Lúc này một trận gió núi thổi qua, Cố Thanh sắc mặt trở nên tái nhợt, Kỷ Nhược Trần do dự, sau đó đưa tay ôm vai nàng. Thân thể Cố Thanh khẽ chấn động, sau đó trầm tĩnh lại, rồi tựa vào lòng hắn.
Năm ngày sau.
Viết thư? Viết cái gì!
Kỷ Nhược Trần nhìn Thanh Nhàn chân nhân, trong lúc nhất thời ngẩn người.
Thanh Nhàn chân nhân nhìn qua đã hơn 50 tuổi, đầu bóng lưỡng, bàn tay to, da ngâm đen, đôi mắt không nhỏ trông như một hình tam giác, mũi như mỏ ưng, trông như hắn đang nhìn một ai đó thiếu hắn mấy vạn lượng không trả. Vị Thanh Nhàn chân nhân này thân hình béo mập, vóc dáng cùng không cao, so với Cỗ Thanh còn thấp hơn nửa cái đầu.
Hắn lúc này đang khoanh chân ngồi trên chiếc bàn con bằng thạch điêu màu đen, hai mắt như ưng, nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, khóe miệng hai bên dường như là rủ xuống, nhắm thẳng vào mặt đất, vẻ mặt hắn đen tối, trong mỗi con mắt đều như là bị phủ mây đen.
Làm cho Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên không chỉ là Thanh Nhàn chân nhân có thái độ ác liệt với hắn như vậy, hắn còn tự làm mất mặt mình trước người khác nữa. Bình tĩnh nghĩ lại, Thanh Nhàn chân nhân tuy rằng rất xứng với cái tên mập lùn xấu xa ngu ngốc, từ xa nhìn lại giống như một quả cân, nhưng khi hắn giận dữ, nét mặt liền tràn đầy sát khí rất có vài phần phong phạm trưởng môn đại phái.
Người tu đạo tài giỏi nhiều không kể hết, thuật trú nhan hoán cốt là một trong số tài nghệ của họ. Tất cả những nữ tu sĩ đều có thuật trú nhan, cho dù hơn trăm tuổi, cũng có thể nhìn giống như con gái mười tám.
Nam tử thật ra cũng có thể như vậy, những người ờ địa vị cùng Tử Dương chân nhân, hon phân nửa sẽ chọn hình dáng bên ngoài khoảng bốn năm mươi tuổi, thứ nhất là để thể hiện tiên phong đạo cốt, thứ hai là thể hiện phong phạm của trưởng giả.
Nhiều người tàn tật hoặc bẩm sinh có dung mạo xấu xí, tu luyện tới cảnh giới tương đương với Thái Thanh của Đạo Đức tông, đều có thể trọng tổ lại vẻ ngoài và tứ chi, thay đổi dung mạo và bổ khuyết thân thể. Thanh Nhàn chân nhân cũng có thể làm được như vậy, nhưng hắn vẫn giữ lại dung mạo cũ, quả thực là ngoài sức tưởng tượng.
Lúc này Kỷ Nhược Trần, Cố Thanh và Thanh Nhàn chân nhân đang ngồi trong một gian phòng cực rộng, đây chính là nơi Thanh Nhàn chân nhân bế quan tu luyện, cẩm ki - thư họa trong phòng đều có, trong phòng toàn là giá sách, trong đó chứa đầy kinh sử đạo thư, có một nơi làm nơi nghỉ ngơi cho Thanh Nhàn chân nhân.
Phía tây căn phòng không có tường, sàn nhà thẳng tấp rồi nhô lên, tạo thành một bức tường cao chừng 2 trượng, bên ngoài là vực sâu vạn trượng. Trên mặt đất có đặt mấy khối đá màu đen, Thanh Nhàn chân nhân ngồi đó, Kỷ Nhược Trần vẫn đứng trước chiếc bàn nhỏ.
Từ chỗ của hắn có thể nhìn thấy xung quanh mây trôi lượn lờ, giống như đang ờ trong tiên cảnh, nhưng nghĩ đến dưới chân là vực sâu không thấy đáy, thì ai cũng có chút sợ hãi trong lòng. Hơn nữa, trên mặt đất còn có một bộ cần câu, không biết là Thanh Nhàn chân nhân định câu cái gì bên bờ vực trống không này.
Cố Thanh miễn cưỡng dựa lên đống da Tuyết Hồ trong phòng, nghe thấy Thanh Nhàn chân nhân đang răn dạy Kỷ Nhược Trần, thì lập tức mĩm cười nói: Nhược Trần mới đến, sư huynh đừng có dọa người ta. Huynh không viết thư thì huynh ấy không dám quay về Đạo Đức tông đâu!
Sắc mặt của nàng vẫn vô cùng tái nhợt, lời nói nhẹ nhàng, giống như không có chút khí lực nào. Khi vừa trở về Vân Trung Cư, Cố Thanh liền mang Kủ Nhược Trần tới gặp Thanh Nhàn chân nhân, vẫn chưa trị liệu thương thế của mình.
Nghe Cố Thanh nói, khuôn mặt tràn đầy hắc khí của Thanh Nhàn mới có chút giãn ra, tức thì hừ lạnh một tiếng, nói: Thanh nhi, sao muội lại ngu dốt như thế? Chỉ dựa vào cái Huyền Tâm giới chỉ trên ngón tay của hắn, hắn dám không trở về Tây Huyền Sơn?
Cổ Thanh cười nói:
Sư huynh, huynh nhìn thấu được đạo cơ, muội ngu dốt cũng không sao. Thế nhưng vì cái chiếc Huyền Tâm giới chi kia bảo huynh ấy trở về Tây Huyền Sơn vẫn chưa đủ, phải để cho huynh ấy khi trở về núi không chút thương tổn, không bị trách phạt. Cho nên muốn đạt được điều đó, chi có thư của sư huynh tự viết, mới có khả năng làm cho Tử Dương chân nhân phải làm theo.
Thanh nhàn chân nhân ha hả cười, cục kỳ vui vẻ, nói: Lời này cũng đúng!
Mắt thấy Thanh Nhàn chân nhân đang hưởng thụ nịnh hót, Kỷ Nhược Trần thấy mục đích của mình sắp đạt được, vậy mà đột nhiên sắc mặt của Thanh Nhàn chân nhân nghiêm lại, quát lớn:
Chỉ là một chút tâm tu của tiểu cô nương, muội cho là ta không biết hay sao? Hừ, chỉ dựa vào chiếc giới chi và bức Thần Châu Khí Vận đồ trên tay, tiều tử này chẳng nhẽ còn bị trách phạt hay sao?
Cổ Thanh hơi kinh ngạc, nhìn về Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần lúc đầu cũng ngẩn ra, sau khi suy nghĩ một lát, rồi lấy từ trong Huyền Tâm giới chỉ ra một vật giống như vây cá màu đen bằng đồng. Nếu như trên người hắn có một thứ mà hắn không biết, thì chỉ có thứ này.
Cố Thanh vừa thấy, nói ngay:
Quả nhiên là Thần Châu Khí Vận đồ. Không nghĩ tới Hoàng Xà chi bảo lại nằm trên người của huynh, đây đúng là một đại cơ duyên!
Công năng của Huyền Tâm giới chỉ là có thể đoạn tuyệt linh thức của Bảo Khí. Cố Thanh đạo hạnh không đủ, không nhìn thấu nó cũng là chuyện bình thường.
Thanh Nhàn chân nhân phắt tay một cái, Thần Châu Khí Vặn đồ tự động bay đến tay hắn, hắn nhìn một lát, sau đó trả lại cho Kỷ Nhược Trần, nói:
Thứ này biến động theo số mệnh của thiên hạ, Vân Trung Cư ta nuốt không nồi. Tục ngữ có nói, thần vật chỉ có người đức mới có thể nắm giữ, Đạo Đức tông của ngươi có đức, thì sẽ nắm giữ được vật này. Sau khi ngươi trở về núi đem thứ này trình lên, chẳng những không bị trách phạt, mà còn có thưởng, về phần viết thư, miễn! Hừ, Tử Vi, Tử Dương hai lão quỷ... lúc trước cùng ta phát sinh xung đột, ta không còn viết cho bọn họ bất cứ thư từ gì nữa.
Kỷ Nhược Trần chỉ nghe mà không hiểu ra sao, Cố Thanh thì liếc liếc mắt nhìn hắn, hai mắt bỗng nhiên rũ xuống, từ trong lòng lấy ra một phong thơ, để xuống trước người Thanh Nhàn chân nhân, nhẹ nhàng nói:
Thư Tử Vi Chân Nhân tự viết đang ở đây.
Thanh Nhàn chân nhân phất tay, lá thư lập tức bay đến trước mặt hắn. Hắn mở bức thư ra, vội vã đọc, khuôn mặt giãn ra, cười nói:
Vậy mới đúng chứ! Ta biết là hai lão quỹ này không dễ giận như vậy mà! Hừ, tiểu tử thối, tiện nghi cho ngươi, ha ha!
Hắn cũng không chậm trễ nữa, trực tiếp trải giấy mài mực, chữ viết như rồng bay phượng múa, một bức thư trong nháy mắt đã viết xong. Kỷ Nhược Trần nhìn lại, thấy đại ý trong bức thư là tên hài tử Kỷ Nhược Trần cần cù hiểu chuyện, ta rất thích,V.V.... Cuối thư có bốn chữ lớn, Vân Trung Kim Sơn!
Hắn vẫn chưa xong, lấy ra một ngọc ấn, thấm chút kim phấn, nặng nề ấn xuống chỗ tên của mình. Ngọc ấn nhấc lên, trên giấy viết thư nhất thời có thêm một ngọn vân vụ đang lượn lờ, ngọn núi nhỏ óng ánh kim quang.
Kỷ Nhược Trần không nói gì.
Thanh Nhàn chân nhân đối với bức thư tự mình viết ra rất là thỏa mãn, dán bức thư lại, nhét vào trong tay Kỷ Nhược Trần, không quên nhéo một cái, nói:
À, thương thế của Thanh nhi ba tháng sau mới có thể khói hẳn, như vậy đi, lễ đính hôn của ngươi và Thanh nhi sẽ tổ chức vào tháng mười, ba năm sau sẽ cử hành hôn lễ. Cứ nói như vậy với Tử Dương đi!
Ba tháng? A, cái gì, đính hôn? Kỷ Nhược Trần đầu tiên là cả kinh, thương thế của Cố Thanh so với dự liệu của hắn còn nặng hơn. Nhưng mà câu nói sau đó của Thanh Nhàn càng làm cho hắn thất kinh, vì vậy không tự chủ được nhìn Cỗ Thanh.
Cố Thanh chỉ là nhìn bên cạnh, không nhìn thẳng vào hắn.
Thanh Nhàn chân nhân thấy vậy, nặng nề hừ một tiếng, nói: Việc nhỏ như thế này để ta và Tử Dương quyết định là được rồi, ngươi biết hay không cũng chẳng có quan hệ gì. Tự nhiên có được tiện nghi, chằng lẽ ngươi còn không vừa lòng hay sao?
Trong lòng Kỷ Nhược Trần lúc này là một sự hỗn loạn, trong lúc nhất thời không biết là sợ hãi, là vui mừng, là hoảng sợ, hay là bi thương.
Việc này cứ thế là được định.
Thanh Nhàn chân nhân nhìn cố Thanh nói:
Lần này ngươi và Vụ Lam sư tỷ cùng Bích Hải Long Hoàng đấu nhau lưỡng bại câu thương, nếu không cấp cho Tử Kim Bạch Ngọc cung một chút giáo huấn, bọn họ định còn tưởng là Vân Trung Cư ta không người! Thanh nhi, muội nói một chút, thượng cổ phi tiên nào mới tương đối thích hợp?
Cố Thanh nhàn nhạt nói:
Nghe nói là Linh Huyền Lão Quân năm đó phi thăng ở Đông Hải tiên đảo, nơi này là thích hợp nhất.
Thanh nhàn nói:
Rất tốt! Truyền tin tức ra, nói ta suy tính ra bảo vật Linh Huyền Lão Quân phi thăng thành tiên để lại vào một tháng sau sẽ xuất thế ờ Đông Hải. Lão Quân lưu lại một khỏa Thanh Hư Phượng Vũ Huyền Kim đan, công năng định khí ngưng hình, trọng tổ tiên thân, sử dụng sẽ lĩnh ngộ được đại đạo.
Kỷ Nhược Trần vừa trải qua Lạc Dương chi loạn, biết được tu sĩ trong thiên hạ đang tranh đoạt một món thần vật, không tiếc đánh nhau sinh tử. Như trên đời thật sự có viên kim đan nghịch thiên này, có ý nghĩa là cho dù một cô hồn nếu có được thì cũng có thể tu thành đại đạo! Bởi vậy hắn nghe được Thanh Nhàn nói, chỉ cảm thấy lưng mình có chút tê dại.
Vậy mà Cố Thanh lại nói:
Ta nghe nói Minh Sơn yêu hậu Vãn Uyển trốn thoát khỏi Mặc Kiền Phong, nàng năm đó sử dụng Bắc đế Tiên thuật, thân thể bị hủy, lẽ nào...
Thanh nhàn hừ một tiếng, nói: Chính là ý này.
Năm ngày sau.
Viết thư? Viết cái gì!
Kỷ Nhược Trần nhìn Thanh Nhàn chân nhân, trong lúc nhất thời ngẩn người.
Thanh Nhàn chân nhân nhìn qua đã hơn 50 tuổi, đầu bóng lưỡng, bàn tay to, da ngâm đen, đôi mắt không nhỏ trông như một hình tam giác, mũi như mỏ ưng, trông như hắn đang nhìn một ai đó thiếu hắn mấy vạn lượng không trả. Vị Thanh Nhàn chân nhân này thân hình béo mập, vóc dáng cùng không cao, so với Cỗ Thanh còn thấp hơn nửa cái đầu.
Hắn lúc này đang khoanh chân ngồi trên chiếc bàn con bằng thạch điêu màu đen, hai mắt như ưng, nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, khóe miệng hai bên dường như là rủ xuống, nhắm thẳng vào mặt đất, vẻ mặt hắn đen tối, trong mỗi con mắt đều như là bị phủ mây đen.
Làm cho Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên không chỉ là Thanh Nhàn chân nhân có thái độ ác liệt với hắn như vậy, hắn còn tự làm mất mặt mình trước người khác nữa. Bình tĩnh nghĩ lại, Thanh Nhàn chân nhân tuy rằng rất xứng với cái tên mập lùn xấu xa ngu ngốc, từ xa nhìn lại giống như một quả cân, nhưng khi hắn giận dữ, nét mặt liền tràn đầy sát khí rất có vài phần phong phạm trưởng môn đại phái.
Người tu đạo tài giỏi nhiều không kể hết, thuật trú nhan hoán cốt là một trong số tài nghệ của họ. Tất cả những nữ tu sĩ đều có thuật trú nhan, cho dù hơn trăm tuổi, cũng có thể nhìn giống như con gái mười tám.
Nam tử thật ra cũng có thể như vậy, những người ờ địa vị cùng Tử Dương chân nhân, hon phân nửa sẽ chọn hình dáng bên ngoài khoảng bốn năm mươi tuổi, thứ nhất là để thể hiện tiên phong đạo cốt, thứ hai là thể hiện phong phạm của trưởng giả.
Nhiều người tàn tật hoặc bẩm sinh có dung mạo xấu xí, tu luyện tới cảnh giới tương đương với Thái Thanh của Đạo Đức tông, đều có thể trọng tổ lại vẻ ngoài và tứ chi, thay đổi dung mạo và bổ khuyết thân thể. Thanh Nhàn chân nhân cũng có thể làm được như vậy, nhưng hắn vẫn giữ lại dung mạo cũ, quả thực là ngoài sức tưởng tượng.
Lúc này Kỷ Nhược Trần, Cố Thanh và Thanh Nhàn chân nhân đang ngồi trong một gian phòng cực rộng, đây chính là nơi Thanh Nhàn chân nhân bế quan tu luyện, cẩm ki - thư họa trong phòng đều có, trong phòng toàn là giá sách, trong đó chứa đầy kinh sử đạo thư, có một nơi làm nơi nghỉ ngơi cho Thanh Nhàn chân nhân.
Phía tây căn phòng không có tường, sàn nhà thẳng tấp rồi nhô lên, tạo thành một bức tường cao chừng 2 trượng, bên ngoài là vực sâu vạn trượng. Trên mặt đất có đặt mấy khối đá màu đen, Thanh Nhàn chân nhân ngồi đó, Kỷ Nhược Trần vẫn đứng trước chiếc bàn nhỏ.
Từ chỗ của hắn có thể nhìn thấy xung quanh mây trôi lượn lờ, giống như đang ờ trong tiên cảnh, nhưng nghĩ đến dưới chân là vực sâu không thấy đáy, thì ai cũng có chút sợ hãi trong lòng. Hơn nữa, trên mặt đất còn có một bộ cần câu, không biết là Thanh Nhàn chân nhân định câu cái gì bên bờ vực trống không này.
Cố Thanh miễn cưỡng dựa lên đống da Tuyết Hồ trong phòng, nghe thấy Thanh Nhàn chân nhân đang răn dạy Kỷ Nhược Trần, thì lập tức mĩm cười nói: Nhược Trần mới đến, sư huynh đừng có dọa người ta. Huynh không viết thư thì huynh ấy không dám quay về Đạo Đức tông đâu!
Sắc mặt của nàng vẫn vô cùng tái nhợt, lời nói nhẹ nhàng, giống như không có chút khí lực nào. Khi vừa trở về Vân Trung Cư, Cố Thanh liền mang Kủ Nhược Trần tới gặp Thanh Nhàn chân nhân, vẫn chưa trị liệu thương thế của mình.
Nghe Cố Thanh nói, khuôn mặt tràn đầy hắc khí của Thanh Nhàn mới có chút giãn ra, tức thì hừ lạnh một tiếng, nói: Thanh nhi, sao muội lại ngu dốt như thế? Chỉ dựa vào cái Huyền Tâm giới chỉ trên ngón tay của hắn, hắn dám không trở về Tây Huyền Sơn?
Cổ Thanh cười nói:
Sư huynh, huynh nhìn thấu được đạo cơ, muội ngu dốt cũng không sao. Thế nhưng vì cái chiếc Huyền Tâm giới chi kia bảo huynh ấy trở về Tây Huyền Sơn vẫn chưa đủ, phải để cho huynh ấy khi trở về núi không chút thương tổn, không bị trách phạt. Cho nên muốn đạt được điều đó, chi có thư của sư huynh tự viết, mới có khả năng làm cho Tử Dương chân nhân phải làm theo.
Thanh nhàn chân nhân ha hả cười, cục kỳ vui vẻ, nói: Lời này cũng đúng!
Mắt thấy Thanh Nhàn chân nhân đang hưởng thụ nịnh hót, Kỷ Nhược Trần thấy mục đích của mình sắp đạt được, vậy mà đột nhiên sắc mặt của Thanh Nhàn chân nhân nghiêm lại, quát lớn:
Chỉ là một chút tâm tu của tiểu cô nương, muội cho là ta không biết hay sao? Hừ, chỉ dựa vào chiếc giới chi và bức Thần Châu Khí Vận đồ trên tay, tiều tử này chẳng nhẽ còn bị trách phạt hay sao?
Cổ Thanh hơi kinh ngạc, nhìn về Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần lúc đầu cũng ngẩn ra, sau khi suy nghĩ một lát, rồi lấy từ trong Huyền Tâm giới chỉ ra một vật giống như vây cá màu đen bằng đồng. Nếu như trên người hắn có một thứ mà hắn không biết, thì chỉ có thứ này.
Cố Thanh vừa thấy, nói ngay:
Quả nhiên là Thần Châu Khí Vận đồ. Không nghĩ tới Hoàng Xà chi bảo lại nằm trên người của huynh, đây đúng là một đại cơ duyên!
Công năng của Huyền Tâm giới chỉ là có thể đoạn tuyệt linh thức của Bảo Khí. Cố Thanh đạo hạnh không đủ, không nhìn thấu nó cũng là chuyện bình thường.
Thanh Nhàn chân nhân phắt tay một cái, Thần Châu Khí Vặn đồ tự động bay đến tay hắn, hắn nhìn một lát, sau đó trả lại cho Kỷ Nhược Trần, nói:
Thứ này biến động theo số mệnh của thiên hạ, Vân Trung Cư ta nuốt không nồi. Tục ngữ có nói, thần vật chỉ có người đức mới có thể nắm giữ, Đạo Đức tông của ngươi có đức, thì sẽ nắm giữ được vật này. Sau khi ngươi trở về núi đem thứ này trình lên, chẳng những không bị trách phạt, mà còn có thưởng, về phần viết thư, miễn! Hừ, Tử Vi, Tử Dương hai lão quỷ... lúc trước cùng ta phát sinh xung đột, ta không còn viết cho bọn họ bất cứ thư từ gì nữa.
Kỷ Nhược Trần chỉ nghe mà không hiểu ra sao, Cố Thanh thì liếc liếc mắt nhìn hắn, hai mắt bỗng nhiên rũ xuống, từ trong lòng lấy ra một phong thơ, để xuống trước người Thanh Nhàn chân nhân, nhẹ nhàng nói:
Thư Tử Vi Chân Nhân tự viết đang ở đây.
Thanh Nhàn chân nhân phất tay, lá thư lập tức bay đến trước mặt hắn. Hắn mở bức thư ra, vội vã đọc, khuôn mặt giãn ra, cười nói:
Vậy mới đúng chứ! Ta biết là hai lão quỹ này không dễ giận như vậy mà! Hừ, tiểu tử thối, tiện nghi cho ngươi, ha ha!
Hắn cũng không chậm trễ nữa, trực tiếp trải giấy mài mực, chữ viết như rồng bay phượng múa, một bức thư trong nháy mắt đã viết xong. Kỷ Nhược Trần nhìn lại, thấy đại ý trong bức thư là tên hài tử Kỷ Nhược Trần cần cù hiểu chuyện, ta rất thích,V.V.... Cuối thư có bốn chữ lớn, Vân Trung Kim Sơn!
Hắn vẫn chưa xong, lấy ra một ngọc ấn, thấm chút kim phấn, nặng nề ấn xuống chỗ tên của mình. Ngọc ấn nhấc lên, trên giấy viết thư nhất thời có thêm một ngọn vân vụ đang lượn lờ, ngọn núi nhỏ óng ánh kim quang.
Kỷ Nhược Trần không nói gì.
Thanh Nhàn chân nhân đối với bức thư tự mình viết ra rất là thỏa mãn, dán bức thư lại, nhét vào trong tay Kỷ Nhược Trần, không quên nhéo một cái, nói:
À, thương thế của Thanh nhi ba tháng sau mới có thể khói hẳn, như vậy đi, lễ đính hôn của ngươi và Thanh nhi sẽ tổ chức vào tháng mười, ba năm sau sẽ cử hành hôn lễ. Cứ nói như vậy với Tử Dương đi!
Ba tháng? A, cái gì, đính hôn? Kỷ Nhược Trần đầu tiên là cả kinh, thương thế của Cố Thanh so với dự liệu của hắn còn nặng hơn. Nhưng mà câu nói sau đó của Thanh Nhàn càng làm cho hắn thất kinh, vì vậy không tự chủ được nhìn Cỗ Thanh.
Cố Thanh chỉ là nhìn bên cạnh, không nhìn thẳng vào hắn.
Thanh Nhàn chân nhân thấy vậy, nặng nề hừ một tiếng, nói: Việc nhỏ như thế này để ta và Tử Dương quyết định là được rồi, ngươi biết hay không cũng chẳng có quan hệ gì. Tự nhiên có được tiện nghi, chằng lẽ ngươi còn không vừa lòng hay sao?
Trong lòng Kỷ Nhược Trần lúc này là một sự hỗn loạn, trong lúc nhất thời không biết là sợ hãi, là vui mừng, là hoảng sợ, hay là bi thương.
Việc này cứ thế là được định.
Thanh Nhàn chân nhân nhìn cố Thanh nói:
Lần này ngươi và Vụ Lam sư tỷ cùng Bích Hải Long Hoàng đấu nhau lưỡng bại câu thương, nếu không cấp cho Tử Kim Bạch Ngọc cung một chút giáo huấn, bọn họ định còn tưởng là Vân Trung Cư ta không người! Thanh nhi, muội nói một chút, thượng cổ phi tiên nào mới tương đối thích hợp?
Cố Thanh nhàn nhạt nói:
Nghe nói là Linh Huyền Lão Quân năm đó phi thăng ở Đông Hải tiên đảo, nơi này là thích hợp nhất.
Thanh nhàn nói:
Rất tốt! Truyền tin tức ra, nói ta suy tính ra bảo vật Linh Huyền Lão Quân phi thăng thành tiên để lại vào một tháng sau sẽ xuất thế ờ Đông Hải. Lão Quân lưu lại một khỏa Thanh Hư Phượng Vũ Huyền Kim đan, công năng định khí ngưng hình, trọng tổ tiên thân, sử dụng sẽ lĩnh ngộ được đại đạo.
Kỷ Nhược Trần vừa trải qua Lạc Dương chi loạn, biết được tu sĩ trong thiên hạ đang tranh đoạt một món thần vật, không tiếc đánh nhau sinh tử. Như trên đời thật sự có viên kim đan nghịch thiên này, có ý nghĩa là cho dù một cô hồn nếu có được thì cũng có thể tu thành đại đạo! Bởi vậy hắn nghe được Thanh Nhàn nói, chỉ cảm thấy lưng mình có chút tê dại.
Vậy mà Cố Thanh lại nói:
Ta nghe nói Minh Sơn yêu hậu Vãn Uyển trốn thoát khỏi Mặc Kiền Phong, nàng năm đó sử dụng Bắc đế Tiên thuật, thân thể bị hủy, lẽ nào...
Thanh nhàn hừ một tiếng, nói: Chính là ý này.
/522
|