Trần Duyên

Chương 92 - Sao Phải Chịu Cuồng Phong Bạo Vũ 7

/522


Kỷ Nhược Trần thu thập xong tát cả các đồ vật chế thuốc, nói:

Nơi này cách Lợi châu không xa, qua Lợi châu đi về phía bắc chính là Vân Vụ sơn. Nơi đây cũng là nơi cho yêu tộc cư chú. Ta chỉ có thể đưa ngươi tới đó. Tu vi của ngươi quá thấp, sau này không nên tùy ý tới chỗ của người tu đạo.

Thanh Y tiểu yêu hỏi: Công tử muốn đi đâu?

Kỷ Nhược Trần nói: Sau khi đưa ngươi tới đó xong, ta muốn đi Lạc Dương.

Thanh y lập tức nói: Vậy ta cũng theo công tử tới Lạc Dương là được rồi.

Kỷ Nhược Trần nhìn thanh y, kinh ngạc nói: Ngươi đi Lạc Dương làm cái gì? Nơi đó toàn là người tu đạo, ngươi không tiếc mạng sống của mình nữa hay sao?

Hắn tuy nói như vậy, nhưng mà hai tờ phù chú màu máu đã được thu lại vào trong Huyền Tâm giới chỉ. Hắn thực sự là không rõ ràng, Thanh Y tiểu yêu này dùng khổ nhục kế, dẫn hắn tới chân núi Vân Vụ sơn mới đúng.

Hiện giờ nàng chẳng những không đồng ý, mà còn định theo mình tới Lạc Dương?

Thanh Y tiểu yêu khẽ cười nói: Công tử không cần lo lắng. Tu vi của ta mặc dù thấp nhưng mà đã học được thủ thuật che giấu yêu khí của mình. Sẽ không mang lại phiền phức cho công tử.

Kỷ Nhược Trần cười cười nói: Chuyện này không thành vấn đề. Nhưng mà ngươi theo ta tới Lạc Dương làm cái gì?

Thanh Y tiều yêu lắc đầu nói: Chuyện này ư. ta cũng không biết.

Tiểu miếu này cách Lợi châu chừng 400 dặm. Nơi đây mặc dù là núi non trùng điệp nhưng không có yêu vật mãnh thú gì. Đối vói nhân sĩ tu đạo mà nói, đây mới là đường rộng thênh thang.

Đêm xuống, Kỷ Nhược Trần và Thanh Y đã đứng ở bên trong thành Lợi châu, chọn một khách điếm để ở.

Sau khi thu xếp xong mọi chuyện thì đã là nửa đêm. Kỷ Nhược Trần nằm ở trên giường, hít thật sâu một hơi, chuẩn bị thanh tu thì cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng đập cửa, sau đó truyền tới thanh âm của Thanh Y: Công tử, có thể vào không?

Kỷ Nhược Trần đứng dậy mở cửa phòng, Thanh Y tiểu yêu bước vào bên trong, nàng đứng giữa phòng, ánh mắt nhìn vào chỗ cái giường, tươi cười nói: Công tử, ở xung quanh đây toàn là nhân khí... ta có chút sợ.

Kỷ Nhược Trần mỉm cười nói: Vậy thì ngươi ở nơi này nghỉ ngơi cũng được.

Thanh Y Tiểu yêu không khách khí, lập tức hoan hô một tiếng, nhảy lên giường, ở giữa lấy đầu ngón tay vạch một đường giữa giường nói:

Mỗi người một nửa, không được qua vạch, nếu như vượt qua tức là cầm thú!

Kỷ Nhược Trần thật sự là dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời không biết là nàng tâm kế quá sâu hay thực sự là người không hiểu thế sự, không hiểu được sự đáng sợ của nhân tâm.

Còn về ba chữ khổ nhục kế. Lúc này hắn đã quên mất.

Trải qua một thời gian suy nghĩ, Kỷ Nhược Trần cũng nằm xuống, hắn không sao ngủ được, nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, không cách nào thanh tâm tĩnh tu cho nổi

Thực ra trên đường đi hắn đã mấy lần động sát tâm. Chuyện giết yêu đối với người tu đạo mà nói chính là chuyện tích thêm công đức nhưng mà tại sao hắn lại đối với một tiểu yêu như thế này?

Mỗi khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt, hoàn toàn không có tâm cơ của nàng, sát tâm trong lòng Kỷ Nhược Trần đã dịu lại. Huống chi khi ở chung với nàng, Kỷ Nhược Trần cảm thấy kỳ quái vô cùng, chẳng nhẽ khổ nhục kế dùng như thế này? Vậy có khác gì dùng mỹ nhân kế đâu.

Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cảm thấy ám áp. Hóa ra Thanh Y cảm thấy lạnh, đã cuộn tròn người lại rúc vào người Kỷ Nhược Trần. Nàng dường như đang mơ cái gì đó, kêu lên:

Không luyện là không luyện! Ta không cần siêu thoát luân hồi ngao du lục giới gì cả. Muốn ta tu luyện trăm năm. Ta không làm!

Kỷ Nhược Trần lúc này thất kinh. Đạo hạnh của Thiên Yêu cũng không siêu thoát được luân hồi nhân quả bậc này, phải đạt tới cảnh giới tán tiên là ít.

Mặc dù chuyện này không bằng việc bạch nhật phi thăng, nhưng cũng kém không xa. Thanh Y tiểu yêu muốn tu luyện bí thuật, chỉ cần trăm năm là có thể thành, sao nàng còn không muốn tu luyện!

Hắn còn chưa suy nghĩ xong, Thanh Y lại thở dài lẩm bẩm: Được rồi thúc thúc, ta luyện là được. Nếu như các vị chân nhân của Đạo Đức tông không lợi hại, người trực tiếp lên Tây Huyền Sơn giết mấy người là được rồi? Thúc còn ờ đây lo lắng cái gì?

Nghe xong câu nói của nàng, Kỷ Nhược Trần đã bình tĩnh lại.

Trong chớp mắt trăng đã về tây, nắng sớm đã lên. Thanh Y vẫn còn ngủ như trước, nhìn bộ dáng tham ngủ của nàng, cũng biết được một phần nguyên nhân vì sao nàng không muốn dụng tâm tu đạo.

Tiểu yêu này...

Kỷ Nhược Trần nhìn dung mạo ôn nhu của nàng, thầm than một tiếng, đột nhiên trong lòng hắn có một ý nghĩ kỳ quái: Vượt qua đạo ranh giới này là cầm thú- nhưng cả đêm ta không vượt qua... chẳng phải là không bằng cầm thú hay sao?

---oOo---

Trong khách điếm bóng đêm như nước. Trên một ngọn núi cách thành Lợi Châu 10 dặm có ba thân ảnh đang đứng. Nhìn người đang ngủ say ở trong thành.

Trong ba người có hai nam tử mặc quần áo mộc mạc nhưng thân hình khôi ngô, dung mạo có phần khác nhau.

Nữ tử trong đó thân hình nhỏ nhắn. Mặc dù trong bóng đêm không trông rõ dung mạo của nàng, thế nhưng chỉ nhìn thân ảnh phiêu nhiên trong gió cũng đủ khẳng định dung mạo của cũng là hàng tuyệt sắc.

Yếu Ly huynh, nơi này chính là Lợi châu thành? Thanh âm của nàng dịu dàng và thanh thúy vô cùng.

Đại hán ở bên trái nàng trầm giọng nói: Đúng vậy, cơ sở ngầm của chúng ta đã hồi báo. Bên cạnh của hắn đột nhiên có thêm một nữ tử không biết lai lịch. Thải Vi, trọng trách của muội chuyến này vô cùng trọng đại, vạn lần đều phải cẩn thận làm. Không được để cho hắn nhìn thấu kẽ hở, phải đưa hắn tới chân núi Vân Vụ, sao đó ta và Tất Phương sẽ âm thầm tiếp ứng.

Đại hán bên phải đột nhiên nói: Hắn đạo hạnh thấp. Đạo Đức tông chắc chắn là sẽ không ngờ được ba người chúng ta lại tới. Đệ thấy Phong sư muội chỉ cần xác định được phương vị của hắn, sau đó chúng ta dùng thủ đoạn sấm sét bắt người mang đi. Yếu Ly huynh nghĩ như thế nào?

Yếu Ly lắc đầu nói:

Ta cho rằng tuyệt đối không thể. Đạo Đức tông giảo hoạt vô cùng. Kỷ Nhược Trần đơn độc hạ sơn, hành trình ngàn dặm, chắc chắn là đã tính được chuyện có người tới cướp. Tất Phương huynh tương kế tựu kế, muốn trong hiểm cảnh cầu may nhưng mà Tử Vi lão quỷ sắp phi thăng, thần uy thông thiên. Lợi châu lại cách Đạo Đức tông không xa, cho dù chúng ta có bắt được người cũng không chạy được trăm dặm đã bị bắt lại rồi.

Tất Phương nghe xong, trầm tư một khắc, nói: Yếu Ly huynh nói có lý, chúng ta cứ theo kế hoạch ban đầu đi.

Ba người như một làn khói nhẹ nhàng bay lên, yên lặng tới thành Lợi châu. Bọn họ mới bay được trăm trượng thì đột nhiên đứng lại, sau đó nhanh như tia chớp hạ xuống mặt đất.


/522

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status