Tể Thiên Hạ lập tức ho khan một tiếng, nói:
Ta đã sớm nói với ngươi, hiện giờ trông thì thái bình nhưng kì thực nguy cơ tứ phía. Bên ngoài thì triều đình vững mạnh nhưng bên trong đã mục rữa, Tiết Độ Sứ các nơi đều có trọng binh, chưởng quản một mảnh trời riêng, quan lại thì cứ thu tiền tài tự chi dùng cho mình. Trang bị của cấm quân triều đình đã mục nát, nhân số lại không được đầy đủ, tình thế nguy hiểm thế nào, người có tâm đều có thể nhìn ra được. Thọ vương cũng không phải là đồ ngu, hắn đương nhiên hiểu rõ chuyện này. Ta còn căn cứ vào sách sử ghi lại, sự hưng suy của đế thất thường có nhiều dị tượng của thiên địa nổi lên, đó chính là điềm báo. Ngươi thấy Lạc Dương đã có đại kiếp nạn, mấy trăm năm nay chưa từng xảy ra, kiếp nạn này qua đi, nhân tâm sẽ chuyển hướng như thế nào, chắc là ngươi cũng có thể suy tính được.
Kỷ Nhược Trần vô cùng đồng ý.
Tể Thiên Hạ ngừng lại một chút, nhìn vào Kỷ Nhược Trần, lại nói:
Ngươi tuổi còn trẽ, sở học có hạn, nhưng Lý An đâu có giống như ngươi? Hắn thấy ngươi là đệ tử của Đạo Đức tông, mỗi câu nói của ngươi lọt vào trong tai của hắn, giống như là pháp dụ của các vị chân nhân. Ngươi nói với hắn là Lạc Dương có thể thành Đế đô, trong khi hắn là vương gia trấn thủ nơi này, chuvện mừng rỡ là chuyện đương nhiên. Thế nhưng trong mừng hắn lại có lo, cũng nghĩ tới chuyện ngươi sẽ nói láo. Thế nhưng ngẫm đi cũng phải ngẫm lại, đường đường là đệ tử Đạo Đức Tông lại nói dối nếu nói ra thì thiên hạ sẽ có ai tin? Lý An đã thấy mình ứng với điềm báo này, đương nhiên là muốn kéo cái bảo tọa của Minh Hoàng vào vị trí của mình. Chân Võ Quan, Dương Quốc Trung là tâm phúc của Minh Hoàng, Lý An muốn tạo phản, có thể tìm bọn họ sao được? Đương nhiên phải dựa vào Đạo Đức tông, thế lực đứng đầu chính đạo trong thiên hạ rồi!
Kỷ Nhược Trần nghe vậy ngơ ngẩn, lẽ nào Tể Thiên Hạ này là người thuận miệng nói bậc? Hay là trí kế hơn người?
Hắn vô ý thức cầm lấy cuốn dã sử trong tay, khi cúi đầu xem, thì thấy nó đang ở đoạn khi Văn Đe khai quốc, tứ phương hiện ra đầy đủ các loại dị tượng, chân thực tới mức người đọc cảm giác như mình đã nhìn thấy.
Nhưng mà bên trong cũng có rất nhiều chỗ hoang đường, nhưng người tu đạo như Kỷ Nhược Trần chi nhìn là biết người viết nói lung tung.
Tể Thiên Hạ đã sớm chuẩn bị một cuốn dã sử, có phải hắn muốn lừa dối mình
không?
Đêm nay hắn tới đây, vốn định từ trong lời nói của Tể Thiên Hạ để tìm hiểu nội tình, ai ngờ lại vấp thêm trắc trở.
Kỷ Nhược Trần không nói gì, đành phải cáo từ.
Trở lại chỗ ở, hắn tắm rửa, ngồi khoanh chân tĩnh tọa, muốn tu luyện Tam Thanh Chân Quyết. Thế nhưng hắn ngồi nửa ngày, vẫn không cách nào ổn định được tinh thần.
Kỷ Nhược Trần đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên có một ký ức cũ hiện lên, hắn nhớ tới Thúy Ngọc Giản có ghi chép bí pháp của Vô Tận Hải còn ở trong tay của mình, nếu như không tĩnh tâm tu luvện được, vậy thì xem ngọc giản này có ghi những thứ gì.
Người - Yêu khác biệt, bí pháp của Vô Tận Hải chỉ dùng cho yêu tộc tu luyện, cho nên Kỷ Nhược Trần không dám dùng nó để tu luyện cho mình.
Mà bây giờ mang nó ra xem cũng chẳng có gì xấu, sau này khi gặp lại Thanh Y, hắn còn phải đốc thúc nàng tu luyện nữa.
Nghĩ đến Thanh Y, sự căng thẳng trong ngực của Kỷ Nhược Trần lại dâng lên, hắn không biết sẽ nói việc mình đính hôn với nàng như thế nào đây.
Mà còn Ân Ân thì sao?
Hắn cố gắng thoát khỏi những ý nghĩ này, có chút bối rối lấy Thúy Ngọc Giản ra, hắn không dám chậm trễ một khắc, sợ chạm tới nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm mình.
Kỷ Nhược Trần lấy lại bình tĩnh, tụng khẩu quyết mà Hồng Hoang vệ truyền thụ, trên ngọc giản hiện lên nhưng dòng văn tự, dòng văn tự này theo tâm niệm của hắn tự động xoay chuyển.
Khúc đầu của ngọc giản này chính là một Tổng Quyết, nói về thiên địa huyền hoang đại đạo, sau đó mới là tâm quyết tu luyện, trong đó có lưu rất nhiều cách vận dụng đạo nguyên pháp môn khắc địch.
Kỷ Nhược Trần đầu tiên là xem bố cục của ngọc giản, biết mình không dùng được bất cứ loại phép môn tu luyện nào trong này, Tam Thanh Chân Quyết vốn là thiên địa thần thông, thâm ảo khó lường, cho dù hắn có cố hết sức cũng khó mà học hết được, làm gì còn sức mà đi tu luyện pháp môn khác?
Cho nên, Kỷ Nhược Trần lập tức bình tâm, chăm chú đọc Tổng quyết này, Hồng Hoang Vệ nói hắn có thể lĩnh ngộ được, cũng chỉ có chương Luận Đạo trong Tổng Quyết mà thôi.
Đạo nói rằng, sơ khai là khởi nguồn của vạn vật, vạn vật từ đạo mà sinh ra, cho nên mói nói sơ khai...
Xem đến nơi đây, Kỷ Nhược Trần gật đầu, xem ra Tử Dương chân nhân nói không sai đại đạo chỉ có một, những con đường tới đại đạo lại nhiều vô cùng.
Ở ngay chương đầu tiên Luận Đạo trong bí pháp của Vô Tận Hải này ý nghĩa không khác gì với Tam Thanh Chân Quyết cho lắm.
Sau khi lời tổng luận về đại đạo, câu nói sơ khai là khởi nguồn của vạn vật cũng không khác gì với Tam Thanh Chân Quyết. Thế nhưng hai bộ kinh văn chí bảo mà người, yêu tôn sùng này lại có con đường cực kỳ khác nhau.
Căn cứ theo Tam Thanh Chân Quyết ghi lại, trước khi có thiên địa, vạn vật chỉ là hư không, không trời, không âm dương, không có ngày, không đêm, không trăng sao, không ánh sáng!
Sau đó Thái Thượng Đạo quân từ trong hư không phủ xuống, miệng đọc một bộ Khai Thiên Kinh, cộng có bốn 43 vạn quyển, mỗi quyển có 43 vạn chữ, mỗi chữ dài tới cả trăm dặm, cứ như vậv, trời đất mới phân ra, hình thành nên bốn phương tám hướng.
Thế nhưng chương Luận Đạo này lại nói khi chưa có vạn vật thì chỉ có huyền hoàng hỗn độn.
Sau đó hỗn độn sinh ra sơ khai, trải qua hàng tỷ năm mới sinh ra ba khí: huyền nguyên thủy, ba khí này trải qua hàng tỉ năm tiếp theo mới thành cửu khí.
Ba khí này là thứ sinh ra thiên địa, cửu khí này là góc của vạn vật, từ đó trong thế giới sơ khai mới có vạn vật thiên địa.
Thiên địa chi thủy, vạn vật chi nguyên (gốc của trời đất, gốc của vạn vật), đây là những điều trái ngược nhau của hai bộ điển tạ này.
Tam Thanh Chân Kinh cho rằng thiên địa là do Thái Thượng Đạo quân tạo thành, rồi mới sinh ra vạn vật, khai mở linh trí.
Mà trong chương Luận Đạo của Vô Tận Hải lại nói thiên địa vạn vật là từ trong hỗn độn sinh ra, có từ trong tự nhiên, không do một thế giới siêu nhiên hay tiên nhân nào sáng tạo ra cả.
Nếu phần mở đầu bản chất đã khác nhau, thì phần tiếp theo của hai bộ kinh văn này chắc chắn sẽ đối lập.
Người - Yêu khác biệt, biết bao lâu mới có thể tu luyện thành đạo quả, điều này thì Kỷ Nhược Trần cũng biết, nhưng hắn không ngờ hai bộ chí bảo của hai tộc lại khác nhau tới vậy.
Trong hai bộ kinh văn, nhất định có một bộ sai rồi.
Ta đã sớm nói với ngươi, hiện giờ trông thì thái bình nhưng kì thực nguy cơ tứ phía. Bên ngoài thì triều đình vững mạnh nhưng bên trong đã mục rữa, Tiết Độ Sứ các nơi đều có trọng binh, chưởng quản một mảnh trời riêng, quan lại thì cứ thu tiền tài tự chi dùng cho mình. Trang bị của cấm quân triều đình đã mục nát, nhân số lại không được đầy đủ, tình thế nguy hiểm thế nào, người có tâm đều có thể nhìn ra được. Thọ vương cũng không phải là đồ ngu, hắn đương nhiên hiểu rõ chuyện này. Ta còn căn cứ vào sách sử ghi lại, sự hưng suy của đế thất thường có nhiều dị tượng của thiên địa nổi lên, đó chính là điềm báo. Ngươi thấy Lạc Dương đã có đại kiếp nạn, mấy trăm năm nay chưa từng xảy ra, kiếp nạn này qua đi, nhân tâm sẽ chuyển hướng như thế nào, chắc là ngươi cũng có thể suy tính được.
Kỷ Nhược Trần vô cùng đồng ý.
Tể Thiên Hạ ngừng lại một chút, nhìn vào Kỷ Nhược Trần, lại nói:
Ngươi tuổi còn trẽ, sở học có hạn, nhưng Lý An đâu có giống như ngươi? Hắn thấy ngươi là đệ tử của Đạo Đức tông, mỗi câu nói của ngươi lọt vào trong tai của hắn, giống như là pháp dụ của các vị chân nhân. Ngươi nói với hắn là Lạc Dương có thể thành Đế đô, trong khi hắn là vương gia trấn thủ nơi này, chuvện mừng rỡ là chuyện đương nhiên. Thế nhưng trong mừng hắn lại có lo, cũng nghĩ tới chuyện ngươi sẽ nói láo. Thế nhưng ngẫm đi cũng phải ngẫm lại, đường đường là đệ tử Đạo Đức Tông lại nói dối nếu nói ra thì thiên hạ sẽ có ai tin? Lý An đã thấy mình ứng với điềm báo này, đương nhiên là muốn kéo cái bảo tọa của Minh Hoàng vào vị trí của mình. Chân Võ Quan, Dương Quốc Trung là tâm phúc của Minh Hoàng, Lý An muốn tạo phản, có thể tìm bọn họ sao được? Đương nhiên phải dựa vào Đạo Đức tông, thế lực đứng đầu chính đạo trong thiên hạ rồi!
Kỷ Nhược Trần nghe vậy ngơ ngẩn, lẽ nào Tể Thiên Hạ này là người thuận miệng nói bậc? Hay là trí kế hơn người?
Hắn vô ý thức cầm lấy cuốn dã sử trong tay, khi cúi đầu xem, thì thấy nó đang ở đoạn khi Văn Đe khai quốc, tứ phương hiện ra đầy đủ các loại dị tượng, chân thực tới mức người đọc cảm giác như mình đã nhìn thấy.
Nhưng mà bên trong cũng có rất nhiều chỗ hoang đường, nhưng người tu đạo như Kỷ Nhược Trần chi nhìn là biết người viết nói lung tung.
Tể Thiên Hạ đã sớm chuẩn bị một cuốn dã sử, có phải hắn muốn lừa dối mình
không?
Đêm nay hắn tới đây, vốn định từ trong lời nói của Tể Thiên Hạ để tìm hiểu nội tình, ai ngờ lại vấp thêm trắc trở.
Kỷ Nhược Trần không nói gì, đành phải cáo từ.
Trở lại chỗ ở, hắn tắm rửa, ngồi khoanh chân tĩnh tọa, muốn tu luyện Tam Thanh Chân Quyết. Thế nhưng hắn ngồi nửa ngày, vẫn không cách nào ổn định được tinh thần.
Kỷ Nhược Trần đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên có một ký ức cũ hiện lên, hắn nhớ tới Thúy Ngọc Giản có ghi chép bí pháp của Vô Tận Hải còn ở trong tay của mình, nếu như không tĩnh tâm tu luvện được, vậy thì xem ngọc giản này có ghi những thứ gì.
Người - Yêu khác biệt, bí pháp của Vô Tận Hải chỉ dùng cho yêu tộc tu luyện, cho nên Kỷ Nhược Trần không dám dùng nó để tu luyện cho mình.
Mà bây giờ mang nó ra xem cũng chẳng có gì xấu, sau này khi gặp lại Thanh Y, hắn còn phải đốc thúc nàng tu luyện nữa.
Nghĩ đến Thanh Y, sự căng thẳng trong ngực của Kỷ Nhược Trần lại dâng lên, hắn không biết sẽ nói việc mình đính hôn với nàng như thế nào đây.
Mà còn Ân Ân thì sao?
Hắn cố gắng thoát khỏi những ý nghĩ này, có chút bối rối lấy Thúy Ngọc Giản ra, hắn không dám chậm trễ một khắc, sợ chạm tới nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm mình.
Kỷ Nhược Trần lấy lại bình tĩnh, tụng khẩu quyết mà Hồng Hoang vệ truyền thụ, trên ngọc giản hiện lên nhưng dòng văn tự, dòng văn tự này theo tâm niệm của hắn tự động xoay chuyển.
Khúc đầu của ngọc giản này chính là một Tổng Quyết, nói về thiên địa huyền hoang đại đạo, sau đó mới là tâm quyết tu luyện, trong đó có lưu rất nhiều cách vận dụng đạo nguyên pháp môn khắc địch.
Kỷ Nhược Trần đầu tiên là xem bố cục của ngọc giản, biết mình không dùng được bất cứ loại phép môn tu luyện nào trong này, Tam Thanh Chân Quyết vốn là thiên địa thần thông, thâm ảo khó lường, cho dù hắn có cố hết sức cũng khó mà học hết được, làm gì còn sức mà đi tu luyện pháp môn khác?
Cho nên, Kỷ Nhược Trần lập tức bình tâm, chăm chú đọc Tổng quyết này, Hồng Hoang Vệ nói hắn có thể lĩnh ngộ được, cũng chỉ có chương Luận Đạo trong Tổng Quyết mà thôi.
Đạo nói rằng, sơ khai là khởi nguồn của vạn vật, vạn vật từ đạo mà sinh ra, cho nên mói nói sơ khai...
Xem đến nơi đây, Kỷ Nhược Trần gật đầu, xem ra Tử Dương chân nhân nói không sai đại đạo chỉ có một, những con đường tới đại đạo lại nhiều vô cùng.
Ở ngay chương đầu tiên Luận Đạo trong bí pháp của Vô Tận Hải này ý nghĩa không khác gì với Tam Thanh Chân Quyết cho lắm.
Sau khi lời tổng luận về đại đạo, câu nói sơ khai là khởi nguồn của vạn vật cũng không khác gì với Tam Thanh Chân Quyết. Thế nhưng hai bộ kinh văn chí bảo mà người, yêu tôn sùng này lại có con đường cực kỳ khác nhau.
Căn cứ theo Tam Thanh Chân Quyết ghi lại, trước khi có thiên địa, vạn vật chỉ là hư không, không trời, không âm dương, không có ngày, không đêm, không trăng sao, không ánh sáng!
Sau đó Thái Thượng Đạo quân từ trong hư không phủ xuống, miệng đọc một bộ Khai Thiên Kinh, cộng có bốn 43 vạn quyển, mỗi quyển có 43 vạn chữ, mỗi chữ dài tới cả trăm dặm, cứ như vậv, trời đất mới phân ra, hình thành nên bốn phương tám hướng.
Thế nhưng chương Luận Đạo này lại nói khi chưa có vạn vật thì chỉ có huyền hoàng hỗn độn.
Sau đó hỗn độn sinh ra sơ khai, trải qua hàng tỷ năm mới sinh ra ba khí: huyền nguyên thủy, ba khí này trải qua hàng tỉ năm tiếp theo mới thành cửu khí.
Ba khí này là thứ sinh ra thiên địa, cửu khí này là góc của vạn vật, từ đó trong thế giới sơ khai mới có vạn vật thiên địa.
Thiên địa chi thủy, vạn vật chi nguyên (gốc của trời đất, gốc của vạn vật), đây là những điều trái ngược nhau của hai bộ điển tạ này.
Tam Thanh Chân Kinh cho rằng thiên địa là do Thái Thượng Đạo quân tạo thành, rồi mới sinh ra vạn vật, khai mở linh trí.
Mà trong chương Luận Đạo của Vô Tận Hải lại nói thiên địa vạn vật là từ trong hỗn độn sinh ra, có từ trong tự nhiên, không do một thế giới siêu nhiên hay tiên nhân nào sáng tạo ra cả.
Nếu phần mở đầu bản chất đã khác nhau, thì phần tiếp theo của hai bộ kinh văn này chắc chắn sẽ đối lập.
Người - Yêu khác biệt, biết bao lâu mới có thể tu luyện thành đạo quả, điều này thì Kỷ Nhược Trần cũng biết, nhưng hắn không ngờ hai bộ chí bảo của hai tộc lại khác nhau tới vậy.
Trong hai bộ kinh văn, nhất định có một bộ sai rồi.
/522
|