Hai gã giáp sĩ nhìn nhau, thực sự là không biết có thật là Cảnh Tiêu chân nhân giao lệnh phù cho Trương Ân Ân xưa nay vốn ngang ngược hay không.
Thế nhưng ngọc bài này đích thực là tín vật của Cảnh Tiêu chân nhân, trên ngọc bài có nguyên khí của Cảnh Tiêu chân nhân lưu lại, muốn làm giả cũng không được.
Lúc này một gã giáp sĩ hỏi:
Xin hỏi Ân Ân tiểu thư, Cảnh Tiêu Chân Nhân dặn dò người tiến nhập Trần Tâm Điện là vì chuyện gì vậy?
Trương Ân Ân cười lạnh một tiếng, nói:
Cha ta bảo ta tiến vào trong Trấn Tâm Điện, đương nhiên là có bí mật lớn. Ngươi hỏi câu đó, không thấy là không thỏa đáng hay sao.
Giáp sĩ mặt đen kia nhất thời nói không ra lời. Trương Ân Ân nói không sai, câu này vốn hắn không nên hỏi thế nhưng cứ như vậy mà cho Trương Ân Ân vào trong điện thì đúng là có chút không thích hợp.
Trương Ân Ân cũng không vội, chỉ vầng trăng đã lên cao, lạnh nhạt nói:
Cách thời gian mà cha ta giao cho ta chỉ còn một chút thời gian. Các ngươi tự mình nghĩ đi. Nếu như ngay cả lệnh phù của phụ thân ta cũng không đủ sức nặng, vậy thì các ngươi đặt ta vào tình thế khó xử rồi. Vậy được rồi, chờ khi cha ta trở về, các ngươi tự mình tới trước mặt người giải thích đi!
Hai giáp sĩ này tu đạo từ nhỏ, tới nay đã hơn 30 năm. Công lực sâu xa cho nên mới được trấn giữ ở nơi trọng địa như Trấn Tâm Điện này.
Chỉ là bọn họ chưa bao giờ ra khôi Đạo Đức tông, phương diện đối nhân xử thế cũng không được linh nhạy cho lắm.
Huống chi danh khí của Cảnh Tiêu chân nhân lại vô cùng lớn, bản thân lại có liên quan tới nhiều việc trong Trấn Tâm Điện. Nếu như làm trễ nải thì tội danh đúng là không nhỏ.
Hai giáp sĩ kia thấy Minh Vân tới cùng Trương Ân Ân lại tin tường thèm ba phần. Minh Vân tuy tuổi còn trẻ nhưng mà là đệ tử kiệt xuất nhất trong các thế hệ của Thái Tuyền phong, làm việc trầm ổn, vô cùng được Cánh Tiêu chân nhân yêu thích, hoàn toàn khác hẳn với Trương Ân Ân.
Hai vị giáp sĩ nhìn vầng trăng một chút, cuối cùng mờ đường. Trương Ân Ân hừ một tiếng, hướng Minh Vân nói:
Minh Vân sư huynh canh giữ chỗ này. Trước khi muội ra thì ngoại trừ bát mạch chân nhân đích thân tới, ai cũng không cho vào!
Minh Vân mờ hồ nhận thấy có gì không đúng, nhưng mà lại sợ mất lòng nàng, nên cau mày nói:
Ân Ân, huynh theo muội cùng vào.
Trương Ân Ân lắc đầu nói:
Việc này không phải trò đùa, cha muội bảo muội một mình vào trong, huynh ở lại chỗ này đi.
Dứt lời, Trương Ân Ân đã tới trước cửa điện rồi lấy ra một cái chìa khóa bằng thanh đồng tra vào trong ổ khóa, đi vào trong rồi tiện tay đóng cửa lại.
Thấy Trương Ân Ân mở cửa khóa đồng trên cửa điện, hai gã giáp sĩ đều thở phào một hơi. Ổ khóa này không phải khóa thường, nó có tên là Đoạn Nhạc Càn Khôn tỏa, thủy hỏa bất xâm, đao kiếm khó đoạn. Trong thiên địa chỉ có chìa khóa mới mở được. Nếu như Trương Ân Ân có chìa khóa thì đương nhiên việc này là thật.
Trong Trấn Tâm Điện, âm phong thổi không ngừng, đem vô số hơi nước đập vào mặt, so với ngoài điện quả thực là hai thế giới khác biệt. Trong điện hoang vắng, chẳng có bàn ghế gì cả, chỉ thấy toàn là đá xanh. Nói tới cũng kỳ quái, cái điện này tuy rằng đã lâu không tu sửa, trông thì cũ nát vô cùng thế nhưng cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ, chẳng có một hạt bụi trần.
Trương Ân Ân đứng giữa điện, sắc mặt dần dần trắng bệch, mái tóc tung ra bay loạn xạ. Xưa nay nàng vốn không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này muốn quay đầu bỏ chạy.
Hai tay nàng nắm chặt, nghiến răng run rẩy không ngừng, vất vả lắm mới áp chế được sự sợ hãi trong lòng. Sau một lát, Trương Ân Ân cuối cùng cũng trấn định lại được.
Trong điện không khí trầm lặng, không nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, không gặp mạng nhện, chẳng có nửa điểm sự sống nào. Cả tòa Trấn Tâm Điện giống như một tử địa cực kỳ u tĩnh.
Trương Ân Ân nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, niệm mấy lần khẩu quyết, trong lòng tính toán phương vị, đi qua từng hòn đá xanh. Trong chóp mắt nàng đã đi ba vòng trong điện, bước qua 103 khối đá xanh, cuối cùng dừng lại trên một tảng đá. Đột nhiên sương mù phun ra, trong điện chẳng có một bóng người.
Trong lúc nghi hoặc, Trương Ân Ân phát hiện mình đang đứng giữa một cái hành lang. Trên hành lang đã có nhiều rêu xanh, trên đám rêu xanh này còn phát ra huỳnh quang, chứng tỏ nơi này đã lâu không có người tới.
Trương Ân Ân ngọc dung ảm đạm, trái tim lại đập liên hồi. Nàng cố tình muốn dùng chân hỏa chiếu sáng nhưng mà lại sợ lửa sẽ hấp dẫn quái vật tới cho nên lập tức rút kiếm cầm trong tay, lại lấy phù chú, hướng tới phía trước hành lang phi tới.
Grào!
Đột nhiên có một tiếng thú rống từ đầu hành lang truyền tới, tiếng gầm cuồn cuộn giống như sóng dữ cuộn trào, bốn vách rung động, gạch ngói đều rơi cả xuống.
Trương Ân Ân trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tiếng gầm này như lôi điện sóng dữ, hai tai như điếc đặc, thân thể như muốn bay lên! Nàng lập tức cúi đầu khom lưng, xuất kiếm ngạnh kháng lại cuồng phong do thú rống, mái tóc nàng bay tán loạn, miễn cưỡng mới đứng lại được.
Tiếng gầm này đã dứt.
Mới chỉ trong chốc lát mà mồ hôi lạnh đã thấm đẫm quần áo của Trương Ân Ân. Nàng đứng tại chỗ cắn môi. Trong lúc nhất thời do dự bất định, không biết là nên tiếp tục đi tới hay là trở về.
Thế nhưng phía sau nàng hiện giờ cũng chỉ còn lại một hành lang vô tận. Trương Ân Ân cắn răng một cái rồi bước về phía trước.
Đi được chừng hơn 30 trượng, hành lang chợt ngoặt, phía trước sáng rực. Có một cái phòng ước chừng 10 trượng hiện lên. Trên nóc phòng toàn là lưới sắt, các đầu có xích sắt cột lại. hàng rào đá được xây bằng hắc thạch, trông giống như một nhà tù.
Trong nhà tù vô cùng vắng vẻ, không giường không chiếu, có một nữ tử đang đứng giữa căn phòng.
Mớ tóc đen của nàng ta không buộc mà thoải mái tuôn chảy, quần áo nàng trắng toát. trên thân chẳng nhìn thấy bất cứ một thứ gì khác.
Nàng cứ dịu dàng đứng đó. Trông vóc dáng người có muôn vàn quyến rũ, vạn chủng phong lưu yên lặng tự sinh. Sự hấp dẫn như thấm vào trong phủ tạng người nhìn.
Tóc nàng, gáy nàng, lưng nàng, chân nàng, chẳng có chỗ nào là chỗ không hoàn mỹ, thân hình ẩn hiện những đường cong lả lướt. Kẻ khác chỉ nhìn thôi thì tâm trạng cũng phập phồng.
Trương Ân Ân tuy cũng là con gái nhưng khi nhìn thấy người này cũng phải ngây người, nàng cảm thấy trong trời đất lúc này chẳng có tuyết rơi cũng chẳng có tiếng động, giống như một cánh đồng tuyết vạn dặm, có một nữ tử đang đứng.
Trong lúc mơ hồ, hình như là có tiếng trống vang lên. Trương Ân Ân cẩn thận lắng nghe mới nhận ra đó chẳng phải là tiếng trống gì cả mà là tiếng tim đập của mình.
Sau một lúc im lặng, nữ tử kia xoay người lại, giống như xuân về, tuyết nở hoa!
Ngươi tới đây tìm ta ư?
Nàng kia cười hỏi, tiếng nói trong như ngọc.
Thế nhưng ngọc bài này đích thực là tín vật của Cảnh Tiêu chân nhân, trên ngọc bài có nguyên khí của Cảnh Tiêu chân nhân lưu lại, muốn làm giả cũng không được.
Lúc này một gã giáp sĩ hỏi:
Xin hỏi Ân Ân tiểu thư, Cảnh Tiêu Chân Nhân dặn dò người tiến nhập Trần Tâm Điện là vì chuyện gì vậy?
Trương Ân Ân cười lạnh một tiếng, nói:
Cha ta bảo ta tiến vào trong Trấn Tâm Điện, đương nhiên là có bí mật lớn. Ngươi hỏi câu đó, không thấy là không thỏa đáng hay sao.
Giáp sĩ mặt đen kia nhất thời nói không ra lời. Trương Ân Ân nói không sai, câu này vốn hắn không nên hỏi thế nhưng cứ như vậy mà cho Trương Ân Ân vào trong điện thì đúng là có chút không thích hợp.
Trương Ân Ân cũng không vội, chỉ vầng trăng đã lên cao, lạnh nhạt nói:
Cách thời gian mà cha ta giao cho ta chỉ còn một chút thời gian. Các ngươi tự mình nghĩ đi. Nếu như ngay cả lệnh phù của phụ thân ta cũng không đủ sức nặng, vậy thì các ngươi đặt ta vào tình thế khó xử rồi. Vậy được rồi, chờ khi cha ta trở về, các ngươi tự mình tới trước mặt người giải thích đi!
Hai giáp sĩ này tu đạo từ nhỏ, tới nay đã hơn 30 năm. Công lực sâu xa cho nên mới được trấn giữ ở nơi trọng địa như Trấn Tâm Điện này.
Chỉ là bọn họ chưa bao giờ ra khôi Đạo Đức tông, phương diện đối nhân xử thế cũng không được linh nhạy cho lắm.
Huống chi danh khí của Cảnh Tiêu chân nhân lại vô cùng lớn, bản thân lại có liên quan tới nhiều việc trong Trấn Tâm Điện. Nếu như làm trễ nải thì tội danh đúng là không nhỏ.
Hai giáp sĩ kia thấy Minh Vân tới cùng Trương Ân Ân lại tin tường thèm ba phần. Minh Vân tuy tuổi còn trẻ nhưng mà là đệ tử kiệt xuất nhất trong các thế hệ của Thái Tuyền phong, làm việc trầm ổn, vô cùng được Cánh Tiêu chân nhân yêu thích, hoàn toàn khác hẳn với Trương Ân Ân.
Hai vị giáp sĩ nhìn vầng trăng một chút, cuối cùng mờ đường. Trương Ân Ân hừ một tiếng, hướng Minh Vân nói:
Minh Vân sư huynh canh giữ chỗ này. Trước khi muội ra thì ngoại trừ bát mạch chân nhân đích thân tới, ai cũng không cho vào!
Minh Vân mờ hồ nhận thấy có gì không đúng, nhưng mà lại sợ mất lòng nàng, nên cau mày nói:
Ân Ân, huynh theo muội cùng vào.
Trương Ân Ân lắc đầu nói:
Việc này không phải trò đùa, cha muội bảo muội một mình vào trong, huynh ở lại chỗ này đi.
Dứt lời, Trương Ân Ân đã tới trước cửa điện rồi lấy ra một cái chìa khóa bằng thanh đồng tra vào trong ổ khóa, đi vào trong rồi tiện tay đóng cửa lại.
Thấy Trương Ân Ân mở cửa khóa đồng trên cửa điện, hai gã giáp sĩ đều thở phào một hơi. Ổ khóa này không phải khóa thường, nó có tên là Đoạn Nhạc Càn Khôn tỏa, thủy hỏa bất xâm, đao kiếm khó đoạn. Trong thiên địa chỉ có chìa khóa mới mở được. Nếu như Trương Ân Ân có chìa khóa thì đương nhiên việc này là thật.
Trong Trấn Tâm Điện, âm phong thổi không ngừng, đem vô số hơi nước đập vào mặt, so với ngoài điện quả thực là hai thế giới khác biệt. Trong điện hoang vắng, chẳng có bàn ghế gì cả, chỉ thấy toàn là đá xanh. Nói tới cũng kỳ quái, cái điện này tuy rằng đã lâu không tu sửa, trông thì cũ nát vô cùng thế nhưng cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ, chẳng có một hạt bụi trần.
Trương Ân Ân đứng giữa điện, sắc mặt dần dần trắng bệch, mái tóc tung ra bay loạn xạ. Xưa nay nàng vốn không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này muốn quay đầu bỏ chạy.
Hai tay nàng nắm chặt, nghiến răng run rẩy không ngừng, vất vả lắm mới áp chế được sự sợ hãi trong lòng. Sau một lát, Trương Ân Ân cuối cùng cũng trấn định lại được.
Trong điện không khí trầm lặng, không nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, không gặp mạng nhện, chẳng có nửa điểm sự sống nào. Cả tòa Trấn Tâm Điện giống như một tử địa cực kỳ u tĩnh.
Trương Ân Ân nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, niệm mấy lần khẩu quyết, trong lòng tính toán phương vị, đi qua từng hòn đá xanh. Trong chóp mắt nàng đã đi ba vòng trong điện, bước qua 103 khối đá xanh, cuối cùng dừng lại trên một tảng đá. Đột nhiên sương mù phun ra, trong điện chẳng có một bóng người.
Trong lúc nghi hoặc, Trương Ân Ân phát hiện mình đang đứng giữa một cái hành lang. Trên hành lang đã có nhiều rêu xanh, trên đám rêu xanh này còn phát ra huỳnh quang, chứng tỏ nơi này đã lâu không có người tới.
Trương Ân Ân ngọc dung ảm đạm, trái tim lại đập liên hồi. Nàng cố tình muốn dùng chân hỏa chiếu sáng nhưng mà lại sợ lửa sẽ hấp dẫn quái vật tới cho nên lập tức rút kiếm cầm trong tay, lại lấy phù chú, hướng tới phía trước hành lang phi tới.
Grào!
Đột nhiên có một tiếng thú rống từ đầu hành lang truyền tới, tiếng gầm cuồn cuộn giống như sóng dữ cuộn trào, bốn vách rung động, gạch ngói đều rơi cả xuống.
Trương Ân Ân trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tiếng gầm này như lôi điện sóng dữ, hai tai như điếc đặc, thân thể như muốn bay lên! Nàng lập tức cúi đầu khom lưng, xuất kiếm ngạnh kháng lại cuồng phong do thú rống, mái tóc nàng bay tán loạn, miễn cưỡng mới đứng lại được.
Tiếng gầm này đã dứt.
Mới chỉ trong chốc lát mà mồ hôi lạnh đã thấm đẫm quần áo của Trương Ân Ân. Nàng đứng tại chỗ cắn môi. Trong lúc nhất thời do dự bất định, không biết là nên tiếp tục đi tới hay là trở về.
Thế nhưng phía sau nàng hiện giờ cũng chỉ còn lại một hành lang vô tận. Trương Ân Ân cắn răng một cái rồi bước về phía trước.
Đi được chừng hơn 30 trượng, hành lang chợt ngoặt, phía trước sáng rực. Có một cái phòng ước chừng 10 trượng hiện lên. Trên nóc phòng toàn là lưới sắt, các đầu có xích sắt cột lại. hàng rào đá được xây bằng hắc thạch, trông giống như một nhà tù.
Trong nhà tù vô cùng vắng vẻ, không giường không chiếu, có một nữ tử đang đứng giữa căn phòng.
Mớ tóc đen của nàng ta không buộc mà thoải mái tuôn chảy, quần áo nàng trắng toát. trên thân chẳng nhìn thấy bất cứ một thứ gì khác.
Nàng cứ dịu dàng đứng đó. Trông vóc dáng người có muôn vàn quyến rũ, vạn chủng phong lưu yên lặng tự sinh. Sự hấp dẫn như thấm vào trong phủ tạng người nhìn.
Tóc nàng, gáy nàng, lưng nàng, chân nàng, chẳng có chỗ nào là chỗ không hoàn mỹ, thân hình ẩn hiện những đường cong lả lướt. Kẻ khác chỉ nhìn thôi thì tâm trạng cũng phập phồng.
Trương Ân Ân tuy cũng là con gái nhưng khi nhìn thấy người này cũng phải ngây người, nàng cảm thấy trong trời đất lúc này chẳng có tuyết rơi cũng chẳng có tiếng động, giống như một cánh đồng tuyết vạn dặm, có một nữ tử đang đứng.
Trong lúc mơ hồ, hình như là có tiếng trống vang lên. Trương Ân Ân cẩn thận lắng nghe mới nhận ra đó chẳng phải là tiếng trống gì cả mà là tiếng tim đập của mình.
Sau một lúc im lặng, nữ tử kia xoay người lại, giống như xuân về, tuyết nở hoa!
Ngươi tới đây tìm ta ư?
Nàng kia cười hỏi, tiếng nói trong như ngọc.
/522
|