Ở trong mắt nàng, quần áo trên người của Kỷ Nhược Trần hoàn toàn biến mát, lộ ra một thân hình cường tráng. Trước ngực của hắn đang đeo khối Thanh Thạch, nó đang không ngừng tuôn ra máu tươi, khi thì như một dòng suối lúc thì chảy ra như nhỏ giọt. Máu tươi nồng nặc chảy dọc theo làn da của Kỷ Nhược Trần xuống, thậm chí ở phần trên bụng còn có mấy dòng máu chảy cùng lúc, khi chảy đến bụng đã hợp thành một biển máu mênh mông! Hai tay đặt trên đầu gối của hắn đã nhuộm đầy máu, dòng máu đỏ nàv vô cùng nóng bỏng, chảy dọc theo hai chân hắn rồi im hơi lặng tiếng chảy xuống!
Dưới chân Kỷ Nhược Trần, đã trở thành một vũng máu, hơn nữa nó còn đang lan rộng ra xung quanh!
Dương Ngọc Hoàn từ lâu đã mặc kệ sự khó chịu khi ngửi mùi máu tanh, chỉ đang hoảng sợ nhìn khối Thanh Thạch. Nàng biết khối Thanh thạch này!
Nhưng vào lúc này, Thanh Thạch bỗng nhiên mơ hồ, biến mát không còn chút tung tích nào, ngay cả vũng máu xung quanh cũng biến mất theo. Quần áo trên người Kỷ Nhược Trần vô cùng sạch sẽ, ngồi nghiêm chỉnh, những bóng trúc thưa thớt ngoài điện, bên trong điện thì tao nhã yên tĩnh, khi hít thở mơ hồ có thể ngửi được mùi trầm hương, nhưng luồng máu tanh vừa rồi không thấy đâu cứ như là chưa từng xuất hiện.
Tấm khăn lụa vừa mới rơi xuống đất gọi là Phá Chướng Khăn, đây chính là pháp bảo mà Diệu Ngọc tặng cho nàng, khi dùng nó có thể tạm thời đề cao thần thông hai mắt lên Thiên Nhãn, rất thích hợp để Dương Ngọc Hoàn sử dụng. Hiệu lực của Phá Chướng Khăn lúc này đã mất, thần thông của nàng trở lại mức Tuệ Nhãn, vì vậy những dị tượng xung quanh cũng biến mất.
Thế nhưng nàng đã nhận ra khối Thanh Thạch.
Thời gian lúc này đã đến xé chiều, khối Thanh Thạch này lai lịch bất phàm, giống như thần vật, lúc vừa rồi nàng quả thật có chút nôn nóng. Nghĩ tới điểm đó, đầu ngón tay của nàng truyền đến một cơn đau nhức, cảm giác trong giây lát này, làm nàng nhớ lại việc trong quá khứ, những việc đó cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Những việc này cũng không quan trọng, quan trọng là khối Thanh Thạch này từ lúc xuất thế đã làm bạn với hắn.
Cũng là một buổi chiều như thế này, khi hắn hiểu được duyên phận kiếp trước, lúc phất áo ra đi, nàng không còn tìm được chút tung tích nào về hắn.
Nơi mà hắn muốn đi, được gọi là Côn Luân.
Nàng mặc dù đọc qua rất nhiều sách vở, thậm chí ngay cả đạo thư mà từ trước tới nay nàng chưa bao giờ chạm tới cũng đã đọc qua không ít. Thế nhưng nàng vẫn không biết Côn Luân nằm ở nơi nào. Sau đó nàng gia nhập Linh Khư, sư phụ Diệu Ngọc của nàng cũng chỉ biết là Côn Luân là một tiên cảnh trong truyền thuyết, nhưng mà nó có tồn tại hay không, không ai biết được.
Ba năm thành tài.
Không uổng công nàng tu thành Tuệ Nhãn, nhưng nàng vẫn không biết Côn Luân ở nơi nào, hắn hiện giờ đang ở nơi nào.
Sau đó Diệu Ngọc nói nàng tục duyên chưa hết, bảo nàng nên ra bên ngoài để tìm hiểu nhân duyên. Nàng vào Vương Phủ lại vào đế cung, đã trải qua không biết bao nhiêu thói đời ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Nhưng bất luận là Vương Hậu, tể tướng, hay là cao nhân dị sĩ, thậm chí là Tôn Quả hay là Tư Mã Thừa Trinh, những vị cao nhân ẩn cư trong rừng sâu, cũng chẳng có ai biết Côn Luân nằm ở chỗ nào.
Cứ như vậy, lại trôi qua ba năm nữa.
Hôm nay khối Thanh Thạch xuất hiện, nhưng nàng biết, Kỷ Nhược Trần không phải là hắn.
Thế nhưng máu từ Thanh Thạch tuôn ra, sau lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Nàng nghĩ tới đây lại sợ hãi không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Dương Ngọc Hoàn biết những hình ảnh thông qua Tuệ Nhãn chỉ là một chút dấu hiệu mà thôi. Hơn nữa dấu hiệu còn rất khó hiểu, việc này cũng giống như là dùng Tiên Thiên Quái Tượng để tính toán nhân quả vậy. Những dấu hiệu mà Tuệ Nhãn có thể thấy tuy có chút nhiều hơn, nhưng hiểu như thế nào, thì phải do người thi pháp tự mình suy nghĩ mà thôi.
Giống như hình ảnh máu tươi trên người Kỷ Nhược Trần, ám chỉ hắn sẽ gặp kiếp nạn nguy hiểm, vả lại còn có quan hệ với nàng. Thế nhưng rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với nàng, thì không biết được. Điềm báo này có thể là xảy ra trên người hắn, cũng có thể xảy ra trên người Kỷ Nhược Trần, cũng có thể xảy ra trên người mà Kỷ Nhược Trần từng tiếp xúc qua, những thứ có quan hệ với Dương Ngọc Hoàn, hiện chỉ có Kỷ Nhược Trần đang ngồi trước mặt nàng lúc này mà thôi.
Thiên cơ khó dò, bởi vậy chỉ có thể thấy được điềm báo.
Nương nương, người có chỗ nào khó chịu sao? Kỷ Nhược Trần lần thứ hai hỏi.
Dương Ngọc Hoàn lúc này mới từ trong ảo giác tỉnh lại, nàng lấy tay che tim lại, chậm rãi đem trái tim đang đập điên cuồng bình tĩnh lại. Những ngón tay dài lúc này đang đặt trên bộ ngực căn tròn trơn bóng, trong sự lạnh lùng lại hiện ra một chút quyến rũ.
Sau một lát, nàng mới trừng mắt nhìn về phía Kỷ Nhược Trần, ôn nhu nói:
Không có gì, Ai gia thấy trên gáy của Thiểu tiên có một sợi dây đỏ, không biết là đang buộc bảo vật gì, có thể cho ai gia mượn xem hay không?
Kỷ Nhược Trần ngẩn ra, biết là nàng đang nói về khối Thanh Thạch, vì vậy tháo sợi dây đỏ xuống, đưa tay vào ngực, sau khi lấy ra thì trên tay đã có thêm một khối ngọc bội hắn đứng lên đưa cho Dương Ngọc Hoàn. Hắn đang deo Huyền Tâm giới chỉ, việc treo đầu dê bán thịt chó này cũng chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi. Giải Ly tiên quyết xuất xứ từ khối Phương Thanh Thạch này, hắn cũng không muốn người ngoài tìm hiểu nó.
Dương Ngọc Hoàn nhẹ vuốt ve khối ngọc bội ánh mắt mê ly, không biết là đang nghĩ về cái gì. Một lát sau, ánh mắt của nàng dần dần tinh táo trở lại, mĩm cười, đem ngọc bội trả lại cho Kỷ Nhược Trần, nói:
Đã làm phiền Thiểu tiên, việc có liên quan đến Côn Luân, xin Thiểu tiên lưu ý giùm ta.
Kỷ Nhược Trần đứng dậy rời đi, hắn vẫn còn không hiểu buổi gặp mặt chiều nay là có ý gì.
Hắn đi được một lát, Dương Ngọc Hoàn vẫn còn yên lặng ngồi đó. Lúc này, Cao Lực Sĩ nhẹ nhàng từ bên cạnh bước vào, thấp giọng nói:
Nương nương, vạn tuế gia đã tỉnh lại, buổi tiệc tối nay ngài muốn nghe đàn tỳ bà.
Dương Ngọc Hoàn ừ một tiếng, đột nhiên hỏi:
Cao công công, ngày hôm qua Đạo Đức Tông toàn thắng, thế quả là rất uy phong. Xem ra không bao lâu sau, Quốc Sư hộ quốc sẽ đổi thành một người khác rồi.
Cao Lực Sĩ nói:
Bẩm nương nương, việc này cũng chưa chắc. Lão nô nghe nói Đạo Đức tông dường như đoạt được một kiện thần vật nào đó, có người nói nó có liên quan tới vận mệnh của quốc gia. Việc tranh đoạt vẫn còn chưa có kết thúc đâu.
Dưới chân Kỷ Nhược Trần, đã trở thành một vũng máu, hơn nữa nó còn đang lan rộng ra xung quanh!
Dương Ngọc Hoàn từ lâu đã mặc kệ sự khó chịu khi ngửi mùi máu tanh, chỉ đang hoảng sợ nhìn khối Thanh Thạch. Nàng biết khối Thanh thạch này!
Nhưng vào lúc này, Thanh Thạch bỗng nhiên mơ hồ, biến mát không còn chút tung tích nào, ngay cả vũng máu xung quanh cũng biến mất theo. Quần áo trên người Kỷ Nhược Trần vô cùng sạch sẽ, ngồi nghiêm chỉnh, những bóng trúc thưa thớt ngoài điện, bên trong điện thì tao nhã yên tĩnh, khi hít thở mơ hồ có thể ngửi được mùi trầm hương, nhưng luồng máu tanh vừa rồi không thấy đâu cứ như là chưa từng xuất hiện.
Tấm khăn lụa vừa mới rơi xuống đất gọi là Phá Chướng Khăn, đây chính là pháp bảo mà Diệu Ngọc tặng cho nàng, khi dùng nó có thể tạm thời đề cao thần thông hai mắt lên Thiên Nhãn, rất thích hợp để Dương Ngọc Hoàn sử dụng. Hiệu lực của Phá Chướng Khăn lúc này đã mất, thần thông của nàng trở lại mức Tuệ Nhãn, vì vậy những dị tượng xung quanh cũng biến mất.
Thế nhưng nàng đã nhận ra khối Thanh Thạch.
Thời gian lúc này đã đến xé chiều, khối Thanh Thạch này lai lịch bất phàm, giống như thần vật, lúc vừa rồi nàng quả thật có chút nôn nóng. Nghĩ tới điểm đó, đầu ngón tay của nàng truyền đến một cơn đau nhức, cảm giác trong giây lát này, làm nàng nhớ lại việc trong quá khứ, những việc đó cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Những việc này cũng không quan trọng, quan trọng là khối Thanh Thạch này từ lúc xuất thế đã làm bạn với hắn.
Cũng là một buổi chiều như thế này, khi hắn hiểu được duyên phận kiếp trước, lúc phất áo ra đi, nàng không còn tìm được chút tung tích nào về hắn.
Nơi mà hắn muốn đi, được gọi là Côn Luân.
Nàng mặc dù đọc qua rất nhiều sách vở, thậm chí ngay cả đạo thư mà từ trước tới nay nàng chưa bao giờ chạm tới cũng đã đọc qua không ít. Thế nhưng nàng vẫn không biết Côn Luân nằm ở nơi nào. Sau đó nàng gia nhập Linh Khư, sư phụ Diệu Ngọc của nàng cũng chỉ biết là Côn Luân là một tiên cảnh trong truyền thuyết, nhưng mà nó có tồn tại hay không, không ai biết được.
Ba năm thành tài.
Không uổng công nàng tu thành Tuệ Nhãn, nhưng nàng vẫn không biết Côn Luân ở nơi nào, hắn hiện giờ đang ở nơi nào.
Sau đó Diệu Ngọc nói nàng tục duyên chưa hết, bảo nàng nên ra bên ngoài để tìm hiểu nhân duyên. Nàng vào Vương Phủ lại vào đế cung, đã trải qua không biết bao nhiêu thói đời ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Nhưng bất luận là Vương Hậu, tể tướng, hay là cao nhân dị sĩ, thậm chí là Tôn Quả hay là Tư Mã Thừa Trinh, những vị cao nhân ẩn cư trong rừng sâu, cũng chẳng có ai biết Côn Luân nằm ở chỗ nào.
Cứ như vậy, lại trôi qua ba năm nữa.
Hôm nay khối Thanh Thạch xuất hiện, nhưng nàng biết, Kỷ Nhược Trần không phải là hắn.
Thế nhưng máu từ Thanh Thạch tuôn ra, sau lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Nàng nghĩ tới đây lại sợ hãi không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Dương Ngọc Hoàn biết những hình ảnh thông qua Tuệ Nhãn chỉ là một chút dấu hiệu mà thôi. Hơn nữa dấu hiệu còn rất khó hiểu, việc này cũng giống như là dùng Tiên Thiên Quái Tượng để tính toán nhân quả vậy. Những dấu hiệu mà Tuệ Nhãn có thể thấy tuy có chút nhiều hơn, nhưng hiểu như thế nào, thì phải do người thi pháp tự mình suy nghĩ mà thôi.
Giống như hình ảnh máu tươi trên người Kỷ Nhược Trần, ám chỉ hắn sẽ gặp kiếp nạn nguy hiểm, vả lại còn có quan hệ với nàng. Thế nhưng rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với nàng, thì không biết được. Điềm báo này có thể là xảy ra trên người hắn, cũng có thể xảy ra trên người Kỷ Nhược Trần, cũng có thể xảy ra trên người mà Kỷ Nhược Trần từng tiếp xúc qua, những thứ có quan hệ với Dương Ngọc Hoàn, hiện chỉ có Kỷ Nhược Trần đang ngồi trước mặt nàng lúc này mà thôi.
Thiên cơ khó dò, bởi vậy chỉ có thể thấy được điềm báo.
Nương nương, người có chỗ nào khó chịu sao? Kỷ Nhược Trần lần thứ hai hỏi.
Dương Ngọc Hoàn lúc này mới từ trong ảo giác tỉnh lại, nàng lấy tay che tim lại, chậm rãi đem trái tim đang đập điên cuồng bình tĩnh lại. Những ngón tay dài lúc này đang đặt trên bộ ngực căn tròn trơn bóng, trong sự lạnh lùng lại hiện ra một chút quyến rũ.
Sau một lát, nàng mới trừng mắt nhìn về phía Kỷ Nhược Trần, ôn nhu nói:
Không có gì, Ai gia thấy trên gáy của Thiểu tiên có một sợi dây đỏ, không biết là đang buộc bảo vật gì, có thể cho ai gia mượn xem hay không?
Kỷ Nhược Trần ngẩn ra, biết là nàng đang nói về khối Thanh Thạch, vì vậy tháo sợi dây đỏ xuống, đưa tay vào ngực, sau khi lấy ra thì trên tay đã có thêm một khối ngọc bội hắn đứng lên đưa cho Dương Ngọc Hoàn. Hắn đang deo Huyền Tâm giới chỉ, việc treo đầu dê bán thịt chó này cũng chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi. Giải Ly tiên quyết xuất xứ từ khối Phương Thanh Thạch này, hắn cũng không muốn người ngoài tìm hiểu nó.
Dương Ngọc Hoàn nhẹ vuốt ve khối ngọc bội ánh mắt mê ly, không biết là đang nghĩ về cái gì. Một lát sau, ánh mắt của nàng dần dần tinh táo trở lại, mĩm cười, đem ngọc bội trả lại cho Kỷ Nhược Trần, nói:
Đã làm phiền Thiểu tiên, việc có liên quan đến Côn Luân, xin Thiểu tiên lưu ý giùm ta.
Kỷ Nhược Trần đứng dậy rời đi, hắn vẫn còn không hiểu buổi gặp mặt chiều nay là có ý gì.
Hắn đi được một lát, Dương Ngọc Hoàn vẫn còn yên lặng ngồi đó. Lúc này, Cao Lực Sĩ nhẹ nhàng từ bên cạnh bước vào, thấp giọng nói:
Nương nương, vạn tuế gia đã tỉnh lại, buổi tiệc tối nay ngài muốn nghe đàn tỳ bà.
Dương Ngọc Hoàn ừ một tiếng, đột nhiên hỏi:
Cao công công, ngày hôm qua Đạo Đức Tông toàn thắng, thế quả là rất uy phong. Xem ra không bao lâu sau, Quốc Sư hộ quốc sẽ đổi thành một người khác rồi.
Cao Lực Sĩ nói:
Bẩm nương nương, việc này cũng chưa chắc. Lão nô nghe nói Đạo Đức tông dường như đoạt được một kiện thần vật nào đó, có người nói nó có liên quan tới vận mệnh của quốc gia. Việc tranh đoạt vẫn còn chưa có kết thúc đâu.
/522
|