“Đại nhân khoan đã.”
Lịch Vạn Thịnh vui mừng nói: “Phu nhân đổi ý rồi sao?”
Mộ Dung Tuyết nói: “Không phải tôi không chịu viết, chỉ e sau khi viết xong, đại nhân sẽ giết tôi diệt khẩu.”
Lịch Vạn Thịnh nói, nha đầu này cũng không ngốc. Ông ta cười cười nói: “Phu nhân yên tâm, chỉ cần viết bản cung xong sẽ thả cô đi.”
Mộ Dung Tuyết lòng biết hoàn cảnh trước mắt của mình nguy hiểm dường nào, bất luận nàng có viết hay không đều bị diệt khẩu, nhưng viết rồi sẽ chết nhanh hơn một chút, không đau đớn lắm, không viết sẽ bị từ từ giày vò đến chết.
Gia Luật Ngạn là người nàng thương yêu sâu sắc, cũng là người từng cứu nàng, nàng chết vì hắn cũng không có gì to tát lắm, nhưng nàng không thể liên lụy cha nàng, càng không thể liên lụy Hứa Trạch.
“Chỉ cần đại nhân thả cha tôi và những người khác trước, tôi sẽ viết bản cung.”
Lịch Vạn Thịnh ghé tai dặn dò Vinh Bưu sau lưng mấy câu, sau đó nói với Mộ Dung Tuyết: “Được, làm theo lời Phu nhân, thả người trước.”
Vinh Bưu sang phòng kế bên, trong chốc lát, Mộ Dung Tuyết từ cửa sổ nhìn thấy Đinh Hương, Bội Lan từ trong loạng choạng bước ra, Mộ Dung Lân dìu Hứa Trạch. Toàn thân hắn dày đặc vết thương, máu me bê bết, Mộ Dung Tuyết nhìn thấy mà lòng vô cùng buồn bã, đều do nàng liên lụy đến hắn. Lúc ở khách điếm rõ ràng hắn có thể tự mình thoát thân, nhưng lại không chịu bỏ rơi nàng, kết quả bị người ta vây giết.
Mộ Dung Lân ra ngoài không thấy Mộ Dung Tuyết, vội vã hỏi Vinh Bưu: “Con gái tôi đâu?”
“Mau đi đi.” Vinh Bưu dùng lực đẩy mạnh Mộ Dung Lân ra ngoài.
Hứa Trạch sắc mặt tái nhợt nói: “Ta không đi.”
Mộ Dung Lân nói: “Tôi cũng không đi.”
Đinh Hương, Bội Lan đều òa khóc, cũng không chịu đi.
Mộ Dung Tuyết trong phòng vội hét lên: “Cha mau đi đi.”
Hứa Trạch đang lảo đảo sắp gục vừa nghe giọng Mộ Dung Tuyết, không biết lấy sức từ đâu, quay người đến cửa. Nhìn thấy Mộ Dung Tuyết bị trói, trên tay bị kẹp, Hứa Trạch mắt nổ đom đóm, giật roi da trong tay quất về phía Lịch Vạn Thịnh.
Lịch Vạn Thịnh lắc người né tránh, chộp lấy roi da, một cước đá về phía Hứa Trạch, trúng vào vết thương khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Hứa Trạch ôm ngực, thân hình đổ ập xuống đất.
“Hứa Trạch, huynh mau đi đi, đừng lo cho tôi.” Mộ Dung Tuyết buồn bã nước mắt trào ra.
Mộ Dung Lân bước tới dìu Hứa Trạch, Hứa Trạch nói bên tai ông: “Mau đi tìm Chiêu Dương vương.”
Mộ Dung Lân biết rõ hiện giờ không phải là lúc hành sự theo cảm tính, lúc này tuyệt đối không thể đưa Mộ Dung Tuyết đi được, mình ở đây ngược lại còn cắt đứt hi vọng của tất cả mọi người, vậy là ông đứng dậy rời đi, cùng đưa Đinh Hương, Bội Lan ra khỏi sân.
Lịch Vạn Thịnh cười khan: “Phu nhân, ta đã thả người rồi, có thể viết bản cung rồi chứ.”
Mộ Dung Tuyết nhìn Hứa Trạch dưới đất nói: “Bôi thuốc cầm máu cho huynh ấy.”
Lịch Vạn Thịnh gật đầu với Vinh Bưu, Vinh Bưu khó chịu bôi thuốc qua loa, băng bó sơ sài cho Hứa Trạch.
Mộ Dung Tuyết buồn bã nói: “Hứa Trạch, huynh có ở lại đây cũng không thể bảo vệ tôi mà chỉ hại đến bản thân, trên người huynh còn gánh trọng trách của Hứa gia nữa mà.”
Hứa Trạch lòng đau như cắt, nhìn người mình yêu thương nhất bị hành hạ nhưng lại không thể bảo vệ, giống như năm xưa, nhìn người nhà mình bị lưu đày nhưng lại không thể thay đổi mọi chuyện. Hai mươi năm nay thanh tu trong chùa, hắn tưởng rằng đạm bạc danh lợi là đúng, nhưng khoảnh khắc này lại cảm thấy mình hoàn toàn sai lầm. Giờ này khắc này, hắn không thể bảo vệ nổi nàng, người có thể cứu nàng bảo vệ nàng là Gia Luật Ngạn. Trong tay Gia Luật Ngạn có quyền thế mà hắn chưa từng để mắt đến.
Mộ Dung Tuyết cố gắng cười với Hứa Trạch: “Sau này nhờ huynh thay tôi chăm sóc cha.”
Hứa Trạch toàn thân đầy máu, nhưng lại kiên quyết nói: “Ta không đi, ta không thể bảo vệ nàng cũng sẽ ở bên nàng.”
Mộ Dung Tuyết nước mắt lã chã, nói với Lịch Vạn Thịnh: “Thả huynh ấy đi tôi sẽ viết.”
Vinh Bưu và một người khác lập tức giải Hứa Trạch đi.
Lịch Vạn Thịnh đặt bản cung trước mặt Mộ Dung Tuyết, “Bây giờ Phu nhân có thể viết rồi chứ.”
“Chờ họ đi xa đã.”
Lịch Vạn Thịnh kiên nhẫn chờ thêm một lúc, đặt bút mực trước mặt Mộ Dung Tuyết, “Mau viết đi!”
Mộ Dung Tuyết ngước đầu nhìn ông ta, thần sắc ai oán nhưng kiên quyết: “Vừa rồi tôi gạt ông thôi, tôi không viết đâu.”
Lịch Vạn Thịnh lập tức thẹn quá hóa giận, “Dụng hình.”
Vinh Bưu lập tức cùng một người khác nhấc hai đầu kẹp tay, dùng lực kéo mạnh.
Mộ Dung Tuyết đã ôm lòng quyết chết, cũng đã chuẩn bị tinh thần thọ hình, nhưng không ngờ lại đau đến vậy, trong phút chốc nàng bỗng ngất đi.
Lịch Vạn Thịnh không ngờ nàng dễ dàng ngất đi như vậy, quay đầu nói với Vinh Bưu: “Đem thi thể mấy người kia về đây cùng thiêu luôn.” Bề ngoài hắn đồng ý với Mộ Dung Tuyết thả người, nhưng thật ra đã lệnh cho người đi theo diệt khẩu.
Trong mơ màng, cảm giác đầu tiên ập vào đầu là đau, mười ngón tay đều đau đớn. Mộ Dung Tuyết không kìm được rên lên một tiếng.
“A Tuyết.” Ai đang gọi nàng, không phải là Mộ Dung Lân, cũng không phải Hứa Trạch, sao lại giống giọng Gia Luật Ngạn vậy? Nhưng hắn chưa bao giờ gọi nàng là A Tuyết. Làm sao có thể? Đây là mơ phải không?
Nàng không dám mở mắt, rất sợ phải tỉnh lại từ trong mộng, đối diện với hình cụ kẹp tay. Bình sinh nàng chưa từng chịu khổ như vậy, chưa từng nếm trải cơn đau vào tận xương tủy như vậy.
ên mí mắt dán lên một nụ hôn ấm áp. Xúc cảm chân thật ấm áp như vậy không giống như là mơ.
Sau khi bờ môi ấm áp rời đi, nàng bừng mở mắt, trước mặt thật sự là Gia Luật Ngạn, nàng không phải bị trói trên ghế mà đang nằm trên giường.
Gia Luật Ngạn vuốt má nàng, thấp giọng gọi một tiếng “A Tuyết”.
Mộ Dung Tuyết chưa từng thấy hắn nhìn mình như vậy, càng chưa từng nghe hắn gọi mình như vậy. Giọng hơi trầm khàn nghẹn ngào, ánh mắt hàm chứa tình cảm không lời nào diễn tả được, đây là ánh mắt tràn đầy tình ý trước đây nàng mong ước ngày đêm, nhưng chưa từng trở thành hiện thực, nhất thời nàng lại cảm thấy rằng đây là mơ, vì hắn như vậy thật quá không chân thực. Nàng vô thức đưa tay, muốn chạm vào người trước mặt xem có phải là ảo ảnh không.
Ngón tay vừa động, cơn đau truyền đến. Không phải là mơ, hai tay đều bị băng lại. Nàng lập tức tỉnh lại trong mơ màng và kinh ngạc, hỏi: “Cha thiếp đâu?”
Gia Luật Ngạn dịu giọng nói: “Họ đều không sao, nàng yên tâm.”
“Vậy… Hứa Trạch đâu?”
Ánh mắt Gia Luật Ngạn sầm xuống, nhưng lại không đáp.
Mộ Dung Tuyết cuống lên, vừa khẽ nâng cánh tay liền đau đến suýt xoa.
Gia Luật Ngạn vội nói: “Đừng động đậy, nằm xuống đi.”
“Huynh ấy đâu? Huynh ấy làm sao rồi?”
Sự lo lắng quan tâm của Mộ Dung Tuyết khiến lòng Gia Luật Ngạn chua ngòm, hắn hỏi: “Nàng quan tâm hắn vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Huynh ấy đã bị thương vì thiếp mà.”
“Ta cũng bị thương vì nàng mà.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra: “Ở đâu?” Trông hắn vẫn bình yên, không giống như đang bị thương.
Gia Luật Ngạn chỉ chỉ vào ngực. Biết nàng bị người của Thành Hi vương nghiêm hình bức cung, dọc đường vội đến hắn như bị lăng trì, lòng như bị trăm đao ngàn kiếm. Lúc nhìn thấy nàng hắn mới biết lòng dạ tan nát, ruột gan đứt đoạn có mùi vị gì.
Mộ Dung Tuyết vốn không biết hắn từng chịu giày vò như vậy, không hề cảm động với lời “bày tỏ” của hắn, chỉ quan tâm sống chết của Hứa Trạch.
“Rốt cuộc huynh ấy thế nào rồi?”
“Tạm thời chưa chết đâu.”
“Mau mời đại phu đi, không, để cha thiếp xem cho huynh ấy.”
Gia Luật Ngạn không đáp, lòng nói, bản thân cha nàng cũng bị thương nặng nữa đó.
Thấy hắn không đáp, Mộ Dung Tuyết hậm hực nói: “Không phải chàng nhỏ nhen, thấy chết không cứu đó chứ.”
Gia Luật Ngạn gật đầu: “Nàng đoán đúng rồi, ta nhỏ nhen vậy đó. Hơn nữa sau này sẽ càng nhỏ nhen, tuyệt đối không làm những chuyện ngu ngốc như là cho nàng và nam nhân khác cùng về quê đâu.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, cũng không màng tay đau, trở mình muốn xuống giường.
Gia Luật Ngạn vội ôm lấy nàng, “Hắn mất máu quá nhiều, vẫn chưa tỉnh lại. Đại phu đã xem qua rồi, thân thể hắn chắc chắn lắm, không có chuyện gì đâu.”
Lúc này Mộ Dung Tuyết mới thở phào, nếu Hứa Trạch có mệnh hệ gì, cả đời nàng sẽ không được yên lòng.
“A Tuyết, nàng không cần lo cho người khác, yên tâm dưỡng thương đi.”
Gia Luật Ngạn đang ôm nàng, hai tay nàng đều bị băng không thể động đậy, chỉ đành xoay người tránh tiếp xúc với thân thể hắn, miệng nói: “Buông thiếp ra.”
Gia Luật Ngạn càng ôm chặt hơn, thì thầm nói: “Không buông, không bao giờ buông nữa.”
Nàng bỗng có một dự cảm không hay, lập tức hỏi: “Là ý gì?”
“Ta không định thả nàng về nữa.”
Mộ Dung Tuyết cuống lên: “Rõ ràng chàng đã đồng ý rồi mà.”
“Phải, nhưng ta hối hận rồi.” Ánh mắt nóng bỏng của Gia Luật Ngạn khiến nàng cảm giác như đang đứng dưới nắng gắt. “Ta sẽ chăm sóc nàng suốt đời suốt kiếp, không để nàng chịu khổ thêm một chút nào nữa.”
“Tự thiếp có thể chăm sóc mình.”
Gia Luật Ngạn nói: “Trên thế gian này ngoài ta ra, ta không yên tâm ai hết, ngay cả nàng cũng không, bởi vậy ta sẽ đích thân chăm sóc nàng.”
Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, không hề lộ ra biểu hiện cảm động, ngược lại còn muôn phần lo lắng hỏi: “Chàng không thể nuốt lời, chẳng phải chàng nói mình luôn giữ lời sao?”
Gia Luật Ngạn gật đầu: “Phải, xưa nay ta luôn giữ lời, nhưng trừ lần này. Vì ta không thể bỏ mặc an nguy của nàng.”
Lòng Mộ Dung Tuyết hơi cảm động, nhưng lập tức thuyết phục bản thân không thể vì chút cảm động này mà đặt quãng đời còn lại vào dầu sôi lửa bỏng, nàng ngày càng hiểu bản thân là người không thể nào chia sẻ tình cảm với người khác, còn Gia Luật Ngạn cũng không thể nào làm theo nàng được.
“Sau này thiếp sẽ hết sức cẩn thận, không cần chàng bảo vệ thiếp.”
“Nàng cẩn thận thế nào? Lần này nếu không phải ta ngầm phái mấy người theo dõi nàng, chỉ e ngay cả mạng nàng cũng không còn.”
“Chàng ngầm phái người theo dõi thiếp?”
Gia Luật Ngạn tha thiết vuốt tóc nàng nói: “Ta chỉ hối hận không phái thêm nhiều người hơn.”
Mộ Dung Tuyết muốn tránh tiếp xúc với hắn, nhưng hai tay không thể động đậy, lại bị hắn ôm trong lòng, vô cùng bị động, chỉ có thể ngoảnh mặt đi, không muốn tựa quá gần hắn. Nàng càng giãy dụa hắn càng không muốn buông tay, nhớ thương kìm nén nhiều ngày lúc này sục sôi trong máu huyết như hồng thủy, thân hình mềm mại ôm trong lòng, hắn không nhịn được mà hôn lên mặt nàng, ngửi mùi trên cơ thể nàng, toàn thân cuồn cuộn dục niệm, thân dưới căng cứng.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy có điều không ổn, vừa xấu hổ vừa tức giận, “Chàng mau buông thiếp ra.”
Hắn ôm nàng, hơi thở gấp gáp, “Trượng phu hôn thê tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
“Nhưng chúng ta đã hòa ly rồi.”
“Thư hòa ly kia không ngờ lại giấu trong y phục của Đinh Hương, cuối cùng cũng bị ta tìm được rồi.” Hắn chỉ chỉ chậu lửa trước giường, “Đã đốt thành tro bụi rồi.”
Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cho dù xé thư hòa ly cũng vô ích, dù sao chúng nhân đều đã biết chuyện này rồi.”
“Chúng nhân biết hết thì đã sao, đến lúc đó chỉ nói là nàng giận dỗi ghen tuông nói bừa, sau này Sử quan viết thế nào cũng do ta quyết định, nàng cứ việc yên tâm.”
“Đây là sự thật, há để chàng thay đổi được?”
“Lời nói gió bay, ai từng thấy lá thư hòa ly đó đâu?”
“Thẩm U Tâm và Lưu ma ma, Trương Long đều thấy.”
“Nàng yên tâm, đó đều là người của ta, họ sẽ không nói ra đâu.”
Không ngờ người xưa nay nghiêm túc khi giở trò vô lại càng khiến người ta phát điên hơn. Mộ Dung Tuyết thật sự cuống cuồng, hét lên một tiếng “Gia Luật Ngạn!”
“Lâu lắm rồi nàng không gọi ta như vậy.” Hắn vuốt ve môi nàng, dịu giọng nói: “Giọng nàng đã khỏi rồi, không cần uống thuốc nữa, chúng ta lập tức sinh con.”
Mộ Dung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng mắt nhìn hắn nói: “Chàng đi mà sinh con với Ngọc vương phi đi, thiếp đã không còn là Trắc phi của chàng…” Còn chưa dứt lời, Gia Luật Ngạn đã bịt miệng nàng hôn lên thật mạnh.
Mộ Dung Tuyết bị hôn đến không thở nổi, trong lúc cấp bách bèn đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa chạm vào vết thương lại đau đến mức toàn thân run rẩy.
Gia Luật Ngạn lập tức dừng lại, vội vàng hỏi: “Đau sao?”
Mộ Dung Tuyết đau đến chảy nước mắt, thở dốc từng hồi.
Gia Luật Ngạn vừa nóng lòng lại vừa đau lòng, vội vã đầu hàng, “Được được, ta không chạm vào nàng nữa, nàng đừng dùng sức.”
Mộ Dung Tuyết tuy nước mắt lưng tròng, nhưng khí thế bức người, hung dữ nói: “Đa tạ chàng đã cứu thiếp, nhưng lần này thiếp không định lấy thân báo đáp nữa đâu.”
Gia Luật Ngạn lập tức nói: “Vậy lần này ta lấy thân báo đáp được không?”
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc đến nghẹn lời, đây thật sự là Gia Luật Ngạn sao?
Gia Luật Ngạn ôm nàng, tựa cằm vào hõm cổ nàng, thì thầm nói: “Nàng vì ta mà cả mạng cũng không cần. Sao ta lại nỡ lòng đối xử không tốt với nàng được.”
Lịch Vạn Thịnh vui mừng nói: “Phu nhân đổi ý rồi sao?”
Mộ Dung Tuyết nói: “Không phải tôi không chịu viết, chỉ e sau khi viết xong, đại nhân sẽ giết tôi diệt khẩu.”
Lịch Vạn Thịnh nói, nha đầu này cũng không ngốc. Ông ta cười cười nói: “Phu nhân yên tâm, chỉ cần viết bản cung xong sẽ thả cô đi.”
Mộ Dung Tuyết lòng biết hoàn cảnh trước mắt của mình nguy hiểm dường nào, bất luận nàng có viết hay không đều bị diệt khẩu, nhưng viết rồi sẽ chết nhanh hơn một chút, không đau đớn lắm, không viết sẽ bị từ từ giày vò đến chết.
Gia Luật Ngạn là người nàng thương yêu sâu sắc, cũng là người từng cứu nàng, nàng chết vì hắn cũng không có gì to tát lắm, nhưng nàng không thể liên lụy cha nàng, càng không thể liên lụy Hứa Trạch.
“Chỉ cần đại nhân thả cha tôi và những người khác trước, tôi sẽ viết bản cung.”
Lịch Vạn Thịnh ghé tai dặn dò Vinh Bưu sau lưng mấy câu, sau đó nói với Mộ Dung Tuyết: “Được, làm theo lời Phu nhân, thả người trước.”
Vinh Bưu sang phòng kế bên, trong chốc lát, Mộ Dung Tuyết từ cửa sổ nhìn thấy Đinh Hương, Bội Lan từ trong loạng choạng bước ra, Mộ Dung Lân dìu Hứa Trạch. Toàn thân hắn dày đặc vết thương, máu me bê bết, Mộ Dung Tuyết nhìn thấy mà lòng vô cùng buồn bã, đều do nàng liên lụy đến hắn. Lúc ở khách điếm rõ ràng hắn có thể tự mình thoát thân, nhưng lại không chịu bỏ rơi nàng, kết quả bị người ta vây giết.
Mộ Dung Lân ra ngoài không thấy Mộ Dung Tuyết, vội vã hỏi Vinh Bưu: “Con gái tôi đâu?”
“Mau đi đi.” Vinh Bưu dùng lực đẩy mạnh Mộ Dung Lân ra ngoài.
Hứa Trạch sắc mặt tái nhợt nói: “Ta không đi.”
Mộ Dung Lân nói: “Tôi cũng không đi.”
Đinh Hương, Bội Lan đều òa khóc, cũng không chịu đi.
Mộ Dung Tuyết trong phòng vội hét lên: “Cha mau đi đi.”
Hứa Trạch đang lảo đảo sắp gục vừa nghe giọng Mộ Dung Tuyết, không biết lấy sức từ đâu, quay người đến cửa. Nhìn thấy Mộ Dung Tuyết bị trói, trên tay bị kẹp, Hứa Trạch mắt nổ đom đóm, giật roi da trong tay quất về phía Lịch Vạn Thịnh.
Lịch Vạn Thịnh lắc người né tránh, chộp lấy roi da, một cước đá về phía Hứa Trạch, trúng vào vết thương khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Hứa Trạch ôm ngực, thân hình đổ ập xuống đất.
“Hứa Trạch, huynh mau đi đi, đừng lo cho tôi.” Mộ Dung Tuyết buồn bã nước mắt trào ra.
Mộ Dung Lân bước tới dìu Hứa Trạch, Hứa Trạch nói bên tai ông: “Mau đi tìm Chiêu Dương vương.”
Mộ Dung Lân biết rõ hiện giờ không phải là lúc hành sự theo cảm tính, lúc này tuyệt đối không thể đưa Mộ Dung Tuyết đi được, mình ở đây ngược lại còn cắt đứt hi vọng của tất cả mọi người, vậy là ông đứng dậy rời đi, cùng đưa Đinh Hương, Bội Lan ra khỏi sân.
Lịch Vạn Thịnh cười khan: “Phu nhân, ta đã thả người rồi, có thể viết bản cung rồi chứ.”
Mộ Dung Tuyết nhìn Hứa Trạch dưới đất nói: “Bôi thuốc cầm máu cho huynh ấy.”
Lịch Vạn Thịnh gật đầu với Vinh Bưu, Vinh Bưu khó chịu bôi thuốc qua loa, băng bó sơ sài cho Hứa Trạch.
Mộ Dung Tuyết buồn bã nói: “Hứa Trạch, huynh có ở lại đây cũng không thể bảo vệ tôi mà chỉ hại đến bản thân, trên người huynh còn gánh trọng trách của Hứa gia nữa mà.”
Hứa Trạch lòng đau như cắt, nhìn người mình yêu thương nhất bị hành hạ nhưng lại không thể bảo vệ, giống như năm xưa, nhìn người nhà mình bị lưu đày nhưng lại không thể thay đổi mọi chuyện. Hai mươi năm nay thanh tu trong chùa, hắn tưởng rằng đạm bạc danh lợi là đúng, nhưng khoảnh khắc này lại cảm thấy mình hoàn toàn sai lầm. Giờ này khắc này, hắn không thể bảo vệ nổi nàng, người có thể cứu nàng bảo vệ nàng là Gia Luật Ngạn. Trong tay Gia Luật Ngạn có quyền thế mà hắn chưa từng để mắt đến.
Mộ Dung Tuyết cố gắng cười với Hứa Trạch: “Sau này nhờ huynh thay tôi chăm sóc cha.”
Hứa Trạch toàn thân đầy máu, nhưng lại kiên quyết nói: “Ta không đi, ta không thể bảo vệ nàng cũng sẽ ở bên nàng.”
Mộ Dung Tuyết nước mắt lã chã, nói với Lịch Vạn Thịnh: “Thả huynh ấy đi tôi sẽ viết.”
Vinh Bưu và một người khác lập tức giải Hứa Trạch đi.
Lịch Vạn Thịnh đặt bản cung trước mặt Mộ Dung Tuyết, “Bây giờ Phu nhân có thể viết rồi chứ.”
“Chờ họ đi xa đã.”
Lịch Vạn Thịnh kiên nhẫn chờ thêm một lúc, đặt bút mực trước mặt Mộ Dung Tuyết, “Mau viết đi!”
Mộ Dung Tuyết ngước đầu nhìn ông ta, thần sắc ai oán nhưng kiên quyết: “Vừa rồi tôi gạt ông thôi, tôi không viết đâu.”
Lịch Vạn Thịnh lập tức thẹn quá hóa giận, “Dụng hình.”
Vinh Bưu lập tức cùng một người khác nhấc hai đầu kẹp tay, dùng lực kéo mạnh.
Mộ Dung Tuyết đã ôm lòng quyết chết, cũng đã chuẩn bị tinh thần thọ hình, nhưng không ngờ lại đau đến vậy, trong phút chốc nàng bỗng ngất đi.
Lịch Vạn Thịnh không ngờ nàng dễ dàng ngất đi như vậy, quay đầu nói với Vinh Bưu: “Đem thi thể mấy người kia về đây cùng thiêu luôn.” Bề ngoài hắn đồng ý với Mộ Dung Tuyết thả người, nhưng thật ra đã lệnh cho người đi theo diệt khẩu.
Trong mơ màng, cảm giác đầu tiên ập vào đầu là đau, mười ngón tay đều đau đớn. Mộ Dung Tuyết không kìm được rên lên một tiếng.
“A Tuyết.” Ai đang gọi nàng, không phải là Mộ Dung Lân, cũng không phải Hứa Trạch, sao lại giống giọng Gia Luật Ngạn vậy? Nhưng hắn chưa bao giờ gọi nàng là A Tuyết. Làm sao có thể? Đây là mơ phải không?
Nàng không dám mở mắt, rất sợ phải tỉnh lại từ trong mộng, đối diện với hình cụ kẹp tay. Bình sinh nàng chưa từng chịu khổ như vậy, chưa từng nếm trải cơn đau vào tận xương tủy như vậy.
ên mí mắt dán lên một nụ hôn ấm áp. Xúc cảm chân thật ấm áp như vậy không giống như là mơ.
Sau khi bờ môi ấm áp rời đi, nàng bừng mở mắt, trước mặt thật sự là Gia Luật Ngạn, nàng không phải bị trói trên ghế mà đang nằm trên giường.
Gia Luật Ngạn vuốt má nàng, thấp giọng gọi một tiếng “A Tuyết”.
Mộ Dung Tuyết chưa từng thấy hắn nhìn mình như vậy, càng chưa từng nghe hắn gọi mình như vậy. Giọng hơi trầm khàn nghẹn ngào, ánh mắt hàm chứa tình cảm không lời nào diễn tả được, đây là ánh mắt tràn đầy tình ý trước đây nàng mong ước ngày đêm, nhưng chưa từng trở thành hiện thực, nhất thời nàng lại cảm thấy rằng đây là mơ, vì hắn như vậy thật quá không chân thực. Nàng vô thức đưa tay, muốn chạm vào người trước mặt xem có phải là ảo ảnh không.
Ngón tay vừa động, cơn đau truyền đến. Không phải là mơ, hai tay đều bị băng lại. Nàng lập tức tỉnh lại trong mơ màng và kinh ngạc, hỏi: “Cha thiếp đâu?”
Gia Luật Ngạn dịu giọng nói: “Họ đều không sao, nàng yên tâm.”
“Vậy… Hứa Trạch đâu?”
Ánh mắt Gia Luật Ngạn sầm xuống, nhưng lại không đáp.
Mộ Dung Tuyết cuống lên, vừa khẽ nâng cánh tay liền đau đến suýt xoa.
Gia Luật Ngạn vội nói: “Đừng động đậy, nằm xuống đi.”
“Huynh ấy đâu? Huynh ấy làm sao rồi?”
Sự lo lắng quan tâm của Mộ Dung Tuyết khiến lòng Gia Luật Ngạn chua ngòm, hắn hỏi: “Nàng quan tâm hắn vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Huynh ấy đã bị thương vì thiếp mà.”
“Ta cũng bị thương vì nàng mà.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra: “Ở đâu?” Trông hắn vẫn bình yên, không giống như đang bị thương.
Gia Luật Ngạn chỉ chỉ vào ngực. Biết nàng bị người của Thành Hi vương nghiêm hình bức cung, dọc đường vội đến hắn như bị lăng trì, lòng như bị trăm đao ngàn kiếm. Lúc nhìn thấy nàng hắn mới biết lòng dạ tan nát, ruột gan đứt đoạn có mùi vị gì.
Mộ Dung Tuyết vốn không biết hắn từng chịu giày vò như vậy, không hề cảm động với lời “bày tỏ” của hắn, chỉ quan tâm sống chết của Hứa Trạch.
“Rốt cuộc huynh ấy thế nào rồi?”
“Tạm thời chưa chết đâu.”
“Mau mời đại phu đi, không, để cha thiếp xem cho huynh ấy.”
Gia Luật Ngạn không đáp, lòng nói, bản thân cha nàng cũng bị thương nặng nữa đó.
Thấy hắn không đáp, Mộ Dung Tuyết hậm hực nói: “Không phải chàng nhỏ nhen, thấy chết không cứu đó chứ.”
Gia Luật Ngạn gật đầu: “Nàng đoán đúng rồi, ta nhỏ nhen vậy đó. Hơn nữa sau này sẽ càng nhỏ nhen, tuyệt đối không làm những chuyện ngu ngốc như là cho nàng và nam nhân khác cùng về quê đâu.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, cũng không màng tay đau, trở mình muốn xuống giường.
Gia Luật Ngạn vội ôm lấy nàng, “Hắn mất máu quá nhiều, vẫn chưa tỉnh lại. Đại phu đã xem qua rồi, thân thể hắn chắc chắn lắm, không có chuyện gì đâu.”
Lúc này Mộ Dung Tuyết mới thở phào, nếu Hứa Trạch có mệnh hệ gì, cả đời nàng sẽ không được yên lòng.
“A Tuyết, nàng không cần lo cho người khác, yên tâm dưỡng thương đi.”
Gia Luật Ngạn đang ôm nàng, hai tay nàng đều bị băng không thể động đậy, chỉ đành xoay người tránh tiếp xúc với thân thể hắn, miệng nói: “Buông thiếp ra.”
Gia Luật Ngạn càng ôm chặt hơn, thì thầm nói: “Không buông, không bao giờ buông nữa.”
Nàng bỗng có một dự cảm không hay, lập tức hỏi: “Là ý gì?”
“Ta không định thả nàng về nữa.”
Mộ Dung Tuyết cuống lên: “Rõ ràng chàng đã đồng ý rồi mà.”
“Phải, nhưng ta hối hận rồi.” Ánh mắt nóng bỏng của Gia Luật Ngạn khiến nàng cảm giác như đang đứng dưới nắng gắt. “Ta sẽ chăm sóc nàng suốt đời suốt kiếp, không để nàng chịu khổ thêm một chút nào nữa.”
“Tự thiếp có thể chăm sóc mình.”
Gia Luật Ngạn nói: “Trên thế gian này ngoài ta ra, ta không yên tâm ai hết, ngay cả nàng cũng không, bởi vậy ta sẽ đích thân chăm sóc nàng.”
Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, không hề lộ ra biểu hiện cảm động, ngược lại còn muôn phần lo lắng hỏi: “Chàng không thể nuốt lời, chẳng phải chàng nói mình luôn giữ lời sao?”
Gia Luật Ngạn gật đầu: “Phải, xưa nay ta luôn giữ lời, nhưng trừ lần này. Vì ta không thể bỏ mặc an nguy của nàng.”
Lòng Mộ Dung Tuyết hơi cảm động, nhưng lập tức thuyết phục bản thân không thể vì chút cảm động này mà đặt quãng đời còn lại vào dầu sôi lửa bỏng, nàng ngày càng hiểu bản thân là người không thể nào chia sẻ tình cảm với người khác, còn Gia Luật Ngạn cũng không thể nào làm theo nàng được.
“Sau này thiếp sẽ hết sức cẩn thận, không cần chàng bảo vệ thiếp.”
“Nàng cẩn thận thế nào? Lần này nếu không phải ta ngầm phái mấy người theo dõi nàng, chỉ e ngay cả mạng nàng cũng không còn.”
“Chàng ngầm phái người theo dõi thiếp?”
Gia Luật Ngạn tha thiết vuốt tóc nàng nói: “Ta chỉ hối hận không phái thêm nhiều người hơn.”
Mộ Dung Tuyết muốn tránh tiếp xúc với hắn, nhưng hai tay không thể động đậy, lại bị hắn ôm trong lòng, vô cùng bị động, chỉ có thể ngoảnh mặt đi, không muốn tựa quá gần hắn. Nàng càng giãy dụa hắn càng không muốn buông tay, nhớ thương kìm nén nhiều ngày lúc này sục sôi trong máu huyết như hồng thủy, thân hình mềm mại ôm trong lòng, hắn không nhịn được mà hôn lên mặt nàng, ngửi mùi trên cơ thể nàng, toàn thân cuồn cuộn dục niệm, thân dưới căng cứng.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy có điều không ổn, vừa xấu hổ vừa tức giận, “Chàng mau buông thiếp ra.”
Hắn ôm nàng, hơi thở gấp gáp, “Trượng phu hôn thê tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
“Nhưng chúng ta đã hòa ly rồi.”
“Thư hòa ly kia không ngờ lại giấu trong y phục của Đinh Hương, cuối cùng cũng bị ta tìm được rồi.” Hắn chỉ chỉ chậu lửa trước giường, “Đã đốt thành tro bụi rồi.”
Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cho dù xé thư hòa ly cũng vô ích, dù sao chúng nhân đều đã biết chuyện này rồi.”
“Chúng nhân biết hết thì đã sao, đến lúc đó chỉ nói là nàng giận dỗi ghen tuông nói bừa, sau này Sử quan viết thế nào cũng do ta quyết định, nàng cứ việc yên tâm.”
“Đây là sự thật, há để chàng thay đổi được?”
“Lời nói gió bay, ai từng thấy lá thư hòa ly đó đâu?”
“Thẩm U Tâm và Lưu ma ma, Trương Long đều thấy.”
“Nàng yên tâm, đó đều là người của ta, họ sẽ không nói ra đâu.”
Không ngờ người xưa nay nghiêm túc khi giở trò vô lại càng khiến người ta phát điên hơn. Mộ Dung Tuyết thật sự cuống cuồng, hét lên một tiếng “Gia Luật Ngạn!”
“Lâu lắm rồi nàng không gọi ta như vậy.” Hắn vuốt ve môi nàng, dịu giọng nói: “Giọng nàng đã khỏi rồi, không cần uống thuốc nữa, chúng ta lập tức sinh con.”
Mộ Dung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng mắt nhìn hắn nói: “Chàng đi mà sinh con với Ngọc vương phi đi, thiếp đã không còn là Trắc phi của chàng…” Còn chưa dứt lời, Gia Luật Ngạn đã bịt miệng nàng hôn lên thật mạnh.
Mộ Dung Tuyết bị hôn đến không thở nổi, trong lúc cấp bách bèn đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa chạm vào vết thương lại đau đến mức toàn thân run rẩy.
Gia Luật Ngạn lập tức dừng lại, vội vàng hỏi: “Đau sao?”
Mộ Dung Tuyết đau đến chảy nước mắt, thở dốc từng hồi.
Gia Luật Ngạn vừa nóng lòng lại vừa đau lòng, vội vã đầu hàng, “Được được, ta không chạm vào nàng nữa, nàng đừng dùng sức.”
Mộ Dung Tuyết tuy nước mắt lưng tròng, nhưng khí thế bức người, hung dữ nói: “Đa tạ chàng đã cứu thiếp, nhưng lần này thiếp không định lấy thân báo đáp nữa đâu.”
Gia Luật Ngạn lập tức nói: “Vậy lần này ta lấy thân báo đáp được không?”
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc đến nghẹn lời, đây thật sự là Gia Luật Ngạn sao?
Gia Luật Ngạn ôm nàng, tựa cằm vào hõm cổ nàng, thì thầm nói: “Nàng vì ta mà cả mạng cũng không cần. Sao ta lại nỡ lòng đối xử không tốt với nàng được.”
/91
|