Trần Duyên

Chương 238 - Luyện Hồn 2

/522


Người này đạo hạnh mặc dù cao, nhưng chưa phải là đối thủ của Cố Thanh. Vốn Kỷ Nhược Trân định tự mình xuất thủ bắt Trịnh Mâu, bảo Cố Thanh đi đối phó người này.

Nhưng chẳng biết tại sao, Kỷ Nhược Trần lại nhìn chằm chằm vào hắn, tim đập càng lúc càng nhanh, trong sâu thẳm nội tâm của hắn đang không ngừng hò hét, muốn hắn mau chóng nhảy lên khiêu chiến người này.

Loại cảm giác này, dường như là sự tôn nghiêm của một vương giả quân lâm thiên hạ bị hạ thấp, trong lòng hắn tức giận, lại có phần giống như sói đói thấy mồi.

Cảm giác trong lòng Kỷ Nhược Trần càng ngày càng mạnh mẽ, người kia cũng cảnh giác, nhìn về phía Kỷ Nhược Trần, bắt đầu đề tụ chân nguyên phòng bị.

Trong sâu thẳm, thần thức của Kỷ Nhược Trần càng lúc càng vang lên tiếng hò hét, trái tim của hắn đập thình thịch, ánh sáng xanh dần dần tỏa ra, giống y như tình hình ở địa phủ.

Kỷ Nhược Trần không hề do dự, thân hình hóa thành một hư ảnh hiện ra cách đó chừng trăm trượng, đánh thắng vào tướng quân kia!

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, Lôi Kim cự chuy của Trịnh Mâu nặng nề đập vào khối đá mà Kỷ Nhược Trần đang đứng, tạo thành một cái hổ to, làm cho đá vụn bay tán loạn.

Trịnh Mâu hoàn toàn không nghĩ tới mình lại đập trượt, hắn ngỡ ngàng nhìn xung quanh xem là tiểu tử kia trốn đi nơi nào.

Thế nhưng hắn còn chưa tìm được Kỷ Nhược Trần, đã thấy Cố Thanh chắp tay đứng ở cách mình 1 trượng, ngưng thần nhìn mặt biển, hoàn toàn không coi một đại tướng quân như hắn ra cái gì.

Trịnh Mâu đầu tiên là thất kinh, không ngờ nàng lại dám đứng gần mình như vậy. Thế nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại, thì dường như nữ tử kia vốn đứng ở chỗ này, vậy thì trước kia tại sao hắn không biết được sự tồn tại của màng ta?

Trịnh Mâu thấy Cố Thanh đối với mình hờ hững, trong lồng ngực lại sinh ra sự tức giận, hắn thầm chửi cô gái này có mặt như mù, sao không để ý tới mình.

Hắn thở phì phò, đầu tiên là quay lại đám thủ hạ bắt chuyện một tiếng, thấy đám lính của mình xông lên, sự can đảm mới dần trỗi dậy, cầm Lôi Kim cự chùy quét ngang người của Cố Thanh.

Khi Cự chùy đi được nửa đường. Trịnh Mâu nghĩ thầm:

- Cự chùy của mình đập xuống loạn thạch còn bay tung tóe, đá vụn bắn vào người mình còn làm mình đau đớn vô cùng, vậy tại sao nàng ta vẫn đứng chỗ cũ mà không bị một hòn đá nào bắn trúng?

Trịnh Mâu chưa kịp tìm ra đáp án, chỉ thấy Cố Thanh tay trái vung lên một cái, giống như là bảo mình đừng quấy rầy. Nhìn theo năm ngón tay như cánh lan của nàng mở ra, Trịnh Mâu có cảm giác mình như bị một đạo sóng lớn chưa từng có đập trúng, thân hình bay tít về phía sau.

Khi hắn bay được hơn trăm trượng thì lực đạo đột nhiên biến mất, thân hình hắn mới miễn cưỡng dừng lại được.

Nhưng vào lúc này, trong tai Trịnh Mâu chợt nghe thấy ầm một tiếng, giống như là tiếng chuông vang!

Trịnh Mâu đột nhiên thấy trước mặt của mình có một người đang đứng, người kia cũng khoác Thanh Đồng giáp, tay cầm Lôi Kim chùy.

Trịnh Mâu chỉ cảm thấy người này sao lại quen thuộc tới vậy, cho tới khi có một đạo thanh quang lóe lên, hắn mới biết người đó là ai.

Người đó chẳng phải là mình hay sao?



Kỷ Nhược Trần đạp sóng hai mắt nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Đông Hải tướng quân ở phía trước.

Trong tim của hắn giống như là có sóng lớn trùm trời, sự sợ hãi, chờ mong, hưng phấn, khẩn trương xen lẫn vào với nhau. Trong đó còn có một cảm giác bối rối không biết tên.

Hắn không biết là sao lại như vậy, dường như sâu trong ý thức của hắn có một loại lực lượng vô hình dẫn dắt.

Kỷ Nhược Trần điên cuồng đề thăng chân nguyên, linh lực chân nguyên của hắn hình thành nên những đạo lam quang, chuyển động tuần hoàn một vòng, sau đó di chuyển về các huyệt đạo trên thân thể.

Mỗi khi lưu chuyển, Kỷ Nhược Trần cảm giác được, chân nguyên của mình lại mạnh hơn một bậc.

Đông Hải tướng quân cầm ngang cái đinh ba, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng.

Không nói tới chuyện người này đi trên mặt nước như đi trên đất bằng, mà tốc độ càng lúc càng nhanh.

Người kia mới bước được có chừng 10 trượng, vậy mà mình có cảm giác như người kia cứ bám sát theo đuôi mình vậy, chẳng lẽ tốc độ của hắn lại so được với thân pháp của mình hay sao?

Đông Hải tướng quân trầm mặc, người này đạo hạnh mặc dù yếu hơn hẳn, nhưng không hiểu tại sao hắn lại rất sợ hãi? Hơn nữa quanh thân người kia còn có hắc khí không biết đó là thứ gì nữa?

Đó là oan hồn tử khí!

Đông Hải tướng quân nghĩ tới điểm này, trong lòng hắn thực sự rất sợ hãi, hắn chợt hét lớn một tiếng, vảy ở hai má bung ra, đinh ba giương lên, tạo thành một cột nước vô cùng cao, phóng tới chỗ của Kỷ Nhược Trần! Bí pháp thao túng nước của hắn có thể làm cho ta đá nát vàng!

Kỷ Nhược Trần mặc dù trong lòng không muốn, nhưng dưới sự tác động mạnh mẽ của ý thức, hắn vẫn xông thẳng về phía cột nước kia. Cố Thanh ở phía xa xa hơi nhíu mày, sau khi phất tay đẩy Trịnh Mâu ra xa hơn trăm trượng, thì đã chuẩn bị xông lên cứu người.

Mắt thấy cột nước kia sắp đập vào người, trước ngực Kỷ Nhược Trần có một luồng khí xanh hện lên, hắn há miệng, phun ra Văn Vương Sơn Hà Đinh! Tiểu đỉnh im lặng xuyên qua cột nước, quay xung quanh một vòng rồi mới lượn lờ trên đỉnh đầu của hắn.

Văn Vương Sơn Hà Đinh nhìn như thong thả, nhưng mà lại nhanh tới mức không tưởng. Động tác của Đông Hải tướng quân kia không sao bì kịp, chỉ có dùng ánh mắt theo dõi nó mà thôi. Hắn ngửa mặt lên nhìn trời, thì đã thấy một đạo thanh quang xông tới.

Đông Hải tướng quân bị một cái lồng ánh sáng nhốt kín, nhất thời không thể động đậy. Trên mặt hắn hiện lên sự kinh hãi, da mặt hắn đỏ hồng, hắn cố gắng vận khởi chân nguyên, liều chêt chống đỡ lại đạo thanh quang kia.

Đỉnh đồng và Đông Hải tướng quân tấn công lẫn nhau, Văn Vương Sơn Hà Đinh giống như bị chọc giận, bỗng nhiên vang lên một âm thanh vang vọng khắp nơi.

Khuôn mặt của Đông Hải tướng quân vốn đã biến sắc, thì nay đột nhiên hét thảm một tiếng, không chống lại được nữa, lập tức bị hút vào trong tiểu đỉnh!

Biến hóa như vậy thực sự nằm ngoài dự liệu của Kỷ Nhược Trần, hắn kinh ngạc nhìn Văn Vương Sơn Hà Đỉnh đang di động trên không trung, lập tức đứng ngây ra tại chỗ.

Mà con sóng lớn của Đông Hải tướng quân tạo thành đã mất đi uy lực, biến thành một con nước bình thường, rơi xuống chỗ Kỷ Nhược Trân.

Lúc này có mấy đạo quang hoa cực kỳ ảm đạm bay tới, đồng thời bị hút vào trong Văn Vương Sơn Hà Đỉnh. Khi nhìn những quang hoa này, Kỷ Nhược Trân cảm thấy hình như hắn bị hoa mắt.


/522

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status