Bùm!
Một tiếng nổ thật lớn, cái bàn làm bằng gỗ lim quý giá bị đập nát. Vụn gỗ bay lả tả. Thậm chí có không ít rơi vào người lão già kia. Chén trà bị hất lên, nước trà cũng đổ hết vào người lão già kia. Nhưng ông ta vẫn không hề tức giận, không phản ứng chút nào.
Ông ta là một trong vài người có thân phận tôn quý nhất của Đại Tùy. Ông ta là viện trưởng của Diễn Vũ Viện Đại Tùy. Từ lúc làm viện trưởng tới nay, còn không có ai dám đập bàn, chỉ vào cái mũi của ông ta để chất vấn.
Nhưng hôm nay, ông ta bị dính không ít gỗ vụn, nước trà cùng sự phẫn nộ vô tận.
- Cho ta một lý do!
Người đập nát cái bàn của Chu viện trưởng chính là nữ giáo thụ Khâu Dư. Bởi vì kích động và phẫn nộ, mà con mắt của nàng hơi lồi ra ngoài, trông khá là quỷ dị. Khuôn mặt của nàng rất dữ tợn. Ai cũng không dám xác định, một giây sau, liệu nàng có giết người hay không. Lúc này, có mấy người đứng bên ngoài phòng của Chu viện trưởng. Bao gồm giáo thụ Ngôn Khanh và Mặc Vạn Vật bị trọng thương được người dìu lấy. Không ai trong bọn họ dám đẩy cửa đi vào khuyên.
Bọn họ nhìn nhau, chỉ có thể cười khổ.
- Cái bàn này rất đắt. Nếu bán đi cũng đủ cho một gia đình bình thường ăn mặc ba năm.
Chu viện trưởng phủi phủi mấy thứ bám trên người, lắc đầu nói:
- Cô vẫn chưa thể sửa được cái tính đó à? Qua nhiều năm như vậy rồi mà không có biến hóa gì.
- Trả lời ta.
Khâu Dư nhìn thẳng vào mắt Chu viện trưởng, sự tức giận trong mắt khó có thể kiềm chế được.
- Kỳ thực chính cô cũng hiểu.
Chu viện trưởng nhìn nàng, trầm mặc một lúc, nói với Khâu Dư:
- Lần đầu tiên gặp tiểu tử kia, ta đã nói qua với hắn. Kỳ tích của hắn là bệ hạ trao cho. Bệ hạ sẽ không để kẻ nào dễ dàng phá vỡ kỳ tích đó. Nhất là, Đại Tùy sắp khai chiến ở thám báo. Kỳ tích này có rất nhiều tác dụng. Nhưng nếu hắn không thể để cho bệ hạ vừa lòng, như vậy bệ hạ sẽ tự tay hủy hắn. Mà nếu cái kỳ tích này uy hiếp bệ hạ, thì hắn chắc chắn phải bị diệt trừ.
- Vì sao?
Khâu Dư giận dữ hét lên:
- Hiện tại ta muốn biết vì sao? Hắn mới tiến vào Diễn Vũ Viện mười ngày, hắn đã làm gì sai? Vì sao mười ngày trước ngài còn nói rằng, tương lai của hắn có thể trở thành cao thủ như La Diệu. Vậy mà hôm nay ngài lại đưa hắn tới Đại Nội Thị Vệ Xử? Vì sao mười ngày trước ngài còn đáp ứng giúp hắn tìm hiểu cơ thể bản thân, mười ngày sau liền trở thành đao phủ, chuẩn bị cướp đi tiền đồ và sinh mạng của hắn?
- Cho ta một đáp án.
Nàng đấm mạnh vào vách tường bên cạnh.
Một quyền của nàng đấm xuyên qua vách tường. Nhưng còn chưa hết, căn phòng bên cạnh giống như trải qua một cơn gió lốc. Tất cả đồ vật trong phòng đều bị phá hủy. Sau đó vách tường bên kia không chịu được áp lực, đổ ầm ầm xuống. Giống như là có một quả bom vừa phát nổ, trong nháy mắt đã sụp xuống.
- Ta nói rồi, cô không phải là một kẻ ngu ngốc. Trong lòng cô đã có đáp án.
Chu viện trưởng khẽ nhíu mày, dường như không tức giận.
- Ta chỉ biết, một học sinh tin tưởng ta, bị đưa vào tử lao.
Khâu Dư lạnh lùng nói:
- Hơn nữa người đưa hắn vào, lại là người mà hắn tin tưởng nhất, tôn kính nhất. Là viện trưởng và đạo sư của Diễn Vũ Viện, nơi mà hắn đã mất rất nhiều năm cố gắng mới thi vào được. Chuyện vô sỉ như vậy có thể xảy ra ở Diễn Vũ Viện, khiến cho ta cảm thấy mình không xứng được học sinh gọi là tiên sinh.
- Đã chết ba học sinh.
Chu viện trưởng nói:
- Đây là việc mà ta không ngờ tới.
- Con mẹ lão thì ngờ được cái gì!
Khâu Dư nhảy tới một bước, hung hăng trừng mắt nhìn Chu viện trưởng.
- Chỉ kính của tăng nhân trẻ tuổi kia cho dù Mặc Vạn Vật cũng không đỡ nổi, đúng không? Nhưng chỉ kình của y đâm xuyên qua ngực Phương Giải, cánh tay của Phương Giải cũng bị vặn gãy. Vậy mà trong một đêm liền tự động khôi phục. Cô là người hiểu rõ về thể chất của con người nhất, cô biết những điều đó tượng trưng cho cái gì hơn cả ta.
Chu viện trưởng nhấn mạnh:
- Cho nên cô cũng rõ ràng hơn ta, ý nghĩa của nó.
- Con mẹ nó đấy chỉ là truyền thuyết! Ngài dựa vào cái gì tin vào lời đồn, mà hủy diện một người? Ngài có quyền gì làm vậy? Chỉ vì ngài là viện trưởng Diễn Vũ Viện sao?
Khâu Dư bạo phát, giống như một con mãnh thú khát máu.
- Ta có quyền.
Chu viện trưởng đứng lên, nhìn Khâu Dư, rất nghiêm túc nói:
- Cho dù đó chỉ là lời đồn đại, nhưng cô cũng biết lời đồn đó không phải là vô căn cứ. Thế gian này, kể cả mấy kẻ thần bí trong Phật tông kia, ai có thể có thể chất như vậy? Kỳ thực cô cũng biết, từ lúc bắt đầu cô đã biết. Thể chất của Phương Giải chính là Kim Cương Bất Hoại trời sinh của Phật tử như lời đồn đãi. Một Phật tử xuất hiện ở Đại Tùy, bệ hạ biết, nhưng vẫn chưa giết hắn, đã là vận khí của hắn rồi.
- Mỗi một lần tuyển chọn Đại Luân Minh Vương, đều tuyển chọn người thích hợp nhất trong các Phật tử của Phật tông. Sau đó sẽ được Đại Luân Minh Vương đời đó dẫn vào một căn phòng bí mật trong Đại Luân Tự. Bảy ngày sau đó, tân Đại Luân Minh Vương sẽ đi ra từ mật thất. Lão Minh Vương cũng biến mất khỏi thế gian. Không ai biết Đại Luân Minh Vương dùng bảy ngày để hòa thành kế thừa như thế nào. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, bản thân đám Phật tử đó đều có thực lực và thể chất khó lường. Mà Tân Minh Vương ngồi lên ngai vàng hoa sen, việc đầu tiên chính là giết chết các Phật tử khác. Từ điểm này có thể nhìn ra, Phật tử có thể uy hiếp được tới Minh Vương!
- Tới Tân Đại Luân Minh Vương cũng phải kiêng kị Phật tử. Còn bệ hạ thì thế nào?
- Phương Giải…chính là người có thể chất như vậy. Hơn nữa lai lịch của hắn vốn không rõ ràng. Nếu hắn thực sự chỉ là một thám báo biên quân bình thường, vì sao bên cạnh lại có cao thủ bảo vệ? Ngay cả Đại Nội Thị Vệ Xử cũng không điều tra ra lại lịch của hắn. Cô nên biết, mấy người bên cạnh hắn đều là cao thủ. Cho dù là một Tổng Đốc Đại Tùy, cũng khó mà mời được người như Trầm Khuynh Phiến làm bảo tiêu!
Khâu Dư hít sâu vài hơi, sau đó hỏi:
- Nếu hắn thực sự là Phật tử của Phật tông, vậy thì vì sao hắn lại tới Trường An? Nếu hắn quả thực có mưu đồ với Đại Tùy, vì sao hắn lại phải tiến vào Diễn Vũ Viện? Nếu hắn muốn nấp ở Diễn Vũ Viện để che giấu thân phận, thì vì sao còn đáp ứng ngài nghiên cứu thể chất của hắn? Vì sao?
- Cho nên hắn mới chưa chết.
Chu viện trưởng rất nghiêm túc nói:
- Việc này còn chưa có kết luận. Bệ hạ đang chờ Đại Nội Thị Vệ Xử đưa ra đáp án.
- Ngay từ lúc đầu, ngài đã nghi ngờ hắn rồi phải không?
Khâu Dư hỏi.
Chu viện trưởng trầm mặc một lúc, mới gật đầu nói:
- Ta là viện trưởng của Diễn Vũ Viện, bất kỳ việc gì có thể gây bất lợi cho Đại Tùy, ta đều phải để ý. Lúc trước cô hỏi ta, dựa vào cái gì làm như vậy…ta chỉ có thể nói rằng, nếu cô ngồi ở vị trí của ta, cô cũng làm như vậy.
- Không!
Khâu Dư lắc đầu, kiên dịnh nói:
- Ta vĩnh viễn sẽ không trở thành một người như ngài!
Nàng chợt xoay người, tung cước đá bay cửa phòng. Lúc ra cửa thấy vẻ xin lỗi của Mặc Vạn Vật. Đối phương mở miệng muốn xin lỗi, nhưng lại không biết nói cái gì. Khâu Dư mắng hai tiếng, sau đó tung quyền đánh bay Mặc Vạn Vật. Y bay một đoạn khá xa mới rơi xuống.
- Khốn kiếp!
Một tiếng nổ thật lớn, cái bàn làm bằng gỗ lim quý giá bị đập nát. Vụn gỗ bay lả tả. Thậm chí có không ít rơi vào người lão già kia. Chén trà bị hất lên, nước trà cũng đổ hết vào người lão già kia. Nhưng ông ta vẫn không hề tức giận, không phản ứng chút nào.
Ông ta là một trong vài người có thân phận tôn quý nhất của Đại Tùy. Ông ta là viện trưởng của Diễn Vũ Viện Đại Tùy. Từ lúc làm viện trưởng tới nay, còn không có ai dám đập bàn, chỉ vào cái mũi của ông ta để chất vấn.
Nhưng hôm nay, ông ta bị dính không ít gỗ vụn, nước trà cùng sự phẫn nộ vô tận.
- Cho ta một lý do!
Người đập nát cái bàn của Chu viện trưởng chính là nữ giáo thụ Khâu Dư. Bởi vì kích động và phẫn nộ, mà con mắt của nàng hơi lồi ra ngoài, trông khá là quỷ dị. Khuôn mặt của nàng rất dữ tợn. Ai cũng không dám xác định, một giây sau, liệu nàng có giết người hay không. Lúc này, có mấy người đứng bên ngoài phòng của Chu viện trưởng. Bao gồm giáo thụ Ngôn Khanh và Mặc Vạn Vật bị trọng thương được người dìu lấy. Không ai trong bọn họ dám đẩy cửa đi vào khuyên.
Bọn họ nhìn nhau, chỉ có thể cười khổ.
- Cái bàn này rất đắt. Nếu bán đi cũng đủ cho một gia đình bình thường ăn mặc ba năm.
Chu viện trưởng phủi phủi mấy thứ bám trên người, lắc đầu nói:
- Cô vẫn chưa thể sửa được cái tính đó à? Qua nhiều năm như vậy rồi mà không có biến hóa gì.
- Trả lời ta.
Khâu Dư nhìn thẳng vào mắt Chu viện trưởng, sự tức giận trong mắt khó có thể kiềm chế được.
- Kỳ thực chính cô cũng hiểu.
Chu viện trưởng nhìn nàng, trầm mặc một lúc, nói với Khâu Dư:
- Lần đầu tiên gặp tiểu tử kia, ta đã nói qua với hắn. Kỳ tích của hắn là bệ hạ trao cho. Bệ hạ sẽ không để kẻ nào dễ dàng phá vỡ kỳ tích đó. Nhất là, Đại Tùy sắp khai chiến ở thám báo. Kỳ tích này có rất nhiều tác dụng. Nhưng nếu hắn không thể để cho bệ hạ vừa lòng, như vậy bệ hạ sẽ tự tay hủy hắn. Mà nếu cái kỳ tích này uy hiếp bệ hạ, thì hắn chắc chắn phải bị diệt trừ.
- Vì sao?
Khâu Dư giận dữ hét lên:
- Hiện tại ta muốn biết vì sao? Hắn mới tiến vào Diễn Vũ Viện mười ngày, hắn đã làm gì sai? Vì sao mười ngày trước ngài còn nói rằng, tương lai của hắn có thể trở thành cao thủ như La Diệu. Vậy mà hôm nay ngài lại đưa hắn tới Đại Nội Thị Vệ Xử? Vì sao mười ngày trước ngài còn đáp ứng giúp hắn tìm hiểu cơ thể bản thân, mười ngày sau liền trở thành đao phủ, chuẩn bị cướp đi tiền đồ và sinh mạng của hắn?
- Cho ta một đáp án.
Nàng đấm mạnh vào vách tường bên cạnh.
Một quyền của nàng đấm xuyên qua vách tường. Nhưng còn chưa hết, căn phòng bên cạnh giống như trải qua một cơn gió lốc. Tất cả đồ vật trong phòng đều bị phá hủy. Sau đó vách tường bên kia không chịu được áp lực, đổ ầm ầm xuống. Giống như là có một quả bom vừa phát nổ, trong nháy mắt đã sụp xuống.
- Ta nói rồi, cô không phải là một kẻ ngu ngốc. Trong lòng cô đã có đáp án.
Chu viện trưởng khẽ nhíu mày, dường như không tức giận.
- Ta chỉ biết, một học sinh tin tưởng ta, bị đưa vào tử lao.
Khâu Dư lạnh lùng nói:
- Hơn nữa người đưa hắn vào, lại là người mà hắn tin tưởng nhất, tôn kính nhất. Là viện trưởng và đạo sư của Diễn Vũ Viện, nơi mà hắn đã mất rất nhiều năm cố gắng mới thi vào được. Chuyện vô sỉ như vậy có thể xảy ra ở Diễn Vũ Viện, khiến cho ta cảm thấy mình không xứng được học sinh gọi là tiên sinh.
- Đã chết ba học sinh.
Chu viện trưởng nói:
- Đây là việc mà ta không ngờ tới.
- Con mẹ lão thì ngờ được cái gì!
Khâu Dư nhảy tới một bước, hung hăng trừng mắt nhìn Chu viện trưởng.
- Chỉ kính của tăng nhân trẻ tuổi kia cho dù Mặc Vạn Vật cũng không đỡ nổi, đúng không? Nhưng chỉ kình của y đâm xuyên qua ngực Phương Giải, cánh tay của Phương Giải cũng bị vặn gãy. Vậy mà trong một đêm liền tự động khôi phục. Cô là người hiểu rõ về thể chất của con người nhất, cô biết những điều đó tượng trưng cho cái gì hơn cả ta.
Chu viện trưởng nhấn mạnh:
- Cho nên cô cũng rõ ràng hơn ta, ý nghĩa của nó.
- Con mẹ nó đấy chỉ là truyền thuyết! Ngài dựa vào cái gì tin vào lời đồn, mà hủy diện một người? Ngài có quyền gì làm vậy? Chỉ vì ngài là viện trưởng Diễn Vũ Viện sao?
Khâu Dư bạo phát, giống như một con mãnh thú khát máu.
- Ta có quyền.
Chu viện trưởng đứng lên, nhìn Khâu Dư, rất nghiêm túc nói:
- Cho dù đó chỉ là lời đồn đại, nhưng cô cũng biết lời đồn đó không phải là vô căn cứ. Thế gian này, kể cả mấy kẻ thần bí trong Phật tông kia, ai có thể có thể chất như vậy? Kỳ thực cô cũng biết, từ lúc bắt đầu cô đã biết. Thể chất của Phương Giải chính là Kim Cương Bất Hoại trời sinh của Phật tử như lời đồn đãi. Một Phật tử xuất hiện ở Đại Tùy, bệ hạ biết, nhưng vẫn chưa giết hắn, đã là vận khí của hắn rồi.
- Mỗi một lần tuyển chọn Đại Luân Minh Vương, đều tuyển chọn người thích hợp nhất trong các Phật tử của Phật tông. Sau đó sẽ được Đại Luân Minh Vương đời đó dẫn vào một căn phòng bí mật trong Đại Luân Tự. Bảy ngày sau đó, tân Đại Luân Minh Vương sẽ đi ra từ mật thất. Lão Minh Vương cũng biến mất khỏi thế gian. Không ai biết Đại Luân Minh Vương dùng bảy ngày để hòa thành kế thừa như thế nào. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, bản thân đám Phật tử đó đều có thực lực và thể chất khó lường. Mà Tân Minh Vương ngồi lên ngai vàng hoa sen, việc đầu tiên chính là giết chết các Phật tử khác. Từ điểm này có thể nhìn ra, Phật tử có thể uy hiếp được tới Minh Vương!
- Tới Tân Đại Luân Minh Vương cũng phải kiêng kị Phật tử. Còn bệ hạ thì thế nào?
- Phương Giải…chính là người có thể chất như vậy. Hơn nữa lai lịch của hắn vốn không rõ ràng. Nếu hắn thực sự chỉ là một thám báo biên quân bình thường, vì sao bên cạnh lại có cao thủ bảo vệ? Ngay cả Đại Nội Thị Vệ Xử cũng không điều tra ra lại lịch của hắn. Cô nên biết, mấy người bên cạnh hắn đều là cao thủ. Cho dù là một Tổng Đốc Đại Tùy, cũng khó mà mời được người như Trầm Khuynh Phiến làm bảo tiêu!
Khâu Dư hít sâu vài hơi, sau đó hỏi:
- Nếu hắn thực sự là Phật tử của Phật tông, vậy thì vì sao hắn lại tới Trường An? Nếu hắn quả thực có mưu đồ với Đại Tùy, vì sao hắn lại phải tiến vào Diễn Vũ Viện? Nếu hắn muốn nấp ở Diễn Vũ Viện để che giấu thân phận, thì vì sao còn đáp ứng ngài nghiên cứu thể chất của hắn? Vì sao?
- Cho nên hắn mới chưa chết.
Chu viện trưởng rất nghiêm túc nói:
- Việc này còn chưa có kết luận. Bệ hạ đang chờ Đại Nội Thị Vệ Xử đưa ra đáp án.
- Ngay từ lúc đầu, ngài đã nghi ngờ hắn rồi phải không?
Khâu Dư hỏi.
Chu viện trưởng trầm mặc một lúc, mới gật đầu nói:
- Ta là viện trưởng của Diễn Vũ Viện, bất kỳ việc gì có thể gây bất lợi cho Đại Tùy, ta đều phải để ý. Lúc trước cô hỏi ta, dựa vào cái gì làm như vậy…ta chỉ có thể nói rằng, nếu cô ngồi ở vị trí của ta, cô cũng làm như vậy.
- Không!
Khâu Dư lắc đầu, kiên dịnh nói:
- Ta vĩnh viễn sẽ không trở thành một người như ngài!
Nàng chợt xoay người, tung cước đá bay cửa phòng. Lúc ra cửa thấy vẻ xin lỗi của Mặc Vạn Vật. Đối phương mở miệng muốn xin lỗi, nhưng lại không biết nói cái gì. Khâu Dư mắng hai tiếng, sau đó tung quyền đánh bay Mặc Vạn Vật. Y bay một đoạn khá xa mới rơi xuống.
- Khốn kiếp!
/802
|