Tiểu thư, tới Lạc Dương rồi, mời xuống xe.
Cửa sổ xe được vén lên. Trương Ân Ân kinh ngạc nhìn tường thành xanh đỏ cách đó không xa, đại môn nguy nga to lớn, bốn người mặc y giáp hoa lệ đang đứng nghiêm chỉnh, nàng chẳng biết nơi đây là nơi nào.
Nàng nhìn hồi lâu, tự hỏi mình:
Tới rồi?
Tới rồi.
Thế nhưng...
Trương Ân Ân lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe một hồi, vẫn chẳng nhận ra đây là nơi nào cả.
Thật ra đây chính là lần đầu nàng tới Lạc Dương, xe ngựa có đỗ ở đâu nàng cũng không nhận được ra.
Sự ngượng ngùng trên mặt Trương Ân Ân càng lúc càng nhiều, hai tay nàng nắm chặt cửa xe, cắn môi, bần thần không biết là có nên xuống xe hay không, đành phải hỏi ngược lại:
Ngươi có biết ta muốn tới nơi nào không?
Xa phu cười nói: Đương nhiên biết, chính là nơi này.
Trương Ân Ân thất kinh, nói: Làm sao có thể, ngay cả ta... ngay cả ta cũng không biết mình phải đi đâu, sao ngươi có thể biết được chứ?
Trước khi nàng hạ sơn, nàng chỉ biết là mình phải tới Lạc Dương tìm Kỷ Nhược Trần, nhưng mà bây giờ tới Lạc Dương rồi mới phát hiện hành động của mình thực sự quá khinh suất.
Không nói tới chuyện Kỷ Nhược Trần có ở trong thành Lạc Dương hay không, mà cho dù hắn có ở trong thành, thì một địa phương lớn như Đông Đô, có hơn 10 vạn gia đình, bảo nàng đi đâu mà tìm người đây?
Vừa vào thành Lạc Dương nàng đã gặp khó khăn thế này, biết đi đâu cho phải, thôi thì ở trong xe là tốt hơn.
Nàng tuy rằng mang Thiên Hồ Bí Thuật, tính cách lại không sợ trời cũng chẳng sợ đất, nhưng đây là lần đầu tiên hạ sơn, một mình độc lại độc vãng trong đô thành to lớn như thế này, nghĩ lại đúng là có chút sợ hãi.
Phu xe kia mỉm cười nói: Trên đường đi tiểu thư đã từng nói là muốn tìm một đệ tử của Tiêu Tín, đây, tiểu thư nhìn xem, bên xe có một vị tiên sinh đang đứng, đúng là có hình dáng của nhân sĩ tu đạo, tiểu thư muốn tìm ai, không ngại thì hỏi người đó một chút.
Trương Ân Ân ngạc nhiên nói:
Ta đã nói với ngươi lúc nào? Tại sao ta không nhớ rõ?
Tiểu thư chắc chắn đã nói qua. Phu xe kia gật đầu nói.
Việc đã đến nước này, Trương Ân Ân cũng không thể cứ tìm cớ mà ở lại trên xe.
Bí thuật nàng mới thành, đã hùng hùng hổ hổ muốn tới Lạc Dương tìm Kỷ Nhược Trần, lúc này tới Lạc Dương rồi, trái tim lại nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy ở trên xe thêm một khắc nào là tốt hơn khắc đó.
Khi nàng còn đang do dự thì Từ Trạch Giai đã tiến tới bên cạnh xe, mỉm cười thi lễ, nói:
Xin hỏi tiểu thư có gì phân phó?
Trương Ân Ân đang tâm hoảng ý loạn, hoàn toàn không chú ý tới Từ Trạch Giai đã đến trước cửa sổ, lúc này nghe thấy thanh âm của hắn thì cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt của hai người mới tiếp xúc, trong mắt Trương Ân Ân đã có quang vụ nhàn nhạt, giống như một nơi u tối sâu xa.
Từ Trạch Giai lập tức cảm thấy miệng khô lưỡi héo, mặt đỏ tới mang tai, khí huyết quanh thân cuồn cuộn bất định, giống như là định lực toàn thân đã biến mất.
Hắn thất kinh, vội vã nhắm chặt hai mắt, thối lui sang một bên, kêu lên: Tiểu thư thủ hạ lưu tình!
Trương Ân Ân a một tiếng, lúc này mới biết là mình vô ý dùng Thiên Hồ bí thuật của Tô Hòa. Nhưng bí thuật nàng mới chỉ có thành tựu, biết là mình phát động nhưng thu lại cũng không dễ.
Trương Ân Ân lập tức tụng niệm tâm quyết, nhìn Từ Trạch Giai hỏi: Ngươi là đệ tử Đạo Đức tông?
Từ Trạch Giai lúc này mới khôi phục bình thường, mỉm cười nói: Ta họ Từ, tên Trạch Giai, chính là đệ tử Thái Thường Cung của Tử Dương chân nhân. Tiểu thư có dung mạo tuyệt thế, chẳng phải là Ân Ân tiểu thư?
Ngươi nhận ra ta?
Trương Ân Ân tuy rằng được hắn khen ngợi thì đúng là có chút vui mừng, nhưng mà dù sao nàng cũng thông minh, đã ngửi được mùi vị của âm mưu.
Từ Trạch Giai sắc mặt không thay đổi, nói: Đã là đệ tử trong tông thì có ai không biết Ân Ân tiểu thư? Nhược Trần sư thúc mấy ngày nay vẫn nhắc tới tên tiểu thư suốt
Trương Ân vốn đã bình tĩnh trở lại, nghe thấy tên Kỷ Nhược Trần thì hô hấp lại dồn dập, nàng a một tiếng, nói:
Kỷ Nhược Trần? Hắn nhắc tới ta? Hắn nói những gì? Hắn ở chỗ nào?
Nàng liên tiếp thốt ra bốn vấn đề, làm cho Từ Trạch Giai không biết trả lời cái nào trước cho phải, hắn đành chỉ một ngón tay vào Lạc Dương vương phủ cách đó không xa, nói:
Nhược Trần sư thúc đang ở bên trong đó nghỉ ngơi.
Két nha một tiếng, cửa xe đã mở. Trương Ân Ân mang theo một luồng hàn khí bay ra, đứng trước mặt Từ Trạch Giai. Nàng mới ra khỏi xe, liếc nhìn Từ Trạch Giai một cái, lạnh lùng thốt:
Dẫn ta đi gặp hắn.
Trương Ân Ân tâm tình đang loạn nhưng cũng cố gắng khôi phục hình dạng băng lãnh, hàn ý đã bao phủ quanh thân. Từ Trạch Giai lập tức chấn động toàn thân, lui về phía sau mấy bước mới cúi đầu hành lễ, nói: Ân Ân tiểu thư xin mời đi theo ta.
Dứt lời, Từ Trạch Giai đi về hướng của Lạc Dương vương phủ, dọc theo con đường, hắn chỉ cảm thấy hàn ý càng lúc càng mạnh, máu trong người không ngừng nóng lên, trong đầu chỉ còn lại toàn là hình bóng nhăn mày, nụ cười của nàng.
Từ Trạch Giai tâm trạng kinh hãi, biết đạo cơ của mình không ổn, lập tức hoảng sợ bước nhanh hơn, không dám quay đầu lại, ngay cả tiếp cận nàng cũng không dám.
Hắn thầm nghĩ:
Ân Ân tiểu thư tu luyện bí pháp gì mà sao lợi hại như vậy?!
Võ sĩ thủ vệ của vương phủ đã được Từ Trạch Giai phân phó, không ai dám ngăn cản Trương Ân Ân. Trên thực tế bốn gã võ sĩ này chỉ biết đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào Trương Ân Ân, làm gì còn có khả năng ra ngăn cản?
Từ Trạch Giai càng đi càng nhanh, giống như là đang đào tẩu, dẫn Trương Ân Ân tới trước nơi ở của Kỷ Nhược Trần, cúi đầu nói:
Nhược Trần sư thúc đang ở bên trong, ta về trước, nếu như Ân Ân tiểu thư có việc gì, xin cứ phân phó.
Hắn không dám nhìn Trương Ân Ân, thậm chí còn không dám đi gần nàng, vòng qua một con đường khác rồi mới đi về.
Trương Ân Ân bay tới trước tiền viện, tay áo nhẹ phất, đang muốn đẩy cửa, thì bên cạnh đột nhiên có một tiếng quát:
A! Yêu nghiệt to gan, đạo hạnh của ngươi không cao, vậy mà ban ngày ban mặt, dám ở trước mặt chúng ta lúc ẩn lúc hiện, ngươi coi nơi này là nơi không người ư? Ta phải cho ngươi nếm thử Phích Lịch Phục Ma thủ của Long Tượng Thiên Quân!
Cánh cửa căn phòng bên cạnh mở ra, Long Tượng Thiên Quân di chuyển thân thể khổng lồ ra ngoài, một tay chống nạnh, dùng đôi mắt to màu hổ phách có hình thù kỳ dị, phẫn nộ nhìn Trương Ân Ân. Trương Ân Ân mặt như sương lạnh, nhìn thẳng vào Long Tượng thiên quân, trợn lại.
Khi ánh mắt của Long Tượng thiên quân chạm vào ánh mắt của Trương Ân Ân thì cảm thấy như sấm nổ bên tai, khí thế yếu đi ba phần, dáng bệ vệ giảm đi một nửa.
Nhưng mà đạo hạnh của hắn cao thâm, đạo pháp của Thất Thánh Sơn cũng được coi là lợi hại, lực kháng cự so với đệ tử của Đạo Đức tông thì mạnh hơn nhiều.
Nay hắn vận chuyển chân nguyên, xuất Huyền Điền, nhập Tử phủ, trong giây lát mà đã được ba lần, cơ thể một lần nữa tỏa sáng quang hoa, hung quang trong mắt tái hiện, sải bước đi tới chỗ của Trương Ân Ân.
Trông tình thế này, hiển nhiên là Long Tượng Thiên Quân sẽ đại triển thần uy, thi pháp thu yêu!
Chẳng ai ngờ được Long Tượng Thiên Quân mới bước được một bước, đầu ngón chân không dám đặt xuống đất nữa mà nhanh như gió thu lại!
Phía sau Long Tượng Thiên Quân bỗng nhiên lộ ra một khuôn mặt rất dài, hóa ra là Bạch Hổ Thiên Quân. Hắn kéo đai lưng của Long Tượng Thiên Quân lại, giật hắn từ trên không trung trở lại vị trí cũ, đưa mắt dò xét Trương Ân Ân.
Trương Ân Ân nhíu mày, bàn tay trắng như tuyết giương ra, trường bào hơi lay động, hàn khí quanh thân lập tức triển khai, nhìn vào tư thế này của nàng, đã có thể nhận ra, nàng muốn động thủ.
Bạch Hổ Thiên Quân đang ngơ ngác, thấy tư thế của Trương Ân Ân như vậy, thì thân hình lập tức run lên, khuôn mặt chuyển sang tươi cười, liên tục nói:
Xin lỗi, xin lỗi! Chúng ta nhận lầm người! Kỷ Nhược Trần ở trong viện này, tiểu thư xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên!
Trương Ân Ân đang còn ngạc nhiên, thì Bạch Hổ Thiên Quân lại gầm nhẹ một tiếng vào tai của Long Tượng thiên quân: Cười đi!
Cửa sổ xe được vén lên. Trương Ân Ân kinh ngạc nhìn tường thành xanh đỏ cách đó không xa, đại môn nguy nga to lớn, bốn người mặc y giáp hoa lệ đang đứng nghiêm chỉnh, nàng chẳng biết nơi đây là nơi nào.
Nàng nhìn hồi lâu, tự hỏi mình:
Tới rồi?
Tới rồi.
Thế nhưng...
Trương Ân Ân lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe một hồi, vẫn chẳng nhận ra đây là nơi nào cả.
Thật ra đây chính là lần đầu nàng tới Lạc Dương, xe ngựa có đỗ ở đâu nàng cũng không nhận được ra.
Sự ngượng ngùng trên mặt Trương Ân Ân càng lúc càng nhiều, hai tay nàng nắm chặt cửa xe, cắn môi, bần thần không biết là có nên xuống xe hay không, đành phải hỏi ngược lại:
Ngươi có biết ta muốn tới nơi nào không?
Xa phu cười nói: Đương nhiên biết, chính là nơi này.
Trương Ân Ân thất kinh, nói: Làm sao có thể, ngay cả ta... ngay cả ta cũng không biết mình phải đi đâu, sao ngươi có thể biết được chứ?
Trước khi nàng hạ sơn, nàng chỉ biết là mình phải tới Lạc Dương tìm Kỷ Nhược Trần, nhưng mà bây giờ tới Lạc Dương rồi mới phát hiện hành động của mình thực sự quá khinh suất.
Không nói tới chuyện Kỷ Nhược Trần có ở trong thành Lạc Dương hay không, mà cho dù hắn có ở trong thành, thì một địa phương lớn như Đông Đô, có hơn 10 vạn gia đình, bảo nàng đi đâu mà tìm người đây?
Vừa vào thành Lạc Dương nàng đã gặp khó khăn thế này, biết đi đâu cho phải, thôi thì ở trong xe là tốt hơn.
Nàng tuy rằng mang Thiên Hồ Bí Thuật, tính cách lại không sợ trời cũng chẳng sợ đất, nhưng đây là lần đầu tiên hạ sơn, một mình độc lại độc vãng trong đô thành to lớn như thế này, nghĩ lại đúng là có chút sợ hãi.
Phu xe kia mỉm cười nói: Trên đường đi tiểu thư đã từng nói là muốn tìm một đệ tử của Tiêu Tín, đây, tiểu thư nhìn xem, bên xe có một vị tiên sinh đang đứng, đúng là có hình dáng của nhân sĩ tu đạo, tiểu thư muốn tìm ai, không ngại thì hỏi người đó một chút.
Trương Ân Ân ngạc nhiên nói:
Ta đã nói với ngươi lúc nào? Tại sao ta không nhớ rõ?
Tiểu thư chắc chắn đã nói qua. Phu xe kia gật đầu nói.
Việc đã đến nước này, Trương Ân Ân cũng không thể cứ tìm cớ mà ở lại trên xe.
Bí thuật nàng mới thành, đã hùng hùng hổ hổ muốn tới Lạc Dương tìm Kỷ Nhược Trần, lúc này tới Lạc Dương rồi, trái tim lại nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy ở trên xe thêm một khắc nào là tốt hơn khắc đó.
Khi nàng còn đang do dự thì Từ Trạch Giai đã tiến tới bên cạnh xe, mỉm cười thi lễ, nói:
Xin hỏi tiểu thư có gì phân phó?
Trương Ân Ân đang tâm hoảng ý loạn, hoàn toàn không chú ý tới Từ Trạch Giai đã đến trước cửa sổ, lúc này nghe thấy thanh âm của hắn thì cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt của hai người mới tiếp xúc, trong mắt Trương Ân Ân đã có quang vụ nhàn nhạt, giống như một nơi u tối sâu xa.
Từ Trạch Giai lập tức cảm thấy miệng khô lưỡi héo, mặt đỏ tới mang tai, khí huyết quanh thân cuồn cuộn bất định, giống như là định lực toàn thân đã biến mất.
Hắn thất kinh, vội vã nhắm chặt hai mắt, thối lui sang một bên, kêu lên: Tiểu thư thủ hạ lưu tình!
Trương Ân Ân a một tiếng, lúc này mới biết là mình vô ý dùng Thiên Hồ bí thuật của Tô Hòa. Nhưng bí thuật nàng mới chỉ có thành tựu, biết là mình phát động nhưng thu lại cũng không dễ.
Trương Ân Ân lập tức tụng niệm tâm quyết, nhìn Từ Trạch Giai hỏi: Ngươi là đệ tử Đạo Đức tông?
Từ Trạch Giai lúc này mới khôi phục bình thường, mỉm cười nói: Ta họ Từ, tên Trạch Giai, chính là đệ tử Thái Thường Cung của Tử Dương chân nhân. Tiểu thư có dung mạo tuyệt thế, chẳng phải là Ân Ân tiểu thư?
Ngươi nhận ra ta?
Trương Ân Ân tuy rằng được hắn khen ngợi thì đúng là có chút vui mừng, nhưng mà dù sao nàng cũng thông minh, đã ngửi được mùi vị của âm mưu.
Từ Trạch Giai sắc mặt không thay đổi, nói: Đã là đệ tử trong tông thì có ai không biết Ân Ân tiểu thư? Nhược Trần sư thúc mấy ngày nay vẫn nhắc tới tên tiểu thư suốt
Trương Ân vốn đã bình tĩnh trở lại, nghe thấy tên Kỷ Nhược Trần thì hô hấp lại dồn dập, nàng a một tiếng, nói:
Kỷ Nhược Trần? Hắn nhắc tới ta? Hắn nói những gì? Hắn ở chỗ nào?
Nàng liên tiếp thốt ra bốn vấn đề, làm cho Từ Trạch Giai không biết trả lời cái nào trước cho phải, hắn đành chỉ một ngón tay vào Lạc Dương vương phủ cách đó không xa, nói:
Nhược Trần sư thúc đang ở bên trong đó nghỉ ngơi.
Két nha một tiếng, cửa xe đã mở. Trương Ân Ân mang theo một luồng hàn khí bay ra, đứng trước mặt Từ Trạch Giai. Nàng mới ra khỏi xe, liếc nhìn Từ Trạch Giai một cái, lạnh lùng thốt:
Dẫn ta đi gặp hắn.
Trương Ân Ân tâm tình đang loạn nhưng cũng cố gắng khôi phục hình dạng băng lãnh, hàn ý đã bao phủ quanh thân. Từ Trạch Giai lập tức chấn động toàn thân, lui về phía sau mấy bước mới cúi đầu hành lễ, nói: Ân Ân tiểu thư xin mời đi theo ta.
Dứt lời, Từ Trạch Giai đi về hướng của Lạc Dương vương phủ, dọc theo con đường, hắn chỉ cảm thấy hàn ý càng lúc càng mạnh, máu trong người không ngừng nóng lên, trong đầu chỉ còn lại toàn là hình bóng nhăn mày, nụ cười của nàng.
Từ Trạch Giai tâm trạng kinh hãi, biết đạo cơ của mình không ổn, lập tức hoảng sợ bước nhanh hơn, không dám quay đầu lại, ngay cả tiếp cận nàng cũng không dám.
Hắn thầm nghĩ:
Ân Ân tiểu thư tu luyện bí pháp gì mà sao lợi hại như vậy?!
Võ sĩ thủ vệ của vương phủ đã được Từ Trạch Giai phân phó, không ai dám ngăn cản Trương Ân Ân. Trên thực tế bốn gã võ sĩ này chỉ biết đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào Trương Ân Ân, làm gì còn có khả năng ra ngăn cản?
Từ Trạch Giai càng đi càng nhanh, giống như là đang đào tẩu, dẫn Trương Ân Ân tới trước nơi ở của Kỷ Nhược Trần, cúi đầu nói:
Nhược Trần sư thúc đang ở bên trong, ta về trước, nếu như Ân Ân tiểu thư có việc gì, xin cứ phân phó.
Hắn không dám nhìn Trương Ân Ân, thậm chí còn không dám đi gần nàng, vòng qua một con đường khác rồi mới đi về.
Trương Ân Ân bay tới trước tiền viện, tay áo nhẹ phất, đang muốn đẩy cửa, thì bên cạnh đột nhiên có một tiếng quát:
A! Yêu nghiệt to gan, đạo hạnh của ngươi không cao, vậy mà ban ngày ban mặt, dám ở trước mặt chúng ta lúc ẩn lúc hiện, ngươi coi nơi này là nơi không người ư? Ta phải cho ngươi nếm thử Phích Lịch Phục Ma thủ của Long Tượng Thiên Quân!
Cánh cửa căn phòng bên cạnh mở ra, Long Tượng Thiên Quân di chuyển thân thể khổng lồ ra ngoài, một tay chống nạnh, dùng đôi mắt to màu hổ phách có hình thù kỳ dị, phẫn nộ nhìn Trương Ân Ân. Trương Ân Ân mặt như sương lạnh, nhìn thẳng vào Long Tượng thiên quân, trợn lại.
Khi ánh mắt của Long Tượng thiên quân chạm vào ánh mắt của Trương Ân Ân thì cảm thấy như sấm nổ bên tai, khí thế yếu đi ba phần, dáng bệ vệ giảm đi một nửa.
Nhưng mà đạo hạnh của hắn cao thâm, đạo pháp của Thất Thánh Sơn cũng được coi là lợi hại, lực kháng cự so với đệ tử của Đạo Đức tông thì mạnh hơn nhiều.
Nay hắn vận chuyển chân nguyên, xuất Huyền Điền, nhập Tử phủ, trong giây lát mà đã được ba lần, cơ thể một lần nữa tỏa sáng quang hoa, hung quang trong mắt tái hiện, sải bước đi tới chỗ của Trương Ân Ân.
Trông tình thế này, hiển nhiên là Long Tượng Thiên Quân sẽ đại triển thần uy, thi pháp thu yêu!
Chẳng ai ngờ được Long Tượng Thiên Quân mới bước được một bước, đầu ngón chân không dám đặt xuống đất nữa mà nhanh như gió thu lại!
Phía sau Long Tượng Thiên Quân bỗng nhiên lộ ra một khuôn mặt rất dài, hóa ra là Bạch Hổ Thiên Quân. Hắn kéo đai lưng của Long Tượng Thiên Quân lại, giật hắn từ trên không trung trở lại vị trí cũ, đưa mắt dò xét Trương Ân Ân.
Trương Ân Ân nhíu mày, bàn tay trắng như tuyết giương ra, trường bào hơi lay động, hàn khí quanh thân lập tức triển khai, nhìn vào tư thế này của nàng, đã có thể nhận ra, nàng muốn động thủ.
Bạch Hổ Thiên Quân đang ngơ ngác, thấy tư thế của Trương Ân Ân như vậy, thì thân hình lập tức run lên, khuôn mặt chuyển sang tươi cười, liên tục nói:
Xin lỗi, xin lỗi! Chúng ta nhận lầm người! Kỷ Nhược Trần ở trong viện này, tiểu thư xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên!
Trương Ân Ân đang còn ngạc nhiên, thì Bạch Hổ Thiên Quân lại gầm nhẹ một tiếng vào tai của Long Tượng thiên quân: Cười đi!
/522
|