Tiếng gầm giận dữ vang lên dưới đáy biển!
Tiếng thét như tiếng hổ gầm mang đầy sát khí phẫn nộ không nói nên lời. Huyền Quy vốn ẩn thân trong đá ngầm dưới đáy biển xông lên, vừa gầm thét vừa chống cự lại ánh sáng xanh phát ra từ Văn Vương Sơn Hà đỉnh, chốc chốc lại phun ra một dòng khí sôi trào về phía Kỷ Nhược Trần.
Tuy công kích của Huyền Quy mạnh mẽ dứt khoát, nhưng Kỷ Nhược Trần lại sở trường về thân pháp nhạy bén kỳ lạ, mặc dù ở dưới đáy biển sâu nhưng vẫn vừa động là tránh được. Công kích của Huyền Quy rõ ràng là đến ngay cả vạt áo của Kỷ Nhược Tràn cũng không chạm tới được.
Cố Thanh tuy đang đứng bên cạnh Kỷ Nhược Trần, nhưng Huyền Quy vẫn tỏ ra như không nhìn thấy nàng, từng dòng khí sôi trào cứ ào ạt phun tới, đuổi theo Kỷ Nhược Trần.
Mãi cho đến khi Huyền Quy gầm thét nổi lên, lúc này mới nhận ra sự phi phàm của nó, chiếc mai rùa rộng tới bảy trượng khác hẳn nhưng con rùa bình thường.
Mai nó phân thành tổng cộng mười một khối, mỗi khối màu sắc khác nhau, dường như ẩn chứa hỗn độn trong đó, lưỡng nghi xoay quanh, bát quái bảo vệ bên ngoài. Bốn chân nó cực kì sắc bén, đầu như đầu rồng, cổ dài một trượng, bên trên phủ đầy vảy màu xanh thẫm, đuôi như đuôi rắn buông thõng ra phía sau, cuối đuôi lấp lánh ánh sáng màu xanh ngọc bích nhạt.
Huyền Quy xông trái xông phải trong làn ánh sáng xanh của Văn Vương Sơn Hà đỉnh, sức lực tràn trề, có thể dễ dàng phá nát cả phiến đá ngầm khổng lồ.
Văn Vương Sơn Hà Đỉnh dường như không chịu nổi lực lượng lớn như thế, không ngừng rung chuyển và phát ra những âm thanh réo rắt, như đang thôi thúc Kỷ Nhược Trần nhanh chóng động thủ.
Nhưng mặc cho Huyền Quy anh dũng chiến đấu vùng vẫy, thì ánh xanh mà Văn Vương Sơn Hà đỉnh phát ra vẫn ngưng kết không tan, cứ thế bao trùm siết chặt nó.
Huyền Quy ở trong thanh quang càng lâu, tiếng gầm càng vang dội, song Kỷ Nhược Trần lại cảm thấy tiếng kêu gào của Huyền Quy lúc đầu là giận dữ, nhưng bây giờ lại có thêm chút đau đớn.
Kỷ Nhược Trần tránh được một dòng khí sôi trào, tập trùng nhìn lại, thấy một bên mai của Huyền Quy có một vết nứt sâu đến vài thước. Cổ, đuôi, bốn chân của nó cũng có có vô số vết thương nhỏ.
Điều kỳ lạ chính là, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng xanh, vết thương trên người Huyền Quy thậm chí còn dần lan rộng ra, máu từ vết thương chày ra khi tiếp xúc với ánh xanh, lập tức hóa thành một luồng khói bay lên cùng với ảnh xanh và bị hút vào trong đỉnh.
Văn Vương Sơn Hà đỉnh chính là pháp khí bổn mạng của Kỷ Nhược Trần, mỗi lần Huyền Quy va chạm với ánh xanh, thì Kỷ Nhược Trần đều cảm nhận được ánh xanh phát ra từ Văn Vương Sơn Hà đỉnh như trở thành linh hồn của hắn, vừa tiếp xúc với Huyền Quy liền có thể cảm nhận được linh khí sôi trào trong cơ thể nó.
Đến lúc này Kỷ Nhược Trần đã biết đây là điểm khác thường của Huyền Quy, yêu khí trong người nó không hề bình thường, đó là một loại linh lực rất gần với thiên địa linh khí của Cố Thanh ba bốn phần. Rõ ràng đây là sự khác thường của linh thú sinh ra từ địa mạch dưới đáy Đông Hải.
Cảm nhận được luồng linh khí từ trong Văn Vương Sơn Hà Đỉnh truyền đến, Kỷ Nhược Trần nhận thấy nếu đem con Huyền Quy này hoàn toàn luyện hóa thì mình sẽ đoạt được chân nguyên, thậm chí là không hề thua kém việc đem Xích Doanh kiếm cho Giải Ly. Đó là còn chưa tính luyện hóa Huyền Quy có khả năng lấy được pháp bảo.
Sau hơn mười lần chịu chấn động, trong lòng Kỷ Nhược Trần vừa động hai tay chắp lại trước ngực, sau đó chậm rãi đẩy ra, miệng bắt đầu niệm khẩu quyết.
Khẩu quyết thúc dục Văn Vương Sơn Hà Đỉnh gồm 4 câu, hắn mới niệm câu thứ nhất, Vương đỉnh trôi nổi trên không trung lập tức phát ra một tiếng trong trèo rồi lại ổn định trở lại.
Cũng theo đó, vết thương trên người Huyền Quy vỡ toác ra với tốc độ ngày càng nhanh hơn, đau đến mức quằn quại vật vã, điên cuồng gâm lên không thôi!
Kỷ Nhược Trần tập trung thúc dục Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, không dám phân tâm. Bằng đạo hạnh hiện tại của hắn, điều khiển Văn Vương Sơn Hà Đỉnh không khác nào một đứa trẻ kéo cỗ xe tám ngựa kéo, hơi sơ ý một chút là có thể xảy ra tai nạn xe lật người chết.
Nhưng mà linh khí từ Vương Sơn Hà Đỉnh truyền đến đột nhiên lại có gì đó khác thường. Kỷ Nhược Trần tỉ mỉ phân tích, nhận thấy yêu khí từ vệt thương trên người Huyền Quy và yêu lực trên người yêu hoàng Dực Hiên có cùng nguồn gốc.
Xem ra, không hiểu tại sao Huyền Quy lại chọc phải yêu hoàng bên bị đánh cho 1 trận đau điếng, hoặc có thể là trong lúc yêu hoàng đang giáo huấn thủy quân Đông hải, thì nó xui xẻo nên bị liên lụy mà thôi. Nhưng đụng phải Văn Vương Sơn Hà Đỉnh mới là lúc nó xui xẻo thật sự.
Lúc này Huyền Quy đã mình đầy thương tích, thể nhưng vết thương lại không có nhiều vệt máu, máu rùa chảy ra đều sớm bị luyện hóa, sức lực vẫy vùng của nó ngày càng yếu đi. Tiếng gầm điên cuông cũng biến thành tiếng kêu gào bi ai thảm thiết, nếu là người khác thì đã mềm lòng.
Thế nhưng Kỷ Nhược Trần đang như thuyền nhỏ giữa bão tố, tập trung toàn bộ tinh thần cho việc điều khiển Văn Vương Sơn Hà đỉnh, hoàn toàn không còn cảm giác gì với thế giới bên ngoài. Mà cho dù có nhìn thấy Huyền Quy, Kỷ Nhược Trần cũng chắc chắn sẽ không mềm lòng. ( Nguyên nhân động vật hoang dã bị tuyệt chủng là đây )
Lần này hắn tập trung vận dụng đỉnh, chân nguyên hộ thể trên người Huyền Quy lập tức tiết ra như nước. Kỷ Nhược Trần thấy Huyền Quy ở trong thanh quang đã xoay người từ từ bay lên miệng đỉnh. Nhưng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một ánh kiếm chặt đứt ánh sáng phát ra từ đỉnh.
Kỷ Nhược Trần phát hiện bên ngoài có kẻ đột nhập, không kịp suy nghĩ lập tức điều khiển Văn Vương Sơn Hà đỉnh toàn lực phản công. Nhưng đến khi hắn phát hiện kiếm khí tập kích cực kỳ quen thuộc thì đã muộn.
Đáy biển vẫn yên lặng như cũ, chỉ có hai màu xanh và xám trắng lẫn vào nhau nhuộm lên, chu vi chừng mười trượng mặt nước, dập dờn nhiều lần rồi mới tách ra.
Văn Vương Sơn Hà Đỉnh rít lên một tiếng, bất đắc dĩ quay về bên cạnh Kỷ Nhược Trần. Lúc này hắn mới chầm chậm mở mắt ra, vẫn chưa nhìn rõ tình hình xung quanh... đã phun ra ngụm máu tươi!
Một đóa huyết hoa từ từ tan ra trong nước biển, thế nhưng lại không hề thu hút được bất kỳ con cá mập hung dữ nào.
Bốn bề của biển yên tĩnh tới mức đáng sợ, cách đó không xa có một đàn cá vẫn ngay hàng thẳng lối dạo chơi, nhưng hình như chúng chỉ bơi theo quán tính mà thôi.
Đàn cá này đã mất hết linh hồn, sức sống không còn. Không chỉ có đàn cá này, mà trong vòng bán kính trăm trượng, tất cả đều không còn sức sống.
Trong phạm vi này, tất cả các loài tôm cua cá, hải yêu thủy tộc đều bị Văn Vương Hà Sơn Đỉnh làm cho kinh sợ đến mất hết cả linh hồn.
Kỷ Nhược Trần ép mạnh khí huyết đang sôi sục xuống, tìm kiếm khắp nơi, đến khi thấy Cố Thanh cầm kiếm đứng ở cách đó không xa, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. lúc này mới thở dài một hơi. Hắn ngẩng đầu hỏi:
- Thanh nhi, tại sao muội lại làm như vậy?
Cố Thanh thu cổ kiểm lại, nhìn hắn một lát, mới khẽ thở dài:
- Bởi vì chỉ có cách này mới ngăn cản huynh luyện hóa Huyền Quy. Nhược Trần, đây không phải một con Huyền Quy bình thường. Theo muội thấy nó quá nửa là một con Tuyền quy, chính là một trong số những linh thú ít ỏi nhất trong trời đất, giết nó thì không hay. Huống chi nó còn rất nhỏ, xem ra vừa nở ra không lâu, thôi hãy tha cho nó đi! (Vẫn là phụ nữ dễ mềm lòng hơn :-? )
- Cải này…
Kỷ Nhược Trần nhìn con rùa đang trốn ở ngoài trăm trượng kia, thực sự không muốn tha cho nó dễ dàng như vậy, bởi vì cơ hội luyện hóa một linh thú như vậy quả thực không có nhiều. Hơn nữa mười phần công phu hôm nay đã xong chín phần, chỉ còn thiểu một bước cuối cùng mà thôi. (Thôi anh zai ơi, nhịn chút có sao đâu :v)
Tiếng thét như tiếng hổ gầm mang đầy sát khí phẫn nộ không nói nên lời. Huyền Quy vốn ẩn thân trong đá ngầm dưới đáy biển xông lên, vừa gầm thét vừa chống cự lại ánh sáng xanh phát ra từ Văn Vương Sơn Hà đỉnh, chốc chốc lại phun ra một dòng khí sôi trào về phía Kỷ Nhược Trần.
Tuy công kích của Huyền Quy mạnh mẽ dứt khoát, nhưng Kỷ Nhược Trần lại sở trường về thân pháp nhạy bén kỳ lạ, mặc dù ở dưới đáy biển sâu nhưng vẫn vừa động là tránh được. Công kích của Huyền Quy rõ ràng là đến ngay cả vạt áo của Kỷ Nhược Tràn cũng không chạm tới được.
Cố Thanh tuy đang đứng bên cạnh Kỷ Nhược Trần, nhưng Huyền Quy vẫn tỏ ra như không nhìn thấy nàng, từng dòng khí sôi trào cứ ào ạt phun tới, đuổi theo Kỷ Nhược Trần.
Mãi cho đến khi Huyền Quy gầm thét nổi lên, lúc này mới nhận ra sự phi phàm của nó, chiếc mai rùa rộng tới bảy trượng khác hẳn nhưng con rùa bình thường.
Mai nó phân thành tổng cộng mười một khối, mỗi khối màu sắc khác nhau, dường như ẩn chứa hỗn độn trong đó, lưỡng nghi xoay quanh, bát quái bảo vệ bên ngoài. Bốn chân nó cực kì sắc bén, đầu như đầu rồng, cổ dài một trượng, bên trên phủ đầy vảy màu xanh thẫm, đuôi như đuôi rắn buông thõng ra phía sau, cuối đuôi lấp lánh ánh sáng màu xanh ngọc bích nhạt.
Huyền Quy xông trái xông phải trong làn ánh sáng xanh của Văn Vương Sơn Hà đỉnh, sức lực tràn trề, có thể dễ dàng phá nát cả phiến đá ngầm khổng lồ.
Văn Vương Sơn Hà Đỉnh dường như không chịu nổi lực lượng lớn như thế, không ngừng rung chuyển và phát ra những âm thanh réo rắt, như đang thôi thúc Kỷ Nhược Trần nhanh chóng động thủ.
Nhưng mặc cho Huyền Quy anh dũng chiến đấu vùng vẫy, thì ánh xanh mà Văn Vương Sơn Hà đỉnh phát ra vẫn ngưng kết không tan, cứ thế bao trùm siết chặt nó.
Huyền Quy ở trong thanh quang càng lâu, tiếng gầm càng vang dội, song Kỷ Nhược Trần lại cảm thấy tiếng kêu gào của Huyền Quy lúc đầu là giận dữ, nhưng bây giờ lại có thêm chút đau đớn.
Kỷ Nhược Trần tránh được một dòng khí sôi trào, tập trùng nhìn lại, thấy một bên mai của Huyền Quy có một vết nứt sâu đến vài thước. Cổ, đuôi, bốn chân của nó cũng có có vô số vết thương nhỏ.
Điều kỳ lạ chính là, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng xanh, vết thương trên người Huyền Quy thậm chí còn dần lan rộng ra, máu từ vết thương chày ra khi tiếp xúc với ánh xanh, lập tức hóa thành một luồng khói bay lên cùng với ảnh xanh và bị hút vào trong đỉnh.
Văn Vương Sơn Hà đỉnh chính là pháp khí bổn mạng của Kỷ Nhược Trần, mỗi lần Huyền Quy va chạm với ánh xanh, thì Kỷ Nhược Trần đều cảm nhận được ánh xanh phát ra từ Văn Vương Sơn Hà đỉnh như trở thành linh hồn của hắn, vừa tiếp xúc với Huyền Quy liền có thể cảm nhận được linh khí sôi trào trong cơ thể nó.
Đến lúc này Kỷ Nhược Trần đã biết đây là điểm khác thường của Huyền Quy, yêu khí trong người nó không hề bình thường, đó là một loại linh lực rất gần với thiên địa linh khí của Cố Thanh ba bốn phần. Rõ ràng đây là sự khác thường của linh thú sinh ra từ địa mạch dưới đáy Đông Hải.
Cảm nhận được luồng linh khí từ trong Văn Vương Sơn Hà Đỉnh truyền đến, Kỷ Nhược Trần nhận thấy nếu đem con Huyền Quy này hoàn toàn luyện hóa thì mình sẽ đoạt được chân nguyên, thậm chí là không hề thua kém việc đem Xích Doanh kiếm cho Giải Ly. Đó là còn chưa tính luyện hóa Huyền Quy có khả năng lấy được pháp bảo.
Sau hơn mười lần chịu chấn động, trong lòng Kỷ Nhược Trần vừa động hai tay chắp lại trước ngực, sau đó chậm rãi đẩy ra, miệng bắt đầu niệm khẩu quyết.
Khẩu quyết thúc dục Văn Vương Sơn Hà Đỉnh gồm 4 câu, hắn mới niệm câu thứ nhất, Vương đỉnh trôi nổi trên không trung lập tức phát ra một tiếng trong trèo rồi lại ổn định trở lại.
Cũng theo đó, vết thương trên người Huyền Quy vỡ toác ra với tốc độ ngày càng nhanh hơn, đau đến mức quằn quại vật vã, điên cuồng gâm lên không thôi!
Kỷ Nhược Trần tập trung thúc dục Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, không dám phân tâm. Bằng đạo hạnh hiện tại của hắn, điều khiển Văn Vương Sơn Hà Đỉnh không khác nào một đứa trẻ kéo cỗ xe tám ngựa kéo, hơi sơ ý một chút là có thể xảy ra tai nạn xe lật người chết.
Nhưng mà linh khí từ Vương Sơn Hà Đỉnh truyền đến đột nhiên lại có gì đó khác thường. Kỷ Nhược Trần tỉ mỉ phân tích, nhận thấy yêu khí từ vệt thương trên người Huyền Quy và yêu lực trên người yêu hoàng Dực Hiên có cùng nguồn gốc.
Xem ra, không hiểu tại sao Huyền Quy lại chọc phải yêu hoàng bên bị đánh cho 1 trận đau điếng, hoặc có thể là trong lúc yêu hoàng đang giáo huấn thủy quân Đông hải, thì nó xui xẻo nên bị liên lụy mà thôi. Nhưng đụng phải Văn Vương Sơn Hà Đỉnh mới là lúc nó xui xẻo thật sự.
Lúc này Huyền Quy đã mình đầy thương tích, thể nhưng vết thương lại không có nhiều vệt máu, máu rùa chảy ra đều sớm bị luyện hóa, sức lực vẫy vùng của nó ngày càng yếu đi. Tiếng gầm điên cuông cũng biến thành tiếng kêu gào bi ai thảm thiết, nếu là người khác thì đã mềm lòng.
Thế nhưng Kỷ Nhược Trần đang như thuyền nhỏ giữa bão tố, tập trung toàn bộ tinh thần cho việc điều khiển Văn Vương Sơn Hà đỉnh, hoàn toàn không còn cảm giác gì với thế giới bên ngoài. Mà cho dù có nhìn thấy Huyền Quy, Kỷ Nhược Trần cũng chắc chắn sẽ không mềm lòng. ( Nguyên nhân động vật hoang dã bị tuyệt chủng là đây )
Lần này hắn tập trung vận dụng đỉnh, chân nguyên hộ thể trên người Huyền Quy lập tức tiết ra như nước. Kỷ Nhược Trần thấy Huyền Quy ở trong thanh quang đã xoay người từ từ bay lên miệng đỉnh. Nhưng vào lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một ánh kiếm chặt đứt ánh sáng phát ra từ đỉnh.
Kỷ Nhược Trần phát hiện bên ngoài có kẻ đột nhập, không kịp suy nghĩ lập tức điều khiển Văn Vương Sơn Hà đỉnh toàn lực phản công. Nhưng đến khi hắn phát hiện kiếm khí tập kích cực kỳ quen thuộc thì đã muộn.
Đáy biển vẫn yên lặng như cũ, chỉ có hai màu xanh và xám trắng lẫn vào nhau nhuộm lên, chu vi chừng mười trượng mặt nước, dập dờn nhiều lần rồi mới tách ra.
Văn Vương Sơn Hà Đỉnh rít lên một tiếng, bất đắc dĩ quay về bên cạnh Kỷ Nhược Trần. Lúc này hắn mới chầm chậm mở mắt ra, vẫn chưa nhìn rõ tình hình xung quanh... đã phun ra ngụm máu tươi!
Một đóa huyết hoa từ từ tan ra trong nước biển, thế nhưng lại không hề thu hút được bất kỳ con cá mập hung dữ nào.
Bốn bề của biển yên tĩnh tới mức đáng sợ, cách đó không xa có một đàn cá vẫn ngay hàng thẳng lối dạo chơi, nhưng hình như chúng chỉ bơi theo quán tính mà thôi.
Đàn cá này đã mất hết linh hồn, sức sống không còn. Không chỉ có đàn cá này, mà trong vòng bán kính trăm trượng, tất cả đều không còn sức sống.
Trong phạm vi này, tất cả các loài tôm cua cá, hải yêu thủy tộc đều bị Văn Vương Hà Sơn Đỉnh làm cho kinh sợ đến mất hết cả linh hồn.
Kỷ Nhược Trần ép mạnh khí huyết đang sôi sục xuống, tìm kiếm khắp nơi, đến khi thấy Cố Thanh cầm kiếm đứng ở cách đó không xa, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. lúc này mới thở dài một hơi. Hắn ngẩng đầu hỏi:
- Thanh nhi, tại sao muội lại làm như vậy?
Cố Thanh thu cổ kiểm lại, nhìn hắn một lát, mới khẽ thở dài:
- Bởi vì chỉ có cách này mới ngăn cản huynh luyện hóa Huyền Quy. Nhược Trần, đây không phải một con Huyền Quy bình thường. Theo muội thấy nó quá nửa là một con Tuyền quy, chính là một trong số những linh thú ít ỏi nhất trong trời đất, giết nó thì không hay. Huống chi nó còn rất nhỏ, xem ra vừa nở ra không lâu, thôi hãy tha cho nó đi! (Vẫn là phụ nữ dễ mềm lòng hơn :-? )
- Cải này…
Kỷ Nhược Trần nhìn con rùa đang trốn ở ngoài trăm trượng kia, thực sự không muốn tha cho nó dễ dàng như vậy, bởi vì cơ hội luyện hóa một linh thú như vậy quả thực không có nhiều. Hơn nữa mười phần công phu hôm nay đã xong chín phần, chỉ còn thiểu một bước cuối cùng mà thôi. (Thôi anh zai ơi, nhịn chút có sao đâu :v)
/522
|