Thanh Khư cung.
Ngâm Phong đứng đậy, đẩy cửa sổ phòng, đi ra bên ngoài noãn các, dựa vào lan can ngắm nhìn những ngọn núi xanh.
Trong mắt hắn đột nhiên có hai dòng lệ chảy rag, mỗi lần rơi lệ, trong lòng hắn không chỉ có bi thương, mà còn có thương hải tang điền, sự hưng suy của muôn đời. Ngâm Phong đứng chắp tay, tùy ý để cho mưa gió vẩy lên trên người, trường bào của hắn thấm nước ướt đẫm.
Có tiếng bước chân nhẹ vang lên trên cầu thang của noãn các, mỗi nhịp chân đều nhịp nhàng, có thể làm cho người khác cảm thụ được sự linh hoạt của đạo pháp.
Ngâm Phong xoay người trở lại bèn trong các, vừa vặn gặp Hư Huyền Chân Nhân.
Hư Huyền Chân Nhân ngồi xuống, hỏi:
Ngâm Phong, một tháng qua, Thượng Hoàng Kim Lục ngươi tu luyện tới đâu rồi?
Hư Huyền Chân Nhân nhìn Ngâm Phong rơi lệ đã thành quen, hắn bây giờ coi như không thấy.
Ngâm Phong cũng ngồi xuống ghế, mỉm cười nói:
Vừa đọc xong cuốn thứ nhất, nhưng mà nhắc tới cũng kỳ quái. Nội dung của Thượng Hoàng Kim Lục này chẳng có gì thần kỳ, chỉ được cái tường tận mà thôi. Thế nhưng suy nghĩ kỹ lại cảm thấy nó khác thường, ý nghĩa của mỗi câu đều phải suy nghĩ thật sâu mới hiểu được. Chuyện này thực kỳ quái.
Hư Huyền Chân Nhân nói:
Thượng Hoàng Kim Lục là đạo điển của môn phái ta, tuy rằng thâm ảo, bốn cuốn Thượng Hoàng Kim Lục này là Thanh Linh chân nhân đã từng xem, trong đó có pháp mòn vô thượng để phi thăng. Đạo pháp trong Thanh Khư Cung ta giá trị ngãn vàng, nhưng mà đây mới chính là bí quyết phi tiên do chính tay Thanh Linh Chân nhân tự tay viết.
Ngâm Phong gật đầu, mở Thượng Hoàng Kim Lục, chỉ vào một tờ: Chỗ này ta không hiểu, xin chỉ giáo cho.
Cứ nói không sao.
Cứ như vậy, một già một trẻ ngồi giảng đạo, hoàn toàn không phân cao thấp tôn ti, cũng chẳng có phân già trẻ. Bất tri bất giác, mặt trời đã lặn, mặt trăng lại lên.
Đợi khi thảo luận xong đã là hoàng hôn ngãy thứ hai, trong khoảng thời gian này, Ngâm Phong rơi lệ mấy lần. Việc rơi lệ lần này không có dấu hiệu, cũng không có trầm tư.
Ngâm Phong đứng lên, chắp hai tay ra khói noãn các, lại một lần nữa dựa vào lan can nhìn trời chiều.
Ánh tà dương như máu, gió lạnh thổi ầm ầm mang tới sự thê lương vô cùng.
Hư Huyền Chân Nhân vẫn ngồi trong noãn các, tiếp tục đọc Thượng Hoàng Kim Lục. Hắn biết cứ mỗi khi như vậy, Ngâm Phong lại có lĩnh ngộ mà lĩnh ngộ cái gì đó thì chỉ có một mình Ngâm Phong biết.
Ta muốn hạ sơn. Ngâm Phong nhàn nhạt nói.
Hư Huyền mi dài khẽ động, hỏi:
Vì sao?
Đi gặp một người, cũng muốn đi giết một người.
Gặp ai, giết ai? Hư Huyền chân nhân hỏi.
Bây giờ còn không biết, đến lúc đó sẽ biết.
Hư Huyền Chân Nhân gật đầu nói:
Nếu là như vậy, ngươi hạ sơn đi thôi, khi nào thì khởi hành?
Bây giờ.
Hư Huyền Chân Nhân cũng không giữ lại, lấy Thượng Hoàng Kim Lục gói lại rồi đưa cho Ngâm Phong, nói:
Bốn cuốn Thượng Hoàng Kim Lục này ngươi cầm theo, trên đường có thể tham tường.
Ngâm Phong nói:
Không cần, khi trở về núi ta xem cũng không muộn.
Nói xong, hắn phất ống tay áo một cái, lập tức hạ sơn.
Hư Huyền Chân Nhân vẫn ngồi trong noãn các cho tới khi sắc trời tối đen, mới nhẹ nhàng vỗ một chưởng.
Không bao lâu sau, có hai thân ảnh mặc đạo bào màu xanh đi vào trong, quỳ trước mặt Hư Huyền Chân Nhân vô cùng kính cẩn, trên người của bọn họ sát khí mơ hồ lộ ra. Hư Huyền Chân Nhân vẫn ngồi nghiêm chỉnh, một lát sau mới hừ một tiếng.
Hư Huyền Chân Nhân có gì phân phó? Hai gã thanh y đạo sĩ đồng thời hỏi.
Bảo Hư Võng trường lão mang theo 12 đệ tử đắc lực lập tức hạ sơn, âm thẩm bảo hộ Ngâm Phong.
Hai gã thanh y đạo sĩ lại thi lễ, lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi bọn họ đi, thần thái cao ngạo vừa rồi của Hư Huyền Chân Nhân biến mất, xoay người cho giãn gân cốt, lẩm bẩm:
Aizz, già rồi, già rồi! Cứ mỗi lần giầm mưa như thế này lại tê chân. Những điều tổ tông lưu lại, hình như cũng không hoàn toàn tốt!
Mưa phùn ngoài các như tơ, không biết bao giờ mới ngớt. Lần mưa gió này, chẳng biết có phải mưa thu.
---------------------
Thần Châu rộng lớn, đông thì nắng ráo, bắc thì tuyết bay, tây nam mưa nhỏ, ở một chỗ sâu trong Vô Danh cốc, vẫn là hồng oanh yến gọi, liễu xanh xanh, chẳng phải là cảnh xuân giang nam hay sao.
Cốc chủ, mời dùng trà.
Trong một noãn các dựa vào núi, ở giữa có một lão giả mặt đầy uy nghiêm ngồi. Ở phía sau có bốn tỳ nữ xinh đẹp đang quạt, bên cạnh có một nữ tử mới dâng lên một chén trà xanh.
Lão giả tiếp nhặn chén trà, hơi nhấp một ngụm rồi đặt xuống, ngón tay gõ gõ, da thịt của lão giả này mịn như ngọc, được chăm sóc vô cùng tốt, nhìn vào giống y như thiếu nữ thanh xuân.
Phía sau truyền tới một tiếng sấm động, chén trà xanh rung lên mấy lần.
Màn trúc ở trước cửa noãn các được vén lẻn, một đệ tử trẻ tuổi bước vào, nói:
Cốc chủ, Vũ Hoa sư tỷ đã công thành xuất quan.
Nàng còn chưa nói hết, Vũ Hoa đã bước vào trong, quỳ gối xuống đất nói: Đa tạ cốc chủ chỉ điểm!
So sánh với mấy năm trước, dung mạo của Vũ Hoa không có biến hóa gì mấy, trông còn trẻ hơn trước mấy tuổi. Mái tóc của nàng xõa trên hai vai, trường bào trên người có mấy chỗ bị rách, để lộ da thịt trắng như tuyết.
Nhưng mà nàng quỳ ở kia giống như một thanh lợi kiếm, cảnh xuân có lộ cũng không khiến người khác hưng phấn, mà giống như có một thanh lợi kiếm đang dựng trước mặt.
Lão giả mỉm cười gật đầu, hiển nhiên là vô cùng thỏa mãn nói:
Năm đó ta phạt ngươi thanh tu một năm, không ngờ đạo hạnh của ngươi tịnh tiến, diện bích năm năm liền tu thành tầng thứ sáu của Minh Hà Kiếm Lục. Tuy rằng ta có thể trợ giúp ngươi đột phá, nhưng mà mượn ngoại lực không bằng tự mình tu luyện viên mãn. Nếu như ngươi đã xuất quan, vậy thì Thiên Quyền cổ kiếm giao cho ngươi cầm, sau này không cần trả lại nữa.
Lão giả tay trái nhẹ phất, Thiên Quyền cổ kiếm đang treo trên vách lập tức bay tới trước mặt Vũ Hoa, xem ra lão giả đã dùng kiếm này làm phần thưởng.
Vân Vũ Hoa cầm Thiên Quyền cổ kiếm, tiện tay đeo ở sau lưng, trên mặt không hề có dao động, chẳng có chút vui mừng nào, nhưng mà thị nữ dâng trà bên người lão giả hai mắt chợt lóe tinh quang, hiển nhiên là vừa hận vừa đố kỵ.
Vân Vũ Hoa quỳ trên đất, không ngẩng đầu lên hỏi: Không biết cốc chủ có gì phân phó.
Lão giả lại thưởng thức một ngụm trà, từ từ nói:
Năm năm trước, Trích Tiên bị Đạo Đức tông cướp đi, nay đã thành tài hạ sơn, đang trên đường đến Lạc Dương, tên là Kỷ Nhược Trần. Không biết mấy lão hồ ly của Đạo Đức tông muốn thế nào lại cho hắn một mình rời đi. Vũ Hoa, lần này ngươi đi bắt hắn về đây.
Vân Vũ Hoa đáp ứng, chẳng có động tác gì mà thân hình đã rời khỏi noãn các.
Nữ tử kia thấy Vũ Hoa đi xa mới hừ một tiếng, nói:
Cốc chủ, người thật là bất công, ngay cả Thiên Quyền cổ kiếm cũng cho nàng ta. Chẳng qua chỉ là cướp một người, người tự thân xuất mã chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?
Lão giả nói:
Ngươi hiểu được cái gì! Ta ở chỗ này là tránh cho mấy lão già kia để ý, cho nên mới chỉ phái Vũ Hoa ra cướp người.
Nàng kia biết vậy nhưng vẫn nói:
Thế nhưng người ban Thiên Quyền cổ kiếm cho Vũ Hoa, Tô Tô của chúng ta làm thế nào bây giờ?
Lão giả ha hả cười nói:
Sau khi Tô Tô luyện thành Long Hổ Thái Huyền Kinh còn không mạnh hơn một thanh tiên kiếm hay sao?
Nàng kia vẫn nói:
Nhưng nếu luyện không thành?!
Lão giả trầm ngâm trong chốc lát, yêu thương nhìn nàng kia nói:
Nửa tháng nữa là ngày Tô Tô xuất quan, ta dùng đạo hạnh của mình trợ giúp nó là được.
Nàng kia mới chuyển buồn sang vui, thân hình mềm mại lao vào trong ngực của lão giả, cắn lỗ tai của hắn nũng nịu nói:
Cốc chủ, ta thấy Vũ Hoa cũng đã trưởng thành... không bằng người thu nàng ta đi!
Lão giả nhíu đôi mày, trầm ngâm nói:
Chuyện này...sợ là có chút không thích hợp.
Có gì không thích hợp? Nếu như nàng trở thành thất muội, ta vui vẻ còn không kịp. Nhưng mà chỉ sợ người...ứng phó không nổi mà thôi?
Lão giả nghe xong, cười lớn:
Phép khích tướng như vậy cũng muốn lừa lão phu? Việc này cần phải bàn bạc kỹ...nhưng mà, vẫn là Tam phu nhân hiền thục.
Nàng kia ôn nhu nói: Không, là cốc chủ anh hùng.
Ngâm Phong đứng đậy, đẩy cửa sổ phòng, đi ra bên ngoài noãn các, dựa vào lan can ngắm nhìn những ngọn núi xanh.
Trong mắt hắn đột nhiên có hai dòng lệ chảy rag, mỗi lần rơi lệ, trong lòng hắn không chỉ có bi thương, mà còn có thương hải tang điền, sự hưng suy của muôn đời. Ngâm Phong đứng chắp tay, tùy ý để cho mưa gió vẩy lên trên người, trường bào của hắn thấm nước ướt đẫm.
Có tiếng bước chân nhẹ vang lên trên cầu thang của noãn các, mỗi nhịp chân đều nhịp nhàng, có thể làm cho người khác cảm thụ được sự linh hoạt của đạo pháp.
Ngâm Phong xoay người trở lại bèn trong các, vừa vặn gặp Hư Huyền Chân Nhân.
Hư Huyền Chân Nhân ngồi xuống, hỏi:
Ngâm Phong, một tháng qua, Thượng Hoàng Kim Lục ngươi tu luyện tới đâu rồi?
Hư Huyền Chân Nhân nhìn Ngâm Phong rơi lệ đã thành quen, hắn bây giờ coi như không thấy.
Ngâm Phong cũng ngồi xuống ghế, mỉm cười nói:
Vừa đọc xong cuốn thứ nhất, nhưng mà nhắc tới cũng kỳ quái. Nội dung của Thượng Hoàng Kim Lục này chẳng có gì thần kỳ, chỉ được cái tường tận mà thôi. Thế nhưng suy nghĩ kỹ lại cảm thấy nó khác thường, ý nghĩa của mỗi câu đều phải suy nghĩ thật sâu mới hiểu được. Chuyện này thực kỳ quái.
Hư Huyền Chân Nhân nói:
Thượng Hoàng Kim Lục là đạo điển của môn phái ta, tuy rằng thâm ảo, bốn cuốn Thượng Hoàng Kim Lục này là Thanh Linh chân nhân đã từng xem, trong đó có pháp mòn vô thượng để phi thăng. Đạo pháp trong Thanh Khư Cung ta giá trị ngãn vàng, nhưng mà đây mới chính là bí quyết phi tiên do chính tay Thanh Linh Chân nhân tự tay viết.
Ngâm Phong gật đầu, mở Thượng Hoàng Kim Lục, chỉ vào một tờ: Chỗ này ta không hiểu, xin chỉ giáo cho.
Cứ nói không sao.
Cứ như vậy, một già một trẻ ngồi giảng đạo, hoàn toàn không phân cao thấp tôn ti, cũng chẳng có phân già trẻ. Bất tri bất giác, mặt trời đã lặn, mặt trăng lại lên.
Đợi khi thảo luận xong đã là hoàng hôn ngãy thứ hai, trong khoảng thời gian này, Ngâm Phong rơi lệ mấy lần. Việc rơi lệ lần này không có dấu hiệu, cũng không có trầm tư.
Ngâm Phong đứng lên, chắp hai tay ra khói noãn các, lại một lần nữa dựa vào lan can nhìn trời chiều.
Ánh tà dương như máu, gió lạnh thổi ầm ầm mang tới sự thê lương vô cùng.
Hư Huyền Chân Nhân vẫn ngồi trong noãn các, tiếp tục đọc Thượng Hoàng Kim Lục. Hắn biết cứ mỗi khi như vậy, Ngâm Phong lại có lĩnh ngộ mà lĩnh ngộ cái gì đó thì chỉ có một mình Ngâm Phong biết.
Ta muốn hạ sơn. Ngâm Phong nhàn nhạt nói.
Hư Huyền mi dài khẽ động, hỏi:
Vì sao?
Đi gặp một người, cũng muốn đi giết một người.
Gặp ai, giết ai? Hư Huyền chân nhân hỏi.
Bây giờ còn không biết, đến lúc đó sẽ biết.
Hư Huyền Chân Nhân gật đầu nói:
Nếu là như vậy, ngươi hạ sơn đi thôi, khi nào thì khởi hành?
Bây giờ.
Hư Huyền Chân Nhân cũng không giữ lại, lấy Thượng Hoàng Kim Lục gói lại rồi đưa cho Ngâm Phong, nói:
Bốn cuốn Thượng Hoàng Kim Lục này ngươi cầm theo, trên đường có thể tham tường.
Ngâm Phong nói:
Không cần, khi trở về núi ta xem cũng không muộn.
Nói xong, hắn phất ống tay áo một cái, lập tức hạ sơn.
Hư Huyền Chân Nhân vẫn ngồi trong noãn các cho tới khi sắc trời tối đen, mới nhẹ nhàng vỗ một chưởng.
Không bao lâu sau, có hai thân ảnh mặc đạo bào màu xanh đi vào trong, quỳ trước mặt Hư Huyền Chân Nhân vô cùng kính cẩn, trên người của bọn họ sát khí mơ hồ lộ ra. Hư Huyền Chân Nhân vẫn ngồi nghiêm chỉnh, một lát sau mới hừ một tiếng.
Hư Huyền Chân Nhân có gì phân phó? Hai gã thanh y đạo sĩ đồng thời hỏi.
Bảo Hư Võng trường lão mang theo 12 đệ tử đắc lực lập tức hạ sơn, âm thẩm bảo hộ Ngâm Phong.
Hai gã thanh y đạo sĩ lại thi lễ, lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi bọn họ đi, thần thái cao ngạo vừa rồi của Hư Huyền Chân Nhân biến mất, xoay người cho giãn gân cốt, lẩm bẩm:
Aizz, già rồi, già rồi! Cứ mỗi lần giầm mưa như thế này lại tê chân. Những điều tổ tông lưu lại, hình như cũng không hoàn toàn tốt!
Mưa phùn ngoài các như tơ, không biết bao giờ mới ngớt. Lần mưa gió này, chẳng biết có phải mưa thu.
---------------------
Thần Châu rộng lớn, đông thì nắng ráo, bắc thì tuyết bay, tây nam mưa nhỏ, ở một chỗ sâu trong Vô Danh cốc, vẫn là hồng oanh yến gọi, liễu xanh xanh, chẳng phải là cảnh xuân giang nam hay sao.
Cốc chủ, mời dùng trà.
Trong một noãn các dựa vào núi, ở giữa có một lão giả mặt đầy uy nghiêm ngồi. Ở phía sau có bốn tỳ nữ xinh đẹp đang quạt, bên cạnh có một nữ tử mới dâng lên một chén trà xanh.
Lão giả tiếp nhặn chén trà, hơi nhấp một ngụm rồi đặt xuống, ngón tay gõ gõ, da thịt của lão giả này mịn như ngọc, được chăm sóc vô cùng tốt, nhìn vào giống y như thiếu nữ thanh xuân.
Phía sau truyền tới một tiếng sấm động, chén trà xanh rung lên mấy lần.
Màn trúc ở trước cửa noãn các được vén lẻn, một đệ tử trẻ tuổi bước vào, nói:
Cốc chủ, Vũ Hoa sư tỷ đã công thành xuất quan.
Nàng còn chưa nói hết, Vũ Hoa đã bước vào trong, quỳ gối xuống đất nói: Đa tạ cốc chủ chỉ điểm!
So sánh với mấy năm trước, dung mạo của Vũ Hoa không có biến hóa gì mấy, trông còn trẻ hơn trước mấy tuổi. Mái tóc của nàng xõa trên hai vai, trường bào trên người có mấy chỗ bị rách, để lộ da thịt trắng như tuyết.
Nhưng mà nàng quỳ ở kia giống như một thanh lợi kiếm, cảnh xuân có lộ cũng không khiến người khác hưng phấn, mà giống như có một thanh lợi kiếm đang dựng trước mặt.
Lão giả mỉm cười gật đầu, hiển nhiên là vô cùng thỏa mãn nói:
Năm đó ta phạt ngươi thanh tu một năm, không ngờ đạo hạnh của ngươi tịnh tiến, diện bích năm năm liền tu thành tầng thứ sáu của Minh Hà Kiếm Lục. Tuy rằng ta có thể trợ giúp ngươi đột phá, nhưng mà mượn ngoại lực không bằng tự mình tu luyện viên mãn. Nếu như ngươi đã xuất quan, vậy thì Thiên Quyền cổ kiếm giao cho ngươi cầm, sau này không cần trả lại nữa.
Lão giả tay trái nhẹ phất, Thiên Quyền cổ kiếm đang treo trên vách lập tức bay tới trước mặt Vũ Hoa, xem ra lão giả đã dùng kiếm này làm phần thưởng.
Vân Vũ Hoa cầm Thiên Quyền cổ kiếm, tiện tay đeo ở sau lưng, trên mặt không hề có dao động, chẳng có chút vui mừng nào, nhưng mà thị nữ dâng trà bên người lão giả hai mắt chợt lóe tinh quang, hiển nhiên là vừa hận vừa đố kỵ.
Vân Vũ Hoa quỳ trên đất, không ngẩng đầu lên hỏi: Không biết cốc chủ có gì phân phó.
Lão giả lại thưởng thức một ngụm trà, từ từ nói:
Năm năm trước, Trích Tiên bị Đạo Đức tông cướp đi, nay đã thành tài hạ sơn, đang trên đường đến Lạc Dương, tên là Kỷ Nhược Trần. Không biết mấy lão hồ ly của Đạo Đức tông muốn thế nào lại cho hắn một mình rời đi. Vũ Hoa, lần này ngươi đi bắt hắn về đây.
Vân Vũ Hoa đáp ứng, chẳng có động tác gì mà thân hình đã rời khỏi noãn các.
Nữ tử kia thấy Vũ Hoa đi xa mới hừ một tiếng, nói:
Cốc chủ, người thật là bất công, ngay cả Thiên Quyền cổ kiếm cũng cho nàng ta. Chẳng qua chỉ là cướp một người, người tự thân xuất mã chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?
Lão giả nói:
Ngươi hiểu được cái gì! Ta ở chỗ này là tránh cho mấy lão già kia để ý, cho nên mới chỉ phái Vũ Hoa ra cướp người.
Nàng kia biết vậy nhưng vẫn nói:
Thế nhưng người ban Thiên Quyền cổ kiếm cho Vũ Hoa, Tô Tô của chúng ta làm thế nào bây giờ?
Lão giả ha hả cười nói:
Sau khi Tô Tô luyện thành Long Hổ Thái Huyền Kinh còn không mạnh hơn một thanh tiên kiếm hay sao?
Nàng kia vẫn nói:
Nhưng nếu luyện không thành?!
Lão giả trầm ngâm trong chốc lát, yêu thương nhìn nàng kia nói:
Nửa tháng nữa là ngày Tô Tô xuất quan, ta dùng đạo hạnh của mình trợ giúp nó là được.
Nàng kia mới chuyển buồn sang vui, thân hình mềm mại lao vào trong ngực của lão giả, cắn lỗ tai của hắn nũng nịu nói:
Cốc chủ, ta thấy Vũ Hoa cũng đã trưởng thành... không bằng người thu nàng ta đi!
Lão giả nhíu đôi mày, trầm ngâm nói:
Chuyện này...sợ là có chút không thích hợp.
Có gì không thích hợp? Nếu như nàng trở thành thất muội, ta vui vẻ còn không kịp. Nhưng mà chỉ sợ người...ứng phó không nổi mà thôi?
Lão giả nghe xong, cười lớn:
Phép khích tướng như vậy cũng muốn lừa lão phu? Việc này cần phải bàn bạc kỹ...nhưng mà, vẫn là Tam phu nhân hiền thục.
Nàng kia ôn nhu nói: Không, là cốc chủ anh hùng.
/522
|