Huyện Bình Xương từ xưa đã là chỗ trọng yếu để vào Tứ Xuyên. Bởi vì đây là vùng đất vô cùng nguy hiểm của đất Thục, mà thú hoang rất nhiều, quần yêu tụ hội, do đó rất nhiều người tu đạo đều chọn nơi này để vào Tứ Xuyên.
Huyện Bình Xương mặc dù không lớn nhưng cũng khá phồn vinh. Vài con phố nhỏ có thể đếm được trên đầu ngón tay đều ngựa xe như nước, người đi nhộn nhịp vô cùng náo nhiệt.
Nơi nào cũng thấy tiếng đàn ca trong những tửu quán vang lên, những gánh xiếc nhỏ ở đầu đường đang biểu diễn, thinh thoảng lại vang lên những tràng pháo tay rộn rã, thanh âm của những người bán hàng rong ở hai bên vệ đường đều đặn vang lên... nhiều thanh âm pha trộn vào với nhau, tạo thành những thanh âm hỗn tạp nhưng lại giống cảnh thái bình thịnh thế.
Đất Thục thường xuyên mưa dầm, Bình Xương cũng như vậy. Trông sắc trời thì biết hiện giờ đã là buổi trưa, nhưng bầu trời vẫn rất u ám, những đám mây màu than chì hạ xuống cực thấp khiến cho người ta có cảm giác không thở nổi.
Trong ánh mặt trời lờ mờ, ở cuối quan đạo đột nhiên hiện lên một đám mây màu vàng sáng rực, Trương Ân Ân mau chóng đi tới, trực tiếp tiến vào huyện Bình Xương.
Mặc dù Bình Xương được xưng là huyện, nhưng so với một trấn cũng không lớn hơn là bao, một cái quan đạo đâm xuyên qua thành. Trương Ân Ân đứng ở phía đông thầnh, dường như dùng mắt nhìn cũng có thể thấy cửa phía tây. Nhưng một cái thành nhỏ thế này lại đang làm khó nàng, nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, thực sự không biết nên đi theo hướng nào.
Lúc này một con bướm màu sắc sặc sỡ nhẹ nhàng bay đến trước mặt Trương Ân Ân, đậu lên trên váy của nàng, sau đó lại bay lên, dẫn nàng đi lên một căn phòng trang nhã trên lầu hai của một tửu lâu khá rộng rãi.
Bèn trong có hai người Sở Hàn, Thạch Cơ, còn có Minh Vân cùng với một tên đạo sĩ của Đạo Đức Tông đang ngồi. Trên bàn bày nhiều loại thức ăn và một bình rượu ấm.
Trương Ân Ân vào trong ngồi xuống cũng không nói gì cả, lập tức rót rượu cho mình rồi uống cạn. Sau khi uống hết ba chén mới thở dài một hơi, bắt đầu động thủ càn quét các món.
Trương Ân Ân quơ đũa như gió, dường như đã đói đến mức không chịu nồi, nhưng trong mắt mọi người, mỗi động tác của nàng đều dễ dàng tự nhiên, như vốn đã là như vậy. Cho dù nhanh bao nhiêu, tiết tấu từng động tác vẫn rõ ràng, tự thành vần điệu, giống như đang đánh một khúc nhạc vô thanh.
Nàng mới gắp hết nửa đĩa, Minh Vân và đạo sĩ Đạo Đức tông đã cảm thấy tâm tình dao động, miệng lưỡi khô khốc, vội vàng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn nàng thêm một chút nào, sợ đạo tâm bị phá.
Trên khuôn mặt Thạch Cơ hiện lên khói xanh, chiếc nhẫn bằng ngọc bích trên ngón trỏ bàn tay trái cấp tốc xoay chuyển, nhờ đó mới có thể thấy rõ Thiên Hồ mật thuật nàng vô ý thi triển ra.
Chỉ có Sở Hàn mặc dù đạo hạnh so với người khác cũng không cao hơn bao nhiêu, nhưng tâm chí kiên định hơn xa mọi người ở đây, khuôn mặt không chút thay đổi ngồi đó. Nhưng là hắn cũng âm thầm vận dụng chân nguyên, vừa vặn có thể ngăn cản được Thiên Hồ mật thuật.
Thấy Trương Ân Ân đã ăn hết một nửa thức ăn trên bàn, Sở Hàn mới lên tiếng nói:
Trương tiểu thư đến chậm ba ngày, dùng xong rượu và thức ăn, chúng ta cũng nên lên đường thôi. Tính ra thời gian đã chậm trễ khá lâu, trở về Tây Huyền Sơn sớm một chút cũng có thể làm cho các vị chân nhân của quý tông bớt lo lắng.
Vừa nhắc đến chậm trễ, trên mặt Trương Ân Ân chợt hơi đỏ, quanh co nói: Địa thế Bình Xương phức tạp, đường rẽ quá nhiều... ừ, ta còn nhân tiện ngắm sông núi...
Sở Hàn đương nhiên là hiểu, khẽ mĩm cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Đôi đũa của Trương Ân Ân đang muốn hạ xuống một cái đĩa, bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, hai mắt híp lại nhìn ra phía cửa gian phòng. Một tiếng keng nhẹ vang lên, đạo sĩ Đạo Đức tông và Minh Vân cũng chuẩn bị rút kiếm ra khỏi vỏ, sắc mặt Thạch Cơ cũng cứng lại, bàn tay trái cho vào trong ngực, chuẩn bị phóng một pháp bảo nào đó ra.
Một tiếng thình thịch , cửa gỗ của gian phòng dưới áp lực vô hình nặng cả ngàn cân chợt nổ thành gỗ vụ bay đầy trời, sau đó một ngọn lửa hiện lên, biến thành tro bụi bay đi.
Hai gian phòng được thiết kế đối diện nhau, cửa phòng đối diện cũng biến thành tro bụi để lộ ra một già một trẻ ngồi uống trà bên trong, lão giả là Thanh Khư Cung Hư Võng, người trẻ tuổi chính là Ngâm Phong, bọn họ cũng đồng thời đang nhìn về bên này.
Gặp nhau ở khoảng cách gần như vậy, hiển nhiên cả hai bên đều hơi bất ngờ, không khí trong tửu lâu trong phút chốc chợt trở nên khẩn trương, những người trong cuộc đều nín thờ, yên lặng nhìn nhau.
Bỗng nhiên phịch một tiếng, chén rượu trước mặt Trương Ân Ân vỡ thành mảnh nhỏ, rượu bắn ra bốn phía, nhưng trước khi bắn lên áo nàng đã bị chân nguyên trong cơ thể nàng đẩy ngược trở lại.
Hư Võng ồ lên một tiếng, đối với đạo hạnh của Trương Ân Ân hơi kinh ngạc. Hắn bằng trực giác cảm thấy Thiên Hồ mật thuật của Trương Ân Ân cũng không đơn giản, thậm chí ra tay dò xét cũng không làm gì được, trong khi đó lại không thể không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Sau khi đánh một trận ở Lạc Dương, chuyện Đạo Đức tông cùng Thanh Khư Cung kết thù đã là chuyện không cần bàn cãi nứa, hơn nữa Vân Trung Cư cũng có rất nhiều ân oán với Thanh Khư Cung. Sở Hàn cùng Thạch Cơ cũng từng đại chiến một cuộc với Thanh Khư Cung, đương nhiên lúc này không thể bỏ qua.
Cũng không biết là trung hợp hay là vô tình gặp được, nhưng chỉ bằng tình thế trước mắt mà nói Thanh Khư Cung đang chiếm hết ưu thế. Hư Võng, thậm chí Ngâm Phong đều xuất hiện, có thể dề dàng giết chết đám người Sở Hàn.
Tình thế trước mắt nguy hiểm, mấy người Sở Hàn trừ âm thầm vận chuyển chân nguyên ra, đều im lặng không nói yên lặng xem Hư Võng cùng Ngâm Phong muốn làm gì. Mặc dù hiện giờ ba đại phái của chính đạo sóng ngầm mãnh liệt, mâu thuẫn nảy sinh, nhưng bề ngoài còn chưa tới mức xẻ rách mặt, toàn diện khai chiến. Tình thế lúc này có lẽ còn có cơ hội chuyển biến.
Mọi người đều cẩn thận, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trương Ân Ân nhìn chằm chằm Ngâm Phong một lúc, đột nhiên nổi cơn giận giữ, cười lạnh nói:
Thì ra là ngươi! Thì ra ngươi cũng muốn giết Nhược Trần sư huynh, không nghĩ tới ngươi lại là người của Thanh Khư Cung. Rất tốt! Bây giờ ngươi ra tay đi, nếu để mất cơ hội hôm nay, chắc chắn phụ thân ta sẽ lên Thanh Khư Cung đòi lại công bằng!
Trong lúc nói chuyện Trương Ân Ân giơ tay phải lên, năm ngón tay múa loạn, trên đầu ngón tay nhỏ nhắn sáng lên ánh sáng mông lung tinh tế, năm màu chập chờn, biến hóa không ngừng.
Minh Vân vội vàng đứng đậy ngăn cản Trương Ân Ân, kêu lên:
Ân Ân, không nên vọng động! Hỏi xem mục đích của bọn họ trước đã!
Vọng động?
Đôi mắt to của Trương Ân Ân híp lại, quở trách:
Người này đã muốn ra tay giết Nhược Trần sư huynh, hôm nay bọn hắn lại ở chỗ này chờ chúng ta, huynh còn nói ta không nên vọng động? Chẳng lẽ bọn họ chỉ đi ngang qua? Không vọng động, không vọng động có thể khiến bọn họ không ra tay sao? Vọng động thì thế nào, cùng lắm thì hôm nay chết trận ở đây, ngày sau các chân nhân sẽ giúp chúng ta báo thù! Minh Vân sư huynh, ngươi tránh ra đi, mặt mũi của Đạo Đức tông đã bị ngươi làm mất hết rồi!
Minh Vân mặt đỏ tới mang tai vừa định phản bác lại một câu, hai mắt Trương Ân Ân chợt sáng ngời, sự trong trẻo lạnh lùng như suối chảy đầu xuân bị thay bằng ánh sáng nhiều màu sặc sỡ, vừa như sương mù, lại giống như ảo mộng mờ mịt.
Mọi người đang đứng giữa sân bỗng nhiên tim đập mạnh, Minh Vân đứng mũi chịu sào, ngực càng cứng lại, hừ lên một tiếng khó chịu, vội vàng lui về phía sau tránh né ánh mắt của Trương Ân Án. Trương Ân Ân hành động như gió, trong nháy mắt đã nhảy vào gian phòng Ngâm Phong đang đứng, hoàn toàn không để ý tới Hư Vòng, dùng một ngón tay đánh về phía Ngâm Phong!
Động tác của nàng thật sự quá nhanh, lại đột nhiên làm khó dễ, mấy người Sở Hàn bị Thiên Hồ mật thuật của nàng chấn nhiếp nên cũng không kịp ngăn cản, mắt thấy một ngón tay của nàng đã sắp sửa đánh trúng vai Ngâm Phong.
Khi bí thuật của Trương Ân Ân đột nhiên phát ra, ngay cả tâm thần Hư Võng cũng hơi gợn sóng, hắn không nhịn được thầm giật mình. Hư Võng có thể dùng một kiếm giết chết Trương Ân Ẩn dễ dàng, nhưng hắn chỉ ngồi yên không động đậy.
Khoảng cách giữa một ngón tay của Trương Ân Ân và Ngâm Phong càng gần, ánh sáng nhiều màu trong hai mắt càng rực rỡ, dưới bí thuật phát ra càng mênh mông, thậm chí tâm cảnh của Hư Võng vốn đã trở lại bình thường lại nổi lên một tia gợn sóng.
Huyện Bình Xương mặc dù không lớn nhưng cũng khá phồn vinh. Vài con phố nhỏ có thể đếm được trên đầu ngón tay đều ngựa xe như nước, người đi nhộn nhịp vô cùng náo nhiệt.
Nơi nào cũng thấy tiếng đàn ca trong những tửu quán vang lên, những gánh xiếc nhỏ ở đầu đường đang biểu diễn, thinh thoảng lại vang lên những tràng pháo tay rộn rã, thanh âm của những người bán hàng rong ở hai bên vệ đường đều đặn vang lên... nhiều thanh âm pha trộn vào với nhau, tạo thành những thanh âm hỗn tạp nhưng lại giống cảnh thái bình thịnh thế.
Đất Thục thường xuyên mưa dầm, Bình Xương cũng như vậy. Trông sắc trời thì biết hiện giờ đã là buổi trưa, nhưng bầu trời vẫn rất u ám, những đám mây màu than chì hạ xuống cực thấp khiến cho người ta có cảm giác không thở nổi.
Trong ánh mặt trời lờ mờ, ở cuối quan đạo đột nhiên hiện lên một đám mây màu vàng sáng rực, Trương Ân Ân mau chóng đi tới, trực tiếp tiến vào huyện Bình Xương.
Mặc dù Bình Xương được xưng là huyện, nhưng so với một trấn cũng không lớn hơn là bao, một cái quan đạo đâm xuyên qua thành. Trương Ân Ân đứng ở phía đông thầnh, dường như dùng mắt nhìn cũng có thể thấy cửa phía tây. Nhưng một cái thành nhỏ thế này lại đang làm khó nàng, nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, thực sự không biết nên đi theo hướng nào.
Lúc này một con bướm màu sắc sặc sỡ nhẹ nhàng bay đến trước mặt Trương Ân Ân, đậu lên trên váy của nàng, sau đó lại bay lên, dẫn nàng đi lên một căn phòng trang nhã trên lầu hai của một tửu lâu khá rộng rãi.
Bèn trong có hai người Sở Hàn, Thạch Cơ, còn có Minh Vân cùng với một tên đạo sĩ của Đạo Đức Tông đang ngồi. Trên bàn bày nhiều loại thức ăn và một bình rượu ấm.
Trương Ân Ân vào trong ngồi xuống cũng không nói gì cả, lập tức rót rượu cho mình rồi uống cạn. Sau khi uống hết ba chén mới thở dài một hơi, bắt đầu động thủ càn quét các món.
Trương Ân Ân quơ đũa như gió, dường như đã đói đến mức không chịu nồi, nhưng trong mắt mọi người, mỗi động tác của nàng đều dễ dàng tự nhiên, như vốn đã là như vậy. Cho dù nhanh bao nhiêu, tiết tấu từng động tác vẫn rõ ràng, tự thành vần điệu, giống như đang đánh một khúc nhạc vô thanh.
Nàng mới gắp hết nửa đĩa, Minh Vân và đạo sĩ Đạo Đức tông đã cảm thấy tâm tình dao động, miệng lưỡi khô khốc, vội vàng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn nàng thêm một chút nào, sợ đạo tâm bị phá.
Trên khuôn mặt Thạch Cơ hiện lên khói xanh, chiếc nhẫn bằng ngọc bích trên ngón trỏ bàn tay trái cấp tốc xoay chuyển, nhờ đó mới có thể thấy rõ Thiên Hồ mật thuật nàng vô ý thi triển ra.
Chỉ có Sở Hàn mặc dù đạo hạnh so với người khác cũng không cao hơn bao nhiêu, nhưng tâm chí kiên định hơn xa mọi người ở đây, khuôn mặt không chút thay đổi ngồi đó. Nhưng là hắn cũng âm thầm vận dụng chân nguyên, vừa vặn có thể ngăn cản được Thiên Hồ mật thuật.
Thấy Trương Ân Ân đã ăn hết một nửa thức ăn trên bàn, Sở Hàn mới lên tiếng nói:
Trương tiểu thư đến chậm ba ngày, dùng xong rượu và thức ăn, chúng ta cũng nên lên đường thôi. Tính ra thời gian đã chậm trễ khá lâu, trở về Tây Huyền Sơn sớm một chút cũng có thể làm cho các vị chân nhân của quý tông bớt lo lắng.
Vừa nhắc đến chậm trễ, trên mặt Trương Ân Ân chợt hơi đỏ, quanh co nói: Địa thế Bình Xương phức tạp, đường rẽ quá nhiều... ừ, ta còn nhân tiện ngắm sông núi...
Sở Hàn đương nhiên là hiểu, khẽ mĩm cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Đôi đũa của Trương Ân Ân đang muốn hạ xuống một cái đĩa, bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, hai mắt híp lại nhìn ra phía cửa gian phòng. Một tiếng keng nhẹ vang lên, đạo sĩ Đạo Đức tông và Minh Vân cũng chuẩn bị rút kiếm ra khỏi vỏ, sắc mặt Thạch Cơ cũng cứng lại, bàn tay trái cho vào trong ngực, chuẩn bị phóng một pháp bảo nào đó ra.
Một tiếng thình thịch , cửa gỗ của gian phòng dưới áp lực vô hình nặng cả ngàn cân chợt nổ thành gỗ vụ bay đầy trời, sau đó một ngọn lửa hiện lên, biến thành tro bụi bay đi.
Hai gian phòng được thiết kế đối diện nhau, cửa phòng đối diện cũng biến thành tro bụi để lộ ra một già một trẻ ngồi uống trà bên trong, lão giả là Thanh Khư Cung Hư Võng, người trẻ tuổi chính là Ngâm Phong, bọn họ cũng đồng thời đang nhìn về bên này.
Gặp nhau ở khoảng cách gần như vậy, hiển nhiên cả hai bên đều hơi bất ngờ, không khí trong tửu lâu trong phút chốc chợt trở nên khẩn trương, những người trong cuộc đều nín thờ, yên lặng nhìn nhau.
Bỗng nhiên phịch một tiếng, chén rượu trước mặt Trương Ân Ân vỡ thành mảnh nhỏ, rượu bắn ra bốn phía, nhưng trước khi bắn lên áo nàng đã bị chân nguyên trong cơ thể nàng đẩy ngược trở lại.
Hư Võng ồ lên một tiếng, đối với đạo hạnh của Trương Ân Ân hơi kinh ngạc. Hắn bằng trực giác cảm thấy Thiên Hồ mật thuật của Trương Ân Ân cũng không đơn giản, thậm chí ra tay dò xét cũng không làm gì được, trong khi đó lại không thể không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Sau khi đánh một trận ở Lạc Dương, chuyện Đạo Đức tông cùng Thanh Khư Cung kết thù đã là chuyện không cần bàn cãi nứa, hơn nữa Vân Trung Cư cũng có rất nhiều ân oán với Thanh Khư Cung. Sở Hàn cùng Thạch Cơ cũng từng đại chiến một cuộc với Thanh Khư Cung, đương nhiên lúc này không thể bỏ qua.
Cũng không biết là trung hợp hay là vô tình gặp được, nhưng chỉ bằng tình thế trước mắt mà nói Thanh Khư Cung đang chiếm hết ưu thế. Hư Võng, thậm chí Ngâm Phong đều xuất hiện, có thể dề dàng giết chết đám người Sở Hàn.
Tình thế trước mắt nguy hiểm, mấy người Sở Hàn trừ âm thầm vận chuyển chân nguyên ra, đều im lặng không nói yên lặng xem Hư Võng cùng Ngâm Phong muốn làm gì. Mặc dù hiện giờ ba đại phái của chính đạo sóng ngầm mãnh liệt, mâu thuẫn nảy sinh, nhưng bề ngoài còn chưa tới mức xẻ rách mặt, toàn diện khai chiến. Tình thế lúc này có lẽ còn có cơ hội chuyển biến.
Mọi người đều cẩn thận, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trương Ân Ân nhìn chằm chằm Ngâm Phong một lúc, đột nhiên nổi cơn giận giữ, cười lạnh nói:
Thì ra là ngươi! Thì ra ngươi cũng muốn giết Nhược Trần sư huynh, không nghĩ tới ngươi lại là người của Thanh Khư Cung. Rất tốt! Bây giờ ngươi ra tay đi, nếu để mất cơ hội hôm nay, chắc chắn phụ thân ta sẽ lên Thanh Khư Cung đòi lại công bằng!
Trong lúc nói chuyện Trương Ân Ân giơ tay phải lên, năm ngón tay múa loạn, trên đầu ngón tay nhỏ nhắn sáng lên ánh sáng mông lung tinh tế, năm màu chập chờn, biến hóa không ngừng.
Minh Vân vội vàng đứng đậy ngăn cản Trương Ân Ân, kêu lên:
Ân Ân, không nên vọng động! Hỏi xem mục đích của bọn họ trước đã!
Vọng động?
Đôi mắt to của Trương Ân Ân híp lại, quở trách:
Người này đã muốn ra tay giết Nhược Trần sư huynh, hôm nay bọn hắn lại ở chỗ này chờ chúng ta, huynh còn nói ta không nên vọng động? Chẳng lẽ bọn họ chỉ đi ngang qua? Không vọng động, không vọng động có thể khiến bọn họ không ra tay sao? Vọng động thì thế nào, cùng lắm thì hôm nay chết trận ở đây, ngày sau các chân nhân sẽ giúp chúng ta báo thù! Minh Vân sư huynh, ngươi tránh ra đi, mặt mũi của Đạo Đức tông đã bị ngươi làm mất hết rồi!
Minh Vân mặt đỏ tới mang tai vừa định phản bác lại một câu, hai mắt Trương Ân Ân chợt sáng ngời, sự trong trẻo lạnh lùng như suối chảy đầu xuân bị thay bằng ánh sáng nhiều màu sặc sỡ, vừa như sương mù, lại giống như ảo mộng mờ mịt.
Mọi người đang đứng giữa sân bỗng nhiên tim đập mạnh, Minh Vân đứng mũi chịu sào, ngực càng cứng lại, hừ lên một tiếng khó chịu, vội vàng lui về phía sau tránh né ánh mắt của Trương Ân Án. Trương Ân Ân hành động như gió, trong nháy mắt đã nhảy vào gian phòng Ngâm Phong đang đứng, hoàn toàn không để ý tới Hư Vòng, dùng một ngón tay đánh về phía Ngâm Phong!
Động tác của nàng thật sự quá nhanh, lại đột nhiên làm khó dễ, mấy người Sở Hàn bị Thiên Hồ mật thuật của nàng chấn nhiếp nên cũng không kịp ngăn cản, mắt thấy một ngón tay của nàng đã sắp sửa đánh trúng vai Ngâm Phong.
Khi bí thuật của Trương Ân Ân đột nhiên phát ra, ngay cả tâm thần Hư Võng cũng hơi gợn sóng, hắn không nhịn được thầm giật mình. Hư Võng có thể dùng một kiếm giết chết Trương Ân Ẩn dễ dàng, nhưng hắn chỉ ngồi yên không động đậy.
Khoảng cách giữa một ngón tay của Trương Ân Ân và Ngâm Phong càng gần, ánh sáng nhiều màu trong hai mắt càng rực rỡ, dưới bí thuật phát ra càng mênh mông, thậm chí tâm cảnh của Hư Võng vốn đã trở lại bình thường lại nổi lên một tia gợn sóng.
/522
|