nhưng nếu như ngươi mang theo tính tình đó tới đế đô, vậy thì ngươi sai hoàn toàn rồi…Đại tướng quân còn không thể vi phạm mệnh lệnh của triều đình, ý chỉ của bệ hạ, vậy thì ngươi dựa vào cái gì coi mình là đệ nhất thiên hạ?
- Đại tướng quân mới là đệ nhất thiên hạ…
Lục Âu ngượng ngùng trả lời.
- Đại tướng quân cũng không phải!
Diệp Cận Nam nghiêm nghị nói:
- Ngươi phải thời khắc nhớ kỹ, bệ hạ mới là! Nếu người ngoài nghe thấy câu vừa nãy của ngươi chắc chắn sẽ dâng tấu tố cáo, có thể gây phiền toái cho Đại tướng quân!
- Ta…nhớ kỹ là được chứ gì?
Lục Âu thở dài:
- Chỉ có điều ta cảm thấy rất ức chế. Một Du Kỵ Tướng quân nho nhỏ mà dám ra vẻ trước mặt ta.
- Ta đã nói rồi, Phương Giải không đơn giản như bề ngoài đâu. Chúng ta tới đúng lúc kinh thành vừa mới xảy ra nhiễu loạn…Di Thân Vương gây loạn, bệ hạ một hơi bắt một phần ba những quan lớn trong triều. Đang là thời điểm đầy sát khí, chọc giận Hoàng Đế thì có chỗ tốt gì? Mặt khácm các thần tử có công còn chưa được phong thưởng, duy nhất chỉ có Phương Giải từ một học sinh của Diễn Vũ Viện được thăng lên làm Ngũ Phẩm Du Kỵ Tướng quân, cộng thêm tử tước…Đại Tùy lập quốc nhiều năm như vậy, ngươi từng nghe qua có chuyện như vậy chưa?
- Ngày mai chúng ta mời hắn tới Hồng Tụ Chiêu, tám chín phần Phương Giải sẽ không tới.
Diệp Cận Nam thở dài:
- Ngươi nên nghe qua một câu…người khó đắc tội nhất là tùy tùng Thiên Tử và quản gia Tể Tướng. Bởi vì một câu nói của bọn họ, có thể ảnh hưởng tới sự phán đoán của Thiên Tử hoặc là Tể Tướng. Phương Giải là khâm sai được bệ hạ giao phó đi Tây Nam. Đủ để chứng minh bệ hạ rất coi trọng hắn. Nếu bởi vì lời ăn tiếng nói mà đắc tội hắn, hắn lại nói gì đó với bệ hạ, nguyện vọng của Đại tướng quân chẳng phải thất bại sao?
- Ngươi nghĩ mà xem, nếu Trưởng Công chúa có thể thành hôn với Thiếu tướng quân, vậy thì địa vị của Đại tướng quân sẽ được nâng lên một bước. Nhưng nếu bởi vì ngươi nhất thời lỗ mãng, khiến cho Phương Giải nói xấu Đại tướng quân trước mặt bệ hạ, vậy thì ngươi cảm thấy Đại tướng quân có thể tha thứ sai lầm của ngươi không?
- Vậy làm sao bây giờ?
Nghe Diệp Cận Nam nói như vậy, sắc mặt của Lục Âu cũng thay đổi.
- Tối nay ta tự mình tới chào hỏi Phương Giải.
Diệp Cận Nam trầm mặc một lúc, nói:
- Phải nghĩ xem nên tặng lễ vật gì là tốt nhất.
- Cái này chỉ là chuyện nhỏ.
Lục Âu lại gần Diệp Cận Nam, hỏi:
- Khi nào thì làm đại sự?
Diệp Cận Nam nhíu mày, trừng mắt nhìn Lục Âu một cái:
- Ta tự có sắp xếp. Nếu ngươi tùy tiện nói ra những lời này, đừng trách ta không niệm tình đồng đội.
Lục Âu ngơ ngác một lúc, uống cạn trà trong chén, nói:
- Cái này không cho, cái kia cũng không cho, chuyến đi này thật không thoải mái. Ngươi cứ ở trong này mà suy nghĩ, ta ra ngoài đi dạo.
- Ngươi muốn đi đâu?
Diệp Cận Nam hỏi.
Lục Âu nói:
- Nghe nói các cô nương trong Hồng Tụ Chiêu đều đẹp như tiên nữ. Nhất là Tức đại gia gì đó. Nếu tới Trường An rồi, không có lý nào mà không đi xem.
- Chớ gây chuyện đấy.
Diệp Cận Nam dặn dò một câu.
Lục Âu nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta không phải đứa trẻ lên ba lúc nào cũng cần người chăm sóc. Chỉ là trong lòng đè nén muốn xem ca múa mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ? Buổi tối ngươi cứ đi gặp tay Phương Giải kia đi. Chơi xong Hồng Tụ Chiêu ta liền quay về dịch trạm. Giờ nhìn thấy kẻ kia ta lại thấy ghê tởm. Thà cả đời không thấy cũng được.
Diệp Cận Nam lại dặn dò vài câu, phái hai thân binh đi theo Lục Âu. Y thực sự lo lắng cho cái tay Lục Âu này. Hơn nữa y cũng không thể làm được như lời y vừa nói, y không thể làm được gì Lục Âu. Lục Âu đi theo Đại tướng quân từ nhỏ, về sau đương nhiên trở thành thân binh của Đại tướng quân. Đại tướng quân rất thích tính tình thẳng thắn đơn giản của Lục Âu. Hơn nữa y và Thiếu tướng quân là bạn thân từ nhỏ, cho nến khó tránh khỏi kiêu căng.
Ở Tây Nam, người người đều biết Ung Châu nổi tiếng nhất chính là công tử và chó.
Công tử ở đây là La Văn, con trai độc nhất của Đại tướng quân. Người này tuy thông minh, nhưng khá kiêu ngạo. Ở Ung Châu không có người nào đáng để y chú ý. Tuy không tới mức làm xằng làm bậy, nhưng thường xuyên làm ra những chuyện khiến người ta không biết nói gì. Mà lục Âu, chính là một con chó ngao làm việc cho La Văn. La Văn bảo y cắn ai, y lập tức nhào tới cắn xé. Nhưng chính vì sự trung thành này, mà Đại tướng quân và Thiếu tướng quân đều đặc biệt ưu ái y.
Mặc dù Diệp Cận Nam là Tứ Phẩm Lang tướng, nhưng cũng không dám làm gì Lục Âu.
…
…
Bởi vì Di Thân Vương gây loạn, nên việc giảng dạy ở Diễn Vũ Viện cũng tạm dừng. Dù sao trong số học sinh có không ít người liên lụy vào trong đó. Cái ngày Di Thân Vương tạo phản, học sinh của Diễn Vũ Viện phụng mệnh tới phòng thủ cung Thái Cực, kỳ thực là bị người của Đại Nội Thị Vệ Xử giám thị.
Phương Giải tới Diễn Vũ Viện, cũng chỉ là hỏi Khâu Dư cách khống chế nguyên khí thiên địa. Hôm nay cái tay Nha tướng tên là Lục Âu kia tới, làm hắn trễ nãi không ít thời gian. Nhìn canh giờ, thấy tới Diễn Vũ Viện cũng đã muộn, Phương Giải liền đi tới đường mười tám nhìn xem. Sau đó tính toán tới gặp lão già què ở Hồng Tụ Chiêu.
Mấy ngày nay hắn rất ít gặp lão già què. Đối với lão già này, lúc đầu Phương Giải có chút phản cảm, nhưng càng về sau càng tôn kính. Phải mất một năm, thái độ mới chuyển biến. Nói thật, lúc ở Phan Cố, Phương Giải không có cảm tình gì với lão già què. Ai có thể ngờ tới, sau khi đến Trường An, bọn họ lại có danh phận thầy trò.
Đi nửa đường Phương Giải mua một túi thịt, mấy bình rượu cay. Hắn không sốt ruột cho lắm, tản bộ đi về hướng Hồng Tụ Chiêu. Phản loạn mới qua có bốn ngày, nên đầu đường cuối ngõ vẫn đang bàn luận chuyện này. Nhưng trên mặt các dân chúng không có vẻ ngưng trọng gì cả. Lúc bàn luận tới chuyện này, vẻ mặt phần lớn là khinh miệt. Dường như trong mắt bọn họ, Di Thân Vương phản loạn chỉ là một trò hề mà thôi.
Không ai trong dân chúng bình thường nghĩ rằng lần phản loạn này gây ra nhiều ảnh hưởng cho triều đình Đại Tùy. Bọn họ cũng sẽ không nghĩ tới rằng, lần phản loạn này gây ra tổn thất bao nhiêu. Trong mắt bọn họ, các quan viên triều đình đi theo phản loạn đáng bị chết, gia quyến của bọn họ cũng không nhất định đều là vô tội. Có lẽ các dân chúng sẽ đồng tình với gia quyến của những phản tặc kia, nhưng rất ít người tự hỏi bọn họ đáng chết hay không.
Theo bọn họ, triều đình chết một đám quan viên không phải là việc to tát gì. Rất nhanh sẽ có người bù vào. Không ai nghĩ lần phản loạn này ít nhiều sẽ chạm tới lợi ích của các thế gia, đại hộ. Vì giữ gìn lợi ích của bản thân, mà đám thế gia sẽ phải cò kè mặc cả với triều đình như thế nào.
Hoàng Đế sẽ nhượng bộ hay là vẫn giữ thái độ kiên quyết.
Phương Giải nhìn cuộc sống muôn màu trên đường cái, trong lòng bỗng sinh ra buồn bã. Đúng vậy…đám dân chúng chỉ coi đây như là một câu chuyện kích thích để thảo luận. Bởi vì phản loạn căn bản không thay đổi tới cuộc sống của bọn họ. Hàng ngày bọn họ làm gì thì vẫn làm, sẽ không vì chuyện của Di Thân Vương mà ảnh hưởng tới bản thân.
Nghĩ tới đây, Phương Giải không nhịn được nghĩ. Nếu kẻ thù bên ngoài đánh vào Trường An, liệu dân chúng còn giữ thái độ không liên quan gì tới mình như vậy nữa không?
Nghĩ tới đây, Phương Giải lắc đầu, vung đi những suy nghĩ linh tinh.
Chính mình còn không làm được việc tận trung với quốc gia này, không làm được việc chảy tới giọt máu cuối cùng để bảo vệ quốc gia này, vậy thì để ý suy nghĩ của những dân chúng đó làm gì?
Phương Giải cười tự giễu, hỏi bản thân, mình đã thực sự chuẩn bi tốt để làm người Tùy chưa? Mình…đã là một người Tùy chưa?
Hắn không tìm được đáp án, bởi vì đáp án đang giấu ở nơi nào đó chờ hắn tìm được.
Nhưng Phương Giải xác định một điều, nếu nhất định phải lựa chọn, hắn tuyệt sẽ không đứng ở mặt đối lập với Đại Tùy. Có lẽ hắn sẽ không liều mạng vì Hoàng tộc Dương thị, cũng sẽ không chết chung với tòa thành Trường An này. Nhưng hắn sẽ không làm chuyện gì gây thương tổn cho quốc gia này. Có lẽ…hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng làm một người Tùy điển hình. Hoặc là, cả đời đều là một người Tùy không chính cống.
Hắn ngẩng đầu, thấy cây liễu ven đường đã chuyển sang màu xanh. Nhìn cây liễu lay động trong gió, hắn đột nhiên nghĩ, có lẽ mình suy nghĩ quá phức tạp rồi. Đúng như lời mình nói với Hoàng Đế, Đại Tùy chính là một cây đại thụ che trời, có sâu mọt không phải là chuyện kỳ lạ gì. Lúc khoét đi sâu mọt có thể ảnh hưởng tới gân cốt, nhưng chỉ cần tới mùa xuân, những cành cây vẫn sẽ mọc ra lá xanh biếc.
Chỉ cần cho Đại Tùy một ít thời gian, nó sẽ tự chữa lành. Lưu lại một vết sẹo chưa hẳn là một việc xấu. Ít nhất có thể khiến mọi người nhớ lại, Đại Tùy từng có những lúc khó khăn.
Chẳng hạn như Tây Bắc.
Cứ suy nghĩ linh tinh như vậy, đã trở về đường số hai mươi ba. Hồng Tụ Chiêu ở ngay con đường bên cạnh, cách cửa hàng của Phương Giải không xa lắm.
Lúc sắp tới gần Hồng Tụ Chiêu, Phương Giải bị một âm thanh ồn ào thu hút sự chú ý. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở cửa Hồng Tụ Chiêu tụ tập không ít người, đều ngó đầu nhìn vào trong.
Phương Giải ngẩn ra, trong lòng tự nhủ, là kẻ nào đui mù, dám gây rối trong Hồng Tụ Chiêu?
Hắn bước nhanh tới, còn cách vài mét chợt nghe có người bên trong Hồng Tụ Chiêu rống giận:
- Một đám kỹ nữ, mà còn đóng giả thành Thánh nữ? Con mẹ nó chứ, lão tử muốn ngủ với các ngươi là nể mặt các ngươi lắm rồi. Thanh cao thì đi làm vũ nữ, ca cơ làm gì? Đúng là nực cười! Còn giả bộ với lão tử nữa, đừng trách lão tử hủy đi cái tòa lâu rách nát này!
- Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, con mẹ các ngươi chứ! Không phải sờ soạng một chút cái mông của đám kỹ nữ các ngươi sao? Có phải là không trả tiền đâu? Tốt, vậy thì nói xem ngủ với Tức đại gia gì đó của các ngươi tốn bao nhiêu tiền? Lão tử bảo nàng ta đi ra nhảy là nể mặt nàng ta rồi, lại còn nói không ở nhà…Con mẹ nó chứ, tưởng lão tử dễ bắt nạt à? Ngay cả kỹ nữ trong thành Trường An cũng dám xem thường ta, ngươi biết ta là ai không?
Lúc Phương Giải nghe tới đó, hắn thực sự nổi giận.
/802
|