Cuối cùng, Jiro đã tìm được một chỗ thích hợp để dừng xe ở cổng sau, giờ chỉ cần Chun vào đó và đưa họ ra.
- Chun! Cậu phải nhanh chóng vào đó để đưa họ ra.
Chun giật mình vì câu nói của Jiro. Việc quan trọng bây giờ là anh phải vào đó đưa họ ra.
- 2 người không chạy thoát được đâu. Hãy mau theo chúng tôi. Chỉ cần có các người nhất định ta sẽ bắt được con quỷ đó.
Tiếng một ai đó vang lên trong điện thoại và sau đó là tiếng của những người la hét, Chun lo lắng khi anh nhận ra có lẽ cha mẹ của anh đã bị đuổi kịp.
Chun nhảy ra khỏi xe: “Con đang vào đây.”
Chun hét lên trong điện thoại nhưng kỳ lạ thay anh không nghe thấy tiếng trả lời, anh vội vàng chạy vào cổng sau, một số người phát hiện anh liền ngay lập tức xông đến. Chun bất chấp tất cả, anh xông vào đám dông và cả cảnh sát, anh chỉ muốn cứu bố mẹ của mình, Jiro cũng nhận ra tình hình bất ổn, anh liền nhảy ra khỏi chỗ nấp và chạy đến giúp Chun.
- Đoàng!
Một tiếng súng vang lên và Chun thấy cánh tay đau rát, viên đạn chỉ đi sượt qua tay của Chun, chiếc điện thoại trong tay của anh rơi xuống dưới đất. Ở trên tầng 2, ông Wu và bà Wu cũng đang bị dồn vào sát tường, cả 2 nhìn xuống dưới, họ cùng nhìn nhau khi nhận ra Chun và Jiro đang đứng bị bao vây bởi cảnh sát.
- Cha!
Chun vội vàng nhặt lấy chiếc điện thoại, anh nghe rõ tiếng nói của ông Wu.
- Con trai. Ta và mẹ con đã không thể bảo vệ anh con và đã suýt nữa đánh mất con. Nhưng lần này, ta và mẹ con sẽ bảo vệ cả 2 đứa.
Chun bàng hoàng khi nghe những gì ông nói, anh biết cha anh sẽ làm điều gì đó, ông thật sự rất bình tĩnh. Những viên cảnh sát đang chĩa súng về phía của Jiro và Chun. Dù họ biết họ có thế bắt được Chun và Jiro nhưng họ vẫn đang lo sợ về những gì mà họ nhìn thấy, họ vẫn nghĩ Chun và Jiro là ác quỷ.
- Cha! Cha đang nói gì vậy?
Jiro ngạc nhiên khi thấy Chun hét lên trong điện thoại, anh ngước lên nhìn cửa sổ tầng 2, ở đó anh nhận ra ông bà Wu đang đứng nhìn họ. Và trong một thoáng, Jiro tưởng như nhìn thấy bà Wu nhìn anh mỉm cười.
- Mau chạy đi. Cha và mẹ sẽ ổn thôi.
Ông Wu nói và gập điện thoại lại, ông quay ra nhìn vợ mình và ông thấy bà đang mỉm cười nắm chặt lấy tay của ông. Họ sẽ không bao giờ để con trai của họ bị bắt thêm một lần nữa và chịu nguy hiểm vì họ. Cả 2 người quay ra nhìn đám ông đang bao vây xung quanh họ. Đám đông đứng lặng im và viên cảnh sát chuẩn bị tư thế phòng bị khi thấy ông Wu đưa tay vào túi.
- Cha! Cha!
Chun hét vào điện thoại nhưng nó chỉ là những tiếng tút vô nghĩa và lạnh lùng.
- Chun!
Jiro gọi Chun và đưa tay chỉ vào tầng 2. Ở trên đó, cha anh đang lôi ra một thứ gì đó từ trong túi áo khoác của ông.
- Cha!
Chun hét lên để hy vọng ông sẽ nghe thấy anh từ tầng 2 nhưng chẳng có phản ứng nào cả.
Viên cảnh sát kinh ngạc khi người đàn ông ở trước mặt họ đưa khẩu súng lên trên trán của ông ta.
- Tôi sẽ đi trước.
Ông Wu mỉm cười nhìn vợ mình và ông thấy bà khẽ siết chặt lấy bàn tay của ông.
- Đoàng!
Mọi người sững sờ nhìn cảnh họ vừa nhìn thấy, tất cả đứng im bất động, người phụ nữ khẽ chuyển động và cúi người xuống, bà vẫn nắm chặt tay của chồng mình và một tay bà cầm lấy khẩu súng từ bàn tay lạnh giá của ông.
- Bà định làm gì vậy?
Viên cảnh sát lắp bắp hỏi người phụ nữ nhưng bà chỉ mỉm cười và khẽ nói: “Bảo vệ con trai tôi.”
- Đừng… Cha… Mẹ… Đừng.
Chun hét lên tuyệt vọng, tiếng hét phá vỡ cả những ô cửa kính, khiến cho tất cả cảnh sát và mọi người đều giật mình.
Tiếng hét vang lên đau đớn.
Điện thoại của Jiro vang lên tiếng chuông báo tin nhắn
Người gửi: Không có tên trong danh bạ.
Người nhận: Jiro
Thời gian: 7h55 phút ngày 5/7
Nội dung: “Ngô Thiên Kỳ” – đó là tên của con. Chúng ta xin lỗi!…………………………….
…………………………….
Jiro ngồi sụp xuống dưới đất khi không tin vào câu chuyện mà sư phụ anh vừa kể cho anh nghe. Anh mở chiếc điện thoại lần nữa, đọc lại tin nhắn cuối cùng mà người đó gửi cho anh.
- Không! Đây không phải là sự thật. Sao lại như vậy?
Jiro lắc đầu để có thể tự nhủ với mình những gì mà anh vừa nghe chỉ là cơn ác mộng nhưng nó không phải. Anh là con trai của ông bà Wu, là anh trai của Chun. Vào hơn 24 năm trước, khi đó anh được 3 tuổi, anh đã bị người làm thân cận trong nhà họ Wu bắt cóc. Cha ông vừa theo yêu cầu của chúng vừa phối hợp với cảnh sát nhưng cuối cùng vì bọn chúng phát hiện ra động tĩnh nên đã bỏ trốn và đem theo cả anh. Cũng kể từ đó, cha mẹ anh luôn dằn vặt vì họ đã gọi điện thoại cho cảnh sát. Còn Jiro, đáng nhẽ anh đã bị giết nhưng nhờ một người lúc đó vẫn còn có chút ít cảm tình với nhà họ Wu cứu thoát nhưng ông ta không có đủ can đảm để có thể đưa Jiro về nhà cho ông bà Wu - cuối cùng ông ta nuôi anh đến khi anh lên 7 tuổi, rồi trao lại anh cho ông Chen khi ông bắt gặp Jiro đang ăn cắp ở ngoài đường. Những việc này đã được ông Chen và ông Wu kiểm tra khi xác định lại danh tính của người đàn ông đã nuôi Jiro.
- Vậy… họ…
Giọng nói của Jiro lạc hẳn đi khi mà anh nhớ đến cảnh ông bà Wu đang ở trên gác, lúc đó anh chỉ có thể đứng ở dưới nhìn lên. Anh nhìn họ chỉ đơn giản vì họ là cha và mẹ của Wu Chun chứ không phải là cha và mẹ của anh. Nếu như anh biết họ là cha mẹ mình, anh sẽ không làm thế.
- Sư phụ! Chính mắt con đã đứng im nhìn họ chết.
Jiro kinh hoàng nói với thầy mình, anh ngước lên nhìn thầy và nhận thấy hình ảnh trước mắt của anh đã mờ đi, trở lên nhạt nhoà hơn. Ông Chen đau lòng ôm lấy Jiro, ông không ngờ rằng ông bà Wu lại quyết định như vậy.
- Không! Cả con và Chun đã làm hết sức rồi.
Ông ôm chặt lấy Jiro hơn và ông nhận ra người ông đang ôm không phải là một chàng thanh niên 27 tuổi mà chỉ là đứa trẻ 7 tuổi.
- Con xin lỗi… con xin lỗi…
Jiro cắn chặt môi mình để ngăn những tiếng khóc, những giọt nước mắt chảy ra vì những người chưa một ngày ở bên cạnh anh với tư cách là cha và mẹ nhưng đã dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ anh.
………………………..
Chun ôm rất chặt Ella, rất chặt.
Vì anh đang sợ, nước mắt của anh đã hết từ khi nhìn thấy cha mẹ của mình ngã xuống. Sau bao nhiêu năm, khi anh và họ có thể có một khởi đầu mới thì cũng là lúc mọi thứ kết thúc. Anh hận bản thân sao không thể cứu họ? Tại sao lại dứng im nhìn họ vì bảo vệ anh mà chết?
- Ella! Anh rất sợ.
Chun ghì chặt Ella vào trong vòng tay của mình. Lúc này thân thể của Ella đã ấm hơn vì Bạch Vô Thường đã dùng khí của mình để giúp Ella duy trì sự sống. Chun sợ rồi Ella cũng như cha mẹ của anh, anh cũng sẽ mất cô. Giống như lời tiên đoán của Tang gia, giờ thì mọi thứ đã ứng nghiệm, anh đã chính tay giết chết cha mẹ mình, chính anh đã khiến mọi thứ trên đất nước này thay dổi. Chỉ sau một buổi sáng, cả thành phố Đài Bắc trở nên điên loạn để đi tìm anh và Jiro. Nếu như anh chịu ngoan ngoãn làm theo những gì mà Tang gia nói thì mọi chuyện có lẽ sẽ không xẩy ra.
- Ella! Có phải số mệnh không thể thay đổi? Có phải em cũng sẽ không tỉnh lại?
Chun xiết chặt bàn tay của Ella, anh cúi xuống nhìn khuôn mặt của Ella. Nếu như lúc này, Ella tỉnh dậy và đang ở bên cạnh anh, cô ấy sẽ nói gì lúc này?
- Giám đốc Wu! Anh có thể bảo vệ được tôi chứ?
Tiếng nói của Ella vang lên trong dầu của anh, Chun nhìn quanh phòng và anh thấy Ella đang đứng ở bên cạnh anh, mỉm cười và nhìn anh đầy tin tưởng.
- Ella!
Chun biết anh đang gặp ảo giác khi anh nhìn thấy Ella đang đứng đó.
- Chúng ta sẽ ổn thôi. Tôi ở đây mà.
Chun đưa tay chạm vào khoảng trống trước mặt và nhìn xuống tay mình. Ella vẫn đang ngủ thiếp đi trong tay anh.
- Ella! Anh sẽ thay đổi số mệnh.
Chun thì thầm, anh khẽ hôn lên trán cô. Một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt của Ella và chỉ có cún Chun nhìn thấy điều đó.
………………………………
………………………………
Cả Chun và Jiro gặpnhau ở hành lang, họ nhìn nhau mà không biết nên nói điều gì. Họ là anh em ruột và cha mẹ họ vì bảo vệ họ mà mất. Giờ đây, trên thế gian này, họ là 2 người thân duy nhất của nhau nhưng họ không dám tiến dến ôm lấy nhau, họ cũng không thể gọi nhau là “anh – em”, cái khoảng cách 24 năm và những gì xẩy ra khiến họ không biết phải đối diện với nhau như thế nào. Có lẽ, họ nên cùng nhau chia sẻ nỗi đau nhưng cả 2 người đều hiểu, họ biết rằng mất mát này không gì có thể bù đắp.
- Tôi… tôi đi tìm Selina.
Chun lắp bắp lên tiếng, anh cảm thấy thật sự ngại ngùng khi đứng đây. Jiro và Chun lúc này mới nhớ rằng họ vẫn chưa hề nhìn thấy Selina lúc đến đây. Nhưng họ không còn đủ bình tĩnh để nghĩ xem chuyện gì đã xẩy ra, ngay cả làm cách nào mà Jiro có thể đủ bình tĩnh lái xe về biệt thự của Chen gia, anh cũng không biết.
Khi nghe Chun nói vậy, Jiro cảm thấy lo lắng, đúng là anh không hề nhìn thấy Selina.
- Cô ấy không có ở đây.
Ông Chen bước đến và nói với 2 người, vè mặt của cả 2 đều hoảng hốt. Ông kể lại việc Selina đã xuống giữa đường và nói sẽ trở về nhưng lúc này đã là 2h chiều.
- Cô ấy đã đi đâu?
Jiro đấm mạnh vào cây cột gỗ, tại sao cô ấy lại đột nhiên muốn xuống xe.
- Ta đã không thể ngăn cản được nó.
Ông Chen thở dài khi thấy sự lo lắng của Jiro, Chun cố gắng mỉm cười và trấn an ông rằng không sao vì Selina khi đã muốn làm gì cô ấy sẽ không để cho ai có thể ngăn cản được mình.
- Reng!
Tiếng chuông điện thoại của Chun vang lên khiến mọi người giật mình, Chun và Jiro đều mong rằng đó là của Selina nhưng không phải, đó là của Danson. Cả 2 nhìn vào số diện thoại, một luồng khí lạnh khiến cả 2 hoảng sợ, họ không mong rằng cú điện thoại này có liên quan đến sự biến mất của Selina.
- Chào cậu! Wu Chun! Tôi có quà cho cậu đây.
Giọng nói vui vẻ của Danson vang lên trong diện thoại khiến trái tim của Chun đập rất nhanh, nó muốn báo cho Chun biết rằng có nguy hiểm.
- Danson Tang! Anh muốn gì?
Chun cố gắng kìm giọng và nói với người đàn ông xa lạ trong điện thoại.
Anh ta cười vang và thay đổi ngữ khí, đó là một giọng nói lạnh lùng và đe doạ.
- Mở tivi lên và các người sẽ biết ta muốn gì.
Ngay lập tức, Chun và Jiro chạy vào trong phòng và mở tivi lên, lúc này đang là bản tin đặc biệt.
- Từ từ mà thưởng thức.
Danson cười và ngắt cuộc gọi, Chun hét lên gọi tên anh ta nhưng đã không còn ai trả lời anh.
- Hôm nay, một lần nữa chúng lại xuất hiện và phá huỷ mọi thứ.
Người phát thanh viên vừa nói vừa cho quay những đoạn băng đó là ở căn hộ của Chun, những người hàng xóm bắt đầu khóc lóc về việc đám cháy và việc Chun đã làm họ bị thương như thế nào và thậm chí đẩy họ vào trong biển lửa, rồi đến đoạn băng hình ảnh nhà của anh, căn nhà tan nát, cảnh sát và người dân bị thương vì những mảnh kính vỡ của các cửa kính. Chun nhìn màn hình và cười một nụ cười mỉa mai nhưng đau đến tận tim. Họ đã không nói rằng đám cháy do họ đốt và anh đã cứu người đàn ông đó, họ cũng không nói rằng bố mẹ anh đã chết vì bị họ dồn đến đường cùng.
- Nhưng mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay trong đêm nay và chậm nhất là sáng mai. Ngài Tang đã bắt được một trong số bọn chúng và đêm nay, Ngài sẽ cho xét xử cô ta.
Jiro rùng mình và tiến gần đến màn hình khi anh nhìn thấy hình ảnh của Selina được chiếu lên. Cô ấy đã bị Danson bắt sao?
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Chun vội vàng cầm máy
- Danson Tang! Thực ra anh muốn gì?
Danson cười: “Sẽ có một bữa tiệc vào tối nay. Nếu các người rảnh thì hãy đến dự.”
Và lại một lần nữa, Danson dập máy. Chun và Jiro gần như tức điên lên. Tại sao? Tại sao Selina lại bị Danson bắt.
- Chun! Cậu phải nhanh chóng vào đó để đưa họ ra.
Chun giật mình vì câu nói của Jiro. Việc quan trọng bây giờ là anh phải vào đó đưa họ ra.
- 2 người không chạy thoát được đâu. Hãy mau theo chúng tôi. Chỉ cần có các người nhất định ta sẽ bắt được con quỷ đó.
Tiếng một ai đó vang lên trong điện thoại và sau đó là tiếng của những người la hét, Chun lo lắng khi anh nhận ra có lẽ cha mẹ của anh đã bị đuổi kịp.
Chun nhảy ra khỏi xe: “Con đang vào đây.”
Chun hét lên trong điện thoại nhưng kỳ lạ thay anh không nghe thấy tiếng trả lời, anh vội vàng chạy vào cổng sau, một số người phát hiện anh liền ngay lập tức xông đến. Chun bất chấp tất cả, anh xông vào đám dông và cả cảnh sát, anh chỉ muốn cứu bố mẹ của mình, Jiro cũng nhận ra tình hình bất ổn, anh liền nhảy ra khỏi chỗ nấp và chạy đến giúp Chun.
- Đoàng!
Một tiếng súng vang lên và Chun thấy cánh tay đau rát, viên đạn chỉ đi sượt qua tay của Chun, chiếc điện thoại trong tay của anh rơi xuống dưới đất. Ở trên tầng 2, ông Wu và bà Wu cũng đang bị dồn vào sát tường, cả 2 nhìn xuống dưới, họ cùng nhìn nhau khi nhận ra Chun và Jiro đang đứng bị bao vây bởi cảnh sát.
- Cha!
Chun vội vàng nhặt lấy chiếc điện thoại, anh nghe rõ tiếng nói của ông Wu.
- Con trai. Ta và mẹ con đã không thể bảo vệ anh con và đã suýt nữa đánh mất con. Nhưng lần này, ta và mẹ con sẽ bảo vệ cả 2 đứa.
Chun bàng hoàng khi nghe những gì ông nói, anh biết cha anh sẽ làm điều gì đó, ông thật sự rất bình tĩnh. Những viên cảnh sát đang chĩa súng về phía của Jiro và Chun. Dù họ biết họ có thế bắt được Chun và Jiro nhưng họ vẫn đang lo sợ về những gì mà họ nhìn thấy, họ vẫn nghĩ Chun và Jiro là ác quỷ.
- Cha! Cha đang nói gì vậy?
Jiro ngạc nhiên khi thấy Chun hét lên trong điện thoại, anh ngước lên nhìn cửa sổ tầng 2, ở đó anh nhận ra ông bà Wu đang đứng nhìn họ. Và trong một thoáng, Jiro tưởng như nhìn thấy bà Wu nhìn anh mỉm cười.
- Mau chạy đi. Cha và mẹ sẽ ổn thôi.
Ông Wu nói và gập điện thoại lại, ông quay ra nhìn vợ mình và ông thấy bà đang mỉm cười nắm chặt lấy tay của ông. Họ sẽ không bao giờ để con trai của họ bị bắt thêm một lần nữa và chịu nguy hiểm vì họ. Cả 2 người quay ra nhìn đám ông đang bao vây xung quanh họ. Đám đông đứng lặng im và viên cảnh sát chuẩn bị tư thế phòng bị khi thấy ông Wu đưa tay vào túi.
- Cha! Cha!
Chun hét vào điện thoại nhưng nó chỉ là những tiếng tút vô nghĩa và lạnh lùng.
- Chun!
Jiro gọi Chun và đưa tay chỉ vào tầng 2. Ở trên đó, cha anh đang lôi ra một thứ gì đó từ trong túi áo khoác của ông.
- Cha!
Chun hét lên để hy vọng ông sẽ nghe thấy anh từ tầng 2 nhưng chẳng có phản ứng nào cả.
Viên cảnh sát kinh ngạc khi người đàn ông ở trước mặt họ đưa khẩu súng lên trên trán của ông ta.
- Tôi sẽ đi trước.
Ông Wu mỉm cười nhìn vợ mình và ông thấy bà khẽ siết chặt lấy bàn tay của ông.
- Đoàng!
Mọi người sững sờ nhìn cảnh họ vừa nhìn thấy, tất cả đứng im bất động, người phụ nữ khẽ chuyển động và cúi người xuống, bà vẫn nắm chặt tay của chồng mình và một tay bà cầm lấy khẩu súng từ bàn tay lạnh giá của ông.
- Bà định làm gì vậy?
Viên cảnh sát lắp bắp hỏi người phụ nữ nhưng bà chỉ mỉm cười và khẽ nói: “Bảo vệ con trai tôi.”
- Đừng… Cha… Mẹ… Đừng.
Chun hét lên tuyệt vọng, tiếng hét phá vỡ cả những ô cửa kính, khiến cho tất cả cảnh sát và mọi người đều giật mình.
Tiếng hét vang lên đau đớn.
Điện thoại của Jiro vang lên tiếng chuông báo tin nhắn
Người gửi: Không có tên trong danh bạ.
Người nhận: Jiro
Thời gian: 7h55 phút ngày 5/7
Nội dung: “Ngô Thiên Kỳ” – đó là tên của con. Chúng ta xin lỗi!…………………………….
…………………………….
Jiro ngồi sụp xuống dưới đất khi không tin vào câu chuyện mà sư phụ anh vừa kể cho anh nghe. Anh mở chiếc điện thoại lần nữa, đọc lại tin nhắn cuối cùng mà người đó gửi cho anh.
- Không! Đây không phải là sự thật. Sao lại như vậy?
Jiro lắc đầu để có thể tự nhủ với mình những gì mà anh vừa nghe chỉ là cơn ác mộng nhưng nó không phải. Anh là con trai của ông bà Wu, là anh trai của Chun. Vào hơn 24 năm trước, khi đó anh được 3 tuổi, anh đã bị người làm thân cận trong nhà họ Wu bắt cóc. Cha ông vừa theo yêu cầu của chúng vừa phối hợp với cảnh sát nhưng cuối cùng vì bọn chúng phát hiện ra động tĩnh nên đã bỏ trốn và đem theo cả anh. Cũng kể từ đó, cha mẹ anh luôn dằn vặt vì họ đã gọi điện thoại cho cảnh sát. Còn Jiro, đáng nhẽ anh đã bị giết nhưng nhờ một người lúc đó vẫn còn có chút ít cảm tình với nhà họ Wu cứu thoát nhưng ông ta không có đủ can đảm để có thể đưa Jiro về nhà cho ông bà Wu - cuối cùng ông ta nuôi anh đến khi anh lên 7 tuổi, rồi trao lại anh cho ông Chen khi ông bắt gặp Jiro đang ăn cắp ở ngoài đường. Những việc này đã được ông Chen và ông Wu kiểm tra khi xác định lại danh tính của người đàn ông đã nuôi Jiro.
- Vậy… họ…
Giọng nói của Jiro lạc hẳn đi khi mà anh nhớ đến cảnh ông bà Wu đang ở trên gác, lúc đó anh chỉ có thể đứng ở dưới nhìn lên. Anh nhìn họ chỉ đơn giản vì họ là cha và mẹ của Wu Chun chứ không phải là cha và mẹ của anh. Nếu như anh biết họ là cha mẹ mình, anh sẽ không làm thế.
- Sư phụ! Chính mắt con đã đứng im nhìn họ chết.
Jiro kinh hoàng nói với thầy mình, anh ngước lên nhìn thầy và nhận thấy hình ảnh trước mắt của anh đã mờ đi, trở lên nhạt nhoà hơn. Ông Chen đau lòng ôm lấy Jiro, ông không ngờ rằng ông bà Wu lại quyết định như vậy.
- Không! Cả con và Chun đã làm hết sức rồi.
Ông ôm chặt lấy Jiro hơn và ông nhận ra người ông đang ôm không phải là một chàng thanh niên 27 tuổi mà chỉ là đứa trẻ 7 tuổi.
- Con xin lỗi… con xin lỗi…
Jiro cắn chặt môi mình để ngăn những tiếng khóc, những giọt nước mắt chảy ra vì những người chưa một ngày ở bên cạnh anh với tư cách là cha và mẹ nhưng đã dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ anh.
………………………..
Chun ôm rất chặt Ella, rất chặt.
Vì anh đang sợ, nước mắt của anh đã hết từ khi nhìn thấy cha mẹ của mình ngã xuống. Sau bao nhiêu năm, khi anh và họ có thể có một khởi đầu mới thì cũng là lúc mọi thứ kết thúc. Anh hận bản thân sao không thể cứu họ? Tại sao lại dứng im nhìn họ vì bảo vệ anh mà chết?
- Ella! Anh rất sợ.
Chun ghì chặt Ella vào trong vòng tay của mình. Lúc này thân thể của Ella đã ấm hơn vì Bạch Vô Thường đã dùng khí của mình để giúp Ella duy trì sự sống. Chun sợ rồi Ella cũng như cha mẹ của anh, anh cũng sẽ mất cô. Giống như lời tiên đoán của Tang gia, giờ thì mọi thứ đã ứng nghiệm, anh đã chính tay giết chết cha mẹ mình, chính anh đã khiến mọi thứ trên đất nước này thay dổi. Chỉ sau một buổi sáng, cả thành phố Đài Bắc trở nên điên loạn để đi tìm anh và Jiro. Nếu như anh chịu ngoan ngoãn làm theo những gì mà Tang gia nói thì mọi chuyện có lẽ sẽ không xẩy ra.
- Ella! Có phải số mệnh không thể thay đổi? Có phải em cũng sẽ không tỉnh lại?
Chun xiết chặt bàn tay của Ella, anh cúi xuống nhìn khuôn mặt của Ella. Nếu như lúc này, Ella tỉnh dậy và đang ở bên cạnh anh, cô ấy sẽ nói gì lúc này?
- Giám đốc Wu! Anh có thể bảo vệ được tôi chứ?
Tiếng nói của Ella vang lên trong dầu của anh, Chun nhìn quanh phòng và anh thấy Ella đang đứng ở bên cạnh anh, mỉm cười và nhìn anh đầy tin tưởng.
- Ella!
Chun biết anh đang gặp ảo giác khi anh nhìn thấy Ella đang đứng đó.
- Chúng ta sẽ ổn thôi. Tôi ở đây mà.
Chun đưa tay chạm vào khoảng trống trước mặt và nhìn xuống tay mình. Ella vẫn đang ngủ thiếp đi trong tay anh.
- Ella! Anh sẽ thay đổi số mệnh.
Chun thì thầm, anh khẽ hôn lên trán cô. Một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt của Ella và chỉ có cún Chun nhìn thấy điều đó.
………………………………
………………………………
Cả Chun và Jiro gặpnhau ở hành lang, họ nhìn nhau mà không biết nên nói điều gì. Họ là anh em ruột và cha mẹ họ vì bảo vệ họ mà mất. Giờ đây, trên thế gian này, họ là 2 người thân duy nhất của nhau nhưng họ không dám tiến dến ôm lấy nhau, họ cũng không thể gọi nhau là “anh – em”, cái khoảng cách 24 năm và những gì xẩy ra khiến họ không biết phải đối diện với nhau như thế nào. Có lẽ, họ nên cùng nhau chia sẻ nỗi đau nhưng cả 2 người đều hiểu, họ biết rằng mất mát này không gì có thể bù đắp.
- Tôi… tôi đi tìm Selina.
Chun lắp bắp lên tiếng, anh cảm thấy thật sự ngại ngùng khi đứng đây. Jiro và Chun lúc này mới nhớ rằng họ vẫn chưa hề nhìn thấy Selina lúc đến đây. Nhưng họ không còn đủ bình tĩnh để nghĩ xem chuyện gì đã xẩy ra, ngay cả làm cách nào mà Jiro có thể đủ bình tĩnh lái xe về biệt thự của Chen gia, anh cũng không biết.
Khi nghe Chun nói vậy, Jiro cảm thấy lo lắng, đúng là anh không hề nhìn thấy Selina.
- Cô ấy không có ở đây.
Ông Chen bước đến và nói với 2 người, vè mặt của cả 2 đều hoảng hốt. Ông kể lại việc Selina đã xuống giữa đường và nói sẽ trở về nhưng lúc này đã là 2h chiều.
- Cô ấy đã đi đâu?
Jiro đấm mạnh vào cây cột gỗ, tại sao cô ấy lại đột nhiên muốn xuống xe.
- Ta đã không thể ngăn cản được nó.
Ông Chen thở dài khi thấy sự lo lắng của Jiro, Chun cố gắng mỉm cười và trấn an ông rằng không sao vì Selina khi đã muốn làm gì cô ấy sẽ không để cho ai có thể ngăn cản được mình.
- Reng!
Tiếng chuông điện thoại của Chun vang lên khiến mọi người giật mình, Chun và Jiro đều mong rằng đó là của Selina nhưng không phải, đó là của Danson. Cả 2 nhìn vào số diện thoại, một luồng khí lạnh khiến cả 2 hoảng sợ, họ không mong rằng cú điện thoại này có liên quan đến sự biến mất của Selina.
- Chào cậu! Wu Chun! Tôi có quà cho cậu đây.
Giọng nói vui vẻ của Danson vang lên trong diện thoại khiến trái tim của Chun đập rất nhanh, nó muốn báo cho Chun biết rằng có nguy hiểm.
- Danson Tang! Anh muốn gì?
Chun cố gắng kìm giọng và nói với người đàn ông xa lạ trong điện thoại.
Anh ta cười vang và thay đổi ngữ khí, đó là một giọng nói lạnh lùng và đe doạ.
- Mở tivi lên và các người sẽ biết ta muốn gì.
Ngay lập tức, Chun và Jiro chạy vào trong phòng và mở tivi lên, lúc này đang là bản tin đặc biệt.
- Từ từ mà thưởng thức.
Danson cười và ngắt cuộc gọi, Chun hét lên gọi tên anh ta nhưng đã không còn ai trả lời anh.
- Hôm nay, một lần nữa chúng lại xuất hiện và phá huỷ mọi thứ.
Người phát thanh viên vừa nói vừa cho quay những đoạn băng đó là ở căn hộ của Chun, những người hàng xóm bắt đầu khóc lóc về việc đám cháy và việc Chun đã làm họ bị thương như thế nào và thậm chí đẩy họ vào trong biển lửa, rồi đến đoạn băng hình ảnh nhà của anh, căn nhà tan nát, cảnh sát và người dân bị thương vì những mảnh kính vỡ của các cửa kính. Chun nhìn màn hình và cười một nụ cười mỉa mai nhưng đau đến tận tim. Họ đã không nói rằng đám cháy do họ đốt và anh đã cứu người đàn ông đó, họ cũng không nói rằng bố mẹ anh đã chết vì bị họ dồn đến đường cùng.
- Nhưng mọi chuyện sẽ được giải quyết ngay trong đêm nay và chậm nhất là sáng mai. Ngài Tang đã bắt được một trong số bọn chúng và đêm nay, Ngài sẽ cho xét xử cô ta.
Jiro rùng mình và tiến gần đến màn hình khi anh nhìn thấy hình ảnh của Selina được chiếu lên. Cô ấy đã bị Danson bắt sao?
Tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Chun vội vàng cầm máy
- Danson Tang! Thực ra anh muốn gì?
Danson cười: “Sẽ có một bữa tiệc vào tối nay. Nếu các người rảnh thì hãy đến dự.”
Và lại một lần nữa, Danson dập máy. Chun và Jiro gần như tức điên lên. Tại sao? Tại sao Selina lại bị Danson bắt.
/55
|