Các binh lính người Tuỳ ở phía xa trên đại thảo nguyên Tây Bắc. Sắp trải qua lần đầu tiên đón tết không ở nhà trong mình. Ngày mai chính là ba mươi Tết. Ngoại trừ các binh lính đang trực, những người khác đều không hẹn mà cùng tìm được bằng hữu quen biết cùng nhau tụ tập nói chuyện. Sự khác biệt giữa người Hán Trung Nguyên và người Đông Sở, người Mông Nguyên không chỉ là tướng mạo khác nhau mà còn có tính cách không giống nhau. Người Hán lưu luyến gia đình, muốn gần bên người thân.
Mà người Đông Sở lại có thói quen vào Nam ra Bắc. Bọn họ coi du ngoạn, bán hàng rong là cuộc sống. Trong quan niệm của bọn họ, gia đình chỉ là một từ vựng. Mà người Mông Nguyên chặt cây làm chỗ cư trú, bọn họ có thói quen xua đuổi dê bò trải qua cuộc sống du mục. Mặc dù không thể đi ra đất phong của bộ tộc. Nhưng mấy nghìn dặm đồng cỏ cũng đủ cho bọn họ sinh sống rồi.
Đám binh sĩ tụ tập một chỗ thảo luận đề tài, không rời khỏi nhà thì giờ này mọi người làm gì. Có người liếm môi nói thật sự muốn ăn một miếng sủi cảo, rất nhiều người tán thành những lời này. Đối với binh lính Giang Nam thì không có món ăn nào thân quen hơn mì phở. Nhưng với binh lính Phương Bắc mức độ yêu thích sủi cảo vượt qua phạm trù đồ ăn. Trong suy nghĩ của bọn họ, sủi cảo không đơn giản chỉ là một món ăn.
Trong doanh trại kéo dài hai mươi dặm, vì để binh lính cảm thấy chút mùi vị năm mới, các tướng lĩnh thậm chí còn tìm được một ít vải đỏ, trang trí rất cẩn thận ở trong doanh trại. Không biết đội quân nhu lấy từ đâu những chiếc đèn lồng to màu đỏ, treo ở bên ngoài vài cái lều lớn trong doanh trại. Nhìn hết sức gần gũi.
Đám lính vẫn bàn luận cho đến khi trời sắp tối bắt đầu ăn cơm. Sau đó bọn họ ngạc nhiên mừng rỡ khi phát hiện không ngờ rằng bữa cơm hôm nay mỗi người được phân đến nửa cân thịt chín. Đối với viễn chinh hơn nữa quân đội lại không thu được dê bò ngựa gì mà nói, mỗi người có thể phân đến khoảng nửa cân thịt chín quả thực là chuyện đáng reo hò. Phải nói rằng chỗ thịt heo này, theo quan nội vận ngàn dặm xa xôi tới đây, vì cung cấp cho bảy mươi vạn quân, bữa cơm này tiêu tốn bao nhiêu sức lực vật lực chính là một con số thiên văn.
Đại tướng quân Lý Viễn Sơn tuần tra doanh trại của mình trong màn đêm, thân làm chủ tướng của đội quân mạnh nhất Tây Bắc, y có vai trò rất qua trọng trong trận chiến này. Hơn nữa Hữu Kiêu Vệ có ưu thế hơn chiến binh các Vệ khác ở chỗ, trong mấy năm làm Đại tướng quân, Lý Viễn Sơn đã dùng mọi thủ đoạn để thành lập nên một đội trọng giáp kỵ binh có hai nghìn người.
Trọng kỵ của Hữu Kiêu Vệ là trọng kỵ đầu tiên từ khi Đại Tuỳ lập quốc tới nay.
Trang bị đầy đủ chiến mã, giáp chiến đao thương bất nhập, mưa tên bất xâm. Lúc đấu tranh anh dũng như một chiếc xe tăng hạng nặng dễ dàng nghiền nát người thành bột mì. Đội trọng kỵ hai ngàn người này, từng kỵ binh đươc đãi ngộ hơn xa các binh lính khác. Mỗi người đều có hai người hỗ trợ. Ngoài một con chiến mã cao lớn hùng tráng, còn có một con ngựa kém hơn để chở đồ. Dù sao bọn họ không thể đem bốn mươi cân giáp trụ nặng trịch trên người cả ngày. Còn có mã sóc, cũng nặng và lớn hơn mã sóc bình thường.
Nhưng chính vì Hữu Kiêu Vệ là trú quân nhất quân đội Tây Bắc, cho nên số lượng binh lính so với các vệ khác phải nhiều hơn. Theo quân chế của Đại Tuỳ, mỗi vệ chiến binh ba mươi sáu nghìn người, phụ binh tám nghìn, lại tính cả các quân chức khác, tổng số người cũng không đến năm vạn. Hữu Kiêu Vệ có sự chỉ thị đặc biệt của Hoàng đế, có thể chiêu thêm một vạn hai ngàn người, phụ binh hai ngàn người. Tổng về quy mô, một Hữu Kiêu Vệ nếu so với các vệ binh khác hơn gần một phần ba binh lực.
Toàn bộ Đại Tuỳ, đội ngũ duy nhất có thể so sánh cùng Hữu kiêu Vệ vả lại to lớn hơn chính là Tả Tiền Vệ đóng quân ở Tây Nam. Cho nên trong triều có người lấy ví dụ Lý Viễn Sơn của Tây Bắc, La Diệu của Tây Nam là hai cây cột chống trời của đế quốc ở phía tây.
Lý Viễn Sơn phụng mệnh tiên phong vì đại quân Tây chinh. Quân đội của hắn luôn ở trước nhất. Nhưng liên tiếp mấy trận chém giết, Hữu Kiêu Vệ tổn thất cũng không quá lớn. Hoàng đế điều động binh mã theo các đạo đế quốc, do vài vị Đại tướng quân quản lý. Trên chiến trường những binh mã từ các Vệ khác điều đến mới là tiên phong thực sự. Bất luận một vị tướng quân nào cũng đều không ngốc tới mức dùng hết thân binh trong tay mình.
Bao gồm trận chiến đầu tiên, Lý Hiếu Tông dẫn năm ngàn người ngựa. Tuy rằng đánh chủ yếu là vào cờ hiệu của Hữu Kiêu Vệ. Nhưng thực sự tính ra lính của Hữu Kiêu Vệ chỉ có một doanh.
- Đại tướng quân, trận đầu tiên sau khi đón năm mới vẫn là giao cho chúng ta đánh… thế này có chút không công bằng. Chúng ta ở phía trước liều chết liều sống. Mấy người bọn họ ở sau dễ dàng nắm được thuận lợi.
Một trong những Thất hổ tướng dưới trướng Lý Viễn Sơn bất mãn nói.
Lý Viễn Sơn khoát tay nói:
- Bệ hạ lấy Hữu Kiêu Vệ làm quân tiên phong. Chúng ta tự nhiên xông lên phía trước, đừng nói là tổn thất, nếu trận chiến này đánh thắng, quân tiên phong còn xa mới lấy được người ngựa nhiều hơn. Ngươi chẳng lẽ đã quên La Diệu? Trong cuộc chiến diệt Thương, Tả Tiền Vệ La Diệu vẫn xông lên đầu tiên, hơn bốn vạn người ngựa lúc phá được Ung Châu lại không đến mười lăm ngàn. Quả thật là tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Nhưng hiện tại thì sao? Tiên đế và Bệ hạ đều cảm thấy mắc nợ La Diệu. Đủ cách dung túng hắn. Ai biết rốt cuộc hiện tại La Diệu có bao nhiêu binh mã?
- Hữu Kiêu vệ chúng ta đánh thắng một trận nhỏ. Chết và bị thương tổn thất không nhỏ. Nhưng những người sống lấy được vinh quang cũng không nhỏ. Thậm chí so với Tả TIền Vệ La Diệu còn lớn hơn!
Lý Viên Sơn lạnh Nhạt nói:.
- Ta vẫn nói với các ngươi, ánh mắt phải nhìn xa một chút. “Cho dù không nhìn được mười năm sau, thì cũng phải nhìn được ba hoặc năm năm sau”. Nhìn càng xa tiền đồ của các ngươi càng lớn.
- Thuộc hạ hiểu rồi.
Ân Phá Sơn cúi đầu.
Lý Viên Sơn lắc đầu:
- Ngươi không hiểu. tính tình ngươi ta hiểu rõ nhất. Bảo ngươi suy nghĩ mấy thứ đó, còn khó hơn bảo ngươi sinh con. Trong bảy người các ngươi, tính tình trầm nhất đó là Từ Hiểu. Xem ra hiện tại, Lý Hiếu Tông và Từ HIểu không kém nhau bao nhiêu. Cho nên ta giao quân tiên phong cho hắn, mà không phải ngươi.
- Đại tướng quân khen nhầm rồi, thuộc hạ có tội mới đúng…
Lý Hiểu Tông ở phía sau cúi đầu nói.
- Ngươi có tội gì?
Lý Viễn Sơn cười cười:
- Trận đầu tiên đánh như vậy là do ý của ta chỉ đạo. Ngươi có tội chẳng lẽ ta cũng có tội?
- Tuy nhiên…
Hắn dừng lại một chút nói:
- Trận đánh đầu tiên của năm sau, phải đánh đẹp một chút. Vương Gia dùng bồ câu đưa tin, bảo chúng ta diễn thật chút. Đánh mấy trận cho có không khí thắng trận làm bệ hạ vui mừng. Đầu tiên vui mừng rồi lại thất vọng. Sự tức giận của Bệ hạ mới càng lớn hơn. Cho nên các ngươi phải nhớ kĩ, trận chiến sau đó, phải đánh như nào thì đánh như thế. Nếu như lại mất người, ta sẽ làm thịt các ngươi.
- Vâng!
Mấy tướng lĩnh cúi đầu đáp.
Lý Hiếu Tông do dự trong chốc lát rồi hỏi nhỏ:
- Đại tướng quân, xin cấp cho thần thêm năm ngàn binh mã. Lần này thuộc hạ nhất định sẽ đánh một trận thật đẹp.
- Ngươi mệt rồi.
Lý Viễn Sơn khoát tay áo:
- Trận đánh sau để Từ Hiểu đi đánh. Ngươi nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Sắc mặt mạnh mẽ của Lý Hiếu Tông thay đổi một chút. Trong ánh mắt loé lên một chút oán hận. Mối hận sâu đậm này giống như là hoa không nở vào ban đêm. Mặc dù loé lên một chút, nhưng rõ ràng khác thường. Lý Hiếu Tông cúi đàu trả lời dấu đi vẻ mặt bất mãn của mình, nhưng trong lòng lại đang có một đám lửa bùng cháy.
…
…Mười mấy người mặc đồ đen giẫm lên những mảnh trăng bị cắt vỡ bởi những đám mây. Cúi người trong bụi cỏ mà đi như những con thú. Bọn họ che kín đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời. Hơn chục người này giống như cá bơi lượn trong biển. Thảo nguyên rộng lớn mênh mông như biển chính là gia đình của họ. Cho nên bóng đêm càng ngày càng đen họ cũng chẳng sợ. Tốc độ tiến về phía trước của bọn họ không giảm chút nào.
Người cầm đầu đội áo đen trong khi chạy bỗng nhiên dừng lại, sau đó ra dấu hiệu tay. Hơn chục người mặc áo đen nằm sấp trên mặt đất, chui vào trong bụi cỏ không hề nhúc nhích. Không lâu sau, hai mươi mấy con chiến mã cách nơi bọn họ ẩn náu không xa chạy qua. Kỵ sĩ mặc áo giáp đen trên lưng ngựa tuyên cáo thân phận của bọn họ.
Là du kỵ của Đại Tuỳ.
Nơi đây cách quân doanh của quân Tuỳ không đầy ba dặm. Số lần tuần tra của Du kỵ quân Tuỳ càng ngày càng dày đặc. Hơn chục người mặc áo đen rất cẩn thận đi dọc theo đường đi về phía trước. Sau khi tránh đội Du kỵ tốc độ so với lần trước chậm hơn rất nhiều.
Người đàn ông cầm đầu bò lên trên một cái dốc cao. Nằm sấp trong bụi cỏ nhìn đèn đuốc đại doanh của quân Tuỳ sáng trưng cách đó không xa. Trong cảnh đêm đen như vậy, hai mươi dặm đèn dầu nối tiếp nhau giống như một gợn sóng hồ sáng rực rỡ lóng lánh, doanh trướng chập chùng cao thấp, như là sóng cả của hồ lớn.
- Kỳ chủ nói, giao thừa của bọn người Tuỳ cũng quan trọng giống như Trai lễ của chúng ta. Quả nhiên… Các ngươi xem…
Người áo đen cầm đầu chỉ vào đại doanh của quân Tuỳ nói:
- Tuy rằng thoạt nhìn phòng bị vẫn nghiêm ngặt như cũ. Nhưng cây đuốc chuyển động trong doanh trại chính là quân lính tuần tra. So với trước đó hình như ít hơn rất nhiều.
Người áo đen bên cạnh hắn cúi đầu cười lạnh một tiếng nói:
- Thiên Phu Trưởng đại nhân, vậy mà người Tùy cứ mặt dày tự xưng là dân tộc giỏi chiến tranh nhất. Ngài xem, bên ngoài mấy cái lều lớn đều treo đèn lồng đỏ. Đây quả thực là ngu ngốc quá mức mà. Cái này dường như nói với chúng ta mấy cái lều đó là chỗ ở của chủ soái.
Thiên Phu trưởng dẫn đầu tên A Cổ Đạt Mộc, là thủ hạ chiến tướng đắc lực của mãn Đô Lang thành Niết Bàn. Tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng tu vị tinh thâm hơn nữa tính tình lành lùng tàn nhẫn, giết người không chớp mắt.
- Đây là thói quen khó có thể thay đổi.
A Cổ Đạt Mộc nói nhỏ:
- Tướng quân đại nhân đã từng giả bộ dân chăn nuôi lẻn vào thành Phàn Cố, biết được thói quen của người Tuỳ là gì. Mỗi khi đến giao thừa, tất cả người Hán đều treo trước cửa nhà mình đèn lồng màu đỏ thẫm, còn phải ăn một món ăn gọi là sủi cảo, còn phải đốt pháo. Quả thực cũng chè chén say sưa giống như Trai lễ của chúng ta. Người Tuỳ gần như là không đề phòng. Đám binh lính cũng phải đi ăn thịt uống rượu. Cho dù là bị nhốt trong lao tù cũng sẽ nhận được rượu và thịt. Nhất là giao thừa giờ tý, bọn họ cảnh giác thấp nhất.
- Lần này, mặc dù không thể toàn thắng, những đủ để cho người Tùy sợ tè ra quần.
Một người mặc áo đen khác nói.
A Cổ Đạt Mộc lắc đầu nói:
- Nhưng không thể khinh thường. Mặc dù người Tuỳ có nhiều thói quen không thể bỏ. Nhưng trước mặt các ngươi nhìn thấy là quân lính thực sự. Hơn nữa bọn họ thực sự rất đông.
- Mười ngàn con dê cũng không ngăn được sự đột kích của một con sói.
Một người mặc áo đen nói:
- Chờ xem đã. Đêm mai chúng ta sẽ cho chúng nếm mùi của loan đao.
A Cổ Đạt Mộc ừ một tiếng, chỉ phía trước, nói nhỏ:
- Xa hơn, phía trước một trăm bước, nhìn có thể không rõ. Phân tán ra, mỗi người chọn lấy một nơi tốt ẩn náu. Thời điểm đồng hồ cát trong tay các ngươi chảy hết, lập tức trở về nơi này tập kết. Trước khi trời sáng chúng ta còn phải chạy về bẩm báo với Thiếu Kỳ chủ và tướng quân.
- Vâng
Người áo đen nhỏ giọng tuân mệnh. Sau đó đều tự chọn một hướng phân tán ra.
A Cổ Đạt Mộc không di chuyển, vẫn ở lại trên dốc cao.
Ngay tại một dốc cao khác cách chỗ hắn chưa đầy 150 bước, vài người buộc đầy cỏ khô trên người đang nằm sấp trong bụi cỏ. Trên mũ và quần áo của bọn họ đều nguỵ trang. Trong cảnh đêm như thế này dù cho đứng trước mặt họ cũng khó mà phát hiện được sự tồn tại của bọn họ.
Một người trong số đó bỏ Thiên Lý Nhãn xuống, nói nhỏ với người có dáng người nhỏ nhắn bên cạnh:
- Thiên hộ đại nhân, có muốn bắt một tên đến tra khảo không?
Người được xưng là Thiên hộ khẽ lắc đầu, theo thói quen ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng:
- Để bọn họ thoả thuê xem sao. Trước khi đi thông báo Du kỵ bắt vài tên. Nếu khinh địch như vậy thả bọn họ đi, ngược lại bọn họ có chút nghi ngờ. Chúng ta chỉ để ý có người đến gần đại doanh hay không, trên chiến trường chuyện bắt người cũng không phải thuộc về Đại Nội Thị Vệ Xử quản.
Nghe nàng nói chuyện, không ngờ lại là con gái.
- Vâng.
Người hỏi lên tiếng. Lại đưa mắt lên nhìn gò cao trước mặt.
Nằm trên cỏ, nữ Thiên hộ ngẩng đầu nhìn bị mây che khuyết một nửa vầng trăng. Nhẹ nhàng mấp máy môi nhai nuốt lấy cọng cỏ. Cỏ đã khô vàng, cho nên không có vị chua xót.
Nàng nhớ tới người thanh niên phương xa tại thành Trường An, trong lòng có chút ngọt. Người đó lúc còn rất nhỏ chỉ biết dùng cỏ nguỵ trang. Trong hoàn cảnh khác nhau màu sắc quần áo mặc cũng khác nhau. Trên mặt của mình vẽ những màu sắc rất khó coi. Thậm chí có thể ở một chỗ ngây ra không nhúc nhích cả một ngày, nước tiểu rơi ra quần cũng không nhúc nhích. Hắn nói đó là thủ đoạn sinh tồn, lúc ấy nàng rất coi thường hắn, sau đó nghĩ kỹ lại thấy, những thủ đoạn này thực sự đều rất tốt.
Đổi áo màu vàng cỏ khô, bọn họ dù chốn trong bụi cỏ vào ban ngày cũng không sợ bị phát hiện. Dựa vào màu sắc nguỵ trang, người của Đại Nội Thị Vệ Xử liên tục tiếp cận được doanh trại Mãn Đô Kỳ.
Hắn đang làm gì vậy?
Nàng suy nghĩ.
Trong ánh trăng không có bóng dáng của hắn, nhưng nàng lại nhìn nhập tâm như vậy.
Mà người Đông Sở lại có thói quen vào Nam ra Bắc. Bọn họ coi du ngoạn, bán hàng rong là cuộc sống. Trong quan niệm của bọn họ, gia đình chỉ là một từ vựng. Mà người Mông Nguyên chặt cây làm chỗ cư trú, bọn họ có thói quen xua đuổi dê bò trải qua cuộc sống du mục. Mặc dù không thể đi ra đất phong của bộ tộc. Nhưng mấy nghìn dặm đồng cỏ cũng đủ cho bọn họ sinh sống rồi.
Đám binh sĩ tụ tập một chỗ thảo luận đề tài, không rời khỏi nhà thì giờ này mọi người làm gì. Có người liếm môi nói thật sự muốn ăn một miếng sủi cảo, rất nhiều người tán thành những lời này. Đối với binh lính Giang Nam thì không có món ăn nào thân quen hơn mì phở. Nhưng với binh lính Phương Bắc mức độ yêu thích sủi cảo vượt qua phạm trù đồ ăn. Trong suy nghĩ của bọn họ, sủi cảo không đơn giản chỉ là một món ăn.
Trong doanh trại kéo dài hai mươi dặm, vì để binh lính cảm thấy chút mùi vị năm mới, các tướng lĩnh thậm chí còn tìm được một ít vải đỏ, trang trí rất cẩn thận ở trong doanh trại. Không biết đội quân nhu lấy từ đâu những chiếc đèn lồng to màu đỏ, treo ở bên ngoài vài cái lều lớn trong doanh trại. Nhìn hết sức gần gũi.
Đám lính vẫn bàn luận cho đến khi trời sắp tối bắt đầu ăn cơm. Sau đó bọn họ ngạc nhiên mừng rỡ khi phát hiện không ngờ rằng bữa cơm hôm nay mỗi người được phân đến nửa cân thịt chín. Đối với viễn chinh hơn nữa quân đội lại không thu được dê bò ngựa gì mà nói, mỗi người có thể phân đến khoảng nửa cân thịt chín quả thực là chuyện đáng reo hò. Phải nói rằng chỗ thịt heo này, theo quan nội vận ngàn dặm xa xôi tới đây, vì cung cấp cho bảy mươi vạn quân, bữa cơm này tiêu tốn bao nhiêu sức lực vật lực chính là một con số thiên văn.
Đại tướng quân Lý Viễn Sơn tuần tra doanh trại của mình trong màn đêm, thân làm chủ tướng của đội quân mạnh nhất Tây Bắc, y có vai trò rất qua trọng trong trận chiến này. Hơn nữa Hữu Kiêu Vệ có ưu thế hơn chiến binh các Vệ khác ở chỗ, trong mấy năm làm Đại tướng quân, Lý Viễn Sơn đã dùng mọi thủ đoạn để thành lập nên một đội trọng giáp kỵ binh có hai nghìn người.
Trọng kỵ của Hữu Kiêu Vệ là trọng kỵ đầu tiên từ khi Đại Tuỳ lập quốc tới nay.
Trang bị đầy đủ chiến mã, giáp chiến đao thương bất nhập, mưa tên bất xâm. Lúc đấu tranh anh dũng như một chiếc xe tăng hạng nặng dễ dàng nghiền nát người thành bột mì. Đội trọng kỵ hai ngàn người này, từng kỵ binh đươc đãi ngộ hơn xa các binh lính khác. Mỗi người đều có hai người hỗ trợ. Ngoài một con chiến mã cao lớn hùng tráng, còn có một con ngựa kém hơn để chở đồ. Dù sao bọn họ không thể đem bốn mươi cân giáp trụ nặng trịch trên người cả ngày. Còn có mã sóc, cũng nặng và lớn hơn mã sóc bình thường.
Nhưng chính vì Hữu Kiêu Vệ là trú quân nhất quân đội Tây Bắc, cho nên số lượng binh lính so với các vệ khác phải nhiều hơn. Theo quân chế của Đại Tuỳ, mỗi vệ chiến binh ba mươi sáu nghìn người, phụ binh tám nghìn, lại tính cả các quân chức khác, tổng số người cũng không đến năm vạn. Hữu Kiêu Vệ có sự chỉ thị đặc biệt của Hoàng đế, có thể chiêu thêm một vạn hai ngàn người, phụ binh hai ngàn người. Tổng về quy mô, một Hữu Kiêu Vệ nếu so với các vệ binh khác hơn gần một phần ba binh lực.
Toàn bộ Đại Tuỳ, đội ngũ duy nhất có thể so sánh cùng Hữu kiêu Vệ vả lại to lớn hơn chính là Tả Tiền Vệ đóng quân ở Tây Nam. Cho nên trong triều có người lấy ví dụ Lý Viễn Sơn của Tây Bắc, La Diệu của Tây Nam là hai cây cột chống trời của đế quốc ở phía tây.
Lý Viễn Sơn phụng mệnh tiên phong vì đại quân Tây chinh. Quân đội của hắn luôn ở trước nhất. Nhưng liên tiếp mấy trận chém giết, Hữu Kiêu Vệ tổn thất cũng không quá lớn. Hoàng đế điều động binh mã theo các đạo đế quốc, do vài vị Đại tướng quân quản lý. Trên chiến trường những binh mã từ các Vệ khác điều đến mới là tiên phong thực sự. Bất luận một vị tướng quân nào cũng đều không ngốc tới mức dùng hết thân binh trong tay mình.
Bao gồm trận chiến đầu tiên, Lý Hiếu Tông dẫn năm ngàn người ngựa. Tuy rằng đánh chủ yếu là vào cờ hiệu của Hữu Kiêu Vệ. Nhưng thực sự tính ra lính của Hữu Kiêu Vệ chỉ có một doanh.
- Đại tướng quân, trận đầu tiên sau khi đón năm mới vẫn là giao cho chúng ta đánh… thế này có chút không công bằng. Chúng ta ở phía trước liều chết liều sống. Mấy người bọn họ ở sau dễ dàng nắm được thuận lợi.
Một trong những Thất hổ tướng dưới trướng Lý Viễn Sơn bất mãn nói.
Lý Viễn Sơn khoát tay nói:
- Bệ hạ lấy Hữu Kiêu Vệ làm quân tiên phong. Chúng ta tự nhiên xông lên phía trước, đừng nói là tổn thất, nếu trận chiến này đánh thắng, quân tiên phong còn xa mới lấy được người ngựa nhiều hơn. Ngươi chẳng lẽ đã quên La Diệu? Trong cuộc chiến diệt Thương, Tả Tiền Vệ La Diệu vẫn xông lên đầu tiên, hơn bốn vạn người ngựa lúc phá được Ung Châu lại không đến mười lăm ngàn. Quả thật là tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Nhưng hiện tại thì sao? Tiên đế và Bệ hạ đều cảm thấy mắc nợ La Diệu. Đủ cách dung túng hắn. Ai biết rốt cuộc hiện tại La Diệu có bao nhiêu binh mã?
- Hữu Kiêu vệ chúng ta đánh thắng một trận nhỏ. Chết và bị thương tổn thất không nhỏ. Nhưng những người sống lấy được vinh quang cũng không nhỏ. Thậm chí so với Tả TIền Vệ La Diệu còn lớn hơn!
Lý Viên Sơn lạnh Nhạt nói:.
- Ta vẫn nói với các ngươi, ánh mắt phải nhìn xa một chút. “Cho dù không nhìn được mười năm sau, thì cũng phải nhìn được ba hoặc năm năm sau”. Nhìn càng xa tiền đồ của các ngươi càng lớn.
- Thuộc hạ hiểu rồi.
Ân Phá Sơn cúi đầu.
Lý Viên Sơn lắc đầu:
- Ngươi không hiểu. tính tình ngươi ta hiểu rõ nhất. Bảo ngươi suy nghĩ mấy thứ đó, còn khó hơn bảo ngươi sinh con. Trong bảy người các ngươi, tính tình trầm nhất đó là Từ Hiểu. Xem ra hiện tại, Lý Hiếu Tông và Từ HIểu không kém nhau bao nhiêu. Cho nên ta giao quân tiên phong cho hắn, mà không phải ngươi.
- Đại tướng quân khen nhầm rồi, thuộc hạ có tội mới đúng…
Lý Hiểu Tông ở phía sau cúi đầu nói.
- Ngươi có tội gì?
Lý Viễn Sơn cười cười:
- Trận đầu tiên đánh như vậy là do ý của ta chỉ đạo. Ngươi có tội chẳng lẽ ta cũng có tội?
- Tuy nhiên…
Hắn dừng lại một chút nói:
- Trận đánh đầu tiên của năm sau, phải đánh đẹp một chút. Vương Gia dùng bồ câu đưa tin, bảo chúng ta diễn thật chút. Đánh mấy trận cho có không khí thắng trận làm bệ hạ vui mừng. Đầu tiên vui mừng rồi lại thất vọng. Sự tức giận của Bệ hạ mới càng lớn hơn. Cho nên các ngươi phải nhớ kĩ, trận chiến sau đó, phải đánh như nào thì đánh như thế. Nếu như lại mất người, ta sẽ làm thịt các ngươi.
- Vâng!
Mấy tướng lĩnh cúi đầu đáp.
Lý Hiếu Tông do dự trong chốc lát rồi hỏi nhỏ:
- Đại tướng quân, xin cấp cho thần thêm năm ngàn binh mã. Lần này thuộc hạ nhất định sẽ đánh một trận thật đẹp.
- Ngươi mệt rồi.
Lý Viễn Sơn khoát tay áo:
- Trận đánh sau để Từ Hiểu đi đánh. Ngươi nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Sắc mặt mạnh mẽ của Lý Hiếu Tông thay đổi một chút. Trong ánh mắt loé lên một chút oán hận. Mối hận sâu đậm này giống như là hoa không nở vào ban đêm. Mặc dù loé lên một chút, nhưng rõ ràng khác thường. Lý Hiếu Tông cúi đàu trả lời dấu đi vẻ mặt bất mãn của mình, nhưng trong lòng lại đang có một đám lửa bùng cháy.
…
…Mười mấy người mặc đồ đen giẫm lên những mảnh trăng bị cắt vỡ bởi những đám mây. Cúi người trong bụi cỏ mà đi như những con thú. Bọn họ che kín đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời. Hơn chục người này giống như cá bơi lượn trong biển. Thảo nguyên rộng lớn mênh mông như biển chính là gia đình của họ. Cho nên bóng đêm càng ngày càng đen họ cũng chẳng sợ. Tốc độ tiến về phía trước của bọn họ không giảm chút nào.
Người cầm đầu đội áo đen trong khi chạy bỗng nhiên dừng lại, sau đó ra dấu hiệu tay. Hơn chục người mặc áo đen nằm sấp trên mặt đất, chui vào trong bụi cỏ không hề nhúc nhích. Không lâu sau, hai mươi mấy con chiến mã cách nơi bọn họ ẩn náu không xa chạy qua. Kỵ sĩ mặc áo giáp đen trên lưng ngựa tuyên cáo thân phận của bọn họ.
Là du kỵ của Đại Tuỳ.
Nơi đây cách quân doanh của quân Tuỳ không đầy ba dặm. Số lần tuần tra của Du kỵ quân Tuỳ càng ngày càng dày đặc. Hơn chục người mặc áo đen rất cẩn thận đi dọc theo đường đi về phía trước. Sau khi tránh đội Du kỵ tốc độ so với lần trước chậm hơn rất nhiều.
Người đàn ông cầm đầu bò lên trên một cái dốc cao. Nằm sấp trong bụi cỏ nhìn đèn đuốc đại doanh của quân Tuỳ sáng trưng cách đó không xa. Trong cảnh đêm đen như vậy, hai mươi dặm đèn dầu nối tiếp nhau giống như một gợn sóng hồ sáng rực rỡ lóng lánh, doanh trướng chập chùng cao thấp, như là sóng cả của hồ lớn.
- Kỳ chủ nói, giao thừa của bọn người Tuỳ cũng quan trọng giống như Trai lễ của chúng ta. Quả nhiên… Các ngươi xem…
Người áo đen cầm đầu chỉ vào đại doanh của quân Tuỳ nói:
- Tuy rằng thoạt nhìn phòng bị vẫn nghiêm ngặt như cũ. Nhưng cây đuốc chuyển động trong doanh trại chính là quân lính tuần tra. So với trước đó hình như ít hơn rất nhiều.
Người áo đen bên cạnh hắn cúi đầu cười lạnh một tiếng nói:
- Thiên Phu Trưởng đại nhân, vậy mà người Tùy cứ mặt dày tự xưng là dân tộc giỏi chiến tranh nhất. Ngài xem, bên ngoài mấy cái lều lớn đều treo đèn lồng đỏ. Đây quả thực là ngu ngốc quá mức mà. Cái này dường như nói với chúng ta mấy cái lều đó là chỗ ở của chủ soái.
Thiên Phu trưởng dẫn đầu tên A Cổ Đạt Mộc, là thủ hạ chiến tướng đắc lực của mãn Đô Lang thành Niết Bàn. Tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng tu vị tinh thâm hơn nữa tính tình lành lùng tàn nhẫn, giết người không chớp mắt.
- Đây là thói quen khó có thể thay đổi.
A Cổ Đạt Mộc nói nhỏ:
- Tướng quân đại nhân đã từng giả bộ dân chăn nuôi lẻn vào thành Phàn Cố, biết được thói quen của người Tuỳ là gì. Mỗi khi đến giao thừa, tất cả người Hán đều treo trước cửa nhà mình đèn lồng màu đỏ thẫm, còn phải ăn một món ăn gọi là sủi cảo, còn phải đốt pháo. Quả thực cũng chè chén say sưa giống như Trai lễ của chúng ta. Người Tuỳ gần như là không đề phòng. Đám binh lính cũng phải đi ăn thịt uống rượu. Cho dù là bị nhốt trong lao tù cũng sẽ nhận được rượu và thịt. Nhất là giao thừa giờ tý, bọn họ cảnh giác thấp nhất.
- Lần này, mặc dù không thể toàn thắng, những đủ để cho người Tùy sợ tè ra quần.
Một người mặc áo đen khác nói.
A Cổ Đạt Mộc lắc đầu nói:
- Nhưng không thể khinh thường. Mặc dù người Tuỳ có nhiều thói quen không thể bỏ. Nhưng trước mặt các ngươi nhìn thấy là quân lính thực sự. Hơn nữa bọn họ thực sự rất đông.
- Mười ngàn con dê cũng không ngăn được sự đột kích của một con sói.
Một người mặc áo đen nói:
- Chờ xem đã. Đêm mai chúng ta sẽ cho chúng nếm mùi của loan đao.
A Cổ Đạt Mộc ừ một tiếng, chỉ phía trước, nói nhỏ:
- Xa hơn, phía trước một trăm bước, nhìn có thể không rõ. Phân tán ra, mỗi người chọn lấy một nơi tốt ẩn náu. Thời điểm đồng hồ cát trong tay các ngươi chảy hết, lập tức trở về nơi này tập kết. Trước khi trời sáng chúng ta còn phải chạy về bẩm báo với Thiếu Kỳ chủ và tướng quân.
- Vâng
Người áo đen nhỏ giọng tuân mệnh. Sau đó đều tự chọn một hướng phân tán ra.
A Cổ Đạt Mộc không di chuyển, vẫn ở lại trên dốc cao.
Ngay tại một dốc cao khác cách chỗ hắn chưa đầy 150 bước, vài người buộc đầy cỏ khô trên người đang nằm sấp trong bụi cỏ. Trên mũ và quần áo của bọn họ đều nguỵ trang. Trong cảnh đêm như thế này dù cho đứng trước mặt họ cũng khó mà phát hiện được sự tồn tại của bọn họ.
Một người trong số đó bỏ Thiên Lý Nhãn xuống, nói nhỏ với người có dáng người nhỏ nhắn bên cạnh:
- Thiên hộ đại nhân, có muốn bắt một tên đến tra khảo không?
Người được xưng là Thiên hộ khẽ lắc đầu, theo thói quen ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng:
- Để bọn họ thoả thuê xem sao. Trước khi đi thông báo Du kỵ bắt vài tên. Nếu khinh địch như vậy thả bọn họ đi, ngược lại bọn họ có chút nghi ngờ. Chúng ta chỉ để ý có người đến gần đại doanh hay không, trên chiến trường chuyện bắt người cũng không phải thuộc về Đại Nội Thị Vệ Xử quản.
Nghe nàng nói chuyện, không ngờ lại là con gái.
- Vâng.
Người hỏi lên tiếng. Lại đưa mắt lên nhìn gò cao trước mặt.
Nằm trên cỏ, nữ Thiên hộ ngẩng đầu nhìn bị mây che khuyết một nửa vầng trăng. Nhẹ nhàng mấp máy môi nhai nuốt lấy cọng cỏ. Cỏ đã khô vàng, cho nên không có vị chua xót.
Nàng nhớ tới người thanh niên phương xa tại thành Trường An, trong lòng có chút ngọt. Người đó lúc còn rất nhỏ chỉ biết dùng cỏ nguỵ trang. Trong hoàn cảnh khác nhau màu sắc quần áo mặc cũng khác nhau. Trên mặt của mình vẽ những màu sắc rất khó coi. Thậm chí có thể ở một chỗ ngây ra không nhúc nhích cả một ngày, nước tiểu rơi ra quần cũng không nhúc nhích. Hắn nói đó là thủ đoạn sinh tồn, lúc ấy nàng rất coi thường hắn, sau đó nghĩ kỹ lại thấy, những thủ đoạn này thực sự đều rất tốt.
Đổi áo màu vàng cỏ khô, bọn họ dù chốn trong bụi cỏ vào ban ngày cũng không sợ bị phát hiện. Dựa vào màu sắc nguỵ trang, người của Đại Nội Thị Vệ Xử liên tục tiếp cận được doanh trại Mãn Đô Kỳ.
Hắn đang làm gì vậy?
Nàng suy nghĩ.
Trong ánh trăng không có bóng dáng của hắn, nhưng nàng lại nhìn nhập tâm như vậy.
/802
|