Khuôn mặt của Long Tượng Thiên Quân nhất thời phai nhạt nhan sắc ba phần, một câu cũng nói không nên lời. Bạch Hổ Thiên Quân vội nói:
- Cố tiên tử cùng Thanh Y tiểu thư ở chung hòa hợp, huynh đệ chúng tôi chỉ thấy được những điều này. Kỳ thực chúng tôi ngoại trừ uống rượu tu đạo, mục đích khác thì hoàn toàn không có!
Cố Thanh xoay người lại, lẳng lặng nhìn Bạch Hổ Thiên Quân. Bạch Hổ Thiên Quân mặc dù so với Cố Thanh cao hơn một cái đầu, nhưng bị ánh mắt của nàng trái phải dao động bất định, nhất định không dám cùng nàng đối diện.
Cố Thanh lại nhìn sang Long Tượng Thiên Quân, Long Tượng lập tức ngẩng đầu hướng lên trời như đang thưởng thức ánh trăng.
Cố Thanh hơi nhắn mày, nói: - Các ngươi rất sợ ta hả?
Long Tượng Thiên Quân vừa định mở miệng. Bạch Hổ lập tức liếc xéo hắn, rất sợ hắn sẽ còn nói ra những lời không chừng mực, cười xòa nói:
- Cố tiên tử không nộ mà tự uy, huynh đệ chúng tôi đối với tiên tử là vừa kính vừa sợ, tiên tử có gì phân phó, huynh đệ ta chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó!
- Không nộ mà tự uy?
Cố Thanh trong lòng cười khổ. Nàng thầm than một tiêng, vung tay lên, nhị vị thiên quân như được hoàng ân đại xá lập tức chạy trốn như chuột.
Lúc này Kỷ Nhược Trần vội vã từ ngoài viện đi vào, vừa thấy Cố Thanh, liền nói ngay:
- Đúng lúc nàng ở chỗ này, Tử Dương chân nhân phân phó ta một chuyện quan trọng, buổi trưa sẽ phải xuống núi, nàng...
Cố Thanh xen lời hắn:
- Đương nhiên là chàng đi đến đâu, ta đi đến đó rồi.
Vào lúc chính ngọ, Cảnh Tiêu chân nhân đang cầm một cái bình đi tới hậu hoa viên, ngồi vào cái ghế ngọc bằng gỗ đàn hương mà mình yêu thích, phẩm trà đọc kinh. Không lâu sau, Hoàng Tinh Lam cũng đi tới trong hoa viên và ngồi xuống đối diện với Cảnh Tiêu chân nhân.
Hôm nay Cảnh Tiêu chân nhân không còn là cái dáng vẻ già lụ khụ nữa. Mặt mày y tươi tắn làn da hồng hào, mắt như có thần quang, nhấc tay giờ chân mơ hồ có uy thế như sấm sét, từ lâu đã hoàn toàn khôi phục thần thái của chư mạch chân nhân như ngày xưa. Nhưng mà Hoàng Tinh Lam nhìn Cảnh Tiêu chân nhân một cái, đột nhiên vành mắt đỏ lên, nghiêng mặt qua một bên. Cảnh Tiêu chân nhân thấy vậy, mỉm cười nói:
- Hồi Thiên đan hiệu nghiệm như thần, tuy chỉ có công hiệu ba ngày, nhưng cũng là người có duyên mới được dùng. Tinh Lam, nàng vì sao mà phải tận lực làm như không nhìn thấy ta thế?
Hoàng Tinh Lam lau đi một giọt nước mắt, oán giận nói:
- Ngươi cũng không phải không biết Hồi Thiên đan tổn hao nhiều thọ nguyên, ngươi dư thọ không có mấy, phục vào thứ này chí ít phải hao tổn ba tháng dương thọ! Tất cả cũng chỉ vì giữ thể diện tại đại điển đính hôn của Kỷ Nhược Trần thôi sao? Hắn cũng không phải cùng Ân Ân của chúng ta đính hôn!
Cảnh Tiêu châm nhân nói:
- Nói cũng không có thể nói như vậy, tông ta nghìn năm phồn thịnh, cũng không thể tại trên người ta mà bị giảm bớt. Huống chi ta còn có cơ hội luân hồi, tất cả đều phải dựa vào pháp bảo của Tử Vi chân nhân đưa cho để hộ pháp phi thăng. Chỉ là Ân Ân... Ai, thực sự khiến người ta lo lắng, cũng không biết nó có thể vượt qua được một cửa này hay không? Ơ, mà nó đâu, sao không thấy nó tới uống trà?
Hoàng Tinh Lam đứng dậy nói:
- Tối hôm qua, nó vừa trở về phòng liền khóa chết cửa lại, không cho bất luận kẻ nào làm phiền. Thật khó hiểu, lòng ta luôn mãi cảm thấy không yên, hay là đi xem nó thế nào.
Mắt thấy Hoàng Tinh Lam đã rời khỏi hậu hoa viên. Cảnh Tiêu chân nhân cũng thấy tâm thần không yên, đứng dậy đi về nơi ở của Trương Ân Ân.
Cảnh Tiêu chân nhân mới vừa vào cửa viện nơi ở của Trương Ân Ân, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng thét kinh hãi của Hoàng Tinh Lam, trong lòng y biết không ổn, vội vàng xông vào phòng, vừa nhìn nhất thời tay chân lạnh lẽo, đực mặt ra đứng ở tại chỗ.
Trong phòng màn buông xuống, Trương Ân Ân cùng y phục nằm ở trên giường, giống như đang ngủ say, khuôn mặt khoan thai. Chỉ là ở cô nàng có một vệt đỏ dài rất nhỏ, đỏ đến nỗi nhìn thấy mà giật mình!
Tùng văn cổ kiếm mà Cảnh Tiêu chân nhân quen dùng đã xuất vỏ, rơi xuống tại bên giường, trên lưỡi kiếm vô cùng sắc nhọn không thấy một tia máu, giống như chuôi Thông Tinh tiên kiếm này cũng không đành lòng nhiêm huyết khí của nàng
Oanh một tiếng. Cảnh Tiêu chân nhân chỉ cảm thấy một đạo nhiệt huyết như xông thẳng vào tim, lập tức trời đất quay cuồng đứng thẳng bất định. Y cảm thấy khí lực quanh thân đang nhanh chóng mất đi, vô số chuyện vui vẻ từ nhỏ tới lớn của Trương Ân Ân không ngừng hiện ra trước mắt.
Cảnh Tiêu chận nhân hít sâu một hơi, miễn cưỡng định thần lại, lại nhìn qua Trương Ân Ân. Y mặc dù mất đạo hạnh nhưng nhãn lực vẫn còn, vừa nhìn đã biết Trương Ân Ân sinh khí đã đoạn, hồn phi phách tán. Y lại quan sát mọi nơi quanh gian phòng, thấy trên bàn đặt một phong thơ, nét mực trên phong thư mới tinh, vì vậy liền cầm lấy bắt đầu đọc.
Hoàng Tinh Lam thấy vậy cũng thu hồi tiếng khóc, chạy qua cùng xem thư.
Cha, mę:
Trong lòng con có chuyện khó quyết định, sau khi suy nghĩ mọi cách chỉ có hồn phách đi đến địa phủ Phong Đô một chuyến, mới có thể giảm một chút nỗi thất vọng trong lòng. Con tự biết chuyến đi này hung hiểm vạn phần, hi vọng trở về thập trung vô nhất, chỉ e sợ không thế tận hiếu với cha mẹ.
Bất tiểu Ân Ân để lại.
Hoàng Tinh Lam xem xong thư này, trong lòng sinh ra một tia hy vọng run giọng hỏi:
- Cảnh Tiêu, Ân Ân nó còn có thể hoàn hồn, phải không?
Nàng lời còn chưa dứt, đã thấy trương sắc mặt Cảnh Tiêu nhanh chóng ảm đạm, vốn trên da thịt trơn bóng hồng nhuận bắt đầu sinh ra nếp nhăn, mái tóc đen cũng từ từ chuyển thành xám trắng. Chỉ trong khoảnh khắc công phu, Trương Cảnh Tiêu như đã già thêm ba mươi tuổi. Hoàng Tinh Lam nhất thời kinh hãi ngây người, không biết nên làm thế nào cho phải. Công năng của Hồi Thiên đan cải lão hoàn đồng phục hồi toàn bộ đạo hạnh, nhưng dược hiệu cũng chỉ có thể duy trì ba ngày. Lúc này mới chưa tới một ngày, tại sao Trương Cảnh Tiêu đã già thành cái dạng này rồi?
Thân thể Trương Cảnh Tiêu lắc lư liên hồi, Hoàng Tinh Lam vội vàng dìu y ngồi xuống, lại truyền qua một luồng chân nguyên. Chỉ là chân nguyên vừa nhập Trương Cảnh Tiệu trái lại chấn động toàn thân, sắc mặt đỏ sậm. Lúc này Hoàng Tinh Lam mới xác thực biết hiệu lực của Hồi Thiên đan đã mất, trong cơ thể Cảnh Tiêu chân nhân đã không còn tồn tại một tia chân nguyên nào.
Trương Cảnh Tiêu thoáng bình phục một chút khí huyết trong lồng ngực, suy yếu nói:
- Ân Ân chắc là muốn dùng uy lực của Tùng Văn kiếm pháp của ta để nối liền Âm Dương, nhằm dùng hồn phách xuống địa phủ nên mới trộm kiếm này để tự vận. Thế nhưng đạo hạnh của ta đã mất, kiếm này cũng tùy theo mà giảm đi pháp lực, nào còn có lực nối liền Âm Dương nữa! Ân Ân đừng nói là hồn quy địa phủ, cho dù. ... cho dù muốn làm một du hồn chỉ sợ cũng khó!
Nói xong một câu cuối cùng, Trương Cảnh Tiêu đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân thể chậm rãi yêu ớt gục trên bàn.
Sắc mặt Hoàng Tinh Lam trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng đương nhiên hiểu ý của Trương Cảnh Tiêu. Tùng Văn cổ kiếm của Thái Tuyền phong đời đời tương truyền, tuy là được xưng có khả năng nối liền Âm Dương nhị giới, nhưng nó cần phải phụ thuộc vào đạo hạnh của Trương Cảnh Tiêu còn tồn tại và dưới toàn lực thi triển, mới có thể đưa trực tiếp vong hồn dưới kiếm vào địa phủ. Nếu như người chấp niệm quá nặng, sau khi chết khả năng hồn phách không tiêu tan du đãng tại địa phủ và trở thành du hồn dã quỷ. Mà đại bộ phận người sau khi chết hồn phách sẽ mất đi linh thức ký ức, đương nhiên phải đưa về địa phủ, trùng nhập luân hồi.
Nếu là gặp tình huống thứ nhất còn có thể nghĩ cách, năn nỉ Ngọc Hư chân nhân lấy phương pháp nguyên thần xuất khiểu xuống địa phủ một chuyến, nói không chừng có thể mang hồn phách Trương Ân Ân trở về. Nếu là tình huống thứ hai thì dễ làm hơn nhiều, lấy thủ đoạn thông thiên của chư chân nhân, không khó thu hồi hồn phách của Trương Ân Ân đang tự do tại ngoại. Nếu là loại tình huống thứ ba thì thật là cực kỳ gay go, nếu muốn ở trong hàng vạn hàng ức tử hồn vô tri vô giác, tìm được một người Trương Ân Ân thì thực sự là như mò kim đáy bể? Cho dù tìm được, hơn phân nửa nàng đã mất đi toàn bộ linh thức ký ức, thế thì còn có tác dụng gì?
Hoàng Tinh Lam lại nghĩ đến một chuyện, pháp lực của Tùng Văn cổ kiếm mặc dù yếu đi nhưng lực tôi hồn tán phách vẫn còn, vạn nhất hồn phách của Ân Ân bị pháp lực trên thân kiếm khiến cho tán đi thì làm thế nào?
Hoàng Tinh Lam càng nghĩ càng hoảng hốt, không dám tiếp tục nghĩ thêm, hơn nữa trong lòng chung quy vẫn còn một chút hy vọng một phần vạn, kêu lên:
- Cảnh Tiêu! Ân Ân còn chưa đi xa, chúng ta đi cầu Ngọc Hư chân nhân vào địa phủ một lần đi! Nói không chừng có thể chặn Ân Ân lại, mang hồn phách của nó về! Cảnh Tiêu, nó là đứa con duy nhất của chúng ta a!
Trương Cảnh Tiêu lặng lẽ chốc lát mới thở dài một tiếng, nói:
- Tinh Lam, bên trong tông có rất nhiều việc trọng yếu nàng còn chưa biết được đâu. Ngọc Hư chân nhân mặc dù đã tu đến Ngọc Thanh cảnh giới, nhưng thần du địa phủ vẫn là vạn phần hung hiểm. Lúc này tông ta chính là lúc sơn vũ dục lai, đạo hạnh của ta đã hoàn toàn mất sạch. Ngọc Hư chân nhân tuyệt đối không thế có sơ xuất gì. Ân Ân... cam chịu số phận thôi.
- Không!
Hoàng Tinh Lam đột nhiên kêu lên:
- Các người luôn mồm đều là truyền thừa của tông phái làm trọng, thế nhưng theo ta thấy Ân Ân chính là thiên, chính là địa! Ta cũng mặc kệ hương hòa Đạo Đức tông ngươi thế nào. Ân Ân là con gái của ta, ta tuyệt không chấp nhận để chuyện đó xảy ra!
Dứt lời, Hoàng Tinh Lam ôm lấy thi thể của Trương Ân Ân, lao ra ngoài phòng. Trương Cảnh Tiêu đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng đau thể đuổi kịp? Mắt thấy thân ảnh của Hoàng Tinh Lam đã biến mất, y đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy sinh khí quanh người từng giọt từng giọt bị trôi đi, từ từ ngã xuống đất.
- Cố tiên tử cùng Thanh Y tiểu thư ở chung hòa hợp, huynh đệ chúng tôi chỉ thấy được những điều này. Kỳ thực chúng tôi ngoại trừ uống rượu tu đạo, mục đích khác thì hoàn toàn không có!
Cố Thanh xoay người lại, lẳng lặng nhìn Bạch Hổ Thiên Quân. Bạch Hổ Thiên Quân mặc dù so với Cố Thanh cao hơn một cái đầu, nhưng bị ánh mắt của nàng trái phải dao động bất định, nhất định không dám cùng nàng đối diện.
Cố Thanh lại nhìn sang Long Tượng Thiên Quân, Long Tượng lập tức ngẩng đầu hướng lên trời như đang thưởng thức ánh trăng.
Cố Thanh hơi nhắn mày, nói: - Các ngươi rất sợ ta hả?
Long Tượng Thiên Quân vừa định mở miệng. Bạch Hổ lập tức liếc xéo hắn, rất sợ hắn sẽ còn nói ra những lời không chừng mực, cười xòa nói:
- Cố tiên tử không nộ mà tự uy, huynh đệ chúng tôi đối với tiên tử là vừa kính vừa sợ, tiên tử có gì phân phó, huynh đệ ta chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó!
- Không nộ mà tự uy?
Cố Thanh trong lòng cười khổ. Nàng thầm than một tiêng, vung tay lên, nhị vị thiên quân như được hoàng ân đại xá lập tức chạy trốn như chuột.
Lúc này Kỷ Nhược Trần vội vã từ ngoài viện đi vào, vừa thấy Cố Thanh, liền nói ngay:
- Đúng lúc nàng ở chỗ này, Tử Dương chân nhân phân phó ta một chuyện quan trọng, buổi trưa sẽ phải xuống núi, nàng...
Cố Thanh xen lời hắn:
- Đương nhiên là chàng đi đến đâu, ta đi đến đó rồi.
Vào lúc chính ngọ, Cảnh Tiêu chân nhân đang cầm một cái bình đi tới hậu hoa viên, ngồi vào cái ghế ngọc bằng gỗ đàn hương mà mình yêu thích, phẩm trà đọc kinh. Không lâu sau, Hoàng Tinh Lam cũng đi tới trong hoa viên và ngồi xuống đối diện với Cảnh Tiêu chân nhân.
Hôm nay Cảnh Tiêu chân nhân không còn là cái dáng vẻ già lụ khụ nữa. Mặt mày y tươi tắn làn da hồng hào, mắt như có thần quang, nhấc tay giờ chân mơ hồ có uy thế như sấm sét, từ lâu đã hoàn toàn khôi phục thần thái của chư mạch chân nhân như ngày xưa. Nhưng mà Hoàng Tinh Lam nhìn Cảnh Tiêu chân nhân một cái, đột nhiên vành mắt đỏ lên, nghiêng mặt qua một bên. Cảnh Tiêu chân nhân thấy vậy, mỉm cười nói:
- Hồi Thiên đan hiệu nghiệm như thần, tuy chỉ có công hiệu ba ngày, nhưng cũng là người có duyên mới được dùng. Tinh Lam, nàng vì sao mà phải tận lực làm như không nhìn thấy ta thế?
Hoàng Tinh Lam lau đi một giọt nước mắt, oán giận nói:
- Ngươi cũng không phải không biết Hồi Thiên đan tổn hao nhiều thọ nguyên, ngươi dư thọ không có mấy, phục vào thứ này chí ít phải hao tổn ba tháng dương thọ! Tất cả cũng chỉ vì giữ thể diện tại đại điển đính hôn của Kỷ Nhược Trần thôi sao? Hắn cũng không phải cùng Ân Ân của chúng ta đính hôn!
Cảnh Tiêu châm nhân nói:
- Nói cũng không có thể nói như vậy, tông ta nghìn năm phồn thịnh, cũng không thể tại trên người ta mà bị giảm bớt. Huống chi ta còn có cơ hội luân hồi, tất cả đều phải dựa vào pháp bảo của Tử Vi chân nhân đưa cho để hộ pháp phi thăng. Chỉ là Ân Ân... Ai, thực sự khiến người ta lo lắng, cũng không biết nó có thể vượt qua được một cửa này hay không? Ơ, mà nó đâu, sao không thấy nó tới uống trà?
Hoàng Tinh Lam đứng dậy nói:
- Tối hôm qua, nó vừa trở về phòng liền khóa chết cửa lại, không cho bất luận kẻ nào làm phiền. Thật khó hiểu, lòng ta luôn mãi cảm thấy không yên, hay là đi xem nó thế nào.
Mắt thấy Hoàng Tinh Lam đã rời khỏi hậu hoa viên. Cảnh Tiêu chân nhân cũng thấy tâm thần không yên, đứng dậy đi về nơi ở của Trương Ân Ân.
Cảnh Tiêu chân nhân mới vừa vào cửa viện nơi ở của Trương Ân Ân, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng thét kinh hãi của Hoàng Tinh Lam, trong lòng y biết không ổn, vội vàng xông vào phòng, vừa nhìn nhất thời tay chân lạnh lẽo, đực mặt ra đứng ở tại chỗ.
Trong phòng màn buông xuống, Trương Ân Ân cùng y phục nằm ở trên giường, giống như đang ngủ say, khuôn mặt khoan thai. Chỉ là ở cô nàng có một vệt đỏ dài rất nhỏ, đỏ đến nỗi nhìn thấy mà giật mình!
Tùng văn cổ kiếm mà Cảnh Tiêu chân nhân quen dùng đã xuất vỏ, rơi xuống tại bên giường, trên lưỡi kiếm vô cùng sắc nhọn không thấy một tia máu, giống như chuôi Thông Tinh tiên kiếm này cũng không đành lòng nhiêm huyết khí của nàng
Oanh một tiếng. Cảnh Tiêu chân nhân chỉ cảm thấy một đạo nhiệt huyết như xông thẳng vào tim, lập tức trời đất quay cuồng đứng thẳng bất định. Y cảm thấy khí lực quanh thân đang nhanh chóng mất đi, vô số chuyện vui vẻ từ nhỏ tới lớn của Trương Ân Ân không ngừng hiện ra trước mắt.
Cảnh Tiêu chận nhân hít sâu một hơi, miễn cưỡng định thần lại, lại nhìn qua Trương Ân Ân. Y mặc dù mất đạo hạnh nhưng nhãn lực vẫn còn, vừa nhìn đã biết Trương Ân Ân sinh khí đã đoạn, hồn phi phách tán. Y lại quan sát mọi nơi quanh gian phòng, thấy trên bàn đặt một phong thơ, nét mực trên phong thư mới tinh, vì vậy liền cầm lấy bắt đầu đọc.
Hoàng Tinh Lam thấy vậy cũng thu hồi tiếng khóc, chạy qua cùng xem thư.
Cha, mę:
Trong lòng con có chuyện khó quyết định, sau khi suy nghĩ mọi cách chỉ có hồn phách đi đến địa phủ Phong Đô một chuyến, mới có thể giảm một chút nỗi thất vọng trong lòng. Con tự biết chuyến đi này hung hiểm vạn phần, hi vọng trở về thập trung vô nhất, chỉ e sợ không thế tận hiếu với cha mẹ.
Bất tiểu Ân Ân để lại.
Hoàng Tinh Lam xem xong thư này, trong lòng sinh ra một tia hy vọng run giọng hỏi:
- Cảnh Tiêu, Ân Ân nó còn có thể hoàn hồn, phải không?
Nàng lời còn chưa dứt, đã thấy trương sắc mặt Cảnh Tiêu nhanh chóng ảm đạm, vốn trên da thịt trơn bóng hồng nhuận bắt đầu sinh ra nếp nhăn, mái tóc đen cũng từ từ chuyển thành xám trắng. Chỉ trong khoảnh khắc công phu, Trương Cảnh Tiêu như đã già thêm ba mươi tuổi. Hoàng Tinh Lam nhất thời kinh hãi ngây người, không biết nên làm thế nào cho phải. Công năng của Hồi Thiên đan cải lão hoàn đồng phục hồi toàn bộ đạo hạnh, nhưng dược hiệu cũng chỉ có thể duy trì ba ngày. Lúc này mới chưa tới một ngày, tại sao Trương Cảnh Tiêu đã già thành cái dạng này rồi?
Thân thể Trương Cảnh Tiêu lắc lư liên hồi, Hoàng Tinh Lam vội vàng dìu y ngồi xuống, lại truyền qua một luồng chân nguyên. Chỉ là chân nguyên vừa nhập Trương Cảnh Tiệu trái lại chấn động toàn thân, sắc mặt đỏ sậm. Lúc này Hoàng Tinh Lam mới xác thực biết hiệu lực của Hồi Thiên đan đã mất, trong cơ thể Cảnh Tiêu chân nhân đã không còn tồn tại một tia chân nguyên nào.
Trương Cảnh Tiêu thoáng bình phục một chút khí huyết trong lồng ngực, suy yếu nói:
- Ân Ân chắc là muốn dùng uy lực của Tùng Văn kiếm pháp của ta để nối liền Âm Dương, nhằm dùng hồn phách xuống địa phủ nên mới trộm kiếm này để tự vận. Thế nhưng đạo hạnh của ta đã mất, kiếm này cũng tùy theo mà giảm đi pháp lực, nào còn có lực nối liền Âm Dương nữa! Ân Ân đừng nói là hồn quy địa phủ, cho dù. ... cho dù muốn làm một du hồn chỉ sợ cũng khó!
Nói xong một câu cuối cùng, Trương Cảnh Tiêu đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân thể chậm rãi yêu ớt gục trên bàn.
Sắc mặt Hoàng Tinh Lam trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng đương nhiên hiểu ý của Trương Cảnh Tiêu. Tùng Văn cổ kiếm của Thái Tuyền phong đời đời tương truyền, tuy là được xưng có khả năng nối liền Âm Dương nhị giới, nhưng nó cần phải phụ thuộc vào đạo hạnh của Trương Cảnh Tiêu còn tồn tại và dưới toàn lực thi triển, mới có thể đưa trực tiếp vong hồn dưới kiếm vào địa phủ. Nếu như người chấp niệm quá nặng, sau khi chết khả năng hồn phách không tiêu tan du đãng tại địa phủ và trở thành du hồn dã quỷ. Mà đại bộ phận người sau khi chết hồn phách sẽ mất đi linh thức ký ức, đương nhiên phải đưa về địa phủ, trùng nhập luân hồi.
Nếu là gặp tình huống thứ nhất còn có thể nghĩ cách, năn nỉ Ngọc Hư chân nhân lấy phương pháp nguyên thần xuất khiểu xuống địa phủ một chuyến, nói không chừng có thể mang hồn phách Trương Ân Ân trở về. Nếu là tình huống thứ hai thì dễ làm hơn nhiều, lấy thủ đoạn thông thiên của chư chân nhân, không khó thu hồi hồn phách của Trương Ân Ân đang tự do tại ngoại. Nếu là loại tình huống thứ ba thì thật là cực kỳ gay go, nếu muốn ở trong hàng vạn hàng ức tử hồn vô tri vô giác, tìm được một người Trương Ân Ân thì thực sự là như mò kim đáy bể? Cho dù tìm được, hơn phân nửa nàng đã mất đi toàn bộ linh thức ký ức, thế thì còn có tác dụng gì?
Hoàng Tinh Lam lại nghĩ đến một chuyện, pháp lực của Tùng Văn cổ kiếm mặc dù yếu đi nhưng lực tôi hồn tán phách vẫn còn, vạn nhất hồn phách của Ân Ân bị pháp lực trên thân kiếm khiến cho tán đi thì làm thế nào?
Hoàng Tinh Lam càng nghĩ càng hoảng hốt, không dám tiếp tục nghĩ thêm, hơn nữa trong lòng chung quy vẫn còn một chút hy vọng một phần vạn, kêu lên:
- Cảnh Tiêu! Ân Ân còn chưa đi xa, chúng ta đi cầu Ngọc Hư chân nhân vào địa phủ một lần đi! Nói không chừng có thể chặn Ân Ân lại, mang hồn phách của nó về! Cảnh Tiêu, nó là đứa con duy nhất của chúng ta a!
Trương Cảnh Tiêu lặng lẽ chốc lát mới thở dài một tiếng, nói:
- Tinh Lam, bên trong tông có rất nhiều việc trọng yếu nàng còn chưa biết được đâu. Ngọc Hư chân nhân mặc dù đã tu đến Ngọc Thanh cảnh giới, nhưng thần du địa phủ vẫn là vạn phần hung hiểm. Lúc này tông ta chính là lúc sơn vũ dục lai, đạo hạnh của ta đã hoàn toàn mất sạch. Ngọc Hư chân nhân tuyệt đối không thế có sơ xuất gì. Ân Ân... cam chịu số phận thôi.
- Không!
Hoàng Tinh Lam đột nhiên kêu lên:
- Các người luôn mồm đều là truyền thừa của tông phái làm trọng, thế nhưng theo ta thấy Ân Ân chính là thiên, chính là địa! Ta cũng mặc kệ hương hòa Đạo Đức tông ngươi thế nào. Ân Ân là con gái của ta, ta tuyệt không chấp nhận để chuyện đó xảy ra!
Dứt lời, Hoàng Tinh Lam ôm lấy thi thể của Trương Ân Ân, lao ra ngoài phòng. Trương Cảnh Tiêu đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng đau thể đuổi kịp? Mắt thấy thân ảnh của Hoàng Tinh Lam đã biến mất, y đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy sinh khí quanh người từng giọt từng giọt bị trôi đi, từ từ ngã xuống đất.
/522
|