“Nhưng ở học viện ngoại ngữ cô là giáo viên dạy văn học Pháp.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Lục Gia chọc Ngũ Mị càng vui vẻ hơn: “Tổng giám đốc Thẩm, văn học thật ra chỉ là lời nói, một bộ tiểu thuyết chủ nghĩa hiện đại, anh có thể nói nó lừng lẫy xưa nay, tuyệt diệu vô song; cũng có thể nói nó không có ý nghĩa, nhạt như nước ốc, khen chê đều tùy vào cái miệng. Loại học vấn này, có thể là văn sâu nghĩa lớn gì sao?”
Thẩm Lục Gia bị cô chặn họng, á khẩu không trả lời được.
Ngũ Mị lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ tay một chút, bỗng nhiên nói: “Anh chờ tôi một lát.” Không đợi Thẩm Lục Gia trả lời, cô liền quay đầu đi xuống chân núi.
Thẩm Lục Gia vừa định nhắc cô cẩn thận dưới chân, lại thấy cô đi lại đặc biệt ung dung tự tại.
Chưa đến hai mươi phút sau, trong làn sương lờ mờ Ngũ Mị một tay cầm hail y rượu nhỏ, một tay cầm chai rượu đang đi lên.
Thẩm Lục Gia mới nhìn thấy trên tay cô đang cầm một chai sâp panh Bạch Tuyết đã ướp lạnh, Ngũ Mị đã nhét vào tay anh hai cái ly uống rượu. Sau đó liền thấy cô tay trái cầm chai rượu, tay phải thuần thục mở giấy bạc trên miệng chai rượu, lại nới lỏng vòng sắt ra. Sau đó nhanh nhẹn dùng ngón cái tay trái ấn nhanh nút gỗ, tay phải cầm thân bình quay từ từ.
Thẩm Lục Gia thấy dáng vẻ của cô rất quen thuộc mà xinh đẹp, cũng không có ý đinh nghiêng người tránh miệng chai.
Quả nhiên, âm thanh như một tiếng thở dài của phụ nữ bật ra theo miệng bình, nút gỗ được rút ra ổn định, mặc dù có một lượng bọt khí dâng lên nhanh chóng nhưng cũng không có bắn tung tóe ra ngoài,
“Ban đêm đẹp như vây, sao lại có thể không có rượu được chứ.” Ngũ Mị nháy nháy mắt với Thẩm Lục Gia, giảo hoạt như một con hồ li.
Thẩm Lục Gia cũng bất giác cúi đầu cười, bưng hai cái ly ổn định.
Rượu màu da cam nhạt rất nhanh được rót đầy hai ly nhỏ. Ngũ Mị nhận lấy một cái ly, rất tự nhiên cụng một cái với Thẩm Lục Gia, rồi ngồi ở trên cỏ, thoải mái duỗi thẳng hai cái chân dài, không hề thương tiếc cái quần FENDI màu trắng đắt giá kia.
Thẩm Lục Gia đứng bên cạnh cô, buồn cười lắc đầu một cái.
Ngũ Mị nhấp một miếng rượu, tự mình nói: “Lúc tôi con đi học cảm thấy chuyện lãng mạn nhất trên thế giới chính là yêu một nhà thiên văn học, sau đó khi anh ta phát hiện một hành tinh mới, sẽ lấy tên tôi để đặt tên.”
“Thật đủ lãng mạn.” Thẩm Lục Gia lại một lần nữa kk nhịn được cúi đầu bật cười, “Nhưng mà bây giờ cho dù là người phát hiện hành tinh mới , cũng chỉ có thể lấy tên ủy ban đề cử để đặt tên, không thể chắc chắn dùng tên của người phát hiện.”
“Tổng giám đốc Thẩm thì sao lại tới ngắm sao?” Ngũ Mị nâng cái ly lên, nghiêng đầu hỏi Thẩm Lục Gia.
Vẻ mặt Thẩm Lục Gia có chút xa vời nhìn bầu trời sao, một lát sau mới hơi ngượng ngập nói: “Tôi chỉ là cảm thấy bầu trời sao chiếu ánh áng huỳnh quang xuống nhân loại trước mắt này đã ba bốn nghìn tỷ năm ánh sáng, so sánh với dưới này, một chút ân oán được mất trong cuộc đời này thật không đáng nhắc tới.”Anh không có không biết xấu hổ nói cho Ngũ Mị biết, thật ra thì ngoài sân thượng ở phòng ngủ của anh còn lắp đặt một bộ kính thiên văn giá trị xa xỉ. Mỗi tối trước khi ngủ, anh thích ngắm sao trong chốc lát. Một người, một bộ kính thiên văn, một trời sao. Trông ống kính, quần tinh chậm rãi lướt qua bầu trời. Chòm sao Thiên Bình ở đầu tiên bên trái, sau đó là chòm sao Xử Nữ, chòm sao Sư Tử, chòm Cự Giải, chòm Song Tử,…
“Trình độ của Tổng giám đốc Thẩm thật tốt.” Ngũ Mị có chút không nhìn thấu Thẩm Lục Gia rồi, cái con người nghiêm túc cứng nhắc, vị Tổng giám đốc trẻ tuổi cẩn thận trong ấn tượng của cô lại có thể gắn liền hoạt động ngắm sao lãng mạn này một lí tưởng chủ nghĩa sắc thái cao thượng như vậy, thật đúng là làm người ta thấy líu lưỡi.
Thẩm Lục Gia nghe không ra khen chê trong lời nói của cô, cũng không vội vã nói tiếp, chỉ chăm chú nhìn vòm trời xanh lam.
Bầu trời chọt có một đường cung màu bạc, mang theo một chút ánh huỳnh quang màu xanh dương, lướt qua phía chân trời thật nhanh.
Ngũ Mị mở to hai mắt, nhìn không trung không nháy mắt.
Tuy rằng tên là mưa sao băng, nhưng thật ra mưa sao băng không giống như loại trong tưởng tượng của người bình thường… Cảnh tượng mưa sao băng hùng vĩ, giống như mưa sao băng của chòm Thiên Long, số lượng ước tính khoảng mười khối một tiếng đồng hồ.
Hai người một đứng một ngồi, cũng không nói chuyện với nhau, chỉ là nhìn bầu trời của mình.
Cho đến khi có môt hơi thở nặng nhọc của đàn ông và tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, Thẩm Lục Gia mới quay đầu lại.
“Lục Gia, tìm được cháu thật không dễ nha.” Là Yến Kinh Vỹ.
“Bác Yến.” Thẩm Lục Gia lễ phép chào hỏi.
Yền Kinh Vỹ nhìn bóng lưng cô gái mặc áo trắng đang ngồi dưới đất, trong lòng thầm kêu không ổn, tin đồn vị cháu trai này của hắn là người không gần nữ sắc, chưa từng nghe bên người anh có cô gái thân thiết nào. Ông cười ha ha hai tiếng, nói: “Không quấy rầy con và bạn nói chuyện chứ.”
“Không biết.” Thẩm Lục Gia định giới thiệu Ngũ Mị cho Yến Kinh Vỹ biết, lại thấy Ngũ Mị chợt đứng lên, bỏ lại ly rượu, đi thẳng một mạch xuống chân núi.
Thẩm Lục Gia hơi nhíu mày, cũng không quan tâm Yến Kinh Vỹ đang ở đây, cất giọng nói: “Tôi đưa cô xuống chân núi, đã trễ vậy rồi, không an toàn.”
“Cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc Thẩm.” Ngũ Mị cũng không quay đầu lại, một đầu tóc dài đen nhánh gần như phát ra màu xanh trong gió đêm bị thổi giống như một dải gấm dao động.
“Cô gái kia là…”
Thẩm Lục Gia lúc này mới thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Giám đốc quan hệ xan hộ Thịnh thị.”
“Oh oh”, Yến Kinh Vỹ không để ý cười nói, “Là một cô gái có cá tính.”
“Bác Yến, tìm con có chuyện gì không?” Thẩm Lục Gia miệng hỏi nhưng mắt vẫn nhìn vào bình rượu và hai cái ly đang lóe sáng trên thảm cỏ.
“Ông bạn già của bác ở Kính Tân tặng bác một ít cua đồng, cháu cũng biết đấy, nhà bác chỉ có ba miệng ăn, bác liền mang đến đây tặng một chút. Đến nhà cũ thì cháu không ở đó, gọi điện thoại cũng không được, nghe bảo vệ nói cháu lên núi, liền nghĩ lên núi thử vận may, Tu Minh cũng muốn lên theo nhưng nó đang đi giày cao gót, đi lại không tiện, bác đành để nó lại nói chuyện với mẹ cháu.”
“Vất vả cho bác rồi, chúng ta xuống núi thôi.” Khom lưng nhặt ly rượu cùng chai rượu trên đất, Thẩm Lục Gia cùng Yến Kinh Vỹ cùng nhau xuống núi.
Vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Lục Gia chọc Ngũ Mị càng vui vẻ hơn: “Tổng giám đốc Thẩm, văn học thật ra chỉ là lời nói, một bộ tiểu thuyết chủ nghĩa hiện đại, anh có thể nói nó lừng lẫy xưa nay, tuyệt diệu vô song; cũng có thể nói nó không có ý nghĩa, nhạt như nước ốc, khen chê đều tùy vào cái miệng. Loại học vấn này, có thể là văn sâu nghĩa lớn gì sao?”
Thẩm Lục Gia bị cô chặn họng, á khẩu không trả lời được.
Ngũ Mị lại nâng cổ tay nhìn đồng hồ tay một chút, bỗng nhiên nói: “Anh chờ tôi một lát.” Không đợi Thẩm Lục Gia trả lời, cô liền quay đầu đi xuống chân núi.
Thẩm Lục Gia vừa định nhắc cô cẩn thận dưới chân, lại thấy cô đi lại đặc biệt ung dung tự tại.
Chưa đến hai mươi phút sau, trong làn sương lờ mờ Ngũ Mị một tay cầm hail y rượu nhỏ, một tay cầm chai rượu đang đi lên.
Thẩm Lục Gia mới nhìn thấy trên tay cô đang cầm một chai sâp panh Bạch Tuyết đã ướp lạnh, Ngũ Mị đã nhét vào tay anh hai cái ly uống rượu. Sau đó liền thấy cô tay trái cầm chai rượu, tay phải thuần thục mở giấy bạc trên miệng chai rượu, lại nới lỏng vòng sắt ra. Sau đó nhanh nhẹn dùng ngón cái tay trái ấn nhanh nút gỗ, tay phải cầm thân bình quay từ từ.
Thẩm Lục Gia thấy dáng vẻ của cô rất quen thuộc mà xinh đẹp, cũng không có ý đinh nghiêng người tránh miệng chai.
Quả nhiên, âm thanh như một tiếng thở dài của phụ nữ bật ra theo miệng bình, nút gỗ được rút ra ổn định, mặc dù có một lượng bọt khí dâng lên nhanh chóng nhưng cũng không có bắn tung tóe ra ngoài,
“Ban đêm đẹp như vây, sao lại có thể không có rượu được chứ.” Ngũ Mị nháy nháy mắt với Thẩm Lục Gia, giảo hoạt như một con hồ li.
Thẩm Lục Gia cũng bất giác cúi đầu cười, bưng hai cái ly ổn định.
Rượu màu da cam nhạt rất nhanh được rót đầy hai ly nhỏ. Ngũ Mị nhận lấy một cái ly, rất tự nhiên cụng một cái với Thẩm Lục Gia, rồi ngồi ở trên cỏ, thoải mái duỗi thẳng hai cái chân dài, không hề thương tiếc cái quần FENDI màu trắng đắt giá kia.
Thẩm Lục Gia đứng bên cạnh cô, buồn cười lắc đầu một cái.
Ngũ Mị nhấp một miếng rượu, tự mình nói: “Lúc tôi con đi học cảm thấy chuyện lãng mạn nhất trên thế giới chính là yêu một nhà thiên văn học, sau đó khi anh ta phát hiện một hành tinh mới, sẽ lấy tên tôi để đặt tên.”
“Thật đủ lãng mạn.” Thẩm Lục Gia lại một lần nữa kk nhịn được cúi đầu bật cười, “Nhưng mà bây giờ cho dù là người phát hiện hành tinh mới , cũng chỉ có thể lấy tên ủy ban đề cử để đặt tên, không thể chắc chắn dùng tên của người phát hiện.”
“Tổng giám đốc Thẩm thì sao lại tới ngắm sao?” Ngũ Mị nâng cái ly lên, nghiêng đầu hỏi Thẩm Lục Gia.
Vẻ mặt Thẩm Lục Gia có chút xa vời nhìn bầu trời sao, một lát sau mới hơi ngượng ngập nói: “Tôi chỉ là cảm thấy bầu trời sao chiếu ánh áng huỳnh quang xuống nhân loại trước mắt này đã ba bốn nghìn tỷ năm ánh sáng, so sánh với dưới này, một chút ân oán được mất trong cuộc đời này thật không đáng nhắc tới.”Anh không có không biết xấu hổ nói cho Ngũ Mị biết, thật ra thì ngoài sân thượng ở phòng ngủ của anh còn lắp đặt một bộ kính thiên văn giá trị xa xỉ. Mỗi tối trước khi ngủ, anh thích ngắm sao trong chốc lát. Một người, một bộ kính thiên văn, một trời sao. Trông ống kính, quần tinh chậm rãi lướt qua bầu trời. Chòm sao Thiên Bình ở đầu tiên bên trái, sau đó là chòm sao Xử Nữ, chòm sao Sư Tử, chòm Cự Giải, chòm Song Tử,…
“Trình độ của Tổng giám đốc Thẩm thật tốt.” Ngũ Mị có chút không nhìn thấu Thẩm Lục Gia rồi, cái con người nghiêm túc cứng nhắc, vị Tổng giám đốc trẻ tuổi cẩn thận trong ấn tượng của cô lại có thể gắn liền hoạt động ngắm sao lãng mạn này một lí tưởng chủ nghĩa sắc thái cao thượng như vậy, thật đúng là làm người ta thấy líu lưỡi.
Thẩm Lục Gia nghe không ra khen chê trong lời nói của cô, cũng không vội vã nói tiếp, chỉ chăm chú nhìn vòm trời xanh lam.
Bầu trời chọt có một đường cung màu bạc, mang theo một chút ánh huỳnh quang màu xanh dương, lướt qua phía chân trời thật nhanh.
Ngũ Mị mở to hai mắt, nhìn không trung không nháy mắt.
Tuy rằng tên là mưa sao băng, nhưng thật ra mưa sao băng không giống như loại trong tưởng tượng của người bình thường… Cảnh tượng mưa sao băng hùng vĩ, giống như mưa sao băng của chòm Thiên Long, số lượng ước tính khoảng mười khối một tiếng đồng hồ.
Hai người một đứng một ngồi, cũng không nói chuyện với nhau, chỉ là nhìn bầu trời của mình.
Cho đến khi có môt hơi thở nặng nhọc của đàn ông và tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, Thẩm Lục Gia mới quay đầu lại.
“Lục Gia, tìm được cháu thật không dễ nha.” Là Yến Kinh Vỹ.
“Bác Yến.” Thẩm Lục Gia lễ phép chào hỏi.
Yền Kinh Vỹ nhìn bóng lưng cô gái mặc áo trắng đang ngồi dưới đất, trong lòng thầm kêu không ổn, tin đồn vị cháu trai này của hắn là người không gần nữ sắc, chưa từng nghe bên người anh có cô gái thân thiết nào. Ông cười ha ha hai tiếng, nói: “Không quấy rầy con và bạn nói chuyện chứ.”
“Không biết.” Thẩm Lục Gia định giới thiệu Ngũ Mị cho Yến Kinh Vỹ biết, lại thấy Ngũ Mị chợt đứng lên, bỏ lại ly rượu, đi thẳng một mạch xuống chân núi.
Thẩm Lục Gia hơi nhíu mày, cũng không quan tâm Yến Kinh Vỹ đang ở đây, cất giọng nói: “Tôi đưa cô xuống chân núi, đã trễ vậy rồi, không an toàn.”
“Cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc Thẩm.” Ngũ Mị cũng không quay đầu lại, một đầu tóc dài đen nhánh gần như phát ra màu xanh trong gió đêm bị thổi giống như một dải gấm dao động.
“Cô gái kia là…”
Thẩm Lục Gia lúc này mới thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Giám đốc quan hệ xan hộ Thịnh thị.”
“Oh oh”, Yến Kinh Vỹ không để ý cười nói, “Là một cô gái có cá tính.”
“Bác Yến, tìm con có chuyện gì không?” Thẩm Lục Gia miệng hỏi nhưng mắt vẫn nhìn vào bình rượu và hai cái ly đang lóe sáng trên thảm cỏ.
“Ông bạn già của bác ở Kính Tân tặng bác một ít cua đồng, cháu cũng biết đấy, nhà bác chỉ có ba miệng ăn, bác liền mang đến đây tặng một chút. Đến nhà cũ thì cháu không ở đó, gọi điện thoại cũng không được, nghe bảo vệ nói cháu lên núi, liền nghĩ lên núi thử vận may, Tu Minh cũng muốn lên theo nhưng nó đang đi giày cao gót, đi lại không tiện, bác đành để nó lại nói chuyện với mẹ cháu.”
“Vất vả cho bác rồi, chúng ta xuống núi thôi.” Khom lưng nhặt ly rượu cùng chai rượu trên đất, Thẩm Lục Gia cùng Yến Kinh Vỹ cùng nhau xuống núi.
/82
|