Phương Giải ở Khung Lư đến tận sáng sớm ngày hôm sau, tuy cuộc nói chuyện của hắn với Hoàng đế chỉ tiến hành khoảng nửa canh giờ là đã kết thúc, nhưng cửa lớn của Sướng Xuân Viên đã đóng, không có ý chỉ của Bệ hạ, ai cũng không thể tùy tiện mở cửa lớn. Phương Giải được sắp xếp ngủ một đêm ở một căn phòng trống, vào sáng ngày hôm sau phát hiện hóa ra căn bản không có người đến để ý tới mình nữa.
Lần thứ hai Bệ hạ hỏi chuyện Phan Cố, nhưng Phương Giải có cớ của riêng mình, mà đã nói chuyện qua với Trác Bố Y, hắn biết Đại Nội Thị Vệ Xử đưa cho Bệ hạ đáp án là gì, hắn cũng tạm thời không có dũng khí mạnh mẽ mà phá vỡ lời nói dối này. Trước khi thảm án Phan Cố xảy ra, hắn đã rời khỏi đó, hắn không gặp Lý Viễn Sơn suất quân tàn sát hàng loạt dân trong thành. Trác Bố Y không lừa hắn nói với hắn chuyện thực sự xảy ra, mà hắn bây giờ không có khả năng báo thù rửa hận cho bà con ở Phan Cố.
Nếu hắn lại kích động một chút, có lẽ hắn sẽ nói ra tình huống thật của chuyện này. Nhưng không hề nghi ngờ, người đầu tiên chết chắc chắn không phải là Lý Hiếu Tông cũng không phải là Lý Viễn Sơn mà là hắn, bởi vì hắn giết Tuần sát sứ do triều đình phái đến Phan Cố. Không ai có thể làm chứng cho hắn, hắn là bị Lý Viễn Sơn đổ oan.
Với địa vị hiện nay của hắn, căn bản không thế ảnh hưởng đến quyết định của Bệ hạ.
Triều đình sắp khai chiến ở Tây bắc, mà Tây bắc là nơi dừng chân của Hữu Kiêu Vệ, trận này người đầu tiên suất quân xông lên nhất định là Hữu Kiêu Vệ Lý Viễn Sơn! Vào lúc này, Hoàng đế không khó đưa ra lựa chọn. Là vì cái gọi là công nghĩa để báo thù cho hai nghìn dân chúng tám trăm biên quân mà tàn sát một thế gia hàng đầu, hay là giả bộ không biết gì hết, cỗ vũ thậm chí phong thưởng Lý Viễn Sơn, để y dẫn quân lập công tích lớn nhất từ trăm năm nay cho Đại Tùy.
Có một khoảnh khắc như vậy, Phương Giải cảm thấy chân tướng sắp từ miệng của mình mà phun ra. Nhưng hắn cắn chặt môi, ép mình nuốt những lời đó vào trong bụng.
Lúc nằm trên giường ở trong phòng, Phương Giải thậm chí nghĩ đến một khả năng.
Đó chính là rất có khả năng Bệ hạ từ đầu đến cuối đã biết chuyện xảy ra ở Phan Cố, nhưng chính vì chiến tranh sắp tới, vì vinh quang của đế quốc vô thượng, để thành tựu bá nghiệp hùng đồ của Đại Tùy, Hoàng đế chọn khoan dung. Ngài khoan dung Hữu Kiêu Vệ đại Tướng quân Lý Viễn Sơn lừa dối ngài, khoan thứ cho Biên quân Nha tướng Phàn Cố Lý Hiếu Tông làm xằng bậy.
Hiện giờ ngài cần là một đại tướng quân có thể đánh thắng trận, chứ không phải là một tội phạm tác động đến sự ổn định căn cơ của triều đình Đại Tùy. Lúc nghĩ đến đây, Phương Giải không kìm được bị dọa toát mồ hôi lạnh. Nếu sự thực đúng như những gì mình dự đoán, như vậy một khi mình nói ra việc của Phan Cố, vậy thì liệu Hoàng đế có không chút lưu tình mà giết hắn không?
Phương Giải biết mình làm một số việc khiến Hoàng đế thích thú, ví dụ như hiến cách tiểu tự pháp toán họ, ghép vần tự pháp, còn có tám bài thể dục thể dạo phát thanh chẳng ra làm sao cả. Nhưng những thứ này so với sự vinh quanh đế quốc của Hoàng đế, so với sự ổn định của triều đình thì có tính là gì đâu?
Nếu Phương Giải là Hoàng đế, hắn cũng có thể dễ dàng đưa ra lựa chọn.
May mắn hơn, Phương Giải thậm chí không còn buồn ngủ.
Thiếu niên nằm trên giường thì thào một mình, có lẽ đến hắn cũng không nghe rõ mình nói gì.
Mùi vị của cháo rất ngon, không thể chỉ ăn một lần.
Cháo chỉ là cháo, có tinh xảo mấy đi nữa cũng chỉ là cháo.
Nhưng nơi ăn cháo thì không giống bình thường.
Hắn bò dậy từ trên giường, điên cuồng vận động trong căn phòng chật hẹp. Đánh vài đường quyền, sau đó tay không ôn lại mấy lần thức đao mà lão già què dạy hắn. Đến tận giờ tý, Phương Giải mới ném thân mình kiệt sức lên trên giường. Sự mệt mỏi khiến hắn tạm thời không suy nghĩ nữa, không nghĩ về bà con ở Phan Cố nữa.
Lúc Phương Giải mở mắt ra, trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Phía đông mới vừa nổi lên bụng cá trắng, sắc trời mùa hạ vốn sáng rất sớm, lúc mặt trời chưa mọc đã hơi sáng rồi. Nhưng trên thực tế, Phương Giải phỏng đoán lúc này cũng khoảng năm giờ sáng.
Hắn dậy sửa sang y phục của mình, sau đó tìm thấy nước rửa mặt ở trong phòng. Lúc ra cửa khách khí chào hỏi Phi Ngư Bào tuần tra, tuy không có người nào đáp lời hắn. Thái giám, cung nữ, thị vệ, thấy thiếu niên mang nụ cười trên môi rời đi, ai cũng không hiểu tại sao nhìn hắn lại vui vẻ đến thế.
Phương Giải có vui không?
Lúc hắn rời khỏi Sướng Xuân Viên, khóe miệng vẫn mang ý cười, cười đến nỗi cơ thịt trên mặt hắn đều bắt đầu cứng ngắc tê rần. Hắn đi đến cửa tìm Xích hồng mã Nghê Thường của mình, sau đó rất rộng lượng đưa cho người coi ngựa một tờ ngân phiếu một trăm lượng. Nhìn thấy nụ cười trên miệng người coi ngựa, Phương Giải cũng cười theo.
Hắn cười rời đi, từ đầu đến cuối.
Hoàng đế bệ hạ cũng thức dậy sớm tập một bài thể dục, nhận khăn mặt Tô Bất Úy dâng lên, lau lau mồ hôi trên trán hỏi:
- Phương Giải đi rồi sao?
- Hồi Bệ hạ, hắn đã đi rồi. Phương Giải tối hôm qua ngủ rất muộn, cứ đánh quyền ở trong phòng, xem ra chắc là đang chuẩn bị cho cuộc thi võ ngày hôm nay. Đến giờ tý hắn mới ngủ, nhưng trời còn chưa sáng đã dậy rồi. Sau khi rửa mặt chải đầu, tự mình tìm được chỗ giữ con Hàn huyết bảo mã, đưa cho người coi ngựa ngân phiếu một trăm lượng bạc. Dọc đường đi hắn cười và chào hỏi tất cả những người hắn gặp, xem ra rất vui vẻ. Vui vẻ có chút không biết làm sao có vẻ hơi thất thố, sau khi ra khỏi cửa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bên này, dường như lưu luyến không nỡ rời đi.
Nghe Tô Bất Úy nói xong, Hoàng đế hơi ngẩn người một chút, ngài bưng chén trà trên bàn đá lên uống một ngụm, sau đó hít thật sâu một hơi không khí mát mẻ buổi sáng sớm.
- Hắn là một người thông minh, ít nhất biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ít nhất biết lúc nào nên diễn trò gì, ít nhất biết phải cười, thậm chí hơi tỏ ra đắc ý vênh váo mà rời đi, lại còn giả bộ lưu luyến không nỡ. Để tất cả mọi người đều nhìn thấy, vì trẫm gặp hắn nên hắn rất đắc ý tự hào.
Hoàng đế cười cười, xoay người đi vào gian phòng gỗ thấp bé.
Tô Bất Úy vâng một tiếng, lặp lại một lần lời của Hoàng đế:
- Quả thật... hắn là một người thông minh.
Hoàng đế vừa đi vừa nói:
- Trẫm thích người thông minh, càng thích người tự biết mình. Nhưng phải tập quyền hơn một canh giờ để mình bị kiệt sức mà không nghĩ ngợi lung tung nữa, hắn hiển nhiên cần trưởng thành, cần học hỏi rất nhiều thứ nữa.
Tô Bất Úy trầm mặc một hồi hỏi:
- Thế cuộc thi võ ở Diễn Vũ Viện hôm nay thì sao ạ?
Bước chân Hoàng đế hơi dừng một chút, sau đó xoay người nhìn về phía Diễn Vũ Viện. Ông ta nói một câu ý vị sâu xa, Tô Bất Úy tự nhận mình hiểu Hoàng đế lại hoàn toàn không hiểu. Một chữ cũng không hiểu, cho nên y rất sáng suốt mà chọn cách không hỏi.
- Cũng không biết Chu Viện trưởng có đồng ý lần thứ hai không.
Lần thứ hai cái gì?
Trong lòng Tô Bất Úy rất tò mò, nhưng lại không dám để lộ sự tò mò ra mặt.
Lúc Phương Giải đến Diễn Vũ Viện, mặt trời đã mọc cao đến tường thành cao lớn của đế đô Trường An, mới sáng sớm mà không khí đã nóng đến mức làm người ta có chút không thích ứng. Đối với khí hậu bốn mùa phân rõ ràng cảu Trường An, Phương Giải thấy mình dường như càng thích Phan Cố hơn. Biên thành nhỏ bé ở Tây bắc hẻo lánh đó, dường như một năm chỉ có hai loại khí hậu.
Rất lạnh, mà so với rất lạnh còn lạnh hơn.
Bốn mùa của Trường An đẹp hơn chút? Hay là cái lạnh của Phan Cố đẹp hơn?
Phương Giải biết hiện giờ mình chưa tìm được đáp án, mà đợi lúc hắn tìm được đáp án, có lẽ vấn đề này cũng không có ý nghĩa nữa, đến lúc đó, Phan Cố sẽ cách hắn bao xa đây?
Có mãi mãi xa như vậy không?
Dắt con Xích hồng mã của mình đi vào cửa chính Diễn Vũ Viện, Phương Giải không còn cố ý biểu hiện lên giọng gì nữa. Hắn xếp hàng theo quy định, thậm chí không ngại bày ra nụ cười hiền lành mà hơi xấu hổ với những người nhìn hắn. Đến lúc này, hắn đã không còn bắt buộc phải giả bộ cao quý gì nữa, hôm qua Hoàng đế cho hắn một vị trí rất cao, rất cao, còn cao hơn rất nhiều lần sự cao ngạo mà hắn biểu hiện ra ngoài.
Mặc dù hiện giờ hắn trốn trong đám người, mọi người cũng dễ dàng tìm được hắn.
Lúc vào cửa, Phương Giải lại nhìn thấy nữ giáo thụ có đôi mắt trắng trong suốt, cho nên hắn đi đến chào hỏi rất khách khí.
- Kính chào tiên sinh.
Phương Giải hơi khom người thi lễ.
Khâu Dư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười cười khẽ gật đầu. Chỉ chỉ phía sàn đấu võ nói:
- Lát nữa bốn môn thi võ sẽ bắt đầu ở bên kia, trò có thể nghỉ ngơi mọt chút trước đi. Nếu trò vẫn chưa ăn cơm, ở bên trái sàn đấu võ có thể tìm bữa sáng được cung cấp cho thí sinh của Diễn Vũ Viện, rất nhiều, có thể tùy ý lựa chọn.
Phương Giải nói lời cảm ơn, dắt Nghê Thường chậm rãi nước đến phía sàn đấu. Sau khi đi được bốn năm bước, hắn lại dừng lại, quay đầu cười hỏi Khâu Dư:
- Ngài có thể giới thiệu một chút xem món nào tương đối ngon không?
Khâu Dư rắt hứng thú nhìn hắn một cái, khóe miệng giật giật nói:
- Trước khi nói cho trò biết món nào ngon, ta có phải là nên nói cho trò, bữa sáng do Diễn Vũ Viện cung cấp không phải là miễn phí. Càng là những đồ ăn ngon thì càng đắt. Nhưng... cháo gạch cua và bánh bao trứng gà nấm hương hấp cũng rất ngon, không ngấy.
Lúc nói đến hai chữ ngấy này, ngữ khí của nàng ta hơi tăng nặng một chút.
- Đắt không?
Phương Giải hỏi.
- Là rẻ nhất đấy.
Khâu Dư trả lời.
Phương Giải ừ một tiếng, lại nói cảm ơn.
Sau khi bóng dáng hắn khuất sau vườn, giáo thụ Ngôn Khanh hôm qua đứng đón khách ở cửa chính đi đến bên Khâu Dư, thấy hướng Phương Giải đi liền thấp giọng hỏi:
- Đây có phải là cô đang giúp hắn gian dối?
Khâu Dư đứng dậy, khép lại quyển danh sách trong tay mỉm cười nói:
- Là một giáo thụ của Diễn Vũ Viện, tôi vẫn lo liệu công bằng công chính, tuyệt không vì yêu thích một cá nhân mà làm những việc sai lầm. Bất cứ thí sinh nào hỏi tôi vấn đề này, tôi đều sẽ đưa ra đáp án như vậy. Nhưng rất đáng tiếc, đến bây giờ chỉ có mỗi hắn hỏi tôi. Ngươi nói xem, có tính là gian dối không?
Ngôn Khanh không nhịn được cười lên, lắc lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
- Có lẽ chỉ có hắn mới nhàm chán như vậy, mới hỏi bữa sáng cái gì khá ngon cái gì khá rẻ thôi.
Ngôn Khanh nói.
- Ai mà biết được chứ?
Khâu Dư tiêu sái xoay người, ôm quyển danh sách mà rời đi. Bước đi nhẹ nhàng, bóng dáng thướt tha.
Lúc Phương Giải đến bên trái của sàn đấu, đã có rất nhiều thí sinh đang ở đây dùng bữa. Trên thực tế, để thể hiện sự tôn trọng đối với Diễn Vũ Viện, tuyệt đại đa số học sinh đều không ăn sáng bên ngoài, bởi vì lúc cuộc thi văn ngày hôm qua kết thúc, giám khảo coi thi cố ý nói một câu, sáng mai Diễn Vũ Viện sẽ chuẩn bị bữa sáng phong phú, vì là cuộc thi võ, thời gian có thể sẽ dài và cũng sẽ mệt, cho nên đề nghị mọi người sau khi đến Diễn Vũ Viện hãy ăn sáng, ăn quá sớm sợ các ngươi không chịu được đến lúc cuộc thi kết thúc.
Ai cũng không biết, chính vì câu nói này mà quyết định vận mệnh của rất nhiều người.
Mà Phương Giải cũng vì lúc nói chuyện hai câu với Khâu Dư, nghư có vẻ rất nhàm chán, cho nên không giống với vận mệnh của rất nhiều người. Sau khi cuộc thi kết thúc, những người biết việc này đều nói Phương Giải may mắn, lại dường như không có ai nghĩ kỹ một chút lẽ nào thực sự chỉ là may mắn sao?
Phương Giải nhìn nhìn những thực vật đó, quả thực phong phú đến mức khiến người ta không kìm được mà tán thưởng. Rực rỡ muôn màu, thậm chí còn có mùi vị của cả con dê xiên trong giá gỗ nướng vàng óng ánh xốp giòn xông thẳng vào mũi. Thịt bò kho, móng heo nấu tương, giờ thủy tinh, ngỗng nướng, gà quay, xếp đầy trên những đĩa lớn bày trên bàn, mùi thịt tràn ngập võ trường. Ngoài mùi thịt còn có mùi rượu. Lại là rượu Thần Tuyền Sơn Trang, mùi nồng vô cùng.
Để chuẩn bị những thực phẩm này, Phương Giải không tưởng tượng nổi đêm qua bao nhiêu người trắng đêm không ngủ.
Mỗi loại thực phẩm đều rất mê người, rượu cũng mê người. Nhưng Phương Giải chỉ chọn cháo gạch cua và bánh bao nhân nấm hương trứng gà rẻ nhất. Mà không ăn nhiều, chỉ ăn no sáu phần.
Đợi nhóm giám khảo đến tuyên bố thời gian cuộc thi đầu tiên, Phương Gia liền biết lựa chọn của mình là chính xác. Nhớ lại lúc nữ giáo thụ Khâu Dư mỉm cười nói cháo gạch cua rất ngon, mới phát hiện nàng ta để lộ ra cái răng mèo nhỏ vô cùng đáng yêu.
Cuộc thi đầu tiên, thi chạy.
Tất cả mọi người đều phải dùng tốc độ nhanh nhất để lao ra khỏi Diễn Vũ Viện, lao ra khỏi cửa nam Trường An, sau đó đến Diễn võ trường ở ngoài ba mươi dặm. Trên giáo trường lớn của Diễn võ trường chạy một vòng xong đến đích là thành đất. Ai đến trước thì đạt điểm cao nhất. Mục đích của mục thi này là để kiểm tra thể năng, quân nhân, làm sao có thể không có một thân thể khỏe mạnh?
Quy định rất đơn giản, lại khổ phần lớn mọi người.
Vì câu nói ngày hôm qua của giám khảo đó, dường như tất cả mọi người đều ăn rất no. Có thể tưởng tượng được, lúc bụng căng đầy thực phẩm điên cuồng vượt qua bốn mươi dặm, là một việc cực kỳ thống khổ.
Nôn rồi
Nôn rồi.
Dọc đường đều là người đang nôn. Đăng bởi: admin
Lần thứ hai Bệ hạ hỏi chuyện Phan Cố, nhưng Phương Giải có cớ của riêng mình, mà đã nói chuyện qua với Trác Bố Y, hắn biết Đại Nội Thị Vệ Xử đưa cho Bệ hạ đáp án là gì, hắn cũng tạm thời không có dũng khí mạnh mẽ mà phá vỡ lời nói dối này. Trước khi thảm án Phan Cố xảy ra, hắn đã rời khỏi đó, hắn không gặp Lý Viễn Sơn suất quân tàn sát hàng loạt dân trong thành. Trác Bố Y không lừa hắn nói với hắn chuyện thực sự xảy ra, mà hắn bây giờ không có khả năng báo thù rửa hận cho bà con ở Phan Cố.
Nếu hắn lại kích động một chút, có lẽ hắn sẽ nói ra tình huống thật của chuyện này. Nhưng không hề nghi ngờ, người đầu tiên chết chắc chắn không phải là Lý Hiếu Tông cũng không phải là Lý Viễn Sơn mà là hắn, bởi vì hắn giết Tuần sát sứ do triều đình phái đến Phan Cố. Không ai có thể làm chứng cho hắn, hắn là bị Lý Viễn Sơn đổ oan.
Với địa vị hiện nay của hắn, căn bản không thế ảnh hưởng đến quyết định của Bệ hạ.
Triều đình sắp khai chiến ở Tây bắc, mà Tây bắc là nơi dừng chân của Hữu Kiêu Vệ, trận này người đầu tiên suất quân xông lên nhất định là Hữu Kiêu Vệ Lý Viễn Sơn! Vào lúc này, Hoàng đế không khó đưa ra lựa chọn. Là vì cái gọi là công nghĩa để báo thù cho hai nghìn dân chúng tám trăm biên quân mà tàn sát một thế gia hàng đầu, hay là giả bộ không biết gì hết, cỗ vũ thậm chí phong thưởng Lý Viễn Sơn, để y dẫn quân lập công tích lớn nhất từ trăm năm nay cho Đại Tùy.
Có một khoảnh khắc như vậy, Phương Giải cảm thấy chân tướng sắp từ miệng của mình mà phun ra. Nhưng hắn cắn chặt môi, ép mình nuốt những lời đó vào trong bụng.
Lúc nằm trên giường ở trong phòng, Phương Giải thậm chí nghĩ đến một khả năng.
Đó chính là rất có khả năng Bệ hạ từ đầu đến cuối đã biết chuyện xảy ra ở Phan Cố, nhưng chính vì chiến tranh sắp tới, vì vinh quang của đế quốc vô thượng, để thành tựu bá nghiệp hùng đồ của Đại Tùy, Hoàng đế chọn khoan dung. Ngài khoan dung Hữu Kiêu Vệ đại Tướng quân Lý Viễn Sơn lừa dối ngài, khoan thứ cho Biên quân Nha tướng Phàn Cố Lý Hiếu Tông làm xằng bậy.
Hiện giờ ngài cần là một đại tướng quân có thể đánh thắng trận, chứ không phải là một tội phạm tác động đến sự ổn định căn cơ của triều đình Đại Tùy. Lúc nghĩ đến đây, Phương Giải không kìm được bị dọa toát mồ hôi lạnh. Nếu sự thực đúng như những gì mình dự đoán, như vậy một khi mình nói ra việc của Phan Cố, vậy thì liệu Hoàng đế có không chút lưu tình mà giết hắn không?
Phương Giải biết mình làm một số việc khiến Hoàng đế thích thú, ví dụ như hiến cách tiểu tự pháp toán họ, ghép vần tự pháp, còn có tám bài thể dục thể dạo phát thanh chẳng ra làm sao cả. Nhưng những thứ này so với sự vinh quanh đế quốc của Hoàng đế, so với sự ổn định của triều đình thì có tính là gì đâu?
Nếu Phương Giải là Hoàng đế, hắn cũng có thể dễ dàng đưa ra lựa chọn.
May mắn hơn, Phương Giải thậm chí không còn buồn ngủ.
Thiếu niên nằm trên giường thì thào một mình, có lẽ đến hắn cũng không nghe rõ mình nói gì.
Mùi vị của cháo rất ngon, không thể chỉ ăn một lần.
Cháo chỉ là cháo, có tinh xảo mấy đi nữa cũng chỉ là cháo.
Nhưng nơi ăn cháo thì không giống bình thường.
Hắn bò dậy từ trên giường, điên cuồng vận động trong căn phòng chật hẹp. Đánh vài đường quyền, sau đó tay không ôn lại mấy lần thức đao mà lão già què dạy hắn. Đến tận giờ tý, Phương Giải mới ném thân mình kiệt sức lên trên giường. Sự mệt mỏi khiến hắn tạm thời không suy nghĩ nữa, không nghĩ về bà con ở Phan Cố nữa.
Lúc Phương Giải mở mắt ra, trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Phía đông mới vừa nổi lên bụng cá trắng, sắc trời mùa hạ vốn sáng rất sớm, lúc mặt trời chưa mọc đã hơi sáng rồi. Nhưng trên thực tế, Phương Giải phỏng đoán lúc này cũng khoảng năm giờ sáng.
Hắn dậy sửa sang y phục của mình, sau đó tìm thấy nước rửa mặt ở trong phòng. Lúc ra cửa khách khí chào hỏi Phi Ngư Bào tuần tra, tuy không có người nào đáp lời hắn. Thái giám, cung nữ, thị vệ, thấy thiếu niên mang nụ cười trên môi rời đi, ai cũng không hiểu tại sao nhìn hắn lại vui vẻ đến thế.
Phương Giải có vui không?
Lúc hắn rời khỏi Sướng Xuân Viên, khóe miệng vẫn mang ý cười, cười đến nỗi cơ thịt trên mặt hắn đều bắt đầu cứng ngắc tê rần. Hắn đi đến cửa tìm Xích hồng mã Nghê Thường của mình, sau đó rất rộng lượng đưa cho người coi ngựa một tờ ngân phiếu một trăm lượng. Nhìn thấy nụ cười trên miệng người coi ngựa, Phương Giải cũng cười theo.
Hắn cười rời đi, từ đầu đến cuối.
Hoàng đế bệ hạ cũng thức dậy sớm tập một bài thể dục, nhận khăn mặt Tô Bất Úy dâng lên, lau lau mồ hôi trên trán hỏi:
- Phương Giải đi rồi sao?
- Hồi Bệ hạ, hắn đã đi rồi. Phương Giải tối hôm qua ngủ rất muộn, cứ đánh quyền ở trong phòng, xem ra chắc là đang chuẩn bị cho cuộc thi võ ngày hôm nay. Đến giờ tý hắn mới ngủ, nhưng trời còn chưa sáng đã dậy rồi. Sau khi rửa mặt chải đầu, tự mình tìm được chỗ giữ con Hàn huyết bảo mã, đưa cho người coi ngựa ngân phiếu một trăm lượng bạc. Dọc đường đi hắn cười và chào hỏi tất cả những người hắn gặp, xem ra rất vui vẻ. Vui vẻ có chút không biết làm sao có vẻ hơi thất thố, sau khi ra khỏi cửa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bên này, dường như lưu luyến không nỡ rời đi.
Nghe Tô Bất Úy nói xong, Hoàng đế hơi ngẩn người một chút, ngài bưng chén trà trên bàn đá lên uống một ngụm, sau đó hít thật sâu một hơi không khí mát mẻ buổi sáng sớm.
- Hắn là một người thông minh, ít nhất biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ít nhất biết lúc nào nên diễn trò gì, ít nhất biết phải cười, thậm chí hơi tỏ ra đắc ý vênh váo mà rời đi, lại còn giả bộ lưu luyến không nỡ. Để tất cả mọi người đều nhìn thấy, vì trẫm gặp hắn nên hắn rất đắc ý tự hào.
Hoàng đế cười cười, xoay người đi vào gian phòng gỗ thấp bé.
Tô Bất Úy vâng một tiếng, lặp lại một lần lời của Hoàng đế:
- Quả thật... hắn là một người thông minh.
Hoàng đế vừa đi vừa nói:
- Trẫm thích người thông minh, càng thích người tự biết mình. Nhưng phải tập quyền hơn một canh giờ để mình bị kiệt sức mà không nghĩ ngợi lung tung nữa, hắn hiển nhiên cần trưởng thành, cần học hỏi rất nhiều thứ nữa.
Tô Bất Úy trầm mặc một hồi hỏi:
- Thế cuộc thi võ ở Diễn Vũ Viện hôm nay thì sao ạ?
Bước chân Hoàng đế hơi dừng một chút, sau đó xoay người nhìn về phía Diễn Vũ Viện. Ông ta nói một câu ý vị sâu xa, Tô Bất Úy tự nhận mình hiểu Hoàng đế lại hoàn toàn không hiểu. Một chữ cũng không hiểu, cho nên y rất sáng suốt mà chọn cách không hỏi.
- Cũng không biết Chu Viện trưởng có đồng ý lần thứ hai không.
Lần thứ hai cái gì?
Trong lòng Tô Bất Úy rất tò mò, nhưng lại không dám để lộ sự tò mò ra mặt.
Lúc Phương Giải đến Diễn Vũ Viện, mặt trời đã mọc cao đến tường thành cao lớn của đế đô Trường An, mới sáng sớm mà không khí đã nóng đến mức làm người ta có chút không thích ứng. Đối với khí hậu bốn mùa phân rõ ràng cảu Trường An, Phương Giải thấy mình dường như càng thích Phan Cố hơn. Biên thành nhỏ bé ở Tây bắc hẻo lánh đó, dường như một năm chỉ có hai loại khí hậu.
Rất lạnh, mà so với rất lạnh còn lạnh hơn.
Bốn mùa của Trường An đẹp hơn chút? Hay là cái lạnh của Phan Cố đẹp hơn?
Phương Giải biết hiện giờ mình chưa tìm được đáp án, mà đợi lúc hắn tìm được đáp án, có lẽ vấn đề này cũng không có ý nghĩa nữa, đến lúc đó, Phan Cố sẽ cách hắn bao xa đây?
Có mãi mãi xa như vậy không?
Dắt con Xích hồng mã của mình đi vào cửa chính Diễn Vũ Viện, Phương Giải không còn cố ý biểu hiện lên giọng gì nữa. Hắn xếp hàng theo quy định, thậm chí không ngại bày ra nụ cười hiền lành mà hơi xấu hổ với những người nhìn hắn. Đến lúc này, hắn đã không còn bắt buộc phải giả bộ cao quý gì nữa, hôm qua Hoàng đế cho hắn một vị trí rất cao, rất cao, còn cao hơn rất nhiều lần sự cao ngạo mà hắn biểu hiện ra ngoài.
Mặc dù hiện giờ hắn trốn trong đám người, mọi người cũng dễ dàng tìm được hắn.
Lúc vào cửa, Phương Giải lại nhìn thấy nữ giáo thụ có đôi mắt trắng trong suốt, cho nên hắn đi đến chào hỏi rất khách khí.
- Kính chào tiên sinh.
Phương Giải hơi khom người thi lễ.
Khâu Dư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười cười khẽ gật đầu. Chỉ chỉ phía sàn đấu võ nói:
- Lát nữa bốn môn thi võ sẽ bắt đầu ở bên kia, trò có thể nghỉ ngơi mọt chút trước đi. Nếu trò vẫn chưa ăn cơm, ở bên trái sàn đấu võ có thể tìm bữa sáng được cung cấp cho thí sinh của Diễn Vũ Viện, rất nhiều, có thể tùy ý lựa chọn.
Phương Giải nói lời cảm ơn, dắt Nghê Thường chậm rãi nước đến phía sàn đấu. Sau khi đi được bốn năm bước, hắn lại dừng lại, quay đầu cười hỏi Khâu Dư:
- Ngài có thể giới thiệu một chút xem món nào tương đối ngon không?
Khâu Dư rắt hứng thú nhìn hắn một cái, khóe miệng giật giật nói:
- Trước khi nói cho trò biết món nào ngon, ta có phải là nên nói cho trò, bữa sáng do Diễn Vũ Viện cung cấp không phải là miễn phí. Càng là những đồ ăn ngon thì càng đắt. Nhưng... cháo gạch cua và bánh bao trứng gà nấm hương hấp cũng rất ngon, không ngấy.
Lúc nói đến hai chữ ngấy này, ngữ khí của nàng ta hơi tăng nặng một chút.
- Đắt không?
Phương Giải hỏi.
- Là rẻ nhất đấy.
Khâu Dư trả lời.
Phương Giải ừ một tiếng, lại nói cảm ơn.
Sau khi bóng dáng hắn khuất sau vườn, giáo thụ Ngôn Khanh hôm qua đứng đón khách ở cửa chính đi đến bên Khâu Dư, thấy hướng Phương Giải đi liền thấp giọng hỏi:
- Đây có phải là cô đang giúp hắn gian dối?
Khâu Dư đứng dậy, khép lại quyển danh sách trong tay mỉm cười nói:
- Là một giáo thụ của Diễn Vũ Viện, tôi vẫn lo liệu công bằng công chính, tuyệt không vì yêu thích một cá nhân mà làm những việc sai lầm. Bất cứ thí sinh nào hỏi tôi vấn đề này, tôi đều sẽ đưa ra đáp án như vậy. Nhưng rất đáng tiếc, đến bây giờ chỉ có mỗi hắn hỏi tôi. Ngươi nói xem, có tính là gian dối không?
Ngôn Khanh không nhịn được cười lên, lắc lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
- Có lẽ chỉ có hắn mới nhàm chán như vậy, mới hỏi bữa sáng cái gì khá ngon cái gì khá rẻ thôi.
Ngôn Khanh nói.
- Ai mà biết được chứ?
Khâu Dư tiêu sái xoay người, ôm quyển danh sách mà rời đi. Bước đi nhẹ nhàng, bóng dáng thướt tha.
Lúc Phương Giải đến bên trái của sàn đấu, đã có rất nhiều thí sinh đang ở đây dùng bữa. Trên thực tế, để thể hiện sự tôn trọng đối với Diễn Vũ Viện, tuyệt đại đa số học sinh đều không ăn sáng bên ngoài, bởi vì lúc cuộc thi văn ngày hôm qua kết thúc, giám khảo coi thi cố ý nói một câu, sáng mai Diễn Vũ Viện sẽ chuẩn bị bữa sáng phong phú, vì là cuộc thi võ, thời gian có thể sẽ dài và cũng sẽ mệt, cho nên đề nghị mọi người sau khi đến Diễn Vũ Viện hãy ăn sáng, ăn quá sớm sợ các ngươi không chịu được đến lúc cuộc thi kết thúc.
Ai cũng không biết, chính vì câu nói này mà quyết định vận mệnh của rất nhiều người.
Mà Phương Giải cũng vì lúc nói chuyện hai câu với Khâu Dư, nghư có vẻ rất nhàm chán, cho nên không giống với vận mệnh của rất nhiều người. Sau khi cuộc thi kết thúc, những người biết việc này đều nói Phương Giải may mắn, lại dường như không có ai nghĩ kỹ một chút lẽ nào thực sự chỉ là may mắn sao?
Phương Giải nhìn nhìn những thực vật đó, quả thực phong phú đến mức khiến người ta không kìm được mà tán thưởng. Rực rỡ muôn màu, thậm chí còn có mùi vị của cả con dê xiên trong giá gỗ nướng vàng óng ánh xốp giòn xông thẳng vào mũi. Thịt bò kho, móng heo nấu tương, giờ thủy tinh, ngỗng nướng, gà quay, xếp đầy trên những đĩa lớn bày trên bàn, mùi thịt tràn ngập võ trường. Ngoài mùi thịt còn có mùi rượu. Lại là rượu Thần Tuyền Sơn Trang, mùi nồng vô cùng.
Để chuẩn bị những thực phẩm này, Phương Giải không tưởng tượng nổi đêm qua bao nhiêu người trắng đêm không ngủ.
Mỗi loại thực phẩm đều rất mê người, rượu cũng mê người. Nhưng Phương Giải chỉ chọn cháo gạch cua và bánh bao nhân nấm hương trứng gà rẻ nhất. Mà không ăn nhiều, chỉ ăn no sáu phần.
Đợi nhóm giám khảo đến tuyên bố thời gian cuộc thi đầu tiên, Phương Gia liền biết lựa chọn của mình là chính xác. Nhớ lại lúc nữ giáo thụ Khâu Dư mỉm cười nói cháo gạch cua rất ngon, mới phát hiện nàng ta để lộ ra cái răng mèo nhỏ vô cùng đáng yêu.
Cuộc thi đầu tiên, thi chạy.
Tất cả mọi người đều phải dùng tốc độ nhanh nhất để lao ra khỏi Diễn Vũ Viện, lao ra khỏi cửa nam Trường An, sau đó đến Diễn võ trường ở ngoài ba mươi dặm. Trên giáo trường lớn của Diễn võ trường chạy một vòng xong đến đích là thành đất. Ai đến trước thì đạt điểm cao nhất. Mục đích của mục thi này là để kiểm tra thể năng, quân nhân, làm sao có thể không có một thân thể khỏe mạnh?
Quy định rất đơn giản, lại khổ phần lớn mọi người.
Vì câu nói ngày hôm qua của giám khảo đó, dường như tất cả mọi người đều ăn rất no. Có thể tưởng tượng được, lúc bụng căng đầy thực phẩm điên cuồng vượt qua bốn mươi dặm, là một việc cực kỳ thống khổ.
Nôn rồi
Nôn rồi.
Dọc đường đều là người đang nôn. Đăng bởi: admin
/802
|