Một đạo hồng quang xẹt qua, tiên kiếm Xích Oanh bay vòng trở lại đẩy ra ba thanh trường kiếm đang đâm vào Thanh Y. Xích Oanh chính là tiên binh trong tay của Tử Vi chân nhân khi còn trẻ, vật phàm sao có thể sánh bằng được? Không nói đến các dị năng khác, chỉ tính sự bén nhọn của nó cũng đã hạng nhất, khó bề tưởng tượng nổi rồi. Khi tiếp xúc cùng với ba thanh trường kiếm, Xích Oanh tức khắc đã để lại trên thân hai thanh kiếm mấy lỗ hổng, còn suýt nữa chém đứt đôi một thanh còn lại chất lượng hơi kém hơn, điều này là do đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần thực sự còn quá thấp nên cũng chỉ phát huy được một, hai thành uy lực của Xích Oanh mà thôi.
Nhưng xung quanh hai người hàn quang lóng lánh, ngân hoa lưu động, đao thương kiếm kích, búa rìu câu xiên đều ào ào công kích tới, đâu phải chỉ có bảy, tám thành đâu?
Mắt thấy một cây trường thương màu vàng óng như độc long đang đâm tới sau lưng Thanh Y, Kỷ Nhược Trần đồng tử co rụt lại, tay phái nhanh như điện kéo Thanh Y vào trong lòng mình, tay trái vỗ về hướng trường thương!
Nhưng tại trong sát na tả chưởng khó khăn lắm mới vỗ tới được trường thương, trong mắt gã đột nhiên hiện lên một tia do dự, rốt cuộc biến vỗ thành ngăn, giơ cẳng tay lên trước ngăn cản rồi hẩy trường thương đang lao tới xẹt qua bên người Thanh Y. Nhưng do đạo hạnh của tên mập chủ cây trường thương cũng khá mạnh mẽ, y thấy thế hét lớn một tiếng, trên mặt lóe lên kim quang, thương phong đã lưu lại trên cánh tay Kỷ Nhược Trần một vết rách sâu.
Kỷ Nhược Trần lại coi vết thương đó như không phải trên người mình, ngón út và ngón áp út thu lại, trong sát na niệp một pháp quyết, một đạo lam điện bắn ra từ trên ngón trỏ kích lên Xích Kim Trường thương. Trường thương trong nháy mắt bị điện hỏa tí ti che kín, tên mập bị điện hỏa kích phải, động tác lập tức bị đình trệ nhưng liền đó cũng hồi phục lại năng lực cử động.
Kinh nghiệm lâm chiến của Kỷ Nhược Trần hiển nhiên rất phong phú, cơ hội tốt thế này sao gã đồng ý bỏ lỡ cho được? Trước mắt tên mập lóe lên hồng quang, lập tức thét lớn một tiếng, Xích Oanh đã để lại trước ngực y một vết máu, trên mặt y tức thì hiện lên sự sợ hãi, sau đó cũng giống như hai tên đồng bạn đã bị Xích Oanh gây thương tích, ngã qụy ra đất, cũng đã không còn biết đến việc đời.
Kỷ Nhược Trần ôm lấy Thanh Y xoay mạnh một vòng để cùng nàng thay đổi phương hướng, liền đó kêu lên một tiếng đau đớn, phía sau lưng đã bị một thanh Cửu Hoàn Bát Phong đao chém mạnh một nhát sâu có thể thấy được xương! sắc mặt Kỷ Nhược Trần tái nhợt, tay trái vung lên một trảo thu Xích Oanh vào trong tay, sau đó lăng không mang theo Thanh Y như thiểm điện lui về phía sau ba bước, cố gắng xuyên qua giữa rừng đao kiếm, đoạn cũng không quay đầu lại, tay trái vung về phía sau!
Một tiếng 'phập' nhỏ vang lên, Xích Oanh đâm xuyên qua tên đánh lên sau lưng lúc nãy, nhưng trên người Kỷ Nhược Trần lại thêm ba vết thương nữa.
Bọn người đột kích hình như cũng bị màn dũng mãnh vừa rồi của Kỷ Nhược Trần làm khiếp sợ, nhất loạt lui về phía sau một bước. Trên mặt Kỷ Nhược Trần đã không còn màu máu, những vết thương trên người cũng lóng lánh ánh sáng màu vàng kim nhạt, hiển nhiên là năng lực của đan dược đang trợ giúp gã kiềm chế vết thương.
Nhưng vết thương trên người gã thực sự rất nhiều, khi kịch chiến lại hao lực quá độ, công dụng của tiên đan cũng không đủ để che hết các vết thương chi chít trên người gã nên các vết thương này đang thấm ra máu. Mặc dù máu chảy ra như tơ nhưng do vết thương nhiều, lúc này gã đã cảm thấy hơi đầu váng mắt hoa rồi
Bọn người đột kích chừng hơn mười tên, quần áo chỉnh tề, xem ra thuộc về một môn phái cũng không tính quá nhỏ. Lúc nàv một tên thanh niên trong bọn nhìn qua chừng hai mươi tuổi đi ra, giơ kiếm quát lên:
- Tiểu tặc vô sỉ, dám liên tiếp hại sư huynh của ta! Hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát! Nếu như ngươi bó tay chịu trói, theo ta trở về núi đợi xử lý, ta có thể miễn cho ngươi đỡ phải chết tại chỗ!
Kỷ Nhược Trần thản nhiên cười, nhìn qua tên thanh niên kia, nói:
- Từ lâu ta đã nói qua, ta chính là đệ tử của Đạo Đức tông, nhưng các ngươi vẫn cứ làm khó dễ. La Nhiên môn năm gần đây quật khởi giang hồ, thanh uy ngày càng thịnh đúng là không sai, nhưng nếu như ngay cả Đạo Đức tông cũng không để vào mắt, sợ rằng sẽ khiến người cười đến chết.
Tên thanh niên không giận mà còn cười, quát lên:
- Thực sự là mắc cười! Nếu ngươi là đệ tử Đạo Đức tông, ta đáy chính là Tử Vi chân nhân! Nếu như ngươi thực sự là đệ tử của Đạo Đức tông, vì sao lại đi giúp đỡ cho thứ yêu vật này? Ta thấy ngươi chẳng qua là một tên háo sắc giả danh lừa bịp, nhìn trúng mỹ sắc của con yêu nữ này nên mới giả mạo đệ tử Đạo Đức tông chứ gì! Đừng có mà nói nhiều nữa, mau mau bó tay chịu trói, La Nhiên môn của ta là danh môn đại phái, sau khi trở về núi chưởng môn sẽ cho ngươi một cái công đạo!
Hắn còn chưa nói hết, một người đàn ông trung niên mặc đạo trang phía sau Kỷ Nhược Trần lặng lẽ giơ lên một tấm hoàng phù, trong miệng lẩm bầm, ngón tay phải liền chỉ về phía Kỷ Nhược Trần.
Hoàng phù nhanh chóng cháy rụi, trên ngón tay tên đạo sĩ kia đã sáng lên kim mang mờ mờ, trong giây lát quang mang càng thêm sáng rực, một luồng chân hỏa như tật phong mưa rào ập tới Kỷ Nhược Trần nhưng Kỷ Nhược Trần dường như vẫn chưa phát giác ra!
Thanh Y đang tựa ở trong lòng Kỷ Nhược Trần, vừa lúc thấy được tên đạo sĩ đang muốn đánh lén từ phía sau, động tác của tên đạo sĩ kia cực nhanh, khi nàng vừa phát hiện thì chân hỏa đã công tới rồi! Thanh Y hoảng loạn liền nghiêng đầu phất một cái, mái tóc đen trên đầu rủ xuống, sau đó rớt ra một sợi tóc, gặp gió nó phất phơ, kế tiếp nó to và dài thêm, mỗi khi nó dài ra thì mọc ra một đốt, xung quanh mọc chi chít các cánh hoa sắc nhọn như vảy lân. Chỉ trong tích tắc, từ một sợi tóc đen phong tình vô hạn đã hóa thành một cây roi dài đến hai trượng!
Thanh Y hơi rung cổ tay, trường tiên đột nhiên như có sinh mệnh dựng thẳng lên, như một con hắc long đang dương nanh múa vuốt! Trên trường tiên quang hoa lưu động, trong nháy mắt phân ra chín viên lôi cầu màu xanh xếp thành một đường thẳng tắp, nghênh tiếp đạo tam muội chân hỏa phát ra từ đầu ngón tay của tên đạo sĩ.
Viên thanh lôi đầu tiên đã ngăn trở thế tiến của chân hỏa, tới viên thanh lôi thứ hai đã làm nổ tung chân hỏa tan biến không còn gì, bảy viên thanh lôi tiếp theo cái sau nối đuôi cái trước lao đến người tên đạo sĩ rồi phát nổ, tên đạo sĩ kia cũng không kịp rên một tiếng, ngửa mặt lên trời rồi ngã vật ra đất, từ đó đã không phát ra tiếng động gì nữa, chắc đã đi luân hồi rồi
Thanh Y thét a một tiếng kinh hãi, trong nháy mắt trên mặt đã không còn màu máu, vùi đầu nằm vào trong lòng Kỷ Nhược Trần, hai vai khẽ run lên, cũng không dám nhìn tên đạo sĩ kia chết sống thế nào.
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, trong tĩnh lặng lại có ngọn lửa mãnh liệt đang cháy hừng hực!
Bọn đệ tử của La Nhiên môn vẫn chưa thèm nhìn vào mấy tên đồng môn đang ngã trên mặt đất đến một cái, hơn mười ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào một thứ, chính là cây trường tiên dài hai trượng trong tay Thanh Y!
Tu vi của đạo nhân đã đánh lén Kỷ Nhược Trần cũng không thấp, đòn Chân Hỏa chú sở trường của lão không ngờ dễ dàng bị gãy nát trước thanh lôi, toàn bộ không có lực chống lại, điều đó có thể thấy được uy lực của thanh lôi thế nào. Cùng là người tu đạo, chúng đệ tử của La Nhiên môn đã sớm nhìn ra đạo hạnh của Thanh Y rất thâm thúy, có thể tu thành hình người đã là một việc rất khó tin rồi, khi nhìn thần sắc lúc này của nàng lại giống như là một con chim non chưa bao giờ từng giết người, mà thứ phát ra chín viên thanh lôi uy lực vô cùng đó chính là do công lao của cây trường tiên kia.
Nếu nhìn nhận như vậy, cây trường tiên này so với tiên kiếm Xích Oanh của Kỷ Nhược Trần phải tốt hơn rất nhiều. Bất cứ một người tu đạo nào nếu như đạt được cây Lôi tiên này, uy lực và sức mạnh đâu chỉ tăng gấp bội?
Thanh Y hoàn toàn không hề biết sự hiểm ác đáng sợ của nhân tâm thế gian, cánh tay phải trắng như tuyết khẽ run lên nhè nhẹ, ngón tay buông lỏng, không ngờ đã làm rơi cây Lôi tiên dưới ánh mắt thèm nhỏ dài của muôn người, chuyển qua nắm chặt vạt áo của Kỷ Nhược Trần, nhẹ nhàng hỏi:
- Hắn... hắn đã chết chưa?
Lôi tiên lặng yên rơi xuống đất, cán roi dài hơn nửa thước uốn quanh như một con hắc long, nhìn lên trông rất sống động, hình như đang muốn phá không bay đi. Cán roi rớt xuống đất, rốt cuộc phát ra một tiếng 'thịch' nhỏ vang lên. Thanh âm bé nhỏ không đáng kể này khi rơi vào trong tai những người xung quanh lại như tiếng chuông lớn, âm vang của nó đủ để quán thông thiên địa!
Giờ này khắc này, cây Lôi tiên đã là vật vô chủ, nó đang đợi người chủ nhân mới xuất hiện.
Mấy tên đệ tử La Nhiên môn từ trên xuống dưới gian nan nuốt nước một ngụm nước bọt mới làm trơn cái cổ họng khô khốc đến muốn phát hỏa. Nhưng ngọn lửa ở trong lòng vẫn thúc dục họ không tự chủ được bước lên trước nửa bước. Mãi cho đến một đạo ánh mắt sắc bén truyền đến từ bên cạnh, họ mới nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của tên thanh niên kia, tất cả kinh hãi ngượng ngùng lùi trở lại.
Kỷ Nhược Trần thầm than một tiếng, biết Thanh Y vẫn chưa thấy rõ vẻ tham lam trong mắt của mọi người xung quanh, cho dù thấy được cũng sẽ không hiểu. Nàng càng không thể nhìn ra được sát khí đã chợt lóe lên trong mắt mình rồi biến mất khi tên đạo sĩ kia đánh lén, vì vậy xoa xoa đầu Thanh Y, trấn an:
- Yên tâm, hắn không chết được đâu.
Lúc này Thanh Y mới cảm thấy tâm ổn định hơn, nhẹ nhàng gật đầu nhưng đôi tay vẫn nắm chặt y phục của Kỷ Nhược Trần, không chịu thả lỏng nó ra dù chỉ chốc lát.
Nhưng xung quanh hai người hàn quang lóng lánh, ngân hoa lưu động, đao thương kiếm kích, búa rìu câu xiên đều ào ào công kích tới, đâu phải chỉ có bảy, tám thành đâu?
Mắt thấy một cây trường thương màu vàng óng như độc long đang đâm tới sau lưng Thanh Y, Kỷ Nhược Trần đồng tử co rụt lại, tay phái nhanh như điện kéo Thanh Y vào trong lòng mình, tay trái vỗ về hướng trường thương!
Nhưng tại trong sát na tả chưởng khó khăn lắm mới vỗ tới được trường thương, trong mắt gã đột nhiên hiện lên một tia do dự, rốt cuộc biến vỗ thành ngăn, giơ cẳng tay lên trước ngăn cản rồi hẩy trường thương đang lao tới xẹt qua bên người Thanh Y. Nhưng do đạo hạnh của tên mập chủ cây trường thương cũng khá mạnh mẽ, y thấy thế hét lớn một tiếng, trên mặt lóe lên kim quang, thương phong đã lưu lại trên cánh tay Kỷ Nhược Trần một vết rách sâu.
Kỷ Nhược Trần lại coi vết thương đó như không phải trên người mình, ngón út và ngón áp út thu lại, trong sát na niệp một pháp quyết, một đạo lam điện bắn ra từ trên ngón trỏ kích lên Xích Kim Trường thương. Trường thương trong nháy mắt bị điện hỏa tí ti che kín, tên mập bị điện hỏa kích phải, động tác lập tức bị đình trệ nhưng liền đó cũng hồi phục lại năng lực cử động.
Kinh nghiệm lâm chiến của Kỷ Nhược Trần hiển nhiên rất phong phú, cơ hội tốt thế này sao gã đồng ý bỏ lỡ cho được? Trước mắt tên mập lóe lên hồng quang, lập tức thét lớn một tiếng, Xích Oanh đã để lại trước ngực y một vết máu, trên mặt y tức thì hiện lên sự sợ hãi, sau đó cũng giống như hai tên đồng bạn đã bị Xích Oanh gây thương tích, ngã qụy ra đất, cũng đã không còn biết đến việc đời.
Kỷ Nhược Trần ôm lấy Thanh Y xoay mạnh một vòng để cùng nàng thay đổi phương hướng, liền đó kêu lên một tiếng đau đớn, phía sau lưng đã bị một thanh Cửu Hoàn Bát Phong đao chém mạnh một nhát sâu có thể thấy được xương! sắc mặt Kỷ Nhược Trần tái nhợt, tay trái vung lên một trảo thu Xích Oanh vào trong tay, sau đó lăng không mang theo Thanh Y như thiểm điện lui về phía sau ba bước, cố gắng xuyên qua giữa rừng đao kiếm, đoạn cũng không quay đầu lại, tay trái vung về phía sau!
Một tiếng 'phập' nhỏ vang lên, Xích Oanh đâm xuyên qua tên đánh lên sau lưng lúc nãy, nhưng trên người Kỷ Nhược Trần lại thêm ba vết thương nữa.
Bọn người đột kích hình như cũng bị màn dũng mãnh vừa rồi của Kỷ Nhược Trần làm khiếp sợ, nhất loạt lui về phía sau một bước. Trên mặt Kỷ Nhược Trần đã không còn màu máu, những vết thương trên người cũng lóng lánh ánh sáng màu vàng kim nhạt, hiển nhiên là năng lực của đan dược đang trợ giúp gã kiềm chế vết thương.
Nhưng vết thương trên người gã thực sự rất nhiều, khi kịch chiến lại hao lực quá độ, công dụng của tiên đan cũng không đủ để che hết các vết thương chi chít trên người gã nên các vết thương này đang thấm ra máu. Mặc dù máu chảy ra như tơ nhưng do vết thương nhiều, lúc này gã đã cảm thấy hơi đầu váng mắt hoa rồi
Bọn người đột kích chừng hơn mười tên, quần áo chỉnh tề, xem ra thuộc về một môn phái cũng không tính quá nhỏ. Lúc nàv một tên thanh niên trong bọn nhìn qua chừng hai mươi tuổi đi ra, giơ kiếm quát lên:
- Tiểu tặc vô sỉ, dám liên tiếp hại sư huynh của ta! Hôm nay ngươi đừng hòng chạy thoát! Nếu như ngươi bó tay chịu trói, theo ta trở về núi đợi xử lý, ta có thể miễn cho ngươi đỡ phải chết tại chỗ!
Kỷ Nhược Trần thản nhiên cười, nhìn qua tên thanh niên kia, nói:
- Từ lâu ta đã nói qua, ta chính là đệ tử của Đạo Đức tông, nhưng các ngươi vẫn cứ làm khó dễ. La Nhiên môn năm gần đây quật khởi giang hồ, thanh uy ngày càng thịnh đúng là không sai, nhưng nếu như ngay cả Đạo Đức tông cũng không để vào mắt, sợ rằng sẽ khiến người cười đến chết.
Tên thanh niên không giận mà còn cười, quát lên:
- Thực sự là mắc cười! Nếu ngươi là đệ tử Đạo Đức tông, ta đáy chính là Tử Vi chân nhân! Nếu như ngươi thực sự là đệ tử của Đạo Đức tông, vì sao lại đi giúp đỡ cho thứ yêu vật này? Ta thấy ngươi chẳng qua là một tên háo sắc giả danh lừa bịp, nhìn trúng mỹ sắc của con yêu nữ này nên mới giả mạo đệ tử Đạo Đức tông chứ gì! Đừng có mà nói nhiều nữa, mau mau bó tay chịu trói, La Nhiên môn của ta là danh môn đại phái, sau khi trở về núi chưởng môn sẽ cho ngươi một cái công đạo!
Hắn còn chưa nói hết, một người đàn ông trung niên mặc đạo trang phía sau Kỷ Nhược Trần lặng lẽ giơ lên một tấm hoàng phù, trong miệng lẩm bầm, ngón tay phải liền chỉ về phía Kỷ Nhược Trần.
Hoàng phù nhanh chóng cháy rụi, trên ngón tay tên đạo sĩ kia đã sáng lên kim mang mờ mờ, trong giây lát quang mang càng thêm sáng rực, một luồng chân hỏa như tật phong mưa rào ập tới Kỷ Nhược Trần nhưng Kỷ Nhược Trần dường như vẫn chưa phát giác ra!
Thanh Y đang tựa ở trong lòng Kỷ Nhược Trần, vừa lúc thấy được tên đạo sĩ đang muốn đánh lén từ phía sau, động tác của tên đạo sĩ kia cực nhanh, khi nàng vừa phát hiện thì chân hỏa đã công tới rồi! Thanh Y hoảng loạn liền nghiêng đầu phất một cái, mái tóc đen trên đầu rủ xuống, sau đó rớt ra một sợi tóc, gặp gió nó phất phơ, kế tiếp nó to và dài thêm, mỗi khi nó dài ra thì mọc ra một đốt, xung quanh mọc chi chít các cánh hoa sắc nhọn như vảy lân. Chỉ trong tích tắc, từ một sợi tóc đen phong tình vô hạn đã hóa thành một cây roi dài đến hai trượng!
Thanh Y hơi rung cổ tay, trường tiên đột nhiên như có sinh mệnh dựng thẳng lên, như một con hắc long đang dương nanh múa vuốt! Trên trường tiên quang hoa lưu động, trong nháy mắt phân ra chín viên lôi cầu màu xanh xếp thành một đường thẳng tắp, nghênh tiếp đạo tam muội chân hỏa phát ra từ đầu ngón tay của tên đạo sĩ.
Viên thanh lôi đầu tiên đã ngăn trở thế tiến của chân hỏa, tới viên thanh lôi thứ hai đã làm nổ tung chân hỏa tan biến không còn gì, bảy viên thanh lôi tiếp theo cái sau nối đuôi cái trước lao đến người tên đạo sĩ rồi phát nổ, tên đạo sĩ kia cũng không kịp rên một tiếng, ngửa mặt lên trời rồi ngã vật ra đất, từ đó đã không phát ra tiếng động gì nữa, chắc đã đi luân hồi rồi
Thanh Y thét a một tiếng kinh hãi, trong nháy mắt trên mặt đã không còn màu máu, vùi đầu nằm vào trong lòng Kỷ Nhược Trần, hai vai khẽ run lên, cũng không dám nhìn tên đạo sĩ kia chết sống thế nào.
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, trong tĩnh lặng lại có ngọn lửa mãnh liệt đang cháy hừng hực!
Bọn đệ tử của La Nhiên môn vẫn chưa thèm nhìn vào mấy tên đồng môn đang ngã trên mặt đất đến một cái, hơn mười ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào một thứ, chính là cây trường tiên dài hai trượng trong tay Thanh Y!
Tu vi của đạo nhân đã đánh lén Kỷ Nhược Trần cũng không thấp, đòn Chân Hỏa chú sở trường của lão không ngờ dễ dàng bị gãy nát trước thanh lôi, toàn bộ không có lực chống lại, điều đó có thể thấy được uy lực của thanh lôi thế nào. Cùng là người tu đạo, chúng đệ tử của La Nhiên môn đã sớm nhìn ra đạo hạnh của Thanh Y rất thâm thúy, có thể tu thành hình người đã là một việc rất khó tin rồi, khi nhìn thần sắc lúc này của nàng lại giống như là một con chim non chưa bao giờ từng giết người, mà thứ phát ra chín viên thanh lôi uy lực vô cùng đó chính là do công lao của cây trường tiên kia.
Nếu nhìn nhận như vậy, cây trường tiên này so với tiên kiếm Xích Oanh của Kỷ Nhược Trần phải tốt hơn rất nhiều. Bất cứ một người tu đạo nào nếu như đạt được cây Lôi tiên này, uy lực và sức mạnh đâu chỉ tăng gấp bội?
Thanh Y hoàn toàn không hề biết sự hiểm ác đáng sợ của nhân tâm thế gian, cánh tay phải trắng như tuyết khẽ run lên nhè nhẹ, ngón tay buông lỏng, không ngờ đã làm rơi cây Lôi tiên dưới ánh mắt thèm nhỏ dài của muôn người, chuyển qua nắm chặt vạt áo của Kỷ Nhược Trần, nhẹ nhàng hỏi:
- Hắn... hắn đã chết chưa?
Lôi tiên lặng yên rơi xuống đất, cán roi dài hơn nửa thước uốn quanh như một con hắc long, nhìn lên trông rất sống động, hình như đang muốn phá không bay đi. Cán roi rớt xuống đất, rốt cuộc phát ra một tiếng 'thịch' nhỏ vang lên. Thanh âm bé nhỏ không đáng kể này khi rơi vào trong tai những người xung quanh lại như tiếng chuông lớn, âm vang của nó đủ để quán thông thiên địa!
Giờ này khắc này, cây Lôi tiên đã là vật vô chủ, nó đang đợi người chủ nhân mới xuất hiện.
Mấy tên đệ tử La Nhiên môn từ trên xuống dưới gian nan nuốt nước một ngụm nước bọt mới làm trơn cái cổ họng khô khốc đến muốn phát hỏa. Nhưng ngọn lửa ở trong lòng vẫn thúc dục họ không tự chủ được bước lên trước nửa bước. Mãi cho đến một đạo ánh mắt sắc bén truyền đến từ bên cạnh, họ mới nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của tên thanh niên kia, tất cả kinh hãi ngượng ngùng lùi trở lại.
Kỷ Nhược Trần thầm than một tiếng, biết Thanh Y vẫn chưa thấy rõ vẻ tham lam trong mắt của mọi người xung quanh, cho dù thấy được cũng sẽ không hiểu. Nàng càng không thể nhìn ra được sát khí đã chợt lóe lên trong mắt mình rồi biến mất khi tên đạo sĩ kia đánh lén, vì vậy xoa xoa đầu Thanh Y, trấn an:
- Yên tâm, hắn không chết được đâu.
Lúc này Thanh Y mới cảm thấy tâm ổn định hơn, nhẹ nhàng gật đầu nhưng đôi tay vẫn nắm chặt y phục của Kỷ Nhược Trần, không chịu thả lỏng nó ra dù chỉ chốc lát.
/522
|