Lúc Phương Giải thức dậy trời còn chưa sáng, hắn tự mình ra ngoài viện múc nước rửa mặt. Còn chưa rửa mặt xong, đã thấy tiểu thái giám Mộc Tam ôm theo mấy bộ quần áo cười ha ha đi vào.
- Chào buổi sáng Tiểu Phương đại nhân.
Mộc Tam khách khí chào hỏi, mỉm cười nói:
- Đêm qua mọi người từ Đông Noãn Các trở về thì đã muộn rồi, nô tỳ không dám quầy rầy, sợ làm hỏng chuyện. Cho nên sáng sớm hôm nay đã chạy đến đưa y phục cho người. Ba bộ này là phục sắc của cấm quân giáo úy, Tiểu Phương đại nhân mặc thử xem, nếu không vừa ta sẽ đi đổi bộ khác.
Hắn cầm quần áo đưa cho Phương Giải:
- Bệ hạ tối qua trước khi ngủ phân phó, một lúc nữa tới giờ xuất cung, Tiểu Phương đại nhân các ngươi hãy đi bên cạnh ngọc liễn của hoàng thượng. Cấm quân bên kia đã thông báo qua, sẽ để lại vị trí cho các ngươi. Bệ hạ dặn ngươi đứng gần bệ hạ một chút, có chuyện gì cũng tiện chỉ bảo.
Phương Giải nói cảm ơn, Mộc Tam lại hạ thấp thanh âm căn dặn một câu:
- Bệ hạ không định dẫn theo cấp sự doanh xuất cung, Tiểu Phương đại nhân nếu hôm nay muốn khuyên bệ hạ thì tốt nhất là thôi, đêm qua Tô công công đã khuyên nhủ rất nhiều nhưng bệ hạ không có đáp ứng. Cũng không biết tại sao bệ hạ lại kiên quyết không mang theo cấp sự doanh như vậy, hay là có an bài khác?
Phương Giải trầm tư một chút nói:
- Ngươi có theo bệ hạ xuất cung không?
Mộc Tam lắc lắc đầu:
- Nô tài đêm qua trực ban, hôm nay nghỉ ngơi. Nô tài cũng muốn đi theo, đáng tiếc trong số những người an bài không có ta.
- Cũng tốt.
Phương Giải ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Giúp ta trông coi Thọ Cung.
Mộc Tam ngẫn ra, hơi há há miệng:
- Tiểu Phương đại nhân là sợ bên thái hậu có chuyện gì?
Phương Giải gật đầu nói:
- Cẩn thận một chút vẫn hơn.
Mộc Tam dạ một tiếng nói:
- Nô tài cáo từ trước, chúc Tiểu Phương đại nhân sớm ngày thăng chức.
Phương Giải cười cười nói cảm ơn, sau đó ôm quần áo trở vào. Lúc hắn vào phòng Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đều đã ngủ dậy, hiển nhiên để cho hai nữ nhân này cùng ngủ trên một chiếc giường đối với họ mà nói đều không hề thoải mái. Dù sao từng ấy năm qua, quan hệ của họ cũng không tính là thân thiết. Hiện tại tính tính của Trầm Khuynh Phiến mặc dù đã thay đổi rất nhiều, nhưng Mộc Tiểu Yêu nhất thời vẫn chưa thích ứng được.
Phương Giải nhìn sắc mặt hai người liền biết ai cũng ngủ không ngon, noia không chừng căn bản không có ngủ. Hắn cầm y phục đưa qua, cười cười nói:
- Sớm biết hai người nằm trên giường đều không ngủ được, chi bằng đêm qua ta cũng chen vào. Trái một người phải một người, cùng ta ngủ, các nàng sẽ thích ứng ngay.
Trầm Khuynh Phiến liếc nhìn Mộc Tiểu Yêu một cái, cười cười nói:
- Sư tỷ nếu đồng ý, ta cũng chẳng có gì phải từ chối.
Lời này khiến Mộc Tiểu Yêu lập tức đỏ mặt, lườm Phương Giải một cái sau đó bước nhanh ra ngoài rửa mặt. Phương Giải nhìn Trầm Khuynh Phiến, thầm nghĩ còn tưởng tính hiếu thắng của nàng đã thu liễm không ít.
- Nàng nói thật chứ?
Hắn hỏi.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu mỉm cười quyến rũ nói:
- Thật, chỉ cần sư tỷ gật đầu ta khẳng định sẽ không lắc đầu, đến lúc đó hai người chúng ta ở trên giường không kìm được tỷ thí võ nghệ, biết đâu lại giúp trong cung có thêm một thái giám.
Phương Giải cười nói:
- Ta thái giám rồi thì có lợi gì cho nàng chứ. Nữ nữ gì đó không thú vị đâu.
Trầm Khuynh Phiến không hiểu những lời Phương Giải nói, nhưng cũng biết khẳng định chẳng tốt đẹp gì. Nhận lấy một bộ quần áo trong tay Phương Giải đi vào trong phòng thay. Phương Giải cười nói ta cũng phải chưa từng thấy qua, tránh ta làm gì. Trầm Khuynh Phiến quay lại mỉm cười nói ta đâu có sợ cởi đồ ở đây, chàng dám để ta cởi sao? Chàng không sợ Tiểu Yêu tỷ tỷ của chàng nhìn thấy ghen tị?
Phương Giải bại lui, ở gian ngoài thay y phục. Phục sức cấm quân giáo úy này gồm một lớp giáp bông, trông giống như áo giáp, kì thực ngoài mỹ quan ra chẳng có tác dụng gì. Phục sức của cấm quân chia thành mấy loại, dưới tình huống thông thường họ đều không mặc áo giáp, chỉ lấy giáp bông để thay thế.
Sau khi ba người thay xong y phục, có cung nữ đến đưa điểm tâm. Phương Giải nhìn những món điểm tâm tinh xảo, không kìm được lẩm bẩm một mình:
- Tâm tư hoàng đế dường như không hề loạn, còn nhớ dặn người mang đồ ăn cho chúng ta. Ta đến bây giờ vẫn chưa hiểu, sao hắn có thể tự tin như vậy.
- Bởi vì hắn là hoàng đế.
Trầm Khuynh Phiến vừa ăn điểm tâm vừa chậm rãi nói:
- Cho dù hắn không tự tin, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Nghe được câu này, Phương Giải thoáng giật mình.
Nhà trọ Thuận Đức trong thành Trường An.
Tứ đệ tử chân truyền của Trương chân nhân núi Võ Đang Lưu Tuệ Chính dậy còn sớm hơn Phương Giải. Hắn đặc biệt thay một thân đạo bào mới. Khác hẳn bộ trường bào cũ không khác gì đạo nhân bình thường. Y phục hắn mặc hôm nay xem ra rất long trọng.
Đạo bào xanh thẫm, đai lưng màu vàng cam, ngực thêu một bức thái cực đồ, cực kì bắt mắt.
Thay xong y phục, Lưu Tuệ Chính quay đầu nhìn về phía lão đạo nhân:
- Sư thúc, có thể đi chưa?
Lão đạo nhân già đến mức tưởng chừng không thể đi lại kia cười khổ hỏi:
- Ta có thể không đi sao?
Lưu Tuệ Chính lắc đầu nói:
- Người nỡ lòng nhìn chúng ta đi chết sao?
Lão đạo nhân kia gần như sắp bật ra câu tử đạo hữu mạc tử bần đạo (Thà hi sinh người khác chứ không chịu tổn thất lợi ích cá nhân). Nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Lưu Tuệ Chính lại đành phải cứng rắn nuốt xuống. Hắn vừa run rẩy đi ra ngoài vừa mắng:
- Sư phụ ngươi và ngươi đều không phải người tốt, ta lớn tuổi như vậy còn bắt đánh nhau!
Lưu Tuệ Chính nghiêm túc nói:
- Sư tôn nói, người vẫn còn nhỏ.
Lão đạo nhân ngẩn ra, không kìm được mắng:
- Năm xưa sư huynh đệ bốn người, tuổi ta nhỏ nhất, ta biết tư chất của ta cũng tệ nhất. Cho nên tu vi không bằng sư huynh bọn họ. Nhưng ta cảm thấy mình vẫn còn hi vọng làm lão đại của núi Võ Đang. Bởi vì ta trẻ hơn bọn họ. Tu vi của ta không bằng bọn họ nhưng còn có thời gian để tiêu hao, ai ngờ… mấy lão già đó còn sống tốt hơn ta, mẹ kiếp!
Khóe miệng Lưu Tuệ Chính khẽ giật giật nói:
- Sư thúc, khẩu đức…
Lão đạo nhân hắng hắng giọng nói:
- Lúc nãy ngươi nghe nhầm rồi, ta không có nói mẹ kiếp, ta nói là vô lượng thiên tôn.
Mấy đạo nhân phía sau không kìm được cười cười, nhưng không dám cười ra tiếng.
Lưu Tuệ Chính đến quầy tính tiền, chưởng quầy cười nói tiên trưởng lần sau lại đến. Lưu Tuệ Chính rất nghiêm túc trả lời nói:
- Có lẽ… không còn lần sau nữa đâu.
Hắn ra ngoài, chặn một cỗ xe ngựa. Xa phu khách khí hỏi:
- Tiên trưởng đi đâu?
Lưu Tuệ Chính nhìn phố phường yên tĩnh, hít một hơi thật sâu sau đó nói ra ba chữ.
- Diễn Võ Viện.
……
Hồng Tụ Chiêu.
Bốn cỗ xe ngựa dừng sẵn ngoài cửa. Các cô nương hôm nay phải tham gia xuất binh đại lễ, cũng dậy rất sớm trang điểm chải tóc. Y phục đạo cụ đều đã chất vào trong xe, lão già què ngồi lệch trên càng một cỗ xe ngựa từng ngụm từng ngụm nốc rượu. Cũng không biết mỗi ngày hắn uống bao nhiêu rượu mà chẳng bao giờ thấy hắn say bất tỉnh nhân sự.
Tiểu đương gia đứng ở cửa cẩn thận kiểm tra lại đồ, thỉnh thoảng lại phân phó hạ nhân làm việc.
Thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, nàng xoay người nhấc váy bước nhanh lên lầu ba. Đến trước cửa phòng Tức đại nương, nàng gõ gõ cửa gọi:
- Đại nương, bây giờ khởi hành sao?
Cửa kẹt một tiếng mở ra từ bên trong, Tức Họa Mi một thân trang phục lộng lẫy từ trong phòng đi ra. Trong tay bà cầm một hộp gỗ dài, đưa cho tiểu đương gia nói:
- Giao cho Chúc Tâm.
Khoảnh khắc nhìn thấy hộp gỗ, sắc mặt Tiểu Đinh Điểm lập tức biến đổi:
- Đây là cái đó?
Tức Họa Mi gật gật đầu:
- Ta đã đem Hồng Tụ Chiêu trong ngoài giao cho ngươi xử lý, ngươi làm không tệ. Chỉ cần vài năm, Hồng Tụ Chiêu ở trong tay ngươi sẽ càng ngày càng phát triển. Ta đã lui về phía sau, thì phải đem thứ cần truyền giao cho các ngươi. Các ngươi sau này đều là người nhà của Hồng Tụ Chiêu, Chúc Tâm là chủ nhân Hồng Tụ Chiêu. Nó đã là chủ nhân, vậy thì thứ này nên thuộc về nó.
Tức Họa Mi nhìn hộp gỗ trong tay vẻ mặt có chút lưu luyến:
- Năm xưa lúc người đó đem thứ này giao cho ta, ta đã thích cái tên này. Ta tin Chúc Tâm nhất định cũng thích, hơn nữa… nó bây giờ đã có tư cách sử dụng thứ này.
Tiểu Đinh Điểm gật đầu, bước nhanh rời đi.
Khi nàng đem hộp gỗ giao cho Tức Chúc Tâm, Tức Chúc Tâm tỏ ra rất kinh ngạc, nhận hộp gỗ từ từ mở ra, không biết tại sao, hai tay lại khẽ run rẩy.
Tiểu Đinh Điểm biết thứ này rất có ý nghĩa, cũng biết thứ này có liên hệ mật thiết đến Tức Chúc Tâm. Nàng đi qua, ôm lấy cánh tay Tức Chúc Tâm nói:
- Tiểu thư, đại nương đã đem thứ này giao cho người, đợi sau khi chúng ta trở lại, sẽ đem chuyện năm đó kể lại nguyên bản cho người nghe.
Tức Chúc Tâm gật gật đầu, đem hộp gỗ ôm vào lòng.
- Chúng ta đi thôi.
Trước khi nàng đi, tựa hồ cũng luôn nhìn vào hộp gỗ ấy. Năm xưa, nam nhân đó đem thứ này giao cho Tức Họa Mi, cho nên mới có Hồng Tụ Chiêu. Năm xưa, nam nhân đó đem nàng và thứ này cùng giao cho Tức Họa Mi, cho nên mới có Tức Chúc Tâm.
Thời điểm các cô nương Hồng Tụ Chiêu đang chuẩn bị lên xe, trên đường cái đột nhiên xuất hiện một nữ nhân mặc váy vải màu xanh in hình những bông hoa nhỏ. Nữ tử này tuổi tác không lớn, khuôn mặt thanh tú ngũ quan xinh đẹp, mặc dù ăn mặc có chút quê mùa, nhưng là một mỹ nhân thực sự.
Nếu trẻ thêm vài tuổi, nói không chừng có thể khiến nam nhân tranh nhau quỳ gối dưới váy nàng.
- Mang ta cùng đi.
Nữ nhân này đi đến trước mặt Tức Họa Mi, giọng điệu bình thản nói.
Tức Họa Mi khẽ nhíu mày:
- Tại sao lại muốn đi cùng Hồng Tụ Chiêu chúng ta?
Nữ nhân mặc váy vải hoa đương nhiên chính là lão bản nương Đỗ Hồng Tuyến của cửa hàng thịt chó Phan Cố, nhưng hình như không hề quen biết Tức Họa Mi.
- Bởi vì Hồng Tụ Chiêu đều là nữ nhân.
Lão bản nương nghiêm túc nói:
- Hai ngày trước Phương Giải đến tìm ta, bảo ta cùng các ngươi tham gia xuất binh đại lễ, ta vốn không định đáp ứng, nhưng Phương Giải nói chỉ ở những nơi toàn là nữ nhân mới không có người chú ý đến ta. Ta nghĩ lại cũng thấy có lý, cho nên liền gật đầu.
Tức Họa Mi trầm mặc một lúc nói:
- Lên xe đi, Phương Giải đã muốn người đi cùng Hồng Tụ Chiêu, khẳng định có tính toán của hắn.
Lão bản nương cũng không nói nhiều, quay đầu tùy ý ngồi trên một cỗ xe ngựa. Nàng vừa ngồi xuống liền ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, nghiêng đầu nhìn sau đó không kìm được thở dài nói:
- Phương Giải nói Hồng Tụ Chiêu tất cả đều là nữ nhân, ngươi cũng vậy?
Lão già què bĩu môi nói:
- Không tin thì ngươi tự kiểm tra đi?
Lão bản nương cười nói:
- Lão nương chỉ có hứng thú với hán tử cường tráng.
Lão già què ừ một tiếng nói:
- Vậy ngươi đến muộn ba mươi năm rồi.
- Uống rượu không?
Hắn hỏi.
Lão bản nương lấy ra một bình rượu từ trong túi hành lý, tự hào nói:
- Ta chỉ uống rượu hoa lê tự ủ… Có điều đáng tiếc, bình cuối cùng rồi, cứ không nỡ uống.
Lão già què hỏi:
- Trước đây không nỡ, tại sao hôm nay lại nỡ?
Lão bản nương chưa mở nút chai, hắn đã say một nửa.
Lão bản nương cười cười nói:
- Không nỡ uống, là bởi vì ta biết mình có thời gian đợi bình rượu này ngấm hơn rồi uống. Nhưng ngày đó Phương Giải đến tìm ta, sau khi đáp ứng hắn đột nhiên phát hiện không biết mình còn sống được bao lâu, cho nên dự định uống nó.
- Có thể… cho ta nếm thử một chút được không?
Lão già què gần như cầu xin nói.
Lão bản nương ngẫm nghĩ một chút sau đó gật đầu:
- Uống đi, nhưng có một yêu cầu.
- Ngươi nói!
Lão già què vội vàng nói.
Lão bản nương trầm mặc một lúc đột nhiên cười cười:
- Kì thực lý do ta không uống bình rượu này, không phải không nỡ, mà là dự định giữ lại cho nam nhân của ta. Nam nhân của ta mặc dù rất xấu cũng không phải là hán tử đội trời đạp đất, càng không có gia tài vạn quan, nhưng hắn là một nam nhân tốt… Hắn đến Tây Bắc, tự mình nói thập tử vô sinh. Nhưng ta cảm thấy hắn sẽ quay trở lại, bình rượu này ta chính là giữ lại cho hắn… Ta đáp ứng cho ngươi uống, nhưng chỉ được uống một nửa, để lại một nửa cho hắn.
- Tại sao?
Lão già què hỏi:
- Tại sao không cự tuyệt ta, từ mình giữ lại đợi hắn về?
Lão bản nương hạ giọng nói:
- Ta vừa mới nói, bởi vì ta không biết mình có thể sống qua hôm nay hay không. Nhưng ta biết xác suất sống sót của ngươi khẳng định sẽ lớn hơn ta, bởi vì ngươi cao hơn ta một chút… Nếu ta chết ngươi sống, giữ lại nửa bình rượu chon am nhân của ta. Nếu ta không chết, ngươi phải trả lại cho ta.
- Được!
Lão già què dùng sức gật gật đầu.
Lão bản nương đem bình rượu đưa cho lão què, lão què nhận bình rượu nhưng không uống, mà rất trịnh trọng nghiêm túc đem bình rượu buộc vào bên hông nói:
- Nếu như ngươi chết, ta sẽ đợi tìm nam nhân của ngươi sau đó cùng hắn uống.
- Chào buổi sáng Tiểu Phương đại nhân.
Mộc Tam khách khí chào hỏi, mỉm cười nói:
- Đêm qua mọi người từ Đông Noãn Các trở về thì đã muộn rồi, nô tỳ không dám quầy rầy, sợ làm hỏng chuyện. Cho nên sáng sớm hôm nay đã chạy đến đưa y phục cho người. Ba bộ này là phục sắc của cấm quân giáo úy, Tiểu Phương đại nhân mặc thử xem, nếu không vừa ta sẽ đi đổi bộ khác.
Hắn cầm quần áo đưa cho Phương Giải:
- Bệ hạ tối qua trước khi ngủ phân phó, một lúc nữa tới giờ xuất cung, Tiểu Phương đại nhân các ngươi hãy đi bên cạnh ngọc liễn của hoàng thượng. Cấm quân bên kia đã thông báo qua, sẽ để lại vị trí cho các ngươi. Bệ hạ dặn ngươi đứng gần bệ hạ một chút, có chuyện gì cũng tiện chỉ bảo.
Phương Giải nói cảm ơn, Mộc Tam lại hạ thấp thanh âm căn dặn một câu:
- Bệ hạ không định dẫn theo cấp sự doanh xuất cung, Tiểu Phương đại nhân nếu hôm nay muốn khuyên bệ hạ thì tốt nhất là thôi, đêm qua Tô công công đã khuyên nhủ rất nhiều nhưng bệ hạ không có đáp ứng. Cũng không biết tại sao bệ hạ lại kiên quyết không mang theo cấp sự doanh như vậy, hay là có an bài khác?
Phương Giải trầm tư một chút nói:
- Ngươi có theo bệ hạ xuất cung không?
Mộc Tam lắc lắc đầu:
- Nô tài đêm qua trực ban, hôm nay nghỉ ngơi. Nô tài cũng muốn đi theo, đáng tiếc trong số những người an bài không có ta.
- Cũng tốt.
Phương Giải ngẫm nghĩ một lúc nói:
- Giúp ta trông coi Thọ Cung.
Mộc Tam ngẫn ra, hơi há há miệng:
- Tiểu Phương đại nhân là sợ bên thái hậu có chuyện gì?
Phương Giải gật đầu nói:
- Cẩn thận một chút vẫn hơn.
Mộc Tam dạ một tiếng nói:
- Nô tài cáo từ trước, chúc Tiểu Phương đại nhân sớm ngày thăng chức.
Phương Giải cười cười nói cảm ơn, sau đó ôm quần áo trở vào. Lúc hắn vào phòng Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đều đã ngủ dậy, hiển nhiên để cho hai nữ nhân này cùng ngủ trên một chiếc giường đối với họ mà nói đều không hề thoải mái. Dù sao từng ấy năm qua, quan hệ của họ cũng không tính là thân thiết. Hiện tại tính tính của Trầm Khuynh Phiến mặc dù đã thay đổi rất nhiều, nhưng Mộc Tiểu Yêu nhất thời vẫn chưa thích ứng được.
Phương Giải nhìn sắc mặt hai người liền biết ai cũng ngủ không ngon, noia không chừng căn bản không có ngủ. Hắn cầm y phục đưa qua, cười cười nói:
- Sớm biết hai người nằm trên giường đều không ngủ được, chi bằng đêm qua ta cũng chen vào. Trái một người phải một người, cùng ta ngủ, các nàng sẽ thích ứng ngay.
Trầm Khuynh Phiến liếc nhìn Mộc Tiểu Yêu một cái, cười cười nói:
- Sư tỷ nếu đồng ý, ta cũng chẳng có gì phải từ chối.
Lời này khiến Mộc Tiểu Yêu lập tức đỏ mặt, lườm Phương Giải một cái sau đó bước nhanh ra ngoài rửa mặt. Phương Giải nhìn Trầm Khuynh Phiến, thầm nghĩ còn tưởng tính hiếu thắng của nàng đã thu liễm không ít.
- Nàng nói thật chứ?
Hắn hỏi.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu mỉm cười quyến rũ nói:
- Thật, chỉ cần sư tỷ gật đầu ta khẳng định sẽ không lắc đầu, đến lúc đó hai người chúng ta ở trên giường không kìm được tỷ thí võ nghệ, biết đâu lại giúp trong cung có thêm một thái giám.
Phương Giải cười nói:
- Ta thái giám rồi thì có lợi gì cho nàng chứ. Nữ nữ gì đó không thú vị đâu.
Trầm Khuynh Phiến không hiểu những lời Phương Giải nói, nhưng cũng biết khẳng định chẳng tốt đẹp gì. Nhận lấy một bộ quần áo trong tay Phương Giải đi vào trong phòng thay. Phương Giải cười nói ta cũng phải chưa từng thấy qua, tránh ta làm gì. Trầm Khuynh Phiến quay lại mỉm cười nói ta đâu có sợ cởi đồ ở đây, chàng dám để ta cởi sao? Chàng không sợ Tiểu Yêu tỷ tỷ của chàng nhìn thấy ghen tị?
Phương Giải bại lui, ở gian ngoài thay y phục. Phục sức cấm quân giáo úy này gồm một lớp giáp bông, trông giống như áo giáp, kì thực ngoài mỹ quan ra chẳng có tác dụng gì. Phục sức của cấm quân chia thành mấy loại, dưới tình huống thông thường họ đều không mặc áo giáp, chỉ lấy giáp bông để thay thế.
Sau khi ba người thay xong y phục, có cung nữ đến đưa điểm tâm. Phương Giải nhìn những món điểm tâm tinh xảo, không kìm được lẩm bẩm một mình:
- Tâm tư hoàng đế dường như không hề loạn, còn nhớ dặn người mang đồ ăn cho chúng ta. Ta đến bây giờ vẫn chưa hiểu, sao hắn có thể tự tin như vậy.
- Bởi vì hắn là hoàng đế.
Trầm Khuynh Phiến vừa ăn điểm tâm vừa chậm rãi nói:
- Cho dù hắn không tự tin, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Nghe được câu này, Phương Giải thoáng giật mình.
Nhà trọ Thuận Đức trong thành Trường An.
Tứ đệ tử chân truyền của Trương chân nhân núi Võ Đang Lưu Tuệ Chính dậy còn sớm hơn Phương Giải. Hắn đặc biệt thay một thân đạo bào mới. Khác hẳn bộ trường bào cũ không khác gì đạo nhân bình thường. Y phục hắn mặc hôm nay xem ra rất long trọng.
Đạo bào xanh thẫm, đai lưng màu vàng cam, ngực thêu một bức thái cực đồ, cực kì bắt mắt.
Thay xong y phục, Lưu Tuệ Chính quay đầu nhìn về phía lão đạo nhân:
- Sư thúc, có thể đi chưa?
Lão đạo nhân già đến mức tưởng chừng không thể đi lại kia cười khổ hỏi:
- Ta có thể không đi sao?
Lưu Tuệ Chính lắc đầu nói:
- Người nỡ lòng nhìn chúng ta đi chết sao?
Lão đạo nhân kia gần như sắp bật ra câu tử đạo hữu mạc tử bần đạo (Thà hi sinh người khác chứ không chịu tổn thất lợi ích cá nhân). Nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Lưu Tuệ Chính lại đành phải cứng rắn nuốt xuống. Hắn vừa run rẩy đi ra ngoài vừa mắng:
- Sư phụ ngươi và ngươi đều không phải người tốt, ta lớn tuổi như vậy còn bắt đánh nhau!
Lưu Tuệ Chính nghiêm túc nói:
- Sư tôn nói, người vẫn còn nhỏ.
Lão đạo nhân ngẩn ra, không kìm được mắng:
- Năm xưa sư huynh đệ bốn người, tuổi ta nhỏ nhất, ta biết tư chất của ta cũng tệ nhất. Cho nên tu vi không bằng sư huynh bọn họ. Nhưng ta cảm thấy mình vẫn còn hi vọng làm lão đại của núi Võ Đang. Bởi vì ta trẻ hơn bọn họ. Tu vi của ta không bằng bọn họ nhưng còn có thời gian để tiêu hao, ai ngờ… mấy lão già đó còn sống tốt hơn ta, mẹ kiếp!
Khóe miệng Lưu Tuệ Chính khẽ giật giật nói:
- Sư thúc, khẩu đức…
Lão đạo nhân hắng hắng giọng nói:
- Lúc nãy ngươi nghe nhầm rồi, ta không có nói mẹ kiếp, ta nói là vô lượng thiên tôn.
Mấy đạo nhân phía sau không kìm được cười cười, nhưng không dám cười ra tiếng.
Lưu Tuệ Chính đến quầy tính tiền, chưởng quầy cười nói tiên trưởng lần sau lại đến. Lưu Tuệ Chính rất nghiêm túc trả lời nói:
- Có lẽ… không còn lần sau nữa đâu.
Hắn ra ngoài, chặn một cỗ xe ngựa. Xa phu khách khí hỏi:
- Tiên trưởng đi đâu?
Lưu Tuệ Chính nhìn phố phường yên tĩnh, hít một hơi thật sâu sau đó nói ra ba chữ.
- Diễn Võ Viện.
……
Hồng Tụ Chiêu.
Bốn cỗ xe ngựa dừng sẵn ngoài cửa. Các cô nương hôm nay phải tham gia xuất binh đại lễ, cũng dậy rất sớm trang điểm chải tóc. Y phục đạo cụ đều đã chất vào trong xe, lão già què ngồi lệch trên càng một cỗ xe ngựa từng ngụm từng ngụm nốc rượu. Cũng không biết mỗi ngày hắn uống bao nhiêu rượu mà chẳng bao giờ thấy hắn say bất tỉnh nhân sự.
Tiểu đương gia đứng ở cửa cẩn thận kiểm tra lại đồ, thỉnh thoảng lại phân phó hạ nhân làm việc.
Thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, nàng xoay người nhấc váy bước nhanh lên lầu ba. Đến trước cửa phòng Tức đại nương, nàng gõ gõ cửa gọi:
- Đại nương, bây giờ khởi hành sao?
Cửa kẹt một tiếng mở ra từ bên trong, Tức Họa Mi một thân trang phục lộng lẫy từ trong phòng đi ra. Trong tay bà cầm một hộp gỗ dài, đưa cho tiểu đương gia nói:
- Giao cho Chúc Tâm.
Khoảnh khắc nhìn thấy hộp gỗ, sắc mặt Tiểu Đinh Điểm lập tức biến đổi:
- Đây là cái đó?
Tức Họa Mi gật gật đầu:
- Ta đã đem Hồng Tụ Chiêu trong ngoài giao cho ngươi xử lý, ngươi làm không tệ. Chỉ cần vài năm, Hồng Tụ Chiêu ở trong tay ngươi sẽ càng ngày càng phát triển. Ta đã lui về phía sau, thì phải đem thứ cần truyền giao cho các ngươi. Các ngươi sau này đều là người nhà của Hồng Tụ Chiêu, Chúc Tâm là chủ nhân Hồng Tụ Chiêu. Nó đã là chủ nhân, vậy thì thứ này nên thuộc về nó.
Tức Họa Mi nhìn hộp gỗ trong tay vẻ mặt có chút lưu luyến:
- Năm xưa lúc người đó đem thứ này giao cho ta, ta đã thích cái tên này. Ta tin Chúc Tâm nhất định cũng thích, hơn nữa… nó bây giờ đã có tư cách sử dụng thứ này.
Tiểu Đinh Điểm gật đầu, bước nhanh rời đi.
Khi nàng đem hộp gỗ giao cho Tức Chúc Tâm, Tức Chúc Tâm tỏ ra rất kinh ngạc, nhận hộp gỗ từ từ mở ra, không biết tại sao, hai tay lại khẽ run rẩy.
Tiểu Đinh Điểm biết thứ này rất có ý nghĩa, cũng biết thứ này có liên hệ mật thiết đến Tức Chúc Tâm. Nàng đi qua, ôm lấy cánh tay Tức Chúc Tâm nói:
- Tiểu thư, đại nương đã đem thứ này giao cho người, đợi sau khi chúng ta trở lại, sẽ đem chuyện năm đó kể lại nguyên bản cho người nghe.
Tức Chúc Tâm gật gật đầu, đem hộp gỗ ôm vào lòng.
- Chúng ta đi thôi.
Trước khi nàng đi, tựa hồ cũng luôn nhìn vào hộp gỗ ấy. Năm xưa, nam nhân đó đem thứ này giao cho Tức Họa Mi, cho nên mới có Hồng Tụ Chiêu. Năm xưa, nam nhân đó đem nàng và thứ này cùng giao cho Tức Họa Mi, cho nên mới có Tức Chúc Tâm.
Thời điểm các cô nương Hồng Tụ Chiêu đang chuẩn bị lên xe, trên đường cái đột nhiên xuất hiện một nữ nhân mặc váy vải màu xanh in hình những bông hoa nhỏ. Nữ tử này tuổi tác không lớn, khuôn mặt thanh tú ngũ quan xinh đẹp, mặc dù ăn mặc có chút quê mùa, nhưng là một mỹ nhân thực sự.
Nếu trẻ thêm vài tuổi, nói không chừng có thể khiến nam nhân tranh nhau quỳ gối dưới váy nàng.
- Mang ta cùng đi.
Nữ nhân này đi đến trước mặt Tức Họa Mi, giọng điệu bình thản nói.
Tức Họa Mi khẽ nhíu mày:
- Tại sao lại muốn đi cùng Hồng Tụ Chiêu chúng ta?
Nữ nhân mặc váy vải hoa đương nhiên chính là lão bản nương Đỗ Hồng Tuyến của cửa hàng thịt chó Phan Cố, nhưng hình như không hề quen biết Tức Họa Mi.
- Bởi vì Hồng Tụ Chiêu đều là nữ nhân.
Lão bản nương nghiêm túc nói:
- Hai ngày trước Phương Giải đến tìm ta, bảo ta cùng các ngươi tham gia xuất binh đại lễ, ta vốn không định đáp ứng, nhưng Phương Giải nói chỉ ở những nơi toàn là nữ nhân mới không có người chú ý đến ta. Ta nghĩ lại cũng thấy có lý, cho nên liền gật đầu.
Tức Họa Mi trầm mặc một lúc nói:
- Lên xe đi, Phương Giải đã muốn người đi cùng Hồng Tụ Chiêu, khẳng định có tính toán của hắn.
Lão bản nương cũng không nói nhiều, quay đầu tùy ý ngồi trên một cỗ xe ngựa. Nàng vừa ngồi xuống liền ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, nghiêng đầu nhìn sau đó không kìm được thở dài nói:
- Phương Giải nói Hồng Tụ Chiêu tất cả đều là nữ nhân, ngươi cũng vậy?
Lão già què bĩu môi nói:
- Không tin thì ngươi tự kiểm tra đi?
Lão bản nương cười nói:
- Lão nương chỉ có hứng thú với hán tử cường tráng.
Lão già què ừ một tiếng nói:
- Vậy ngươi đến muộn ba mươi năm rồi.
- Uống rượu không?
Hắn hỏi.
Lão bản nương lấy ra một bình rượu từ trong túi hành lý, tự hào nói:
- Ta chỉ uống rượu hoa lê tự ủ… Có điều đáng tiếc, bình cuối cùng rồi, cứ không nỡ uống.
Lão già què hỏi:
- Trước đây không nỡ, tại sao hôm nay lại nỡ?
Lão bản nương chưa mở nút chai, hắn đã say một nửa.
Lão bản nương cười cười nói:
- Không nỡ uống, là bởi vì ta biết mình có thời gian đợi bình rượu này ngấm hơn rồi uống. Nhưng ngày đó Phương Giải đến tìm ta, sau khi đáp ứng hắn đột nhiên phát hiện không biết mình còn sống được bao lâu, cho nên dự định uống nó.
- Có thể… cho ta nếm thử một chút được không?
Lão già què gần như cầu xin nói.
Lão bản nương ngẫm nghĩ một chút sau đó gật đầu:
- Uống đi, nhưng có một yêu cầu.
- Ngươi nói!
Lão già què vội vàng nói.
Lão bản nương trầm mặc một lúc đột nhiên cười cười:
- Kì thực lý do ta không uống bình rượu này, không phải không nỡ, mà là dự định giữ lại cho nam nhân của ta. Nam nhân của ta mặc dù rất xấu cũng không phải là hán tử đội trời đạp đất, càng không có gia tài vạn quan, nhưng hắn là một nam nhân tốt… Hắn đến Tây Bắc, tự mình nói thập tử vô sinh. Nhưng ta cảm thấy hắn sẽ quay trở lại, bình rượu này ta chính là giữ lại cho hắn… Ta đáp ứng cho ngươi uống, nhưng chỉ được uống một nửa, để lại một nửa cho hắn.
- Tại sao?
Lão già què hỏi:
- Tại sao không cự tuyệt ta, từ mình giữ lại đợi hắn về?
Lão bản nương hạ giọng nói:
- Ta vừa mới nói, bởi vì ta không biết mình có thể sống qua hôm nay hay không. Nhưng ta biết xác suất sống sót của ngươi khẳng định sẽ lớn hơn ta, bởi vì ngươi cao hơn ta một chút… Nếu ta chết ngươi sống, giữ lại nửa bình rượu chon am nhân của ta. Nếu ta không chết, ngươi phải trả lại cho ta.
- Được!
Lão già què dùng sức gật gật đầu.
Lão bản nương đem bình rượu đưa cho lão què, lão què nhận bình rượu nhưng không uống, mà rất trịnh trọng nghiêm túc đem bình rượu buộc vào bên hông nói:
- Nếu như ngươi chết, ta sẽ đợi tìm nam nhân của ngươi sau đó cùng hắn uống.
/802
|