Kiều Nhân cảm giác đến tám phần là mình đã đoán đúng.
Sở dĩ vẫn còn chừa lại hai phần, một mặt là do cô không nghĩ mình có thể có bản lĩnh trở thành ngoại lệ của Kỷ Hàn Thanh; mặt khác, một người là tổng giám đốc nổi danh khắp tòa soạn, thường sẽ không có nhiều thời gian hướng dẫn người mới.
Kết hợp với trước đó Phó Yến có nói Kỷ Hàn Thanh không dẫn dắt thực tập sinh, Kiều Nhân cảm thấy tám phần chắc chắn của cô cô khi giảm xuống chỉ còn nửa thôi. Cô sờ sờ tai hơi nóng lên, sau đó lại hỏi: Không phải anh không hướng dẫn thực tập sao?
Anh hơi nghiêng người ra phía trước, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ nhịp trên tay lái, giọng đều đều hỏi cô:
Tôi có nói là tôi sao? (Ý chú nhỏ là chú chưa thừa nhận chuyện mình hướng dẫn chị Kiều mà)
Động tác này dường như là thói quen của Kỷ Hàn Thanh.
Tầm mắt Kiều Nhân dừng trên ngón tay anh, Không phải anh vừa nói là...
Lời thoát ra khỏi miệng rồi mới kịp phản ứng lại, Kiều Nhân vội nuốt nửa câu sau vào. Cô trái lo phải nghĩ tới nát óc cũng không đoán ra là ai, bất đắc dĩ đành phải hỏi lần nữa: Vậy thì là ai?
Vấn đề này dường như có hiệu quả đặc biệt trong việc chuyển chủ đề khác, Kỷ Hàn Thanh cũng không vòng vo với cô nữa, chỉ đưa tay xoa cằm.
Thầy Vương Quân.
Kiều Nhân: ...
Là bởi vì lần trước cô trả lời câu hỏi của thầy Vương Quân về bản thảo tin tức có nói câu Rất đẹp. mà anh cho rằng cô khen Vương Quân đẹp trai sao?
Kiều Nhân mím môi dưới, nhẹ nhàng À một tiếng.
Vấn đề này căn bản không có cách nào để giải thích.
Không giải thích thì sẽ lúng túng nhưng giải thích rõ thì có lẽ không phải là chuyện đơn giản.
Một cô gái khen một người đàn ông là đẹp trai, nếu người đó là kẻ tự luyến như Ngụy Dịch Liên, có lẽ sẽ cho rằng người khác yêu mình... Nghĩ vậy, ngược lại Kiều Nhân mừng thầm vì đoạn mở đầu câu chuyện kia đã mau chóng trôi qua, không bị nhắc lại nữa.
Lỡ như Kỷ Hàn Thanh là kiểu người giống Ngụy Dịch Liên, cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Kiều Nhân càng nghĩ càng vui, thêm vào việc vượt qua được vòng phỏng vấn, khóe miệng không tự chủ được mà nhướng lên.
Nhưng chưa kịp vui được quá năm giây, cô lại nghe thấy người kia hỏi:
Lần trước em nói là rất đẹp...
Kỷ Hàn Thanh mở lời, mí mắt Kiều Nhân giật giật, cảm thấy tim đập liên hồi, tốc độ còn nhanh hơn so với hồi học trung học phải chạy 800 mét.
Một giây sau, cô đang định giải thích chuyện bản thảo tin tức của thầy Vương thì anh đã nói nốt nửa vế câu còn lại. Giọng anh trầm thấp, mang theo cả ý cười ẩn hiện, ... là nói tôi à?
Kiều Nhân nghĩ thầm, thôi xong. [ =)))))))))) ]
Lần này thật sự không giải thích rõ nổi nữa rồi.
Cô vốn am hiểu nhất chiến lược địch không động ta không động , kết quả hôm nay không biết có phải là do Ngụy Dịch Liên làm cho bực mình hay không, não còn chưa động mà lời đã ra miệng rồi.
Giờ thì hay lắm, trực tiếp đào hố chôn mình.
Kiều Nhân hít sâu, hai tai nóng bừng bừng. Cô thật sự không chịu nổi, giơ tay định hạ cửa kính xe xuống thì người đàn ông bên cạnh liền nhắc nhở: Hôm nay âm bảy độ.
Ý là nếu hạ cửa xe xuống thì chín phần là sẽ bị cảm lạnh.
Tay cô vẫn còn đang dừng ở nút bấm cửa, nhất thời không biết nên ấn xuống hay nên thu tay về.
Kỷ Hàn Thanh day mi tâm, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hình ảnh cô gái nhỏ phản chiếu qua gương, ngay tới khuôn mặt cũng trắng trẻo, nhưng hai tai lại đỏ hồng.
Vài giây qua đi, Kiều Nhân đành quay đầu sang:
Chú nhỏ, anh nhận được thẻ phòng nhiều như vậy, xếp thành một chồng thì có khi còn cao hơn cả tôi, chắc chắn là cũng có không ít người từng khen anh đẹp trai nhỉ?
Trước đây Kiều Nhân từng làm phóng viên cho câu lạc bộ báo chí ở trường Đại học, sau đó lại làm tại tòa soạn gần nửa năm. Mỗi lần tham gia các buổi họp báo, số lượng phóng viên đều nhiều không đếm xuể nên mỗi người chỉ có thời gian rất ngắn để đặt câu hỏi.
Vì vậy bọn họ làm nghề này, nhất định phải có năng lực dùng tốc độ cực nhanh để đặt câu hỏi, đây cũng là bệnh nghề nghiệp của Kiều Nhân, tốc độ phát ngôn quá nhanh.
Nói câu này xong, nửa phút sau người kia cũng không có phản ứng gì.
Kiều Nhân lại nói, Vậy thì đối với đàn ông các anh khi nhìn thấy Từ Giai, chẳng phải đều sẽ khen cô ta xinh đẹp sao?
Lần này thì Kỷ Hàn Thanh mới phản ứng lại, nhướng mày hỏi: Từ Giai nào?
Kiều Nhân vẫn cho rằng hai người này quen biết nhau, dù sao lần trước lúc ở trước cửa hội sở, hình như Từ Giai còn đang đứng nói chuyện với anh. Đột nhiên nghe thấy anh hỏi vậy cô hơi sửng sốt: Chính là lần tôi chụp ảnh trước cửa hội sở.
Tiểu hoa lưu lượng đang hot , mặc dù không biết gương mặt đó là tự nhiên hay đã qua đụng chạm thì vẫn phải công nhận là thật sự đẹp.
Kiều Nhân là con gái mà còn cảm thấy nhan sắc của Từ Giai quá đỉnh.
Tuy nhiên ngoại trừ vẻ bề ngoài thì người này dường như chả còn chỗ nào tốt cả.
Kiều Nhân đợi mấy giây sau đó lại hỏi: Nhớ ra không?
Cô cảm thấy trí nhớ của Kỷ Hàn Thanh chắc chắn không tệ.
Đúng như dự đoán, anh gật đầu, Em còn nhắc tới cô ta với tôi?
Kiều Nhân: ... Tôi chỉ đưa ra so sánh thôi.
Kỷ Hàn Thanh rõ ràng chẳng thèm quan tâm, mắt cũng nhìn sang hướng khác. Sau một hồi yên tĩnh, tới khi Kiều Nhân nghĩ anh sắp chuyển sang chủ đề khác thì lại nghe anh mở miệng: Tôi không quen cô ta.
Kiều Nhân nhíu mày, có vẻ không tin tưởng lắm: Vậy hôm đó cô ta cứ dựa vào người anh làm gì?
Kỷ Hàn Thanh cười nhẹ.
Còn có thể làm gì, cơ bản cũng giống những người từng muốn đưa thẻ phòng cho anh.
Chỉ là một loại ám hiệu mà thôi.
Anh loại day mi tâm, nói một câu nhẹ như mây gió: Có thể là muốn cùng tôi chơi cờ tỉ phú. [ Bao giờ chú mới tha cho chị Kiều? =)))) ]
Kiều Nhân: ...
Cô không dám hỏi tiếp nữa.
Kỷ Hàn Thanh vừa nói câu này, cô lại tin tới chín mười phần.
Dù sao Từ Giai đó cũng là loại người có ngực mà không có não, chưa chắc Kỷ Hàn Thanh đã thèm để ý.
Kiều Nhân cứ ngồi trên xe như vậy, mãi tới khi Kỷ Niệm nhắn tin giục cô về nhà nấu cơm, cô mới mở miệng:
Nếu như không còn chuyện gì, tôi về trước...
Chưa nói hết câu, chuông điện thoại của anh đã vang lên.
Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng gật đầu sau đó mở cửa hộ cô rồi mới nghe điện thoại.
Không biết đầu bên kia nói gì, anh cười nhẹ: Rất tốt.
Đoạn sau Kiều Nhân không nghe thấy,
Cô kéo kín cổ áo rồi xuống xe, sau đó cửa xe được đóng lại. Kỷ Hàn Thanh nhìn bóng người nhỏ bé kia chậm rãi khuất dần, sau đó không nhìn thấy vết tích nào nữa.
Đầu bên kia Phó Yến dừng lại vài giây: Cái gì rất tốt?
Tư thế ôm.
Phó Yến: ...
Đúng là tức muốn chết.
Sáng sớm thứ hai, quả nhiên Kiều Nhân nhận được điện thoại thông báo kết quả phỏng vấn từ phòng nhân sự.
Sau khi ngắt điện thoại, phía bên kia nhanh chóng gửi một email tới. Nửa trước đại khái là giới thiệu về tòa soạn và bộ phận liên quan, phần sau là quy định làm việc.
Chín giờ sáng phải quẹt thẻ trước cửa tòa soạn, cái này có cũng được mà không có cũng được. Đối với nhân viên lâu năm có thể không cần quá khắt khe tuy nhiên thực tập sinh muốn thể hiện tinh thần làm việc thì nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt.
Kiều Nhân liếc nhìn thời gian, tám giờ bốn mươi.
Phòng Nhân sự dường như căn đúng thời gian để gọi điện tới, trước một tiếng đồng hồ thông báo với cô, ban nãy trước khi cúp máy còn đặc biệt nhấn mạnh: Nếu như không có việc bận thì ngày hôm nay có thể đi làm luôn.
Kiều Nhân lăn lộn trên giường mấy phút rốt cục vẫn ra khỏi nhà trước 9 giờ.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm, tuy rằng đến tòa soạn điểm danh nhưng căn bản cũng không có việc gì làm.
Ban xã hội có không ít phóng viên, nhưng bởi vì hôm qua là Chủ Nhật nên căn bản hôm nay mọi người đều bận việc ở bên ngoài, văn phòng chỉ còn lại ba cô gái. Bởi vì đã sớm hoàn thành nhiệm vụ được giao nên họ đang ngồi quây lại xem phim tán gẫu.
Quả nhiên là ba người phụ nữ ngồi với nhau, khi Kiều Nhân đi vào toàn bộ văn phòng đều náo nhiệt, bàn luận chuyện về mấy nghệ sĩ nam rôm rả như ngoài chợ, mãi tới khi giám đốc nhân sự dẫn cô đến ho một tiếng.
Dừng một chút, giới thiệu với mọi người một đồng nghiệp mới...
Tiếng nói vừa dứt, ba người kia cũng ngừng nói chuyện, đồng thời quay đầu lại.
Giám đốc hài lòng gật đầu, chỉ vào Kiều Nhân lần lượt giới thiệu từng người một, sau đó còn theo thường lệ dặn dò mấy câu kiểu hòa đồng vui vẻ gì đó rồi mới rời đi.
Người này vừa đi khỏi, cả văn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Mới vừa rồi mấy người còn tràn đầy phấn khởi tán gẫu bát quái bây giờ đều không nói năng gì. Kiều Nhân không quan tâm mấy, tìm tới chỗ ngồi của mình sau đó lặng lẽ thu xếp đồ đạc.
Mấy phút sau có một cô gái tiến tới chào hỏi: Này.
Kiều Nhân dừng động tác, ngẩng đầu cười.
Cô gái này xem ra không chênh lệch tuổi tác với cô nhiều, hoặc có thể nói là ba người ở trong phòng làm việc hiện tại đều không cách biệt nhau là mấy. Kiều Nhân chớp mắt nhìn qua chưa nhớ được tên mọi người.
Cô gái kia cũng hiểu được, đưa tay chỉ vào bản thân tự giới thiệu lần nữa: Tôi tên là Lục Hạ.
Cô ấy tiếp tục giới thiệu hai người còn lại:
Người cao hơn một chút là Tiểu Lý, người đen nhất kia thì gọi Tiểu Hắc là được.
Kiều Nhân: ...
Biệt danh này đúng là không đơn giản.
Lục Hạ: Cô biết vì sao Tiểu Hắc lại đen không?
Bởi vì gọi là Tiểu Hắc?
Không phải, bởi vì đen nên mới được gọi như vậy chứ... Lục Hạ thao thao bất tuyệt. Thật ra so với mấy năm trước Tiểu Hắc đã trắng ra không ít rồi, cô biết chúng ta chạy tin xã hội thế nào rồi đấy, gió táp mưa sa cũng không sợ. Nhiệt độ bốn mươi mấy cũng phải phơi mặt ra đường chạy tin...
Kiều Nhân có vẻ sáng tỏ: Là bị cháy nắng?
Cô quay đầu liếc nhìn Tiểu Hắc, tuy rằng không đen tới mức như khối than nhưng đứng bên cạnh những người khác thì đúng là có chút nổi bật.
Lục Hạ: Nếu không muốn bị như vậy thì chỉ có thể chuẩn bị nhiều kem chống nắng vào. Tuy lúc bận rộn thì căn bản cũng chả có thời gian để bôi.
Kiều Nhân bắt đầu lo lắng cho bản thân.
Lúc cô bắt đầu đi thực tập, thành phố Bắc đang vào thu, vì vậy căn bản không được lĩnh hội cảm giác nắng nóng, bị Lục Hạ nhắc nhở như vậy, cô theo bản năng lấy màn hình điện thoại soi gương.
Tiểu Hắc ném một quyển tạp chí tới, rơi thẳng xuống đỉnh đầu Lục Hạ: Cô đừng nghe cô ấy nói linh tinh, tôi tời sinh đã đen rồi, không phải do cháy nắng.
Cuối cùng còn trêu học Lục Hạ một câu: Cậu còn không tự soi gương đi, đừng nói là so với Tiểu Kiều...
Mấy người này như là quen thuộc với cô rồi, bắt đầu gọi là Tiểu Kiều . Tiểu Hắc lườm một cái:
Cậu còn không trắng bằng Tổng giám đốc Kỷ.
SPOIL Chương 12:
Kiều Nhân vẫn đang cầm máy ảnh trong tay, bất lực nhìn bó hoa giáng xuống trước mặt. Nhưng một giây trước khi bị đánh trúng, cả người cô bị ai đó kéo ra phía sau.
Chờ tới khi kịp phản ứng lại, Kiều Nhân đã nhìn thấy máu nhỏ xuống từ lòng bàn tay người kia. Hẳn là bị gai từ hoa hồng rạch cho bị thương.
Kiều Nhân choáng váng đầu óc, định nhìn kỹ lại thì đôi mắt đã được một bàn tay che kín.
Đoán xem, đoán xem =))
P.s: Huhu mình đã lặn lội từ hoang đảo trở về rồi đây T^T Thời gian qua bận tối mắt tối mũi nhưng từ giờ thì mình sẽ chăm chỉ hơn nha. Mong mọi người yêu thương:*
Sở dĩ vẫn còn chừa lại hai phần, một mặt là do cô không nghĩ mình có thể có bản lĩnh trở thành ngoại lệ của Kỷ Hàn Thanh; mặt khác, một người là tổng giám đốc nổi danh khắp tòa soạn, thường sẽ không có nhiều thời gian hướng dẫn người mới.
Kết hợp với trước đó Phó Yến có nói Kỷ Hàn Thanh không dẫn dắt thực tập sinh, Kiều Nhân cảm thấy tám phần chắc chắn của cô cô khi giảm xuống chỉ còn nửa thôi. Cô sờ sờ tai hơi nóng lên, sau đó lại hỏi: Không phải anh không hướng dẫn thực tập sao?
Anh hơi nghiêng người ra phía trước, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ nhịp trên tay lái, giọng đều đều hỏi cô:
Tôi có nói là tôi sao? (Ý chú nhỏ là chú chưa thừa nhận chuyện mình hướng dẫn chị Kiều mà)
Động tác này dường như là thói quen của Kỷ Hàn Thanh.
Tầm mắt Kiều Nhân dừng trên ngón tay anh, Không phải anh vừa nói là...
Lời thoát ra khỏi miệng rồi mới kịp phản ứng lại, Kiều Nhân vội nuốt nửa câu sau vào. Cô trái lo phải nghĩ tới nát óc cũng không đoán ra là ai, bất đắc dĩ đành phải hỏi lần nữa: Vậy thì là ai?
Vấn đề này dường như có hiệu quả đặc biệt trong việc chuyển chủ đề khác, Kỷ Hàn Thanh cũng không vòng vo với cô nữa, chỉ đưa tay xoa cằm.
Thầy Vương Quân.
Kiều Nhân: ...
Là bởi vì lần trước cô trả lời câu hỏi của thầy Vương Quân về bản thảo tin tức có nói câu Rất đẹp. mà anh cho rằng cô khen Vương Quân đẹp trai sao?
Kiều Nhân mím môi dưới, nhẹ nhàng À một tiếng.
Vấn đề này căn bản không có cách nào để giải thích.
Không giải thích thì sẽ lúng túng nhưng giải thích rõ thì có lẽ không phải là chuyện đơn giản.
Một cô gái khen một người đàn ông là đẹp trai, nếu người đó là kẻ tự luyến như Ngụy Dịch Liên, có lẽ sẽ cho rằng người khác yêu mình... Nghĩ vậy, ngược lại Kiều Nhân mừng thầm vì đoạn mở đầu câu chuyện kia đã mau chóng trôi qua, không bị nhắc lại nữa.
Lỡ như Kỷ Hàn Thanh là kiểu người giống Ngụy Dịch Liên, cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Kiều Nhân càng nghĩ càng vui, thêm vào việc vượt qua được vòng phỏng vấn, khóe miệng không tự chủ được mà nhướng lên.
Nhưng chưa kịp vui được quá năm giây, cô lại nghe thấy người kia hỏi:
Lần trước em nói là rất đẹp...
Kỷ Hàn Thanh mở lời, mí mắt Kiều Nhân giật giật, cảm thấy tim đập liên hồi, tốc độ còn nhanh hơn so với hồi học trung học phải chạy 800 mét.
Một giây sau, cô đang định giải thích chuyện bản thảo tin tức của thầy Vương thì anh đã nói nốt nửa vế câu còn lại. Giọng anh trầm thấp, mang theo cả ý cười ẩn hiện, ... là nói tôi à?
Kiều Nhân nghĩ thầm, thôi xong. [ =)))))))))) ]
Lần này thật sự không giải thích rõ nổi nữa rồi.
Cô vốn am hiểu nhất chiến lược địch không động ta không động , kết quả hôm nay không biết có phải là do Ngụy Dịch Liên làm cho bực mình hay không, não còn chưa động mà lời đã ra miệng rồi.
Giờ thì hay lắm, trực tiếp đào hố chôn mình.
Kiều Nhân hít sâu, hai tai nóng bừng bừng. Cô thật sự không chịu nổi, giơ tay định hạ cửa kính xe xuống thì người đàn ông bên cạnh liền nhắc nhở: Hôm nay âm bảy độ.
Ý là nếu hạ cửa xe xuống thì chín phần là sẽ bị cảm lạnh.
Tay cô vẫn còn đang dừng ở nút bấm cửa, nhất thời không biết nên ấn xuống hay nên thu tay về.
Kỷ Hàn Thanh day mi tâm, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hình ảnh cô gái nhỏ phản chiếu qua gương, ngay tới khuôn mặt cũng trắng trẻo, nhưng hai tai lại đỏ hồng.
Vài giây qua đi, Kiều Nhân đành quay đầu sang:
Chú nhỏ, anh nhận được thẻ phòng nhiều như vậy, xếp thành một chồng thì có khi còn cao hơn cả tôi, chắc chắn là cũng có không ít người từng khen anh đẹp trai nhỉ?
Trước đây Kiều Nhân từng làm phóng viên cho câu lạc bộ báo chí ở trường Đại học, sau đó lại làm tại tòa soạn gần nửa năm. Mỗi lần tham gia các buổi họp báo, số lượng phóng viên đều nhiều không đếm xuể nên mỗi người chỉ có thời gian rất ngắn để đặt câu hỏi.
Vì vậy bọn họ làm nghề này, nhất định phải có năng lực dùng tốc độ cực nhanh để đặt câu hỏi, đây cũng là bệnh nghề nghiệp của Kiều Nhân, tốc độ phát ngôn quá nhanh.
Nói câu này xong, nửa phút sau người kia cũng không có phản ứng gì.
Kiều Nhân lại nói, Vậy thì đối với đàn ông các anh khi nhìn thấy Từ Giai, chẳng phải đều sẽ khen cô ta xinh đẹp sao?
Lần này thì Kỷ Hàn Thanh mới phản ứng lại, nhướng mày hỏi: Từ Giai nào?
Kiều Nhân vẫn cho rằng hai người này quen biết nhau, dù sao lần trước lúc ở trước cửa hội sở, hình như Từ Giai còn đang đứng nói chuyện với anh. Đột nhiên nghe thấy anh hỏi vậy cô hơi sửng sốt: Chính là lần tôi chụp ảnh trước cửa hội sở.
Tiểu hoa lưu lượng đang hot , mặc dù không biết gương mặt đó là tự nhiên hay đã qua đụng chạm thì vẫn phải công nhận là thật sự đẹp.
Kiều Nhân là con gái mà còn cảm thấy nhan sắc của Từ Giai quá đỉnh.
Tuy nhiên ngoại trừ vẻ bề ngoài thì người này dường như chả còn chỗ nào tốt cả.
Kiều Nhân đợi mấy giây sau đó lại hỏi: Nhớ ra không?
Cô cảm thấy trí nhớ của Kỷ Hàn Thanh chắc chắn không tệ.
Đúng như dự đoán, anh gật đầu, Em còn nhắc tới cô ta với tôi?
Kiều Nhân: ... Tôi chỉ đưa ra so sánh thôi.
Kỷ Hàn Thanh rõ ràng chẳng thèm quan tâm, mắt cũng nhìn sang hướng khác. Sau một hồi yên tĩnh, tới khi Kiều Nhân nghĩ anh sắp chuyển sang chủ đề khác thì lại nghe anh mở miệng: Tôi không quen cô ta.
Kiều Nhân nhíu mày, có vẻ không tin tưởng lắm: Vậy hôm đó cô ta cứ dựa vào người anh làm gì?
Kỷ Hàn Thanh cười nhẹ.
Còn có thể làm gì, cơ bản cũng giống những người từng muốn đưa thẻ phòng cho anh.
Chỉ là một loại ám hiệu mà thôi.
Anh loại day mi tâm, nói một câu nhẹ như mây gió: Có thể là muốn cùng tôi chơi cờ tỉ phú. [ Bao giờ chú mới tha cho chị Kiều? =)))) ]
Kiều Nhân: ...
Cô không dám hỏi tiếp nữa.
Kỷ Hàn Thanh vừa nói câu này, cô lại tin tới chín mười phần.
Dù sao Từ Giai đó cũng là loại người có ngực mà không có não, chưa chắc Kỷ Hàn Thanh đã thèm để ý.
Kiều Nhân cứ ngồi trên xe như vậy, mãi tới khi Kỷ Niệm nhắn tin giục cô về nhà nấu cơm, cô mới mở miệng:
Nếu như không còn chuyện gì, tôi về trước...
Chưa nói hết câu, chuông điện thoại của anh đã vang lên.
Kỷ Hàn Thanh nhẹ nhàng gật đầu sau đó mở cửa hộ cô rồi mới nghe điện thoại.
Không biết đầu bên kia nói gì, anh cười nhẹ: Rất tốt.
Đoạn sau Kiều Nhân không nghe thấy,
Cô kéo kín cổ áo rồi xuống xe, sau đó cửa xe được đóng lại. Kỷ Hàn Thanh nhìn bóng người nhỏ bé kia chậm rãi khuất dần, sau đó không nhìn thấy vết tích nào nữa.
Đầu bên kia Phó Yến dừng lại vài giây: Cái gì rất tốt?
Tư thế ôm.
Phó Yến: ...
Đúng là tức muốn chết.
Sáng sớm thứ hai, quả nhiên Kiều Nhân nhận được điện thoại thông báo kết quả phỏng vấn từ phòng nhân sự.
Sau khi ngắt điện thoại, phía bên kia nhanh chóng gửi một email tới. Nửa trước đại khái là giới thiệu về tòa soạn và bộ phận liên quan, phần sau là quy định làm việc.
Chín giờ sáng phải quẹt thẻ trước cửa tòa soạn, cái này có cũng được mà không có cũng được. Đối với nhân viên lâu năm có thể không cần quá khắt khe tuy nhiên thực tập sinh muốn thể hiện tinh thần làm việc thì nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt.
Kiều Nhân liếc nhìn thời gian, tám giờ bốn mươi.
Phòng Nhân sự dường như căn đúng thời gian để gọi điện tới, trước một tiếng đồng hồ thông báo với cô, ban nãy trước khi cúp máy còn đặc biệt nhấn mạnh: Nếu như không có việc bận thì ngày hôm nay có thể đi làm luôn.
Kiều Nhân lăn lộn trên giường mấy phút rốt cục vẫn ra khỏi nhà trước 9 giờ.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm, tuy rằng đến tòa soạn điểm danh nhưng căn bản cũng không có việc gì làm.
Ban xã hội có không ít phóng viên, nhưng bởi vì hôm qua là Chủ Nhật nên căn bản hôm nay mọi người đều bận việc ở bên ngoài, văn phòng chỉ còn lại ba cô gái. Bởi vì đã sớm hoàn thành nhiệm vụ được giao nên họ đang ngồi quây lại xem phim tán gẫu.
Quả nhiên là ba người phụ nữ ngồi với nhau, khi Kiều Nhân đi vào toàn bộ văn phòng đều náo nhiệt, bàn luận chuyện về mấy nghệ sĩ nam rôm rả như ngoài chợ, mãi tới khi giám đốc nhân sự dẫn cô đến ho một tiếng.
Dừng một chút, giới thiệu với mọi người một đồng nghiệp mới...
Tiếng nói vừa dứt, ba người kia cũng ngừng nói chuyện, đồng thời quay đầu lại.
Giám đốc hài lòng gật đầu, chỉ vào Kiều Nhân lần lượt giới thiệu từng người một, sau đó còn theo thường lệ dặn dò mấy câu kiểu hòa đồng vui vẻ gì đó rồi mới rời đi.
Người này vừa đi khỏi, cả văn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Mới vừa rồi mấy người còn tràn đầy phấn khởi tán gẫu bát quái bây giờ đều không nói năng gì. Kiều Nhân không quan tâm mấy, tìm tới chỗ ngồi của mình sau đó lặng lẽ thu xếp đồ đạc.
Mấy phút sau có một cô gái tiến tới chào hỏi: Này.
Kiều Nhân dừng động tác, ngẩng đầu cười.
Cô gái này xem ra không chênh lệch tuổi tác với cô nhiều, hoặc có thể nói là ba người ở trong phòng làm việc hiện tại đều không cách biệt nhau là mấy. Kiều Nhân chớp mắt nhìn qua chưa nhớ được tên mọi người.
Cô gái kia cũng hiểu được, đưa tay chỉ vào bản thân tự giới thiệu lần nữa: Tôi tên là Lục Hạ.
Cô ấy tiếp tục giới thiệu hai người còn lại:
Người cao hơn một chút là Tiểu Lý, người đen nhất kia thì gọi Tiểu Hắc là được.
Kiều Nhân: ...
Biệt danh này đúng là không đơn giản.
Lục Hạ: Cô biết vì sao Tiểu Hắc lại đen không?
Bởi vì gọi là Tiểu Hắc?
Không phải, bởi vì đen nên mới được gọi như vậy chứ... Lục Hạ thao thao bất tuyệt. Thật ra so với mấy năm trước Tiểu Hắc đã trắng ra không ít rồi, cô biết chúng ta chạy tin xã hội thế nào rồi đấy, gió táp mưa sa cũng không sợ. Nhiệt độ bốn mươi mấy cũng phải phơi mặt ra đường chạy tin...
Kiều Nhân có vẻ sáng tỏ: Là bị cháy nắng?
Cô quay đầu liếc nhìn Tiểu Hắc, tuy rằng không đen tới mức như khối than nhưng đứng bên cạnh những người khác thì đúng là có chút nổi bật.
Lục Hạ: Nếu không muốn bị như vậy thì chỉ có thể chuẩn bị nhiều kem chống nắng vào. Tuy lúc bận rộn thì căn bản cũng chả có thời gian để bôi.
Kiều Nhân bắt đầu lo lắng cho bản thân.
Lúc cô bắt đầu đi thực tập, thành phố Bắc đang vào thu, vì vậy căn bản không được lĩnh hội cảm giác nắng nóng, bị Lục Hạ nhắc nhở như vậy, cô theo bản năng lấy màn hình điện thoại soi gương.
Tiểu Hắc ném một quyển tạp chí tới, rơi thẳng xuống đỉnh đầu Lục Hạ: Cô đừng nghe cô ấy nói linh tinh, tôi tời sinh đã đen rồi, không phải do cháy nắng.
Cuối cùng còn trêu học Lục Hạ một câu: Cậu còn không tự soi gương đi, đừng nói là so với Tiểu Kiều...
Mấy người này như là quen thuộc với cô rồi, bắt đầu gọi là Tiểu Kiều . Tiểu Hắc lườm một cái:
Cậu còn không trắng bằng Tổng giám đốc Kỷ.
SPOIL Chương 12:
Kiều Nhân vẫn đang cầm máy ảnh trong tay, bất lực nhìn bó hoa giáng xuống trước mặt. Nhưng một giây trước khi bị đánh trúng, cả người cô bị ai đó kéo ra phía sau.
Chờ tới khi kịp phản ứng lại, Kiều Nhân đã nhìn thấy máu nhỏ xuống từ lòng bàn tay người kia. Hẳn là bị gai từ hoa hồng rạch cho bị thương.
Kiều Nhân choáng váng đầu óc, định nhìn kỹ lại thì đôi mắt đã được một bàn tay che kín.
Đoán xem, đoán xem =))
P.s: Huhu mình đã lặn lội từ hoang đảo trở về rồi đây T^T Thời gian qua bận tối mắt tối mũi nhưng từ giờ thì mình sẽ chăm chỉ hơn nha. Mong mọi người yêu thương:*
/100
|