Sắc mặt hai vợ chồng Yến gia lập tức trở nên trắng bệch không khác gì chiếc khăn trải bàn lỗ chỗ mảnh dài.
“Không, đó chỉ là hiểu lầm. Di Quang, chúng ta có đi tìm con, chúng ta thật sự đã đi tìm con.” Phùng Thanh Bình cố gắng vãn hồi.
“Có tìm tôi hay không với tôi mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi.” Ngũ Mị ngửa mặt lên, ánh mắt nguội lạnh giống như mái nhà dưới băng tuyết: “Chuyện tôi không hối hận nhất chính là năm đó lựa chọn rời nhà bỏ đi.”
“Yến Di Quang!” Gân xanh trên thái dương Yến Kinh Vĩ gần như muốn bật ra ngoài: “Loại lời nói súc sinh này làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng được?”
“Lời nói súc sinh?” Ngũ Mị giống như nghiền ngẫm lặp lại từ này một lần: “Tôi còn muốn nói nhiều lời súc sinh hơn nữa đó. Mấy người có nghe hay không?” Không đợi câu trả lời, Ngũ Mị đã bình tĩnh nói: “Lúc tôi mười tuổi, hai người dẫn tôi và Yến Tu Minh đi xem vở kịch <>, khi đó tôi cảm thấy gia đình chúng ta hoàn toàn xứng đáng là ngôi nhà búp bê. Mà hai người các người không khác gì Tovar Helma, chưa từng chân chính chăm sóc tôi và Yến Tu Minh. Đối với các người mà nói, chúng tôi khi thì là đạo cụ dùng để sắm vai gia đình mẫu mực, khi thì là để biểu lộ ra phẩm chất giáo dục có phương pháp, còn đối với bà mà nói - -” Ngũ Mị nhìn Phùng Thanh Bình: “Chúng tôi cũng chỉ để kéo dài giấc mộng ba-lê của bà, tôi còn nhớ rõ ban đầu lúc bà muốn chúng tôi học khiêu vũ có nói một câu một mũi tên trúng ba con chim, bà nói khiêu vũ có thể biểu diễn ở trường, ra ngoài làm khách rất có thể diện, còn có thể được trường học cho thêm điểm. Đúng vậy, bà vì muốn chúng tôi múa ba-lê thật giỏi, đã trả giá rất nhiều, dẫn theo chúng tôi bái danh sư ở trong vòng luẩn quẩn ba-lê cổ điển, bỏ tiền nộp học phí khổng lồ, tham gia thi đấu khắp nơi, hai người chúng tôi đã cực kỳ cố gắng, nhưng mà tôi nghĩ sợ rằng bà cũng không biết nguyên nhân chỉ bởi vì một câu 'Nhảy cho giỏi, người nào nhảy tốt hơn thì mẹ sẽ thích người đó hơn' thường xuyên treo trên bờ môi mà thôi.”
“Bởi vì tính tình tôi yên tĩnh, từ nhỏ đã không được các người chú ý đến, lúc vừa mới khiêu vũ chính bởi vì tôi tiến bộ nhanh, bà động một tí lại khen ngợi tôi, bà không biết rằng vào lúc đó tôi có bao nhiêu vui vẻ đâu, vì vậy mới liều mạng khiêu vũ, chỉ để lấy lòng bà. Về phần Yến Tu Minh, xưa nay cô ta luôn được yêu thương, tất nhiên vô cùng để ý chuyện bị tôi lấy đi sự yêu thương vốn thuộc về cô ta. Hiềm khích giữa hai chúng tôi đã bắt đầu nảy sinh như thế. Vào lúc mười sáu tuổi sau khi xương mắt cá của tôi bị gãy, bởi vì xương bị thương tổn, trận đấu năm ấy chỉ giành được giải nhì, bà cảm thấy tôi đã không thể nào bồi dưỡng thêm được nữa, lập tức liều mạng cất nhắc Yến Tu Minh. Vào thời điểm đó rốt cuộc tôi cũng đã hiểu rõ, đối với bà mà nói, có thể giành được vinh quang cho bà mới là con gái của bà. Buồn cười chính là mãi cho đến tận bây giờ, chỉ sợ rằng các người cũng không biết quan hệ giữa tôi và Yến Tu Minh đã sớm như nước với lửa, lại vẫn còn cảm thấy thật ra thì hai chị em chúng tôi chỉ vì Hạ Thương Chu mà nảy sinh một ít hiểu lầm đi.”
“Đêm mà tôi đính hôn với Hạ Thương Chu đó, sau khi gặp chuyện không may, bà có nói nửa câu an ủi tôi không? Bà chỉ cảm thấy mất mặt bảo tôi hoặc là mở một con mắt nhắm một con mắt, hoặc là nhường Hạ Thương Chu cho Yến Tu Minh. Đó là người con trai mà tôi dụng tâm yêu bốn năm, bà lại muốn tôi xem như một món đồ mà nhường lại? Về sau Hạ Thương Chu thỏa hiệp, chẳng lẽ không phải kết quả do bà ngày ngày ghé vào lỗ tai anh ta nhắc đi nhắc lại? Đối với hai người thì chỉ cần con rể tốt này vẫn còn ở Yến gia chúng ta, cưới ai trong hai chị em mà chẳng được?” Sắc mặt Ngũ Mị hờ hững, giọng nói bình tĩnh, giống như là đang nói chuyện của người khác không liên quan gì đến mình.
Vẻ mặt Phùng Thanh Bình có chút phức tạp, kinh ngạc, khiếp sợ, không dám tin, hối hận, oan ức pha trộn cùng một chỗ, trở thành một vẻ mặt mơ hồ.
Ngũ Mị lại cầm lên ly rượu lần nữa, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Cô đúng là không biết tốt xấu! Thanh Bình, bà cũng đừng khóc, đứa con ngỗ nghịch như vậy, không đáng giá! Người xưa có nói 'Dạy bảo có phương pháp, không chừng ngày sau sẽ ngang ngược!' thật sự là một chút cũng không sai!” Chưa bao giờ Yến Kinh Vĩ cảm thấy bị xúc phạm như vậy, bởi vậy nên giọng điệu cực kỳ hung hăng.
Ngũ Mị khinh thường ‘xuy’ một tiếng: “Còn cả ông nữa, Yến Kinh Vĩ. Cha mẹ cảm thấy đứa con còn nhỏ tuổi dễ lừa gạt, lại không hiểu rằng con cái đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cha mẹ. Tuy ông đọc sách thánh hiền, tự xưng là người cao nhã (thanh cao + tao nhã) làm công tác văn hóa, nhưng trong đầu ông thì có được bao nhiêu Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín? Mở miệng là chủ nghĩa Mác, trong bụng lại như bọn trộm cắp kỹ nữ. Một kẻ giả nhân giả nghĩa là người tốt nhưng rõ ràng còn hiểm ác đê tiện hơn một người xấu. Vì tác dụng của việc di dời tình cảm lúc trẻ tuổi, cộng thêm thèm muốn sắc đẹp, lại có lẽ là nghĩ không lấy được người yêu nhất, vậy thì cưới ai cũng giống nhau, chờ đến lúc hơi già rồi, lại bắt đầu không cam lòng, rục rịch ngóc đầu, ăn mặc cho mình thành người đàn ông trung niên mặc áo sơ-mi hàng hiệu, đeo một chiếc nhẫn trắng tinh nho nhã, giữa lông mày vĩnh viễn là u buồn nhàn nhạt, làm cho người ngoài suy đoán có phải trong nhà có bà vợ hung dữ cậy mạnh con buôn hay không, sau đó chờ những người phụ nữ trẻ tuổi giống như bạch liên hoa nhào lên như tre già măng mọc. Nói chuyện về Hegel tâm sự về J.S.Bach (*), uống cà phê ngâm trà, trêu chọc cho nhóm người bạch liên hoa đó xuân tâm nhộn nhạo, thì ông lại bày ra vẻ mặt tiếc nuối tỏ vẻ hận không gặp được khi chưa lập gia đình, lại tuyên bố mình không thể phá hủy các cô, những cô gái ngu xuẩn này tự nhiên càng một lòng khăng khăng yêu ông. Kỳ thật cuối cùng còn không phải để cởi quần làm chuyện đó.”
(*) Georg Wilhelm Friedrich
“Không, đó chỉ là hiểu lầm. Di Quang, chúng ta có đi tìm con, chúng ta thật sự đã đi tìm con.” Phùng Thanh Bình cố gắng vãn hồi.
“Có tìm tôi hay không với tôi mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi.” Ngũ Mị ngửa mặt lên, ánh mắt nguội lạnh giống như mái nhà dưới băng tuyết: “Chuyện tôi không hối hận nhất chính là năm đó lựa chọn rời nhà bỏ đi.”
“Yến Di Quang!” Gân xanh trên thái dương Yến Kinh Vĩ gần như muốn bật ra ngoài: “Loại lời nói súc sinh này làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng được?”
“Lời nói súc sinh?” Ngũ Mị giống như nghiền ngẫm lặp lại từ này một lần: “Tôi còn muốn nói nhiều lời súc sinh hơn nữa đó. Mấy người có nghe hay không?” Không đợi câu trả lời, Ngũ Mị đã bình tĩnh nói: “Lúc tôi mười tuổi, hai người dẫn tôi và Yến Tu Minh đi xem vở kịch <
“Bởi vì tính tình tôi yên tĩnh, từ nhỏ đã không được các người chú ý đến, lúc vừa mới khiêu vũ chính bởi vì tôi tiến bộ nhanh, bà động một tí lại khen ngợi tôi, bà không biết rằng vào lúc đó tôi có bao nhiêu vui vẻ đâu, vì vậy mới liều mạng khiêu vũ, chỉ để lấy lòng bà. Về phần Yến Tu Minh, xưa nay cô ta luôn được yêu thương, tất nhiên vô cùng để ý chuyện bị tôi lấy đi sự yêu thương vốn thuộc về cô ta. Hiềm khích giữa hai chúng tôi đã bắt đầu nảy sinh như thế. Vào lúc mười sáu tuổi sau khi xương mắt cá của tôi bị gãy, bởi vì xương bị thương tổn, trận đấu năm ấy chỉ giành được giải nhì, bà cảm thấy tôi đã không thể nào bồi dưỡng thêm được nữa, lập tức liều mạng cất nhắc Yến Tu Minh. Vào thời điểm đó rốt cuộc tôi cũng đã hiểu rõ, đối với bà mà nói, có thể giành được vinh quang cho bà mới là con gái của bà. Buồn cười chính là mãi cho đến tận bây giờ, chỉ sợ rằng các người cũng không biết quan hệ giữa tôi và Yến Tu Minh đã sớm như nước với lửa, lại vẫn còn cảm thấy thật ra thì hai chị em chúng tôi chỉ vì Hạ Thương Chu mà nảy sinh một ít hiểu lầm đi.”
“Đêm mà tôi đính hôn với Hạ Thương Chu đó, sau khi gặp chuyện không may, bà có nói nửa câu an ủi tôi không? Bà chỉ cảm thấy mất mặt bảo tôi hoặc là mở một con mắt nhắm một con mắt, hoặc là nhường Hạ Thương Chu cho Yến Tu Minh. Đó là người con trai mà tôi dụng tâm yêu bốn năm, bà lại muốn tôi xem như một món đồ mà nhường lại? Về sau Hạ Thương Chu thỏa hiệp, chẳng lẽ không phải kết quả do bà ngày ngày ghé vào lỗ tai anh ta nhắc đi nhắc lại? Đối với hai người thì chỉ cần con rể tốt này vẫn còn ở Yến gia chúng ta, cưới ai trong hai chị em mà chẳng được?” Sắc mặt Ngũ Mị hờ hững, giọng nói bình tĩnh, giống như là đang nói chuyện của người khác không liên quan gì đến mình.
Vẻ mặt Phùng Thanh Bình có chút phức tạp, kinh ngạc, khiếp sợ, không dám tin, hối hận, oan ức pha trộn cùng một chỗ, trở thành một vẻ mặt mơ hồ.
Ngũ Mị lại cầm lên ly rượu lần nữa, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Cô đúng là không biết tốt xấu! Thanh Bình, bà cũng đừng khóc, đứa con ngỗ nghịch như vậy, không đáng giá! Người xưa có nói 'Dạy bảo có phương pháp, không chừng ngày sau sẽ ngang ngược!' thật sự là một chút cũng không sai!” Chưa bao giờ Yến Kinh Vĩ cảm thấy bị xúc phạm như vậy, bởi vậy nên giọng điệu cực kỳ hung hăng.
Ngũ Mị khinh thường ‘xuy’ một tiếng: “Còn cả ông nữa, Yến Kinh Vĩ. Cha mẹ cảm thấy đứa con còn nhỏ tuổi dễ lừa gạt, lại không hiểu rằng con cái đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cha mẹ. Tuy ông đọc sách thánh hiền, tự xưng là người cao nhã (thanh cao + tao nhã) làm công tác văn hóa, nhưng trong đầu ông thì có được bao nhiêu Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín? Mở miệng là chủ nghĩa Mác, trong bụng lại như bọn trộm cắp kỹ nữ. Một kẻ giả nhân giả nghĩa là người tốt nhưng rõ ràng còn hiểm ác đê tiện hơn một người xấu. Vì tác dụng của việc di dời tình cảm lúc trẻ tuổi, cộng thêm thèm muốn sắc đẹp, lại có lẽ là nghĩ không lấy được người yêu nhất, vậy thì cưới ai cũng giống nhau, chờ đến lúc hơi già rồi, lại bắt đầu không cam lòng, rục rịch ngóc đầu, ăn mặc cho mình thành người đàn ông trung niên mặc áo sơ-mi hàng hiệu, đeo một chiếc nhẫn trắng tinh nho nhã, giữa lông mày vĩnh viễn là u buồn nhàn nhạt, làm cho người ngoài suy đoán có phải trong nhà có bà vợ hung dữ cậy mạnh con buôn hay không, sau đó chờ những người phụ nữ trẻ tuổi giống như bạch liên hoa nhào lên như tre già măng mọc. Nói chuyện về Hegel tâm sự về J.S.Bach (*), uống cà phê ngâm trà, trêu chọc cho nhóm người bạch liên hoa đó xuân tâm nhộn nhạo, thì ông lại bày ra vẻ mặt tiếc nuối tỏ vẻ hận không gặp được khi chưa lập gia đình, lại tuyên bố mình không thể phá hủy các cô, những cô gái ngu xuẩn này tự nhiên càng một lòng khăng khăng yêu ông. Kỳ thật cuối cùng còn không phải để cởi quần làm chuyện đó.”
(*) Georg Wilhelm Friedrich
/82
|