Người của Đại nội thị vệ xử chạy tới trong vòng nửa canh giờ, dẫn đầu là phó chỉ huy Đại nội thị vệ xử Mạnh Vô Địch. Có thể tính là người quen cũ của Phương Giải. Phương Giải sống trong mật lao Đại nội thị vệ xử nửa năm, không ít lần cùng vị khách một tay này nói chuyện. Sau này Phương Giải mới biết, sở dĩ Mạnh Vô Địch cụt một tay, là có liên quan đến chuyện của mình.
Mạnh Vô Địch nhìn nhìn thi thể trong hố, lại nhìn bộ dạng nhếch nhác của Phương Giải.
- Đây là ai?
Mạnh Vô Địch hỏi.
Phương Giải tựa vào cạnh hố, nhìn cái tẩu treo nơi thắt lưng Mạnh Vô Địch lập tức giơ giơ tay. Mạnh Vô Địch khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gỡ tẩu xuống, nhét sợi thuốc, dùng đá lửa châm sau đó đưa cho Phương Giải. Phương Giải ngậm tẩu thuốc hít một hơi thật sâu, sau đó thoải mái phun ra một làn khói trắng.
- Phương Hận Thủy.
Hắn thản nhiên đáp.
Mạnh Vô Địch biến sắc, bước nhanh mấy bước đến bên cạnh thi thể Phương Hận Thủy, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, sau đó không kìm được lắc lắc đầu:
- Ngươi xuống tay cũng thật độc, sắp không nhìn ra ai là nữa rồi.
Lúc nói lời này, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia kiêng kị. Phương Hận Thủy là nhân vật giết chết giáo thụ Diễn Võ Viện Mặc Vạn Vật, Mạnh Vô Địch tự nhận không có thực lực đó. Mặc dù hắn không biết tu vi của Mặc Vạn Vật rốt cuộc thế nào, nhưng nếu không phải người thực lực cường đại sao có thể trở thành giáo thụ của Diễn Võ Viện?
Hiện tại, Phương Hận Thủy đã chết trong tay Phương Giải.
Phương Giải cười lắc đầu:
- Đại ca à… Ngươi đoán xem nếu như ta không liều mạng, bây giờ người nằm trong đó là ai?
Mạnh Vô Địch ừ một tiếng, cẩn thận kiểm tra vết thương của Phương Hận Thủy sau đó thở dài nói:
- Thể chất của tên này rất đặc thù, nếu đổi thành người khác e rằng đã bị ngươi giết chết mười lần.
Phương Giải nói:
- Giết một lần là đủ rồi.
Mạnh Vô Địch đứng dậy, vẫy vẫy tay phân phó thuộc hạ:
- Đem thi thể người này mang về Đại nội thị vệ xử, người này là trọng phạm triều đình, nghiệm thi xong lập tức niêm phong, đợi chỉ huy sứ đại nhân đích thân xem xét xử lý.
Hai người mặc phi ngư bào đáp một tiếng, đem thi thể Phương Hận Thủy từ dưới hố khiêng lên. Mạnh Vô Địch trầm mặc một lúc lại gọi họ quay trở lại, trước khi đi, bỗng nhiên nhanh như điện xẹt đem mũi đao đâm vào lồng ngực nơi có trái tim Phương Hận Thủy, cổ tay còn xoay vài cái. Phương Giải nhìn thấy hành động này của hắn khẽ nhíu mày.
Mạnh Đô Địch đem đao rút về, lấy ra một chiếc khăn tay trắng nõn lau sạch vết máu trên đao.
- Đại nội thị vệ xử đã đuổi theo hắn rất lâu rồi…
Phương Giải gật đầu:
- Ta biết.
Mạnh Vô Địch nhận lại tẩu thuốc từ trong tay Phương Giải, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Phương Giải dùng sức hít một hơi sau đó nghiêm túc nói:
- Đây là trọng phạm bệ hạ đích thân hỏi đến, lâu như vậy mà không bắt được hắn là Đại nội thị vệ xử chúng ta vô năng. Nếu không phải là ngươi, chúng ta đến bây giờ vẫn không biết Phương Hận Thủy mặt mũi trông như thế nào. Bệ hạ nếu biết, lúc ngươi đánh chết Phương Hận Thủy, người Đại nội thị vệ xử một người cũng không có mặt, chắc chắn sẽ bị trách phạt…
Phương Giải ừ một tiếng:
- Người là ta giết, ta chỉ là tình cờ gặp, sau đó cùng hắn quần nhau một trận.
Mạnh Vô Địch cảm kích nhìn Phương Giải:
- Coi như ta nợ ngươi.
Phương Giải cười lắc đầu:
- Hà tất phải nói vậy?
Mạnh Vô Địch miệng ngâm tẩu thuốc phun ra từng ngụm khói trắng:
- Ngươi biết đấy tình cảnh của Đại nội thị vệ xử bây giờ rất không tốt, ta cũng không ngại nói với ngươi, đại sự ngày mai, bệ hạ sẽ đem Đại nội thị vệ xử chúng ta gạt sang một bên. Không sai, Đại nội thị vệ xử đúng là có không ít cặn bã, cộng thêm còn một chuyện xấu hổ ngươi không biết… Bệ hạ không tín nhiệm cũng là lẽ đương nhiên, nhưng chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy. Nếu không có một chút công lao, Đại nội thị vệ xử sớm muộn cũng sẽ bị bệ hạ giải tán! Hơn một trăm năm huy hoàng, chúng ta sao có thể trơ mắt nhìn Đại nội thị vệ xử hủy trong tay thế hệ chúng ta?
- Không phải cá nhân ta tham công…
Hắn thở dài:
- Cho dù chỉ là một chút xíu công lao, ta bây giờ cũng nhìn đến đỏ mắt. Đại nội thị vệ xử nhất định phải có thành tựu, ngươi biết chỉ huy sứ đại nhân chống đỡ vất vả như thế nào không? Ta biết trước đó ngươi sai người thông báo cho chỉ huy sứ đại nhân, đem những quản sự kia bắt đi, chính là nhường một phần công lao cho chúng ta, về lý mà nói ta không nên cướp Phương Hận Thủy nữa… Rất xin lỗi!
Phương Giải mỉm cười:
- Không có gì, người này không phải ta giết, đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì. Ai cũng có lúc khó khăn, ta cũng từng có, cho nên biết cảm giác này.
Mạnh Vô Địch ngẩn ra, giọng nói có chút khàn khàn:
- Lúc trước là ta muốn giết ngươi!
Phương Giải đoạt lấy cái tẩu, dùng sức hít một hơi:
- Nhưng ta không chết, hơn nữa bây giờ ta và ngươi đang cùng nhau ngồi xổm bên hố hút chung một cái tẩu. Chuyện trước đây đừng ai nhắc lại nữa, hãy quên đi. Nếu như có một người cứ ghi nhớ mãi, đó chính là thâm thù đại hận. Chỉ huy sứ đại nhân và ngươi sau này đối xử với ta cũng không tệ, con người ta không có gì tốt, nhưng lại nhớ rõ những người tốt với ta.
Mạnh Vô Địch bị câu nói này làm cho sống mũi cay cay, hắn đứng dậy trịnh trọng ôm quyền:
- Chúng ta đều nợ ngươi một nhân tình.
- Vậy được.
Phương Giải cười nói:
- Nếu qua ngày mai chúng ta đều bình an, Hồng Tụ Chiêu ngươi mời khách, trả nhân tình.
Hắn đứng dậy định phủi bụi đất trên người, lúc cúi đầu mới phát hiện quần áo trên người mình sớm đã nát như xơ mướp.
Phương Giải cười cười tự giễu sau đó hỏi:
- Có biết Ngô Nhất Đạo đang ở đâu không? Ta và người của ta vốn hẹn gặp nhau ở Phóng Hạc Đình. Nhưng ta đánh nhau kịch liệt như vậy cũng không có ai đến giúp, xem ra không cần đến Phóng Hạc Đình nữa rồi.
Mạnh Vô Địch vỗ trán:
- Ngươi không nói ta cũng quên mất, Trần Khuynh Phiến trước đó tìm được một phi ngư bào, bảo hắn mang tin tức cho ngươi, nàng ta đã để mất dấu của Ngô Nhất Đạo, đang đi tìm.
Phương Giải nhíu mày:
- Cô nàng ngốc này, còn tìm gì nữa!
Đúng lúc này, trong lòng Phương Giải đột nhiên khẽ động. Hắn xoay người nhìn ra xa, chỉ thấy từ quan đạo xa xa có mấy người quần áo tơi tả đang dìu nhau đi tới. Người đi phía trước, mặc dù trông cực kì thảm hại. Nhưng từ dáng vẻ quen thuộc đó. Mơ hồ vẫn có thể nhìn ra thân thể thướt tha, cùng nụ cười trên khuôn mặt nàng.
…
…
Phương Giải bước nhanh qua chỗ họ, một tay đỡ lấy Mộc Tiểu Yêu, trong mắt như có gì trong suốt đang chuyển động, lúc nói chuyện bởi vì sống mũi cay cay cho nên giọng nói cũng có chút không được tự nhiên:
- Tiểu Yêu tỷ… tỷ… khổ cho tỷ rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành như vậy!
Mộc Tiểu Yêu mặc dù sắc mặt mệt mỏi, nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười nói:
- Đệ trông cũng chẳng tốt hơn ta là mấy.
Phương Giải đâu còn tâm tư nói đùa, đỡ Mộc Tiểu Yêu tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống:
- Sao lại thảm hại như vậy, ai truy sát các ngươi? Chẳng lẽ là Tây Bắc…
Sắc mặt Phương Giải biến đổi mãnh liệt, tựa hồ đã đoán ra điều gì.
Mộc Tiểu Yêu khẽ gật gật đầu, nhưng không lên tiếng.
Phương Giải quay đầu nhìn sang Mạnh Vô Địch hô:
- Có thể tìm một chiếc xe ngựa hay không!
Mạnh Vô Địch gật gật đầu, vội vàng quay đầu phân phó thuộc hạ tìm xe ngựa. Lúc này quan đạo đã bị người của Đại nội thị vệ xử khống chế, bách tính đều bị bắt đứng xa trăm mét không được lại gần. Trong đám người có xe ngựa dừng lại, mấy người mặc phi ngư bào tiến lên phía trước nói mấy câu gì đó, mã phu kia không dám cự tuyệt, vội vàng đánh xe ngựa lại gần.
Phương Giải đợi xe ngựa đến gần, liền trực tiếp ôm lấy Mộc Tiểu Yêu.
Mộc Tiểu Yêu đỏ mặt, vòng tay ôm lấy cổ Phương Giải thấp giọng nói:
- Ta có thể đi.
Phương Giải lắc lắc đầu:
- Trước khi gặp ta, tỷ có thể tự đi, nhưng bây giờ ta trở lại rồi, ta sẽ ôm tỷ.
Mộc Tiểu Yêu trong lòng ấm áp như nhóm lò lửa. Mọi gian khổ khó khăn trên đường đều bị bỏ lại phía sau. Nhưng nàng rất nhanh liền cảm nhận được sự dị thường, Phương Giải ôm mình, cánh tay khẽ run rẩy, hơn nữa hô hấp của Phương Giải gấp gáp nặng nề, tốc độ ôm nàng đi cũng không nhanh.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Nàng đau lòng hỏi, muốn giãy khỏi tay Phương Giải lại sợ làm hắn bị ngã. Nàng biết Phương Giải khẳng định sẽ không chịu để mình xuống, cho nên điều chỉnh tư thế giúp Phương Giải ôm thoải mái hơn.
- Đánh nhau một trận, hơn nữa còn đánh thắng.
Phương Giải mỉm cười nói, có chút đắc ý.
Mộc Tiểu Yêu nhìn độ cong mê người trên khóe miệng Phương Giải, không kìm được hỏi:
- Trầm Khuynh Phiến đâu, Đại Khuyển đâu, Kỳ Lân đâu? Đệ đánh nhau với ai? Tại sao không thấy mặt họ? Bọn họ bảo vệ đệ như thế này sao?
- Bọn họ đều bị đệ phái đi rồi, hôm nay Trường An có đại sự.
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Chuyện gì cũng không quan trọng bằng đệ!
Phương Giải lắc đầu:
- Đừng trách họ, là đệ ép họ đi. Hơn nữa đệ bây giờ đã không còn là tiểu tử yếu ớt trước kia nữa, không phải cố ý khoác lác, lúc nãy đệ vừa giết chết một bát phẩm cao thủ. Bát phẩm đấy…Nhân vật trước kia gặp mặt đều phải quỳ xuống dập đầu, đã bị đệ giết chết rồi.
Mộc Tiểu Yêu trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng không biết nói gì.
Phương Giải đem nàng đặt vào trong xe, nói với mã phu đến Diễn Võ Viện lấy lại xe ngựa của ngươi, từ trong tay mã phu nhận roi ngựa quất thẳng một roi, đây là một cỗ xe ngựa không có thùng xe, nhìn có chút giản dị. Nhưng hai người ngồi trên xe ngựa, trong lòng đều rất an tâm.
- Tây Bắc… bại rồi?
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi hỏi.
Mộc Tiểu Yêu thấy người của Đại nội thị vệ xử ở tít phía sau, gật gật đầu nói:
- Bại rồi… bảy mươi vạn đại quân gần như chết hết, thảo nguyên Mãn Đô Kỳ đâu đâu cũng có thi thể quân Tùy. Ta bởi vì phát hiện được sớm đã rút đi, bằng không cũng không về được… Lý Viễn Sơn làm phản, cấu kết với người Mông Nguyên trước sau giáp kích, đánh bại quân đội Đại Tùy. Hắn còn cấu kết với Viên Sùng Vũ, Ngô Bội Chi và Dương Thiện Thần ba người, phong tỏa Tây Bắc tam đạo, tin tức căn bản không thể truyền ra. Húc quận vương Dương Khai và Tả kiêu vệ đại tướng quân Kim Thế Hùng sống chết không rõ, các vị đại tướng quân khác đều đã chết trận sa trường.
- Một đại tướng quân, ba đô đốc tạo phản!
Phương Giải hít ngược một ngụm lãnh khí:
- Sao lại như vậy?
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Có lẽ Lý Viễn Sơn sớm đã trù tính chỉ đợi bệ hạ dụng binh đối với Tây Bắc, hắn phát một mỏ sắt lớn ở Sơn Đông Đạo Tây Bắc, nhiều năm trước đã bí mật chế tạo quân bị, mấy năm nay, cũng không biết chế tạo được bao nhiêu. Có lẽ Viên Sùng Vũ bọn họ sớm đã cùng Lý Viễn Sơn cấu kết, bí mật chiêu mộ không ít nhân mã. Lý Viễn Sơn đem áo giáp binh khí chế tạo mang đi, đem mỏ quặng hiến cho người Mông Nguyên… Người Mông Nguyên được lợi, lại có thể nhất cử tiêu diệt bảy mươi vạn đại quân Đại Tùy, đương nhiên đồng ý.
Phương Giải trầm tư một chút:
- Thì ra là Di Thân Vương cũng bị người ta mưu hại, chuyện ngày mai… Chắc là bất đắc dĩ? Không nhất định… Hoặc là hắn cũng không biết chuyện Tây Bắc binh bại.
- Ai truy sát các ngươi?
Phương Giải hỏi.
Mộc Tiểu Yêu trầm mặc một lúc trả lời:
- Người của Hầu Văn Cực và thuộc hạ của Viên Sùng Vũ, nếu chỉ là thuộc hạ của những đô đốc kia, sao có thể ép chúng ta thảm như vậy?
- Hầu Văn Cực cũng làm phản?
Phương Giải thở dài, đột nhiên nghĩ đến những lời Mạnh Vô Địch nói lúc nãy: Chuyện xấu hổ ngươi không biết… Trong lòng hắn khẽ động, đột nhiên nghĩ đến chẳng lẽ La Úy Nhiên và Mạnh Vô Địch đã biết Hầu Văn Cực làm phản? Nếu họ đều biết vậy hoàng đế khẳng định cũng biết. Như vậy xem ra, hoàng đế là muốn ổn định Trường An, trước khi chuyện Tây Bắc binh bại lộ ra.
- Tỷ trở về đúng lúc lắm.
Phương Giải giơ tay nắm lấy tay Mộc Tiểu Yêu:
- Ngày mai có tuồng xem rồi.
- Đặc sắc không?
- Khẳng định… vô cùng đặc sắc. Huynh đệ tương tàn, tiết mục này mặc dù có chút cũ kỹ, nhưng vẫn rất hấp dẫn.
Mạnh Vô Địch nhìn nhìn thi thể trong hố, lại nhìn bộ dạng nhếch nhác của Phương Giải.
- Đây là ai?
Mạnh Vô Địch hỏi.
Phương Giải tựa vào cạnh hố, nhìn cái tẩu treo nơi thắt lưng Mạnh Vô Địch lập tức giơ giơ tay. Mạnh Vô Địch khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gỡ tẩu xuống, nhét sợi thuốc, dùng đá lửa châm sau đó đưa cho Phương Giải. Phương Giải ngậm tẩu thuốc hít một hơi thật sâu, sau đó thoải mái phun ra một làn khói trắng.
- Phương Hận Thủy.
Hắn thản nhiên đáp.
Mạnh Vô Địch biến sắc, bước nhanh mấy bước đến bên cạnh thi thể Phương Hận Thủy, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, sau đó không kìm được lắc lắc đầu:
- Ngươi xuống tay cũng thật độc, sắp không nhìn ra ai là nữa rồi.
Lúc nói lời này, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia kiêng kị. Phương Hận Thủy là nhân vật giết chết giáo thụ Diễn Võ Viện Mặc Vạn Vật, Mạnh Vô Địch tự nhận không có thực lực đó. Mặc dù hắn không biết tu vi của Mặc Vạn Vật rốt cuộc thế nào, nhưng nếu không phải người thực lực cường đại sao có thể trở thành giáo thụ của Diễn Võ Viện?
Hiện tại, Phương Hận Thủy đã chết trong tay Phương Giải.
Phương Giải cười lắc đầu:
- Đại ca à… Ngươi đoán xem nếu như ta không liều mạng, bây giờ người nằm trong đó là ai?
Mạnh Vô Địch ừ một tiếng, cẩn thận kiểm tra vết thương của Phương Hận Thủy sau đó thở dài nói:
- Thể chất của tên này rất đặc thù, nếu đổi thành người khác e rằng đã bị ngươi giết chết mười lần.
Phương Giải nói:
- Giết một lần là đủ rồi.
Mạnh Vô Địch đứng dậy, vẫy vẫy tay phân phó thuộc hạ:
- Đem thi thể người này mang về Đại nội thị vệ xử, người này là trọng phạm triều đình, nghiệm thi xong lập tức niêm phong, đợi chỉ huy sứ đại nhân đích thân xem xét xử lý.
Hai người mặc phi ngư bào đáp một tiếng, đem thi thể Phương Hận Thủy từ dưới hố khiêng lên. Mạnh Vô Địch trầm mặc một lúc lại gọi họ quay trở lại, trước khi đi, bỗng nhiên nhanh như điện xẹt đem mũi đao đâm vào lồng ngực nơi có trái tim Phương Hận Thủy, cổ tay còn xoay vài cái. Phương Giải nhìn thấy hành động này của hắn khẽ nhíu mày.
Mạnh Đô Địch đem đao rút về, lấy ra một chiếc khăn tay trắng nõn lau sạch vết máu trên đao.
- Đại nội thị vệ xử đã đuổi theo hắn rất lâu rồi…
Phương Giải gật đầu:
- Ta biết.
Mạnh Vô Địch nhận lại tẩu thuốc từ trong tay Phương Giải, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Phương Giải dùng sức hít một hơi sau đó nghiêm túc nói:
- Đây là trọng phạm bệ hạ đích thân hỏi đến, lâu như vậy mà không bắt được hắn là Đại nội thị vệ xử chúng ta vô năng. Nếu không phải là ngươi, chúng ta đến bây giờ vẫn không biết Phương Hận Thủy mặt mũi trông như thế nào. Bệ hạ nếu biết, lúc ngươi đánh chết Phương Hận Thủy, người Đại nội thị vệ xử một người cũng không có mặt, chắc chắn sẽ bị trách phạt…
Phương Giải ừ một tiếng:
- Người là ta giết, ta chỉ là tình cờ gặp, sau đó cùng hắn quần nhau một trận.
Mạnh Vô Địch cảm kích nhìn Phương Giải:
- Coi như ta nợ ngươi.
Phương Giải cười lắc đầu:
- Hà tất phải nói vậy?
Mạnh Vô Địch miệng ngâm tẩu thuốc phun ra từng ngụm khói trắng:
- Ngươi biết đấy tình cảnh của Đại nội thị vệ xử bây giờ rất không tốt, ta cũng không ngại nói với ngươi, đại sự ngày mai, bệ hạ sẽ đem Đại nội thị vệ xử chúng ta gạt sang một bên. Không sai, Đại nội thị vệ xử đúng là có không ít cặn bã, cộng thêm còn một chuyện xấu hổ ngươi không biết… Bệ hạ không tín nhiệm cũng là lẽ đương nhiên, nhưng chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy. Nếu không có một chút công lao, Đại nội thị vệ xử sớm muộn cũng sẽ bị bệ hạ giải tán! Hơn một trăm năm huy hoàng, chúng ta sao có thể trơ mắt nhìn Đại nội thị vệ xử hủy trong tay thế hệ chúng ta?
- Không phải cá nhân ta tham công…
Hắn thở dài:
- Cho dù chỉ là một chút xíu công lao, ta bây giờ cũng nhìn đến đỏ mắt. Đại nội thị vệ xử nhất định phải có thành tựu, ngươi biết chỉ huy sứ đại nhân chống đỡ vất vả như thế nào không? Ta biết trước đó ngươi sai người thông báo cho chỉ huy sứ đại nhân, đem những quản sự kia bắt đi, chính là nhường một phần công lao cho chúng ta, về lý mà nói ta không nên cướp Phương Hận Thủy nữa… Rất xin lỗi!
Phương Giải mỉm cười:
- Không có gì, người này không phải ta giết, đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì. Ai cũng có lúc khó khăn, ta cũng từng có, cho nên biết cảm giác này.
Mạnh Vô Địch ngẩn ra, giọng nói có chút khàn khàn:
- Lúc trước là ta muốn giết ngươi!
Phương Giải đoạt lấy cái tẩu, dùng sức hít một hơi:
- Nhưng ta không chết, hơn nữa bây giờ ta và ngươi đang cùng nhau ngồi xổm bên hố hút chung một cái tẩu. Chuyện trước đây đừng ai nhắc lại nữa, hãy quên đi. Nếu như có một người cứ ghi nhớ mãi, đó chính là thâm thù đại hận. Chỉ huy sứ đại nhân và ngươi sau này đối xử với ta cũng không tệ, con người ta không có gì tốt, nhưng lại nhớ rõ những người tốt với ta.
Mạnh Vô Địch bị câu nói này làm cho sống mũi cay cay, hắn đứng dậy trịnh trọng ôm quyền:
- Chúng ta đều nợ ngươi một nhân tình.
- Vậy được.
Phương Giải cười nói:
- Nếu qua ngày mai chúng ta đều bình an, Hồng Tụ Chiêu ngươi mời khách, trả nhân tình.
Hắn đứng dậy định phủi bụi đất trên người, lúc cúi đầu mới phát hiện quần áo trên người mình sớm đã nát như xơ mướp.
Phương Giải cười cười tự giễu sau đó hỏi:
- Có biết Ngô Nhất Đạo đang ở đâu không? Ta và người của ta vốn hẹn gặp nhau ở Phóng Hạc Đình. Nhưng ta đánh nhau kịch liệt như vậy cũng không có ai đến giúp, xem ra không cần đến Phóng Hạc Đình nữa rồi.
Mạnh Vô Địch vỗ trán:
- Ngươi không nói ta cũng quên mất, Trần Khuynh Phiến trước đó tìm được một phi ngư bào, bảo hắn mang tin tức cho ngươi, nàng ta đã để mất dấu của Ngô Nhất Đạo, đang đi tìm.
Phương Giải nhíu mày:
- Cô nàng ngốc này, còn tìm gì nữa!
Đúng lúc này, trong lòng Phương Giải đột nhiên khẽ động. Hắn xoay người nhìn ra xa, chỉ thấy từ quan đạo xa xa có mấy người quần áo tơi tả đang dìu nhau đi tới. Người đi phía trước, mặc dù trông cực kì thảm hại. Nhưng từ dáng vẻ quen thuộc đó. Mơ hồ vẫn có thể nhìn ra thân thể thướt tha, cùng nụ cười trên khuôn mặt nàng.
…
…
Phương Giải bước nhanh qua chỗ họ, một tay đỡ lấy Mộc Tiểu Yêu, trong mắt như có gì trong suốt đang chuyển động, lúc nói chuyện bởi vì sống mũi cay cay cho nên giọng nói cũng có chút không được tự nhiên:
- Tiểu Yêu tỷ… tỷ… khổ cho tỷ rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại biến thành như vậy!
Mộc Tiểu Yêu mặc dù sắc mặt mệt mỏi, nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười nói:
- Đệ trông cũng chẳng tốt hơn ta là mấy.
Phương Giải đâu còn tâm tư nói đùa, đỡ Mộc Tiểu Yêu tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống:
- Sao lại thảm hại như vậy, ai truy sát các ngươi? Chẳng lẽ là Tây Bắc…
Sắc mặt Phương Giải biến đổi mãnh liệt, tựa hồ đã đoán ra điều gì.
Mộc Tiểu Yêu khẽ gật gật đầu, nhưng không lên tiếng.
Phương Giải quay đầu nhìn sang Mạnh Vô Địch hô:
- Có thể tìm một chiếc xe ngựa hay không!
Mạnh Vô Địch gật gật đầu, vội vàng quay đầu phân phó thuộc hạ tìm xe ngựa. Lúc này quan đạo đã bị người của Đại nội thị vệ xử khống chế, bách tính đều bị bắt đứng xa trăm mét không được lại gần. Trong đám người có xe ngựa dừng lại, mấy người mặc phi ngư bào tiến lên phía trước nói mấy câu gì đó, mã phu kia không dám cự tuyệt, vội vàng đánh xe ngựa lại gần.
Phương Giải đợi xe ngựa đến gần, liền trực tiếp ôm lấy Mộc Tiểu Yêu.
Mộc Tiểu Yêu đỏ mặt, vòng tay ôm lấy cổ Phương Giải thấp giọng nói:
- Ta có thể đi.
Phương Giải lắc lắc đầu:
- Trước khi gặp ta, tỷ có thể tự đi, nhưng bây giờ ta trở lại rồi, ta sẽ ôm tỷ.
Mộc Tiểu Yêu trong lòng ấm áp như nhóm lò lửa. Mọi gian khổ khó khăn trên đường đều bị bỏ lại phía sau. Nhưng nàng rất nhanh liền cảm nhận được sự dị thường, Phương Giải ôm mình, cánh tay khẽ run rẩy, hơn nữa hô hấp của Phương Giải gấp gáp nặng nề, tốc độ ôm nàng đi cũng không nhanh.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Nàng đau lòng hỏi, muốn giãy khỏi tay Phương Giải lại sợ làm hắn bị ngã. Nàng biết Phương Giải khẳng định sẽ không chịu để mình xuống, cho nên điều chỉnh tư thế giúp Phương Giải ôm thoải mái hơn.
- Đánh nhau một trận, hơn nữa còn đánh thắng.
Phương Giải mỉm cười nói, có chút đắc ý.
Mộc Tiểu Yêu nhìn độ cong mê người trên khóe miệng Phương Giải, không kìm được hỏi:
- Trầm Khuynh Phiến đâu, Đại Khuyển đâu, Kỳ Lân đâu? Đệ đánh nhau với ai? Tại sao không thấy mặt họ? Bọn họ bảo vệ đệ như thế này sao?
- Bọn họ đều bị đệ phái đi rồi, hôm nay Trường An có đại sự.
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Chuyện gì cũng không quan trọng bằng đệ!
Phương Giải lắc đầu:
- Đừng trách họ, là đệ ép họ đi. Hơn nữa đệ bây giờ đã không còn là tiểu tử yếu ớt trước kia nữa, không phải cố ý khoác lác, lúc nãy đệ vừa giết chết một bát phẩm cao thủ. Bát phẩm đấy…Nhân vật trước kia gặp mặt đều phải quỳ xuống dập đầu, đã bị đệ giết chết rồi.
Mộc Tiểu Yêu trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng không biết nói gì.
Phương Giải đem nàng đặt vào trong xe, nói với mã phu đến Diễn Võ Viện lấy lại xe ngựa của ngươi, từ trong tay mã phu nhận roi ngựa quất thẳng một roi, đây là một cỗ xe ngựa không có thùng xe, nhìn có chút giản dị. Nhưng hai người ngồi trên xe ngựa, trong lòng đều rất an tâm.
- Tây Bắc… bại rồi?
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi hỏi.
Mộc Tiểu Yêu thấy người của Đại nội thị vệ xử ở tít phía sau, gật gật đầu nói:
- Bại rồi… bảy mươi vạn đại quân gần như chết hết, thảo nguyên Mãn Đô Kỳ đâu đâu cũng có thi thể quân Tùy. Ta bởi vì phát hiện được sớm đã rút đi, bằng không cũng không về được… Lý Viễn Sơn làm phản, cấu kết với người Mông Nguyên trước sau giáp kích, đánh bại quân đội Đại Tùy. Hắn còn cấu kết với Viên Sùng Vũ, Ngô Bội Chi và Dương Thiện Thần ba người, phong tỏa Tây Bắc tam đạo, tin tức căn bản không thể truyền ra. Húc quận vương Dương Khai và Tả kiêu vệ đại tướng quân Kim Thế Hùng sống chết không rõ, các vị đại tướng quân khác đều đã chết trận sa trường.
- Một đại tướng quân, ba đô đốc tạo phản!
Phương Giải hít ngược một ngụm lãnh khí:
- Sao lại như vậy?
Mộc Tiểu Yêu nói:
- Có lẽ Lý Viễn Sơn sớm đã trù tính chỉ đợi bệ hạ dụng binh đối với Tây Bắc, hắn phát một mỏ sắt lớn ở Sơn Đông Đạo Tây Bắc, nhiều năm trước đã bí mật chế tạo quân bị, mấy năm nay, cũng không biết chế tạo được bao nhiêu. Có lẽ Viên Sùng Vũ bọn họ sớm đã cùng Lý Viễn Sơn cấu kết, bí mật chiêu mộ không ít nhân mã. Lý Viễn Sơn đem áo giáp binh khí chế tạo mang đi, đem mỏ quặng hiến cho người Mông Nguyên… Người Mông Nguyên được lợi, lại có thể nhất cử tiêu diệt bảy mươi vạn đại quân Đại Tùy, đương nhiên đồng ý.
Phương Giải trầm tư một chút:
- Thì ra là Di Thân Vương cũng bị người ta mưu hại, chuyện ngày mai… Chắc là bất đắc dĩ? Không nhất định… Hoặc là hắn cũng không biết chuyện Tây Bắc binh bại.
- Ai truy sát các ngươi?
Phương Giải hỏi.
Mộc Tiểu Yêu trầm mặc một lúc trả lời:
- Người của Hầu Văn Cực và thuộc hạ của Viên Sùng Vũ, nếu chỉ là thuộc hạ của những đô đốc kia, sao có thể ép chúng ta thảm như vậy?
- Hầu Văn Cực cũng làm phản?
Phương Giải thở dài, đột nhiên nghĩ đến những lời Mạnh Vô Địch nói lúc nãy: Chuyện xấu hổ ngươi không biết… Trong lòng hắn khẽ động, đột nhiên nghĩ đến chẳng lẽ La Úy Nhiên và Mạnh Vô Địch đã biết Hầu Văn Cực làm phản? Nếu họ đều biết vậy hoàng đế khẳng định cũng biết. Như vậy xem ra, hoàng đế là muốn ổn định Trường An, trước khi chuyện Tây Bắc binh bại lộ ra.
- Tỷ trở về đúng lúc lắm.
Phương Giải giơ tay nắm lấy tay Mộc Tiểu Yêu:
- Ngày mai có tuồng xem rồi.
- Đặc sắc không?
- Khẳng định… vô cùng đặc sắc. Huynh đệ tương tàn, tiết mục này mặc dù có chút cũ kỹ, nhưng vẫn rất hấp dẫn.
/802
|