Ngô Nhất Đạo đi trước, Phương Giải đi theo sau, hai người một trước một sau chậm rãi tới khu vườn không lớn lắm trong phủ Tán Kim Hầu. Lúc trước Phương Giải từng đi tiểu trong cái hồ ở vườn này, khiến cho Ngô Ẩn Ngọc nổi giận đùng đùng bỏ đi. Giờ nhìn lại cứ ngỡ như ngày hôm qua. Nhưng Ngô Ẩn Ngọc đã tới Giang Nam được một năm rồi.
Ngô Nhất Đạo ngồi xuống bên bờ ao, dưới bóng đêm có chút hiu quạnh. Phương Giải không ngồi xuống, mà chắp tay đứng cạnh. Không biết vì sao, Phương Giải bỗng sinh ra một cảm giác khác thường. Rõ ràng đã tới Trường An được hơn một năm, nhưng cho dù là phủ Tán Kim Hầu, hắn cũng nhìn không thấu.
- Việc bệ hạ giao cho ngươi thật không dễ làm.
Ngô Nhất Đạo trầm tư một lúc mới chậm rãi nói:
- Nói một câu lỗ mãng…dù Hoàng Đế và Di Thân Vương có vấn đề gì, thì bọn họ vẫn là anh em ruột. Lúc trước bệ hạ ân chỉ cho phép Di Thân Vương ở lại Trường An, đã nói lên rằng bệ hạ rất có cảm tình với người em này. Hiện tại bệ hạ phái ngươi tiếp cận Di Thân Vương, là muốn nhìn xem Di Thân Vương rốt cuộc có tâm tư gì. Ngươi phải nhớ kỹ một việc…bất kể tra ra cái gì, cứ thông báo chi tiết. Nhưng đừng ngông cuồng đưa ra lời bình luận. Bởi vì ngươi không có tư cách đó.
Phương Giải gật đầu:
- Vãn bối biết. Mặc kệ gây ra sai lầm gì, có lẽ Di Thân Vương chỉ cần quỳ gối trước mặt Hoàng Đế, khóc lớn một hồi, bệ hạ mềm lòng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Mà vãn bối thì không được cái phúc phận đó.
- Đúng là đạo lý đó, nhưng không hoàn toàn.
Ngô Nhất Đạo nói:
- Nếu có thể không xía vào chuyện của hoàng gia thì đừng xía vào. Hiện tại tuy ngươi rất được ưu ái, nhưng còn cách triều đình xa lắm. Hoàng Đế ban cho ngươi một Huân chức. Chức này con cái thế gia vừa ra đời liền được, không có gì phải tự hào. Hiện tại Hoàng Đế có vẻ nể trọng ngươi, kỳ thực là do ngươi vẫn chỉ là một tiểu nhân vật. Nói mấy câu phạm húy…nếu Di Thân Vương phạm phải tội không thể tha thứ thì dễ nói. Ngươi có thể vì vậy mà được sống yên ổn trong triều đình. Nhưng nếu Di Thân Vương chỉ phạm vào sai lầm nhỏ…vậy thì ngươi chết chắc.
- Ngươi chết, không chút ảnh hưởng nào tới triều đình và xã tắc.
Phương Giải vâng một tiếng:
- Vãn bối hiểu đạo lý đó. Nếu vãn bối có thể cự tuyệt, thì vãn bối đã không nhúng vào dòng nước đục đó rồi.
- Chưa hẳn là chuyện tốt, cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Phú quý có được từ trong gian khổ. Phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.
Ngô Nhất Đạo cười cười nói:
- Ngươi là một người thông minh, nhưng chớ tự phụ. Ở trong thành Trường An, Di Thân Vương có căn cơ, chứ không nông cạn như bề ngoài đâu. Cũng không chỉ có ở Trường An, có một số việc…vốn không nên nói với ngươi, nhưng sợ ngươi không biết lại làm hỏng chuyện, nên ta đành phải lắm miệng vậy.
- Bàn tay của Di Thân Vương có thể vươn ra rất xa. Còn xa hơn tưởng tượng của ngươi.
Y nói.
Phương Giải trầm mặc một lúc, hỏi:
- Chẳng hạn như…Tây Bắc?
Ngô Nhất Đạo nói:
- Nếu ta đoán không sai, bệ hạ phái ngươi thân cân Di Thân Vương, là muốn biết Di Thân Vương có nhúng chàm vào quân quyền ở Tây Bắc không. Nếu thực sự có chuyện đó, thì bệ hạ cũng chỉ nhắc nhở mà thôi. Ngươi phải biết rằng, nếu Di Thân Vương muốn thế cục ở Tây Bắc loạn một chút, không phải là việc khó khăn gì. Nhưng hiện giờ y vẫn tuân theo đúng quy củ, bệ hạ không động được y…Dù sao, Thái Hậu vẫn còn sống. Sau khi Trung Thân Vương mất tích, Thái Hậu chỉ còn lại đứa con út là Di Thân Vương thôi.
Phương Giải thở dài:
- Làm mẹ thường thiên vị, chiếu cố con út hơn.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Chính là đạo lý đó. Bệ hạ chí hiếu, cho nên có một số việc không thể làm được. Chỉ cần không ảnh hưởng tới quốc gia đại sự, bệ hạ sẽ mắt nhắm mắt mở. Ngươi đã tới Di Thân Vương, chắc cũng thấy qua lâu thuyền kia. Dựa theo thể chế, việc này đã vượt qua quyền hạn rồi. Đổi thành một vị trọng thần bình thường, chắc chắn sẽ bị chém đầu, tịch thu tài sản. Nhưng vì sao bệ hạ vẫn để cho Di Thân Vương càn quấy?
Nói tới đây, Phương Giải chợt nhớ tới một việc:
- Lúc ở trong phủ Di Thân Vương, quản sự Tần Lục Thất có nói, Di Thân Vương có một phần trong Hóa Thông Thiên Hạ Hành?
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng:
- Đây vốn không phải là bí mật gì. Bệ hạ cũng biết. Chẳng những là Di Thân Vương, không ít quan văn quan võ trong triều đều có phần ở Hóa Thông Thiên Hạ Hành của ta.
- Cho nên Hầu gia không sợ bọn họ?
Phương Giải hỏi.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Đám người đó có thể rút cổ phần bất kỳ lúc nào. Nếu bọn họ muốn trị Hóa Thông Thiên Hạ Hành cũng có biện pháp. Cho nên đó không phải là lợi thế của ta.
Phương Giải suy nghĩ một lát, rồi nói:
- Cũng đúng. Mặc dù Hoàng Đế chuyển Hóa Thông Thiên Hạ Hành cho quan phủ trông giữ, cổ phần của những người kia vẫn còn đó. Có câu rằng, pháp bất trách chúng. Hơn nữa Đại Tùy cũng không có luật cấm quan viên không được kinh doanh. Cho nên bệ hạ không thể trách tội được hết nhiều quan viên như vậy. Nhưng bọn họ cũng không hy vọng Hóa Thông Thiên Hạ Hành về hết trong tay của Hoàng Đế. Làm vậy, tiền lãi tới tay bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều.
(*Pháp bất trách chúng: Pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người cùng là một tội phạm)
- Bọn họ muốn chỉnh là ta, chứ không phải là Hóa Thông Thiên Hạ Hành. Nếu ta chết, rất nhiều chuyện của bọn họ có thể chôn cùng với ta. So sánh mà nói, tổn thất ít bạc không tính vào đâu.
Ngô Nhất Đạo bình thản nói:
- Chính vì bọn họ đều có cổ phần trong Hóa Thông Thiên Hạ Hành, cho nên bọn họ mới tức giận. Bọn họ sẽ cảm thấy ta phản bội bọn họ, không nói chuyện bệ hạ âm thầm dùng ta vận chuyển vật tư tới Tây Bắc cho bọn họ. Từ đó có thể bọn họ sẽ suy nghĩ rằng, liệu ta có nói bí mật của bọn họ cho Hoàng Đế biết không.
Ngô Nhất Đạo đứng lên, đi tới gần Phương Giải:
- Đừng lo lắng, chỉ cần bệ hạ không lên tiếng, những người đó sẽ không có nhiều biện pháp để chỉnh ta. Hóa Thông Thiên Hạ Hành nuôi dưỡng bọn họ, bọn họ cũng không nắm được nhược điểm nào của ta. Nếu như thực sự chọc giận ta, cùng lắm thì đập nồi dìm thuyền.
Nghe thấy câu này, Phương Giải mới cảm thấy được sự đáng sợ của Ngô Nhất Đạo.
Một thương nhân, có thể uy hiếp được cả triều đình, thì đó là một thương nhân cực kỳ thành công. Nhưng chính vì vậy, mà mỗi bước chân của y đều không chắc chắn. Lần vận chuyển vật tư tới Tây Bắc này làm bại lộ ra thực lực chân chính của Hóa Thông Thiên Hạ Hành, cũng chọc giận những nhân vật lớn. Tuy nhiên, đây không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chỉ có một người, chính là Hoàng Đế.
- Vẫn câu nói kia…
Ngô Nhất Đạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, bình thản nói:
- Ngươi mới tới thành Trường An hơn một năm, Trường An rốt cuộc rộng bao nhiêu, ngươi không thể nhìn thấy hết…Làm việc gì cũng đừng quá tự phụ. Bởi vì nơi này có rất nhiều người ngươi không chọc vào được. Nhưng cũng đừng quá nao núng. Chính vì ngươi nhỏ bé không đáng kể, nên cùng lắm thì rời đi, đó là nói nếu ngươi rời đi được.
Phương Giải ngẩn ra, lập tức mỉm cười:
- Nếu vãn bối có thể khiến cả cái ao phải gợn sóng, có đáng để tự hào và kiêu ngạo không?
…
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Giải cùng đám người Đại Khuyển rời khỏi phủ Tán Kim Hầu. Đại Khuyển ôm một cái hộp gỗ trong lòng, đó chính là sản nghiệp đầu tiên của Phương Giải từ khi tới thành Trường An. Phương Giải còn chưa mở cái hộp ra nhìn khế đất. Bởi vì hắn biết, thứ đó không tính là của mình.
Từ phủ Tán Kim Hầu tới đường số hai mươi ba, không tính là gần. Kỳ Lân đánh xe ngựa mất hơn nửa canh giờ mới tới. Đám thợ may trong cửa hàng một mực chờ đợi tin tức của Phương Giải. Nhưng từ năm trước tới năm nay, Phương Giải vẫn chưa nói khi nào thì bắt đầu bán quần áo. Cũng may Phương Giải là một vị đông gia đáng tin cậy. Tiền lương mỗi tháng đều trả đầy đủ. Gần đây Phương Giải còn cho bọn họ thu thêm mấy học đồ. Đều là người trẻ tuổi thông minh.
Nhìn thấy Phương Giải trở về, mấy thợ may vội vàng đi lên thi lễ.
- Bái kiến đông chủ.
Phương Giải mỉm cười chào, tùy ý hỏi han vài câu rồi lên tầng hai. Đại Khuyển đi theo sau hắn, tò mò mở hộp gỗ ra, lập tức sửng sốt.
- Phương Giải…trong này còn có thứ khác.
- Thứ gì?
Phương Giải quay đầu hỏi.
Đại Khuyển lấy một xấp ngân phiếu dày từ bên trong ra, đếm sơ qua liền há hốc miệng:
- Ngươi tự xem đi, ta nhìn hoa cả mắt.
Phương Giải biến sắc, trong lòng căng thẳng. Đêm qua lúc nói chuyện với Ngô Nhất Đạo, y không đề cập tới chuyện này. Xem chừng là không muốn thấy Phương Giải cự tuyệt. Phương Giải lật qua ngân phiếu, quả nhiên thấy một tờ giấy trong đó.
Hắn đóng cửa phòng lại, vội ngồi xuống ghế.
Tờ giấy ghi không nhiều, đại khái là bảo Phương Giải dùng số tiền này xây xưởng may. Số bạc này còn chưa chuyển khoản vào Hóa Thông Thiên Hạ Hành, cho nên không tra ra được. Phương Giải đoán được, Ngô Nhất Đạo nhất định là muốn hắn thiết kế đường lui cho y. Nếu chẳng may Hóa Thông Thiên Hạ Hành thực sự gặp rủi ro, khoản bạc này chính là số vốn để y đông sơn tái khởi. Ngô Nhất Đạo an bài như vậy còn có ý nghĩa nào khác không, Phương Giải tạm thời không đoán ra được.
Hắn cẩn thận đếm số ngân phiếu, số lượng quá lớn.
Phương Giải nhìn đống ngân phiếu, suy nghĩ xuất thần. Trầm Khuynh Phiến đi tới gần hắn, nhìn thoáng qua sấp ngân phiếu kia, nhíu mày trầm tư một lúc, bỗng nhiên nói:
- Tiền này…chưa chắc là y lưu lại cho bản thân, cũng chưa chắc là lưu lại cho huynh.
Trực giác của phụ nữ thường nhạy bén hơn, nàng nhìn Phương Giải, rất nghiêm túc nói:
- Có lẽ, là lưu lại cho con gái y.
- Đại Khuyển.
Phương Giải ngơ ngác một lúc, bỗng nhiên nói:
- Ngày mai ngươi và Kỳ Lân xa nhà một chuyến…Mặc khác, ta sẽ tới gặp Thiết Nô và Dạ Kiêu ngay bây giờ, bảo hai người bọn họ cùng đi. Ta biết hiện tại hai người bọn họ chưa chắc nghe lời ta. Nhưng chỉ cần trả tiền cho bọn họ, có khả năng thuyết phục được.
- Đi đâu?
Đại Khuyển hỏi.
Phương Giải nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nói nhỏ:
- Đi Giang Nam, tới Nhất Khí Quan ở núi Thanh Nhạc, bảo vệ con gái của Tán Kim Hầu là Ngô Ẩn Ngọc. Nếu chẳng may có chuyện gì, các ngươi liền dẫn theo nàng ấy đi. Không phải là quay về Trường An,,mà là tới một chỗ nào đó bí ẩn, rồi mới trở về báo cho ta biết. Còn có, đừng kể hết với Thiết Nô và Dạ Kiêu. Hai người bọn họ đã rời khỏi đạo quan, nhưng ta không xác định bọn họ còn liên lạc với nhóm đạo sĩ của Nhất Khí Quan hay không. Nhất là…không thể để cho Mạt Ngưng Chi biết.
Thiết Nô và Dạ Kiêu đã tự do, liền rời khỏi đạo quan, giờ đang làm tiêu sư trong một tiêu cục ở kinh thành. Bọn họ và Mạt Ngưng Chi đã xảy ra mâu thuẫn gì đó. Hơn nữa, để cho bọn họ ở cùng với đám đạo sĩ trải qua những ngày kham khổ, khẳng định bọn họ không chịu được. Nếu Phương Giải có thể tìm được người khác, thì có lẽ sẽ không làm phiền tới hai người bọn họ. Còn có một nguyên nhân, những người đó đều là những cao thủ chạy trốn.
Đại Khuyển nghĩ một lát rồi nói:
- Trong phủ Tán Kim Hầu không thiếu cao thủ. Chắc Tán Kim Hầu đã có sự an bài sẵn.
Phương Giải lắc đầu nói:
- Nói không chừng, hiện giờ thủ hạ của Hầu gia đã bị giết hết rồi. Hơn nữa, nếu triều đình thực sự muốn ra tay với Hầu gia, thì tất nhiên phải khống chế con gái của Hầu gia lại. Nói không chừng người của triều đình cũng xuôi nam rồi. La Úy Nhiên không nhắc tới chuyện này, nói cách khác, không phải là Đại Nội Thị Vệ Xử ra tay. Vậy thì mọi việc càng khó khăn. Còn có…có khả năng những người trong triều đình kia sẽ nghĩ ra biện pháp xấu xa nào đó. Cho nên không thể để cho Ngô Ẩn Ngọc xảy ra chuyện gì. Chúng ta không làm được gì giúp cho Hầu gia, chỉ có việc này là nằm trong khả năng.
Hắn đứng lên nói:
- Các ngươi đi tìm Thiết Nô và Dạ Kiêu trước đi. Giờ ta tới Hồng Tụ Chiêu gặp lão gia tử. Ông ấy có nhiều người bạn trên giang hồ. Chỉ cần tiêu tiền thuê cao thủ, càng nhiều càng tốt!
Phủ Tán Kim Hầu.
Mập mạp Tửu Sắc Tài nhìn trộm sắc mặt của Ngô Nhất Đạo, do dự một lát mới nói:
- Phương Giải có thể đoán được ý của Hầu gia hay không? Vì sao đêm qua ngài không nói thẳng với hắn?
Ngô Nhất Đạo đang ngồi trong đình nghỉ mát, thưởng thức trà:
- Thủ hạ có thể sử dụng đều đã chết hết rồi, muốn rời khỏi Trường An là rất khó. Sở dĩ không nói thẳng cho Phương Giải biết, là vì nếu đêm qua ta nói, hắn đã không sảng khoái rời khỏi phủ Tán Kim Hầu như vậy. Hắn là một kẻ tiếc mạng sống, nhưng lại tình nghĩa. Nếu hôm nay hắn đoán được ý của ta, hắn sẽ dốc hết sức để bảo vệ Ẩn Ngọc. Chỉ cần Ẩn Ngọc không xảy ra việc gì, chúng ta có thể buông tay buông chân đấu với đám người trong thành Trường An này một trận.
Y mỉm cười nói:
- Ta cũng rất muốn nhìn xem, ai có thể thực sự bức bách được ta.
Ngô Nhất Đạo ngồi xuống bên bờ ao, dưới bóng đêm có chút hiu quạnh. Phương Giải không ngồi xuống, mà chắp tay đứng cạnh. Không biết vì sao, Phương Giải bỗng sinh ra một cảm giác khác thường. Rõ ràng đã tới Trường An được hơn một năm, nhưng cho dù là phủ Tán Kim Hầu, hắn cũng nhìn không thấu.
- Việc bệ hạ giao cho ngươi thật không dễ làm.
Ngô Nhất Đạo trầm tư một lúc mới chậm rãi nói:
- Nói một câu lỗ mãng…dù Hoàng Đế và Di Thân Vương có vấn đề gì, thì bọn họ vẫn là anh em ruột. Lúc trước bệ hạ ân chỉ cho phép Di Thân Vương ở lại Trường An, đã nói lên rằng bệ hạ rất có cảm tình với người em này. Hiện tại bệ hạ phái ngươi tiếp cận Di Thân Vương, là muốn nhìn xem Di Thân Vương rốt cuộc có tâm tư gì. Ngươi phải nhớ kỹ một việc…bất kể tra ra cái gì, cứ thông báo chi tiết. Nhưng đừng ngông cuồng đưa ra lời bình luận. Bởi vì ngươi không có tư cách đó.
Phương Giải gật đầu:
- Vãn bối biết. Mặc kệ gây ra sai lầm gì, có lẽ Di Thân Vương chỉ cần quỳ gối trước mặt Hoàng Đế, khóc lớn một hồi, bệ hạ mềm lòng có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Mà vãn bối thì không được cái phúc phận đó.
- Đúng là đạo lý đó, nhưng không hoàn toàn.
Ngô Nhất Đạo nói:
- Nếu có thể không xía vào chuyện của hoàng gia thì đừng xía vào. Hiện tại tuy ngươi rất được ưu ái, nhưng còn cách triều đình xa lắm. Hoàng Đế ban cho ngươi một Huân chức. Chức này con cái thế gia vừa ra đời liền được, không có gì phải tự hào. Hiện tại Hoàng Đế có vẻ nể trọng ngươi, kỳ thực là do ngươi vẫn chỉ là một tiểu nhân vật. Nói mấy câu phạm húy…nếu Di Thân Vương phạm phải tội không thể tha thứ thì dễ nói. Ngươi có thể vì vậy mà được sống yên ổn trong triều đình. Nhưng nếu Di Thân Vương chỉ phạm vào sai lầm nhỏ…vậy thì ngươi chết chắc.
- Ngươi chết, không chút ảnh hưởng nào tới triều đình và xã tắc.
Phương Giải vâng một tiếng:
- Vãn bối hiểu đạo lý đó. Nếu vãn bối có thể cự tuyệt, thì vãn bối đã không nhúng vào dòng nước đục đó rồi.
- Chưa hẳn là chuyện tốt, cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Phú quý có được từ trong gian khổ. Phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.
Ngô Nhất Đạo cười cười nói:
- Ngươi là một người thông minh, nhưng chớ tự phụ. Ở trong thành Trường An, Di Thân Vương có căn cơ, chứ không nông cạn như bề ngoài đâu. Cũng không chỉ có ở Trường An, có một số việc…vốn không nên nói với ngươi, nhưng sợ ngươi không biết lại làm hỏng chuyện, nên ta đành phải lắm miệng vậy.
- Bàn tay của Di Thân Vương có thể vươn ra rất xa. Còn xa hơn tưởng tượng của ngươi.
Y nói.
Phương Giải trầm mặc một lúc, hỏi:
- Chẳng hạn như…Tây Bắc?
Ngô Nhất Đạo nói:
- Nếu ta đoán không sai, bệ hạ phái ngươi thân cân Di Thân Vương, là muốn biết Di Thân Vương có nhúng chàm vào quân quyền ở Tây Bắc không. Nếu thực sự có chuyện đó, thì bệ hạ cũng chỉ nhắc nhở mà thôi. Ngươi phải biết rằng, nếu Di Thân Vương muốn thế cục ở Tây Bắc loạn một chút, không phải là việc khó khăn gì. Nhưng hiện giờ y vẫn tuân theo đúng quy củ, bệ hạ không động được y…Dù sao, Thái Hậu vẫn còn sống. Sau khi Trung Thân Vương mất tích, Thái Hậu chỉ còn lại đứa con út là Di Thân Vương thôi.
Phương Giải thở dài:
- Làm mẹ thường thiên vị, chiếu cố con út hơn.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Chính là đạo lý đó. Bệ hạ chí hiếu, cho nên có một số việc không thể làm được. Chỉ cần không ảnh hưởng tới quốc gia đại sự, bệ hạ sẽ mắt nhắm mắt mở. Ngươi đã tới Di Thân Vương, chắc cũng thấy qua lâu thuyền kia. Dựa theo thể chế, việc này đã vượt qua quyền hạn rồi. Đổi thành một vị trọng thần bình thường, chắc chắn sẽ bị chém đầu, tịch thu tài sản. Nhưng vì sao bệ hạ vẫn để cho Di Thân Vương càn quấy?
Nói tới đây, Phương Giải chợt nhớ tới một việc:
- Lúc ở trong phủ Di Thân Vương, quản sự Tần Lục Thất có nói, Di Thân Vương có một phần trong Hóa Thông Thiên Hạ Hành?
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng:
- Đây vốn không phải là bí mật gì. Bệ hạ cũng biết. Chẳng những là Di Thân Vương, không ít quan văn quan võ trong triều đều có phần ở Hóa Thông Thiên Hạ Hành của ta.
- Cho nên Hầu gia không sợ bọn họ?
Phương Giải hỏi.
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Đám người đó có thể rút cổ phần bất kỳ lúc nào. Nếu bọn họ muốn trị Hóa Thông Thiên Hạ Hành cũng có biện pháp. Cho nên đó không phải là lợi thế của ta.
Phương Giải suy nghĩ một lát, rồi nói:
- Cũng đúng. Mặc dù Hoàng Đế chuyển Hóa Thông Thiên Hạ Hành cho quan phủ trông giữ, cổ phần của những người kia vẫn còn đó. Có câu rằng, pháp bất trách chúng. Hơn nữa Đại Tùy cũng không có luật cấm quan viên không được kinh doanh. Cho nên bệ hạ không thể trách tội được hết nhiều quan viên như vậy. Nhưng bọn họ cũng không hy vọng Hóa Thông Thiên Hạ Hành về hết trong tay của Hoàng Đế. Làm vậy, tiền lãi tới tay bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều.
(*Pháp bất trách chúng: Pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người cùng là một tội phạm)
- Bọn họ muốn chỉnh là ta, chứ không phải là Hóa Thông Thiên Hạ Hành. Nếu ta chết, rất nhiều chuyện của bọn họ có thể chôn cùng với ta. So sánh mà nói, tổn thất ít bạc không tính vào đâu.
Ngô Nhất Đạo bình thản nói:
- Chính vì bọn họ đều có cổ phần trong Hóa Thông Thiên Hạ Hành, cho nên bọn họ mới tức giận. Bọn họ sẽ cảm thấy ta phản bội bọn họ, không nói chuyện bệ hạ âm thầm dùng ta vận chuyển vật tư tới Tây Bắc cho bọn họ. Từ đó có thể bọn họ sẽ suy nghĩ rằng, liệu ta có nói bí mật của bọn họ cho Hoàng Đế biết không.
Ngô Nhất Đạo đứng lên, đi tới gần Phương Giải:
- Đừng lo lắng, chỉ cần bệ hạ không lên tiếng, những người đó sẽ không có nhiều biện pháp để chỉnh ta. Hóa Thông Thiên Hạ Hành nuôi dưỡng bọn họ, bọn họ cũng không nắm được nhược điểm nào của ta. Nếu như thực sự chọc giận ta, cùng lắm thì đập nồi dìm thuyền.
Nghe thấy câu này, Phương Giải mới cảm thấy được sự đáng sợ của Ngô Nhất Đạo.
Một thương nhân, có thể uy hiếp được cả triều đình, thì đó là một thương nhân cực kỳ thành công. Nhưng chính vì vậy, mà mỗi bước chân của y đều không chắc chắn. Lần vận chuyển vật tư tới Tây Bắc này làm bại lộ ra thực lực chân chính của Hóa Thông Thiên Hạ Hành, cũng chọc giận những nhân vật lớn. Tuy nhiên, đây không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chỉ có một người, chính là Hoàng Đế.
- Vẫn câu nói kia…
Ngô Nhất Đạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, bình thản nói:
- Ngươi mới tới thành Trường An hơn một năm, Trường An rốt cuộc rộng bao nhiêu, ngươi không thể nhìn thấy hết…Làm việc gì cũng đừng quá tự phụ. Bởi vì nơi này có rất nhiều người ngươi không chọc vào được. Nhưng cũng đừng quá nao núng. Chính vì ngươi nhỏ bé không đáng kể, nên cùng lắm thì rời đi, đó là nói nếu ngươi rời đi được.
Phương Giải ngẩn ra, lập tức mỉm cười:
- Nếu vãn bối có thể khiến cả cái ao phải gợn sóng, có đáng để tự hào và kiêu ngạo không?
…
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Giải cùng đám người Đại Khuyển rời khỏi phủ Tán Kim Hầu. Đại Khuyển ôm một cái hộp gỗ trong lòng, đó chính là sản nghiệp đầu tiên của Phương Giải từ khi tới thành Trường An. Phương Giải còn chưa mở cái hộp ra nhìn khế đất. Bởi vì hắn biết, thứ đó không tính là của mình.
Từ phủ Tán Kim Hầu tới đường số hai mươi ba, không tính là gần. Kỳ Lân đánh xe ngựa mất hơn nửa canh giờ mới tới. Đám thợ may trong cửa hàng một mực chờ đợi tin tức của Phương Giải. Nhưng từ năm trước tới năm nay, Phương Giải vẫn chưa nói khi nào thì bắt đầu bán quần áo. Cũng may Phương Giải là một vị đông gia đáng tin cậy. Tiền lương mỗi tháng đều trả đầy đủ. Gần đây Phương Giải còn cho bọn họ thu thêm mấy học đồ. Đều là người trẻ tuổi thông minh.
Nhìn thấy Phương Giải trở về, mấy thợ may vội vàng đi lên thi lễ.
- Bái kiến đông chủ.
Phương Giải mỉm cười chào, tùy ý hỏi han vài câu rồi lên tầng hai. Đại Khuyển đi theo sau hắn, tò mò mở hộp gỗ ra, lập tức sửng sốt.
- Phương Giải…trong này còn có thứ khác.
- Thứ gì?
Phương Giải quay đầu hỏi.
Đại Khuyển lấy một xấp ngân phiếu dày từ bên trong ra, đếm sơ qua liền há hốc miệng:
- Ngươi tự xem đi, ta nhìn hoa cả mắt.
Phương Giải biến sắc, trong lòng căng thẳng. Đêm qua lúc nói chuyện với Ngô Nhất Đạo, y không đề cập tới chuyện này. Xem chừng là không muốn thấy Phương Giải cự tuyệt. Phương Giải lật qua ngân phiếu, quả nhiên thấy một tờ giấy trong đó.
Hắn đóng cửa phòng lại, vội ngồi xuống ghế.
Tờ giấy ghi không nhiều, đại khái là bảo Phương Giải dùng số tiền này xây xưởng may. Số bạc này còn chưa chuyển khoản vào Hóa Thông Thiên Hạ Hành, cho nên không tra ra được. Phương Giải đoán được, Ngô Nhất Đạo nhất định là muốn hắn thiết kế đường lui cho y. Nếu chẳng may Hóa Thông Thiên Hạ Hành thực sự gặp rủi ro, khoản bạc này chính là số vốn để y đông sơn tái khởi. Ngô Nhất Đạo an bài như vậy còn có ý nghĩa nào khác không, Phương Giải tạm thời không đoán ra được.
Hắn cẩn thận đếm số ngân phiếu, số lượng quá lớn.
Phương Giải nhìn đống ngân phiếu, suy nghĩ xuất thần. Trầm Khuynh Phiến đi tới gần hắn, nhìn thoáng qua sấp ngân phiếu kia, nhíu mày trầm tư một lúc, bỗng nhiên nói:
- Tiền này…chưa chắc là y lưu lại cho bản thân, cũng chưa chắc là lưu lại cho huynh.
Trực giác của phụ nữ thường nhạy bén hơn, nàng nhìn Phương Giải, rất nghiêm túc nói:
- Có lẽ, là lưu lại cho con gái y.
- Đại Khuyển.
Phương Giải ngơ ngác một lúc, bỗng nhiên nói:
- Ngày mai ngươi và Kỳ Lân xa nhà một chuyến…Mặc khác, ta sẽ tới gặp Thiết Nô và Dạ Kiêu ngay bây giờ, bảo hai người bọn họ cùng đi. Ta biết hiện tại hai người bọn họ chưa chắc nghe lời ta. Nhưng chỉ cần trả tiền cho bọn họ, có khả năng thuyết phục được.
- Đi đâu?
Đại Khuyển hỏi.
Phương Giải nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nói nhỏ:
- Đi Giang Nam, tới Nhất Khí Quan ở núi Thanh Nhạc, bảo vệ con gái của Tán Kim Hầu là Ngô Ẩn Ngọc. Nếu chẳng may có chuyện gì, các ngươi liền dẫn theo nàng ấy đi. Không phải là quay về Trường An,,mà là tới một chỗ nào đó bí ẩn, rồi mới trở về báo cho ta biết. Còn có, đừng kể hết với Thiết Nô và Dạ Kiêu. Hai người bọn họ đã rời khỏi đạo quan, nhưng ta không xác định bọn họ còn liên lạc với nhóm đạo sĩ của Nhất Khí Quan hay không. Nhất là…không thể để cho Mạt Ngưng Chi biết.
Thiết Nô và Dạ Kiêu đã tự do, liền rời khỏi đạo quan, giờ đang làm tiêu sư trong một tiêu cục ở kinh thành. Bọn họ và Mạt Ngưng Chi đã xảy ra mâu thuẫn gì đó. Hơn nữa, để cho bọn họ ở cùng với đám đạo sĩ trải qua những ngày kham khổ, khẳng định bọn họ không chịu được. Nếu Phương Giải có thể tìm được người khác, thì có lẽ sẽ không làm phiền tới hai người bọn họ. Còn có một nguyên nhân, những người đó đều là những cao thủ chạy trốn.
Đại Khuyển nghĩ một lát rồi nói:
- Trong phủ Tán Kim Hầu không thiếu cao thủ. Chắc Tán Kim Hầu đã có sự an bài sẵn.
Phương Giải lắc đầu nói:
- Nói không chừng, hiện giờ thủ hạ của Hầu gia đã bị giết hết rồi. Hơn nữa, nếu triều đình thực sự muốn ra tay với Hầu gia, thì tất nhiên phải khống chế con gái của Hầu gia lại. Nói không chừng người của triều đình cũng xuôi nam rồi. La Úy Nhiên không nhắc tới chuyện này, nói cách khác, không phải là Đại Nội Thị Vệ Xử ra tay. Vậy thì mọi việc càng khó khăn. Còn có…có khả năng những người trong triều đình kia sẽ nghĩ ra biện pháp xấu xa nào đó. Cho nên không thể để cho Ngô Ẩn Ngọc xảy ra chuyện gì. Chúng ta không làm được gì giúp cho Hầu gia, chỉ có việc này là nằm trong khả năng.
Hắn đứng lên nói:
- Các ngươi đi tìm Thiết Nô và Dạ Kiêu trước đi. Giờ ta tới Hồng Tụ Chiêu gặp lão gia tử. Ông ấy có nhiều người bạn trên giang hồ. Chỉ cần tiêu tiền thuê cao thủ, càng nhiều càng tốt!
Phủ Tán Kim Hầu.
Mập mạp Tửu Sắc Tài nhìn trộm sắc mặt của Ngô Nhất Đạo, do dự một lát mới nói:
- Phương Giải có thể đoán được ý của Hầu gia hay không? Vì sao đêm qua ngài không nói thẳng với hắn?
Ngô Nhất Đạo đang ngồi trong đình nghỉ mát, thưởng thức trà:
- Thủ hạ có thể sử dụng đều đã chết hết rồi, muốn rời khỏi Trường An là rất khó. Sở dĩ không nói thẳng cho Phương Giải biết, là vì nếu đêm qua ta nói, hắn đã không sảng khoái rời khỏi phủ Tán Kim Hầu như vậy. Hắn là một kẻ tiếc mạng sống, nhưng lại tình nghĩa. Nếu hôm nay hắn đoán được ý của ta, hắn sẽ dốc hết sức để bảo vệ Ẩn Ngọc. Chỉ cần Ẩn Ngọc không xảy ra việc gì, chúng ta có thể buông tay buông chân đấu với đám người trong thành Trường An này một trận.
Y mỉm cười nói:
- Ta cũng rất muốn nhìn xem, ai có thể thực sự bức bách được ta.
/802
|