Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy thanh âm này vô cùng quen thuộc, vội vàng xông về phía trước, nhìn kỹ lại, mới phát hiện người này đúng là Từ Trạch Giai! Chỉ là sắc mặt hắn xám đen, chân nguyên cực kỳ yếu ớt, cho nên hắn mới không nhận ra. Kỷ Nhược Trần lấy làm kinh hãi, vội hỏi:
“Trạch Giai tiên sinh, tiên sinh… tiên sinh sao lại thành thế này?”
Từ Trạch Giai cười khổ nói:
“Trạch Giai vô năng, khi đi trên đường gặp phải một đội Uế Ma, trải qua khổ chiến mới chạy thoát được, khí tài pháp bảo đều đã bị mất, nếu như không có tiên sinh này trượng nghĩa cứu giúp, thì sợ rằng… Khụ khụ, sợ rằng Trạch Giai sẽ không còn gặp lại sư thúc!”
Kỷ Nhược Trần tiếp nhận Từ Trạch Giai từ tay trung niên nho sĩ, đặt hắn lên bãi cỏ. Hắn đã từng khổ tâm học tập kim đan đại đạo, nên lập tức bắt tay vào kiểm tra thương thế.
Ngoại thương của Từ Trạch Giai không nặng, chủ yếu là bị Hoàng Tuyền uế khí xâm nhập, phong tỏa chân nguyên. Nếu đã biết nguyên nhân bị thương, vậy thì cơ thể chữa trị được.
Kỷ Nhược Trần lấy một bình ngọc lộ nhỏ ở Huyền Tâm giới chỉ, nhỏ một giọt vào mũi của Từ Trạch Giai, chỉ sau một lát, màu đen trên mặt của Từ Trạch Giai đã rút đi.
Ngoại thương nhẹ nên đã hồi phục, lúc này miễn cưỡng cớ thể hành động, nhưng không có một tháng tĩnh dưỡng thì không cách nào khôi phục lại chân nguyên.
Thế nhưng vào lúc này, trợ lực lớn nhất cùa Kỷ Nhược Trần là Từ Trạch Giai đã bị thương như thế này, bảo hắn nên làm gì cho phải?
Hơn nữa không chờ Âm Uyên Chi Ma xuất thế, uế khí hóa thánh tiểu ma đã có thể đánh Từ Trạch Giai bị thương nghiêm trọng như thế này, thì Lạc Dương đâu còn là chỗ an toàn nữa?
Kỷ Nhược Trần trong lòng suy nghĩ, linh giác nhạy cảm của hắn cho biết, nơi này càng lúc càng không an toàn.
Ở trong màn đêm, Hoàng Tuyền uế khí đã trở nên nồng nặc, quanh quẩn không tan, giống như là có linh tính, có đôi chút khác với những điều ghi trong Dị Vật Chí.
Điểm khác nhau này mặc dù nhỏ, thế nhưng trong linh giác của Kỷ Nhược Trần, nó lại khác nhau một trời một vực.
Mỗi khắc trôi đi, Kỷ Nhược Trần như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, hắn có cảm giác như Hoàng Tuyền uế khí ở Lạc Dương đã liên hệ với nhau thành một mạch, từ từ hóa thành những Ma Vật lớn hơn.
Chỉ tính riêng tốc độ tụ tập của uế khí này, đã không còn đúng là thời gian mà Từ Trạch Giai suy tính, mà là trước hoặc sau bình minh đêm nay mà thôi. Nếu như Kỷ Nhươc Trần cảm giác đúng, vậy thì với khoảng thời gian đó, hắn chẳng kịp bố trí trận pháp nào cả.
Thấy Từ Trạch Giai đã thoát khỏi nỗi lo mất mạng, Kỷ Nhược Trần thu bình ngọc lô lại, nhưng vừa mới thu xong, toàn thân Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cứng đờ!
Giờ khắc này, thanh âm biến mất, bóng người tiêu tan, trong không gian mênh mông, chỉ còn lại vô tận hắc ám!
Kỷ Nhược Trần đứng giữa trong hắc ám vô tận đó.
Thế nhưng hắn không cô độc.
Kỷ Nhược Trần sợ hãi, đột nhiên trong lòng có dự cảm, nhìn xuống phía dưới, thế nhưng trong bóng tối mênh mông ấy, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một con Cự Xà, đang từ từ di chuyển, hình như là mới tỉnh lại.
Con Cự xà này không biết dài tới mấy trăm trượng, nó chưa hoàn toàn tỉnh lại, thế nhưng Kỷ Nhược Trần cũng đủ cảm nhận được nó có uy lực bài sơn hải đảo, khó mà chống đỡ nổi!
Trên thân hình to lớn cùa Hồng Hoang Cự Xà, Kỷ Nhược Trần cảm thấy có một con muỗi nhỏ bé, nhỏ bé không đáng nói.
Trong nháy mắt, Kỷ Nhược Trần đã phục hồi tinh thần lại.
Khi hắn định thần nhìn lại, thầy lạc viện của mình chẳng có chút biến hóa nào, Từ Trạch Giai vẫn nằm ở trước mặt, hai mắt khép hờ, đang chậm rãi hô hấp, từ trong mũi của hắn có phun ra sương mù, hiển nhiên đang luyện hóa dược lực.
Đột nhiên có một làn gió đêm thổi tới.
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cảm giác được trên người mát lạnh, định thần nhìn lại, mới thầy mình ướt đẫm mồ hôi.
Hắn đứng dậy, xoay người nhìn vào địa đồ của Lạc Dương ở trong một vườn cây, chuyên tâm tính toán, nhưng nghĩ như thế nào cũng không hiểu nổi. Lại một thời gian qua đi, trên trán Kỷ Nhược Tràn đổ mồ hôi, trong lúc hắn đang khẩn trương, thì những tiếng cãi vã đã bên cạnh đã cắt ngang suy tính của hắn.
Kỷ Nhược Trần quay đầu nhìn lại, thấy Thanh Y đang cùng với trung niên văn sĩ kia đấu khẩu. Hắn không nghe thấy hai người trước kia đang nói cái gì, hiện giờ thấy trung niên văn sĩ kia lắc đầu nói:
“…Không phải! Thánh nhân có nói chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó chơi, nên gần thì bị oán trách, xa thì bị oán trách. Trong ấn tượng của ta, câu đó không sai chút nào.”
Thanh Y liền nói:
“Đúng mà như sai! Thúc thúc đã nói, nhìn yêu… a không, nhìn người phải xem trọng về thái độ đức hạnh, những thứ như huyết thống.. a không, thân phận nam nữ, dòng dõi địa vị chỉ là thứ yếu!”
Văn sĩ hắc một tiếng, mỉm cười nói:
“Thánh nhân có nói, thánh nhân nắm chắc thiên thời mà sinh, trên nhận số mệnh, dưới mở mang dân trí, giống như núi cao lồng lộng, khí thế xán lạn, thúc thúc nhà cô là người như vậy sao?”
Thanh Y cả giận nói:
“Thúc thúc lập cho thiên địa, thông hiểu việc vạn năm, có khả năng bài sơn hải đảo, loại du tiên bình thường sao có thể lọt vào mắt người? Sao thúc thúc không thể so được với thánh nhân?”
Văn sỉ ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói:
“Quái lực loạn thần(lực lượng kỳ quái, thần trí rối loạn), chắc chắn là lời nói vô căn cứ! Người đời có thể nâng được vạn cân, đã là lời nói dối của đám thôn phu, làm gì có chuyện dời được núi, lắp được biển? Nếu quả thực là vậy, chẳng phải trên đời có thần tiên hay sao?”
Thanh Y tức giận tới mức giậm chân nói:
“Người này rõ ràng không nói đạo lý! Thúc thúc đã nói, trẻ con không thể luận đạo, ta không thèm nghe ngươi nói nữa!”
Văn sĩ cười lạnh nói:
“Nếu như thúc thúc cô có khả năng thông thiên địa triệt, vậy thì làm sao hắn có thể hiểu được nỗi khổ của người thường? Hắn có tiên tuyền chu quả, sao biết người thường chỉ cầu sớm tối no bụng, đâu cần phải bán vợ đợ con? Thánh nhân có nói, sâu bọ không biết nói chuyện, đạo lý này nếu như nói về thúc thúc của cô, thì thực sự là quà đúng…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Y đỏ bừng lên, trong lúc nhất thời, nàng không tìm được câu nào để phản bác.
Kỷ Nhược Trần đã đi tới để giải vây cho Thanh Y, hắn hướng văn sĩ thi lễ, cung kính nói:
“Đa tạ ơn tiên sinh viện thủ, ta còn chưa thỉnh giáo đại danh của tiên sinh.”
Kỷ Nhược Trần lúc này đã nhận ra văn sĩ tướng mạo đường đường, đạo hạnh không hiện, hiển nhiên không phải người thường. Nếu như văn sĩ không có đạo hạnh linh khí, cho nên mình không phát hiện ra hắn cũng là đều bình thường.
Văn sĩ ngạo nghễ nói:
“Thấy ngươi hiểu thông lễ nghĩa, đúng là khác hẳn với nữ hài tử, ta cũng không ngại cho ngươi biết tên ta. Ta họ Tể, tên Thiên Hạ, tức là trong thiên hạ không có chuyện gì ta không biết. Nhưng mà quân tử cứu người một mạng, sẽ được báo đáp công lao xứng đáng, nếu như ngươi đã mở miệng nói là muốn tạ ơn, vậy thì đưa ta 52 lượng vàng ròng, có được không.
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên, nhưng mà nghĩ lại, Tể Thiên Hạ nói cũng không phải không có lý, cho nên lấy một thỏi bạc đúng 52 lượng, cung kính đưa tới. Tể Thiên Hạ cũng không khách khí, lúc sau khi nhận ngân lượng, xoay người rời đi.
Hắn mới bước đi được hai bước, mặt đất bỗng chấn động, uế khí theo những vết nứt tràn ra!
Tể Thiên Hạ không kịp đề phòng, bịch một tiếng, ngã xuống đất.
Thanh Y bật cười thành tiếng, nói:
“Uổng cho việc ngươi tự xưng thánh nhân, hóa ra cũng chỉ la đồ thích của, cái ngã này cũng xứng đáng. Trong số mệnh của ngươi đã có kiếp này, ta xem sau này ngươi còn dám coi thường nữ tử nữa hay không?”
Tể Thiên Hạ ngã cú này cũng không nhẹ, nửa ngày mới bò dậy, không chịu thua, nói:
“Thánh nhân có nói, quân tử ái tài, cho nên ta mới ra tay! 52 lượng bạc này là vật ta nên có, tiểu cô nương thi hiểu cái gì? Huống chi việc ta ngã trên mặt đất, trong sách quẻ có nói, đất ở trung tâm, vững chảy đầy đặn, nó có thể khắc thủy, có thể sanh kim. Cho nên ngã trên mặt đất chính là một cái phúc! Tiểu cô nương nên chăm đọc sách thánh hiền hơn, rồi hãy nói tiếp!”
Thanh Y ngẩn ra, che miệng cười nhạt, Tể Thiên Hạ cũng cảm thấy mình quá cưỡng từ đoạt lý, mặt già đỏ lên, lấy tay áo che mặt, vội vã cướp đường mà đi.
Kỷ Nhược Trần đột nhiên kêu một tiếng, trong lòng thầm kêu:
“Đất ở trung tâm, đất ở trung tâm… Đúng rồi, đúng rồi! Ta chỉ lo suy tính Thiên địa can chi, sao lại quên mất đạo lý cơ bản Ngũ Hành tương sinh tương khắc chứ! ?”
Kỷ Nhược Trần phẩy tay một cái, những cây trúc tự bay lên, tự động cắm ngay chính giữa địa hình đồ của Lạc Dương. Trong lúc nhất thời, từ trong 10 gốc trúc đều tự sáng lên, tự động lưu chuyển, tự nhiên mà thành.
Kỷ Nhược Trần nhìn thoáng qua địa hình đồ, sắc mặt lập tức tái nhợt. Hắn suy tư trong chốc lát, chuyển hướng nhìn Thanh Y, chậm rãi nói:
“Mau đánh thức An An, chúng ta phải khởi hành ngay lập tức, theo con sông Lạc Hà giết ra ngoài.”
“Trạch Giai tiên sinh, tiên sinh… tiên sinh sao lại thành thế này?”
Từ Trạch Giai cười khổ nói:
“Trạch Giai vô năng, khi đi trên đường gặp phải một đội Uế Ma, trải qua khổ chiến mới chạy thoát được, khí tài pháp bảo đều đã bị mất, nếu như không có tiên sinh này trượng nghĩa cứu giúp, thì sợ rằng… Khụ khụ, sợ rằng Trạch Giai sẽ không còn gặp lại sư thúc!”
Kỷ Nhược Trần tiếp nhận Từ Trạch Giai từ tay trung niên nho sĩ, đặt hắn lên bãi cỏ. Hắn đã từng khổ tâm học tập kim đan đại đạo, nên lập tức bắt tay vào kiểm tra thương thế.
Ngoại thương của Từ Trạch Giai không nặng, chủ yếu là bị Hoàng Tuyền uế khí xâm nhập, phong tỏa chân nguyên. Nếu đã biết nguyên nhân bị thương, vậy thì cơ thể chữa trị được.
Kỷ Nhược Trần lấy một bình ngọc lộ nhỏ ở Huyền Tâm giới chỉ, nhỏ một giọt vào mũi của Từ Trạch Giai, chỉ sau một lát, màu đen trên mặt của Từ Trạch Giai đã rút đi.
Ngoại thương nhẹ nên đã hồi phục, lúc này miễn cưỡng cớ thể hành động, nhưng không có một tháng tĩnh dưỡng thì không cách nào khôi phục lại chân nguyên.
Thế nhưng vào lúc này, trợ lực lớn nhất cùa Kỷ Nhược Trần là Từ Trạch Giai đã bị thương như thế này, bảo hắn nên làm gì cho phải?
Hơn nữa không chờ Âm Uyên Chi Ma xuất thế, uế khí hóa thánh tiểu ma đã có thể đánh Từ Trạch Giai bị thương nghiêm trọng như thế này, thì Lạc Dương đâu còn là chỗ an toàn nữa?
Kỷ Nhược Trần trong lòng suy nghĩ, linh giác nhạy cảm của hắn cho biết, nơi này càng lúc càng không an toàn.
Ở trong màn đêm, Hoàng Tuyền uế khí đã trở nên nồng nặc, quanh quẩn không tan, giống như là có linh tính, có đôi chút khác với những điều ghi trong Dị Vật Chí.
Điểm khác nhau này mặc dù nhỏ, thế nhưng trong linh giác của Kỷ Nhược Trần, nó lại khác nhau một trời một vực.
Mỗi khắc trôi đi, Kỷ Nhược Trần như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, hắn có cảm giác như Hoàng Tuyền uế khí ở Lạc Dương đã liên hệ với nhau thành một mạch, từ từ hóa thành những Ma Vật lớn hơn.
Chỉ tính riêng tốc độ tụ tập của uế khí này, đã không còn đúng là thời gian mà Từ Trạch Giai suy tính, mà là trước hoặc sau bình minh đêm nay mà thôi. Nếu như Kỷ Nhươc Trần cảm giác đúng, vậy thì với khoảng thời gian đó, hắn chẳng kịp bố trí trận pháp nào cả.
Thấy Từ Trạch Giai đã thoát khỏi nỗi lo mất mạng, Kỷ Nhược Trần thu bình ngọc lô lại, nhưng vừa mới thu xong, toàn thân Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cứng đờ!
Giờ khắc này, thanh âm biến mất, bóng người tiêu tan, trong không gian mênh mông, chỉ còn lại vô tận hắc ám!
Kỷ Nhược Trần đứng giữa trong hắc ám vô tận đó.
Thế nhưng hắn không cô độc.
Kỷ Nhược Trần sợ hãi, đột nhiên trong lòng có dự cảm, nhìn xuống phía dưới, thế nhưng trong bóng tối mênh mông ấy, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một con Cự Xà, đang từ từ di chuyển, hình như là mới tỉnh lại.
Con Cự xà này không biết dài tới mấy trăm trượng, nó chưa hoàn toàn tỉnh lại, thế nhưng Kỷ Nhược Trần cũng đủ cảm nhận được nó có uy lực bài sơn hải đảo, khó mà chống đỡ nổi!
Trên thân hình to lớn cùa Hồng Hoang Cự Xà, Kỷ Nhược Trần cảm thấy có một con muỗi nhỏ bé, nhỏ bé không đáng nói.
Trong nháy mắt, Kỷ Nhược Trần đã phục hồi tinh thần lại.
Khi hắn định thần nhìn lại, thầy lạc viện của mình chẳng có chút biến hóa nào, Từ Trạch Giai vẫn nằm ở trước mặt, hai mắt khép hờ, đang chậm rãi hô hấp, từ trong mũi của hắn có phun ra sương mù, hiển nhiên đang luyện hóa dược lực.
Đột nhiên có một làn gió đêm thổi tới.
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cảm giác được trên người mát lạnh, định thần nhìn lại, mới thầy mình ướt đẫm mồ hôi.
Hắn đứng dậy, xoay người nhìn vào địa đồ của Lạc Dương ở trong một vườn cây, chuyên tâm tính toán, nhưng nghĩ như thế nào cũng không hiểu nổi. Lại một thời gian qua đi, trên trán Kỷ Nhược Tràn đổ mồ hôi, trong lúc hắn đang khẩn trương, thì những tiếng cãi vã đã bên cạnh đã cắt ngang suy tính của hắn.
Kỷ Nhược Trần quay đầu nhìn lại, thấy Thanh Y đang cùng với trung niên văn sĩ kia đấu khẩu. Hắn không nghe thấy hai người trước kia đang nói cái gì, hiện giờ thấy trung niên văn sĩ kia lắc đầu nói:
“…Không phải! Thánh nhân có nói chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó chơi, nên gần thì bị oán trách, xa thì bị oán trách. Trong ấn tượng của ta, câu đó không sai chút nào.”
Thanh Y liền nói:
“Đúng mà như sai! Thúc thúc đã nói, nhìn yêu… a không, nhìn người phải xem trọng về thái độ đức hạnh, những thứ như huyết thống.. a không, thân phận nam nữ, dòng dõi địa vị chỉ là thứ yếu!”
Văn sĩ hắc một tiếng, mỉm cười nói:
“Thánh nhân có nói, thánh nhân nắm chắc thiên thời mà sinh, trên nhận số mệnh, dưới mở mang dân trí, giống như núi cao lồng lộng, khí thế xán lạn, thúc thúc nhà cô là người như vậy sao?”
Thanh Y cả giận nói:
“Thúc thúc lập cho thiên địa, thông hiểu việc vạn năm, có khả năng bài sơn hải đảo, loại du tiên bình thường sao có thể lọt vào mắt người? Sao thúc thúc không thể so được với thánh nhân?”
Văn sỉ ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói:
“Quái lực loạn thần(lực lượng kỳ quái, thần trí rối loạn), chắc chắn là lời nói vô căn cứ! Người đời có thể nâng được vạn cân, đã là lời nói dối của đám thôn phu, làm gì có chuyện dời được núi, lắp được biển? Nếu quả thực là vậy, chẳng phải trên đời có thần tiên hay sao?”
Thanh Y tức giận tới mức giậm chân nói:
“Người này rõ ràng không nói đạo lý! Thúc thúc đã nói, trẻ con không thể luận đạo, ta không thèm nghe ngươi nói nữa!”
Văn sĩ cười lạnh nói:
“Nếu như thúc thúc cô có khả năng thông thiên địa triệt, vậy thì làm sao hắn có thể hiểu được nỗi khổ của người thường? Hắn có tiên tuyền chu quả, sao biết người thường chỉ cầu sớm tối no bụng, đâu cần phải bán vợ đợ con? Thánh nhân có nói, sâu bọ không biết nói chuyện, đạo lý này nếu như nói về thúc thúc của cô, thì thực sự là quà đúng…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Y đỏ bừng lên, trong lúc nhất thời, nàng không tìm được câu nào để phản bác.
Kỷ Nhược Trần đã đi tới để giải vây cho Thanh Y, hắn hướng văn sĩ thi lễ, cung kính nói:
“Đa tạ ơn tiên sinh viện thủ, ta còn chưa thỉnh giáo đại danh của tiên sinh.”
Kỷ Nhược Trần lúc này đã nhận ra văn sĩ tướng mạo đường đường, đạo hạnh không hiện, hiển nhiên không phải người thường. Nếu như văn sĩ không có đạo hạnh linh khí, cho nên mình không phát hiện ra hắn cũng là đều bình thường.
Văn sĩ ngạo nghễ nói:
“Thấy ngươi hiểu thông lễ nghĩa, đúng là khác hẳn với nữ hài tử, ta cũng không ngại cho ngươi biết tên ta. Ta họ Tể, tên Thiên Hạ, tức là trong thiên hạ không có chuyện gì ta không biết. Nhưng mà quân tử cứu người một mạng, sẽ được báo đáp công lao xứng đáng, nếu như ngươi đã mở miệng nói là muốn tạ ơn, vậy thì đưa ta 52 lượng vàng ròng, có được không.
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên, nhưng mà nghĩ lại, Tể Thiên Hạ nói cũng không phải không có lý, cho nên lấy một thỏi bạc đúng 52 lượng, cung kính đưa tới. Tể Thiên Hạ cũng không khách khí, lúc sau khi nhận ngân lượng, xoay người rời đi.
Hắn mới bước đi được hai bước, mặt đất bỗng chấn động, uế khí theo những vết nứt tràn ra!
Tể Thiên Hạ không kịp đề phòng, bịch một tiếng, ngã xuống đất.
Thanh Y bật cười thành tiếng, nói:
“Uổng cho việc ngươi tự xưng thánh nhân, hóa ra cũng chỉ la đồ thích của, cái ngã này cũng xứng đáng. Trong số mệnh của ngươi đã có kiếp này, ta xem sau này ngươi còn dám coi thường nữ tử nữa hay không?”
Tể Thiên Hạ ngã cú này cũng không nhẹ, nửa ngày mới bò dậy, không chịu thua, nói:
“Thánh nhân có nói, quân tử ái tài, cho nên ta mới ra tay! 52 lượng bạc này là vật ta nên có, tiểu cô nương thi hiểu cái gì? Huống chi việc ta ngã trên mặt đất, trong sách quẻ có nói, đất ở trung tâm, vững chảy đầy đặn, nó có thể khắc thủy, có thể sanh kim. Cho nên ngã trên mặt đất chính là một cái phúc! Tiểu cô nương nên chăm đọc sách thánh hiền hơn, rồi hãy nói tiếp!”
Thanh Y ngẩn ra, che miệng cười nhạt, Tể Thiên Hạ cũng cảm thấy mình quá cưỡng từ đoạt lý, mặt già đỏ lên, lấy tay áo che mặt, vội vã cướp đường mà đi.
Kỷ Nhược Trần đột nhiên kêu một tiếng, trong lòng thầm kêu:
“Đất ở trung tâm, đất ở trung tâm… Đúng rồi, đúng rồi! Ta chỉ lo suy tính Thiên địa can chi, sao lại quên mất đạo lý cơ bản Ngũ Hành tương sinh tương khắc chứ! ?”
Kỷ Nhược Trần phẩy tay một cái, những cây trúc tự bay lên, tự động cắm ngay chính giữa địa hình đồ của Lạc Dương. Trong lúc nhất thời, từ trong 10 gốc trúc đều tự sáng lên, tự động lưu chuyển, tự nhiên mà thành.
Kỷ Nhược Trần nhìn thoáng qua địa hình đồ, sắc mặt lập tức tái nhợt. Hắn suy tư trong chốc lát, chuyển hướng nhìn Thanh Y, chậm rãi nói:
“Mau đánh thức An An, chúng ta phải khởi hành ngay lập tức, theo con sông Lạc Hà giết ra ngoài.”
/522
|