Tình hình rõ ràng không đi theo những gì cô tưởng tượng.
Kiều Nhân vốn cho rằng tình cảm của Kỷ Hàn Thanh với cô cũng giống như anh đối với Kỷ Niệm, ít nhất cũng không phải như hiện tại.
Cô chớp mắt, lúc mí mắt khép lại lông mi dường như chạm vào lông mi của anh khiến cô cảm thấy hơi buồn buồn, không thoải mái lắm.
Kiều Nhân vừa định lùi lại để né tránh, nhưng bàn tay vốn đang đặt trên vai cô liền chuyển lên gáy, hơi dùng lực ngăn cô lại.
Khoảng cách của hai người thật sự quá gần, giữa răng và môi đều là mùi hương chanh bạc hà, vừa mát mẻ vừa sạch sẽ.
Hơi thở vương vấn, Kiều Nhân chỉ cảm thấy hơi thở của anh khiến cả đầu cô đều nóng bừng, giống như bị đầu độc. Cô định duỗi tay ra ngăn anh lại, nhưng cuối cùng cánh tay trượt xuống chuyển thành nắm lấy ống tay áo của anh.
Vòi nước vẫn đang mở, dòng nước chảy xuống ào ào rơi trên bồn rửa tay. Nhưng Kiều Nhân cảm thấy bốn phía đều yên tĩnh vô cùng, không thể nghe rõ bất kỳ âm thanh nào.
Anh triền miên hôn môi cô, lúc mạnh lúc nhẹ. Cũng không biết lặp lại mấy lần, đầu óc Kiều Nhân đang trống rỗng thì tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ.
Ban đầu Kiều Nhân còn tưởng mình nghe nhầm, mãi tới khi tiếng chuông ngày càng lớn hơn, cô mới nghiêng đầu tránh đi,vì hơi thở gấp gáp mà giọng nói của cô không lớn, giống như thở không ra hơi:
Chuông báo kêu rồi...
Nói cách khác, hiện tại đã là tám giờ.
Thu dọn một số đồ đạc ở khách sạn, phải thuê xe tới sân bay rồi.
Kiều Nhân dùng chút lý trí còn lại của mình, cố gắng để giọng nói mình trở lại bình tĩnh:
Trước chín giờ phải trả phòng.
Anh nhẹ nhàng đáp, giọng trầm khàn phát ra từ cổ họng: Được.
Da đầu Kiều Nhân căng ra, không thể chịu nổi giọng nói này, vươn tay ra cầm lấy tay nắm cửa, mượn lực của anh mở cửa chạy ra ngoài.
Cảm giác như vừa tránh được một kiếp nạn, Kiều Nhân vỗ ngực thở hắt ra, không dám nhìn anh nữa. Chạy khỏi phòng vệ sinh về phòng ngủ.
Chuông báo đã không còn kêu nữa, Kiều Nhân sợ mấy phút nữa nó lại kêu lên, nên dứt khoát tắt hết tất cả chuông báo trong ngày hôm nay đi.
Vừa nhìn giờ, tám giờ bốn phút.
Kiều Nhân thu dọn qua loa, sau đó nhanh chóng nhét đồ đạc vào trong vali hành lý, vừa kéo khóa lên thì có điện thoại gọi tới.
Kiều Nhân liếc nhìn màn hình, kéo vali hành lý ra khỏi phòng:
Alo, anh Thần Phong?
Khi nào em đi?
Bây giờ.
Kiều Nhân nhìn đồng hồ: Mấy tiếng nữa là lên máy bay rồi.
Anh đưa em đến sân bay nhé?
Không cần, em gọi taxi là được.
Đường đi khá thuận tiện, vốn khách sạn cách sân bay không xa.
Gọi taxi khoảng chừng 20 phút là tới.
Kiều Nhân kẹp điện thoại giữa vai và tai, liếc mắt kiểm tra lại toàn bộ nhà cửa một lần.
Hứa Thần Phong xác nhận lại lần nữa: Thật sự không cần à?
Không...
Lần này Kiều Nhân còn chưa kịp nói hết, điện thoại đã bị người sau lưng lấy mất. Cô vẫn đang duy trì tư thế nghiêng người, nghe thấy người kia trả lời thay mình: Không cần.
...
Kiều Nhân nhanh chóng lướt nhìn qua trong túi, sau khi xác nhận đã đầy đủ mọi thứ mới đóng túi lại.
Giọng Hứa Thần Phong loáng thoáng phát ra từ điện thoại: Anh là ai?
Kiều Nhân theo bản năng lên tiếng: Chú... chú nhỏ...
Ý cô là muốn Kỷ Hàn Thanh đưa lại điện thoại cho mình, kết quả vừa mới nói ra, Kỷ Hàn Thanh còn chưa đưa điện thoại cho cô thì đã nghe thấy giọng Hứa Thần Phong ở đầu dây bên kia hơi thay đổi:
Thật ngại quá chú nhỏ, tôi không biết là chú.
Kiều Nhân: ...
Tuy rằng Hứa Thần Phong lớn hơn cô vài tuổi, nhưng thân phận như vậy, từ nhỏ Hứa Thần Phong gọi người khác là gì Kiều Nhân sẽ gọi theo.
Ngược lại cũng vậy.
Vốn dĩ mười mấy năm không xảy ra chuyện gì, kết quả hôm nay đột nhiên lật thuyền. Trong chớp mắt biểu cảm trên mặt Kiều Nhân cứng đờ, điện thoại di động cũng không kịp lấy lại, ngước mắt quan sẽ vẻ mặt của Kỷ Hàn Thanh.
Kỷ Hàn Thanh hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, ý tứ trong mắt không rõ là gì. Sau đó anh đưa tay trả điện thoại lại cho cô.
Kiều Nhân lập tức nhận lấy, xoay người đi, lúc nói chuyện giọng nhỏ hơn rất nhiều:
Anh Thần Phong, anh...
Em có thêm một chú nhỏ từ lúc nào thế?
Chuyện này em sẽ nói với anh sau. Ngón tay Kiều Nhân dùng sức, vẽ một đường trên màn hình điện thoại (cảm ứng đó), Không có gì nữa thì em cúp máy trước đây.
Bên kia cũng nghĩ cô sắp phải ra sân bay nên không nhiều lới nữa, đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.
Kiều Nhân tạm thời xem như ban nãy không nghe thấy tiếng gọi chú nhỏ của Hứa Thần Phong, ánh mắt không rối loạn. Cô vừa định mở cửa xách hành lý ra ngoài thì người đàn ông bên cạnh đã nhanh tay cầm vali lên trước.
Tay cô đưa ra tới nửa đường đành phải thu về, đợi anh ra khỏi cửa mới khóa cửa lại cẩn thận.
Ở đây ít có taxi, vì thế phải đi bộ ra đầu ngõ.
Kiều Nhân không nhanh không chậm đi theo sau, cô cúi đầu bước đi, bước chân không lớn, vốn cho rằng còn cách anh một đoạn dài, kết quả vừa ngẩng đầu, Kỷ Hàn Thanh đã đứng cách có mấy mét nhìn mình chăm chú.
Cũng không biết anh đã nhìn cô bao lâu rồi, Kiều Nhân lập tức dừng bước, hơi thở như bị nghẹn lại.Kỷ Hàn Thanh cúi đầu, bàn tay đang cầm vali hành lý hơi nâng lên, Hôm nay anh không uống rượu.
Kiều Nhân: ...
Kiều Nhân, Kỷ Hàn Thanh nâng mắt nhìn cô, Vì sao em không để anh chịu trách nhiệm với em?
Ở thời đại này, tình một đêm đầy rẫy, cũng chẳng ai còn gào lên đòi chịu trách nhiệm cả.
Đừng nói tới việc nụ hôn này còn chênh lệch bao nhiêu lần so với chuyện tình một đêm.
Kiều Nhân lắc đầu, ... không cần anh chịu trách nhiệm.
Lần này vốn dĩ cô cũng không đẩy anh ra, như bị quỷ ám nên mới làm ra chuyện hai bên cùng tình nguyện đó, còn đòi chịu trách nhiệm cái gì.
Kỷ Hàn Thanh: Vậy em chịu trách nhiệm với anh đi.
Kiều Nhân suýt nữa cho là mình nghe nhầm, Cái gì?
Em chịu trách nhiệm với anh.
Kỷ Hàn Thanh, anh có nói đạo lý không vậy?
Có chứ.
Khóe môi Kỷ Hàn Thanh lại cong lên: Nếu không thì cũng chẳng cần em chịu trách nhiệm.
Kiều Nhân bị anh xoay tới muốn ngất, cô nhíu mày, không thèm trả lời đề tài này nữa, bước chân nhanh hơn đi thẳng qua người anh.
Phía trước là đường lớn, Kiều Nhân bực mình gọi một chiếc taxi, vốn định mở cửa phía trước ngồi bên cạnh tài xế, kết quả lại bị Kỷ Hàn Thanh đóng vào sau đó mở cửa sau ra, Kiều Nhân bị đẩy vào trong.
Tài xế là một ông chú trung tuổi: Đôi tình nhân cãi nhau à?
Vẻ mặt Kiều Nhân không tốt, cô nhíu mày phản bác: Không phải.
Người yêu mà, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành.
Kiều Nhân: ...
Cô không có ý đó.
Ôi, đàn ông.
Quả nhiên chẳng có ai tốt đẹp gì.
Kiều Nhân không nói năng gì nữa, quay đầu sau đó dịch mông ngồi sát ra cạnh cửa, không thèm để ý đến hai người đàn ông trên xe.
Kiều Nhân về khách sạn muộn nửa tiếng.
Lúc tới sân bay, hai người không phải chờ lâu, gần như vừa làm thủ tục xong xuôi là lên máy bay.
Đêm qua Kiều Nhân bận rộn một trận, thêm nữa có vẻ như hơi bị cảm lạnh, đầu óc cảm thấy hơi choáng váng. Cô kéo bịt mắt xuống, đôi mắt mặc dù đang nhắm vẫn nhận rõ vẻ mệt mỏi.
Kiều Nhân đẩy cái bịt mắt lên một chút, giơ tay nhẹ nhàng xoa lên mí mắt, vừa định buông ra liền nghe thấy giọng của đàn ông.
Kiều Nhân?
Kiều Nhân sững sờ, theo bản năng quay sang nhìn.
Cô nhớ Kỷ Hàn Thanh và cô không ngồi cùng khoang, hơn nữa lúc mới lên máy bay, bên cạnh cô là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn.
Chưa được mấy phút, người ngồi cạnh cứ thế lặng lẽ biến thành một người khác.
Nếu như không phải Kiều Nhân chưa ngủ, cô còn tưởng rằng mình vừa nằm mơ.
Kỷ Hàn Thanh: Đổi chỗ với người đó rồi.
Khoang hạng nhất đổi thành khoang phổ thông, được anh kể lại sơ lược nhẹ nhàng như vậy.
Kiều Nhân À một tiếng.
Trước đây cha em cũng là phóng viên à?
Kiều Nhân không ngờ Kỷ Hàn Thanh lại đột nhiên nhắc tới Kiều Uyên.
Tầm mắt cô còn chưa thu lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Vì thế... em mới muốn làm phóng viên?
Không phải.
Nói chính xác hơn, bởi vì Kiều Uyên mà lúc đầu Kiều Nhân mới không dám vào ngành báo chí.
Bản thân phóng viên thường phải làm điều tra chuyên sâu, Kiều Uyên lại hay đi tới những nhà xưởng bí mật, trước khi phỏng vấn luôn bị không ít người theo dõi.
Trong ký ức thời nhỏ của Kiều Nhân, rất nhiều lần nhà cô có người lạ đến gõ cửa, dữ dằn đứng bên ngoài nói mấy câu uy hiếp, gần như là đòi nợ.
Trực tiếp khiến lúc nhỏ, Kiều Nhân không bao giờ dám đi học một mình, cũng không bao giờ dám đứng một mình, vì thế nên từ sáng đến tối cô đều bám theo Hứa Thần Phong.
Ký ức này có thể nói là ám ảnh thời thơ ấu, khắc sâu trong trí nhớ của cô. Vì thế bây giờ nhớ lại, trên cánh tay vẫn còn nổi da gà, Kiều Nhân dùng một tay vuốt lên cánh tay còn lại như an ủi:
Vì yêu thích.
Yêu thích chiến thắng sợ hãi. Nên sau khi cô thi Đại học xong, lúc quyết định chọn ngành đã chiến tranh lạnh với Tống nữ sĩ mấy ngày. Cuối cùng vẫn chọn ngành này.
Anh thì sao?
Bị mẹ của anh tẩy não.
Kiều Nhân cong môi cười, Vậy bây giờ thích rồi sao?
Ừ.
Thích từ khi nào.
Kỷ Hàn Thanh cúi xuống nhìn cô: Sau khi thích em.
Kiều Nhân vốn cho rằng tình cảm của Kỷ Hàn Thanh với cô cũng giống như anh đối với Kỷ Niệm, ít nhất cũng không phải như hiện tại.
Cô chớp mắt, lúc mí mắt khép lại lông mi dường như chạm vào lông mi của anh khiến cô cảm thấy hơi buồn buồn, không thoải mái lắm.
Kiều Nhân vừa định lùi lại để né tránh, nhưng bàn tay vốn đang đặt trên vai cô liền chuyển lên gáy, hơi dùng lực ngăn cô lại.
Khoảng cách của hai người thật sự quá gần, giữa răng và môi đều là mùi hương chanh bạc hà, vừa mát mẻ vừa sạch sẽ.
Hơi thở vương vấn, Kiều Nhân chỉ cảm thấy hơi thở của anh khiến cả đầu cô đều nóng bừng, giống như bị đầu độc. Cô định duỗi tay ra ngăn anh lại, nhưng cuối cùng cánh tay trượt xuống chuyển thành nắm lấy ống tay áo của anh.
Vòi nước vẫn đang mở, dòng nước chảy xuống ào ào rơi trên bồn rửa tay. Nhưng Kiều Nhân cảm thấy bốn phía đều yên tĩnh vô cùng, không thể nghe rõ bất kỳ âm thanh nào.
Anh triền miên hôn môi cô, lúc mạnh lúc nhẹ. Cũng không biết lặp lại mấy lần, đầu óc Kiều Nhân đang trống rỗng thì tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ.
Ban đầu Kiều Nhân còn tưởng mình nghe nhầm, mãi tới khi tiếng chuông ngày càng lớn hơn, cô mới nghiêng đầu tránh đi,vì hơi thở gấp gáp mà giọng nói của cô không lớn, giống như thở không ra hơi:
Chuông báo kêu rồi...
Nói cách khác, hiện tại đã là tám giờ.
Thu dọn một số đồ đạc ở khách sạn, phải thuê xe tới sân bay rồi.
Kiều Nhân dùng chút lý trí còn lại của mình, cố gắng để giọng nói mình trở lại bình tĩnh:
Trước chín giờ phải trả phòng.
Anh nhẹ nhàng đáp, giọng trầm khàn phát ra từ cổ họng: Được.
Da đầu Kiều Nhân căng ra, không thể chịu nổi giọng nói này, vươn tay ra cầm lấy tay nắm cửa, mượn lực của anh mở cửa chạy ra ngoài.
Cảm giác như vừa tránh được một kiếp nạn, Kiều Nhân vỗ ngực thở hắt ra, không dám nhìn anh nữa. Chạy khỏi phòng vệ sinh về phòng ngủ.
Chuông báo đã không còn kêu nữa, Kiều Nhân sợ mấy phút nữa nó lại kêu lên, nên dứt khoát tắt hết tất cả chuông báo trong ngày hôm nay đi.
Vừa nhìn giờ, tám giờ bốn phút.
Kiều Nhân thu dọn qua loa, sau đó nhanh chóng nhét đồ đạc vào trong vali hành lý, vừa kéo khóa lên thì có điện thoại gọi tới.
Kiều Nhân liếc nhìn màn hình, kéo vali hành lý ra khỏi phòng:
Alo, anh Thần Phong?
Khi nào em đi?
Bây giờ.
Kiều Nhân nhìn đồng hồ: Mấy tiếng nữa là lên máy bay rồi.
Anh đưa em đến sân bay nhé?
Không cần, em gọi taxi là được.
Đường đi khá thuận tiện, vốn khách sạn cách sân bay không xa.
Gọi taxi khoảng chừng 20 phút là tới.
Kiều Nhân kẹp điện thoại giữa vai và tai, liếc mắt kiểm tra lại toàn bộ nhà cửa một lần.
Hứa Thần Phong xác nhận lại lần nữa: Thật sự không cần à?
Không...
Lần này Kiều Nhân còn chưa kịp nói hết, điện thoại đã bị người sau lưng lấy mất. Cô vẫn đang duy trì tư thế nghiêng người, nghe thấy người kia trả lời thay mình: Không cần.
...
Kiều Nhân nhanh chóng lướt nhìn qua trong túi, sau khi xác nhận đã đầy đủ mọi thứ mới đóng túi lại.
Giọng Hứa Thần Phong loáng thoáng phát ra từ điện thoại: Anh là ai?
Kiều Nhân theo bản năng lên tiếng: Chú... chú nhỏ...
Ý cô là muốn Kỷ Hàn Thanh đưa lại điện thoại cho mình, kết quả vừa mới nói ra, Kỷ Hàn Thanh còn chưa đưa điện thoại cho cô thì đã nghe thấy giọng Hứa Thần Phong ở đầu dây bên kia hơi thay đổi:
Thật ngại quá chú nhỏ, tôi không biết là chú.
Kiều Nhân: ...
Tuy rằng Hứa Thần Phong lớn hơn cô vài tuổi, nhưng thân phận như vậy, từ nhỏ Hứa Thần Phong gọi người khác là gì Kiều Nhân sẽ gọi theo.
Ngược lại cũng vậy.
Vốn dĩ mười mấy năm không xảy ra chuyện gì, kết quả hôm nay đột nhiên lật thuyền. Trong chớp mắt biểu cảm trên mặt Kiều Nhân cứng đờ, điện thoại di động cũng không kịp lấy lại, ngước mắt quan sẽ vẻ mặt của Kỷ Hàn Thanh.
Kỷ Hàn Thanh hơi nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, ý tứ trong mắt không rõ là gì. Sau đó anh đưa tay trả điện thoại lại cho cô.
Kiều Nhân lập tức nhận lấy, xoay người đi, lúc nói chuyện giọng nhỏ hơn rất nhiều:
Anh Thần Phong, anh...
Em có thêm một chú nhỏ từ lúc nào thế?
Chuyện này em sẽ nói với anh sau. Ngón tay Kiều Nhân dùng sức, vẽ một đường trên màn hình điện thoại (cảm ứng đó), Không có gì nữa thì em cúp máy trước đây.
Bên kia cũng nghĩ cô sắp phải ra sân bay nên không nhiều lới nữa, đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.
Kiều Nhân tạm thời xem như ban nãy không nghe thấy tiếng gọi chú nhỏ của Hứa Thần Phong, ánh mắt không rối loạn. Cô vừa định mở cửa xách hành lý ra ngoài thì người đàn ông bên cạnh đã nhanh tay cầm vali lên trước.
Tay cô đưa ra tới nửa đường đành phải thu về, đợi anh ra khỏi cửa mới khóa cửa lại cẩn thận.
Ở đây ít có taxi, vì thế phải đi bộ ra đầu ngõ.
Kiều Nhân không nhanh không chậm đi theo sau, cô cúi đầu bước đi, bước chân không lớn, vốn cho rằng còn cách anh một đoạn dài, kết quả vừa ngẩng đầu, Kỷ Hàn Thanh đã đứng cách có mấy mét nhìn mình chăm chú.
Cũng không biết anh đã nhìn cô bao lâu rồi, Kiều Nhân lập tức dừng bước, hơi thở như bị nghẹn lại.Kỷ Hàn Thanh cúi đầu, bàn tay đang cầm vali hành lý hơi nâng lên, Hôm nay anh không uống rượu.
Kiều Nhân: ...
Kiều Nhân, Kỷ Hàn Thanh nâng mắt nhìn cô, Vì sao em không để anh chịu trách nhiệm với em?
Ở thời đại này, tình một đêm đầy rẫy, cũng chẳng ai còn gào lên đòi chịu trách nhiệm cả.
Đừng nói tới việc nụ hôn này còn chênh lệch bao nhiêu lần so với chuyện tình một đêm.
Kiều Nhân lắc đầu, ... không cần anh chịu trách nhiệm.
Lần này vốn dĩ cô cũng không đẩy anh ra, như bị quỷ ám nên mới làm ra chuyện hai bên cùng tình nguyện đó, còn đòi chịu trách nhiệm cái gì.
Kỷ Hàn Thanh: Vậy em chịu trách nhiệm với anh đi.
Kiều Nhân suýt nữa cho là mình nghe nhầm, Cái gì?
Em chịu trách nhiệm với anh.
Kỷ Hàn Thanh, anh có nói đạo lý không vậy?
Có chứ.
Khóe môi Kỷ Hàn Thanh lại cong lên: Nếu không thì cũng chẳng cần em chịu trách nhiệm.
Kiều Nhân bị anh xoay tới muốn ngất, cô nhíu mày, không thèm trả lời đề tài này nữa, bước chân nhanh hơn đi thẳng qua người anh.
Phía trước là đường lớn, Kiều Nhân bực mình gọi một chiếc taxi, vốn định mở cửa phía trước ngồi bên cạnh tài xế, kết quả lại bị Kỷ Hàn Thanh đóng vào sau đó mở cửa sau ra, Kiều Nhân bị đẩy vào trong.
Tài xế là một ông chú trung tuổi: Đôi tình nhân cãi nhau à?
Vẻ mặt Kiều Nhân không tốt, cô nhíu mày phản bác: Không phải.
Người yêu mà, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành.
Kiều Nhân: ...
Cô không có ý đó.
Ôi, đàn ông.
Quả nhiên chẳng có ai tốt đẹp gì.
Kiều Nhân không nói năng gì nữa, quay đầu sau đó dịch mông ngồi sát ra cạnh cửa, không thèm để ý đến hai người đàn ông trên xe.
Kiều Nhân về khách sạn muộn nửa tiếng.
Lúc tới sân bay, hai người không phải chờ lâu, gần như vừa làm thủ tục xong xuôi là lên máy bay.
Đêm qua Kiều Nhân bận rộn một trận, thêm nữa có vẻ như hơi bị cảm lạnh, đầu óc cảm thấy hơi choáng váng. Cô kéo bịt mắt xuống, đôi mắt mặc dù đang nhắm vẫn nhận rõ vẻ mệt mỏi.
Kiều Nhân đẩy cái bịt mắt lên một chút, giơ tay nhẹ nhàng xoa lên mí mắt, vừa định buông ra liền nghe thấy giọng của đàn ông.
Kiều Nhân?
Kiều Nhân sững sờ, theo bản năng quay sang nhìn.
Cô nhớ Kỷ Hàn Thanh và cô không ngồi cùng khoang, hơn nữa lúc mới lên máy bay, bên cạnh cô là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn.
Chưa được mấy phút, người ngồi cạnh cứ thế lặng lẽ biến thành một người khác.
Nếu như không phải Kiều Nhân chưa ngủ, cô còn tưởng rằng mình vừa nằm mơ.
Kỷ Hàn Thanh: Đổi chỗ với người đó rồi.
Khoang hạng nhất đổi thành khoang phổ thông, được anh kể lại sơ lược nhẹ nhàng như vậy.
Kiều Nhân À một tiếng.
Trước đây cha em cũng là phóng viên à?
Kiều Nhân không ngờ Kỷ Hàn Thanh lại đột nhiên nhắc tới Kiều Uyên.
Tầm mắt cô còn chưa thu lại, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Vì thế... em mới muốn làm phóng viên?
Không phải.
Nói chính xác hơn, bởi vì Kiều Uyên mà lúc đầu Kiều Nhân mới không dám vào ngành báo chí.
Bản thân phóng viên thường phải làm điều tra chuyên sâu, Kiều Uyên lại hay đi tới những nhà xưởng bí mật, trước khi phỏng vấn luôn bị không ít người theo dõi.
Trong ký ức thời nhỏ của Kiều Nhân, rất nhiều lần nhà cô có người lạ đến gõ cửa, dữ dằn đứng bên ngoài nói mấy câu uy hiếp, gần như là đòi nợ.
Trực tiếp khiến lúc nhỏ, Kiều Nhân không bao giờ dám đi học một mình, cũng không bao giờ dám đứng một mình, vì thế nên từ sáng đến tối cô đều bám theo Hứa Thần Phong.
Ký ức này có thể nói là ám ảnh thời thơ ấu, khắc sâu trong trí nhớ của cô. Vì thế bây giờ nhớ lại, trên cánh tay vẫn còn nổi da gà, Kiều Nhân dùng một tay vuốt lên cánh tay còn lại như an ủi:
Vì yêu thích.
Yêu thích chiến thắng sợ hãi. Nên sau khi cô thi Đại học xong, lúc quyết định chọn ngành đã chiến tranh lạnh với Tống nữ sĩ mấy ngày. Cuối cùng vẫn chọn ngành này.
Anh thì sao?
Bị mẹ của anh tẩy não.
Kiều Nhân cong môi cười, Vậy bây giờ thích rồi sao?
Ừ.
Thích từ khi nào.
Kỷ Hàn Thanh cúi xuống nhìn cô: Sau khi thích em.
/100
|