Trương Long đứng bên cửa vốn cụp tai cúi đầu giả điếc, nhưng gương mặt đỏ bừng đã bán đứng hắn.
Gia Luật Ngạn ngượng ngùng quay người bước vào thư phòng.
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, Mộ Dung Tuyết có hơi thất vọng, nhưng trở về Mai quán vẫn tràn đầy tình yêu, nghiêm túc chuẩn bị cho hắn một bữa ăn cực kỳ phong phú, sau đó tỉ mỉ bỏ vào hộp, cho Đinh Hương, Bội Lan đưa đến Ẩn Đào các.
Đinh Hương mở hộp thức ăn, đập vào mắt Gia Luật Ngạn là mấy món ăn sực nức mùi thơm, màu sắc rực rỡ, tạo hình đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là phong cách nấu ăn chỉ thuộc về nàng, ngay cả dĩa đựng thức ăn cũng vô cùng chú trọng, mỗi món ăn phối với một chiếc dĩa khác nhau.
Tuy ngoài miệng hắn không khen nàng, nhưng trong lòng lại vô cùng tán thưởng phẩm vị của nàng, đặc biệt là trong việc phối màu, có thể coi là suy nghĩ độc đáo. Mỗi lần nhìn thấy món ăn của nàng hắn đều có cảm giác kinh ngạc, giống như thấy một bức tranh rực rỡ sắc màu, cho dù là ngự thiện trong cung cũng chưa chắc làm được tinh xảo thú vị như nàng.
Đinh Hương, Bội Lan dè dặt bày thức ăn ra, đang định lui xuống thì Gia Luật Ngạn hỏi: “Phu nhân đâu?”
“Dạ Phu nhân đang tắm.”
Gia Luật Ngạn có chút thất vọng và bất mãn, vốn đã quen ăn cơm một mình, nhưng từ khi nàng gả vào phủ, sau khi cùng hắn ăn mấy bữa cơm tối, hắn phát hiện ăn cơm cũng trở thành một chuyện khá thú vị. Vì mỗi món ăn nàng đều đặt tên, ví dụ như Nhất quyển tương tư, Nhân sinh tứ hỉ, Hòa hòa mỹ mỹ… Những cái tên kỳ quái đó tuy rất buồn cười, nhưng cũng rất sát thực, hơn nữa quan trọng nhất là mỗi một món ăn đều chứa đầy tâm ý của nàng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng nàng đang trao trọn trái tim nàng cho hắn. Tuy ngoài mặt hắn vờ như không thấy, nhưng thật ra trong lòng rất hưởng thụ sự ái mộ này.
Hắn nhấc đũa lên, khựng lại rồi đặt xuống, nói với Bội Lan: “Gọi Phu nhân đến đây.”
Bội Lan mừng rỡ đáp một tiếng, ra khỏi Ẩn Đào các liền cười hi hi nói: “Cô xem, Vương gia gọi tiểu thư chúng ta đến cùng ăn cơm đó, xem ra một khắc cũng không thể rời tiểu thư được.”
“Tôi thấy là muốn tiểu thư qua bày thức ăn hầu hạ thì có.” Đinh Hương lạnh lùng hứ một tiếng, tóm lại, đối với vị cô gia này, lòng nàng ta không làm sao thiện đãi nổi, cho dù hắn ưa nhìn, lại là một Vương gia, nhưng trong lòng nàng ta, ưa nhìn đâu ăn thay cơm được, quan tâm chu đáo mới là một phu quân tốt, trong lòng nàng ta Gia Luật Ngạn hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn.
Mộ Dung Tuyết lúc này đang ngâm mình trong bồn nước, tuy nàng thích nấu nướng nhưng cũng rất ưa sạch sẽ, không thích trên người mình có mùi dầu mỡ, mỗi lần nấu ăn xong luôn thích thay y phục. Hôm nay ở trong chùa vốn đã hoảng hốt kinh sợ, trở về Mai quán lại vội vã nấu ăn, bận rộn đến mức cả người đầy mồ hôi, bởi vậy sau khi nấu ăn xong này liền nằm trong bồn tắm rửa để thư giãn thần kinh đang căng thẳng.
Lúc Đinh Hương vào cho nàng biết Gia Luật Ngạn muốn nàng đến Ẩn Đào các cùng dùng cơm, nàng vội vã bò ra khỏi bồn nước, mừng rỡ thay một bộ y phục mới đã được xông hương.
Hắn không chỉ thích thức ăn nàng nấu mà còn muốn nàng cùng dùng cơm nữa, điều này có phải cho thấy trong lòng hắn nàng ngày càng quan trọng rồi không? Nàng cười suốt dọc đường, bước nhanh như một cơn gió đến Ẩn Đào các.
Gia Luật Ngạn ngồi trước bàn, điều khiến nàng kinh ngạc vui mừng hơn là không ngờ hắn vẫn chưa động đũa, còn đang chờ nàng. Nàng thụ sủng nhược kinh đi đến trước mặt hắn, không nén nổi hân hoan trong lòng, nụ cười rực rỡ hơn áng mây đẹp nhất.
Gia Luật Ngạn nhìn nàng, chỉ một món ăn hỏi: “Đây là gì?”
“Món này tên là Ái luyến.”
Hắn lộ ra một tia bối rối, đặt tên kín đáo một chút có được không? Vốn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng cái tên này đã khiến hắn ngại không hỏi nữa.
Mộ Dung Tuyết xấu hổ cười cười, giải thích cho hắn: “Vì làm từ hoa sen nên lấy đồng âm là Ái luyến[1].”
[1. Sen và luyến đồng âm.]
Hắn kinh ngạc hỏi: “Hoa sen?”
“Dạ, cánh sen trắng cuốn nhân đậu đỏ, rồi dùng bột mì trứng gà chiên lên. Chàng nếm thử đi, còn có mùi thơm của hoa sen nữa đó.”
Hắn càng kinh ngạc hơn, trong lúc hiếu kỳ liền lấy đũa gắp lên nếm thử, quả nhiên mùi vị thanh mát, hương thơm lan khắp miệng.
“Cơm cũng dùng lá sen bọc lại để hấp, có phải hương thơm mát lòng không?” Nàng cười như gió xuân, đôi mắt sáng rực lóe lên tia khát vọng chờ được biểu dương. Biểu hiện tràn đầy tự tin này cứ luôn khơi dậy ham muốn đả kích nàng của hắn, vì bộ dạng thất vọng mím cái miệng nhỏ, vô cùng không phục của nàng thật sự rất đáng yêu.
Nhưng đả kích nhiều phải chăng sẽ ảnh hưởng đến nhiệt tình nấu ăn của nàng? Hắn đang nghĩ hôm nay có nên biểu dương nàng một cách thích đáng không? Nói thật thì thức ăn hôm nay rất ngon, tràn ngập mùi hương sen nhẹ nhàng.
Hắn nhấc ly trà hớp một ngụm, cân nhắc từ ngữ thích hợp, vừa biểu đạt được ý tán dương, lại không khiến nàng kiêu ngạo đắc ý. Lúc này Mộ Dung Tuyết đang một tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt to ươn ướt nói: “Thức ăn hôm nay sử dụng toàn nguyên liệu dưới nước, củ sen, bánh chẻo củ năng, canh sen, hoa sen chiên, còn có cá hấp nữa, bởi vậy bữa cơm này đặt tên Ngư thủy chi hoan[2] là thích hợp nhất.”
[1. Vui vầy cá nước, ý chỉ chuyện chăn gối.]
Gia Luật Ngạn phụt một tiếng phun hết nước trà trong miệng ra.
Mộ Dung Tuyết vội ôm lấy hắn, vỗ vỗ vai hắn, “Phu quân, chàng không sao chứ?”
Mặt hắn đỏ ửng một mảng, một hồi sau mới ngước lên nhìn nàng. Thật sự phải trắng trợn đến vậy sao?
Dùng cơm xong, Đinh Hương, Bội Lan thu dọn chén đĩa trên bàn, Mộ Dung Tuyết cũng đứng dậy, “Phu quân bận rộn cả buổi rồi, mau nghỉ ngơi một lúc đi.” Nói xong liền định cùng hai người rời đi.
Gia Luật Ngạn kéo nàng lại, “Nàng làm gì vậy?”
“Thiếp về Mai quán.”
Gia Luật Ngạn không vui nói: “Chẳng phải nói rồi sao, giường đóng xong rồi hẵng đi, thời gian này cứ ở đây.”
Mộ Dung Tuyết chỉ đành “Dạ” một tiếng, tuy trong lòng khó chịu, nhưng Gia Luật Ngạn đã nói hai lần rồi, nàng cũng không dám cứng rắn cự tuyệt, sợ lại chọc giận hắn, lòng liền nghĩ, chiều nay lại đi giục Lưu sư phụ đóng giường cho nhanh.
Ra khỏi sảnh chính, ánh nắng trong sân đang rực rỡ chói chang, hoa dưới hiên uể oải hé nở. Mộ Dung Tuyết lao lực cả buổi sáng, lúc về lại phí tâm tư nấu một bàn thức ăn, thật sự rất mệt mỏi, trở về phòng ngủ, nàng cảm thấy mí mắt không tách ra nổi nữa, nhưng Gia Luật Ngạn lại không có thói quen ngủ sau bữa cơm, ăn xong liền đến thư phòng.
Chờ một lát, hắn cảm thấy lúc này nàng sẽ mang trà đến cho mình, nhưng chờ hồi lâu cũng không có động tĩnh. Thư phòng lặng ngắt như tờ thật vô vị, hắn đặt công văn trong tay xuống đi vào phòng ngủ.
Không ngờ nàng đã ngủ rồi!
Nhìn dáng vẻ đang ngủ kiều diễm đáng yêu của nàng, hắn bỗng nảy sinh cảm giác bị lạnh nhạt bỏ rơi, vậy là hắn tức tối nhào lên người nàng, bóp mấy cái trên ngực nàng.
Mộ Dung Tuyết bị hắn đánh thức, đầu tiên cảm thấy có một bàn tay đang đặt trên ngực mình, còn sau lưng có một vật cứng cứng, hắn đang không hề khách sáo lột y phục nàng ra.
Nàng hiểu được ý đồ của hắn, xấu hổ kéo váy lại: “Phu quân, đừng mà, đang là ban ngày đó.”
“Chẳng phải nàng muốn vui vầy cá nước sao?” Hắn cắn vào tai nàng một cái, tay vẫn không ngừng.
“Thiếp không có.” Nàng thật oan chết đi được, vừa xấu hổ vừa tức giận đẩy hắn ra, nhưng lại không phải là đối thủ của hắn.
Hắn hậm hực nói: “Rõ ràng là muốn mà còn không thừa nhận, đây là cái gì?” Tay hắn thò xuống dưới người nàng, tìm được chứng cứ.
Nàng xấu hổ nghẹn lời, hết đường chối cãi. Bị hắn sờ cả buổi mà không có phản ứng mới lạ đó.
“Cho nàng biết thế nào là vui vầy cá nước.” Hắn hừ một tiếng, vươn mình xông vào. Sau một hồi giày vò mạnh mẽ, nàng mơ màng thiếp đi, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng. Đình viện yên lặng như tờ, Gia Luật Ngạn đã rời đi. Nàng hít thật sâu hơi thở trên gối hắn, hồi tưởng lại cuộc hoan ái ban chiều, mặt âu lo đỏ bừng.
Nàng thật sự không hiểu tại sao hắn lại thích ức hiếp nàng, giày vò nàng như vậy, khiến nàng hận không thể kêu lên thật to, nhưng giọng nàng vẫn chưa khỏi, thanh âm rất khó nghe, bởi vậy nên liều mạng nhẫn nhịn, nhưng nàng càng cắn môi không chịu lên tiếng, hắn càng đổi đủ cách giày vò, hận không thể bẻ xương nàng nuốt vào bụng.
So với mây mưa đảo điên, thật ra nàng thích được hắn ôm ấp vuốt ve hơn, nhưng phương diện này hắn rất keo kiệt, rất ít khi nàng được nhìn thấy hắn bên cạnh khi tỉnh lại, nàng vẫn luôn một mình đối diện với chăn gối trống không, nhờ vào việc hít hơi thở hắn còn vương lại để làm ấm cho mình.
Nàng quyến luyến bò xuống giường, mặc áo ngoài vào, ngồi trước gương chải mái tóc dài như mây. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến giọng Trương Long: “Vương gia.”
Là Gia Luật Ngạn trở về.
Nàng kinh ngạc vui mừng đặt lược xuống, không màng mái tóc chưa búi xong đã nhảy ra khỏi phòng ngủ, đây là lần đầu tiên nàng ở Ẩn Đào các đón hắn về.
Nhưng khi bay đến trước mặt Gia Luật Ngạn như một con chim nhỏ, nàng kinh ngạc phát hiện rằng, mặt Gia Luật Ngạn lạnh cứng như sắp kết thành băng rơi xuống đất.
“Phu quân làm sao vậy?” Nàng ân cần nhìn hắn, lòng nghĩ, lẽ nào trên triều hắn đã gặp chuyện gì phiền lòng?
“Hôm nay nàng đưa Thẩm U Tâm đi gặp Tạ Trực à?”
Mộ Dung Tuyết giật mình, vội nói: “Lúc đi dâng hương tình cờ gặp.”
“Tình cờ?” Hắn nghiêm giọng nói: “Gan nàng thật không nhỏ, lúc nào rồi mà còn dám gạt ta.”
Nàng lo lắng nhìn hắn: “Phu quân bớt giận.”
“Trong mắt nàng còn có phu quân này sao?” Đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt, khí lạnh trong mắt còn lạnh hơn gió ngày cửu hàn.
Nàng rụt rè nói: “Thiếp chỉ muốn giúp cô ấy…”
Gia Luật Ngạn nghiêm giọng ngắt lời nàng, “Ngoài thêm loạn, gây thị phi, nàng có thể giúp muội ấy được gì?” Nói xong, hắn tức giận bừng bừng phẩy áo bỏ đi.
Trong mắt hắn, nàng chính là một kẻ ngốc nghếch, chỉ biết thêm loạn và gây thị phi sao? Nàng cảm thấy tim bỗng đau nhói, rồi có hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra.
Nàng ngây ngốc một hө, dùng mu bàn tay chùi nước mắt, chầm chậm bước ra khỏi Ẩn Đào các, đi về phía Mai quán.
Đoạn đường từ Ẩn Đào các đến phía sau hoa viên rồi đến Kính hồ, nàng bước đi rất uể oải, chỉ muốn về đến Mai quán nghỉ ngơi.
Nhưng đứng bên Kính hồ, nghĩ đến việc Mai quán không có giường, một nỗi bi thương hoang liêu dâng trào trong lòng. Ở Ẩn Đào các chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng dường như dài tựa nửa đời, nàng cảm thấy hình như trong thoáng chốc mình đã già đi mấy tuổi, hoàn toàn mất hết dũng khí và tự tin hôm bán giường.
Nàng lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, rốt cuộc còn có bao nhiêu tự tin để bị hủy hoại nữa.
Ám Hương, Sơ Ảnh thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng đều giật mình, nhưng nhận thức được gì đó nên không hỏi, chỉ dâng trà nóng, lấy nước cho nàng tắm.
Nàng nhận tách trà nóng, siết chặt trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Sơ Ảnh, ngươi đi hỏi xem giường của ta đóng xong chưa?”
Hai lần nàng về Mai quán câu đầu tiên đều hỏi chuyện này.
Đinh Hương nghe mà sắp rơi nước mắt.
Ám Hương cũng cảm thấy kinh ngạc, lúc đầu nàng bán giường, các nha hoàn Mai quán đều đoán được dụng ý của nàng, ngoài bội phục quả quyết đạp nồi dìm thuyền của nàng, còn thầm chúc cho nàng có thể mã đáo thành công.
Đích thực nàng cũng đã thành công, nhưng chuyển biến của sự tình khiến người ta không thể hiểu được.
Tại sao nàng vào ở Ẩn Đào các rồi mà vẫn hai lần về Mai quán, lại còn giục đóng giường, bộ dạng như không muốn quay lại nữa?
Còn đêm nay, Gia Luật Ngạn có như tối qua, đích thân đến Mai quán ôm nàng về Ẩn Đào các không?
Gia Luật Ngạn ngượng ngùng quay người bước vào thư phòng.
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, Mộ Dung Tuyết có hơi thất vọng, nhưng trở về Mai quán vẫn tràn đầy tình yêu, nghiêm túc chuẩn bị cho hắn một bữa ăn cực kỳ phong phú, sau đó tỉ mỉ bỏ vào hộp, cho Đinh Hương, Bội Lan đưa đến Ẩn Đào các.
Đinh Hương mở hộp thức ăn, đập vào mắt Gia Luật Ngạn là mấy món ăn sực nức mùi thơm, màu sắc rực rỡ, tạo hình đẹp mắt, vừa nhìn đã biết là phong cách nấu ăn chỉ thuộc về nàng, ngay cả dĩa đựng thức ăn cũng vô cùng chú trọng, mỗi món ăn phối với một chiếc dĩa khác nhau.
Tuy ngoài miệng hắn không khen nàng, nhưng trong lòng lại vô cùng tán thưởng phẩm vị của nàng, đặc biệt là trong việc phối màu, có thể coi là suy nghĩ độc đáo. Mỗi lần nhìn thấy món ăn của nàng hắn đều có cảm giác kinh ngạc, giống như thấy một bức tranh rực rỡ sắc màu, cho dù là ngự thiện trong cung cũng chưa chắc làm được tinh xảo thú vị như nàng.
Đinh Hương, Bội Lan dè dặt bày thức ăn ra, đang định lui xuống thì Gia Luật Ngạn hỏi: “Phu nhân đâu?”
“Dạ Phu nhân đang tắm.”
Gia Luật Ngạn có chút thất vọng và bất mãn, vốn đã quen ăn cơm một mình, nhưng từ khi nàng gả vào phủ, sau khi cùng hắn ăn mấy bữa cơm tối, hắn phát hiện ăn cơm cũng trở thành một chuyện khá thú vị. Vì mỗi món ăn nàng đều đặt tên, ví dụ như Nhất quyển tương tư, Nhân sinh tứ hỉ, Hòa hòa mỹ mỹ… Những cái tên kỳ quái đó tuy rất buồn cười, nhưng cũng rất sát thực, hơn nữa quan trọng nhất là mỗi một món ăn đều chứa đầy tâm ý của nàng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng nàng đang trao trọn trái tim nàng cho hắn. Tuy ngoài mặt hắn vờ như không thấy, nhưng thật ra trong lòng rất hưởng thụ sự ái mộ này.
Hắn nhấc đũa lên, khựng lại rồi đặt xuống, nói với Bội Lan: “Gọi Phu nhân đến đây.”
Bội Lan mừng rỡ đáp một tiếng, ra khỏi Ẩn Đào các liền cười hi hi nói: “Cô xem, Vương gia gọi tiểu thư chúng ta đến cùng ăn cơm đó, xem ra một khắc cũng không thể rời tiểu thư được.”
“Tôi thấy là muốn tiểu thư qua bày thức ăn hầu hạ thì có.” Đinh Hương lạnh lùng hứ một tiếng, tóm lại, đối với vị cô gia này, lòng nàng ta không làm sao thiện đãi nổi, cho dù hắn ưa nhìn, lại là một Vương gia, nhưng trong lòng nàng ta, ưa nhìn đâu ăn thay cơm được, quan tâm chu đáo mới là một phu quân tốt, trong lòng nàng ta Gia Luật Ngạn hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn.
Mộ Dung Tuyết lúc này đang ngâm mình trong bồn nước, tuy nàng thích nấu nướng nhưng cũng rất ưa sạch sẽ, không thích trên người mình có mùi dầu mỡ, mỗi lần nấu ăn xong luôn thích thay y phục. Hôm nay ở trong chùa vốn đã hoảng hốt kinh sợ, trở về Mai quán lại vội vã nấu ăn, bận rộn đến mức cả người đầy mồ hôi, bởi vậy sau khi nấu ăn xong này liền nằm trong bồn tắm rửa để thư giãn thần kinh đang căng thẳng.
Lúc Đinh Hương vào cho nàng biết Gia Luật Ngạn muốn nàng đến Ẩn Đào các cùng dùng cơm, nàng vội vã bò ra khỏi bồn nước, mừng rỡ thay một bộ y phục mới đã được xông hương.
Hắn không chỉ thích thức ăn nàng nấu mà còn muốn nàng cùng dùng cơm nữa, điều này có phải cho thấy trong lòng hắn nàng ngày càng quan trọng rồi không? Nàng cười suốt dọc đường, bước nhanh như một cơn gió đến Ẩn Đào các.
Gia Luật Ngạn ngồi trước bàn, điều khiến nàng kinh ngạc vui mừng hơn là không ngờ hắn vẫn chưa động đũa, còn đang chờ nàng. Nàng thụ sủng nhược kinh đi đến trước mặt hắn, không nén nổi hân hoan trong lòng, nụ cười rực rỡ hơn áng mây đẹp nhất.
Gia Luật Ngạn nhìn nàng, chỉ một món ăn hỏi: “Đây là gì?”
“Món này tên là Ái luyến.”
Hắn lộ ra một tia bối rối, đặt tên kín đáo một chút có được không? Vốn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng cái tên này đã khiến hắn ngại không hỏi nữa.
Mộ Dung Tuyết xấu hổ cười cười, giải thích cho hắn: “Vì làm từ hoa sen nên lấy đồng âm là Ái luyến[1].”
[1. Sen và luyến đồng âm.]
Hắn kinh ngạc hỏi: “Hoa sen?”
“Dạ, cánh sen trắng cuốn nhân đậu đỏ, rồi dùng bột mì trứng gà chiên lên. Chàng nếm thử đi, còn có mùi thơm của hoa sen nữa đó.”
Hắn càng kinh ngạc hơn, trong lúc hiếu kỳ liền lấy đũa gắp lên nếm thử, quả nhiên mùi vị thanh mát, hương thơm lan khắp miệng.
“Cơm cũng dùng lá sen bọc lại để hấp, có phải hương thơm mát lòng không?” Nàng cười như gió xuân, đôi mắt sáng rực lóe lên tia khát vọng chờ được biểu dương. Biểu hiện tràn đầy tự tin này cứ luôn khơi dậy ham muốn đả kích nàng của hắn, vì bộ dạng thất vọng mím cái miệng nhỏ, vô cùng không phục của nàng thật sự rất đáng yêu.
Nhưng đả kích nhiều phải chăng sẽ ảnh hưởng đến nhiệt tình nấu ăn của nàng? Hắn đang nghĩ hôm nay có nên biểu dương nàng một cách thích đáng không? Nói thật thì thức ăn hôm nay rất ngon, tràn ngập mùi hương sen nhẹ nhàng.
Hắn nhấc ly trà hớp một ngụm, cân nhắc từ ngữ thích hợp, vừa biểu đạt được ý tán dương, lại không khiến nàng kiêu ngạo đắc ý. Lúc này Mộ Dung Tuyết đang một tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt to ươn ướt nói: “Thức ăn hôm nay sử dụng toàn nguyên liệu dưới nước, củ sen, bánh chẻo củ năng, canh sen, hoa sen chiên, còn có cá hấp nữa, bởi vậy bữa cơm này đặt tên Ngư thủy chi hoan[2] là thích hợp nhất.”
[1. Vui vầy cá nước, ý chỉ chuyện chăn gối.]
Gia Luật Ngạn phụt một tiếng phun hết nước trà trong miệng ra.
Mộ Dung Tuyết vội ôm lấy hắn, vỗ vỗ vai hắn, “Phu quân, chàng không sao chứ?”
Mặt hắn đỏ ửng một mảng, một hồi sau mới ngước lên nhìn nàng. Thật sự phải trắng trợn đến vậy sao?
Dùng cơm xong, Đinh Hương, Bội Lan thu dọn chén đĩa trên bàn, Mộ Dung Tuyết cũng đứng dậy, “Phu quân bận rộn cả buổi rồi, mau nghỉ ngơi một lúc đi.” Nói xong liền định cùng hai người rời đi.
Gia Luật Ngạn kéo nàng lại, “Nàng làm gì vậy?”
“Thiếp về Mai quán.”
Gia Luật Ngạn không vui nói: “Chẳng phải nói rồi sao, giường đóng xong rồi hẵng đi, thời gian này cứ ở đây.”
Mộ Dung Tuyết chỉ đành “Dạ” một tiếng, tuy trong lòng khó chịu, nhưng Gia Luật Ngạn đã nói hai lần rồi, nàng cũng không dám cứng rắn cự tuyệt, sợ lại chọc giận hắn, lòng liền nghĩ, chiều nay lại đi giục Lưu sư phụ đóng giường cho nhanh.
Ra khỏi sảnh chính, ánh nắng trong sân đang rực rỡ chói chang, hoa dưới hiên uể oải hé nở. Mộ Dung Tuyết lao lực cả buổi sáng, lúc về lại phí tâm tư nấu một bàn thức ăn, thật sự rất mệt mỏi, trở về phòng ngủ, nàng cảm thấy mí mắt không tách ra nổi nữa, nhưng Gia Luật Ngạn lại không có thói quen ngủ sau bữa cơm, ăn xong liền đến thư phòng.
Chờ một lát, hắn cảm thấy lúc này nàng sẽ mang trà đến cho mình, nhưng chờ hồi lâu cũng không có động tĩnh. Thư phòng lặng ngắt như tờ thật vô vị, hắn đặt công văn trong tay xuống đi vào phòng ngủ.
Không ngờ nàng đã ngủ rồi!
Nhìn dáng vẻ đang ngủ kiều diễm đáng yêu của nàng, hắn bỗng nảy sinh cảm giác bị lạnh nhạt bỏ rơi, vậy là hắn tức tối nhào lên người nàng, bóp mấy cái trên ngực nàng.
Mộ Dung Tuyết bị hắn đánh thức, đầu tiên cảm thấy có một bàn tay đang đặt trên ngực mình, còn sau lưng có một vật cứng cứng, hắn đang không hề khách sáo lột y phục nàng ra.
Nàng hiểu được ý đồ của hắn, xấu hổ kéo váy lại: “Phu quân, đừng mà, đang là ban ngày đó.”
“Chẳng phải nàng muốn vui vầy cá nước sao?” Hắn cắn vào tai nàng một cái, tay vẫn không ngừng.
“Thiếp không có.” Nàng thật oan chết đi được, vừa xấu hổ vừa tức giận đẩy hắn ra, nhưng lại không phải là đối thủ của hắn.
Hắn hậm hực nói: “Rõ ràng là muốn mà còn không thừa nhận, đây là cái gì?” Tay hắn thò xuống dưới người nàng, tìm được chứng cứ.
Nàng xấu hổ nghẹn lời, hết đường chối cãi. Bị hắn sờ cả buổi mà không có phản ứng mới lạ đó.
“Cho nàng biết thế nào là vui vầy cá nước.” Hắn hừ một tiếng, vươn mình xông vào. Sau một hồi giày vò mạnh mẽ, nàng mơ màng thiếp đi, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng. Đình viện yên lặng như tờ, Gia Luật Ngạn đã rời đi. Nàng hít thật sâu hơi thở trên gối hắn, hồi tưởng lại cuộc hoan ái ban chiều, mặt âu lo đỏ bừng.
Nàng thật sự không hiểu tại sao hắn lại thích ức hiếp nàng, giày vò nàng như vậy, khiến nàng hận không thể kêu lên thật to, nhưng giọng nàng vẫn chưa khỏi, thanh âm rất khó nghe, bởi vậy nên liều mạng nhẫn nhịn, nhưng nàng càng cắn môi không chịu lên tiếng, hắn càng đổi đủ cách giày vò, hận không thể bẻ xương nàng nuốt vào bụng.
So với mây mưa đảo điên, thật ra nàng thích được hắn ôm ấp vuốt ve hơn, nhưng phương diện này hắn rất keo kiệt, rất ít khi nàng được nhìn thấy hắn bên cạnh khi tỉnh lại, nàng vẫn luôn một mình đối diện với chăn gối trống không, nhờ vào việc hít hơi thở hắn còn vương lại để làm ấm cho mình.
Nàng quyến luyến bò xuống giường, mặc áo ngoài vào, ngồi trước gương chải mái tóc dài như mây. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến giọng Trương Long: “Vương gia.”
Là Gia Luật Ngạn trở về.
Nàng kinh ngạc vui mừng đặt lược xuống, không màng mái tóc chưa búi xong đã nhảy ra khỏi phòng ngủ, đây là lần đầu tiên nàng ở Ẩn Đào các đón hắn về.
Nhưng khi bay đến trước mặt Gia Luật Ngạn như một con chim nhỏ, nàng kinh ngạc phát hiện rằng, mặt Gia Luật Ngạn lạnh cứng như sắp kết thành băng rơi xuống đất.
“Phu quân làm sao vậy?” Nàng ân cần nhìn hắn, lòng nghĩ, lẽ nào trên triều hắn đã gặp chuyện gì phiền lòng?
“Hôm nay nàng đưa Thẩm U Tâm đi gặp Tạ Trực à?”
Mộ Dung Tuyết giật mình, vội nói: “Lúc đi dâng hương tình cờ gặp.”
“Tình cờ?” Hắn nghiêm giọng nói: “Gan nàng thật không nhỏ, lúc nào rồi mà còn dám gạt ta.”
Nàng lo lắng nhìn hắn: “Phu quân bớt giận.”
“Trong mắt nàng còn có phu quân này sao?” Đôi mày kiếm của hắn nhíu chặt, khí lạnh trong mắt còn lạnh hơn gió ngày cửu hàn.
Nàng rụt rè nói: “Thiếp chỉ muốn giúp cô ấy…”
Gia Luật Ngạn nghiêm giọng ngắt lời nàng, “Ngoài thêm loạn, gây thị phi, nàng có thể giúp muội ấy được gì?” Nói xong, hắn tức giận bừng bừng phẩy áo bỏ đi.
Trong mắt hắn, nàng chính là một kẻ ngốc nghếch, chỉ biết thêm loạn và gây thị phi sao? Nàng cảm thấy tim bỗng đau nhói, rồi có hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra.
Nàng ngây ngốc một hө, dùng mu bàn tay chùi nước mắt, chầm chậm bước ra khỏi Ẩn Đào các, đi về phía Mai quán.
Đoạn đường từ Ẩn Đào các đến phía sau hoa viên rồi đến Kính hồ, nàng bước đi rất uể oải, chỉ muốn về đến Mai quán nghỉ ngơi.
Nhưng đứng bên Kính hồ, nghĩ đến việc Mai quán không có giường, một nỗi bi thương hoang liêu dâng trào trong lòng. Ở Ẩn Đào các chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng dường như dài tựa nửa đời, nàng cảm thấy hình như trong thoáng chốc mình đã già đi mấy tuổi, hoàn toàn mất hết dũng khí và tự tin hôm bán giường.
Nàng lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, rốt cuộc còn có bao nhiêu tự tin để bị hủy hoại nữa.
Ám Hương, Sơ Ảnh thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng đều giật mình, nhưng nhận thức được gì đó nên không hỏi, chỉ dâng trà nóng, lấy nước cho nàng tắm.
Nàng nhận tách trà nóng, siết chặt trong lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Sơ Ảnh, ngươi đi hỏi xem giường của ta đóng xong chưa?”
Hai lần nàng về Mai quán câu đầu tiên đều hỏi chuyện này.
Đinh Hương nghe mà sắp rơi nước mắt.
Ám Hương cũng cảm thấy kinh ngạc, lúc đầu nàng bán giường, các nha hoàn Mai quán đều đoán được dụng ý của nàng, ngoài bội phục quả quyết đạp nồi dìm thuyền của nàng, còn thầm chúc cho nàng có thể mã đáo thành công.
Đích thực nàng cũng đã thành công, nhưng chuyển biến của sự tình khiến người ta không thể hiểu được.
Tại sao nàng vào ở Ẩn Đào các rồi mà vẫn hai lần về Mai quán, lại còn giục đóng giường, bộ dạng như không muốn quay lại nữa?
Còn đêm nay, Gia Luật Ngạn có như tối qua, đích thân đến Mai quán ôm nàng về Ẩn Đào các không?
/91
|