Cuối cùng Phùng Thanh Bình vẫn theo Yến Tu Minh đi đến cao ốc Đỉnh Ngôn. Cũng là Tô Chiết đón tiếp họ. Sau khi ký kết hợp đồng chính thức, hai mẹ con được giữ lại trong phòng khách quý chờ đợi tham gia nghi thức mở máy của bộ phim 《 Vũ! Vũ! Vũ! 》 được cử hành trên tầng mười hai của Hoàng Cung Trên Biển vào lúc 10h sáng.
Thợ trang điểm nhanh chóng tới trang điểm cho Yến Tu Minh. Trong gương lớn hình bầu dục, Yến Tu Minh nhìn mặt mày mình dần dần rực rỡ khi chì kẻ mày và phấn đánh bóng mắt bôi lên, thế nhưng sinh ra cảm giác hoảng hốt. Cô ta như nhìn thấy một cô bé tóc đen qua vai, mái dài đến chân mày, mặc đồ màu trắng lộn xộn, cách cửa sổ thủy tinh nhìn quanh vào bên trong, bên trong cũng có một nhóm những cô gái nhỏ tóc đen mái dài mặc đồ màu trắng, đang nhón chân lên từ từ di chuyển. Trên đầu vai bé nhỏ của cô lóe ra những vết lốm đốm. Nhắm hai mắt lại, Yến Tu Minh mạnh mẽ ngăn cản sóng triều nơi đáy lòng, mặc cho thợ trang điểm vẽ mắt cho mình.
Thật ra thì phần diễn của Yến Tu Minh không nhiều, nhưng thân phận đặc biệt, hình tượng cũng trong sạch, vai diễn khách mời của cô ta cũng coi như một trong những điểm quan trọng của bộ phim này.
Bởi vì Đỉnh Ngôn đổi chủ, đạo diễn và diễn viên của《 Vũ! Vũ! Vũ! 》 cũng thay đổi sạch sẽ. Cũng nhờ đổi chủ nên mới thông qua quan hệ của Mạc Phó Tư, mời Thịnh Hoàn Tuyên số một số hai trong nước làm đạo diễn. Những minh tinh lớn nhỏ ban đầu rục rịch ngóc đầu dậy định kết thúc hợp đồng với Đỉnh Ngôn lúc này mới thu ý định lại, an phận hơn không ít.
Yến Tu Minh trang điểm xong lại cảm thấy khó chịu lần nữa. Những thứ không biết luôn dễ khiến người ta cảm thấy kinh khủng. Đối mặt với một vạn kẻ địch ngoài sáng cũng không đáng sợ bằng một đối thủ âm thầm thừa cơ hành động.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa kéo dài, Yến Tu Minh siết chặt góc kịch bản, theo bản năng ngừng hô hấp.
Phùng Thanh Bình mở cửa, người đi vào là Tô Chiết. Anh khẽ vuốt cằm cười nói với hai mẹ con: Chín giờ rưỡi, chúng ta có thể lên rồi.
Bên trong thang máy, Yến Tu Minh giống như lơ đãng hỏi thăm Tô Chiết: Tổng giám Tô, Tổng giám đốc Ngũ có tham dự nghi thức mở máy không?
Đôi mắt đào hoa của Tô Chiết chớp chớp: Còn phải nói sao, dĩ nhiên là phải tham gia rồi.
Hai mẹ con họ Yến ngồi trên chiếc Jaguar(*) của Tô Chiết để đi đến Hoàng Cung Trên Biển. Hôm nay sảnh Mẫu Đơn lớn nhất trên tầng mười hai của Hoàng Cung Trên Biển được Thịnh Thời đặt bao hết, bên trong đông nghẹt ký giả ôm ‘súng dài và súng ngắn’(**), thỉnh thoảng có ánh đèn flash lóe lên.
(*):Jaguar là thương hiệu xe hơi sang trọng của Jaguar Land Rover, một nhà sản xuất ô tô đa quốc gia của Anh có trụ sở tại Whitley, Coventry, Anh và thuộc sở hữu của công ty Ấn Độ Tata Motors từ năm 2008.
(**): Trên các phương tiện truyền thông hiện nay, mọi người thường sử dụng súng dài và súng ngắn để mô tả vũ khí trong tay của các nhiếp ảnh gia đó chính là máy ảnh.
Tô Chiết và Phùng Thanh Bình che chở Yến Tu Minh vào sảnh Hoa Sen tiếp giáp với sảnh Mẫu Đan. Mấy diễn viên chủ chốt và Thịnh Hoàn Tuyên đều ở bên trong, Ngũ Mị cũng ở đây đang trò chuyện rôm rả với Thịnh Hoàn Tuyên. Thịnh Hoàn Tuyên khoảng chừng ba lăm ba sáu tuổi, mặc áo sơ mi màu trắng vải bông, quần màu xanh đen vải thô, giày vải màu đen. Dưới mày rậm là một đôi mắt một mí đuôi mắt khẽ hếch lên, mang kính gọng đen, màu da ngăm đen, không tính là đẹp trai, nhưng phong cách lại khiến người ta không nhịn được liên tưởng tới một trái lê cô đơn lơ lửng rũ xuống khỏi nhánh, dưới vỏ có mùi thơm nhẹ là thịt quả tươi ngon. Ngũ Mị mặc một chiếc váy tơ tằm ngang gối màu đen đơn giản, dưới chân là giày cao gót mảnh ngọc trai và viên đen ghép lại, không chút phấn son, chỗ bắt mắt nhất trên người cô là hai cánh tay trắng noãn mang bao tay lưới màu đen hơi mờ bao bọc trọn vẹn từ khuỷu tay trở xuống. Sau lưng hai người có một bức tranh hoa sen thủy mặc bằng lụa treo trên bức tường, trên đó là tám chữ “Phù Cừ bán phóng, Dạ lai hương triệt được viết bằng thể chữ lệ(*).
(*): loại chữ thông dụng thời Hán.
Đúng là giống y như Hắc Quả Phụ. Tô Chiết ngầm đánh giá trang phục của Ngũ Mị dưới đáy lòng rồi hắng giọng một cái: Ngũ Tổng, cô Tu Minh tới.
Lúc này Ngũ Mị mới đứng lên, Thịnh Hoàn Tuyên cũng đứng lên theo, lúc ngồi không có cảm giác, đứng lên mới phát hiện anh ta cao lớn rắn rỏi như người Phương Bắc. Thấy anh ta đứng lên, mấy diễn viên chính cũng lập tức nghiêm túc đứng dậy. Phải biết hơn phân nữa diễn viên ở trước mặt Thịnh Hoàn Tuyên sẽ tự động trở nên thông minh và hiểu chuyện, bởi vì chỉ cần Thịnh Hoàn Tuyên có một chút đánh giá trái chiều về một diễn viên nào, dù trước đó người kia nổi tiếng thế nào, bảo đảm sẽ chết chìm trong ghẻ lạnh.
Cô Tu Minh, bà Phùng cực khổ rồi. Ngũ Mị cười rất thân thiết, nói xong quay đầu nhìn Thịnh Hoàn Tuyên: Đạo diễn Thịnh, cô Yến Tu Minh đây là công chúa ballet. Bên cạnh là người đại diện của cô ấy, đồng thời cũng là mẹ ruột của cô ấy, bà Phùng Thanh Bình.
Thịnh Hoàn Tuyên vô ý thức nhíu mày một cái, Phùng Thanh Bình, gió thổi bèo trôi, đây không thể xem là một cái tên hay. Nhưng trong trường hợp này anh ta vẫn khách khí trò chuyện.
Liếc nhìn đồng hồ trong góc tường, Ngũ Mị làm tư thế ‘mời’. Đám người nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Ký giả hò hét ầm ĩ trong sảnh Mẫu Đơn nhìn thấy chính chủ đi tới, lập tức yên tĩnh hơn không ít, trong lúc nhất thời chỉ nhìn thấy ánh sáng trắng liên tục nhấp nháy, gần như khiến người ta lóa mắt.
Yến Tu Minh không nghĩ tới cha mình cũng được mấy người khác vây quanh từ từ đi lên sân khấu. Nên biết rằng những chuyện lặt vặt thế này, nếu như không phải phim của chính phủ thì Phó Bộ Trưởng Bộ Thông Tin thu xếp công việc, bớt chút thì giờ tới đã coi như tương đối cho mặt mũi. Dù sao văn hóa tích lũy mấy ngàn năm, dù bên ngoài diễn viên có vinh quang bao nhiêu thì suy cho cùng vẫn là hạng hạ tam lưu, không lên nổi mặt bàn, không tin cứ xem cảnh sau khi các vị quan đùa giỡn một số minh tinh lớn nhỏ, có mấy ai chính đáng hợp tình cưới nữ minh tinh nổi danh về nhà làm bà chủ? Yến Kinh Vĩ làm thường ủy Lận Xuyên, Bộ trưởng Bộ tuyên truyền mà lại sẵn sàng nể mặt, trong lúc nhất thời lại khiến các ký giả điên cuồng chụp ảnh.
Người chủ trì nói mấy câu, rồi vội vàng mời Bộ trưởng Yến nói chuyện. Nội dung nói chuyện đương nhiên không có gì khác ngoài nhãn hiệu văn hóa đặc sắc, tăng cường tinh thần văn minh, xúc tiến văn hóa thị trường phát triển. Khi gần tới kết thúc thì Yến Kinh Vĩ lại đột nhiên cười nói: Thật ra thì hôm nay tôi tới tham gia nghi thức mở máy, vì một nguyên nhân khác. Con gái của tôi, Yến Tu Minh cũng tham gia cuộc hội tụ điện ảnh lần này. Tôi muốn dùng thân phận một người cha đứng ở chỗ này, chúc mừng con bé. Mấy năm nay nhìn con bé cố gắng tiến lên trong giới ballet, cũng lấy được một chút thành tích, tôi cảm thấy kiêu ngạo vì con gái của mình.
Phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Yến Tu Minh cũng thừa lúc này đi tới bên cạnh Yến Kinh Vĩ, hai cha con đơn giản ôm một cái, lập tức lại được chụp không ít ảnh. Khóe mắt Yến Tu Minh một mực lặng lẽ theo dõi Ngũ Mị. Đáng tiếc Ngũ Mị luôn mỉm cười, không nhìn ra một chút khó chịu nào.
Sau khi Yến Kinh Vĩ nói chuyện xong thì đến phiên Ngũ Mị nói chuyện. Cô vốn đứng ở chỗ tối cũng không dễ thấy, nhưng mà một khi đứng ở dưới ánh đèn, cô giống như kim cương lau sạch bụi bặm, ánh sáng bắn ra bốn phía. Ký giả dưới sân khấu nhất thời nghị luận ầm ĩ, lúc trước Đỉnh Ngôn bị một công ty không có danh tiếng gì thu mua, các loại lời đồn ồn ào đầy bụi đất, vậy mà giám đốc quản lý mới chưa từng ra mặt, mọi người cũng không thể tránh được. Hôm nay lộ diện, mới biết là một đóa hoa hồng.
Bộ phim 《 Vũ! Vũ! Vũ! 》 này do truyền thông Đỉnh Ngôn xuất phẩm độc quyền, tổng đầu tư của phim là 8200 vạn nhân dân tệ, do đạo diễn nổi tiếng Thịnh Hoàn Tuyên làm đạo diễn......
Thịnh Hoàn Tuyên lặng lẽ nghĩ về Ngũ Mị, cô có một cảm giác không thích xuất hiện trước ống kính, đây là điều mà rất nhiều diễn viên theo đuổi cả đời. Từng cử động của cô, giống như có sức hút khiến người ta phải nhìn chăm chú ngôn hành cử chỉ của mình không thể rời mắt. Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu người đẹp, sự khác nhau giữa báu vật và người đẹp, đại khái là loại linh khí này. Chỉ tiếc cô không có lòng muốn làm diễn viên, nếu không tuyệt đối là diễn viên nổi tiếng trời sinh.
Tiếng vỗ tay trôi qua, micro được đưa vào tay Thịnh Hoàn Tuyên. Sảnh Mẫu Đơn lập tức yên tĩnh trở lại, người trong giới truyền thông không ai không biết chuyện Thịnh Hoàn Tuyên từng phẩy tay áo bỏ đi trong một buổi họp báo vì một ký giả làm ồn ào.
Kịch bản của《 Vũ! Vũ! Vũ! 》 được sinh ra từ truyện cổ tích《 Đôi giầy đỏ 》 của Andersen, cốt truyện đơn giản dễ hiểu. Một cô gái nhỏ ái mộ hư vinh, lấy được một đôi giày nhảy màu đỏ, sau khi mang vào chân thì không ai sánh nổi với kỹ thuật nhảy của cô. Ai ngờ hoàn toàn không có cách nào ngừng nhảy, cho dù là mệt mỏi vẫn phải nhảy. Cuối cùng không thể không chặt đôi chân đi. Đôi giày đỏ đại diện cho danh và lợi, một khi nghiện thì khó có thể giải thoát. Trong 《 Vũ! Vũ! Vũ! 》cũng có một cô gái khiêu vũ, trong lúc vô tình cô ta lấy được một đôi giày ballet đính trân châu màu hồng phấn, từ đó tiến bộ thần tốc, thiếu niên thành danh. Nhưng trước một lần tranh tài quan trọng, đôi giày thần kỳ lại bị trộm mất, từ đó xảy ra rất nhiều chuyện. Giọng nói thuần Phương Bắc của Thịnh Hoàn Tuyên vang vọng trong đại sảnh.
Phim văn nghệ có chứa sắc thái huyền nghi, đúng là phong cách trước sau như một của Thịnh Hoàn Tuyên, không ai có thể dung hòa giữa văn nghệ và buôn bán tốt hơn anh ta.
Theo lệ thường, đạo diễn nói chuyện xong thì đến nam nữ chính nói chuyện, mấy diễn viên chính đều do Thịnh Hoàn Tuyên chọn, cũng khách khí nói mấy câu.
Trong tiếng nhạc, Yến Kinh Vĩ dẫn đầu, mấy người trên sân khấu đồng loạt cắt băng. Ngũ Mị vừa vặn đứng bên tay trái Yến Kinh Vĩ. Yến Kinh Vĩ cầm kéo thì nhìn thấy bên tay phải của Ngũ Mị có một nốt ruồi son nhỏ, chỉ có điều do cô mang bao tay lưới đen hơi mờ nên không thể thấy rõ ràng màu sắc nốt ruồi. Cho dù như vậy, Yến Kinh Vĩ vẫn nhịn không được nhìn cô thêm mấy lần. Cắt băng xong bấm máy quay, Ngũ Mị và Thịnh Hoàn Tuyên đồng loạt tháo vải đỏ khóa khỏi máy quay. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, hình ảnh bị không ít ký giả nhạy bén chụp được.
Đến đây thì nghi thức mở máy kết thúc. Đỉnh Ngôn mời người trong giới truyền thông đến nhà hoàng buffett của Hoàng Cung Trên Biển dùng cơm trưa. Những hoạt động do công ty lớn mở đều mời công ty truyền thông, có công ty ngay cả tiền đi lại cũng không chịu móc ra, chứ đừng nói mời cơm. Yến Tu Minh cúi đầu cười cười, biết làm người như vậy càng không giống Yến Di Quang rồi.
Sâm banh, thức ăn nhẹ, hoa tươi, trái cây...... Ngũ Mị nhìn vẻ mặt thoải mái của các ký giả trong nhà hàng buffett thì khẽ mỉm cười. Trên trang bìa của các truyền thông lớn nhỏ ngày mai chắc hẳn sẽ rất đẹp mắt. Sau này muốn giao thiệp cũng dễ dàng hơn rất nhiều, lợi mà không phí, sao lại không làm.
Nhân viên đoàn phim Thịnh Hoàn Tuyên được sắp xếp dùng cơm trong phòng của Hoàng Cung Trên Biển. Thân phận Yến Kinh Vĩ đặc biệt nên không tham gia. Phân chia số ghế ngồi vào chỗ của mình xong, Ngũ Mị thong thả ung dung cởi bao tay xuống.
Trong lòng Yến Tu Minh cuồng loạn, lấy cớ đi toilet, tạm thời rời khỏi phòng, Phùng Thanh Bình cũng vội vàng đi theo. Đi toilet xong, Phùng Thanh Bình cảm thấy bụng không thoải mái, ý bảo con gái đợi bà trong chốc lát.
Trước bồn rửa mặt, Yến Tu Minh thô bạo xoa nước rửa tay lên tay mình như bị thần kinh, vô số bong bóng dầy đặc dâng lên, rồi lại biến mất. Cô ta mờ mịt nhìn bọt nước, lại nghe thấy có hai giọng nam bay tới đây.
Nhan Sắc Tễ, mới vừa rồi anh có trông thấy người phụ nữ của Lục Gia không?
Lạc Nhị, không phải tôi đã từng nói rồi sao, tôi từng gặp cô ta ở Paris, ngay cả mẹ cô ta cũng gặp rồi.
Sao yêu nữ Ngũ Mị này lại xâm nhập vào Đỉnh Ngôn vậy?
Hừ lạnh một tiếng.
Tôi thấy chuyện Đỉnh Ngôn đổi chủ không thoát khỏi liên quan đến Mạc Phó Tư và Thẩm Lục Gia. Xếp cho người phụ nữ của mình ngồi trên vị trí đó, cũng dễ hiểu thôi.
Mẹ kiếp, Lục Gia không sợ yêu nữ này sẽ cuỗm tiền của anh ta rồi chạy hả? Tôi thấy cô Ngũ Mị này, nhìn như sữa tươi pha đường, sữa tươi á hả, chỉ sợ bên trong có mấy chiếc đinh. Mong Lục Gia không bị cắt vỡ miệng.
......
Tiếng giày da đàn ông từ từ đi xa. Yến Tu Minh vặn nước đến mức lớn nhất, rửa sạch bọt xà phòng, sau đó soi gương cong môi.
Thợ trang điểm nhanh chóng tới trang điểm cho Yến Tu Minh. Trong gương lớn hình bầu dục, Yến Tu Minh nhìn mặt mày mình dần dần rực rỡ khi chì kẻ mày và phấn đánh bóng mắt bôi lên, thế nhưng sinh ra cảm giác hoảng hốt. Cô ta như nhìn thấy một cô bé tóc đen qua vai, mái dài đến chân mày, mặc đồ màu trắng lộn xộn, cách cửa sổ thủy tinh nhìn quanh vào bên trong, bên trong cũng có một nhóm những cô gái nhỏ tóc đen mái dài mặc đồ màu trắng, đang nhón chân lên từ từ di chuyển. Trên đầu vai bé nhỏ của cô lóe ra những vết lốm đốm. Nhắm hai mắt lại, Yến Tu Minh mạnh mẽ ngăn cản sóng triều nơi đáy lòng, mặc cho thợ trang điểm vẽ mắt cho mình.
Thật ra thì phần diễn của Yến Tu Minh không nhiều, nhưng thân phận đặc biệt, hình tượng cũng trong sạch, vai diễn khách mời của cô ta cũng coi như một trong những điểm quan trọng của bộ phim này.
Bởi vì Đỉnh Ngôn đổi chủ, đạo diễn và diễn viên của《 Vũ! Vũ! Vũ! 》 cũng thay đổi sạch sẽ. Cũng nhờ đổi chủ nên mới thông qua quan hệ của Mạc Phó Tư, mời Thịnh Hoàn Tuyên số một số hai trong nước làm đạo diễn. Những minh tinh lớn nhỏ ban đầu rục rịch ngóc đầu dậy định kết thúc hợp đồng với Đỉnh Ngôn lúc này mới thu ý định lại, an phận hơn không ít.
Yến Tu Minh trang điểm xong lại cảm thấy khó chịu lần nữa. Những thứ không biết luôn dễ khiến người ta cảm thấy kinh khủng. Đối mặt với một vạn kẻ địch ngoài sáng cũng không đáng sợ bằng một đối thủ âm thầm thừa cơ hành động.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa kéo dài, Yến Tu Minh siết chặt góc kịch bản, theo bản năng ngừng hô hấp.
Phùng Thanh Bình mở cửa, người đi vào là Tô Chiết. Anh khẽ vuốt cằm cười nói với hai mẹ con: Chín giờ rưỡi, chúng ta có thể lên rồi.
Bên trong thang máy, Yến Tu Minh giống như lơ đãng hỏi thăm Tô Chiết: Tổng giám Tô, Tổng giám đốc Ngũ có tham dự nghi thức mở máy không?
Đôi mắt đào hoa của Tô Chiết chớp chớp: Còn phải nói sao, dĩ nhiên là phải tham gia rồi.
Hai mẹ con họ Yến ngồi trên chiếc Jaguar(*) của Tô Chiết để đi đến Hoàng Cung Trên Biển. Hôm nay sảnh Mẫu Đơn lớn nhất trên tầng mười hai của Hoàng Cung Trên Biển được Thịnh Thời đặt bao hết, bên trong đông nghẹt ký giả ôm ‘súng dài và súng ngắn’(**), thỉnh thoảng có ánh đèn flash lóe lên.
(*):Jaguar là thương hiệu xe hơi sang trọng của Jaguar Land Rover, một nhà sản xuất ô tô đa quốc gia của Anh có trụ sở tại Whitley, Coventry, Anh và thuộc sở hữu của công ty Ấn Độ Tata Motors từ năm 2008.
(**): Trên các phương tiện truyền thông hiện nay, mọi người thường sử dụng súng dài và súng ngắn để mô tả vũ khí trong tay của các nhiếp ảnh gia đó chính là máy ảnh.
Tô Chiết và Phùng Thanh Bình che chở Yến Tu Minh vào sảnh Hoa Sen tiếp giáp với sảnh Mẫu Đan. Mấy diễn viên chủ chốt và Thịnh Hoàn Tuyên đều ở bên trong, Ngũ Mị cũng ở đây đang trò chuyện rôm rả với Thịnh Hoàn Tuyên. Thịnh Hoàn Tuyên khoảng chừng ba lăm ba sáu tuổi, mặc áo sơ mi màu trắng vải bông, quần màu xanh đen vải thô, giày vải màu đen. Dưới mày rậm là một đôi mắt một mí đuôi mắt khẽ hếch lên, mang kính gọng đen, màu da ngăm đen, không tính là đẹp trai, nhưng phong cách lại khiến người ta không nhịn được liên tưởng tới một trái lê cô đơn lơ lửng rũ xuống khỏi nhánh, dưới vỏ có mùi thơm nhẹ là thịt quả tươi ngon. Ngũ Mị mặc một chiếc váy tơ tằm ngang gối màu đen đơn giản, dưới chân là giày cao gót mảnh ngọc trai và viên đen ghép lại, không chút phấn son, chỗ bắt mắt nhất trên người cô là hai cánh tay trắng noãn mang bao tay lưới màu đen hơi mờ bao bọc trọn vẹn từ khuỷu tay trở xuống. Sau lưng hai người có một bức tranh hoa sen thủy mặc bằng lụa treo trên bức tường, trên đó là tám chữ “Phù Cừ bán phóng, Dạ lai hương triệt được viết bằng thể chữ lệ(*).
(*): loại chữ thông dụng thời Hán.
Đúng là giống y như Hắc Quả Phụ. Tô Chiết ngầm đánh giá trang phục của Ngũ Mị dưới đáy lòng rồi hắng giọng một cái: Ngũ Tổng, cô Tu Minh tới.
Lúc này Ngũ Mị mới đứng lên, Thịnh Hoàn Tuyên cũng đứng lên theo, lúc ngồi không có cảm giác, đứng lên mới phát hiện anh ta cao lớn rắn rỏi như người Phương Bắc. Thấy anh ta đứng lên, mấy diễn viên chính cũng lập tức nghiêm túc đứng dậy. Phải biết hơn phân nữa diễn viên ở trước mặt Thịnh Hoàn Tuyên sẽ tự động trở nên thông minh và hiểu chuyện, bởi vì chỉ cần Thịnh Hoàn Tuyên có một chút đánh giá trái chiều về một diễn viên nào, dù trước đó người kia nổi tiếng thế nào, bảo đảm sẽ chết chìm trong ghẻ lạnh.
Cô Tu Minh, bà Phùng cực khổ rồi. Ngũ Mị cười rất thân thiết, nói xong quay đầu nhìn Thịnh Hoàn Tuyên: Đạo diễn Thịnh, cô Yến Tu Minh đây là công chúa ballet. Bên cạnh là người đại diện của cô ấy, đồng thời cũng là mẹ ruột của cô ấy, bà Phùng Thanh Bình.
Thịnh Hoàn Tuyên vô ý thức nhíu mày một cái, Phùng Thanh Bình, gió thổi bèo trôi, đây không thể xem là một cái tên hay. Nhưng trong trường hợp này anh ta vẫn khách khí trò chuyện.
Liếc nhìn đồng hồ trong góc tường, Ngũ Mị làm tư thế ‘mời’. Đám người nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Ký giả hò hét ầm ĩ trong sảnh Mẫu Đơn nhìn thấy chính chủ đi tới, lập tức yên tĩnh hơn không ít, trong lúc nhất thời chỉ nhìn thấy ánh sáng trắng liên tục nhấp nháy, gần như khiến người ta lóa mắt.
Yến Tu Minh không nghĩ tới cha mình cũng được mấy người khác vây quanh từ từ đi lên sân khấu. Nên biết rằng những chuyện lặt vặt thế này, nếu như không phải phim của chính phủ thì Phó Bộ Trưởng Bộ Thông Tin thu xếp công việc, bớt chút thì giờ tới đã coi như tương đối cho mặt mũi. Dù sao văn hóa tích lũy mấy ngàn năm, dù bên ngoài diễn viên có vinh quang bao nhiêu thì suy cho cùng vẫn là hạng hạ tam lưu, không lên nổi mặt bàn, không tin cứ xem cảnh sau khi các vị quan đùa giỡn một số minh tinh lớn nhỏ, có mấy ai chính đáng hợp tình cưới nữ minh tinh nổi danh về nhà làm bà chủ? Yến Kinh Vĩ làm thường ủy Lận Xuyên, Bộ trưởng Bộ tuyên truyền mà lại sẵn sàng nể mặt, trong lúc nhất thời lại khiến các ký giả điên cuồng chụp ảnh.
Người chủ trì nói mấy câu, rồi vội vàng mời Bộ trưởng Yến nói chuyện. Nội dung nói chuyện đương nhiên không có gì khác ngoài nhãn hiệu văn hóa đặc sắc, tăng cường tinh thần văn minh, xúc tiến văn hóa thị trường phát triển. Khi gần tới kết thúc thì Yến Kinh Vĩ lại đột nhiên cười nói: Thật ra thì hôm nay tôi tới tham gia nghi thức mở máy, vì một nguyên nhân khác. Con gái của tôi, Yến Tu Minh cũng tham gia cuộc hội tụ điện ảnh lần này. Tôi muốn dùng thân phận một người cha đứng ở chỗ này, chúc mừng con bé. Mấy năm nay nhìn con bé cố gắng tiến lên trong giới ballet, cũng lấy được một chút thành tích, tôi cảm thấy kiêu ngạo vì con gái của mình.
Phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Yến Tu Minh cũng thừa lúc này đi tới bên cạnh Yến Kinh Vĩ, hai cha con đơn giản ôm một cái, lập tức lại được chụp không ít ảnh. Khóe mắt Yến Tu Minh một mực lặng lẽ theo dõi Ngũ Mị. Đáng tiếc Ngũ Mị luôn mỉm cười, không nhìn ra một chút khó chịu nào.
Sau khi Yến Kinh Vĩ nói chuyện xong thì đến phiên Ngũ Mị nói chuyện. Cô vốn đứng ở chỗ tối cũng không dễ thấy, nhưng mà một khi đứng ở dưới ánh đèn, cô giống như kim cương lau sạch bụi bặm, ánh sáng bắn ra bốn phía. Ký giả dưới sân khấu nhất thời nghị luận ầm ĩ, lúc trước Đỉnh Ngôn bị một công ty không có danh tiếng gì thu mua, các loại lời đồn ồn ào đầy bụi đất, vậy mà giám đốc quản lý mới chưa từng ra mặt, mọi người cũng không thể tránh được. Hôm nay lộ diện, mới biết là một đóa hoa hồng.
Bộ phim 《 Vũ! Vũ! Vũ! 》 này do truyền thông Đỉnh Ngôn xuất phẩm độc quyền, tổng đầu tư của phim là 8200 vạn nhân dân tệ, do đạo diễn nổi tiếng Thịnh Hoàn Tuyên làm đạo diễn......
Thịnh Hoàn Tuyên lặng lẽ nghĩ về Ngũ Mị, cô có một cảm giác không thích xuất hiện trước ống kính, đây là điều mà rất nhiều diễn viên theo đuổi cả đời. Từng cử động của cô, giống như có sức hút khiến người ta phải nhìn chăm chú ngôn hành cử chỉ của mình không thể rời mắt. Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu người đẹp, sự khác nhau giữa báu vật và người đẹp, đại khái là loại linh khí này. Chỉ tiếc cô không có lòng muốn làm diễn viên, nếu không tuyệt đối là diễn viên nổi tiếng trời sinh.
Tiếng vỗ tay trôi qua, micro được đưa vào tay Thịnh Hoàn Tuyên. Sảnh Mẫu Đơn lập tức yên tĩnh trở lại, người trong giới truyền thông không ai không biết chuyện Thịnh Hoàn Tuyên từng phẩy tay áo bỏ đi trong một buổi họp báo vì một ký giả làm ồn ào.
Kịch bản của《 Vũ! Vũ! Vũ! 》 được sinh ra từ truyện cổ tích《 Đôi giầy đỏ 》 của Andersen, cốt truyện đơn giản dễ hiểu. Một cô gái nhỏ ái mộ hư vinh, lấy được một đôi giày nhảy màu đỏ, sau khi mang vào chân thì không ai sánh nổi với kỹ thuật nhảy của cô. Ai ngờ hoàn toàn không có cách nào ngừng nhảy, cho dù là mệt mỏi vẫn phải nhảy. Cuối cùng không thể không chặt đôi chân đi. Đôi giày đỏ đại diện cho danh và lợi, một khi nghiện thì khó có thể giải thoát. Trong 《 Vũ! Vũ! Vũ! 》cũng có một cô gái khiêu vũ, trong lúc vô tình cô ta lấy được một đôi giày ballet đính trân châu màu hồng phấn, từ đó tiến bộ thần tốc, thiếu niên thành danh. Nhưng trước một lần tranh tài quan trọng, đôi giày thần kỳ lại bị trộm mất, từ đó xảy ra rất nhiều chuyện. Giọng nói thuần Phương Bắc của Thịnh Hoàn Tuyên vang vọng trong đại sảnh.
Phim văn nghệ có chứa sắc thái huyền nghi, đúng là phong cách trước sau như một của Thịnh Hoàn Tuyên, không ai có thể dung hòa giữa văn nghệ và buôn bán tốt hơn anh ta.
Theo lệ thường, đạo diễn nói chuyện xong thì đến nam nữ chính nói chuyện, mấy diễn viên chính đều do Thịnh Hoàn Tuyên chọn, cũng khách khí nói mấy câu.
Trong tiếng nhạc, Yến Kinh Vĩ dẫn đầu, mấy người trên sân khấu đồng loạt cắt băng. Ngũ Mị vừa vặn đứng bên tay trái Yến Kinh Vĩ. Yến Kinh Vĩ cầm kéo thì nhìn thấy bên tay phải của Ngũ Mị có một nốt ruồi son nhỏ, chỉ có điều do cô mang bao tay lưới đen hơi mờ nên không thể thấy rõ ràng màu sắc nốt ruồi. Cho dù như vậy, Yến Kinh Vĩ vẫn nhịn không được nhìn cô thêm mấy lần. Cắt băng xong bấm máy quay, Ngũ Mị và Thịnh Hoàn Tuyên đồng loạt tháo vải đỏ khóa khỏi máy quay. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, hình ảnh bị không ít ký giả nhạy bén chụp được.
Đến đây thì nghi thức mở máy kết thúc. Đỉnh Ngôn mời người trong giới truyền thông đến nhà hoàng buffett của Hoàng Cung Trên Biển dùng cơm trưa. Những hoạt động do công ty lớn mở đều mời công ty truyền thông, có công ty ngay cả tiền đi lại cũng không chịu móc ra, chứ đừng nói mời cơm. Yến Tu Minh cúi đầu cười cười, biết làm người như vậy càng không giống Yến Di Quang rồi.
Sâm banh, thức ăn nhẹ, hoa tươi, trái cây...... Ngũ Mị nhìn vẻ mặt thoải mái của các ký giả trong nhà hàng buffett thì khẽ mỉm cười. Trên trang bìa của các truyền thông lớn nhỏ ngày mai chắc hẳn sẽ rất đẹp mắt. Sau này muốn giao thiệp cũng dễ dàng hơn rất nhiều, lợi mà không phí, sao lại không làm.
Nhân viên đoàn phim Thịnh Hoàn Tuyên được sắp xếp dùng cơm trong phòng của Hoàng Cung Trên Biển. Thân phận Yến Kinh Vĩ đặc biệt nên không tham gia. Phân chia số ghế ngồi vào chỗ của mình xong, Ngũ Mị thong thả ung dung cởi bao tay xuống.
Trong lòng Yến Tu Minh cuồng loạn, lấy cớ đi toilet, tạm thời rời khỏi phòng, Phùng Thanh Bình cũng vội vàng đi theo. Đi toilet xong, Phùng Thanh Bình cảm thấy bụng không thoải mái, ý bảo con gái đợi bà trong chốc lát.
Trước bồn rửa mặt, Yến Tu Minh thô bạo xoa nước rửa tay lên tay mình như bị thần kinh, vô số bong bóng dầy đặc dâng lên, rồi lại biến mất. Cô ta mờ mịt nhìn bọt nước, lại nghe thấy có hai giọng nam bay tới đây.
Nhan Sắc Tễ, mới vừa rồi anh có trông thấy người phụ nữ của Lục Gia không?
Lạc Nhị, không phải tôi đã từng nói rồi sao, tôi từng gặp cô ta ở Paris, ngay cả mẹ cô ta cũng gặp rồi.
Sao yêu nữ Ngũ Mị này lại xâm nhập vào Đỉnh Ngôn vậy?
Hừ lạnh một tiếng.
Tôi thấy chuyện Đỉnh Ngôn đổi chủ không thoát khỏi liên quan đến Mạc Phó Tư và Thẩm Lục Gia. Xếp cho người phụ nữ của mình ngồi trên vị trí đó, cũng dễ hiểu thôi.
Mẹ kiếp, Lục Gia không sợ yêu nữ này sẽ cuỗm tiền của anh ta rồi chạy hả? Tôi thấy cô Ngũ Mị này, nhìn như sữa tươi pha đường, sữa tươi á hả, chỉ sợ bên trong có mấy chiếc đinh. Mong Lục Gia không bị cắt vỡ miệng.
......
Tiếng giày da đàn ông từ từ đi xa. Yến Tu Minh vặn nước đến mức lớn nhất, rửa sạch bọt xà phòng, sau đó soi gương cong môi.
/82
|