Edit: Thu Lệ
Beta: Thảo My + Thu Lệ
Đúng 9h sáng chủ nhật, trong phòng hội nghị Thịnh Thời, hai bên bàn dài đều là những người đàn ông mặc cùng một kiểu áo sơ mi trắng sọc màu xanh nhạt, quần tây đen và giày da màu đen, trang phục quản lí cấp cao nghiêm chỉnh mặc trên người bọn họ gần như làm mờ nhạt đi vẻ đặc biệt của từng người.
Chào buổi sáng, các vị. Thẩm Lục Gia đẩy cửa vào phòng họp, Sầm Ngạn nhắm mắt theo đuôi sau lưng anh.
Chào buổi sáng, Thẩm Tổng. Những quản lý cấp cao của Thịnh Thời đều đồng loạt đứng lên.
Thẩm Lục Gia phất tay, ý bảo mọi người ngồi xuống, sau đó ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình, Sầm Ngạn mẫu mực ngồi xuống bên cạnh anh.
Sáng nay mời mọi người tới đây họp là vì chuyện ngân hàng thương mại và ngân hàng phát triển thay đổi kiểm toán. Thẩm Lục Gia không thích lễ tiết vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề: “Kiểm toán hằng năm của Thương Hành vẫn do Vĩnh Thịnh chúng ta phụ trách, nhưng bởi vì năm ngoái Thương Hành tồn tại vấn đề không tương đồng giữa khoản thu vào từ việc thế chấp tài sản của bên doanh nghiệp thứ ba và quy mô cho vay, chúng ta lại kiên trì ghi trên báo cáo là “Giữ nguyên ý kiến” nên lần này Thương Hành đề xuất việc đổi kiểm toán, chúng ta muốn thắng thầu gần như là chuyện không thể nào. Nếu Vĩnh Thịnh muốn giữ một chỗ đứng trong việc kiểm tra các hạng mục trong ngân hàng thì chúng ta nhất định phải lấy được hạng mục của ngân hàng phát triển.
Phía dưới lập tức bàn luận, với tư cách là người phụ trách vốn nước ngoài và hành chính quản trị của Vĩnh Thịnh, David phiền não cào cào đầu tóc vàng của mình, nói lớn tiếng: Trong năm doanh nghiệp lớn nhất thì chi nhánh của ngân hàng phát triển ở nước ngoài có cơ cấu nhiều nhất, có quan hệ với quốc tế và cấp dưới luôn rất tốt, chúng ta muốn giành lấy sợ rằng không dễ dàng. Nói xong anh ta còn nhún nhún vai như phối hợp với lời nói.
Mấy năm nay, quy mô tài sản của ngân hàng đang không ngừng mở rộng, nhưng chi phí kiểm toán vẫn không có tăng trưởng tương ứng. Thẩm Tổng, nói thật, tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể đặt trọng tâm vào kiểm toán công nghiệp.
Năm ngoái, chi phí kiểm toán mà Thương Hành giao cho chúng ta là 1.35 triệu, trong hạng mục đó khoản phí kiểm toán công nghiệp mà Vĩnh Thịnh phụ trách cao nhất chẳng qua chỉ 212 vạn đô la Hồng Kông. Huống chi đầu năm ngoái, vì để nâng cấp hệ thống máy tính kiểm toán ngân hàng tốt hơn, chúng ta đã đầu tư một ngàn vạn vào hệ thống kết nối của quản trị hành chính, nếu như năm nay không quay vòng được thì một ngàn vạn này coi như thả trôi sông. Giọng nói của Thẩm Lục Gia rất nặng nề.
Nhóm quản lý cấp cao lập tức im bặt.
Yêu cầu của tôi là trước hết phải bảo đảm chất lượng kiểm toán, cố gắng hết sức đưa ra một mức phí kiểm toán thích hợp. Thẩm Lục Gia từ từ đảo qua cấp dưới hai bên bàn dài: “Lần này, David tổng phụ trách đấu thầu, quản lý Kỷ phụ trách nhóm đánh giá giá trị giao dịch của cổ phiếu và công trái, giám đốc Lâm phụ trách nhóm dự kiến thuế vụ quốc tế của tập đoàn, kế toán hạch toán và chuẩn bị kế hoạch do quản lý Tôn và quản lý Mậu chia ra phụ trách, nhóm lập kế hoạch thì do tôi quản lý, về phần hệ thống máy tính tôi sẽ mời chuyên gia King từ nước Anh tới đây.
Những quản lý cấp cao của Thịnh Thời liếc mắt nhìn nhau, không chỉ có đích thân Thẩm Tổng ra trận, mà ngay cả thiên tài máy tính King cũng được mời qua đây, xem ra Thẩm tổng nhất quyết muốn thắng lần đấu thầu này rồi.
Sau khi tan họp, Thẩm Lục Gia ra hiệu cho Sầm Ngạn đi làm việc của mình, một mình anh ngồi trong phòng hội nghị lớn, rút một điếu thuốc. Anh rất ít khi đụng tới rượu và thuốc lá, nhất là thuốc lá, có lẽ một năm mới hết một gói. Giờ phút này anh đang tính toán với Ngũ Mị. Hiện giờ, quan hệ của anh và Ngũ Mị đã khiến cho cô không còn thích hợp đảm nhiệm vị trí Tổng giám sát quan hệ xã hội của Thịnh Thời nữa. Từ nhỏ anh đã được Thẩm Quốc Phong dạy bảo, làm người phải có tấm lòng rộng mở, nên tất nhiên sẽ không giấu giấu giếm giếm tình yêu trong bí mật. Huống chi trong lòng anh cũng không muốn người phụ nữ của mình lúc nào cũng uống rượu xã giao ở bên ngoài. Vì vậy việc thu xếp ổn thoả cho Ngũ Mị cũng là một vấn đề.
Đỉnh Ngôn đã bị anh và Mạc Phó Tư âm thầm đoạt được, chỉ có điều anh và Mạc Phó Tư cũng không lộ diện, mà là do công ty anh đã đầu tư khi còn ở nước Anh ra mặt thu mua. Anh suy nghĩ với bản lĩnh của Ngũ Mị thì cho cô xử lý cũng không thành vấn đề, chẳng qua là dù sao hôm nay cấp quản lý đang rối loạn, cũ mới luân phiên, lòng người tan rã, lại e sợ cho cô vừa là phụ nữ vừa trẻ tuổi sẽ không đè ép được.
Điện thoại anh đặt trên bàn dài chợt rung lên. Trên màn hình hiện lên Điện thoại nhà . Ba chữ này như bùa chú khiến cho đáy lòng Thẩm Lục Gia đột nhiên trống rỗng, giống như bị xiềng xích đeo vào trên cổ, lập tức cảm thấy hô hấp có chút không thoải mái. Chần chờ một chút, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại.
Vừa kết nối đã lập tức nghe thấy giọng nói của Lục Nhã Nhu ở đầu bên kia: Hai ngày rồi không trở về nhà là muốn chuyển ra ngoài lập gia đình khác?
Cổ họng Thẩm Lục Gia giật giật, Mẹ à, con tăng ca ở công ty.
Tối nay trở về ngủ. Nếu như không trở lại thì sau này cũng đừng trở về nữa. Lục Nhã Nhu hạ tối hậu thư.
Thẩm Lục Gia cầm điện thoại di động, nghe tiếng tút tút ở đầu bên kia có chút mờ mịt. Sớm muộn gì Ngũ Mị cũng phải gặp mặt mẹ, làm sao anh có thể nói cho cô biết, mẹ của cô là người phụ nữ năm đó đã cướp cha anh từ bên cạnh mẹ anh đi, là người đã làm hại bà ấy mất đi một cái chân, là người phụ nữ mà bà ấy hận đến nghiến răng nghiến lợi hai mươi mấy năm nay.
Còn mẹ của anh, không có ai hiểu rõ cách làm người của bà ấy hơn anh, ai biết bà ấy sẽ làm ra thủ đoạn gì? Sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối. Thẩm Lục Gia cảm thấy bản thân mình giống như đang nhắm mắt đi trên dây, không biết sẽ ngã tan xương nát thịt lúc nào.
Trong lúc Thẩm Lục Gia có trăm mối lo, Yến Tu Minh bước đi nhẹ nhàng vào phòng khách của nhà họ Thẩm. Cô ta được Lục Nhã Nhu mời tới làm khách. Trên khuôn mặt ôn hòa thuần hậu của cô ta mang theo chút thấp thỏm, chào hỏi với Lục Nhã Nhu xong sau đó nhẹ nhàng đặt bánh hạt dẻ Đổng Ký và bánh hoa quế trong tay xuống.
Gọi con tới nhà ăn bữa cơm rau dưa thôi, còn mang đồ tới làm cái gì. Lúc này trên mặt Lục Nhã Nhu đang ngồi trên xe lăn là vẻ nhu hoà hiếm có, nhìn qua rất bình thường.
Yến Tu Minh cười cười không đáp lại, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cái ghế bên cạnh xe lăn của Lục Nhã Nhu.
Lục Nhã Nhu hiểu đây là một loại thân mật kín đáo, bên môi không khỏi lộ ra vẻ đắc ý. Dù sao con trai mình cũng phải lấy vợ, đương nhiên phải chọn một cô gái nhìn thuận mắt, dễ khống chế.
Yến Tu Minh cũng biết mình đang bị nhìn, nhiều năm làm diễn viên múa, cô ta đã quen với cái nhìn chăm chú của người khác, cô ta biết mình không chê vào đâu được nên dù cho mẹ Thẩm có nhìn thế nào cũng không ngại.
Hai người nói chuyện một hồi nào là thời tiết, sự từng trải, tục lệ nhưng không ai nhắc tới Thẩm Lục Gia một chữ nào.
Lục Nhã Nhu không đề cập tới, dĩ nhiên cô ta cũng sẽ không nói. Cho dù xã hội có phát triển đi nữa thì lúc cần im lặng phụ nữ vẫn nên im lặng, cái gì mà Nam theo đuổi nữ như cách tầng núi, nữ theo đuổi nam như cách tầng vải , đơn thuần chỉ là nói linh tinh. Phụ nữ một khi để dáng vẻ kiêu ngạo xuống thì đồng nghĩa với việc rơi bịch xuống đất, sau này muốn nhặt lên cũng rất khó khăn.
Gần đây Lục Gia có gọi điện thoại cho con không? Cuối cùng Lục Nhã Nhu cũng tiến vào vấn đề chính.
Beta: Thảo My + Thu Lệ
Đúng 9h sáng chủ nhật, trong phòng hội nghị Thịnh Thời, hai bên bàn dài đều là những người đàn ông mặc cùng một kiểu áo sơ mi trắng sọc màu xanh nhạt, quần tây đen và giày da màu đen, trang phục quản lí cấp cao nghiêm chỉnh mặc trên người bọn họ gần như làm mờ nhạt đi vẻ đặc biệt của từng người.
Chào buổi sáng, các vị. Thẩm Lục Gia đẩy cửa vào phòng họp, Sầm Ngạn nhắm mắt theo đuôi sau lưng anh.
Chào buổi sáng, Thẩm Tổng. Những quản lý cấp cao của Thịnh Thời đều đồng loạt đứng lên.
Thẩm Lục Gia phất tay, ý bảo mọi người ngồi xuống, sau đó ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình, Sầm Ngạn mẫu mực ngồi xuống bên cạnh anh.
Sáng nay mời mọi người tới đây họp là vì chuyện ngân hàng thương mại và ngân hàng phát triển thay đổi kiểm toán. Thẩm Lục Gia không thích lễ tiết vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề: “Kiểm toán hằng năm của Thương Hành vẫn do Vĩnh Thịnh chúng ta phụ trách, nhưng bởi vì năm ngoái Thương Hành tồn tại vấn đề không tương đồng giữa khoản thu vào từ việc thế chấp tài sản của bên doanh nghiệp thứ ba và quy mô cho vay, chúng ta lại kiên trì ghi trên báo cáo là “Giữ nguyên ý kiến” nên lần này Thương Hành đề xuất việc đổi kiểm toán, chúng ta muốn thắng thầu gần như là chuyện không thể nào. Nếu Vĩnh Thịnh muốn giữ một chỗ đứng trong việc kiểm tra các hạng mục trong ngân hàng thì chúng ta nhất định phải lấy được hạng mục của ngân hàng phát triển.
Phía dưới lập tức bàn luận, với tư cách là người phụ trách vốn nước ngoài và hành chính quản trị của Vĩnh Thịnh, David phiền não cào cào đầu tóc vàng của mình, nói lớn tiếng: Trong năm doanh nghiệp lớn nhất thì chi nhánh của ngân hàng phát triển ở nước ngoài có cơ cấu nhiều nhất, có quan hệ với quốc tế và cấp dưới luôn rất tốt, chúng ta muốn giành lấy sợ rằng không dễ dàng. Nói xong anh ta còn nhún nhún vai như phối hợp với lời nói.
Mấy năm nay, quy mô tài sản của ngân hàng đang không ngừng mở rộng, nhưng chi phí kiểm toán vẫn không có tăng trưởng tương ứng. Thẩm Tổng, nói thật, tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể đặt trọng tâm vào kiểm toán công nghiệp.
Năm ngoái, chi phí kiểm toán mà Thương Hành giao cho chúng ta là 1.35 triệu, trong hạng mục đó khoản phí kiểm toán công nghiệp mà Vĩnh Thịnh phụ trách cao nhất chẳng qua chỉ 212 vạn đô la Hồng Kông. Huống chi đầu năm ngoái, vì để nâng cấp hệ thống máy tính kiểm toán ngân hàng tốt hơn, chúng ta đã đầu tư một ngàn vạn vào hệ thống kết nối của quản trị hành chính, nếu như năm nay không quay vòng được thì một ngàn vạn này coi như thả trôi sông. Giọng nói của Thẩm Lục Gia rất nặng nề.
Nhóm quản lý cấp cao lập tức im bặt.
Yêu cầu của tôi là trước hết phải bảo đảm chất lượng kiểm toán, cố gắng hết sức đưa ra một mức phí kiểm toán thích hợp. Thẩm Lục Gia từ từ đảo qua cấp dưới hai bên bàn dài: “Lần này, David tổng phụ trách đấu thầu, quản lý Kỷ phụ trách nhóm đánh giá giá trị giao dịch của cổ phiếu và công trái, giám đốc Lâm phụ trách nhóm dự kiến thuế vụ quốc tế của tập đoàn, kế toán hạch toán và chuẩn bị kế hoạch do quản lý Tôn và quản lý Mậu chia ra phụ trách, nhóm lập kế hoạch thì do tôi quản lý, về phần hệ thống máy tính tôi sẽ mời chuyên gia King từ nước Anh tới đây.
Những quản lý cấp cao của Thịnh Thời liếc mắt nhìn nhau, không chỉ có đích thân Thẩm Tổng ra trận, mà ngay cả thiên tài máy tính King cũng được mời qua đây, xem ra Thẩm tổng nhất quyết muốn thắng lần đấu thầu này rồi.
Sau khi tan họp, Thẩm Lục Gia ra hiệu cho Sầm Ngạn đi làm việc của mình, một mình anh ngồi trong phòng hội nghị lớn, rút một điếu thuốc. Anh rất ít khi đụng tới rượu và thuốc lá, nhất là thuốc lá, có lẽ một năm mới hết một gói. Giờ phút này anh đang tính toán với Ngũ Mị. Hiện giờ, quan hệ của anh và Ngũ Mị đã khiến cho cô không còn thích hợp đảm nhiệm vị trí Tổng giám sát quan hệ xã hội của Thịnh Thời nữa. Từ nhỏ anh đã được Thẩm Quốc Phong dạy bảo, làm người phải có tấm lòng rộng mở, nên tất nhiên sẽ không giấu giấu giếm giếm tình yêu trong bí mật. Huống chi trong lòng anh cũng không muốn người phụ nữ của mình lúc nào cũng uống rượu xã giao ở bên ngoài. Vì vậy việc thu xếp ổn thoả cho Ngũ Mị cũng là một vấn đề.
Đỉnh Ngôn đã bị anh và Mạc Phó Tư âm thầm đoạt được, chỉ có điều anh và Mạc Phó Tư cũng không lộ diện, mà là do công ty anh đã đầu tư khi còn ở nước Anh ra mặt thu mua. Anh suy nghĩ với bản lĩnh của Ngũ Mị thì cho cô xử lý cũng không thành vấn đề, chẳng qua là dù sao hôm nay cấp quản lý đang rối loạn, cũ mới luân phiên, lòng người tan rã, lại e sợ cho cô vừa là phụ nữ vừa trẻ tuổi sẽ không đè ép được.
Điện thoại anh đặt trên bàn dài chợt rung lên. Trên màn hình hiện lên Điện thoại nhà . Ba chữ này như bùa chú khiến cho đáy lòng Thẩm Lục Gia đột nhiên trống rỗng, giống như bị xiềng xích đeo vào trên cổ, lập tức cảm thấy hô hấp có chút không thoải mái. Chần chờ một chút, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại.
Vừa kết nối đã lập tức nghe thấy giọng nói của Lục Nhã Nhu ở đầu bên kia: Hai ngày rồi không trở về nhà là muốn chuyển ra ngoài lập gia đình khác?
Cổ họng Thẩm Lục Gia giật giật, Mẹ à, con tăng ca ở công ty.
Tối nay trở về ngủ. Nếu như không trở lại thì sau này cũng đừng trở về nữa. Lục Nhã Nhu hạ tối hậu thư.
Thẩm Lục Gia cầm điện thoại di động, nghe tiếng tút tút ở đầu bên kia có chút mờ mịt. Sớm muộn gì Ngũ Mị cũng phải gặp mặt mẹ, làm sao anh có thể nói cho cô biết, mẹ của cô là người phụ nữ năm đó đã cướp cha anh từ bên cạnh mẹ anh đi, là người đã làm hại bà ấy mất đi một cái chân, là người phụ nữ mà bà ấy hận đến nghiến răng nghiến lợi hai mươi mấy năm nay.
Còn mẹ của anh, không có ai hiểu rõ cách làm người của bà ấy hơn anh, ai biết bà ấy sẽ làm ra thủ đoạn gì? Sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối. Thẩm Lục Gia cảm thấy bản thân mình giống như đang nhắm mắt đi trên dây, không biết sẽ ngã tan xương nát thịt lúc nào.
Trong lúc Thẩm Lục Gia có trăm mối lo, Yến Tu Minh bước đi nhẹ nhàng vào phòng khách của nhà họ Thẩm. Cô ta được Lục Nhã Nhu mời tới làm khách. Trên khuôn mặt ôn hòa thuần hậu của cô ta mang theo chút thấp thỏm, chào hỏi với Lục Nhã Nhu xong sau đó nhẹ nhàng đặt bánh hạt dẻ Đổng Ký và bánh hoa quế trong tay xuống.
Gọi con tới nhà ăn bữa cơm rau dưa thôi, còn mang đồ tới làm cái gì. Lúc này trên mặt Lục Nhã Nhu đang ngồi trên xe lăn là vẻ nhu hoà hiếm có, nhìn qua rất bình thường.
Yến Tu Minh cười cười không đáp lại, chỉ lặng lẽ ngồi xuống cái ghế bên cạnh xe lăn của Lục Nhã Nhu.
Lục Nhã Nhu hiểu đây là một loại thân mật kín đáo, bên môi không khỏi lộ ra vẻ đắc ý. Dù sao con trai mình cũng phải lấy vợ, đương nhiên phải chọn một cô gái nhìn thuận mắt, dễ khống chế.
Yến Tu Minh cũng biết mình đang bị nhìn, nhiều năm làm diễn viên múa, cô ta đã quen với cái nhìn chăm chú của người khác, cô ta biết mình không chê vào đâu được nên dù cho mẹ Thẩm có nhìn thế nào cũng không ngại.
Hai người nói chuyện một hồi nào là thời tiết, sự từng trải, tục lệ nhưng không ai nhắc tới Thẩm Lục Gia một chữ nào.
Lục Nhã Nhu không đề cập tới, dĩ nhiên cô ta cũng sẽ không nói. Cho dù xã hội có phát triển đi nữa thì lúc cần im lặng phụ nữ vẫn nên im lặng, cái gì mà Nam theo đuổi nữ như cách tầng núi, nữ theo đuổi nam như cách tầng vải , đơn thuần chỉ là nói linh tinh. Phụ nữ một khi để dáng vẻ kiêu ngạo xuống thì đồng nghĩa với việc rơi bịch xuống đất, sau này muốn nhặt lên cũng rất khó khăn.
Gần đây Lục Gia có gọi điện thoại cho con không? Cuối cùng Lục Nhã Nhu cũng tiến vào vấn đề chính.
/82
|