Hoàng Đế nhìn mấy cung nữ còn lại, khoát tay nói
- Tất cả đều ra ngoài đi. Những lời vừa rồi coi như các ngươi không nghe thấy.
- Vâng.
Vài cung nữ nằm sấp xuống dập đầu, tất cả đều trắng bệch mặt vì sợ hãi. Cung nữ vừa nãy bị lôi ra ngoài đánh tới chết, có vẻ như là do làm rơi vương miện, nhưng kỳ thực vì nàng ta nghe phải những điều không nên nghe. Vị Nha tướng tên Gia Cát Chiêm nói một hơi nhiều như vậy, mà những lời này không thể tùy tiện truyền ra ngoài. Hoàng Đế giết một cung nữ, đơn giản là muốn cảnh cáo người còn lại chớ lắm miệng.
Vài cung nữ vội vàng đứng dậy lui ra ngoài, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hoàng Đế xoay người lại nhìn Gia Cát Chiêm, gằn giọng nói:
- Nói từ đầu tới cuối, thật chi tiết vào.
Gia Cát Chiêm ngồi thẳng người lên, run rẩy nói:
- Đêm hôm đó, không biết vì sao kỵ binh Mông Nguyên chợt xuất hiện ở đằng sau phòng tuyến của Hữu Lĩnh Quân Vệ rồi đột kích bất ngờ. Lúc đó là đêm khuya, đại quân cũng không bố trí phòng ngự ở phía sau. Cho nên Đại tướng quân Vu Chính Đông vội vàng tổ chức một đội binh mã nghênh chiến. Nhưng kẻ địch có ít nhất hai vạn kỵ binh từ phía sau đánh tới, muốn ngăn cản thì đã chậm. Bởi vì đại quân phải trải dài trăm dặm để phòng thủ. Nên khi tin tức Hữu Lĩnh Quân Vệ sụp đổ truyền tới, đã qua một ngày.
- Sau khi Bùi Đại tướng quân biết Hữu Lĩnh Quân Vệ chiến bại, lập tức dẫn theo ba vạn quân tới cứu viện. Còn chưa kịp đuổi tới, liền gặp trung quân thất bại. Ba mươi vạn trung quân, không ngờ tan tác trong một đêm….Hỏi bại binh trung quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ nói rằng kỵ binh Mông Nguyên đột nhiên tấn công phía sau. Đại quân căn bản không có phòng bị, liên tục bị thất bại. Quân đội Mông Nguyên giống như thủy triều tuôn vào, chí ít có hai mươi vạn binh mã. Húc Quận Vương và Đại tướng quân Kim Thế Hùng dẫn theo bính lính phản kích. Nhưng vì đêm khuya, nên binh lính tan tác quá nhanh, cuối cùng không thể ngăn cản được kẻ địch giết tới đại doanh.
- Đội của Húc Quận Vương và Đại tướng quân Kim Thế Hùng cũng bị tan tành. Húc Quận Vương dẫn theo một đội binh mã chạy xung quanh, muốn thu nạp bại binh lại. Nhưng tốc độ của kỵ binh Mông Nguyên quá nhanh, bộ binh…bộ binh của chúng ta căn bản không kịp bày trận.
- Về sau, ba vạn binh mã do Bùi Đại tướng quân phái đi không dám tùy tiện xông về phía trước, mà ở lại chỗ đóng quân phái người trở về xin chỉ thị của Bùi Đại tướng quân. Bùi Đại tướng quân hạ lệnh lui về đại doanh, sau đó tập trung binh lực cứu viện Húc Quận Vương. Đại quân mới xuất phát, thì sáu vạn kỵ binh của Khắc Thấm Kỳ Mông Nguyên chợt giết tới. Tả Lĩnh Quân Vệ của chúng ta phần lớn là bộ binh, chỉ có thể bày trận mà chiến. Thủ vững được một ngày, thì Vương Đình Mông Nguyên dẫn theo hai mươi vạn kỵ binh giết tới.
- Tới buổi tối, phòng tuyến phía tây đã bị phá vỡ. Bùi Đại tướng quân tự mình dẫn theo đội thân binh xông lên. Tới nửa đêm…nghe nói…nghe nói Bùi Đại tướng quân bị loạn tiễn của kẻ địch bắn chết. Quân sư Thạch Lặc thấy đại thế đã mất, lại không chịu theo hộ vệ phá vòng vây, mà sai thần dẫn theo người phá vòng vậy trở lại Trường An báo tin. Quân sư tổ chức đội binh mã cuối cùng đi tìm hiểu sinh tử của Bùi Đại tướng quân…Thần khuyên quân sư đồng hành, quân sư nói rằng chịu ân huệ của Đại tướng quân, sinh cùng sinh, chết cùng chết! Thần dẫn theo mấy chục kỵ binh giết ra ngoài. Còn đội của quân sư đều đã chết hết.
- Thần và thuộc hạ không dám trì hoãn, phóng ngựa chạy về hướng đông. Thần nghĩ trên nửa đường nhất định có thể gặp được quân đội của Đại Tùy. Nhưng dọc theo đường đi chỉ thấy thi thể đứt đầu. Cứ cách mười dặm lại trông thấy một tòa Phật tháp xây từ đầu binh lính Đại Tùy chúng ta. Thần và thuộc hạ ban ngày trốn, ban đêm chạy, nhưng vẫn bị kỵ binh của Mông Nguyên phát hiện. Không ngừng chém giết, chỉ còn mỗi mình thần trốn thoát. Trên đường đi, nghe nói Húc Quận Vương dẫn theo tàn binh đang lui về bảo vệ Thanh Hạp. Thần liền chạy về hướng Thanh Hạp đi tìm Húc Quận Vương…Nhưng lúc thần chạy tới Thanh Hạp, thì lại không thấy binh mã của Đại Tùy chúng ta đâu.
- Về sau thần nhớ tới…binh mã trong tay Húc Quận Vương phần lớn cũng chỉ là bộ binh. Mà Mãn Đô Kỳ trải dài hai nghìn dặm, binh mã của Húc Quận Vương làm sao có thể chạy trốn khỏi kỵ binh của Mông Nguyên. Bảy mươi vạn đại quân a…Dọc trên đường đi, thần chỉ nhìn thấy thi thể không đầu và Phật tháp làm bằng đầu người ở khăp nơi.
- Ở Thanh Hạp một ngày, thần không thấy người của mình, mà lại thấy Lang kỳ của người Mông Nguyên. Thần đành phải rời đi. Lúc đi qua Phan Cố, thần định thông báo cho quân coi giữ đề phòng cẩn thận, nhưng nghĩ lại, thần âm thầm quan sát, không ngờ phát hiện gần Phan Cố có người Mông Nguyên. Người Mông Nguyên làm sao có thể vượt qua Thanh Hạp nhanh như vậy? Thần không dám ở lâu. Nhớ tới lời dặn của quân sư, thần liền phóng ngựa chạy về hướng đông, một đường không trì hoãn về thành Trường An.
Nghe xong Gia Cát Chiêm kể lại, hai hàng lông mày của Hoàng Đế nhăn lại, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên vẫn chưa thể tiếp nhận tin tức này.
- Bảy mươi vạn đại quân…
Y thì thào nói:
- Bảy mươi vạn tinh binh của trẫm…cứ như vậy không còn?
- Còn Lý Viễn Sơn đâu?
Hoàng Đế đột nhiên hỏi:
- Trong lời kể của ngươi sao không thấy nhắc tới Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn? Hữu Kiêu Vệ còn không?
Gia Cát Chiêm nhìn Hoàng Đế run rẩy, dập đầu mạnh một cái:
- Bệ hạ, đây chính là lý do mà quân sư phái thần về Trường An báo tin. Chẳng lẽ bệ hạ không phát hiện ra rằng, Tây Bắc đại bại, cho dù thần ngựa không ngừng vó chạy về cũng không nhanh bằng bồ câu đưa tin…nhưng bệ hạ vẫn chưa biết được chiến sự Tây Bắc….bởi vì có người phong tỏa tin tức. Ở phía đông núi Lang Nhũ, còn chưa ai biết việc chiến bại. Lúc thần ở Tây Bắc, ngay cả dịch trạm cũng không dám tới! Mà đám dân chúng vẫn còn đang thảo luận khi nào thì quân ta đánh thẳng tới Vương đình của Mông Nguyên!
- Ngươi…
Hoàng Đế hơi lung lay, có chút không đứng vững.
- Ngươi nói rõ ràng xem nào!
Gia Cát Chiêm ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nói:
- Quân sư hoài nghi, sở dĩ người Mông Nguyên có thể đột kích đằng sau phòng tuyến mà không ai biết, chính là do Lý Viễn Sơn cấu kết với mọi rợ Mông Nguyên! Lúc trước khi Tả Lĩnh Quân Vệ của chúng ta dời phòng tuyến về phía trước, quân sư đã từng nhắc nhở Bùi Đại tướng quân đề phòng Hữu Kiêu Vệ. Khu vực phòng thủ của Hữu Kiêu Vệ cách khu vực phòng thủ của Tả Lĩnh Quân Vệ xa nhất…quan hệ giữa thần và quân sư khá thân thiết, cho nên quân sư có nói qua vài lần…Quân sư nói Lý Viễn Sơn của Hữu Kiêu Vệ đáng nghi. Lúc ấy thần không để ý cho lắm, tưởng rằng quân sự uống rượu say nói mê sảng…
- Lý Viễn Sơn…vì sao y làm vậy?
Hoàng Đế gần như kêu gào, thanh âm đầy phẫn nộ và bi thương. Trong nháy mắt, y bỗng hiểu ra vì sao Gia Cát Chiêm nói dân chúng Tây Bắc còn không biết việc quân đột thất bại, hoặc là Gia Cát Chiêm không dám đi tới dịch trạm nghỉ ngơi. Hai mắt Hoàng Đế tối sầm, không đứng vững được nữa, liền ngã xuống đất.
…
…
Cách Kinh Kỳ Đạo chừng năm mươi dặm có một dãy núi lớn. Qua dãy núi này là tới khu vực quản hạt của Kinh Kỳ Đạo. Cây cối trong núi mọc khá rậm rạp, nên nhìn đâu cũng chỉ có một màu xanh tiêu điều. Một phi ngư bào quần áo rách tả tơi, lảo đảo đi về phía trước, hiển nhiên là đã rất mệt mỏi.
Phi ngư bào đi đằng sau nghiêng người ngã xuống, không đứng dậy được nữa.
- Thiên Hộ…cậu ta đi không được nữa rồi. Tối qua cậu ta bị trọng thương.
Một phi ngư bào thở hổn hển nói với người đi đầu.
Người đi đâu có dáng người nhỏ xinh, là một nữ tử. Chỉ có điều quần áo trên người nàng đã rách tung tóe, cũng không thiếu vết máu. Trên vai nàng băng bó, hiển nhiên cũng bị thương. Khuôn mặt của nàng rất bẩn, giống như đã lâu rồi không rửa.
Nữ tử này, chính là Mộc Tiểu Yêu.
Mộc Tiểu Yêu quay lại, kiểm tra thương thế của phi ngư bào kia, khẽ nhíu mày, cuối cùng thở dài:
- Tiễn y một đoạn đường đi, cứu không được nữa rồi.
Một Bách hộ sắc mặt đau đớn đi tới, ngồi xổm xuống nói một câu, xin lỗi huynh đệ. Sau đó dùng đao đâm vào ngực của phi ngư bào này. Người nọ vươn tay như muốn bắt lấy cái gì. Khi mũi đao xoắn ở ngực y một cái, y mới buông tay xuống.
- Cảm ơn.
Trước khi phi ngư bào đó chết có thì thào một câu, nước mắt lăn dài trên má.
- Dẫn theo cậu ta, sẽ làm chậm tốc độ của chúng ta. Bỏ cậu ta lại, cậu ta sẽ chết đau đớn trong tay những kẻ đó.
Dường như vì an ủi những người khác, Bách hộ khàn khàn nói:
- Mau tiến vào Kinh Kỳ Đạo. Chỉ cần tới Kinh Kỳ Đạo, những người đuổi giết chúng ta sẽ không có lá gan làm gì. Chúng ta tìm một nơi nào đó thuộc quan phủ, mượn chiến mã là có thể mau chóng chạy về thành Trường An. Bệ hạ còn chưa biết Tây Bắc đại bại, nếu không nhanh chóng mang tin tức trở về, vậy thì ba đạo Tây Bắc…đều sẽ mất.
Một phi ngư bào mắng:
- Lý Viễn Sơn, Viên Sùng Vũ, Ngô Bội Chi, Dương Thiện Thần, ta nguyền rủa tổ tông của bọn mày! Mấy nghìn dặm giang sơn của Đại Tùy liền mất trong tay đám khốn kiếp đó! Người Mông Nguyên rốt cuộc cho bọn chúng thứ tốt gì, mà Tổng Đốc ba đạo cùng một vị Đại tướng quân phải tạo phản…Đại Tùy lập quốc hơn trăm năm, chưa từng có sỉ nhục như vậy!
- Trong số bọn chúng có kẻ muốn làm Hoàng Đế.
Vị Bách Hộ thở dài:
- Chúng ta mới từ Tây Bắc chạy về, bảy mươi vạn đại quân, mấy trăm vạn dân phu, máu nhuộm nghìn dặm…tới Phan Cố thì thấy quân coi giữ đều là quận binh của Viên Sùng Vũ đang chắn đường, ngăn cản tiếp viện cho đại quân. Chúng ta trong lúc vô ý phát hiện ra bí mật lớn của Lý Viễn Sơn…đoạn đường trốn về này, vốn tưởng rằng sắp tới Kinh Kỳ Đạo liền an toàn, ai ngờ phần lớn huynh đệ không thể vượt qua được.
Mộc Tiểu Yêu hít một hơi thật dài, liếc nhìn vị phi ngư bào vừa mới chết kia:
- Chúng ta đi thôi, mau chóng vượt qua ngọn núi này. Truy binh đuổi rất gắt gao. Cho dù tìm được dịch trạm để nghỉ ngơi, thì quan quân ở đó cũng chưa chắc ngăn cản được. Đám người của Viên Sùng Vũ có chiến mã, đã bố trí trước người ở các dịch trạm. Chúng ta có thể trốn được tới đây đã không dễ dàng gì rồi. Không thể chậm trễ hơn được nữa.
- Vâng!
Chỉ còn lại sáu bảy phi ngư bào lên tiếng. Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu đầy sự tôn kính. Dọc theo con đường này, nếu không phải Thiên hộ đại nhân biết trước được rất nhiều mai phục, thì có lẽ bọn họ đã chết từ sớm.
Mộc Tiểu Yêu vừa đi về phía trước, vừa suy nghĩ tới những chuyện đã xảy ra.
Đám người Lý Viễn Sơn và Viên Sùng Vũ tạo phản, đều vì cái bí mật kia. Sau đó cấu kết với Mông Nguyên đánh tan bảy mươi vạn đại quân của triều đình. Như vậy binh lực còn lại của triều đình sẽ như trứng chọi đá. Tới lúc đó bọn chúng chiếm cứ mấy ngàn dặm giang sơn ở Tây Bắc, triều đình tổn thất bảy mươi vạn đại quân này, muốn thảo phạt đã lực bất tòng tâm!
Cuộc chiến Tây Bắc, căn bản chính là một cái bẫy do Lý Viễn Sơn tạo ra để dụ dỗ sự tham lam của Hoàng Đế.
Đại quân của triều đình tới Tây Bắc, đánh thắng được một trận, chiếm cứ được Mãn Đô Kỳ, trên dưới Đại Tùy đều vui mừng. Kỳ thực đây cũng là kế hoạch của Lý Viễn Sơn. Mục đích của y chính là chôn vui bảy mươi vạn hùng binh này của Đại Tùy. Sau đó một khi y tạo phản ở Tây Bắc sẽ không gặp phải cản trở gì! Mượn người Mông Nguyên để diệt trừ binh mã triều đình, kế hoạch của y quá thâm hiểm. Y có Viên Sùng Vũ và vài vị Tổng Đốc làm nội ứng, có thể không cần đối phó với binh mã của mấy vệ khác ở Tây Bắc. Mà đánh xong trận chiến này, Tây Bắc sẽ không còn chiến binh! Nhưng nếu không phải vì Hoàng Đế tham lam, kế hoạch của Lý Viễn Sơn làm sao có thể thực hiện được?
Hoàng Đế à…
Ngươi một lòng muốn mở mang bờ cõi, lại không biết rằng ngay từ đầu ngươi đã bị đám người Lý Viễn Sơn tính kế.
Mộc Tiểu Yêu âm thầm thở dài. Nàng vốn tưởng rằng giang sơn Đại Tùy vững chắc như núi. Tưởng rằng người Tùy rất đoàn kết, triều đình cũng rất đoàn kết…hiện tại xem ra, mình vẫn còn quá ngây thở. Các nam nhân vì mộng đẹp xưng đế kia, một khi có cơ hội sẽ trở nên dữ tợn như dã thú.
Lý Viễn Sơn cấu kết với kỵ binh Mông Nguyên giết binh mã Đại Tùy thây ngang khắp đồng, cơ hồ không ai trốn được về bên kia núi Lang Nhũ.
Mộng đẹp do Hoàng Đế tỉ mỉ thiết kết, cứ như vậy bị phá.
…
…
- Bệ hạ…
Tô Bất Úy tiến lên đỡ Hoàng Đế, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoàng Đế, trong lòng y không nhịn được căng thẳng. Y có thể cảm nhận được tâm tình của Hoàng Đế. Cũng có thể cảm nhận được nỗi đau lúc này của Hoàng Đế.
- Đeo vương miện cho trẫm
Hoàng Đế giãy khỏi Tô Bất Úy, chỉ vương miện rơi dưới đất::
- Trẫm muốn lên triều.
Giờ khắc này, Tô Bất Úy ảo giác Hoàng Đế như già đi mấy chục tuổi.
Sau đó y mới phát hiện, đây không phải là ảo giác.
Tóc mai của Hoàng Đế, không ngờ lại bạc trắng trong nháy mắt.
- Tất cả đều ra ngoài đi. Những lời vừa rồi coi như các ngươi không nghe thấy.
- Vâng.
Vài cung nữ nằm sấp xuống dập đầu, tất cả đều trắng bệch mặt vì sợ hãi. Cung nữ vừa nãy bị lôi ra ngoài đánh tới chết, có vẻ như là do làm rơi vương miện, nhưng kỳ thực vì nàng ta nghe phải những điều không nên nghe. Vị Nha tướng tên Gia Cát Chiêm nói một hơi nhiều như vậy, mà những lời này không thể tùy tiện truyền ra ngoài. Hoàng Đế giết một cung nữ, đơn giản là muốn cảnh cáo người còn lại chớ lắm miệng.
Vài cung nữ vội vàng đứng dậy lui ra ngoài, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hoàng Đế xoay người lại nhìn Gia Cát Chiêm, gằn giọng nói:
- Nói từ đầu tới cuối, thật chi tiết vào.
Gia Cát Chiêm ngồi thẳng người lên, run rẩy nói:
- Đêm hôm đó, không biết vì sao kỵ binh Mông Nguyên chợt xuất hiện ở đằng sau phòng tuyến của Hữu Lĩnh Quân Vệ rồi đột kích bất ngờ. Lúc đó là đêm khuya, đại quân cũng không bố trí phòng ngự ở phía sau. Cho nên Đại tướng quân Vu Chính Đông vội vàng tổ chức một đội binh mã nghênh chiến. Nhưng kẻ địch có ít nhất hai vạn kỵ binh từ phía sau đánh tới, muốn ngăn cản thì đã chậm. Bởi vì đại quân phải trải dài trăm dặm để phòng thủ. Nên khi tin tức Hữu Lĩnh Quân Vệ sụp đổ truyền tới, đã qua một ngày.
- Sau khi Bùi Đại tướng quân biết Hữu Lĩnh Quân Vệ chiến bại, lập tức dẫn theo ba vạn quân tới cứu viện. Còn chưa kịp đuổi tới, liền gặp trung quân thất bại. Ba mươi vạn trung quân, không ngờ tan tác trong một đêm….Hỏi bại binh trung quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ nói rằng kỵ binh Mông Nguyên đột nhiên tấn công phía sau. Đại quân căn bản không có phòng bị, liên tục bị thất bại. Quân đội Mông Nguyên giống như thủy triều tuôn vào, chí ít có hai mươi vạn binh mã. Húc Quận Vương và Đại tướng quân Kim Thế Hùng dẫn theo bính lính phản kích. Nhưng vì đêm khuya, nên binh lính tan tác quá nhanh, cuối cùng không thể ngăn cản được kẻ địch giết tới đại doanh.
- Đội của Húc Quận Vương và Đại tướng quân Kim Thế Hùng cũng bị tan tành. Húc Quận Vương dẫn theo một đội binh mã chạy xung quanh, muốn thu nạp bại binh lại. Nhưng tốc độ của kỵ binh Mông Nguyên quá nhanh, bộ binh…bộ binh của chúng ta căn bản không kịp bày trận.
- Về sau, ba vạn binh mã do Bùi Đại tướng quân phái đi không dám tùy tiện xông về phía trước, mà ở lại chỗ đóng quân phái người trở về xin chỉ thị của Bùi Đại tướng quân. Bùi Đại tướng quân hạ lệnh lui về đại doanh, sau đó tập trung binh lực cứu viện Húc Quận Vương. Đại quân mới xuất phát, thì sáu vạn kỵ binh của Khắc Thấm Kỳ Mông Nguyên chợt giết tới. Tả Lĩnh Quân Vệ của chúng ta phần lớn là bộ binh, chỉ có thể bày trận mà chiến. Thủ vững được một ngày, thì Vương Đình Mông Nguyên dẫn theo hai mươi vạn kỵ binh giết tới.
- Tới buổi tối, phòng tuyến phía tây đã bị phá vỡ. Bùi Đại tướng quân tự mình dẫn theo đội thân binh xông lên. Tới nửa đêm…nghe nói…nghe nói Bùi Đại tướng quân bị loạn tiễn của kẻ địch bắn chết. Quân sư Thạch Lặc thấy đại thế đã mất, lại không chịu theo hộ vệ phá vòng vây, mà sai thần dẫn theo người phá vòng vậy trở lại Trường An báo tin. Quân sư tổ chức đội binh mã cuối cùng đi tìm hiểu sinh tử của Bùi Đại tướng quân…Thần khuyên quân sư đồng hành, quân sư nói rằng chịu ân huệ của Đại tướng quân, sinh cùng sinh, chết cùng chết! Thần dẫn theo mấy chục kỵ binh giết ra ngoài. Còn đội của quân sư đều đã chết hết.
- Thần và thuộc hạ không dám trì hoãn, phóng ngựa chạy về hướng đông. Thần nghĩ trên nửa đường nhất định có thể gặp được quân đội của Đại Tùy. Nhưng dọc theo đường đi chỉ thấy thi thể đứt đầu. Cứ cách mười dặm lại trông thấy một tòa Phật tháp xây từ đầu binh lính Đại Tùy chúng ta. Thần và thuộc hạ ban ngày trốn, ban đêm chạy, nhưng vẫn bị kỵ binh của Mông Nguyên phát hiện. Không ngừng chém giết, chỉ còn mỗi mình thần trốn thoát. Trên đường đi, nghe nói Húc Quận Vương dẫn theo tàn binh đang lui về bảo vệ Thanh Hạp. Thần liền chạy về hướng Thanh Hạp đi tìm Húc Quận Vương…Nhưng lúc thần chạy tới Thanh Hạp, thì lại không thấy binh mã của Đại Tùy chúng ta đâu.
- Về sau thần nhớ tới…binh mã trong tay Húc Quận Vương phần lớn cũng chỉ là bộ binh. Mà Mãn Đô Kỳ trải dài hai nghìn dặm, binh mã của Húc Quận Vương làm sao có thể chạy trốn khỏi kỵ binh của Mông Nguyên. Bảy mươi vạn đại quân a…Dọc trên đường đi, thần chỉ nhìn thấy thi thể không đầu và Phật tháp làm bằng đầu người ở khăp nơi.
- Ở Thanh Hạp một ngày, thần không thấy người của mình, mà lại thấy Lang kỳ của người Mông Nguyên. Thần đành phải rời đi. Lúc đi qua Phan Cố, thần định thông báo cho quân coi giữ đề phòng cẩn thận, nhưng nghĩ lại, thần âm thầm quan sát, không ngờ phát hiện gần Phan Cố có người Mông Nguyên. Người Mông Nguyên làm sao có thể vượt qua Thanh Hạp nhanh như vậy? Thần không dám ở lâu. Nhớ tới lời dặn của quân sư, thần liền phóng ngựa chạy về hướng đông, một đường không trì hoãn về thành Trường An.
Nghe xong Gia Cát Chiêm kể lại, hai hàng lông mày của Hoàng Đế nhăn lại, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên vẫn chưa thể tiếp nhận tin tức này.
- Bảy mươi vạn đại quân…
Y thì thào nói:
- Bảy mươi vạn tinh binh của trẫm…cứ như vậy không còn?
- Còn Lý Viễn Sơn đâu?
Hoàng Đế đột nhiên hỏi:
- Trong lời kể của ngươi sao không thấy nhắc tới Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn? Hữu Kiêu Vệ còn không?
Gia Cát Chiêm nhìn Hoàng Đế run rẩy, dập đầu mạnh một cái:
- Bệ hạ, đây chính là lý do mà quân sư phái thần về Trường An báo tin. Chẳng lẽ bệ hạ không phát hiện ra rằng, Tây Bắc đại bại, cho dù thần ngựa không ngừng vó chạy về cũng không nhanh bằng bồ câu đưa tin…nhưng bệ hạ vẫn chưa biết được chiến sự Tây Bắc….bởi vì có người phong tỏa tin tức. Ở phía đông núi Lang Nhũ, còn chưa ai biết việc chiến bại. Lúc thần ở Tây Bắc, ngay cả dịch trạm cũng không dám tới! Mà đám dân chúng vẫn còn đang thảo luận khi nào thì quân ta đánh thẳng tới Vương đình của Mông Nguyên!
- Ngươi…
Hoàng Đế hơi lung lay, có chút không đứng vững.
- Ngươi nói rõ ràng xem nào!
Gia Cát Chiêm ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nói:
- Quân sư hoài nghi, sở dĩ người Mông Nguyên có thể đột kích đằng sau phòng tuyến mà không ai biết, chính là do Lý Viễn Sơn cấu kết với mọi rợ Mông Nguyên! Lúc trước khi Tả Lĩnh Quân Vệ của chúng ta dời phòng tuyến về phía trước, quân sư đã từng nhắc nhở Bùi Đại tướng quân đề phòng Hữu Kiêu Vệ. Khu vực phòng thủ của Hữu Kiêu Vệ cách khu vực phòng thủ của Tả Lĩnh Quân Vệ xa nhất…quan hệ giữa thần và quân sư khá thân thiết, cho nên quân sư có nói qua vài lần…Quân sư nói Lý Viễn Sơn của Hữu Kiêu Vệ đáng nghi. Lúc ấy thần không để ý cho lắm, tưởng rằng quân sự uống rượu say nói mê sảng…
- Lý Viễn Sơn…vì sao y làm vậy?
Hoàng Đế gần như kêu gào, thanh âm đầy phẫn nộ và bi thương. Trong nháy mắt, y bỗng hiểu ra vì sao Gia Cát Chiêm nói dân chúng Tây Bắc còn không biết việc quân đột thất bại, hoặc là Gia Cát Chiêm không dám đi tới dịch trạm nghỉ ngơi. Hai mắt Hoàng Đế tối sầm, không đứng vững được nữa, liền ngã xuống đất.
…
…
Cách Kinh Kỳ Đạo chừng năm mươi dặm có một dãy núi lớn. Qua dãy núi này là tới khu vực quản hạt của Kinh Kỳ Đạo. Cây cối trong núi mọc khá rậm rạp, nên nhìn đâu cũng chỉ có một màu xanh tiêu điều. Một phi ngư bào quần áo rách tả tơi, lảo đảo đi về phía trước, hiển nhiên là đã rất mệt mỏi.
Phi ngư bào đi đằng sau nghiêng người ngã xuống, không đứng dậy được nữa.
- Thiên Hộ…cậu ta đi không được nữa rồi. Tối qua cậu ta bị trọng thương.
Một phi ngư bào thở hổn hển nói với người đi đầu.
Người đi đâu có dáng người nhỏ xinh, là một nữ tử. Chỉ có điều quần áo trên người nàng đã rách tung tóe, cũng không thiếu vết máu. Trên vai nàng băng bó, hiển nhiên cũng bị thương. Khuôn mặt của nàng rất bẩn, giống như đã lâu rồi không rửa.
Nữ tử này, chính là Mộc Tiểu Yêu.
Mộc Tiểu Yêu quay lại, kiểm tra thương thế của phi ngư bào kia, khẽ nhíu mày, cuối cùng thở dài:
- Tiễn y một đoạn đường đi, cứu không được nữa rồi.
Một Bách hộ sắc mặt đau đớn đi tới, ngồi xổm xuống nói một câu, xin lỗi huynh đệ. Sau đó dùng đao đâm vào ngực của phi ngư bào này. Người nọ vươn tay như muốn bắt lấy cái gì. Khi mũi đao xoắn ở ngực y một cái, y mới buông tay xuống.
- Cảm ơn.
Trước khi phi ngư bào đó chết có thì thào một câu, nước mắt lăn dài trên má.
- Dẫn theo cậu ta, sẽ làm chậm tốc độ của chúng ta. Bỏ cậu ta lại, cậu ta sẽ chết đau đớn trong tay những kẻ đó.
Dường như vì an ủi những người khác, Bách hộ khàn khàn nói:
- Mau tiến vào Kinh Kỳ Đạo. Chỉ cần tới Kinh Kỳ Đạo, những người đuổi giết chúng ta sẽ không có lá gan làm gì. Chúng ta tìm một nơi nào đó thuộc quan phủ, mượn chiến mã là có thể mau chóng chạy về thành Trường An. Bệ hạ còn chưa biết Tây Bắc đại bại, nếu không nhanh chóng mang tin tức trở về, vậy thì ba đạo Tây Bắc…đều sẽ mất.
Một phi ngư bào mắng:
- Lý Viễn Sơn, Viên Sùng Vũ, Ngô Bội Chi, Dương Thiện Thần, ta nguyền rủa tổ tông của bọn mày! Mấy nghìn dặm giang sơn của Đại Tùy liền mất trong tay đám khốn kiếp đó! Người Mông Nguyên rốt cuộc cho bọn chúng thứ tốt gì, mà Tổng Đốc ba đạo cùng một vị Đại tướng quân phải tạo phản…Đại Tùy lập quốc hơn trăm năm, chưa từng có sỉ nhục như vậy!
- Trong số bọn chúng có kẻ muốn làm Hoàng Đế.
Vị Bách Hộ thở dài:
- Chúng ta mới từ Tây Bắc chạy về, bảy mươi vạn đại quân, mấy trăm vạn dân phu, máu nhuộm nghìn dặm…tới Phan Cố thì thấy quân coi giữ đều là quận binh của Viên Sùng Vũ đang chắn đường, ngăn cản tiếp viện cho đại quân. Chúng ta trong lúc vô ý phát hiện ra bí mật lớn của Lý Viễn Sơn…đoạn đường trốn về này, vốn tưởng rằng sắp tới Kinh Kỳ Đạo liền an toàn, ai ngờ phần lớn huynh đệ không thể vượt qua được.
Mộc Tiểu Yêu hít một hơi thật dài, liếc nhìn vị phi ngư bào vừa mới chết kia:
- Chúng ta đi thôi, mau chóng vượt qua ngọn núi này. Truy binh đuổi rất gắt gao. Cho dù tìm được dịch trạm để nghỉ ngơi, thì quan quân ở đó cũng chưa chắc ngăn cản được. Đám người của Viên Sùng Vũ có chiến mã, đã bố trí trước người ở các dịch trạm. Chúng ta có thể trốn được tới đây đã không dễ dàng gì rồi. Không thể chậm trễ hơn được nữa.
- Vâng!
Chỉ còn lại sáu bảy phi ngư bào lên tiếng. Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu đầy sự tôn kính. Dọc theo con đường này, nếu không phải Thiên hộ đại nhân biết trước được rất nhiều mai phục, thì có lẽ bọn họ đã chết từ sớm.
Mộc Tiểu Yêu vừa đi về phía trước, vừa suy nghĩ tới những chuyện đã xảy ra.
Đám người Lý Viễn Sơn và Viên Sùng Vũ tạo phản, đều vì cái bí mật kia. Sau đó cấu kết với Mông Nguyên đánh tan bảy mươi vạn đại quân của triều đình. Như vậy binh lực còn lại của triều đình sẽ như trứng chọi đá. Tới lúc đó bọn chúng chiếm cứ mấy ngàn dặm giang sơn ở Tây Bắc, triều đình tổn thất bảy mươi vạn đại quân này, muốn thảo phạt đã lực bất tòng tâm!
Cuộc chiến Tây Bắc, căn bản chính là một cái bẫy do Lý Viễn Sơn tạo ra để dụ dỗ sự tham lam của Hoàng Đế.
Đại quân của triều đình tới Tây Bắc, đánh thắng được một trận, chiếm cứ được Mãn Đô Kỳ, trên dưới Đại Tùy đều vui mừng. Kỳ thực đây cũng là kế hoạch của Lý Viễn Sơn. Mục đích của y chính là chôn vui bảy mươi vạn hùng binh này của Đại Tùy. Sau đó một khi y tạo phản ở Tây Bắc sẽ không gặp phải cản trở gì! Mượn người Mông Nguyên để diệt trừ binh mã triều đình, kế hoạch của y quá thâm hiểm. Y có Viên Sùng Vũ và vài vị Tổng Đốc làm nội ứng, có thể không cần đối phó với binh mã của mấy vệ khác ở Tây Bắc. Mà đánh xong trận chiến này, Tây Bắc sẽ không còn chiến binh! Nhưng nếu không phải vì Hoàng Đế tham lam, kế hoạch của Lý Viễn Sơn làm sao có thể thực hiện được?
Hoàng Đế à…
Ngươi một lòng muốn mở mang bờ cõi, lại không biết rằng ngay từ đầu ngươi đã bị đám người Lý Viễn Sơn tính kế.
Mộc Tiểu Yêu âm thầm thở dài. Nàng vốn tưởng rằng giang sơn Đại Tùy vững chắc như núi. Tưởng rằng người Tùy rất đoàn kết, triều đình cũng rất đoàn kết…hiện tại xem ra, mình vẫn còn quá ngây thở. Các nam nhân vì mộng đẹp xưng đế kia, một khi có cơ hội sẽ trở nên dữ tợn như dã thú.
Lý Viễn Sơn cấu kết với kỵ binh Mông Nguyên giết binh mã Đại Tùy thây ngang khắp đồng, cơ hồ không ai trốn được về bên kia núi Lang Nhũ.
Mộng đẹp do Hoàng Đế tỉ mỉ thiết kết, cứ như vậy bị phá.
…
…
- Bệ hạ…
Tô Bất Úy tiến lên đỡ Hoàng Đế, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoàng Đế, trong lòng y không nhịn được căng thẳng. Y có thể cảm nhận được tâm tình của Hoàng Đế. Cũng có thể cảm nhận được nỗi đau lúc này của Hoàng Đế.
- Đeo vương miện cho trẫm
Hoàng Đế giãy khỏi Tô Bất Úy, chỉ vương miện rơi dưới đất::
- Trẫm muốn lên triều.
Giờ khắc này, Tô Bất Úy ảo giác Hoàng Đế như già đi mấy chục tuổi.
Sau đó y mới phát hiện, đây không phải là ảo giác.
Tóc mai của Hoàng Đế, không ngờ lại bạc trắng trong nháy mắt.
/802
|