Tiểu Trinh đứng dưới bóng đèn tập trung tinh thần đọc một cuốn truyện tranh vẽ tay dày cộp, tốc độ lướt xem của cô ấy rất nhanh, ngón tay kẹp giữa những trang sách lật qua từng trang ta yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn cô ấy lật xong.
Ngẩng đầu lên thở ra một hơi dài, cô ấy chăm chú nhìn vào cuốn truyện tranh trong tay, đờ đẫn vài giây, định đặt nó về chỗ cũ. Cô ấy đang muốn mở ngăn kéo thì phát giác ra được sau lưng có người, nhanh chóng quay lại rồi lập tức cứng đờ: “Phong Linh!”, có chút cảm giác bất an, chột dạ do làm việc lén lút.
“Muộn lắm rồi, mau đi ngủ đi!”, ta không chút bận tâm cầm cuốn sách trong tay cô ấy lên, đặt trở lại vào trong ngăn kéo dưới bàn.
“Cậu cậu muộn thế này mới quay về.. đi vào… vì sao… không hề phát ra tiếng động gì vậy?”, cô ấy có chút gấp rút, cực lực bình ổn cảm xúc.
“Cậu đọc nhập tâm quá, không chú ý đó thôi!”, ta tiện miệng đáp, cũng chẳng thể nói với cô ấy là mình xuất hiện từ trong không khí.
“Ừm… vậy, không có chuyện gì mình… đi đây”, cô ấy vội đi ra ngoài cửa, dừng bước, hỏi, “Tiểu Phong, cuốn truyện tranh đó, cậu… câu chuyện bên trong… là cậu vẽ?”.
“Đúng vậy! Câu chuyện của mình.”
“Cảm giác như là thật, cõi U Minh, thẩm phán giả bị quên lãng, Tiểu Vũ, một mảnh vỡ linh hồn, Phong Linh… Dạ Lạc…”, cô ấy lắc đầu, “Thật buồn cười, chuyện như trong Nghìn lẻ một đêm thế này, làm sao có thể là thật được? Thần kinh của mình quá mẫn cảm rồi nhỉ!”, vừa nói vừa nhìn sang ta, “Tiểu Phong, câu chuyện của cậu rất kỳ diệu, ngủ ngon”.
Cửa đóng lại, ta ngẫm nghĩ lại chữ “Kỳ diệu” kia, cô ấy muốn nói “Kỳ lạ” phải không?
Âu Ngưng vẫn không có manh mối, Iris bên kia cũng không có tin tức xác thực nào. Trong lúc bọn họ đều đang nôn nóng như kiến bò trên chảo đối với chuyện Âu Ngung mất tích, ta xuất phát từ ý tốt đưa ra lời an ủi: “Cô ấy chẳng mấy chốc sẽ quay lại thôi”, Huyết Ma là con ma thông minh, biết chừng mực.
Một câu nói dẫn đến sự nghi hoặc và truy vấn của số đông, chẳng có cách nào, ta đành thêm vào hai chữ: “Đoán vậy”.
Giai Dĩnh đã đi học rồi, gặp mặt ta liền trở nên rất ngượng ngập. Cô ấy nói ít đi rất nhiều, ánh mắt nhìn ta rất lạnh nhạt, mấy cô gái cùng lớp liền trêu cô ấy là: “Chú chim sẻ ríu ríu rít rít thường ngày biến thành cô gái câm rồi sao? Đổi hình tượng, đi theo con đường của thục nữ? Hay là đã nhắm được công tử nhà nào rồi? Nào nói xem, anh ta đẹp trai thế nào…”.
Mấy cô gái thích hóng chuyện lần lượt sán đến: “Đã mấy ngày trời không đến lớp rồi, lẽ nào là đi theo đường người ta?”.
“Nhìn bộ đạng oán phụ xui xẻo thế này, không theo đuổi được sao?”
“Vậy thì có sao đâu chứ, Điền đại mỹ nữ của chúng ta trước nay kiên trì không bỏ cuộc, ngoan cường chiến đấu, đấu tranh đến cùng, nào có thể dễ dàng buông xuôi như vậy?”
“Không phải đối phương có vấn đề chứ?”
“Nói thế nào nhỉ?”
“Giai Dĩnh chẳng phải thích những câu chuyện quỷ quái sao? Có phải là cũng có một thiện nữ… không phải… là mỹ nam u hồn(1) đến không?”
“Oa…”, các cô gái ngạc nhiên thốt, tiếp sau đó chẳng biết ai nói một câu, “Lãng mạn thật đó!”.
“Khổ vì tình à!”
“Cũng đúng nhỉ, thực phù hợp với biểu cảm của Giai Dĩnh bây giờ, trong u oán có ẩn chứa sự bất lực chẳng biết làm sao, uyên ương mệnh khổ tình yêu không được như ý…”
“Các cậu đã nói đủ hay chưa vậy”, sắc mặt Giai Dĩnh trở nên rất khó coi.
“Giai Dĩnh, buổi trưa cùng nhau ăn cơm được không?”, ta vượt qua mấy dãy bàn đi đến trước mặt cô ấy đưa ra lời mời.
Mỗi lần đến giờ ăn cơm, trong nhà ăn luôn huyên náo ầm ĩ, chen chúc đầy người, ta bất ngờ gặp Hy Nhi đã lâu chưa gặp. Một cô gái hạnh phúc đến mức không biết dư vị sầu đau, bỗng hình thành lên sự đối lập rõ ràng với Giai Dĩnh. Hy Nhi nhìn ra được tâm trạng Giai Dĩnh không tốt, không nhiều lời linh tinh, thế là trên bàn ăn, cả ba người buồn rầu không nói.
“Tiểu Phong, Giai Dĩnh?”, Nghiêm Tuấn và Dĩ Tiên mỗi người bưng một đĩa đồ ăn đã gọi xong đến chỗ bọn ta.
Ta thắc mắc tại sao không thấy Tiểu Trác.
“Cậu ấy không nuốt nổi, muốn một mình yên tĩnh một chút, bây giờ không biết là đã đi đâu rồi, để cậu ấy phát tiết một chút cũng tốt”, sau đó, Nghiêm Tuấn ngồi xuống bên cạnh Giai Dĩnh, “Giai Dĩnh, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông, đã làm hòa với Tiểu Phong rồi?”.
“Khụ khụ.” Giai Dĩnh đang cúi đầu ăn cơm bị sặc.
“Tiểu Phong, hai cậu giận nhau sao?”, Hy Nhi lén lút hỏi ta. “Hình như… đúng vậy!”, ta không chắc chắn lắm.
“Có mâu thuẫn gì vậy, nói ra để bọn tôi hòa giải cho, để bên sai xin lỗi xong, chẳng phải sẽ ổn sao”, Dĩ Tiên ở bên cạnh ta lí trí phát ngôn.
“Tôi hỏi cả nửa ngày, cô ấy cũng không thèm để ý, Tiểu Phong, cô nói một chút đi, hai người các cô làm sao vậy? Ai chịu ấm ức, đừng kìm nén trong lòng mà!”, Nghiêm Tuấn thấy Giai Dĩnh không đáp lời, chuyển câu hỏi sang ta.
“Thực ra… là mình…”, nói thế nào đây?
“Do dự gì chứ? Cậu có còn coi bọn tôi là bạn thì cứ thoải mái nói ra đi.”
“…”, ta lẩn tránh mấy cặp mắt đang chiếu đến, nói với cô gái đang cúi đầu vân vê đôi đũa, “Giai Dĩnh, quên anh ta đi!”.
Tay cô ấy dừng lại, ngẩng đầu lên, toát lên sự tổn thương, không cam tâm và oán hận: “Cậu… cậu rất lợi hại”.
“Mình xin lỗi…”, đang xin lỗi, di động trong ba lô trên thành ghế rung lên, ta lấy ra, nhận cuộc gọi.. một lát sau, trước khi bọn họ kịp hỏi xảy ra chuyện gì, ta bỏ bữa cơm mới ăn được một nửa lại rời khỏi nhà ăn.
Có ngự linh sư tiếp cận Dạ trạch, mục đích rất rõ ràng, lần trước, Hú biểu thị một chút quan tâm đến người bị thương mà Iris nhắc đến kia, cậu ta còn sống, biết được kết giới xung quanh Dạ trạch, cố ý thả lỏng mấy ngày này, đang quan sát sao?
Lương Dĩ Tiên tìm cớ đi ra ngoài theo, lén lút bám đuôi. Bóng dáng trước mặt đi vào một tòa nhà thí nghiệm gần đó, cô ấy nhanh bước bám theo, vô cùng kinh ngạc, trong tòa nhà không có người! Phòng thí nghiệm tầng một đều đã khóa, không thể nào đi vào trong được…
Trong nhà chỉ có Ảo Nguyệt và A Mục, không lâu sau Tiểu Ly quay về, ta thu kết giới lại, trước sân có một chiếc xe màu trắng đang đỗ. Ta không thể không thừa nhận, gần đây Dạ trạch rất được hoan nghênh.
Một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết nhỏ gầy, dắt theo một thiếu niên ốm yếu sắc mặt trắng xanh nhưng không che giấu được ngũ quan đẹp đẽ vẻ bề ngoài chỉ trạc tuổi với Tiểu Ly.
Ta nhận ra cô gái trước mặt này, chính là người đã đóng giả Hoắc Nhàn Nhân trong bữa tiệc. Lúc này cô ta gắng hết sức thể hiện chính mình, không khó nhận ra tính cách trẻ con có vẻ nổi loạn chống đối lại cố làm ra vẻ chín chắn bên dưới lớp áo khoác ngoài nhàn nhã hiền thục. Cô ta có một đôi mắt nhạy bén, không khỏi khiến ta nhớ đến Tiểu Vũ, đôi mắt này, rất giống.
Thiếu nữ duyên dáng, thoải mái bắt tay với ta, tự xưng là Mạc Tân, thiếu niên cùng đến là em trai cô ta, Cẩm Phàm. Sau khi ngồi xuống, cô ta bưng một cốc trà xanh, chầm chậm nói vào chủ đề: “Em trai tôi là người bị hại trong sự việc xảy ra ở gần đây vào hơn nửa tháng trước, cậu ấy từ nhỏ thích mạo hiểm, nghe nói trong Phong Sơn gần Cốc Giang có một ngôi nhà cổ từ thời kỳ Dân Quốc, được đồn là hung trạch đệ nhất Cốc Giang, liền một mực muốn đến xem, còn đặc biệt lựa chọn đi vào buổi tối, nói là sẽ kích thích hơn. Sau đó nhân lúc tôi không chú ý, nó lẻn ra khỏi nhà, không ngờ lại gặp phải tên tội phạm truy nã đó, may mà cậu ấy mệnh lớn, nếu như cậu ấy…”, cô ta thút thít, “Tôi làm sao có thể ăn nói với người mẹ đã qua đời”.
Ta không lên tiếng, lời an ủi không nói ra nổi, cục diện quá quen thuộc! Đứa trẻ này giống Phong Linh ta ở phương diện diễn kịch.
“May mà có cảnh sát Iris, hung thủ đã bị xử lý theo pháp luật, nhưng em trai tôi đã làm mất chiếc nhẫn di vật mẹ tôi để lại cho cậu ấy rồi. Từ phía cảnh sát tôi biết được trên núi có người ở, liền muốn đợi đến khi thương thế của Cẩm Phàm chuyển biến tốt mới đưa cậu ấy đến, một là dẹp bỏ ý định thám hiểm gì đó của cậu ấy đi, hai là muốn nhờ vả các vị giúp đỡ tìm kiếm chiếc nhẫn bị mất kia, nó vô cùng quan trọng đối với chúng tôi…”, trong mắt lóe lên hy vọng khẩn thiết.
“Chị Phong Linh, chiếc nhẫn đó là di vật duy nhất của mẹ, chỉ trách em nhất thời lỗ mãng đã làm mất nó, em thật sự… thật sự rất hối hận. Chị Phong Linh giúp đỡ được không ạ? Em không thể thiếu chiếc nhẫn đó…”, Cẩm Phàm cúi đầu khẩn thiết cầu xin, cơ thể mang vết thương chưa khỏi khẽ run rẩy, càng trở nên đáng thương.
Nếu ta không đồng ý, thì có vẻ rất không có tình người.
“Vậy…”
“Tiền không phải là vấn đề, tìm được chiếc nhẫn, cô muốn bao nhiêu đều không thành vấn đề”, cô gái nhanh chóng đập tan do dự của ta, “Chủ yếu là chúng tôi không thông thuộc Phong Sơn, bình thường tôi lại bận rộn công việc, không có nhiều thời gian, cho nên chỉ có thể nhờ vả các cô sống ở nơi này”.
Ta trông có vẻ hám lợi như vậy sao?
Chú thích: 1 Thiện nữ u hồn: Tên một bộ phim được dựng theo một truyện trong bộ Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh. Thiện (sảnh) dáng vẻ xinh đẹp dễ thương.
Ngẩng đầu lên thở ra một hơi dài, cô ấy chăm chú nhìn vào cuốn truyện tranh trong tay, đờ đẫn vài giây, định đặt nó về chỗ cũ. Cô ấy đang muốn mở ngăn kéo thì phát giác ra được sau lưng có người, nhanh chóng quay lại rồi lập tức cứng đờ: “Phong Linh!”, có chút cảm giác bất an, chột dạ do làm việc lén lút.
“Muộn lắm rồi, mau đi ngủ đi!”, ta không chút bận tâm cầm cuốn sách trong tay cô ấy lên, đặt trở lại vào trong ngăn kéo dưới bàn.
“Cậu cậu muộn thế này mới quay về.. đi vào… vì sao… không hề phát ra tiếng động gì vậy?”, cô ấy có chút gấp rút, cực lực bình ổn cảm xúc.
“Cậu đọc nhập tâm quá, không chú ý đó thôi!”, ta tiện miệng đáp, cũng chẳng thể nói với cô ấy là mình xuất hiện từ trong không khí.
“Ừm… vậy, không có chuyện gì mình… đi đây”, cô ấy vội đi ra ngoài cửa, dừng bước, hỏi, “Tiểu Phong, cuốn truyện tranh đó, cậu… câu chuyện bên trong… là cậu vẽ?”.
“Đúng vậy! Câu chuyện của mình.”
“Cảm giác như là thật, cõi U Minh, thẩm phán giả bị quên lãng, Tiểu Vũ, một mảnh vỡ linh hồn, Phong Linh… Dạ Lạc…”, cô ấy lắc đầu, “Thật buồn cười, chuyện như trong Nghìn lẻ một đêm thế này, làm sao có thể là thật được? Thần kinh của mình quá mẫn cảm rồi nhỉ!”, vừa nói vừa nhìn sang ta, “Tiểu Phong, câu chuyện của cậu rất kỳ diệu, ngủ ngon”.
Cửa đóng lại, ta ngẫm nghĩ lại chữ “Kỳ diệu” kia, cô ấy muốn nói “Kỳ lạ” phải không?
Âu Ngưng vẫn không có manh mối, Iris bên kia cũng không có tin tức xác thực nào. Trong lúc bọn họ đều đang nôn nóng như kiến bò trên chảo đối với chuyện Âu Ngung mất tích, ta xuất phát từ ý tốt đưa ra lời an ủi: “Cô ấy chẳng mấy chốc sẽ quay lại thôi”, Huyết Ma là con ma thông minh, biết chừng mực.
Một câu nói dẫn đến sự nghi hoặc và truy vấn của số đông, chẳng có cách nào, ta đành thêm vào hai chữ: “Đoán vậy”.
Giai Dĩnh đã đi học rồi, gặp mặt ta liền trở nên rất ngượng ngập. Cô ấy nói ít đi rất nhiều, ánh mắt nhìn ta rất lạnh nhạt, mấy cô gái cùng lớp liền trêu cô ấy là: “Chú chim sẻ ríu ríu rít rít thường ngày biến thành cô gái câm rồi sao? Đổi hình tượng, đi theo con đường của thục nữ? Hay là đã nhắm được công tử nhà nào rồi? Nào nói xem, anh ta đẹp trai thế nào…”.
Mấy cô gái thích hóng chuyện lần lượt sán đến: “Đã mấy ngày trời không đến lớp rồi, lẽ nào là đi theo đường người ta?”.
“Nhìn bộ đạng oán phụ xui xẻo thế này, không theo đuổi được sao?”
“Vậy thì có sao đâu chứ, Điền đại mỹ nữ của chúng ta trước nay kiên trì không bỏ cuộc, ngoan cường chiến đấu, đấu tranh đến cùng, nào có thể dễ dàng buông xuôi như vậy?”
“Không phải đối phương có vấn đề chứ?”
“Nói thế nào nhỉ?”
“Giai Dĩnh chẳng phải thích những câu chuyện quỷ quái sao? Có phải là cũng có một thiện nữ… không phải… là mỹ nam u hồn(1) đến không?”
“Oa…”, các cô gái ngạc nhiên thốt, tiếp sau đó chẳng biết ai nói một câu, “Lãng mạn thật đó!”.
“Khổ vì tình à!”
“Cũng đúng nhỉ, thực phù hợp với biểu cảm của Giai Dĩnh bây giờ, trong u oán có ẩn chứa sự bất lực chẳng biết làm sao, uyên ương mệnh khổ tình yêu không được như ý…”
“Các cậu đã nói đủ hay chưa vậy”, sắc mặt Giai Dĩnh trở nên rất khó coi.
“Giai Dĩnh, buổi trưa cùng nhau ăn cơm được không?”, ta vượt qua mấy dãy bàn đi đến trước mặt cô ấy đưa ra lời mời.
Mỗi lần đến giờ ăn cơm, trong nhà ăn luôn huyên náo ầm ĩ, chen chúc đầy người, ta bất ngờ gặp Hy Nhi đã lâu chưa gặp. Một cô gái hạnh phúc đến mức không biết dư vị sầu đau, bỗng hình thành lên sự đối lập rõ ràng với Giai Dĩnh. Hy Nhi nhìn ra được tâm trạng Giai Dĩnh không tốt, không nhiều lời linh tinh, thế là trên bàn ăn, cả ba người buồn rầu không nói.
“Tiểu Phong, Giai Dĩnh?”, Nghiêm Tuấn và Dĩ Tiên mỗi người bưng một đĩa đồ ăn đã gọi xong đến chỗ bọn ta.
Ta thắc mắc tại sao không thấy Tiểu Trác.
“Cậu ấy không nuốt nổi, muốn một mình yên tĩnh một chút, bây giờ không biết là đã đi đâu rồi, để cậu ấy phát tiết một chút cũng tốt”, sau đó, Nghiêm Tuấn ngồi xuống bên cạnh Giai Dĩnh, “Giai Dĩnh, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông, đã làm hòa với Tiểu Phong rồi?”.
“Khụ khụ.” Giai Dĩnh đang cúi đầu ăn cơm bị sặc.
“Tiểu Phong, hai cậu giận nhau sao?”, Hy Nhi lén lút hỏi ta. “Hình như… đúng vậy!”, ta không chắc chắn lắm.
“Có mâu thuẫn gì vậy, nói ra để bọn tôi hòa giải cho, để bên sai xin lỗi xong, chẳng phải sẽ ổn sao”, Dĩ Tiên ở bên cạnh ta lí trí phát ngôn.
“Tôi hỏi cả nửa ngày, cô ấy cũng không thèm để ý, Tiểu Phong, cô nói một chút đi, hai người các cô làm sao vậy? Ai chịu ấm ức, đừng kìm nén trong lòng mà!”, Nghiêm Tuấn thấy Giai Dĩnh không đáp lời, chuyển câu hỏi sang ta.
“Thực ra… là mình…”, nói thế nào đây?
“Do dự gì chứ? Cậu có còn coi bọn tôi là bạn thì cứ thoải mái nói ra đi.”
“…”, ta lẩn tránh mấy cặp mắt đang chiếu đến, nói với cô gái đang cúi đầu vân vê đôi đũa, “Giai Dĩnh, quên anh ta đi!”.
Tay cô ấy dừng lại, ngẩng đầu lên, toát lên sự tổn thương, không cam tâm và oán hận: “Cậu… cậu rất lợi hại”.
“Mình xin lỗi…”, đang xin lỗi, di động trong ba lô trên thành ghế rung lên, ta lấy ra, nhận cuộc gọi.. một lát sau, trước khi bọn họ kịp hỏi xảy ra chuyện gì, ta bỏ bữa cơm mới ăn được một nửa lại rời khỏi nhà ăn.
Có ngự linh sư tiếp cận Dạ trạch, mục đích rất rõ ràng, lần trước, Hú biểu thị một chút quan tâm đến người bị thương mà Iris nhắc đến kia, cậu ta còn sống, biết được kết giới xung quanh Dạ trạch, cố ý thả lỏng mấy ngày này, đang quan sát sao?
Lương Dĩ Tiên tìm cớ đi ra ngoài theo, lén lút bám đuôi. Bóng dáng trước mặt đi vào một tòa nhà thí nghiệm gần đó, cô ấy nhanh bước bám theo, vô cùng kinh ngạc, trong tòa nhà không có người! Phòng thí nghiệm tầng một đều đã khóa, không thể nào đi vào trong được…
Trong nhà chỉ có Ảo Nguyệt và A Mục, không lâu sau Tiểu Ly quay về, ta thu kết giới lại, trước sân có một chiếc xe màu trắng đang đỗ. Ta không thể không thừa nhận, gần đây Dạ trạch rất được hoan nghênh.
Một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết nhỏ gầy, dắt theo một thiếu niên ốm yếu sắc mặt trắng xanh nhưng không che giấu được ngũ quan đẹp đẽ vẻ bề ngoài chỉ trạc tuổi với Tiểu Ly.
Ta nhận ra cô gái trước mặt này, chính là người đã đóng giả Hoắc Nhàn Nhân trong bữa tiệc. Lúc này cô ta gắng hết sức thể hiện chính mình, không khó nhận ra tính cách trẻ con có vẻ nổi loạn chống đối lại cố làm ra vẻ chín chắn bên dưới lớp áo khoác ngoài nhàn nhã hiền thục. Cô ta có một đôi mắt nhạy bén, không khỏi khiến ta nhớ đến Tiểu Vũ, đôi mắt này, rất giống.
Thiếu nữ duyên dáng, thoải mái bắt tay với ta, tự xưng là Mạc Tân, thiếu niên cùng đến là em trai cô ta, Cẩm Phàm. Sau khi ngồi xuống, cô ta bưng một cốc trà xanh, chầm chậm nói vào chủ đề: “Em trai tôi là người bị hại trong sự việc xảy ra ở gần đây vào hơn nửa tháng trước, cậu ấy từ nhỏ thích mạo hiểm, nghe nói trong Phong Sơn gần Cốc Giang có một ngôi nhà cổ từ thời kỳ Dân Quốc, được đồn là hung trạch đệ nhất Cốc Giang, liền một mực muốn đến xem, còn đặc biệt lựa chọn đi vào buổi tối, nói là sẽ kích thích hơn. Sau đó nhân lúc tôi không chú ý, nó lẻn ra khỏi nhà, không ngờ lại gặp phải tên tội phạm truy nã đó, may mà cậu ấy mệnh lớn, nếu như cậu ấy…”, cô ta thút thít, “Tôi làm sao có thể ăn nói với người mẹ đã qua đời”.
Ta không lên tiếng, lời an ủi không nói ra nổi, cục diện quá quen thuộc! Đứa trẻ này giống Phong Linh ta ở phương diện diễn kịch.
“May mà có cảnh sát Iris, hung thủ đã bị xử lý theo pháp luật, nhưng em trai tôi đã làm mất chiếc nhẫn di vật mẹ tôi để lại cho cậu ấy rồi. Từ phía cảnh sát tôi biết được trên núi có người ở, liền muốn đợi đến khi thương thế của Cẩm Phàm chuyển biến tốt mới đưa cậu ấy đến, một là dẹp bỏ ý định thám hiểm gì đó của cậu ấy đi, hai là muốn nhờ vả các vị giúp đỡ tìm kiếm chiếc nhẫn bị mất kia, nó vô cùng quan trọng đối với chúng tôi…”, trong mắt lóe lên hy vọng khẩn thiết.
“Chị Phong Linh, chiếc nhẫn đó là di vật duy nhất của mẹ, chỉ trách em nhất thời lỗ mãng đã làm mất nó, em thật sự… thật sự rất hối hận. Chị Phong Linh giúp đỡ được không ạ? Em không thể thiếu chiếc nhẫn đó…”, Cẩm Phàm cúi đầu khẩn thiết cầu xin, cơ thể mang vết thương chưa khỏi khẽ run rẩy, càng trở nên đáng thương.
Nếu ta không đồng ý, thì có vẻ rất không có tình người.
“Vậy…”
“Tiền không phải là vấn đề, tìm được chiếc nhẫn, cô muốn bao nhiêu đều không thành vấn đề”, cô gái nhanh chóng đập tan do dự của ta, “Chủ yếu là chúng tôi không thông thuộc Phong Sơn, bình thường tôi lại bận rộn công việc, không có nhiều thời gian, cho nên chỉ có thể nhờ vả các cô sống ở nơi này”.
Ta trông có vẻ hám lợi như vậy sao?
Chú thích: 1 Thiện nữ u hồn: Tên một bộ phim được dựng theo một truyện trong bộ Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh. Thiện (sảnh) dáng vẻ xinh đẹp dễ thương.
/150
|