Edit: Thanh Vy
Tiễn khách đi xong, cảm xúc tiếc nuối cũng vơi bớt trong quá trình lên lầu, lực chú ý của Lâm Nguyệt lại trở về trên người Chu Lẫm.
Bận rộn mấy ngày, nay đã trở lại.
Phòng anh mở cửa, nhưng trong phòng khách chỉ có Phó Nam, Lâm Nguyệt vừa muốn nhìn về phía ban công bên kia, trong phòng vệ sinh đột nhiên truyền đến tiếng nước.
“cô giáo, sao cô lại khóc?” Phó Nam chậm rì rì đi tới, khẩn trương nhìn cô.
Lâm Nguyệt cười, trước tiên trấn an cảm xúc của bạn học nhỏ.
Phó Nam không hiểu được phiền não của người lớn, biết cô giáo không có việc gì, nó liền an tâm, tiếp tục xem phim hoạt hình.
Mới 4 giờ chiều, làm cơm tối thì hơi sớm, Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh Phó Nam, nhưng lại nghĩ tới Chu Lẫm. anh đưa mấy quyển sách kia cho Diêu Tình, hẳn là nghe được bọn cô trò chuyện đi? Nghe được bao nhiêu?
“Nam Nam, chú Chu về lúc nào?” Lâm Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Phó Nam không nhớ rõ thời gian cụ thể, nghiêng đầu nghĩ, nói: “cô và dì kia vừa đi vào, chú Chu liền trở lại, con nói có dì tới, chú Chu hình như tức giận, luôn đứng ngoài cửa phòng cô.”
Lâm Nguyệt gật đầu, mày hơi nhíu lại.
Kỳ thật Diêu Tình nói những cái đó, không có gì cần giấu diếm Chu Lẫm, chỉ là lúc sau Diêu Tình nói rất nhiều sự vất vả khi yêu cảnh sát, còn lo lắng cô sẽ lùi bước, Chu Lẫm có thể hay không cũng nghĩ như vậy?
Lâm Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước khi Chu Lẫm tỏ tình, cô chỉ thích anh, sau một màn dưới cây liễu bên hồ kia, đời này cô sẽ khôngquên. Quan hệ hai người công khai, Vương Tả, Tưởng Tư Di cũng nhắc nhở cô yêu đương với cảnh sát hình sự sẽ không dễ dàng, khi đó Lâm Nguyệt không quan tâm, hôm nay được Diêu Tình có trải nghiệm sâu hơn chia sẻ, cô vẫn không có bất kỳ ý niệm lo lắng hay lùi bước nào.
Thích anh, liền muốn ở bên anh, anh bận rộn là chuyện chính đáng, chờ đợi cũng đáng giá.
Rất khó sao?
Lâm Nguyệt không cảm thấy, ít nhất bây giờ, cô sống rất vui vẻ.
Cửa phòng vệ sinh chung mở ra, Lâm Nguyệt lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Lẫm đang lau tóc lộn xộn đi ra, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình. Trời trở lạnh, trang phục quần đùi của anh cũng lui dần, đồi thành đồ giữ ấm.
Tầm mắt đối diện nhau, Chu Lẫm cười một cái, sau đó vừa lau tóc, vừa đi về phòng ngủ phụ của anh.
Hành động này, có thể lý giải thành anh phải về phòng lau tóc, nhưng Lâm Nguyệt thâm cảm nhận được một tia lảng tránh.
Cảnh sát Chu trước nay luôn làm cho cô đỏ mặt, nay lại lảng tránh? Mấy ngày không gặp, thái độ anhkhác thường, không lau trước mặt cô lại né tránh, là bị lời nói của Diêu Tình kia ảnh hưởng sao? Lo lắng ngày nào đó cô cũng nói chia tay anh?
Lâm Nguyệt nóng nảy, nghĩ đến buổi chiều mới vừa mua quà, Lâm Nguyệt lập tức về phòng ngủ chính lấy, sau đó đi đến trước cửa phòng Chu Lẫm.
Phòng ngủ của Chu Lẫm là nhỏ nhất, chỉ khoảng mười mét vuông, một cái giường đã chiếm hơn nữa không gian, lúc này Chu Lẫm đang ngồi ở cuối giường nhìn thẳng ra cửa, hai chân tách ra, cúi đầu lau tóc. Thấy cô dừng trước cửa, Chu Lẫm vừa tiếp tục lau đầu vừa ngẩng đầu lên.
Lâm Nguyệt lắc lắc cái túi trong tay, đôi mắt trong suốt cẩn thận quan sát anh: “Em mua một đôi giày, anh thử xem?”
Động tác của Chu Lẫm dừng lại, cười nhìn cô: “Tốt vậy sao?”
Nụ cười lưu manh đùa giỡn, giống như không có gì khác, Lâm Nguyệt hơi yên tâm, đi vào trong.
“Đóng cửa lại.” Chu Lẫm thấp giọng nhắc nhở.
Mặt Lâm Nguyệt lập tức đỏ, nếu chỉ là thử giày, căn bản không cần đóng cửa.
Nhưng cho dù đoán được bạn trai ẩn giấu tâm tư không trong sáng, Lâm Nguyệt vẫn nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt rơi xuống ván cửa, đang do dự có phải khóa trái hay không, miễn cho Phó Nam ngoài ý muốn đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh không nên thấy, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Thần kinh toàn thân đều căng thẳng khi anh tới gần, Lâm Nguyệt khẩn trương nuốt nước bọt, vẫn không nhúc nhích, giống như bị điểm huyệt.
anh đứng phía sau cô, khóe mắt liếc thấy một bàn tay to đưa tới, quang minh chính đại xoay chốt cửa, “ca” một tiếng, khóa trái.
Tim Lâm Nguyệt cũng đi theo một tiếng kia mà run rẩy, theo bản năng muốn xoay người.
“Đừng nhúc nhích.” anh ở phía sau nói, thanh âm trầm thấp uy nghiêm.
Lâm Nguyệt ngây ngốc.
“Thành thật khai báo, có phải hay không hạ độc vào trong cơm của anh?” Chu Lẫm đem cô áp lên ván cửa, hai tay chế trụ tay cô.
Lâm Nguyệt càng hồ đồ, còn có một chút sợ hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
không đợi cô đặt câu hỏi, động tác của anh rốt cuộc lại khôi phục sự ái muội quen thuộc, hô hấp trầm thấp từ từ tới bên tai cô: “Chắc chắn là em hạ độc, bằng không khi anh phá án sẽ không phân tâm mà nhớ em như vậy.”
Hóa ra là lời yêu thương.
Lâm Nguyệt nhịn không được mà cười, khóe môi vừa nhấc lên, cằm đột nhiên bị chế trụ, thân thể côdán vào cửa, bị bắt quay đầu nghênh đón nụ hôn nhiệt tình của anh. Nụ hôn này so với những lần trước kia rất cấp bách, dùng sức mạnh, Lâm Nguyệt rõ ràng nghe được tiếng, khiến cho lời phim hoạt hình ngoài phòng khách giảm hẳn xuống.
Trong phòng lửa dần lan ra, anh gắt gao đè lên cô, cô vô lực mà dán vào cửa, điểm chịu lực thay đổi theo lực đạo của anh, ván cửa liền đứt quãng phát ra âm thanh. Da mặt Lâm Nguyệt mỏng hơn, sợ bị Phó Nam phát hiện, cô bắt đầu giãy dụa, tránh được một lần lại bị trấn áp một lần, cuối cùng Chu Lẫm đột nhiên bế cô lên cao, đi mấy bước nhanh tới giường, ném cô lên.
Tiếng giường càng vang, Lâm Nguyệt hoảng sợ, kinh ngạc đến ngây người, nhìn thấy Chu Lẫm cười không ngừng.
“Hù dọa em thôi, mấy ngày nay chưa được ngủ ngon, có tâm nhưng vô lực.” Nằm xuống bên người cô, Chu Lẫm ôm người vào trong ngực, thấp giọng tự giễu.
Lâm Nguyệt nghe xong, ngẩng đầu nhìn anh, quả nhiên thấy trong mắt anh dày đặc tơ máu.
“Vụ án phá được rồi sao?” Lâm Nguyệt lo lắng hỏi.
Chu Lẫm ừ một tiếng, lần này phá án khá thuận lợi.
“Vậy bây giờ anh ngủ, hay là ăn xong ngủ tiếp?”
“Quá mệt rồi, không ăn nữa, hai người ăn đi không cần làm cho anh.”
nói xong câu này, Chu Lẫm nhắm hai mắt lại.
Liên tục ba ngày không ngủ đủ, sắc mặt anh không tốt lắm, quầng thâm đáy mắt cực kỳ rõ ràng, Lâm Nguyệt rất đau lòng, chống cánh tay lẳng lặng nhìn anh. Chu Lẫm cảm giác được, ôm lấy eo cô kéo xuống dưới, híp mắt hôn lên má trái má phải, anh cười cười, dịch vào giữa.
“Mau ngủ đi.” Lâm Nguyệt ngăn miệng anh, vì không quấy rầy anh nghỉ ngơi, Lâm Nguyệt đúng lúc nhảy xuống giường, chỉnh lại quần áo đi ra ngoài.
~
Chu Lẫm ngủ sớm, tỉnh cũng sớm, Lâm Nguyệt rửa mặt xong đi ra khỏi phòng, Chu Lẫm vừa vặn đi tập thể dục buổi sáng về, trong tay xách theo bữa sáng.
Đại khái thân thể được nghỉ ngơi đủ, chỉ sau một đêm ngủ ngon, trên mặt Chu Lẫm lại khôi phục phong thái ngày thường, để bữa sáng xuống, anh đi đến ban công bên cạnh, vẫy tay bảo Lâm Nguyệt qua.
Rèm cửa còn chưa kéo, ánh sáng mờ ám, bạn trai cao lớn đút tay vào túi nhìn cô đến gần không chớp mắt.
Tâm tình anh hình như không tồi, giống như Diêu Tình chưa bao giờ tới, Lâm Nguyệt yên tâm, cười hỏi: “Hôm nay được nghỉ à?”
Chu Lẫm gật đầu: “Phát hiện anh có chỗ nào khác không?”
Lâm Nguyệt kinh ngạc, cẩn thận đánh giá ngũ quan của anh, tóc ngắn đen nhánh, lông mày cương trực, khuôn mặt tuấn mỹ một vết xước cũng không có…
Ánh mắt Chu Lẫm đi xuống.
Đây là nhắc nhở, Lâm Nguyệt cúi đầu, thấy chân dài của anh cùng với đôi giày thể thao màu đen dưới chân… là đôi cô mới mua.
Lâm Nguyệt cười: “Vừa vặn chứ?”
Chu Lẫm ôm lấy cô, hôn lỗ tai cô: “Tạm được.”
Lâm Nguyệt biết, “Tạm được” trong miệng anh, chính là ý rất tốt.
“Nam Nam sắp dậy rồi.” Ôm lấy đầu anh, hô hấp Lâm Nguyệt rối loạn, chịu không nổi mỗi lần anh hôn lỗ tai cô.
“Yên tâm, không thấy đâu.” Chu Lẫm ôm cô xoay người, dùng thân thể che cô lại.
Chờ tới lúc Phó Nam bị đồng hồ đánh thức tự mình mặc xong quần áo đi ra, liền nhìn thấy chú Chu đi về phía nó, cô giáo đang đưa lưng đi về phía ban công.
~
Bởi vì biểu hiện thân mật tự nhiên buổi sáng của Chu Lẫm, Lâm Nguyệt liền đêm việc của Diêu Tình ném ra sau đầu, nhưng mà một tuần sau đó, Chu Lẫm lại không có hành động hôn cô, càng không có ý muốn ngủ một phòng.
Nếu như Chu Lẫm thật không muốn, Lâm Nguyệt tuyệt sẽ không vì vậy mà suy đoán lung tung, nhưng rõ ràng cô lại cảm nhận được Chu Lẫm ẩn nhẫn. So với tình huống bình thường, quan hệ nam nữ càng ngày càng thân mật hơn mới đúng, Chu Lẫm lại ngược lại thụt lùi, nhất định là có nguyên nhân.
Ngoại trừ lo lắng cô không chịu nổi khổ tùy thời có thể rời đi, Lâm Nguyệt không nghĩ ra lí do nào khác.
Đêm nay Chu Lẫm tăng ca, trước đó nhắn tin nói sớm nhất phải 11 giờ mới vê,f bảo Lâm Nguyệt khôngcần chờ. cô trả lời được, Chu Lẫm tin, kết quả khuya về đến nhà, mở cửa một cái, chỉ thấy TV sáng, Lâm Nguyệt từ trên ghế sô pha xoay người, cười với anh.
Chu Lẫm bất đắc dĩ.
“không phải bảo em ngủ sớm sao?” ngồi vào trên sô pha, Chu Lẫm trừng phạt cắn cô một cái.
“Em có việc cần hỏi anh.” Lâm Nguyệt nghiêm túc nói.
Chu Lẫm nhướng mày.
Lâm Nguyệt có chút khó mở miệng, cầm di động lên, yên lặng cổ vũ bản thân, mới cúi đầu nói: “Trường cho nghỉ tết 3 ngày, anh có được nghỉ không? Nếu có, anh về cùng em nhé, bà nội em thân thể khôngtốt, vẫn luôn thúc giục em tìm bạn trai, em muốn bà được gặp anh.”
Đoạn tình cảm này, cô rất vừa lòng, đã sớm gặp qua người nhà anh, hiện tại là thời điểm dẫn anh đigặp bà nội.
một cô giáo nhỏ thẹn thùng rụt rè, dám chủ động mời bạn trai còn chưa hẹn hò được ba tháng về nhà, liền chứng minh cô thật sự tin tưởng người đàn ông đó.
Nhìn mặt cô ửng đỏ, đáy mắt Chu Lẫm xẹt qua một tia phức tạp.
cô làm như vậy, là nhìn ra cái gì sao? Cho nên, cô dùng phương thức này bảo anh yên tâm?
Đem người ấn vào trong ngực, Chu Lẫm cười khổ trên đỉnh đầu cô.
cô gái ngốc, sao anh có thể hoài nghi tình cảm của cô, anh chỉ là… một lần nữa xem xét kỹ lựa chọn của mình, là nên tùy tâm sở dục trói buộc cô gái này lại, chỉ lo thỏa mãn cho chính mình, lại làm cô phải chịu đựng như Diêu Tình năm đó chịu ủy khuất, bị bạn trai cho leo cây, bị bệnh mà bạn trai không ở bên người… hay là nghe theo lý trí, thời gian hẹn hò còn ngắn, tình cảm chưa sâu, đúng lúc thả cô đi, cho côcơ hội tìm người đàn ông tốt hơn, một người lúc nào cũng có thể chăm sóc được cô.
Giữ cô là ích kỷ, buông tay thì lại khó chịu như cắt da cắt thịt.
Chu Lẫm luyến tiếc, luyến tiếc đẩy cô ra, luyến tiếc làm cô thương tâm, nhưng anh càng luyến tiếc khiến cho cô đi con đường của Diêu Tình.
“Bà em coi trọng anh sao?” Chu Lẫm cố ý hỏi.
Lâm Nguyệt cắn môi, rầu rĩ nói: “Lần trước em có nhắn ảnh chụp cho bà xem, bà khen anh rất tuấn tú.”
Chu Lẫm vui vẻ, xoa tóc cô nói: “Người thật càng soái, tới nguyên đán để bà mở mắt.”
Đây là đồng ý rồi.
Lâm Nguyệt thỏa mãn mà ôm chặt anh, người lớn hai bên đều gặp, anh hẳn là hiểu?
~
Trước ngày nghỉ một ngày, Chu Lẫm, Lâm Nguyệt đi huyện Thanh Thạch một chuyến, đưa Phó Nam đến xưởng sứ, nhờ ông cụ Chu chăm sóc nó ba ngày.
Biết được con trai muốn tới Lâm gia, ông cụ Chu cố ý chuẩn bị một phần lễ vậy đưa tặng bà nội Lâm Nguyệt.
Chu Lẫm đương nhiên cũng muốn tặng lễ, trở lại thành phố Giang thì đưa Lâm Nguyệt đi dạo mua đồ.
Đây là lễ nghĩa, Lâm Nguyệt không khách khí với anh, giúp anh chọn mấy món đặc sản bà thích ăn. Chọn xong đồ, hai người đi tính tiền, Chu Lẫm đẩy xe mua sắm, Lâm Nguyệt kéo cánh tay anh, chậm rãi đi tới, Lâm Nguyệt vô tình đảo mắt, ánh mắt liền dừng lại trên kệ cạnh quầy thu ngân, trong lòng chậm rãi nổi sóng.
Chu Lẫm cũng theo tầm mắt cô nhìn qua.
trên kệ bày ba hàng áo mưa.
Bụng Chu Lẫm căng lên, cô gái này, đang nghĩ cái gì?
Ngắn ngủn một cái chớp mắt, Lâm Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến đêm đó Chu Lẫm bỏ dở giữa chừng, cách chăn cho cô cảm nhận được anh, nghĩ đến anh nói, anh sớm muộn gì cũng là của cô. Sau đó, lại nghĩ đến Diêu Tình cùng Chu Việt, nhân sinh vô thường, ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, vậy nên phải hảo hảo nắm chắc thời gian ở bên nhau, đừng để tiếc nuối.
Lâm Nguyệt nghiêng đầu, tay lại lặng lẽ kéo tay áo Chu Lẫm, kéo xong liền đi ra khỏi hàng, đi ra khỏi cửa.
Chu Lẫm nhìn chằm chằm vào cô, cô ngượng ngùng và khẩn trương, anh nhìn rất rõ ràng.
Ánh mắt trở lại trên kệ hàng, Chu Lẫm dùng sức xoa trán, loại này thời điểm lại dụ hoặc anh, thật tàn nhẫn.
“Tới lượt cậu kìa.” Khách hàng phía sau không kiên nhẫn thúc giục.
Chu Lẫm không để ý tới, duỗi tay lấy từ trên kệ hàng, chọn một hộp lớn nhất.
Cần dùng hay không, mua trước rồi nói.
Tiễn khách đi xong, cảm xúc tiếc nuối cũng vơi bớt trong quá trình lên lầu, lực chú ý của Lâm Nguyệt lại trở về trên người Chu Lẫm.
Bận rộn mấy ngày, nay đã trở lại.
Phòng anh mở cửa, nhưng trong phòng khách chỉ có Phó Nam, Lâm Nguyệt vừa muốn nhìn về phía ban công bên kia, trong phòng vệ sinh đột nhiên truyền đến tiếng nước.
“cô giáo, sao cô lại khóc?” Phó Nam chậm rì rì đi tới, khẩn trương nhìn cô.
Lâm Nguyệt cười, trước tiên trấn an cảm xúc của bạn học nhỏ.
Phó Nam không hiểu được phiền não của người lớn, biết cô giáo không có việc gì, nó liền an tâm, tiếp tục xem phim hoạt hình.
Mới 4 giờ chiều, làm cơm tối thì hơi sớm, Lâm Nguyệt ngồi bên cạnh Phó Nam, nhưng lại nghĩ tới Chu Lẫm. anh đưa mấy quyển sách kia cho Diêu Tình, hẳn là nghe được bọn cô trò chuyện đi? Nghe được bao nhiêu?
“Nam Nam, chú Chu về lúc nào?” Lâm Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Phó Nam không nhớ rõ thời gian cụ thể, nghiêng đầu nghĩ, nói: “cô và dì kia vừa đi vào, chú Chu liền trở lại, con nói có dì tới, chú Chu hình như tức giận, luôn đứng ngoài cửa phòng cô.”
Lâm Nguyệt gật đầu, mày hơi nhíu lại.
Kỳ thật Diêu Tình nói những cái đó, không có gì cần giấu diếm Chu Lẫm, chỉ là lúc sau Diêu Tình nói rất nhiều sự vất vả khi yêu cảnh sát, còn lo lắng cô sẽ lùi bước, Chu Lẫm có thể hay không cũng nghĩ như vậy?
Lâm Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước khi Chu Lẫm tỏ tình, cô chỉ thích anh, sau một màn dưới cây liễu bên hồ kia, đời này cô sẽ khôngquên. Quan hệ hai người công khai, Vương Tả, Tưởng Tư Di cũng nhắc nhở cô yêu đương với cảnh sát hình sự sẽ không dễ dàng, khi đó Lâm Nguyệt không quan tâm, hôm nay được Diêu Tình có trải nghiệm sâu hơn chia sẻ, cô vẫn không có bất kỳ ý niệm lo lắng hay lùi bước nào.
Thích anh, liền muốn ở bên anh, anh bận rộn là chuyện chính đáng, chờ đợi cũng đáng giá.
Rất khó sao?
Lâm Nguyệt không cảm thấy, ít nhất bây giờ, cô sống rất vui vẻ.
Cửa phòng vệ sinh chung mở ra, Lâm Nguyệt lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Lẫm đang lau tóc lộn xộn đi ra, trên người mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình. Trời trở lạnh, trang phục quần đùi của anh cũng lui dần, đồi thành đồ giữ ấm.
Tầm mắt đối diện nhau, Chu Lẫm cười một cái, sau đó vừa lau tóc, vừa đi về phòng ngủ phụ của anh.
Hành động này, có thể lý giải thành anh phải về phòng lau tóc, nhưng Lâm Nguyệt thâm cảm nhận được một tia lảng tránh.
Cảnh sát Chu trước nay luôn làm cho cô đỏ mặt, nay lại lảng tránh? Mấy ngày không gặp, thái độ anhkhác thường, không lau trước mặt cô lại né tránh, là bị lời nói của Diêu Tình kia ảnh hưởng sao? Lo lắng ngày nào đó cô cũng nói chia tay anh?
Lâm Nguyệt nóng nảy, nghĩ đến buổi chiều mới vừa mua quà, Lâm Nguyệt lập tức về phòng ngủ chính lấy, sau đó đi đến trước cửa phòng Chu Lẫm.
Phòng ngủ của Chu Lẫm là nhỏ nhất, chỉ khoảng mười mét vuông, một cái giường đã chiếm hơn nữa không gian, lúc này Chu Lẫm đang ngồi ở cuối giường nhìn thẳng ra cửa, hai chân tách ra, cúi đầu lau tóc. Thấy cô dừng trước cửa, Chu Lẫm vừa tiếp tục lau đầu vừa ngẩng đầu lên.
Lâm Nguyệt lắc lắc cái túi trong tay, đôi mắt trong suốt cẩn thận quan sát anh: “Em mua một đôi giày, anh thử xem?”
Động tác của Chu Lẫm dừng lại, cười nhìn cô: “Tốt vậy sao?”
Nụ cười lưu manh đùa giỡn, giống như không có gì khác, Lâm Nguyệt hơi yên tâm, đi vào trong.
“Đóng cửa lại.” Chu Lẫm thấp giọng nhắc nhở.
Mặt Lâm Nguyệt lập tức đỏ, nếu chỉ là thử giày, căn bản không cần đóng cửa.
Nhưng cho dù đoán được bạn trai ẩn giấu tâm tư không trong sáng, Lâm Nguyệt vẫn nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt rơi xuống ván cửa, đang do dự có phải khóa trái hay không, miễn cho Phó Nam ngoài ý muốn đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh không nên thấy, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Thần kinh toàn thân đều căng thẳng khi anh tới gần, Lâm Nguyệt khẩn trương nuốt nước bọt, vẫn không nhúc nhích, giống như bị điểm huyệt.
anh đứng phía sau cô, khóe mắt liếc thấy một bàn tay to đưa tới, quang minh chính đại xoay chốt cửa, “ca” một tiếng, khóa trái.
Tim Lâm Nguyệt cũng đi theo một tiếng kia mà run rẩy, theo bản năng muốn xoay người.
“Đừng nhúc nhích.” anh ở phía sau nói, thanh âm trầm thấp uy nghiêm.
Lâm Nguyệt ngây ngốc.
“Thành thật khai báo, có phải hay không hạ độc vào trong cơm của anh?” Chu Lẫm đem cô áp lên ván cửa, hai tay chế trụ tay cô.
Lâm Nguyệt càng hồ đồ, còn có một chút sợ hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
không đợi cô đặt câu hỏi, động tác của anh rốt cuộc lại khôi phục sự ái muội quen thuộc, hô hấp trầm thấp từ từ tới bên tai cô: “Chắc chắn là em hạ độc, bằng không khi anh phá án sẽ không phân tâm mà nhớ em như vậy.”
Hóa ra là lời yêu thương.
Lâm Nguyệt nhịn không được mà cười, khóe môi vừa nhấc lên, cằm đột nhiên bị chế trụ, thân thể côdán vào cửa, bị bắt quay đầu nghênh đón nụ hôn nhiệt tình của anh. Nụ hôn này so với những lần trước kia rất cấp bách, dùng sức mạnh, Lâm Nguyệt rõ ràng nghe được tiếng, khiến cho lời phim hoạt hình ngoài phòng khách giảm hẳn xuống.
Trong phòng lửa dần lan ra, anh gắt gao đè lên cô, cô vô lực mà dán vào cửa, điểm chịu lực thay đổi theo lực đạo của anh, ván cửa liền đứt quãng phát ra âm thanh. Da mặt Lâm Nguyệt mỏng hơn, sợ bị Phó Nam phát hiện, cô bắt đầu giãy dụa, tránh được một lần lại bị trấn áp một lần, cuối cùng Chu Lẫm đột nhiên bế cô lên cao, đi mấy bước nhanh tới giường, ném cô lên.
Tiếng giường càng vang, Lâm Nguyệt hoảng sợ, kinh ngạc đến ngây người, nhìn thấy Chu Lẫm cười không ngừng.
“Hù dọa em thôi, mấy ngày nay chưa được ngủ ngon, có tâm nhưng vô lực.” Nằm xuống bên người cô, Chu Lẫm ôm người vào trong ngực, thấp giọng tự giễu.
Lâm Nguyệt nghe xong, ngẩng đầu nhìn anh, quả nhiên thấy trong mắt anh dày đặc tơ máu.
“Vụ án phá được rồi sao?” Lâm Nguyệt lo lắng hỏi.
Chu Lẫm ừ một tiếng, lần này phá án khá thuận lợi.
“Vậy bây giờ anh ngủ, hay là ăn xong ngủ tiếp?”
“Quá mệt rồi, không ăn nữa, hai người ăn đi không cần làm cho anh.”
nói xong câu này, Chu Lẫm nhắm hai mắt lại.
Liên tục ba ngày không ngủ đủ, sắc mặt anh không tốt lắm, quầng thâm đáy mắt cực kỳ rõ ràng, Lâm Nguyệt rất đau lòng, chống cánh tay lẳng lặng nhìn anh. Chu Lẫm cảm giác được, ôm lấy eo cô kéo xuống dưới, híp mắt hôn lên má trái má phải, anh cười cười, dịch vào giữa.
“Mau ngủ đi.” Lâm Nguyệt ngăn miệng anh, vì không quấy rầy anh nghỉ ngơi, Lâm Nguyệt đúng lúc nhảy xuống giường, chỉnh lại quần áo đi ra ngoài.
~
Chu Lẫm ngủ sớm, tỉnh cũng sớm, Lâm Nguyệt rửa mặt xong đi ra khỏi phòng, Chu Lẫm vừa vặn đi tập thể dục buổi sáng về, trong tay xách theo bữa sáng.
Đại khái thân thể được nghỉ ngơi đủ, chỉ sau một đêm ngủ ngon, trên mặt Chu Lẫm lại khôi phục phong thái ngày thường, để bữa sáng xuống, anh đi đến ban công bên cạnh, vẫy tay bảo Lâm Nguyệt qua.
Rèm cửa còn chưa kéo, ánh sáng mờ ám, bạn trai cao lớn đút tay vào túi nhìn cô đến gần không chớp mắt.
Tâm tình anh hình như không tồi, giống như Diêu Tình chưa bao giờ tới, Lâm Nguyệt yên tâm, cười hỏi: “Hôm nay được nghỉ à?”
Chu Lẫm gật đầu: “Phát hiện anh có chỗ nào khác không?”
Lâm Nguyệt kinh ngạc, cẩn thận đánh giá ngũ quan của anh, tóc ngắn đen nhánh, lông mày cương trực, khuôn mặt tuấn mỹ một vết xước cũng không có…
Ánh mắt Chu Lẫm đi xuống.
Đây là nhắc nhở, Lâm Nguyệt cúi đầu, thấy chân dài của anh cùng với đôi giày thể thao màu đen dưới chân… là đôi cô mới mua.
Lâm Nguyệt cười: “Vừa vặn chứ?”
Chu Lẫm ôm lấy cô, hôn lỗ tai cô: “Tạm được.”
Lâm Nguyệt biết, “Tạm được” trong miệng anh, chính là ý rất tốt.
“Nam Nam sắp dậy rồi.” Ôm lấy đầu anh, hô hấp Lâm Nguyệt rối loạn, chịu không nổi mỗi lần anh hôn lỗ tai cô.
“Yên tâm, không thấy đâu.” Chu Lẫm ôm cô xoay người, dùng thân thể che cô lại.
Chờ tới lúc Phó Nam bị đồng hồ đánh thức tự mình mặc xong quần áo đi ra, liền nhìn thấy chú Chu đi về phía nó, cô giáo đang đưa lưng đi về phía ban công.
~
Bởi vì biểu hiện thân mật tự nhiên buổi sáng của Chu Lẫm, Lâm Nguyệt liền đêm việc của Diêu Tình ném ra sau đầu, nhưng mà một tuần sau đó, Chu Lẫm lại không có hành động hôn cô, càng không có ý muốn ngủ một phòng.
Nếu như Chu Lẫm thật không muốn, Lâm Nguyệt tuyệt sẽ không vì vậy mà suy đoán lung tung, nhưng rõ ràng cô lại cảm nhận được Chu Lẫm ẩn nhẫn. So với tình huống bình thường, quan hệ nam nữ càng ngày càng thân mật hơn mới đúng, Chu Lẫm lại ngược lại thụt lùi, nhất định là có nguyên nhân.
Ngoại trừ lo lắng cô không chịu nổi khổ tùy thời có thể rời đi, Lâm Nguyệt không nghĩ ra lí do nào khác.
Đêm nay Chu Lẫm tăng ca, trước đó nhắn tin nói sớm nhất phải 11 giờ mới vê,f bảo Lâm Nguyệt khôngcần chờ. cô trả lời được, Chu Lẫm tin, kết quả khuya về đến nhà, mở cửa một cái, chỉ thấy TV sáng, Lâm Nguyệt từ trên ghế sô pha xoay người, cười với anh.
Chu Lẫm bất đắc dĩ.
“không phải bảo em ngủ sớm sao?” ngồi vào trên sô pha, Chu Lẫm trừng phạt cắn cô một cái.
“Em có việc cần hỏi anh.” Lâm Nguyệt nghiêm túc nói.
Chu Lẫm nhướng mày.
Lâm Nguyệt có chút khó mở miệng, cầm di động lên, yên lặng cổ vũ bản thân, mới cúi đầu nói: “Trường cho nghỉ tết 3 ngày, anh có được nghỉ không? Nếu có, anh về cùng em nhé, bà nội em thân thể khôngtốt, vẫn luôn thúc giục em tìm bạn trai, em muốn bà được gặp anh.”
Đoạn tình cảm này, cô rất vừa lòng, đã sớm gặp qua người nhà anh, hiện tại là thời điểm dẫn anh đigặp bà nội.
một cô giáo nhỏ thẹn thùng rụt rè, dám chủ động mời bạn trai còn chưa hẹn hò được ba tháng về nhà, liền chứng minh cô thật sự tin tưởng người đàn ông đó.
Nhìn mặt cô ửng đỏ, đáy mắt Chu Lẫm xẹt qua một tia phức tạp.
cô làm như vậy, là nhìn ra cái gì sao? Cho nên, cô dùng phương thức này bảo anh yên tâm?
Đem người ấn vào trong ngực, Chu Lẫm cười khổ trên đỉnh đầu cô.
cô gái ngốc, sao anh có thể hoài nghi tình cảm của cô, anh chỉ là… một lần nữa xem xét kỹ lựa chọn của mình, là nên tùy tâm sở dục trói buộc cô gái này lại, chỉ lo thỏa mãn cho chính mình, lại làm cô phải chịu đựng như Diêu Tình năm đó chịu ủy khuất, bị bạn trai cho leo cây, bị bệnh mà bạn trai không ở bên người… hay là nghe theo lý trí, thời gian hẹn hò còn ngắn, tình cảm chưa sâu, đúng lúc thả cô đi, cho côcơ hội tìm người đàn ông tốt hơn, một người lúc nào cũng có thể chăm sóc được cô.
Giữ cô là ích kỷ, buông tay thì lại khó chịu như cắt da cắt thịt.
Chu Lẫm luyến tiếc, luyến tiếc đẩy cô ra, luyến tiếc làm cô thương tâm, nhưng anh càng luyến tiếc khiến cho cô đi con đường của Diêu Tình.
“Bà em coi trọng anh sao?” Chu Lẫm cố ý hỏi.
Lâm Nguyệt cắn môi, rầu rĩ nói: “Lần trước em có nhắn ảnh chụp cho bà xem, bà khen anh rất tuấn tú.”
Chu Lẫm vui vẻ, xoa tóc cô nói: “Người thật càng soái, tới nguyên đán để bà mở mắt.”
Đây là đồng ý rồi.
Lâm Nguyệt thỏa mãn mà ôm chặt anh, người lớn hai bên đều gặp, anh hẳn là hiểu?
~
Trước ngày nghỉ một ngày, Chu Lẫm, Lâm Nguyệt đi huyện Thanh Thạch một chuyến, đưa Phó Nam đến xưởng sứ, nhờ ông cụ Chu chăm sóc nó ba ngày.
Biết được con trai muốn tới Lâm gia, ông cụ Chu cố ý chuẩn bị một phần lễ vậy đưa tặng bà nội Lâm Nguyệt.
Chu Lẫm đương nhiên cũng muốn tặng lễ, trở lại thành phố Giang thì đưa Lâm Nguyệt đi dạo mua đồ.
Đây là lễ nghĩa, Lâm Nguyệt không khách khí với anh, giúp anh chọn mấy món đặc sản bà thích ăn. Chọn xong đồ, hai người đi tính tiền, Chu Lẫm đẩy xe mua sắm, Lâm Nguyệt kéo cánh tay anh, chậm rãi đi tới, Lâm Nguyệt vô tình đảo mắt, ánh mắt liền dừng lại trên kệ cạnh quầy thu ngân, trong lòng chậm rãi nổi sóng.
Chu Lẫm cũng theo tầm mắt cô nhìn qua.
trên kệ bày ba hàng áo mưa.
Bụng Chu Lẫm căng lên, cô gái này, đang nghĩ cái gì?
Ngắn ngủn một cái chớp mắt, Lâm Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến đêm đó Chu Lẫm bỏ dở giữa chừng, cách chăn cho cô cảm nhận được anh, nghĩ đến anh nói, anh sớm muộn gì cũng là của cô. Sau đó, lại nghĩ đến Diêu Tình cùng Chu Việt, nhân sinh vô thường, ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, vậy nên phải hảo hảo nắm chắc thời gian ở bên nhau, đừng để tiếc nuối.
Lâm Nguyệt nghiêng đầu, tay lại lặng lẽ kéo tay áo Chu Lẫm, kéo xong liền đi ra khỏi hàng, đi ra khỏi cửa.
Chu Lẫm nhìn chằm chằm vào cô, cô ngượng ngùng và khẩn trương, anh nhìn rất rõ ràng.
Ánh mắt trở lại trên kệ hàng, Chu Lẫm dùng sức xoa trán, loại này thời điểm lại dụ hoặc anh, thật tàn nhẫn.
“Tới lượt cậu kìa.” Khách hàng phía sau không kiên nhẫn thúc giục.
Chu Lẫm không để ý tới, duỗi tay lấy từ trên kệ hàng, chọn một hộp lớn nhất.
Cần dùng hay không, mua trước rồi nói.
/52
|