Trần Duyên

Chương 88 - Sao Phải Chịu Cuồng Phong Bạo Vũ 3

/522


Nhưng mà Kỷ Nhược Trần lại làm hắn thất kinh một lần nữa, thân hình của Kỷ Nhược Trần trầm xuống, tăng tốc vọt tới, coi Thạch Mộc trượng của lão giả kia như không thấy, một kiếm đâm thẳng vào ngực lão giả, dường như là muốn đồng quy vu tận!

Chát!

Mộc trượng nặng nề kích ở Kỷ Nhược Trần đầu vai, tuy nhiên bảo quang màu lam trên người của Kỷ Nhược Trần cũng giảm lực đạo của mộc trượng đi bẩy, tám phần. tuy vậy khi mộc trượng hạ xuống vẫn nghe thấy thanh âm bị vỡ xương.

Trong khi đó, kiếm của Kỷ Nhược Trần cũng đâm xuyên qua ngực của lão giả kia!

Chỉ trong một chớp mắt, thân hình của lão giả đã thay đổi phương vị, tránh được nơi yếu hại ở ngực nhưng cũng làm mất độ chính xác của mộc trượng, vốn định đánh vào bụng lại biến thành đánh vào đầu vai, uy lực nhỏ đi rất nhiều.

Sau khi giao thủ lần đầu, hai bên đều bị trọng thương, nhưng nếu so sánh về thương thế thì Kỷ Nhược Trần bị thương nặng hơn so với lão giả kia ba phần, hai bên đều không ra tay tiếp được nữa.

Lão giả ho khan, từ trong mũi miệng tràn ra không biết bao nhiêu là máu, hắn lấy một cái bình thuốc, nuốt ba viên đan dược màu hồng.

Viên thuốc kia mới trôi xuống cổ, vết thương trước ngực của lão giả kia bốc lên từng đạo khói xanh, hiển nhiên là dược lực cực kỳ linh nghiệm.

Thế nhưng sau khí khói xanh tản đi, vết thương của lão giả không khép lại mà vẫn không ngừng chảy máu, dần dần trở nên xám xịt.

Lão giả ngẩng đầu, chỉ vào Kỷ Nhược Trần, bực tức nói: Kiếm của ngươi có độc!

Kỷ Nhược Trần nuốt vào một viên đan được, viên này hơi nhỏ nhưng có màu vàng kim, khi nuốt vào có kim quang vạn đạo tỏa ra, làm cho thân thể của Kỷ Nhược Trần trở nên trong suốt giống như có một mặt trời đỏ ở trong bụng.

Khi nuốt xong một thời gian, Nhược Trần há miệng, phun ra một luồng sương mù màu vàng, vai trái đã hoạt động như thường.

Lão giả kia thấy vậy thì trợn mắt há mồm.

Kỷ Nhược Trần cười lạnh một tiếng, nói: Trên thân kiếm chẳng những có độc mà độc này còn vô cùng nổi danh, tên là Trụy Phàm Trần!

Lão giả nghe xong sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn không nói nhiều, khẽ quát một tiếng, mộc trượng quang mang đại thịnh, nện thẳng vào người của Kỷ Nhược Trần!

Trụy Phàm Trần chính là một trong những kỳ độc trong thiên hạ, người bình thường uống vào tuy vô hại nhưng mà nhân sĩ tu đạo chỉ dính vào một chút cũng có thể biến chân nguyên của mình thành chân hỏa, thiêu đốt cho tới chết. hoặc là rơi vào trạng thái cạn kiệt chân nguyên mà chết.

Sở dĩ loại độc này có tên là Trụy Phàm Trần cũng là có nguyên nhân của nó, cho dù là tiên nhân ăn xong cũng bị hao tổn chân nguyên, trở lại phàm trần.

Lão giả kia biết trên thân kiếm của Kỷ Nhược Trần có danh độc Trụy Phàm Trần, lập tức không còn lưu thủ, vận khởi toàn bộ chân nguyên, muốn cùng hắn đồng quy vu tận!

Kỷ Nhược Trần hai mắt híp lại, trên mặt vô tình, nâng kiếm đón nhận, không tránh không né thế vạn quân, hiển nhiên là muốn kết quả lưỡng bại câu thương.

Đột nhiên, trong linh thức lão giả kia thấy Kỷ Nhược Trần biến mất, rõ ràng là hắn vẫn còn ở trước mắt, nhưng mà trở thành một người không còn sức sống, hoàn toàn thay đổi.

Lão giả thất kinh, cánh tay bị kiềm hãm, mặc dù mộc trượng vẫn hạ xuống nhưng mà điện quang thạch hỏa bị dừng lại. Kỷ Nhược Trần nhân cơ hội này vỗ một chưởng vào mộc trượng của lão giả!

Mộc trượng đột nhiên tỏa ánh sáng, sau đó rắc một tiếng, hóa thành linh khí, tiêu tán không còn thấy tăm hơi.

Lão giả không kịp đề phòng, bị mất cân đối, thân hình lảo đảo về phía sau vài bước mới ổn định được thân hình.

Nhưng mà đoản kiếm trong tay của Kỷ Nhược Trần đột nhiên xông tới, đâm 3 kiếm vào ngực của hắn, lại chém ngang một kiếm làm đứt yết hầu của lão giả, sau đó mới lùi lại mấy trượng.

Lão giả tay phải chỉ vào Kỷ Nhược Trần, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, chỗ rách ở yết hầu không liền lại được, máu tươi trào ra như suối, hắn muốn nói cái gì đó, nhưng mà chỉ có thể y y a a, không thành từ nào cả.

Kỷ Nhược Trần đứng yên cho tại chỗ, hai mắt dường như nhắm mà cùng dường như mở, đoản kiếm trong tay chỉ xéo mặt đất, một giọt máu tươi trên thân kiếm rơi xuống.

Cho tới khi lão giả ngã xuống đất, Kỷ Nhược Trần mới mở hai mắt, chậm rãi đi tới trước thi thể của lão giả, cúi người, vạch tay trái của lão giả thấy một cái phù chú màu hồng.

Hắn nhìn thoáng qua đã nhận ra đây chính là Bát Phương Chân Hỏa Phù, chỉ cần đọc là phát, phạm vi công kích trên 10 trượng, uy lực có thể nung chảy sắt thép.

Một luồng gió đêm thổi tới, Kỷ Nhược Trần cảm thấy thân hình lạnh toát, lúc này hắn mới nhận ra, trên người đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn nhìn xung quanh một vòng, mới thả lỏng người, trong rừng còn có nhiều người đang đợi hắn xử lý.

Thiểu tiên (tiên nhân trẻ tuổi) tha mạng! Thiểu tiên tha mạng a! Một hắc y hán tử gầy cao kinh hãi kêu lên.

Kỷ Nhược Trần nhàn nhạt nói: Môn phái nào, chức vụ gì, tới đây làm chuyện gì, nói hết ra cho ta. Nếu như giấu một chữ để ta biết được, ta sẽ có biện pháp đối phó với ngươi.

Ta... Ta nói, ta nói!

Hán tử cao gầy liều mạng di chuyển thân hình, muốn cách Kỷ Nhược Trần một khoảng, nhưng mà do trong người không còn sức lực nên không thể động đậy.

Trong tay Kỷ Nhược Trần đã có một thanh đao.

Trước mặt Kỷ Nhược Trần lúc này có 11 hán tử, người bị thương nhẹ thì có thể đứng, người bị nặng thì miễn cưỡng mới ngồi được.

Kỷ Nhược Trần đi một vòng rồi lại đứng trước mặt hán tử kia. Hán tử kia là một người vô cùng nhát gan, thấy Kỷ Nhược Trần cười đi tới trước mặt mình thì sắc mặt xám như đất, mồ hôi tuôn ra như suối.

Ngay khi hắn chuẩn bị khai toàn bộ, đại hán bên cạnh bỗng nhiên quát lớn: Tam sư đệ! Ngươi còn dám nói bậy, ngươi không sợ sau khi về núi sẽ bị hình phạt Thiên Hởa hay sao?

Hán tử cao gầy run rẩy nhìn Kỷ Nhược Trần, nói: Thiểu tiên! Ta... Ta thực là không thể nói! Thiểu tiên là danh môn chính phái, luôn hành sự theo hai chữ từ bi, không nên tùy ý sát sinh... Truyện Trần Duyên được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Kỷ Nhược Trần ồ một tiếng, nhàn nhạt nói: Không thể sát sinh ư...

Lời còn chưa dứt, phá đao trong tay hắn đã vung lên, hai tay của đại hán uy mãnh đã bị cắt rời, đại hán kia hét lên một tiếng, lập tức ngất đi.

Tam sư đệ, hiện giờ có thể nói rồi chứ? Kỷ Nhược Trần ngồi xổm trước mặt hán tử gầy, ôn nhu hỏi.

Ta nói! Ta nói! Hán tử kia gào lên.

Sau một canh giờ, Kỷ Nhược Trần đã hiểu rõ mọi chuyện.

Mười một hán tử này là người của bốn môn phái, ngoài ba tà phái vẫn có một tiểu phái trong chính đạo là Trọng Lâu Phái.

Có người nói 16 tà phái nửa tháng trước đã hình thành một liên minh, muốn chung sức bắt một tên đệ tử của Đạo Đức tông.

Do ba phái này ở gần đây cho nên phái đệ tử tới Ích Châu ẩn nấp, tìm hiểu sự tình.Kết quả là đám đệ tử này thấy Kỷ Nhược Trần đạo hạnh thấp, sốt ruột lập công nên mới thông chi cho nhân mã các lộ muốn tới cướp người. Truyện Trần Duyên được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng mà người muốn thực sự đối phó với Kỷ Nhược Trần là một người khác, sát chiêu chính là khổ nhục kế.

Khổ nhục kế? Kỷ Nhược Trần nghe xong bật cười nói: Vậy có mỹ nhân kế không?

Người nọ hiển nhiên là có chút chất phác, suy nghĩ một lúc sau đó mới lắc đầu, nói: Kế này chưa được nghe nói qua.

Tên đệ tử của Trọng Lâu phái kia cũng có cốt khí, Kỷ Nhược Trần thi triển vô số thủ đoạn trên người hắn cũng không được một chữ nào cho nên đành phải thôi.


/522

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status