Trái Tim Xoay Ngược

Chương 10

/17


Nhỏ đang ngồi vu vơ nhìn trời nhìn đất qua ô cửa sổ của lớp, đầu óc trống rỗng. Nhỏ không ưa cái gọi là “suy nghĩ”, nói trắng ra là nhỏ ghét phải suy nghĩ. Đó là một phần giúp tạo nên tính cách hồn nhiên vô tư của nhỏ.

_Sếp ơi sếp! – Tiếng nhỏ Hạnh vang lên trên hành lan trường giờ giải lao.

Nhỏ bước ra cửa, vừa lúc nhỏ Hạnh chạy tới.

_Gì vậy Hạnh? – Nhỏ hỏi.

_Người của Võ Khương Hán kiếm sếp ngoài cổng! Có cần em đi kêu phó tướng không?

Nhỏ phẩy tay.

_Thôi khỏi! Tên đó đang lên cơn, đừng chạm vào hắn. Đi thôi! – Nhỏ ra hiệu. Một phần là vì “Tên đó đang lên cơn”, một phần là vì nhỏ nghĩ rằng “Chắc là tên thủ lĩnh dở người kia” (Dương ấy!).

Nhưng ra đến cổng nhỏ mới biết người cần gặp mình không phải là Dương. Cảm giác thất vọng ùa đến mà nhỏ chẳng hiểu sao. Nhìn thằng bé này có vẻ nhỏ hơn Dương một tuổi. Nhỏ và cô bé tên Hạnh tiến đến trước mặt thằng nhóc. Nhỏ lên tiếng:

_Cậu là ai?

_Tôi là Khánh ,“thứ Phó tướng” của Võ Khương Hán. – Thằng nhóc toát ra một phong thái dũng mãnh, tự tin, không sợ hãi, làm nhỏ hơi bị nể phục.

_À, ra là cậu xếp sau Dương và tên Phó tướng của hắn phải không? Cậu tìm tôi làm gì?

_Sếp bảo tôi đến đón chị. Chị đi theo tôi thì sẽ biết!

Nhỏ bật cười, thằng nhóc này cũng có bản lĩnh thật. Học sinh trong thành phố này chẳng mấy ai dám nói chuyện với thủ lĩnh Thánh Hạc kiểu ấy.

_Hạnh! Em nói với cô là sis có chuyện phải về trước, với lại đem túi của sis về nhà sis hộ nhé! – Nhỏ quay qua dặn con bé Hạnh.

_Dạ sếp! – Nhỏ Hạnh ngoan ngoãn gật đầu.

...

Rồi nhỏ theo thằng nhóc tên Khánh đến một quán bar tên BlackS, có Dương đang ngồi đợi sẵn trong room “V.I.P”. Khánh mở cửa phòng cho nhỏ bước vào, rồi cúi chào Dương và đóng cửa lại.

_Đàn em anh đấy à? Tui cá là nó sẽ thay thế vị trí thủ lĩnh của anh khi anh ra trường. Tui thích phong cách của nó đấy! – Nhỏ sổ một tràng.

_Cô ba hoa đủ chưa? – Dương vẫn lạnh băng.

Nhỏ lừ mắt nhìn Dương rồi ngồi đánh phịch xuống ghế, càu nhàu:

_Nói một chút cũng không cho ... Mà anh cúp học ra đây à?

_Được nghỉ tiết ... – Dương đáp gọn – Tôi không vô kỷ luật như cô.

Nhỏ chép miệng:

_Anh chẳng biết đùa gì cả ...Vô vị! Thôi được rồi, anh muốn gì?

_Tôi có vài điều muốn dặn cô trước khi cô đến nhà tôi ... (Grừ!!! Dám bảo ta vô vị sao????)

_Nói đi! – Nhỏ cầm ly nước cam pha sẵn nốc một hơi cạn ly.

_Thứ nhất, cô phải ăn uống từ tốn!

Nhỏ mém phun nước cam vào mặt Dương, may mà vừa nuốt hết:

_Anh nói móc tui à? Ý anh là tui phàm ăn tục uống như heo chứ gì?

_Không phải sao?!? – Dương thản nhiên.

Nhỏ đuối lí. Sự thật vẫn là sự thật mà.

_Vậy chuyện thứ hai? – Nhỏ xụ mặt.

_Cô phải khéo léo trả lời các câu hỏi của ba tui, ba tui mà đã hỏi thì giống hỏi cung ấy, cô phải xem chừng.

Cái này coi bộ dễ hơn cái trước, nhỏ gật:

_Okie, tiếp!

_Cô phải tỏ ra dịu dàng một chút, phải tỏ ra thân thiết với tui, phải ăn mặc đàng hoàng, đừng có mà theo style boy đó. Còn nữa, cô phải___

_Khoan khoan khoan! – Nhỏ xua tay, cắt ngang câu nói của Dương – Anh làm tui chóng mặt quá! Nói từ từ thôi! Không ngờ làm bạn gái anh phải theo nhiều luật đến vậy!

_Cô tưởng muốn đi ăn miễn phí một tháng dễ lắm sao? Phiền quá đi!

_Hừ! Vậy sao anh không đi mượn người nào đầy đủ mấy tố chất đó để làm bạn gái mà lại tìm đến tui? – Nhỏ cãi lại.

Dương thoáng sững người. “Ừ nhỉ ... Sao mình lại tìm tới cô ta – một người hoàn toàn khác với những gì ba đề ra?”

_Sao? Cứng họng rồi à? – Nhỏ móc.

_Lắm chuyện! Không phải chuyện của cô! – Dương tỏ thái độ càu nhàu để che đi sự bối rối thoáng hiện trong ánh mắt.

_Xì! – Nhỏ lườm anh chàng – Thôi được rồi! Quyết định vậy đi! Ngày mốt tới rước tui!

----oOo----

Ngày hôm sau.

Nhỏ ngáp ngắn ngáp dài bước vào lớp. Hán Thư đang ngồi đó. Nhưng hôm nay hắn làm sao thế nhỉ? Chả giống mọi ngày. Hắn bây giờ trông lạnh lùng chẳng khác chi lần đầu tiên hai đứa gặp nhau. Đặt túi xách sang một bên, nhỏ đặt tay lên vai Hán Thư:

_Anh sao thế?

Im lặng.

_Sao không trả lời? – Nhỏ lay lay.

Chợt phát hiện bàn tay đang quấn gạc của Hán Thư, nhỏ trố mắt nâng nó lên:

_Tay anh làm sao thế? Đi đánh nhau với đám nào mà giấu tui hả?

Hán Thư bất ngờ giật tay ra:

_Không liên quan đến cô.

Cả ngày hôm đó, ngồi kế Hán Thư mà nhỏ có cảm giác đang ngồi kế một tảng băng, cả buổi anh chàng chẳng nói chẳng rằng, cũng không thèm nhìn qua nhỏ. Ngày hôm sau cũng thế. Ban đầu nhỏ còn quan tâm , sau thì mặc kệ, nhủ, “Kệ tía hắn vậy!”.

----oOo----

Ngày đi làm “bạn gái giả”.

Nhỏ vừa đi học về liền vội vã chạy lên lầu, chả là nhỏ phải tắm rửa, chải chuốt cấp tốc vì hơn một tiếng nữa, Chấn Dương sẽ tới rước. Nhỏ mở tủ, đăm chiêu đứng nhìn một lát rồi lôi ra một cái áo sơ-mi có vẻ “chững chạc” và “nữ tính” nhất, theo nhỏ nghĩ, và một chiếc quần jeans.

_Chị định ăn mặc thế mà đi à? – Duân Thy lên tiếng khi thấy nhỏ lôi ra cái áo mà theo nó là bụi bặm không chịu được.

Khổ nỗi tủ quần áo của nhỏ chỉ toàn trang phục theo style boy, nếu không thì cũng bụi và ngố cực. Cái áo sơ-mi nhỏ vừa lôi ra là đỡ nhất đám rồi. Đáng ra nhỏ nên lấy đồ của Duân Thy mà mặc, nhưng khổ nỗi, so với con bé thì nhỏ hơi bị “đô”. Hai chiếc đầm Hán Thư mua cho nhỏ và con bé thì cũng đã đem cho hai chị em con nhỏ hàng xóm mượn để đi đám cưới.

Nhỏ gãi đầu:

_Không mặc thế này thì mặc thế nào?

Con bé Duân Thy mỉm cười và đưa cho nhỏ một chiếc túi có chữ Gucci bên ngoài.

_Gì đây? – Nhỏ thắc mắc.

_Đầm cho chị đấy! Anh Shin mua!

Nhỏ lôi chiếc đầm ra từ cái túi. Đó là một chiếc đầm hồng nhạt, đúng điệu tiểu thư với hai ống tay bằng lụa mỏng phồng to.

_Cái đầm này là cho loại con gái õng ẹo, làm sao mà tao mặc? – Nhỏ nhăn nhó quay quay hết nhìn mặt trước rồi lại mặt sau chiếc đầm.

_Bà chị của em ơi! Chẳng phải bà chị muốn diễn thật đạt để có một thắng ăn free hoành tráng hay sao? Đi thôi! – Vừa nói, con bé vừa vịn vai nhỏ xoay xoay rồi đẩy vào phòng tắm rồi đóng cửa phòng tắm lại, tiếp – Nhanh lên rồi ra đây em trang điểm cho!

_Trang điểm?! – Nhỏ hét toáng lên.

_Người ta thuộc giới thượng lưu! Chị để mặt mộc mà đi thì coi sao được? Với lại chị đừng hét toáng lên thế! Chói cả tai! – Con bé nhăn nhó.

Mà sao hôm nay Duân Thy nhiệt tình với chuyện “làm ăn” của bà chị nó thế nhỉ? Chính Duân Thy cũng chẳng hiểu, nó chỉ có cảm giác vui vui khi thấy chị hai mình chấp nhận “hand in hand” với Dương, dù chỉ là giả. Nhưng miễn sao ... người con trai đó không phải là Hán Thư!

----oOo----

Nhỏ bước ra khỏi nhà trong bộ váy màu hồng xinh xắn, gương mặt phủ một lớp phấn mỏng, môi lấp lánh nhũ hồng, hàng mi vút cong tự nhiên. Sau hai mươi phút trang điểm nhẹ, nhỏ đã trở thành một nàng công chúa thứ thiệt! Đứng đợi khoảng năm phút thì một chiếc Mercedes phóng tới trước mặt nhỏ. Người lái xe vội bước xuống xe rồi mở cửa sau ra. Dương, trong một bộ vest trắng, giày trắng, bước ra.

_Cô trang điểm à? – Dương căng mắt ra và đưa mặt mình áp sát mặt nhỏ.

Nhỏ gật gật, thấy tim mình đập mạnh.

_Xấu quá đi! – Lạnh như thường.

Nhỏ nổi quạu, đá vào chân Dương.

_Anh tưởng là tôi khoái bộ mặt trắng dã này lắm hả? Ngứa muốn chết! – Hầm hầm mở cửa xe, nhỏ cúi xuống và “Kình!” – đầu nhỏ đập vào cửa xe. Cái tật hật đậu mãi chẳng chừa! Nhỏ ôm đầu – Ối mẹ ơi! Đau quá!!! Đồ cái xe ngu ngốc! Đáng chết! – Nhỏ giơ nắm tay dọng ình ình lên nóc xe.

Dương nhìn nhỏ, ôm mặt cười hắt ra đầy thú vị, rồi đột nhiên cười lớn hơn. Không phải là trước giờ Dương không cười, nhưng 90% những nụ cười trước đây của Dương là giả tạo hoặc để xã giao. Chỉ từ khi gặp nhỏ, Dương mới có được những nụ cười thật sự đúng nghĩa. Trước mặt Dương, nhỏ vẫn đang vừa đấm vừa đá lên chiếc Mercedes bạc tỷ tội nghiệp.

Duân Thy từ trên lầu nhìn xuống, lắc đầu thở dài:

_Chị ơi là chị! Cư xử kiểu hàng cá ấy thì hỏng bét rồi!

-----oOo-----

Chiếc Mercedes chầm chậm lê bánh. Dù gì cũng còn cả khối thì giờ.

Ngồi bên Dương, chẳng hiểu sao tim nhỏ cứ nhảy loạn xạ cả lên. Dạo này nhỏ lạ hơn trước nhiều, cứ suy nghĩ về Dương.

_Sao thế nhỉ? – Nhỏ làu bàu và đấm thùm thụp vào ngực.

_Cô bị bệnh tim à? – Bắt đầu bắn tỉa.

_Đâu có! Tôi khỏe lắm! – Nhìn vào mắt Dương, nhỏ có cảm giác tim mình đập mạnh hơn thì phải ... Không lẽ nào là ... cái gì đó gọi là “tình yêu”. “Không được! ... Mình đã giao kèo với Hán Thư, đứa nào bị “dính” trước thì phải ăn chay một tháng! Khỉ thật!”. Nhỏ đâu biết rằng, Hán Thư làm vậy chỉ vì muốn nhỏ chẳng rung động trước bất kì ai!

“Kéttttttt!”

Xe bất ngờ thắng gấp. May mà nhỏ không đập đầu vào thành ghế, nếu không thì cái ghế cũng hết đời.

_Chuyện gì vậy? – Dương lên tiếng.

Người lái xe quay xuống, cúi đầu:

_Thưa cậu chủ, phía trước có một đám người cố ý chặn đường ạ!

Nhỏ chồm người lên nhìn. Ai trông quen thế nhỉ? Dương đẩy cửa bước xuống, nhỏ cũng lật đật bước theo. Trước mặt nhỏ và anh chàng là con V-max quen thuộc và chủ nhân đẹp trai của nó, cùng với các “bé trai” khác của Thánh Hạc. “Ra là Hán Thư và tụi nhỏ!” Nhỏ nghĩ rồi thì thầm trong họng.

“Làm mặt lạnh với mình. Bây giờ còn chặn đường mình ... Muốn tạo phản à?”

Nhỏ định bước về phía Hán Thư thì Dương ngăn:

_Cô đứng yên ở đây! Chờ tôi!

Nói rồi một mình Dương bước lên trước mặt Hán Thư. Một ý nghĩ vụt qua nhỏ ... Hắn làm gì mà huy động cả băng đi vậy? Chỉ thiếu mỗi tụi con gái, còn thằng Huy, Hiếu, Nhân,... đủ cả. Mà mỗi người lại còn cưỡi một bé mô-tô to đùng, ánh mắt đằng đằng sát khí như sắp choảng nhau vậy!

Dương bước lại, mỉm cười chọc tức Hán Thư, thì thầm:

_Sao? Cậu ghen? Thích cô ta à?

_Câu đó tôi phải hỏi anh mới đúng. Anh thích sếp của tôi? – Hán Thư nở một nụ cười “đểu” không kém.

Hai bên chòng chọc nhìn nhau. Sát khí bốc lên ngùn ngụt. Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Huy lựa cơ hội Hán Thư không để ý, chạy lại phía nhỏ:

_Sếp định để hai người đó choảng nhau sao? Bọn họ mà đấu thì thế nào cũng có người đi bệnh viện.

Nhỏ phẩy tay, cười khẩy:

_Chuyện con trai với nhau, giải quyết bằng nắm đấm là được mà! Với lại sếp chưa được thấy Dương đánh nhau. Lần này lại là đánh với Hán Thư. Cơ hội hiếm có như vậy, sao mà bỏ qua được!

Huy cười méo xệch. “Thật hết nói nỗi với sếp!”, thằng nhóc trộm nghĩ.

Sau một hồi tóe lửa nhìn nhau, Hán Thư lao vào bụp Dương trước, nhưng anh chàng kịp né người và “trả đòn” cho Hán Thư bằng một cú đấm trời giáng. Nhưng cú đấm không thể đụng đến người anh chàng – Hán Thư xoay vai nhanh như cắt. Cứ thế, tên này đấm, tên kia tránh, tên kia đá, tên này né, mãi chẳng ai bụp trúng ai ... Nhỏ chăm chú đứng nhìn, nghĩ thầm: “Xem hai người này đánh nhau đúng là thú vị thiệt! Cả hai đều ra đòn rất nhanh, mạnh và đầy uy lực, phản xạ cũng rất tốt! Họ mà hợp sức lại tiêu diệt thì mình có nước về chầu Diêm chúa sớm!”. Đúng là đầu óc nhỏ chỉ biết đến ăn và đánh lộn, chẳng thèm nghĩ tại sao hai tên khùng đó lại bay vào uýnh lộn chí chết như vậy ...

Cả hai bắt đầu thấm mệt. Bọn đàn em định lao lên hỗ trợ Hán Thư thì liền bị anh chàng gằn giọng:

_Lùi lại!

Hình như tụi đàn em rất kính nể Hán Thư. Nói đúng hơn, “kính sợ” và “nể phục” ra mặt. Tụi nó còn sợ Hán Thư hơn là sợ nhỏ, thủ lĩnh của nhóm thì phải. Thế là cả bọn răm rắp lùi ra phía sau, không dám hó hé gì thêm.

Sau vài phút “giải lao”, “hiệp hai” bắt đầu. Lại là Hán Thư. Anh chàng phóng người lên, xoay 180 độ. Một cú đá lái giò tuyệt đẹp nhắm thẳng vào Dương. Bất ngờ, nhỏ từ đâu nhảy vô. Tuy đang mặc váy nhưng “nữ hiệp” nhà ta không ngần ngại tung chân, đá vào chân trụ của Hán Thư.

Bị tấn công bất thình lình, Hán Thư khuỵu xuống ngay lập tức.

_Đủ rồi đó! – Nhỏ làm giọng “đại ca”, la lớn. Tuyệt đối không để bọn đàn em xem thường được ...

Không khí chùn xuống. Hán Thư đứng thẳng người lên, trừng mắt nhìn nhỏ và Dương. Dương lãnh đạm nhìn chiếc Swatch sang trọng trên tay.

_Sắp trễ rồi. Đi thôi!

Anh chàng bất ngờ nắm lấy cổ tay nhỏ, kéo đi. Bằng một phản ứng rất nhạy, Hán Thư đưa tay chụp lấy cổ tay còn lại của nhỏ, kéo lại. Hai bàn tay của hai tên con trai đang siết mạnh hai cái cổ tay vô phúc của nhỏ.

Hết nhìn Hán Thư lại nhìn Dương, nhỏ hét tướng:

_Hai anh xem tui là món đồ chơi để giành lộn với nhau à? Buông ra! – Không có động thái đáp trả, nhỏ bèn hét lớn hơn – Này hai thằng ba trợn! Hai anh điếc à? Làm trò gì vậy? Buông!!!

_Cô chọn hắn ư? – Hán Thư lên tiếng trong khi nhỏ đang cố giải thoát hai cái cổ tay.

_Chọn lựa gì ở đây? Buông ra giùm cái đi! Hai người làm tui cáu rồi đó!

_Tôi không buông ... – Giọng Hán Thư đục đi – Tôi không thể để mất cô!

Tèng teng teng teng ...Một con người lạnh lùng như phó tướng của Thánh Hạc đã nói ra một câu mà không ai có thể nghĩ tới! Cái cục sĩ diện to đùng trong người anh chàng đã bị tình yêu mài mòn đi lúc nào không hay ... Chứ làm sao anh ý lại có can đảm thốt lên câu nói đó chứ?

Một khoảng lặng. Tụi đàn em sững sờ. Dương không lấy gì làm ngạc nhiên cho lắm. Riêng nhỏ thì ... giật mình, “Ăn nói kiểu quái gì vậy trời?!”. Sau lưng Hán Thư, tụi thằng Huy bắt đầu xôn xao (nhưng không để ba nhân vật ngoài kia nghe thấy). “Thấy chưa! Tao đã nói là phó tướng có để ý sếp mà!” ... “Tao cứ tưởng phó tướng nhà mình không biết yêu là cái chi chi...”, ...

Dương – vẫn đang nắm chặt tay nhỏ, nhìn Hán Thư, cười mỉm:

_Thôi được! Để công bằng, chúng ta cứ hỏi thẳng cô ấy. Nếu người cô ấy chọn là tôi, cảm phiền cậu bỏ tay ra!

_... – Hán Thư không nói gì, chắc đồng ý.

Dương quay qua nhỏ:

_Cô muốn theo tôi hay đi theo hắn?

Dương ngày càng hiểu tính nhỏ. Biết lợi dụng tình huống thế cơ đấy! Anh chàng thừa biết, với mức độ háo ăn của nhỏ, thì câu trả lời trong trường hợp này sẽ là:

_Đương nhiên là theo anh rồi! Cơ hội tốt mà! Thế cũng hỏi! – Nhỏ quát.

Dương cười nửa miệng, nhìn Hán Thư:

_Cậu nghe rồi đấy. Người cô ấy chọn là tôi. Buông tay ra được rồi ...

Anh chàng gạt tay Hán Thư ra khỏi bàn tay nhỏ, kéo nhỏ đi về phía chiếc Mercedes.

...

Chiếc xe có nhỏ ở trong phóng ngang qua mặt Hán Thư. Cảm giác mất mát hiện rõ mồn một trong anh chàng. Một người thông minh, thậm chí là láu cá và hiểu rõ nhỏ như Hán Thư, lẽ nào không đoán ra cái câu trả lời hùng hồn “Đương nhiên là theo anh rồi ...” của nhỏ chỉ là trên phương diện ăn uống, vào tối nay, thôi sao ... Tại sao lại dễ dàng buông tay như vậy? ... Có lẽ chính cảm giác đau đáu như thể không khí bị rút cạn khỏi phổi khi nghe lời nói đó thốt ra từ chính miệng nhỏ đã khiến Hán Thư bàng hoàng trong chốc lát, và đã không thể nắm tay nhỏ kéo lại nữa.

/17

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status