Người tu đạo sợ nhất là cái gì? Thiên kiếp, tán hồn, hay là hình thần câu diệt?
Kỷ Nhược Trần nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bất định trước mắt, liên tục suy nghĩ. Đáp án cuối cùng làm cho hắn khóc cười không xong, người tu đạo sợ nhất không phải là hình thần câu diệt, mà là sợ giống như hắn bây giờ.
Vạn kiếp bất phục.
Kỷ Nhược Trần tự cho là mình cũng hiểu một chút về Tử Vi đấu số, từ sau khi chưởng quỹ nói mạng hắn có bốn khỏa hung tinh, hắn đã tự mình thôi toán một lần. Lấy tâm người làm con mắt, bản mạng của hắn bị vây hãm trong trong sương mù dày đặc, chỉ có thể mơ hồ thấy bốn khỏa mệnh tinh, nhưng cụ thể là bốn khỏa như thế nào thì hắn vẫn chưa nhìn ra. Cho đến lúc này, Kỷ Nhược Trần mới nhớ ra là quên hỏi chưởng quỹ bốn khỏa hung tinh đó như thế nào.
Hơn nữa có một việc hắn vẫn trầm tư mà không lý giải được, hắn chỉ dùng phương pháp hung tinh nhập mệnh có hai lần, tại sao lại có bốn khỏa hung tinh? Phương pháp hung tinh nhập mệnh này thì tất cả đệ tử đạt đến cảnh giới đỉnh phong của Thái Thanh cảnh trong Đạo Đức tông đều có thể tập luvện, nhưng người có thể thi triển nó thì mười người chỉ có một.
Một khi sử dụng phương pháp này, người thi triển sẽ mượn lúc hung tinh nhập mệnh hấp thu vô tận linh khí, đạo hạnh trong nháy mắt đề thăng, đây là phương pháp đồng quy vu tận với địch nhân của Đạo Đức tông. Sau khi hung tinh nhập mệnh, nó không tản đi, mà sau này người tu đạo sẽ phải trải qua vô số kiếp nạn, mà quan trọng nhất là họ không thể nào nhìn thấu cánh cửa của đại đạo.
Nhưng mà trong điển tịch của Đạo Đức tông cũng không đề cập đến khi hai lần dùng hung tinh nhập mệnh sẽ như thế nào, phương diện này không hề có ghi chép.
Phương pháp Hung Tinh nhập mệnh được sáng tạo ra cách đấy đã bảy trăm năm, lúc đó Đạo Đức tông đã trở thành một đại phái, số đệ tử dùng tới phương pháp này rất ít, cho nên trong sách cũng ghi chép rất ít về chuyện này.
Bên cạnh truyền đến một tiếng rên rĩ, kéo hắn ra khỏi suy nghĩ trở về thực tế.
Trước mặt Kỷ Nhược Trần là một sợi tơ nhỏ màu vàng, phía đuôi đặt một viên Viêm Châu, không ngừng phun ra hỏa diễm, liên tục thiêu đốt một cái đinh đồng, Kỷ Nhược Trần thấy thuốc Đông Y trong đinh đã sôi, bèn cầm đinh, đổ nước thuốc sang một cái chén, nhàn nhạt nói: Đừng giãy dựa, mà có giãy dụa cũng chỉ vô dụng thôi.
Cách hắn ba thước, Vân Vũ Hoa mềm nhũng nằm trên đống rơm, trên hai tay hai chân của nàng đều cắm mỗi cái kim châm. Trong ánh mắt của nàng vẫn chỉ có sự ngỡ ngàng, giãy dụa nhiều lần, nàng mới hơi ngẩng đầu lên. Khi nghe được tiếng nói của Kỷ Nhược Trần, nàng rất kinh hãi nhìn hắn một hồi lâu, nàng mới chậm rãi tỉnh táo lại. Thế nhưng, đầu của nàng vẫn đau tới mức muốn nứt ra, hiển nhiên là dược tính chưa có hiệu nghiệm và chưa khôi phục lại được dưới một kích nặng nề của Muộn côn (côn pháp đã ngất).
Đây là nơi nào? Ngươi... Là ai?
Kỷ Nhược Trần đặt ba cây kim vào trong chén thuốc, đợi cho kim châm hút hết thuốc, mới quay đẩu nói: Vân đại tiên tử, năm năm trước ngươi định bắt ta, đây là lần đầu ta hạ sơn, ta lại gặp được cô. Sao bây giờ cô lại không nhận ra ta cơ chứ?
Là ngươi! Vân Vũ Hoa lúc này mới thanh tỉnh lại, nàng khôi phục bộ dáng lạnh lùng, nói: Ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra, nếu không đừng trách thanh kiếm trong tay ta vô tình!
Kỷ Nhược Trần cầm một cái kim châm, tỉ mỉ nhìn một lúc, sau đó chỉ một ngón tay vào góc phòng, nói: Muốn giết ta? Được, kiếm của cô ở đây, cô mau lấy lại thanh kiếm của mình đi!
Vân Vũ Hoa nhìn theo hướng ngón tay của Kỷ Nhược Trần, quả nhiên thấy Thiên Quyền cổ kiếm bị ném trên đống củi. Thanh Thiên Quyền cổ kiếm mà nàng vô cùng yêu quý lại bị đối xử thờ ơ lạnh nhạt như vậy, nàng không nhịn được mà nổi giận. Thế nhưng, lúc này đừng nói là cầm kiếm chém người, chỉ là hơi quay đẩu lại cũng đã khiến nàng tiêu hao toàn bộ khí lực trên người. Vân Vũ Hoa lúc này mới tỉnh táo lại, bắt đầu quan sát mọi thứ trong phòng.
Đây là một căn phòng chứa tạp vật, nào là rơm rạ, củi lửa, túi xách và mấy cái ghế tán loạn mọi nơi. Gian phòng này cũng không phải là lớn, lúc này nàng đang nằm trên đống rơm, hai chân hai tay của nàng đều có kim châm, đây chính là nguyên nhân khiến nàng không còn khí lực.
Gian phòng bên kia còn có một nữ nhân, chân tay người đó cũng có cắm kim châm, nhưng vẫn khác với Vân Vũ Hoa, trên mắt của người kia bị bịt một mảnh vải xanh, hai lỗ tai của người đó có cắm hai cái kim châm. Xem ra cả giác quan thứ 6 của nàng cũng đã bị phong bế. Tuy rằng không thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ nhìn vóc người và da thịt của nàng, Vân Vũ Hoa biết, người đó cũng vô cùng đẹp.
Vân Vũ Hoa giờ mới hiểu được mình đã hoàn toàn rơi vào tay Kỷ Nhược Trần, nhưng nàng không chút sợ hãi nào.
Cô tên là Vân Vũ Hoa sao, năm năm trước ta với cô đã từng gặp nhau một lần, không nghĩ tới lần này chúng ta gặp lại, hoàn cảnh vẫn như trước. Không, có khác một chút, đó là lần này cô rơi vào trong tay của ta. Cô có thể nói cho ta biết, vì sao có nhiều người như vậy biết được hành tung của ta hay không, tại sao họ đều ở ngoài Lạc Dương chờ ta? Kỷ Nhược Trần mĩm cười hỏi. Hắn cười rất rạng rỡ, thế nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào.
Vân Vũ Hoa cười lạnh một tiếng, nói: “Cũng bởi ta học nghệ chưa tinh, cho nên gặp phải hậu quả gì ta cũng chấp nhận! Ngươi muốn giết cứ giết, đừng hy vọng hỏi được gì từ trong miệng của ta.
Kỷ Nhược Trần nhìn thật kỹ vào đôi mắt màu đen của Vân Vũ Hoa, cười cười nói: Ta giết cô thì quá tốt cho cô rồi? Ta có rất nhiều phương pháp bắt cô phải mờ miệng.
Roẹt một tiếng, chiếc váy màu đen của Vân Vũ Hoa đã bị Kỷ Nhược Trần xé rách, để lộ làn da trắng ngần, da của nàng trắng như tuyết, trơn bóng mà mềm mại, nhưng không hiểu tại sao, màu trắng này lại giống như màu trắng của người bị bệnh.
Vân Vũ Hoa cười lạnh, sắc mặt của nàng vô cùng lạnh lùng, trên người nàng hình như chỉ có sát khí, mặc kệ thân hình bị lộ, nhưng nàng chỉ giống như một thanh lợi kiếm đã rút khỏi võ, không hề cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng.
Kỷ Nhược Trằn híp hai mắt lại, năm ngón tay trái điểm nhẹ lên da thịt Vân Vũ Hoa.
Vân Vũ Hoa hoàn toàn thanh tỉnh lại, cười lạnh nói: Trách không được mạng của ngươi có số hoa đào, trong lúc này mà ngươi vẫn còn muốn phong lưu hay sao. Cũng được, nếu ngươi muốn thì làm đi, xong việc ngươi giết ta làm điểm tâm sáng cũng được.
Phong lưu khoái hoạt? Kỷ Nhược Trần nhìn Vân Vũ Hoa một chút, lắc đầu, hắn nói một câu làm cho nàng cảm thấy suýt chút nữa thì ngất đi: Ta không có hứng thú gì với cô.
Tay trái của hắn đè lên ngực Vân Vũ Hoa, tay phải cầm lấy một cái kim châm, ngón tay khẽ run lên, kim châm đã đâm vào ngực của Vân Vũ Hoa.
Khi châm này đâm xuống, nàng chỉ cảm thấy tất cả kinh mạch, huvệt đạo trên người như bị vô số kim châm đâm vào, đau đớn đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung! Nàng không thể động đậy, không thể sử dụng chân nguyên cho nên sự đau đớn này lan tỏa khắp cơ thể. Chỉ trong chốc lát, toàn thân Vân Vũ Hoa đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân không còn chút sức lực nào, trên đôi môi của nàng đã có một dấu răng sâu hoắm!
Kỷ Nhược Trần ngưng thần quan sát sắc mặt của nàng, nói: Ý chí của cô quả nhiên kiên định, nhưng mà ba thanh Cực Lạc châm này không phải là thứ người tu đạo có thể kháng cự. Cô biết được cái gì, thì cứ nói ra đi! Cho dù cô không nói ta cũng có thể bắt một người khác để hỏi, cô cần gì phải khổ cực như vậy chứ?
Nghe được ba chữ Cực Lạc châm, thân thể của Vân Vũ Hoa không tự chủ được có chút run rẩy, nhưng nàng hiện đã thích ứng với sự đau đớn, nên chỉ cười khinh miệt, nhắm mắt lại không nói gì.
Kỷ Nhược Trần cười nhạt, xoay thân hình của Vân Vũ Hoa lại, năm ngón tay tay trái khẽ vuốt sau lưng nàng sau đó điểm một cái vào eo, thanh kim châm thứ hai đã đâm vào!
Khi thanh kim châm này đâm vào cơ thể, cảm giác khác hẳn lúc nãy, từ trong kinh mạch của nàng có từng đạo khí nóng, chạy khắp cơ thể, biến thành những ngọn lửa thiêu đốt cơ thể, làm cho nàng suýt nữa thì ngất đi. Trong thoáng chốc, tất cả các dục vọng tiềm tàng trong người nàng đều bộc phát, vô cùng mạnh mẽ, vô cùng cường liệt, vừa thỏa mãn vừa bất mãn, cảm giác này chỉ có thể dùng từ điên cuồng để hình dung!
Kỷ Nhược Trần nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bất định trước mắt, liên tục suy nghĩ. Đáp án cuối cùng làm cho hắn khóc cười không xong, người tu đạo sợ nhất không phải là hình thần câu diệt, mà là sợ giống như hắn bây giờ.
Vạn kiếp bất phục.
Kỷ Nhược Trần tự cho là mình cũng hiểu một chút về Tử Vi đấu số, từ sau khi chưởng quỹ nói mạng hắn có bốn khỏa hung tinh, hắn đã tự mình thôi toán một lần. Lấy tâm người làm con mắt, bản mạng của hắn bị vây hãm trong trong sương mù dày đặc, chỉ có thể mơ hồ thấy bốn khỏa mệnh tinh, nhưng cụ thể là bốn khỏa như thế nào thì hắn vẫn chưa nhìn ra. Cho đến lúc này, Kỷ Nhược Trần mới nhớ ra là quên hỏi chưởng quỹ bốn khỏa hung tinh đó như thế nào.
Hơn nữa có một việc hắn vẫn trầm tư mà không lý giải được, hắn chỉ dùng phương pháp hung tinh nhập mệnh có hai lần, tại sao lại có bốn khỏa hung tinh? Phương pháp hung tinh nhập mệnh này thì tất cả đệ tử đạt đến cảnh giới đỉnh phong của Thái Thanh cảnh trong Đạo Đức tông đều có thể tập luvện, nhưng người có thể thi triển nó thì mười người chỉ có một.
Một khi sử dụng phương pháp này, người thi triển sẽ mượn lúc hung tinh nhập mệnh hấp thu vô tận linh khí, đạo hạnh trong nháy mắt đề thăng, đây là phương pháp đồng quy vu tận với địch nhân của Đạo Đức tông. Sau khi hung tinh nhập mệnh, nó không tản đi, mà sau này người tu đạo sẽ phải trải qua vô số kiếp nạn, mà quan trọng nhất là họ không thể nào nhìn thấu cánh cửa của đại đạo.
Nhưng mà trong điển tịch của Đạo Đức tông cũng không đề cập đến khi hai lần dùng hung tinh nhập mệnh sẽ như thế nào, phương diện này không hề có ghi chép.
Phương pháp Hung Tinh nhập mệnh được sáng tạo ra cách đấy đã bảy trăm năm, lúc đó Đạo Đức tông đã trở thành một đại phái, số đệ tử dùng tới phương pháp này rất ít, cho nên trong sách cũng ghi chép rất ít về chuyện này.
Bên cạnh truyền đến một tiếng rên rĩ, kéo hắn ra khỏi suy nghĩ trở về thực tế.
Trước mặt Kỷ Nhược Trần là một sợi tơ nhỏ màu vàng, phía đuôi đặt một viên Viêm Châu, không ngừng phun ra hỏa diễm, liên tục thiêu đốt một cái đinh đồng, Kỷ Nhược Trần thấy thuốc Đông Y trong đinh đã sôi, bèn cầm đinh, đổ nước thuốc sang một cái chén, nhàn nhạt nói: Đừng giãy dựa, mà có giãy dụa cũng chỉ vô dụng thôi.
Cách hắn ba thước, Vân Vũ Hoa mềm nhũng nằm trên đống rơm, trên hai tay hai chân của nàng đều cắm mỗi cái kim châm. Trong ánh mắt của nàng vẫn chỉ có sự ngỡ ngàng, giãy dụa nhiều lần, nàng mới hơi ngẩng đầu lên. Khi nghe được tiếng nói của Kỷ Nhược Trần, nàng rất kinh hãi nhìn hắn một hồi lâu, nàng mới chậm rãi tỉnh táo lại. Thế nhưng, đầu của nàng vẫn đau tới mức muốn nứt ra, hiển nhiên là dược tính chưa có hiệu nghiệm và chưa khôi phục lại được dưới một kích nặng nề của Muộn côn (côn pháp đã ngất).
Đây là nơi nào? Ngươi... Là ai?
Kỷ Nhược Trần đặt ba cây kim vào trong chén thuốc, đợi cho kim châm hút hết thuốc, mới quay đẩu nói: Vân đại tiên tử, năm năm trước ngươi định bắt ta, đây là lần đầu ta hạ sơn, ta lại gặp được cô. Sao bây giờ cô lại không nhận ra ta cơ chứ?
Là ngươi! Vân Vũ Hoa lúc này mới thanh tỉnh lại, nàng khôi phục bộ dáng lạnh lùng, nói: Ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra, nếu không đừng trách thanh kiếm trong tay ta vô tình!
Kỷ Nhược Trần cầm một cái kim châm, tỉ mỉ nhìn một lúc, sau đó chỉ một ngón tay vào góc phòng, nói: Muốn giết ta? Được, kiếm của cô ở đây, cô mau lấy lại thanh kiếm của mình đi!
Vân Vũ Hoa nhìn theo hướng ngón tay của Kỷ Nhược Trần, quả nhiên thấy Thiên Quyền cổ kiếm bị ném trên đống củi. Thanh Thiên Quyền cổ kiếm mà nàng vô cùng yêu quý lại bị đối xử thờ ơ lạnh nhạt như vậy, nàng không nhịn được mà nổi giận. Thế nhưng, lúc này đừng nói là cầm kiếm chém người, chỉ là hơi quay đẩu lại cũng đã khiến nàng tiêu hao toàn bộ khí lực trên người. Vân Vũ Hoa lúc này mới tỉnh táo lại, bắt đầu quan sát mọi thứ trong phòng.
Đây là một căn phòng chứa tạp vật, nào là rơm rạ, củi lửa, túi xách và mấy cái ghế tán loạn mọi nơi. Gian phòng này cũng không phải là lớn, lúc này nàng đang nằm trên đống rơm, hai chân hai tay của nàng đều có kim châm, đây chính là nguyên nhân khiến nàng không còn khí lực.
Gian phòng bên kia còn có một nữ nhân, chân tay người đó cũng có cắm kim châm, nhưng vẫn khác với Vân Vũ Hoa, trên mắt của người kia bị bịt một mảnh vải xanh, hai lỗ tai của người đó có cắm hai cái kim châm. Xem ra cả giác quan thứ 6 của nàng cũng đã bị phong bế. Tuy rằng không thấy rõ dung mạo, nhưng chỉ nhìn vóc người và da thịt của nàng, Vân Vũ Hoa biết, người đó cũng vô cùng đẹp.
Vân Vũ Hoa giờ mới hiểu được mình đã hoàn toàn rơi vào tay Kỷ Nhược Trần, nhưng nàng không chút sợ hãi nào.
Cô tên là Vân Vũ Hoa sao, năm năm trước ta với cô đã từng gặp nhau một lần, không nghĩ tới lần này chúng ta gặp lại, hoàn cảnh vẫn như trước. Không, có khác một chút, đó là lần này cô rơi vào trong tay của ta. Cô có thể nói cho ta biết, vì sao có nhiều người như vậy biết được hành tung của ta hay không, tại sao họ đều ở ngoài Lạc Dương chờ ta? Kỷ Nhược Trần mĩm cười hỏi. Hắn cười rất rạng rỡ, thế nhưng trong mắt không hề có chút ý cười nào.
Vân Vũ Hoa cười lạnh một tiếng, nói: “Cũng bởi ta học nghệ chưa tinh, cho nên gặp phải hậu quả gì ta cũng chấp nhận! Ngươi muốn giết cứ giết, đừng hy vọng hỏi được gì từ trong miệng của ta.
Kỷ Nhược Trần nhìn thật kỹ vào đôi mắt màu đen của Vân Vũ Hoa, cười cười nói: Ta giết cô thì quá tốt cho cô rồi? Ta có rất nhiều phương pháp bắt cô phải mờ miệng.
Roẹt một tiếng, chiếc váy màu đen của Vân Vũ Hoa đã bị Kỷ Nhược Trần xé rách, để lộ làn da trắng ngần, da của nàng trắng như tuyết, trơn bóng mà mềm mại, nhưng không hiểu tại sao, màu trắng này lại giống như màu trắng của người bị bệnh.
Vân Vũ Hoa cười lạnh, sắc mặt của nàng vô cùng lạnh lùng, trên người nàng hình như chỉ có sát khí, mặc kệ thân hình bị lộ, nhưng nàng chỉ giống như một thanh lợi kiếm đã rút khỏi võ, không hề cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng.
Kỷ Nhược Trằn híp hai mắt lại, năm ngón tay trái điểm nhẹ lên da thịt Vân Vũ Hoa.
Vân Vũ Hoa hoàn toàn thanh tỉnh lại, cười lạnh nói: Trách không được mạng của ngươi có số hoa đào, trong lúc này mà ngươi vẫn còn muốn phong lưu hay sao. Cũng được, nếu ngươi muốn thì làm đi, xong việc ngươi giết ta làm điểm tâm sáng cũng được.
Phong lưu khoái hoạt? Kỷ Nhược Trần nhìn Vân Vũ Hoa một chút, lắc đầu, hắn nói một câu làm cho nàng cảm thấy suýt chút nữa thì ngất đi: Ta không có hứng thú gì với cô.
Tay trái của hắn đè lên ngực Vân Vũ Hoa, tay phải cầm lấy một cái kim châm, ngón tay khẽ run lên, kim châm đã đâm vào ngực của Vân Vũ Hoa.
Khi châm này đâm xuống, nàng chỉ cảm thấy tất cả kinh mạch, huvệt đạo trên người như bị vô số kim châm đâm vào, đau đớn đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung! Nàng không thể động đậy, không thể sử dụng chân nguyên cho nên sự đau đớn này lan tỏa khắp cơ thể. Chỉ trong chốc lát, toàn thân Vân Vũ Hoa đã ướt đẫm mồ hôi, toàn thân không còn chút sức lực nào, trên đôi môi của nàng đã có một dấu răng sâu hoắm!
Kỷ Nhược Trần ngưng thần quan sát sắc mặt của nàng, nói: Ý chí của cô quả nhiên kiên định, nhưng mà ba thanh Cực Lạc châm này không phải là thứ người tu đạo có thể kháng cự. Cô biết được cái gì, thì cứ nói ra đi! Cho dù cô không nói ta cũng có thể bắt một người khác để hỏi, cô cần gì phải khổ cực như vậy chứ?
Nghe được ba chữ Cực Lạc châm, thân thể của Vân Vũ Hoa không tự chủ được có chút run rẩy, nhưng nàng hiện đã thích ứng với sự đau đớn, nên chỉ cười khinh miệt, nhắm mắt lại không nói gì.
Kỷ Nhược Trần cười nhạt, xoay thân hình của Vân Vũ Hoa lại, năm ngón tay tay trái khẽ vuốt sau lưng nàng sau đó điểm một cái vào eo, thanh kim châm thứ hai đã đâm vào!
Khi thanh kim châm này đâm vào cơ thể, cảm giác khác hẳn lúc nãy, từ trong kinh mạch của nàng có từng đạo khí nóng, chạy khắp cơ thể, biến thành những ngọn lửa thiêu đốt cơ thể, làm cho nàng suýt nữa thì ngất đi. Trong thoáng chốc, tất cả các dục vọng tiềm tàng trong người nàng đều bộc phát, vô cùng mạnh mẽ, vô cùng cường liệt, vừa thỏa mãn vừa bất mãn, cảm giác này chỉ có thể dùng từ điên cuồng để hình dung!
/522
|