Phương Giải nhìn các vị quản sự này, lúc hỏi có phải ta rất lợi hại hay không, mới thực sự lộ chút đắc ý. Lão già kia không biết từ nơi nào tới. Nếu chẳng may lão ta có tu vị Bát Phẩm, thậm chí là Cửu Phẩm, thì Phương Giải không cho rằng mình có thể ứng phó được. Chỉ nói chuyện thôi đã dọa địch nhân chạy mất. Ít nhiều vẫn có chút tự hào.
Mà hiện tại, Tùng Bách Lâu vốn phòng ngự hư không, giờ chỉ còn lại một đám quản sự không biết võ công. Nếu quả thực phải đánh nhau, Phương Giải đương nhiên thích đánh với bọn họ, chứ không thích đánh với lão già kia. Đối phó với hai mươi mấy quản sự, Phương Giải cảm thấy mình vẫn có thực lực đó.
- Hiện tại các ngươi có cần bỏ phiếu chọn ra một người phụ trách trói các ngươi lại không?
Hắn hỏi.
- Việc trói người không cần tới bọn họ, cũng không cần tới nguơi.
Người nói chuyện đột nhiên xuất hiện ở trong sân, cách đằng sau Phương Giải không xa. Phương Giải nghe ra giọng của người này. Cho nên hắn xoay người lại nhìn đối phương.
Người nói chuyện chính là La Úy Nhiên. Y giơ ngón tay cái lên khen Phương Giải:
- Vừa rồi ngươi nói dối dọa lão già kia bỏ đi, thật sự là rất giỏi. Hư hư thật thật. Tuy nhiên có một câu ngươi nói sai rồi…Vừa rồi ngươi nói bệ hạ không biết chuyện ngày hôm nay? Câu này sai rồi. Bệ hạ đã biết.
Phương Giải cười cười nói:
- Điều này không khó đoán được. Ta chỉ là muốn nổi bật sự anh minh và cơ trí của ta nên mới nói vậy. Những vị đại nhân kia còn chưa bãi triều. Nếu không phải bệ hạ cố ý lưu lại, thì ta thật không nghĩ ra nguyên nhân gì khác.
- Những người này giao cho ta. Bọn họ đều là nhân chứng quan trọng vào ngày mai. Hơn nữa việc tra tấn bức cung, giao cho Đại Nội Thị Vệ Xử vẫn là tốt nhất.
La Úy Nhiên nói:
- Hiện tại ngươi lập tức vào cung diện kiến bệ hạ.
Phương Giải lắc đầu:
- Ta còn phải đi tìm Ngô Nhất Đạo.
- Bệ hạ đã ra ý chỉ, ngươi lập tức vào cung tới Đông Noãn Các để chờ.
- Ý chỉ của bệ hạ tạm thời để đó. Chưa cần phải vội. Nhưng việc của Ngô Nhất Đạo thì rất vội. Vì để ngài ấy an toàn rời khỏi thành, ta đã phái cả Trầm Khuynh Phiến đi cùng, bảo đảm sự an toàn của ngài ấy.
La Úy Nhiên khẽ lắc đầu:
- Ta biết ngươi tính toán thế nào. Dùng mười cỗ xe ngựa để lừa hết đám sát thủ ra khỏi thành Trường An. Sau đó dùng một chiêu hồi mã thương khống chế những kẻ biết được rất nhiều bí mật kia. Ngươi tính được trong Tùng Bách Lâu sẽ hư không cho nên mới tới đây một mình. Điều này đương nhiên không phải là toàn bộ mưu kế của ngươi. Cái chính là ngươi tính toán đưa Ngô Nhất Đạo ra khỏi thành Trường An, có đúng không? Thừa dịp khắp nơi đều loạn, để Ngô Nhất Đạo thay đổi cách ăn mặc, dưới sự bảo vệ của Trầm Khuynh Phiến rời khỏi thành từ cửa khác. Có lẽ cái đằng sau mới là mục đích quan trọng nhất của ngươi…Phương Giải, ta đã cảnh cáo ngươi, bệ hạ cũng đã cảnh cáo ngươi rồi. Ngươi đừng nhúng tay vào việc của Ngô Nhất Đạo.
Phương Giải nhún vai nói:
- Đã nhúng rồi, hơn nữa nhúng rất sướng.
La Úy Nhiên thở dài:
- Vì giúp Ngô Nhất Đạo mà ngươi không sợ bệ hạ tức giận?
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi đáp:
- Đời người thường sẽ gặp phải một hai chuyện khó có thể quyết định. Quyết định sai, nửa đời sau khó có thể bình an. Ta vẫn không thấy mình là một người tốt, nhưng là một người biết tri ân đồ báo. Ngay từ đầu, ta đã không lảng tránh, mạo hiểm làm bệ hạ tức giận để giúp Ngô Nhất Đạo. Nhưng sau khi làm xong, ta mới phát hiện hóa ra không khó như vậy.
La Úy Nhiên nói:
- Giúp Ngô Nhất Đạo, nửa đời sau của ngươi sẽ không phải áy náy. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, chọc giận bệ hạ, ngươi căn bản không có nửa đời sau?
- Không có nửa đời sau, liền không còn tội lỗi.
Phương Giải mỉm cười hạ giọng nói:
- Sư thúc… đứng trên lập trường công việc, người đã nói hết lời với ta rồi. Còn đứng trên lập trường là sư thúc, người có gì muốn nói không?
La Úy Nhiên trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi đi mà giải thích trực tiếp với bệ hạ. Nếu may mắn bệ hạ sẽ tin tưởng ngươi làm vậy là vì Đại Tùy, là vì bệ hạ.
Phương Giải bật cười:
- Nói cách khác, ta không chết được?
- Tạm thời không chết được.
La Úy Nhiên nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Vậy thì xong chuyện ta tự nhiên sẽ giải thích thỉnh tội với bệ hạ. Nhưng hiện tại ta phải đi tìm Ngô Nhất Đạo, xác định xem ngài ấy đã rời đi hay chưa. Nói thật, hiện giờ ta cũng không biết ngài ấy ở nơi nào. Nhưng ta có thể đi xác định xem ngài ấy đã rời khỏi hay chưa. Mất nhiều công sức nghĩ ra một kế hoạch như vậy, cũng phải kiểm tra thành quả chứ.
La Úy Nhiên thở dài:
- Ngươi đã quyết định rồi, thì đi đi.
Phương Giải chắp tay cúi người nói:
- Đa tạ sư thúc.
La Úy Nhiên khoát tay, tránh đường. Phương Giải cất Triều Lộ đao vào trong hộp gỗ, buộc sau lưng rồi rời đi. La Úy Nhiên nhìn người trẻ tuổi khiến người ta khó nhìn thấu này, trong lòng thực có vài phần khâm phục. Nói thật, để cho y bày ra kế hoạch, y cũng chưa chắc làm được hoàn mỹ như vậy.
Đầu tiên là dẫn dắt hết binh lực của địch nhân rời đi. Sau đó hồi mã thương giết tới trung quân của địch. Nhìn như đơn giản, nhưng cực kỳ tinh tế. Chủ yếu nhất là, hắn có thể giấu Ngô Nhất Đạo đi khiến cho không ai tìm được. Lợi dụng nhân sự có hạn, lại hấp dẫn được toàn bộ binh lực của địch nhân rời đi.
Giờ khắc này, La Úy Nhiên đột nhiên cảm thấy, tương lai của thiếu niên này nhất định sẽ sáng rọi.
Y vẫy tay, có không ít phi ngư bào từ bốn phía lao ra. La Úy Nhiên chỉ đám quản sự kia, phân phó:
- Bắt hết nhốt vào tù. Chờ ta trở về rồi tra khảo. Trước khi ta trở về, không thể để bất kỳ ai gặp bọn họ. Bất kể là ai. Cho dù là người của Đại Nội Thị Vệ Xử cũng không được. Cho dù là Thiên Hộ hoặc là Bách Hộ. Có kẻ nào dám cường ngạnh muốn gặp những người này, giết không tha.
- Tuân lệnh!
Một người đầu trọc cúi đầu lên tiếng. Y tên là Lưu Nhạc Phong, là Thiên hộ của Đại Nội Thị Vệ Xử, cũng là thuộc hạ trung thành của La Úy Nhiên. Y hiểu những lời này của La Úy Nhiên. Những người kia bị nhốt vào trong đại lao nhưng vẫn phải đề phòng. Ai biết trong Đại Nội Thị Vệ Xử có người của Di Thân Vương hay không. Nếu chẳng may những người này bị diệt khẩu, thì chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Đại nhân, ngài còn phải đi nữa à?
Lưu Nhạc Phong hỏi.
La Úy Nhiên gật đầu, ngồi xuống hành lang:
- Lúc trước Phương Giải cố ý để một người chạy thoát để báo tin cầu viện. Ta muốn xem ai sẽ tới.
…
…
Phương Giải thực sự không biết Ngô Nhất Đạo ở chỗ nào. Dựa theo kế hoạch, Trầm Khuynh Phiến sẽ bảo vệ Ngô Nhất Đạo đi ra Trường An từ cửa Thịnh Đức phía nam thành. Hai người đó đóng giả làm người bán hàng rong, căn bản không ngồi xe ngựa, cũng không cưỡi ngựa. Hắn đã hẹn trước với Trầm Khuynh Phiến rồi, sau khi đưa Ngô Nhất Đạo ra khỏi thành, Trầm Khuynh Phiến sẽ chờ hắn ở đình Phóng Hạc, cách nam thành mười lăm dặm.
Đám người Đại Khuyển và Kỳ Lân cũng sẽ nhanh chóng trở về hội hợp. Mà mập mạp Tửu Sắc Tài thì dẫn người về hội hợp với Ngô Nhất Đạo. Nhưng Phương Giải biết Ngô Nhất Đạo cũng không phải là một người chỉ biết làm theo kế hoạch. Bằng không hắn đã không để cho Trầm Khuynh Phiến đi theo y rồi.
Đeo một cái hộp gỗ thật dài, Phương Giải đi nhanh tới cửa Thịnh Đức. Xem chừng lúc này những nơi khác cũng giải quyết xong. Đám sát thủ đuổi theo xe ngựa không gặp được Ngô Nhất Đạo nhất định sẽ quay về xin chỉ thị. Hiện tại người của Đại Nội Thị Vệ Xử đã khống chế Tùng Bách Lâu. Kẻ nào trở về thì bắt kẻ đó.
Hắn vội vã đi gặp Trầm Khuynh Phiến, bởi vì hắn thực sư không biết trong tay Di Thân Vương còn có bao nhiêu quân bài chưa lật. Nếu chẳng may có vị đại tu hành nào xuất thủ, Trầm Khuynh Phiến chưa chắc ứng phó được. Với mưu tính của Di Thân Vương, nhiều năm như vậy, chắc chắn y đã thu mua được không ít người có thực lực.
Những người đại tu hành đó, cũng là trợ lực lớn nhất của Di Thân Vương. Dù sao bên cạnh Hoàng Đế có không ít cao thủ. Hơn nữa còn vị viện trưởng của Diễn Vũ Viện, nghe nói có tu vị mạnh nhất Đại Tùy. Và còn Tiêu chân nhân ở Thanh Phong Quan. Nghĩ tới những người này, Phương Giải không tự chủ được nghĩ tới đám đạo sĩ tới từ Tam Thanh Quan núi Võ Đang. Nếu bọn họ thực sự là người của Di Thân Vương, vậy thì thành Trường An khó tránh khỏi một phen gió tanh mưa máu rồi.
Phương Giải vội vã đi tìm Trầm Khuynh Phiến, nên bước chân rất nhanh. Đình Phóng Hạc cách cửa Thịnh Đức mười lăm dặm. Tới được đó mất không ít thời gian. Trền quan đạo, người đi đường nối liền không dứt. Nhưng phần lớn là đi về hướng thành Trường An. Phương Giải thật giống như một con cá nghịch lưu mà đi, không ngừng qua lại trong đám người.
Lúc hắn rời khỏi thành Trường An được năm dặm, thì hắn bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi.
Trong số những người đang đi trước mặt, có một người chính đang mỉm cười nhìn hắn.
Một nam tử trẻ tuổi, y nở nụ cười sung sướng vì bất ngờ.
Phương Giải hơi nhíu mày. Hắn không ngờ lại gặp được một kẻ mà hắn hoài nghi ở ngoài này.
Đứng đối diện Phương Giải, chính là Phương Hận Thủy.
- Nhân sinh nơi nào không gặp, lại gặp ngay ở đây. Thật là trùng hợp.
Phương Giải cởi hộp gỗ sau lưng, đặt xuống đất, mỉm cười nói với Phương Hận Thủy.
Phương Hận Thủy gật đầu:
- Nhân sinh nơi nào không gặp, câu này thật hay…Ta vốn tưởng rằng hôm nay sẽ tay không mà về. Thật không ngờ lại may mắn như vậy. Ngươi nói xem có phải do ta suy nghĩ quá nhiều hay không, mà khiến ông trời nghe thấy, mới an bài ta gặp được ngươi?
Phương Giải cười cười nói:
- Ta không biết ngươi lại thầm mến ta cơ đấy. Nhưng ta không có hứng thú gì với nam nhân.
Phương Hận Thủy cười ha hả:
- Miệng lưỡi trơn tru thì có ích gì? Tuy nhiên ta quả thực có hứng thú với ngươi.
Phương Giải lắc đầu:
- Đúng là không có ích gì…ta muốn biết vì sao ngươi lại có hứng thú với ta?
- Bởi vì ngươi may mắn khiến cho người ta phải đố kỵ.
Phương Hận Thủy cảm khái một tiếng:
- Mà ta lại xui xẻo tới muốn chết cũng không thể chết được. Ngươi nói xem, thấy ngươi ta có nên tức giận hay không?
Phương Giải gật đầu:
- Ta hiểu, ngươi đang tự ti.
Phương Hận Thủy ngẩn ra, sau đó rất nghiêm túc nói:
- Ngươi nói không sai, là ta tự ti. Sau khi giết ngươi xong, ta sẽ không còn tư tị nữa. Ngươi nói xem có đúng không?
Phương Giải trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi:
- Ngươi hao hết tâm tư ẩn giấu lâu như vậy, không sợ hiện tại động thủ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Nếu ngươi làm bộ như không phát hiện ta, sẽ không ai khám phá ra được thân phận của ngươi.
- À?
Phương Hận Thủy kinh ngạc nói:
- Ngươi biết ta là ai?
Phương Giải lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Vốn không biết, lúc đầu chỉ hoài nghi thôi. Nhưng hiện tại ngươi đứng chỗ này ngăn đón ta, ta biết ngay ngươi là ai… Phương Hận Thủy, ta thực sự rất ngạc nhiên. Ngươi từng là một người không thể tu hành, vì sao giờ lại có thực lực không tầm thường của một người tu hành? Ta muốn trước khi giết ngươi phải hỏi cho rõ ràng.
Lời này khiến Phương Hận Thủy cười ha hả. Y vung cánh tay lên, một cơn gió mạnh lấy y làm trung tâm, quét xung quanh một cái. Những người đi trên quan đạo đang tò mò nhìn bọn họ, lập tức ngã hết xuống đất.
- Biến, bằng không thì chết!
Phương Hận Thủy lạnh lùng quát một tiếng. Người đi đường đứng lên nhìn nhau, sau đó lập tức rời đi. Rất nhanh, trên quan đạo trở nên trống trải.
- Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi có thể giết được ta?
Phương Hận Thủy cười lạnh nói:
- Đúng vậy, trước kia ta chỉ là một phế vật không thể tu hành. Nhưng hiện tại ta mạnh hơn ngươi nhiều. Còn ngươi thì sao? Tuy rằng cơ thể có chút đặc thù, nhưng vẫn là phế vật không thể tu hành như cũ. Ngươi lấy gì để so sánh với ta? Cho dù hiện tại ta giết người, nhiều nhất là không sống được ở Đại Tùy mà thôi. Ta rời Đại Tùy, bất kể là đi Đông Sở, Nam Yến hoặc là Mông Nguyên bên kia, đều được coi trọng. Cho dù ngươi được Hoàng Đế thưởng thức thì thế nào? Bất quá chỉ là một con chó mặc cho người khác ra lệnh mà thôi. Ta tự nắm lấy vận mệnh của mình. Mà ngươi vì tiền đồ của bản thân mà phải khúm núm. So với ngươi, ta mạnh hơn, cũng cao hơn ngươi một bậc.
Phương Giải chậm rãi mở hộp gỗ ra, lắc đầu:
- Tự ti quả nhiên có thể khiến cho người ta phát rồ…Chưa gì đã tuyên bố ngươi mạnh và cao hơn ta, chưa gì đã tuyên bố mình không phải là một con chó…Ngươi sai rồi. Ta làm bất kỳ việc gì cũng đều vì mình. Mà ngươi làm bất kỳ việc gì đều là vì ngươi nổi điên. Ngươi chẳng những là một con chó, mà còn là một con chó đáng thương nhất.
Hắn ngẩng đầu nhìn Phương Hận Thủy, nói:
- Còn chờ gì nữa? Tới cắn ta đi!
Mà hiện tại, Tùng Bách Lâu vốn phòng ngự hư không, giờ chỉ còn lại một đám quản sự không biết võ công. Nếu quả thực phải đánh nhau, Phương Giải đương nhiên thích đánh với bọn họ, chứ không thích đánh với lão già kia. Đối phó với hai mươi mấy quản sự, Phương Giải cảm thấy mình vẫn có thực lực đó.
- Hiện tại các ngươi có cần bỏ phiếu chọn ra một người phụ trách trói các ngươi lại không?
Hắn hỏi.
- Việc trói người không cần tới bọn họ, cũng không cần tới nguơi.
Người nói chuyện đột nhiên xuất hiện ở trong sân, cách đằng sau Phương Giải không xa. Phương Giải nghe ra giọng của người này. Cho nên hắn xoay người lại nhìn đối phương.
Người nói chuyện chính là La Úy Nhiên. Y giơ ngón tay cái lên khen Phương Giải:
- Vừa rồi ngươi nói dối dọa lão già kia bỏ đi, thật sự là rất giỏi. Hư hư thật thật. Tuy nhiên có một câu ngươi nói sai rồi…Vừa rồi ngươi nói bệ hạ không biết chuyện ngày hôm nay? Câu này sai rồi. Bệ hạ đã biết.
Phương Giải cười cười nói:
- Điều này không khó đoán được. Ta chỉ là muốn nổi bật sự anh minh và cơ trí của ta nên mới nói vậy. Những vị đại nhân kia còn chưa bãi triều. Nếu không phải bệ hạ cố ý lưu lại, thì ta thật không nghĩ ra nguyên nhân gì khác.
- Những người này giao cho ta. Bọn họ đều là nhân chứng quan trọng vào ngày mai. Hơn nữa việc tra tấn bức cung, giao cho Đại Nội Thị Vệ Xử vẫn là tốt nhất.
La Úy Nhiên nói:
- Hiện tại ngươi lập tức vào cung diện kiến bệ hạ.
Phương Giải lắc đầu:
- Ta còn phải đi tìm Ngô Nhất Đạo.
- Bệ hạ đã ra ý chỉ, ngươi lập tức vào cung tới Đông Noãn Các để chờ.
- Ý chỉ của bệ hạ tạm thời để đó. Chưa cần phải vội. Nhưng việc của Ngô Nhất Đạo thì rất vội. Vì để ngài ấy an toàn rời khỏi thành, ta đã phái cả Trầm Khuynh Phiến đi cùng, bảo đảm sự an toàn của ngài ấy.
La Úy Nhiên khẽ lắc đầu:
- Ta biết ngươi tính toán thế nào. Dùng mười cỗ xe ngựa để lừa hết đám sát thủ ra khỏi thành Trường An. Sau đó dùng một chiêu hồi mã thương khống chế những kẻ biết được rất nhiều bí mật kia. Ngươi tính được trong Tùng Bách Lâu sẽ hư không cho nên mới tới đây một mình. Điều này đương nhiên không phải là toàn bộ mưu kế của ngươi. Cái chính là ngươi tính toán đưa Ngô Nhất Đạo ra khỏi thành Trường An, có đúng không? Thừa dịp khắp nơi đều loạn, để Ngô Nhất Đạo thay đổi cách ăn mặc, dưới sự bảo vệ của Trầm Khuynh Phiến rời khỏi thành từ cửa khác. Có lẽ cái đằng sau mới là mục đích quan trọng nhất của ngươi…Phương Giải, ta đã cảnh cáo ngươi, bệ hạ cũng đã cảnh cáo ngươi rồi. Ngươi đừng nhúng tay vào việc của Ngô Nhất Đạo.
Phương Giải nhún vai nói:
- Đã nhúng rồi, hơn nữa nhúng rất sướng.
La Úy Nhiên thở dài:
- Vì giúp Ngô Nhất Đạo mà ngươi không sợ bệ hạ tức giận?
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi đáp:
- Đời người thường sẽ gặp phải một hai chuyện khó có thể quyết định. Quyết định sai, nửa đời sau khó có thể bình an. Ta vẫn không thấy mình là một người tốt, nhưng là một người biết tri ân đồ báo. Ngay từ đầu, ta đã không lảng tránh, mạo hiểm làm bệ hạ tức giận để giúp Ngô Nhất Đạo. Nhưng sau khi làm xong, ta mới phát hiện hóa ra không khó như vậy.
La Úy Nhiên nói:
- Giúp Ngô Nhất Đạo, nửa đời sau của ngươi sẽ không phải áy náy. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, chọc giận bệ hạ, ngươi căn bản không có nửa đời sau?
- Không có nửa đời sau, liền không còn tội lỗi.
Phương Giải mỉm cười hạ giọng nói:
- Sư thúc… đứng trên lập trường công việc, người đã nói hết lời với ta rồi. Còn đứng trên lập trường là sư thúc, người có gì muốn nói không?
La Úy Nhiên trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi đi mà giải thích trực tiếp với bệ hạ. Nếu may mắn bệ hạ sẽ tin tưởng ngươi làm vậy là vì Đại Tùy, là vì bệ hạ.
Phương Giải bật cười:
- Nói cách khác, ta không chết được?
- Tạm thời không chết được.
La Úy Nhiên nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Vậy thì xong chuyện ta tự nhiên sẽ giải thích thỉnh tội với bệ hạ. Nhưng hiện tại ta phải đi tìm Ngô Nhất Đạo, xác định xem ngài ấy đã rời đi hay chưa. Nói thật, hiện giờ ta cũng không biết ngài ấy ở nơi nào. Nhưng ta có thể đi xác định xem ngài ấy đã rời khỏi hay chưa. Mất nhiều công sức nghĩ ra một kế hoạch như vậy, cũng phải kiểm tra thành quả chứ.
La Úy Nhiên thở dài:
- Ngươi đã quyết định rồi, thì đi đi.
Phương Giải chắp tay cúi người nói:
- Đa tạ sư thúc.
La Úy Nhiên khoát tay, tránh đường. Phương Giải cất Triều Lộ đao vào trong hộp gỗ, buộc sau lưng rồi rời đi. La Úy Nhiên nhìn người trẻ tuổi khiến người ta khó nhìn thấu này, trong lòng thực có vài phần khâm phục. Nói thật, để cho y bày ra kế hoạch, y cũng chưa chắc làm được hoàn mỹ như vậy.
Đầu tiên là dẫn dắt hết binh lực của địch nhân rời đi. Sau đó hồi mã thương giết tới trung quân của địch. Nhìn như đơn giản, nhưng cực kỳ tinh tế. Chủ yếu nhất là, hắn có thể giấu Ngô Nhất Đạo đi khiến cho không ai tìm được. Lợi dụng nhân sự có hạn, lại hấp dẫn được toàn bộ binh lực của địch nhân rời đi.
Giờ khắc này, La Úy Nhiên đột nhiên cảm thấy, tương lai của thiếu niên này nhất định sẽ sáng rọi.
Y vẫy tay, có không ít phi ngư bào từ bốn phía lao ra. La Úy Nhiên chỉ đám quản sự kia, phân phó:
- Bắt hết nhốt vào tù. Chờ ta trở về rồi tra khảo. Trước khi ta trở về, không thể để bất kỳ ai gặp bọn họ. Bất kể là ai. Cho dù là người của Đại Nội Thị Vệ Xử cũng không được. Cho dù là Thiên Hộ hoặc là Bách Hộ. Có kẻ nào dám cường ngạnh muốn gặp những người này, giết không tha.
- Tuân lệnh!
Một người đầu trọc cúi đầu lên tiếng. Y tên là Lưu Nhạc Phong, là Thiên hộ của Đại Nội Thị Vệ Xử, cũng là thuộc hạ trung thành của La Úy Nhiên. Y hiểu những lời này của La Úy Nhiên. Những người kia bị nhốt vào trong đại lao nhưng vẫn phải đề phòng. Ai biết trong Đại Nội Thị Vệ Xử có người của Di Thân Vương hay không. Nếu chẳng may những người này bị diệt khẩu, thì chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Đại nhân, ngài còn phải đi nữa à?
Lưu Nhạc Phong hỏi.
La Úy Nhiên gật đầu, ngồi xuống hành lang:
- Lúc trước Phương Giải cố ý để một người chạy thoát để báo tin cầu viện. Ta muốn xem ai sẽ tới.
…
…
Phương Giải thực sự không biết Ngô Nhất Đạo ở chỗ nào. Dựa theo kế hoạch, Trầm Khuynh Phiến sẽ bảo vệ Ngô Nhất Đạo đi ra Trường An từ cửa Thịnh Đức phía nam thành. Hai người đó đóng giả làm người bán hàng rong, căn bản không ngồi xe ngựa, cũng không cưỡi ngựa. Hắn đã hẹn trước với Trầm Khuynh Phiến rồi, sau khi đưa Ngô Nhất Đạo ra khỏi thành, Trầm Khuynh Phiến sẽ chờ hắn ở đình Phóng Hạc, cách nam thành mười lăm dặm.
Đám người Đại Khuyển và Kỳ Lân cũng sẽ nhanh chóng trở về hội hợp. Mà mập mạp Tửu Sắc Tài thì dẫn người về hội hợp với Ngô Nhất Đạo. Nhưng Phương Giải biết Ngô Nhất Đạo cũng không phải là một người chỉ biết làm theo kế hoạch. Bằng không hắn đã không để cho Trầm Khuynh Phiến đi theo y rồi.
Đeo một cái hộp gỗ thật dài, Phương Giải đi nhanh tới cửa Thịnh Đức. Xem chừng lúc này những nơi khác cũng giải quyết xong. Đám sát thủ đuổi theo xe ngựa không gặp được Ngô Nhất Đạo nhất định sẽ quay về xin chỉ thị. Hiện tại người của Đại Nội Thị Vệ Xử đã khống chế Tùng Bách Lâu. Kẻ nào trở về thì bắt kẻ đó.
Hắn vội vã đi gặp Trầm Khuynh Phiến, bởi vì hắn thực sư không biết trong tay Di Thân Vương còn có bao nhiêu quân bài chưa lật. Nếu chẳng may có vị đại tu hành nào xuất thủ, Trầm Khuynh Phiến chưa chắc ứng phó được. Với mưu tính của Di Thân Vương, nhiều năm như vậy, chắc chắn y đã thu mua được không ít người có thực lực.
Những người đại tu hành đó, cũng là trợ lực lớn nhất của Di Thân Vương. Dù sao bên cạnh Hoàng Đế có không ít cao thủ. Hơn nữa còn vị viện trưởng của Diễn Vũ Viện, nghe nói có tu vị mạnh nhất Đại Tùy. Và còn Tiêu chân nhân ở Thanh Phong Quan. Nghĩ tới những người này, Phương Giải không tự chủ được nghĩ tới đám đạo sĩ tới từ Tam Thanh Quan núi Võ Đang. Nếu bọn họ thực sự là người của Di Thân Vương, vậy thì thành Trường An khó tránh khỏi một phen gió tanh mưa máu rồi.
Phương Giải vội vã đi tìm Trầm Khuynh Phiến, nên bước chân rất nhanh. Đình Phóng Hạc cách cửa Thịnh Đức mười lăm dặm. Tới được đó mất không ít thời gian. Trền quan đạo, người đi đường nối liền không dứt. Nhưng phần lớn là đi về hướng thành Trường An. Phương Giải thật giống như một con cá nghịch lưu mà đi, không ngừng qua lại trong đám người.
Lúc hắn rời khỏi thành Trường An được năm dặm, thì hắn bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi.
Trong số những người đang đi trước mặt, có một người chính đang mỉm cười nhìn hắn.
Một nam tử trẻ tuổi, y nở nụ cười sung sướng vì bất ngờ.
Phương Giải hơi nhíu mày. Hắn không ngờ lại gặp được một kẻ mà hắn hoài nghi ở ngoài này.
Đứng đối diện Phương Giải, chính là Phương Hận Thủy.
- Nhân sinh nơi nào không gặp, lại gặp ngay ở đây. Thật là trùng hợp.
Phương Giải cởi hộp gỗ sau lưng, đặt xuống đất, mỉm cười nói với Phương Hận Thủy.
Phương Hận Thủy gật đầu:
- Nhân sinh nơi nào không gặp, câu này thật hay…Ta vốn tưởng rằng hôm nay sẽ tay không mà về. Thật không ngờ lại may mắn như vậy. Ngươi nói xem có phải do ta suy nghĩ quá nhiều hay không, mà khiến ông trời nghe thấy, mới an bài ta gặp được ngươi?
Phương Giải cười cười nói:
- Ta không biết ngươi lại thầm mến ta cơ đấy. Nhưng ta không có hứng thú gì với nam nhân.
Phương Hận Thủy cười ha hả:
- Miệng lưỡi trơn tru thì có ích gì? Tuy nhiên ta quả thực có hứng thú với ngươi.
Phương Giải lắc đầu:
- Đúng là không có ích gì…ta muốn biết vì sao ngươi lại có hứng thú với ta?
- Bởi vì ngươi may mắn khiến cho người ta phải đố kỵ.
Phương Hận Thủy cảm khái một tiếng:
- Mà ta lại xui xẻo tới muốn chết cũng không thể chết được. Ngươi nói xem, thấy ngươi ta có nên tức giận hay không?
Phương Giải gật đầu:
- Ta hiểu, ngươi đang tự ti.
Phương Hận Thủy ngẩn ra, sau đó rất nghiêm túc nói:
- Ngươi nói không sai, là ta tự ti. Sau khi giết ngươi xong, ta sẽ không còn tư tị nữa. Ngươi nói xem có đúng không?
Phương Giải trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi:
- Ngươi hao hết tâm tư ẩn giấu lâu như vậy, không sợ hiện tại động thủ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Nếu ngươi làm bộ như không phát hiện ta, sẽ không ai khám phá ra được thân phận của ngươi.
- À?
Phương Hận Thủy kinh ngạc nói:
- Ngươi biết ta là ai?
Phương Giải lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Vốn không biết, lúc đầu chỉ hoài nghi thôi. Nhưng hiện tại ngươi đứng chỗ này ngăn đón ta, ta biết ngay ngươi là ai… Phương Hận Thủy, ta thực sự rất ngạc nhiên. Ngươi từng là một người không thể tu hành, vì sao giờ lại có thực lực không tầm thường của một người tu hành? Ta muốn trước khi giết ngươi phải hỏi cho rõ ràng.
Lời này khiến Phương Hận Thủy cười ha hả. Y vung cánh tay lên, một cơn gió mạnh lấy y làm trung tâm, quét xung quanh một cái. Những người đi trên quan đạo đang tò mò nhìn bọn họ, lập tức ngã hết xuống đất.
- Biến, bằng không thì chết!
Phương Hận Thủy lạnh lùng quát một tiếng. Người đi đường đứng lên nhìn nhau, sau đó lập tức rời đi. Rất nhanh, trên quan đạo trở nên trống trải.
- Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi có thể giết được ta?
Phương Hận Thủy cười lạnh nói:
- Đúng vậy, trước kia ta chỉ là một phế vật không thể tu hành. Nhưng hiện tại ta mạnh hơn ngươi nhiều. Còn ngươi thì sao? Tuy rằng cơ thể có chút đặc thù, nhưng vẫn là phế vật không thể tu hành như cũ. Ngươi lấy gì để so sánh với ta? Cho dù hiện tại ta giết người, nhiều nhất là không sống được ở Đại Tùy mà thôi. Ta rời Đại Tùy, bất kể là đi Đông Sở, Nam Yến hoặc là Mông Nguyên bên kia, đều được coi trọng. Cho dù ngươi được Hoàng Đế thưởng thức thì thế nào? Bất quá chỉ là một con chó mặc cho người khác ra lệnh mà thôi. Ta tự nắm lấy vận mệnh của mình. Mà ngươi vì tiền đồ của bản thân mà phải khúm núm. So với ngươi, ta mạnh hơn, cũng cao hơn ngươi một bậc.
Phương Giải chậm rãi mở hộp gỗ ra, lắc đầu:
- Tự ti quả nhiên có thể khiến cho người ta phát rồ…Chưa gì đã tuyên bố ngươi mạnh và cao hơn ta, chưa gì đã tuyên bố mình không phải là một con chó…Ngươi sai rồi. Ta làm bất kỳ việc gì cũng đều vì mình. Mà ngươi làm bất kỳ việc gì đều là vì ngươi nổi điên. Ngươi chẳng những là một con chó, mà còn là một con chó đáng thương nhất.
Hắn ngẩng đầu nhìn Phương Hận Thủy, nói:
- Còn chờ gì nữa? Tới cắn ta đi!
/802
|