Angela tỉnh dậy và nhìn thấy một không gian trắng tinh trước mặt, những khuôn mặt quen thuộc đang nhìn cô.
Đó là mẹ cô, cha cô, Danson và Chun. Cô tưởng rằng mình đang ở thiên đường chứ? Vì những người mà cô yêu mến đều đang ở bên cạnh cô.
-Angela! Sao con ngốc như thế? Mẹ không thể mất thêm đứa con gái nào nữa.
Julia khóc và ôm lấy Angela khi cô vẫn còn chưa đủ tỉnh táo. Cảm nhận cái ôm ấm áp từ Julia, Angela nghĩ mình nằm mơ. Cô không phải là con gái của bà, cái ôm này đâu phải dành cho cô.
-Không! Tại sao lại cứu tôi? Tại sao?
Angela ngồi bật dậy, cô đẩy Julia ra và bắt đầu cố hết sức tháo ống truyền nước. Cô không muốn tỉnh dậy mà mất hết tất cả, cái cô muốn là sự thanh thản, là cô có thể biến mất khỏi thế gian này.
Julia hoảng sợ trước thái độ của Angela, Chun vội vàng chạy đến bên cạnh và ôm lấy Angela.
-Angela! Bình tĩnh lại.
Angela ngước khuôn mặt đầy nước mặt lên nhìn Chun. Cô hận bản thân mình sao biết anh không phải dành cho cô mà cô vẫn muốn có anh.
-Chun! Em phải làm sao đây? Em phải làm sao đây khi anh không yêu em nhưng em lại yêu anh? Em phải làm sao để có được tình yêu của anh?
Angela khóc và cô dường như không còn đủ bình tĩnh để biết những điều cô đang nói là gì. Chun đau sót ôm chặt Angela vào lòng. Cô ấy đã vì anh mà bị tổn thương thế này sao. Khi họ đưa Angela đến bệnh viện, trong tay của cô ấy là bức ảnh của anh và Ella. Danson đã tức giận và hỏi anh nếu như anh chỉ vì muốn cứu cuộc sống của mình mà không hề có chút tình cảm nào với Angela thì anh đừng ích kỷ làm tổn thương cô ấy.
Nhìn Angela đang ôm anh khóc và hỏi xem mình có thể làm gì để có được tình yêu của anh, Chun nhận ra anh đã quá bất công với Angela, cô ấy là cô gái tốt nhưng chỉ vì anh mà cô ấy trở nên như vậy.
-Anh xin lỗi! anh xin lỗi! Angela.
Chun ôm chặt lấy cô và khẽ nói. Angela bắt đầu bình tĩnh hơn, cô dần dần không còn la hét và giờ chỉ vùi mặt vào ngực của Chun để khóc. Mọi người lần lượt ra khỏi phòng để cho Chun và Angela được riêng tư.
Julia nhìn Angela khóc trong vòng tay của Chun, bà nhận ra bà cũng đã coi Angela như con gái của mình. Bà không thể làm điều gì tổn thương đến con bé nhưng còn con gái của bà? Bà có thể làm gì để bù đắp cho Ella đây?
………………………………….
……………………………….
Một đêm nặng nề trôi qua cùng với những dằn vặt của bản thân, Chun đã rời khỏi bệnh viện được 2 tiếng nhưng lại dứng ở trước cửa võ đường Chen gia. Anh biết khi anh gật đầu với Angela về hôn lễ đó, anh hoàn toàn tự nguyện, đó là con đường tốt nhất cho tất cả mọi người. Nhưng tại sao anh vẫn đến đây, vẫn đứng nhìn vào cửa sổ có ánh đèn. Anh đang chờ mong một điều gì? Nếu như là 2 ngày trước đây, chỉ cần một cái níu tay của Ella, anh sẽ có thể từ bỏ tất cả để ở bên cạnh cô. Nhưng còn bây giờ, một cái níu tay không thể làm được gì cho họ vào lúc này. Anh không thể quay trở lại được nữa và Ella cũng chưa hề muốn làm điều đó.
Có quá ngu ngốc không khi anh vẫn muốn có ai đó giúp anh nói rằng anh không yêu Ella, chỉ cần một người nói với anh câu đó thôi. Anh sẽ có đủ dũng khí để từ bỏ. Nhưng không ai nói với anh câu nói đó, trái tim của anh cũng không nói rằng anh không yêu cô, nó là một sự hỗn độn các cảm xúc, vừa muốn ở gần bên cô nhưng lại vẫn muốn tránh xa cô.
-Giám đốc Wu! Anh ở đây có chuyện gì vậy?
Chun giật mình vì tiếng nói, đó là của Jiro, hôm nay Jiro đang dắt cún Chun đi dạo chứ không phải là Ella.
-Tôi…
Chun ngập ngừng nhìn Jiro, anh không thể nào lấy được một lý do thích hợp để đến đây vào lúc này.
-Giám đốc Wu! Anh đừng đến đây nữa. Anh sắp kết hôn với Zhang tiểu thư. Anh đến đây chỉ làm mọi người khó xử.
Jiro thở dài và dắt cún Chun vào nhà. Chun ngạc nhiên nhìn Jiro, anh ta đã nói câu nói mà anh muốn có người nói với anh. Anh phải dứt khoát từ lâu rồi mới phải nhưng vì anh vẫn muốn tìm được cảm giác bình yên khi ở bên cạnh Ella nên anh không nỡ buông tay.
-Khoan đã.
Jiro giật mình quay lại, anh tưởng rằng Chun sẽ không có gì muốn nói với anh nữa chứ.
Chun đưa một vỏ ốc cho Jiro: “Cái này! Nhờ anh đưa cho cô ấy.”
Jiro cầm lấy vỏ ốc, Chun khẽ mỉm cười cám ơn anh và bước vào xe. Điều cuối cùng, anh có thể làm cho Ella chỉ là một việc như thế này thôi sao? Thật là mỉa mai khi anh chưa từng làm gì cho cô ấy, trong khi cô ấy đã cho anh quá nhiều.
-Đây là của “anh ta” nhờ anh đưa cho em.
Jiro đặt vỏ ốc vào tay Ella, anh nhận ra nét bất ngờ trên khuôn mặt của Ella. Cô không nói gì mà chỉ gật đầu. Sau đó, Ella để vỏ ốc trên bàn và đùa nghịch với cún Chun.
-Chun! Dạo này hình như mày béo lên đấy. Để chị xem nào.
Ella đùa nghịch với nó và ôm chặt lấy cún Chun, Jiro ngạc nhiên trước thái độ của Ella, vỏ ốc đó thực sự là gì? Tại sao Ella lại như không có chuyện gì xẩy ra?
Nhưng rồi bất ngờ anh nhận ra một không gian im lặng bao chùm, Ella không còn đùa nghịch với cún Chun, nó cũng không sủa để hưởng ứng cô nữa. Ella chỉ là ôm chặt lấy nó và bắt đầu có những tiếng khóc cố gắng kìm nén vang lên.
Jiro từ từ khép cánh cửa lại để đi ra khỏi phòng, anh biết điều Ella cần lúc này chỉ là được một mình khóc cho thoả thích.
-Anh là đồ ngốc! Wu Chun! Em không thể nhận lời chúc phúc đó.
Ella khẽ nói trong nước mắt và ôm lấy cún Chun, ít ra giờ còn có nó ở bên cạnh cô. Cô biết, cún Chun sẽ cùng cô đi nốt đoạn đường khó khăn còn lại.
…………………..
………………….
-Danson! Có phải anh nói rằng em xứng đáng với tình yêu đó?
Angela điềm tĩnh hỏi Danson. Anh hơi bất ngờ vì câu hỏi của cô và rồi đôi mắt của cô dường như đang chờ đợi sự đồng tình của anh. Khi Angela được đưa vào viện, Danson đã thực sự căm ghét chính bản thân mình khi anh không nhận ra sự bất thường của cô vào tối hôm đó, anh căm ghét Wu Chun, tại sao anh ta lại khiến cho Angela đau khổ nhưng rồi nhìn cô khi vừa tỉnh dậy đã ôm chặt lấy Chun, anh hiểu rằng mãi mãi người mà Angela mong đợi chính là Wu Chun. Điều anh có thể làm cho Angela đơn giản chỉ là mang lại cho cô ấy tình yêu mà cô ấy mong muốn – tình yêu của Wu Chun.
-Em xứng đáng với tình yêu đó.
Danson nhìn Angela, cô khẽ mỉm cười với Danson, cô biết anh phải trả lời cô trong tâm trạng thế nào.
-Em xin lỗi. Danson. Nhưng hạnh phúc này em sẽ không để cho ai lấy.
Những cơn gió lạnh buốt của buổi tối bắt đầu tràn vào gian phòng của bệnh viện, thổi vào trái tim lạnh băng của Angela và đầy tổn thương của Danson. Con đường mà họ chọn trong buổi tối tại bệnh viện hôm đó đã khiến số phận của tất cả mọi người thay đổi, kể cả chính họ.
…………………………
………………………………
Ngày 4/7
Hôn lễ cuối cùng cũng được tiến hành sớm hơn dự định. Có lẽ đây là một hôn lễ vội vã vì Hebe vẫn còn đang ở trong bệnh viện, Angela vừa mới xuất viện nhưng đã muốn tiến hành hôn lễ.
Vậy mà mọi thứ vẫn diễn ra, hình như ai cũng có một nỗi lo trong lòng, ai cũng mong rồi hôn lễ này sẽ kết thúc mọi thứ, kết thúc cơn ác mộng từ rất lâu. Và trong vô thức, mọi người hành động theo những gì đã định sẵn.
Ella đang ngồi trong phòng của phù dâu, cô đang chuẩn bị để bước ra thánh đường, dù rằng ban đầu cô định không làm phù dâu nữa nhưng sức khoẻ của Selina ngày càng yếu hơn vì vậy, không còn cách nào khác, cô đồng ý trở thành phù dâu trong hôn lễ của Chun và Angela. Ella biết chỉ cần hôn lễ này được diễn ra thuận lợi thì mọi người sẽ được hạnh phúc nhưng sao trong lòng cô vẫn mãi không yên. Liệu những cố gắng của mọi người có ngăn được số mệnh không?
-Không sao đâu! Rồi tất cả sẽ ổn.
Ella lắc đầu tự trấn an mình và đứng dậy, chuẩn bị bước ra khỏi phòng. Nhưng bất ngờ cánh cửa phòng khẽ mở.
-Chào cô! Ella. Lâu rồi không gặp.
Ella khựng lại vì giọng nói dường như rất quen, cô đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó, đã nghe thấy tiếng cười này ở đâu rồi.
-Ngươi là…
-Phiền cô đi với tôi một lát.
Điều mà Ella lo lắng cuối cùng cũng diễn ra, cô chỉ mong rằng đám cưới này sẽ được diễn ra thuận lợi nhưng sai lầm của cô là đã đến đám cưới này và đã xuất hiện trong cuộc đời của Wu Chun.
………………………….
……………………………..
-Chun! Chúc mừng cậu.
Aaron tiến đến bên cạnh Chun và vỗ vai thằng bạn. Anh nhận ra ánh mắt khó xử của bạn mình. Thì ra cho đến tận hôm nay, Chun vẫn chưa có câu trả lời cuối cùng nhưng có vẻ lựa chọn của Chun thì chắc chắn.
-Này! Đừng nói lát nữa cậu sẽ hét lên rằng: “Tôi không đồng ý” đó.
Aaron đùa với Chun nhưng anh nhận ra bạn anh không còn tâm trạng để đùa nữa.
-Aaron. Mình rất mừng vì cậu đến.
Aaron cười, vì dù sao đây cũng là đám cưới của bạn thân, dù nụ cười của anh có phần hơi buồn nhưng thực lòng anh muốn Chun hạnh phúc. Nhìn đám cưới, Aaron nghĩ đến Hebe, đáng nhẽ, cô ấy cũng có thể mặc chiếc váy trắng tinh và tham dự hôn lễ này.
-Cậu phải trân trọng người trước mặt.
Aaron nói và vỗ vai Chun. Chun hiểu những mất mát trong lòng Aaron và vì sao anh ấy lại nói với anh câu này. Anh khẽ gật đầu, anh không muốn bất kỳ ai vì anh mà tổn thương thêm một lần nào nữa.
Ông Wu đang chuẩn bị bước vào thánh đường thì bị một người chạy đến đâm sầm vào. Ông hơi bất ngờ và suýt nữa ngã xuống dưới đất, người thanh niên vội vàng đỡ ông dậy và nói xin lỗi.
Khi ông vẫn chưa hết ngỡ ngàng thì cậu ta đã chạy đi. Ông phủi lại quần áo và khẽ lắc đầu vì dạo này thanh niên thiếu ý thức. Cậu ta chính là Jiro, ông vẫn nhớ đến cậu ta, chính cậu ta là người đã xông vào nhà ông và làm ầm lên khi cô gái tên Ella bị bắt cóc cùng với Chun.
-Đây là gì vậy?
Ông Wu cúi xuống và nhặt sợi dây chuyền lên, ông không tin vào mắt mình khi ông nhìn thấy sợi dây và những chữ khắc trên sợi dây, dù nó đã bị mờ nhưng ông có thể đọc được nó: “Tặng con trai của ta”. Vì sao ư? Vì đó là sợi dây chuyền mà ông và vợ ông đã làm để tặng cho đứa con trai đầu tiên của họ, đứa con mà họ tưởng rằng đã bị mất vào hơn 24 năm trước.
………………………
………………………
Angela đang ngồi trong phòng dành cho cô dâu thì nghe thấy có tiếng ồn ào ở bên ngoài, cô khẽ mở cửa phòng và thấy Jiro, Chun và Aaron đang đứng ở bên ngoài, dường như họ đang tranh cãi một chuyện gì đó rất kịch liệt.
-Không được! Tôi phải đi.
Chun hoảng hốt nói nhưng anh lại bị Jiro và Aaron chặn lại: “Không được! Hôn lễ của cậu thì sao? Nhất định phải tiến hành.”
Nhưng Chun nhất định dường như muốn bỏ chạy ra khỏi hôn lễ: “Không. Mình phải đi cứu Ella.”
Đột nhiên cánh cửa phòng mở tung, Angela với ánh mắt tức giận xuất hiện trước mặt Chun.
-Tại sao? Tại sao đến giờ này anh vẫn còn nghĩ đến Ella?
Ai cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của Angela, Aaron vội vàng chạy đến bên cô và nắm lấy vai của cô.
-Angela. Hãy nghe bọn anh giải thích.
Aaron cố gắng nói để Angela giữ bình tĩnh nhưng dường như cô không còn nghe thấy gì nữa.
-Mình nhất định phải đi.
Chun hét lên và vùng khỏi tay của Jiro, anh không thể đứng chờ thêm được một chút nào nữa.
-Anh đứng lại. Nếu anh đi thì không có hôn lễ này.
Angela bật khóc và hét lên giữa sảnh, Chun lưỡng lự, anh quay lại nhìn Angela, trong đôi mắt đó là sự bế tắc, là hàng vạn lời xin lỗi.
-Anh xin lỗi. Anh sẽ giải thích với em sau.
Chun nói và anh bỏ chạy ra khỏi nhà thờ, Angela không tin vào tai mình, cô nhìn dáng anh bỏ đi và cô biết mình sẽ mãi mãi mất anh.
-Chun!
Angela hét lên và rồi sau đó mọi thứ dường như trở nên tối tăm hơn.
Đó là mẹ cô, cha cô, Danson và Chun. Cô tưởng rằng mình đang ở thiên đường chứ? Vì những người mà cô yêu mến đều đang ở bên cạnh cô.
-Angela! Sao con ngốc như thế? Mẹ không thể mất thêm đứa con gái nào nữa.
Julia khóc và ôm lấy Angela khi cô vẫn còn chưa đủ tỉnh táo. Cảm nhận cái ôm ấm áp từ Julia, Angela nghĩ mình nằm mơ. Cô không phải là con gái của bà, cái ôm này đâu phải dành cho cô.
-Không! Tại sao lại cứu tôi? Tại sao?
Angela ngồi bật dậy, cô đẩy Julia ra và bắt đầu cố hết sức tháo ống truyền nước. Cô không muốn tỉnh dậy mà mất hết tất cả, cái cô muốn là sự thanh thản, là cô có thể biến mất khỏi thế gian này.
Julia hoảng sợ trước thái độ của Angela, Chun vội vàng chạy đến bên cạnh và ôm lấy Angela.
-Angela! Bình tĩnh lại.
Angela ngước khuôn mặt đầy nước mặt lên nhìn Chun. Cô hận bản thân mình sao biết anh không phải dành cho cô mà cô vẫn muốn có anh.
-Chun! Em phải làm sao đây? Em phải làm sao đây khi anh không yêu em nhưng em lại yêu anh? Em phải làm sao để có được tình yêu của anh?
Angela khóc và cô dường như không còn đủ bình tĩnh để biết những điều cô đang nói là gì. Chun đau sót ôm chặt Angela vào lòng. Cô ấy đã vì anh mà bị tổn thương thế này sao. Khi họ đưa Angela đến bệnh viện, trong tay của cô ấy là bức ảnh của anh và Ella. Danson đã tức giận và hỏi anh nếu như anh chỉ vì muốn cứu cuộc sống của mình mà không hề có chút tình cảm nào với Angela thì anh đừng ích kỷ làm tổn thương cô ấy.
Nhìn Angela đang ôm anh khóc và hỏi xem mình có thể làm gì để có được tình yêu của anh, Chun nhận ra anh đã quá bất công với Angela, cô ấy là cô gái tốt nhưng chỉ vì anh mà cô ấy trở nên như vậy.
-Anh xin lỗi! anh xin lỗi! Angela.
Chun ôm chặt lấy cô và khẽ nói. Angela bắt đầu bình tĩnh hơn, cô dần dần không còn la hét và giờ chỉ vùi mặt vào ngực của Chun để khóc. Mọi người lần lượt ra khỏi phòng để cho Chun và Angela được riêng tư.
Julia nhìn Angela khóc trong vòng tay của Chun, bà nhận ra bà cũng đã coi Angela như con gái của mình. Bà không thể làm điều gì tổn thương đến con bé nhưng còn con gái của bà? Bà có thể làm gì để bù đắp cho Ella đây?
………………………………….
……………………………….
Một đêm nặng nề trôi qua cùng với những dằn vặt của bản thân, Chun đã rời khỏi bệnh viện được 2 tiếng nhưng lại dứng ở trước cửa võ đường Chen gia. Anh biết khi anh gật đầu với Angela về hôn lễ đó, anh hoàn toàn tự nguyện, đó là con đường tốt nhất cho tất cả mọi người. Nhưng tại sao anh vẫn đến đây, vẫn đứng nhìn vào cửa sổ có ánh đèn. Anh đang chờ mong một điều gì? Nếu như là 2 ngày trước đây, chỉ cần một cái níu tay của Ella, anh sẽ có thể từ bỏ tất cả để ở bên cạnh cô. Nhưng còn bây giờ, một cái níu tay không thể làm được gì cho họ vào lúc này. Anh không thể quay trở lại được nữa và Ella cũng chưa hề muốn làm điều đó.
Có quá ngu ngốc không khi anh vẫn muốn có ai đó giúp anh nói rằng anh không yêu Ella, chỉ cần một người nói với anh câu đó thôi. Anh sẽ có đủ dũng khí để từ bỏ. Nhưng không ai nói với anh câu nói đó, trái tim của anh cũng không nói rằng anh không yêu cô, nó là một sự hỗn độn các cảm xúc, vừa muốn ở gần bên cô nhưng lại vẫn muốn tránh xa cô.
-Giám đốc Wu! Anh ở đây có chuyện gì vậy?
Chun giật mình vì tiếng nói, đó là của Jiro, hôm nay Jiro đang dắt cún Chun đi dạo chứ không phải là Ella.
-Tôi…
Chun ngập ngừng nhìn Jiro, anh không thể nào lấy được một lý do thích hợp để đến đây vào lúc này.
-Giám đốc Wu! Anh đừng đến đây nữa. Anh sắp kết hôn với Zhang tiểu thư. Anh đến đây chỉ làm mọi người khó xử.
Jiro thở dài và dắt cún Chun vào nhà. Chun ngạc nhiên nhìn Jiro, anh ta đã nói câu nói mà anh muốn có người nói với anh. Anh phải dứt khoát từ lâu rồi mới phải nhưng vì anh vẫn muốn tìm được cảm giác bình yên khi ở bên cạnh Ella nên anh không nỡ buông tay.
-Khoan đã.
Jiro giật mình quay lại, anh tưởng rằng Chun sẽ không có gì muốn nói với anh nữa chứ.
Chun đưa một vỏ ốc cho Jiro: “Cái này! Nhờ anh đưa cho cô ấy.”
Jiro cầm lấy vỏ ốc, Chun khẽ mỉm cười cám ơn anh và bước vào xe. Điều cuối cùng, anh có thể làm cho Ella chỉ là một việc như thế này thôi sao? Thật là mỉa mai khi anh chưa từng làm gì cho cô ấy, trong khi cô ấy đã cho anh quá nhiều.
-Đây là của “anh ta” nhờ anh đưa cho em.
Jiro đặt vỏ ốc vào tay Ella, anh nhận ra nét bất ngờ trên khuôn mặt của Ella. Cô không nói gì mà chỉ gật đầu. Sau đó, Ella để vỏ ốc trên bàn và đùa nghịch với cún Chun.
-Chun! Dạo này hình như mày béo lên đấy. Để chị xem nào.
Ella đùa nghịch với nó và ôm chặt lấy cún Chun, Jiro ngạc nhiên trước thái độ của Ella, vỏ ốc đó thực sự là gì? Tại sao Ella lại như không có chuyện gì xẩy ra?
Nhưng rồi bất ngờ anh nhận ra một không gian im lặng bao chùm, Ella không còn đùa nghịch với cún Chun, nó cũng không sủa để hưởng ứng cô nữa. Ella chỉ là ôm chặt lấy nó và bắt đầu có những tiếng khóc cố gắng kìm nén vang lên.
Jiro từ từ khép cánh cửa lại để đi ra khỏi phòng, anh biết điều Ella cần lúc này chỉ là được một mình khóc cho thoả thích.
-Anh là đồ ngốc! Wu Chun! Em không thể nhận lời chúc phúc đó.
Ella khẽ nói trong nước mắt và ôm lấy cún Chun, ít ra giờ còn có nó ở bên cạnh cô. Cô biết, cún Chun sẽ cùng cô đi nốt đoạn đường khó khăn còn lại.
…………………..
………………….
-Danson! Có phải anh nói rằng em xứng đáng với tình yêu đó?
Angela điềm tĩnh hỏi Danson. Anh hơi bất ngờ vì câu hỏi của cô và rồi đôi mắt của cô dường như đang chờ đợi sự đồng tình của anh. Khi Angela được đưa vào viện, Danson đã thực sự căm ghét chính bản thân mình khi anh không nhận ra sự bất thường của cô vào tối hôm đó, anh căm ghét Wu Chun, tại sao anh ta lại khiến cho Angela đau khổ nhưng rồi nhìn cô khi vừa tỉnh dậy đã ôm chặt lấy Chun, anh hiểu rằng mãi mãi người mà Angela mong đợi chính là Wu Chun. Điều anh có thể làm cho Angela đơn giản chỉ là mang lại cho cô ấy tình yêu mà cô ấy mong muốn – tình yêu của Wu Chun.
-Em xứng đáng với tình yêu đó.
Danson nhìn Angela, cô khẽ mỉm cười với Danson, cô biết anh phải trả lời cô trong tâm trạng thế nào.
-Em xin lỗi. Danson. Nhưng hạnh phúc này em sẽ không để cho ai lấy.
Những cơn gió lạnh buốt của buổi tối bắt đầu tràn vào gian phòng của bệnh viện, thổi vào trái tim lạnh băng của Angela và đầy tổn thương của Danson. Con đường mà họ chọn trong buổi tối tại bệnh viện hôm đó đã khiến số phận của tất cả mọi người thay đổi, kể cả chính họ.
…………………………
………………………………
Ngày 4/7
Hôn lễ cuối cùng cũng được tiến hành sớm hơn dự định. Có lẽ đây là một hôn lễ vội vã vì Hebe vẫn còn đang ở trong bệnh viện, Angela vừa mới xuất viện nhưng đã muốn tiến hành hôn lễ.
Vậy mà mọi thứ vẫn diễn ra, hình như ai cũng có một nỗi lo trong lòng, ai cũng mong rồi hôn lễ này sẽ kết thúc mọi thứ, kết thúc cơn ác mộng từ rất lâu. Và trong vô thức, mọi người hành động theo những gì đã định sẵn.
Ella đang ngồi trong phòng của phù dâu, cô đang chuẩn bị để bước ra thánh đường, dù rằng ban đầu cô định không làm phù dâu nữa nhưng sức khoẻ của Selina ngày càng yếu hơn vì vậy, không còn cách nào khác, cô đồng ý trở thành phù dâu trong hôn lễ của Chun và Angela. Ella biết chỉ cần hôn lễ này được diễn ra thuận lợi thì mọi người sẽ được hạnh phúc nhưng sao trong lòng cô vẫn mãi không yên. Liệu những cố gắng của mọi người có ngăn được số mệnh không?
-Không sao đâu! Rồi tất cả sẽ ổn.
Ella lắc đầu tự trấn an mình và đứng dậy, chuẩn bị bước ra khỏi phòng. Nhưng bất ngờ cánh cửa phòng khẽ mở.
-Chào cô! Ella. Lâu rồi không gặp.
Ella khựng lại vì giọng nói dường như rất quen, cô đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó, đã nghe thấy tiếng cười này ở đâu rồi.
-Ngươi là…
-Phiền cô đi với tôi một lát.
Điều mà Ella lo lắng cuối cùng cũng diễn ra, cô chỉ mong rằng đám cưới này sẽ được diễn ra thuận lợi nhưng sai lầm của cô là đã đến đám cưới này và đã xuất hiện trong cuộc đời của Wu Chun.
………………………….
……………………………..
-Chun! Chúc mừng cậu.
Aaron tiến đến bên cạnh Chun và vỗ vai thằng bạn. Anh nhận ra ánh mắt khó xử của bạn mình. Thì ra cho đến tận hôm nay, Chun vẫn chưa có câu trả lời cuối cùng nhưng có vẻ lựa chọn của Chun thì chắc chắn.
-Này! Đừng nói lát nữa cậu sẽ hét lên rằng: “Tôi không đồng ý” đó.
Aaron đùa với Chun nhưng anh nhận ra bạn anh không còn tâm trạng để đùa nữa.
-Aaron. Mình rất mừng vì cậu đến.
Aaron cười, vì dù sao đây cũng là đám cưới của bạn thân, dù nụ cười của anh có phần hơi buồn nhưng thực lòng anh muốn Chun hạnh phúc. Nhìn đám cưới, Aaron nghĩ đến Hebe, đáng nhẽ, cô ấy cũng có thể mặc chiếc váy trắng tinh và tham dự hôn lễ này.
-Cậu phải trân trọng người trước mặt.
Aaron nói và vỗ vai Chun. Chun hiểu những mất mát trong lòng Aaron và vì sao anh ấy lại nói với anh câu này. Anh khẽ gật đầu, anh không muốn bất kỳ ai vì anh mà tổn thương thêm một lần nào nữa.
Ông Wu đang chuẩn bị bước vào thánh đường thì bị một người chạy đến đâm sầm vào. Ông hơi bất ngờ và suýt nữa ngã xuống dưới đất, người thanh niên vội vàng đỡ ông dậy và nói xin lỗi.
Khi ông vẫn chưa hết ngỡ ngàng thì cậu ta đã chạy đi. Ông phủi lại quần áo và khẽ lắc đầu vì dạo này thanh niên thiếu ý thức. Cậu ta chính là Jiro, ông vẫn nhớ đến cậu ta, chính cậu ta là người đã xông vào nhà ông và làm ầm lên khi cô gái tên Ella bị bắt cóc cùng với Chun.
-Đây là gì vậy?
Ông Wu cúi xuống và nhặt sợi dây chuyền lên, ông không tin vào mắt mình khi ông nhìn thấy sợi dây và những chữ khắc trên sợi dây, dù nó đã bị mờ nhưng ông có thể đọc được nó: “Tặng con trai của ta”. Vì sao ư? Vì đó là sợi dây chuyền mà ông và vợ ông đã làm để tặng cho đứa con trai đầu tiên của họ, đứa con mà họ tưởng rằng đã bị mất vào hơn 24 năm trước.
………………………
………………………
Angela đang ngồi trong phòng dành cho cô dâu thì nghe thấy có tiếng ồn ào ở bên ngoài, cô khẽ mở cửa phòng và thấy Jiro, Chun và Aaron đang đứng ở bên ngoài, dường như họ đang tranh cãi một chuyện gì đó rất kịch liệt.
-Không được! Tôi phải đi.
Chun hoảng hốt nói nhưng anh lại bị Jiro và Aaron chặn lại: “Không được! Hôn lễ của cậu thì sao? Nhất định phải tiến hành.”
Nhưng Chun nhất định dường như muốn bỏ chạy ra khỏi hôn lễ: “Không. Mình phải đi cứu Ella.”
Đột nhiên cánh cửa phòng mở tung, Angela với ánh mắt tức giận xuất hiện trước mặt Chun.
-Tại sao? Tại sao đến giờ này anh vẫn còn nghĩ đến Ella?
Ai cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của Angela, Aaron vội vàng chạy đến bên cô và nắm lấy vai của cô.
-Angela. Hãy nghe bọn anh giải thích.
Aaron cố gắng nói để Angela giữ bình tĩnh nhưng dường như cô không còn nghe thấy gì nữa.
-Mình nhất định phải đi.
Chun hét lên và vùng khỏi tay của Jiro, anh không thể đứng chờ thêm được một chút nào nữa.
-Anh đứng lại. Nếu anh đi thì không có hôn lễ này.
Angela bật khóc và hét lên giữa sảnh, Chun lưỡng lự, anh quay lại nhìn Angela, trong đôi mắt đó là sự bế tắc, là hàng vạn lời xin lỗi.
-Anh xin lỗi. Anh sẽ giải thích với em sau.
Chun nói và anh bỏ chạy ra khỏi nhà thờ, Angela không tin vào tai mình, cô nhìn dáng anh bỏ đi và cô biết mình sẽ mãi mãi mất anh.
-Chun!
Angela hét lên và rồi sau đó mọi thứ dường như trở nên tối tăm hơn.
/55
|