Trong phòng làm việc của Chun.
Chun đang ngồi chăm chú nhìn vào các bức ảnh. Anh đang lựa chọn người mẵu cho công ty để tham gia một chiến dịch quảng cáo quan trọng của năm – “Ký ức thời gian” – chương trình hợp tác giữa tập đoàn thời trang Wu thị với tập đoàn quảng cáo quốc tế Zhang.
Sau tai nạn đó 1 tháng, Chun lại quay về cuộc sống bình thường của mình. Ngày làm việc, đêm đến Secret, thình thoảng anh vẫn đi qua con hẻm tôi và nghĩ xem liệu mình có gặp lại Angela không.
Selena băn khoăn đêm hôm đó xẩy ra chuyện gì và tiếng nói đó là của ai nhưng khi thấy Chun không có biểu hiện gì khác lạ, cô cảm thấy yên tâm hơn nhưng vẫn theo sát anh từng bước.
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vừa dứt thì Arron bước vào.
Chun: “Cậu vào mà không xin phép người khác sao?”
Arron: “Tôi có gõ cửa mà.”
Arron là người duy nhất mà Chun không thể giận, anh có thể bước vào phòng của Chun bất cứ lúc nào vì anh là người bạn duy nhất của Chun - phải là duy nhất (nếu như không tính Selena)
Arron: “Đi thôi! Đến giờ cơm trưa rồi. Cậu còn định làm việc đến khi nào?”
Chun đứng dậy và vươn vai, nếu không có Arron nhắc nhở thì chắc Chun cũng chẳng bao giờ biết là mình đói.
Tại nhà hàng Mermory
Người phục vụ đã quá quen thuộc với Chun và Arron, anh ta đưa 2 người đến chiếc bàn ngay sát góc tường mà Chun thường hay ngồi. Sau khi gọi món xong, Arron cảm thấy Chun có gì đó không tập trung.
Arron: “Chun này. Hôm nay cậu làm sao thế?”
Chun: “Mình đang nghĩ một chút về công việc thôi mà.”
Arron: “Cậu đang nghĩ đến chiến dịch đó đúng không?”
Chun: “Phải rồi. Mình muốn làm thật tốt.”
Arron biết Chun không phải là một công tử ăn chơi như những người mà anh đã gặp. Người bạn thân của anh có được vị trí như hiện nay đều là nhờ chính thực lực của anh. Nhưng dù mọi người đểu công nhận Chun tài giỏi thì chỉ có một người duy nhất chưa từng khen Chun.
Arron: “Thế cậu đang lo lắng về điều gì?”
Chun: “Mình vẫn chưa tìm được người mẫu đại diện cho chương trình lần này.”
Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại reo lên. Arron bắt máy.
Arron: “alo. Arron nghe.”
Không biết đầu giây bên kia là ai nhưng Arron vui vẻ cười nói.
Arron: “Ừh. Anh đang ở Memory. Em biết chỗ đấy không?”
“Ưh. Lát gặp lại em.”
Sau khi Arron dập máy. Chun tò mò nhìn cậu.
Chun: “Này. Ai thế?”
Arron: “Lát nữa cậu sẽ biết. Mình đã tìm ra người đại diện cho cậu rồi.”
Arron cười bí hiểm và tiếp tục đĩa thức ăn của mình.
Trên một con phố đông đúc.
Một cô gái đang xách một đống hồ sơ trên tay. Bỗng nhiên, một tên trẻ tuổi chạy đến giật chiếc túi sách.
Cô gái hét lên: “Trả lại đây. Trong đó có mấy nhạc phổ quý lắm.”
Vừa hét cô vừa chạy theo, quảng đôi giầy cao gót lại trên đường cô gái chạy như bay đuổi theo tên cướp.
Hebe: “Trời ơi. Tiền ở đây cơ mà. Nhạc phổ của tôi.”
Đang chạy bỗng nhiên, cô đầm sầm vào một người.
Hebe ngã xuống và hét: “Mù àh? Tránh đường ra?”
Ella: “Xin lỗi cô. Tôi bị mù thật nhưng là do cô đâm vào tôi trước mà.”
Hebe xoa lưng rồi đứng dậy, lúc này cô mới để ý trước mặt mình là một cô gái và con chó dắt người mụ. Hebe cảm thấy xấu hổ.
Cô lí nhí: “Xin lỗi cô. Tôi đang...”
Nhưng ngay lập tức cô vội vàng hét lên:”Trời ơi. Nhạc phổ của tôi.”
Ella: “Sao thế?”
Hebe: “Vì đuổi theo tên cướp mà tôi không nhìn thấy cô. Nhưng giờ thì…”
Ella: “Cô đang đuổi theo cướp ah? Vậy còn đứng đây làm gì?”
Ella cúi xuống nói với Chun: “Chun. Mày làm được không?”
Con Chun vẫy đuôi, sủa vang mấy tiếng, Ella thả nó ra rồi cô nhìn Hebe cười: “Chị chờ chút nhé. Tôi sẽ đi đòi về cho chị.”
Hebe nhìn vào đôi mắt và nụ cười của Ella, cô bỗng thấy Ella thật gần gũi và thân thiện.
Hebe: “Tôi là Hebe. Còn cô?”
Ella: “Tôi là Ella. Rất vui được gặp chị.”
Hebe: “Tôi xin lỗi vì chuyện lúc nãy nói.”
Ella cười: “Tôi biết chị không cố ý mà. Chà. Chun về rồi.”
Hebe nghe không hiểu nhưng khi cô nhìn về hướng con Chun vừa chạy đã thấy nó kéo cái túi của cô về. Nó dúi đầu vào chân Ella.
Ella cười và cúi xuống vuôt ve nó: “Chun của chị giỏi lắm.”
Hebe kiểm tra túi: “Trời ơi. Không mất gì cả. Thật là một con chó kỳ lạ.”
Ella cười: “Vì nó là Chun mà.”
Hebe nhận ra là Ella đang cầm tập hồ sơ đi xin việc.
Hebe bỗng nẩy ra ý tưởng: “Ella. Cám ơn em. Em đang đi tìm việc đúng không?”
Ella cười buồn: “Vâng. Nhưng khó quá.”
Hebe: “Vậy có muốn làm việc cho chị không?”
Ella ngạc nhiên: “chị thuê em sao? Chị biết đấy em bị mù…”
Hebe: “ừh! chị biết.”
Sau đó cô rút điện thoại ra.
Hebe: “Đi thôi. Chị dẫn em đi gặp đối tác của chị.”
Sau đó không để cho Ella hiểu gì, Hebe vui vẻ kéo cô đi.
Dù họ mới quen nhau chưa đầy 30 phút nhưng Hebe không hiểu sao cô rất quý Ella, còn Ella ngạc nhiên với thái độ thân thiện của Hebe nhưng cô không hề ghét hay nghi ngờ gì về lòng tốt của Hebe cả. 2 cô gái vừa đi vừa nói chuyện như họ đã quen nhau từ rất lâu vậy.
Tại quán Memory
Một cô gái xinh đẹp bước vào trong quán, Arron kéo ghế đứng dậy và vẫy tay.
Arron: “Angela! Anh ở đây.”
Angela vui vẻ chạy đến ôm lấy Arron: “Lâu rồi không gặp anh.”
Chun đứng dậy, nhìn 2 người, bỗng nhiên anh thấy cô gái rât quen. Đây không phải là khuôn mặt mà anh đã tìm kiếm hơn 1 tháng sao.
Arron quay sang: “Chun! Đây là người mà minh định giới thiệu cho cậu.”
Nhưng Chun lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm vào Angela, có vẻ anh không hề nghe thấy câu nói của Arron. Angela hơi đỏ mặt trước cái nhìn của Chun. Cô chỉ biết mỉm cười.
“Thịch” – Chun nhận ra mặt mình đang đỏ và anh có thể nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh của mình.
Arron huých Chun: “Này. Mình không biết cậu cũng là đàn ông bình thường?”
Chun lúng túng cảm thấy xấu hổ: “Không! Mình biết cô ấy.”
Arron ngạc nhiên: “Cậu biết cô ấy sao?”
Chun: “Phải. Cô có nhận ra tôi không? Vào 1 tháng trước đấy?”
Angela ngạc nhiên, cô hơi suy nghĩ: “Ah! Anh chính là người con trai trong hẻm tối.”
Chun vui mừng: “Phải là tôi.”
Arron: “2 người quen nhau rồi sao?”
Lúc Chun đang định trả lời thì bỗng nhiên tim anh đập rất nhanh. Lại là cơn đau 1 tháng trước nhưng lần này mạnh mẽ hơn, anh gần như không còn sức vội vàng bám vào cạnh bàn.
Arron nhận ra sự khác thường liền hỏi: “Chun! cậu sao thế?”
Angela cũng lo lắng nhìn Chun.
Selena: “Chun…Anh lại bị thế ah?”
Chun lắc đầu: “Không! mình không sao.” Anh xua tay về phía của Selena.
Đúng lúc này, Một cô gái xuất hiện đằng sau cây cột.
Hebe: “Tôi nghe nói ông Wu đang…”
Nhưng Hebe đã quá kinh ngạc nên cô không thể nói hết câu. Trước mặt cô là Arron và Angela..
Lần này đến lượt Arron đứng im.
Angela: “Chị! Sao chị lại ở đây?”
Hebe: “Sao em lại ở đây?”
Arron: “Sao cô lại ở đây?”
Chun: “Mọi người quen nhau sao?”
Arron không trả lời.
Angela nói: “Ủa. anh không biết sao? Hebe là chị em và là vị hôn thê của anh Arron mà.”
Chun: “Gì? Vị hôn thê?”
Hebe hơi lúng túng nhưng ngay lập tức cô trở lại vẻ mạnh mẽ của mình.
Cô nhìn Chun: “Ông Wu. Tôi gọi điện cho thư ký của ông và tôi biết ông ăn trưa ở đây. Tôi đã tìm ra người đại diện cho chiến dịch của chúng ta rồi.”
Chun: “Tôi cũng đang đau đầu về diều đó.”
Hebe:” Để tôi giới thiệu. Đây là….
…………………
………………
Hebe: “Ủa! Ella! Em đang làm gì thế?”
Ella: “Chun không chịu cho em vào. Nó cứ gầm gừ suốt.”
Lúc này, Ella còn đang mải giằng co với cún Chun. Nó cứ kéo Ella ra khỏi nhà hàng.
Mặt Chun tái xanh lại, anh phải cố gắng nắm chặt ngực mình, có gì đó sắp không thể kiềm chế.
Selena lo lắng: “Không! Đừng đến đây.”
Cuối cùng, Ella cố gắng kéo Chun theo nhưng nó sủa liên hồi. Khi cô vừa ló mặt ra cây cột thì…
Chun la lên: “Đừng đến gần tôi.”
Sau đó, mọi thứ dường như trở nên hỗn loạn, một cơn chấn động mạnh mẽ làm mọi người không đứng vững,
Arron vội ôm lấy Hebe khi thấy cô sắp ngã.
Selena hét lên:” Đừng mà. Ngoạ quỷ ca.”
Chun ôm ngực ngã xuống dưới đất.
Hebe hét lên: ‘Ella. Cẩn thận.”
Mọi đồ vật trong phòng chuyển động và chúng dường như đều bay về hướng của Ella.
Lúc này Ella đang ôm cún Chun quỳ xuống sàn.
Ella cảm thấy có gì đó không ổn, cô hoảng sợ nhưng tất cả chỉ là những khí hỗn loạn
Đúng lúc tất cả chuẩn bị đổ xuống Ella thì một luồng sáng loé lên, bao chùm tất cả.
Chun đang ngồi chăm chú nhìn vào các bức ảnh. Anh đang lựa chọn người mẵu cho công ty để tham gia một chiến dịch quảng cáo quan trọng của năm – “Ký ức thời gian” – chương trình hợp tác giữa tập đoàn thời trang Wu thị với tập đoàn quảng cáo quốc tế Zhang.
Sau tai nạn đó 1 tháng, Chun lại quay về cuộc sống bình thường của mình. Ngày làm việc, đêm đến Secret, thình thoảng anh vẫn đi qua con hẻm tôi và nghĩ xem liệu mình có gặp lại Angela không.
Selena băn khoăn đêm hôm đó xẩy ra chuyện gì và tiếng nói đó là của ai nhưng khi thấy Chun không có biểu hiện gì khác lạ, cô cảm thấy yên tâm hơn nhưng vẫn theo sát anh từng bước.
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vừa dứt thì Arron bước vào.
Chun: “Cậu vào mà không xin phép người khác sao?”
Arron: “Tôi có gõ cửa mà.”
Arron là người duy nhất mà Chun không thể giận, anh có thể bước vào phòng của Chun bất cứ lúc nào vì anh là người bạn duy nhất của Chun - phải là duy nhất (nếu như không tính Selena)
Arron: “Đi thôi! Đến giờ cơm trưa rồi. Cậu còn định làm việc đến khi nào?”
Chun đứng dậy và vươn vai, nếu không có Arron nhắc nhở thì chắc Chun cũng chẳng bao giờ biết là mình đói.
Tại nhà hàng Mermory
Người phục vụ đã quá quen thuộc với Chun và Arron, anh ta đưa 2 người đến chiếc bàn ngay sát góc tường mà Chun thường hay ngồi. Sau khi gọi món xong, Arron cảm thấy Chun có gì đó không tập trung.
Arron: “Chun này. Hôm nay cậu làm sao thế?”
Chun: “Mình đang nghĩ một chút về công việc thôi mà.”
Arron: “Cậu đang nghĩ đến chiến dịch đó đúng không?”
Chun: “Phải rồi. Mình muốn làm thật tốt.”
Arron biết Chun không phải là một công tử ăn chơi như những người mà anh đã gặp. Người bạn thân của anh có được vị trí như hiện nay đều là nhờ chính thực lực của anh. Nhưng dù mọi người đểu công nhận Chun tài giỏi thì chỉ có một người duy nhất chưa từng khen Chun.
Arron: “Thế cậu đang lo lắng về điều gì?”
Chun: “Mình vẫn chưa tìm được người mẫu đại diện cho chương trình lần này.”
Đột nhiên, có tiếng chuông điện thoại reo lên. Arron bắt máy.
Arron: “alo. Arron nghe.”
Không biết đầu giây bên kia là ai nhưng Arron vui vẻ cười nói.
Arron: “Ừh. Anh đang ở Memory. Em biết chỗ đấy không?”
“Ưh. Lát gặp lại em.”
Sau khi Arron dập máy. Chun tò mò nhìn cậu.
Chun: “Này. Ai thế?”
Arron: “Lát nữa cậu sẽ biết. Mình đã tìm ra người đại diện cho cậu rồi.”
Arron cười bí hiểm và tiếp tục đĩa thức ăn của mình.
Trên một con phố đông đúc.
Một cô gái đang xách một đống hồ sơ trên tay. Bỗng nhiên, một tên trẻ tuổi chạy đến giật chiếc túi sách.
Cô gái hét lên: “Trả lại đây. Trong đó có mấy nhạc phổ quý lắm.”
Vừa hét cô vừa chạy theo, quảng đôi giầy cao gót lại trên đường cô gái chạy như bay đuổi theo tên cướp.
Hebe: “Trời ơi. Tiền ở đây cơ mà. Nhạc phổ của tôi.”
Đang chạy bỗng nhiên, cô đầm sầm vào một người.
Hebe ngã xuống và hét: “Mù àh? Tránh đường ra?”
Ella: “Xin lỗi cô. Tôi bị mù thật nhưng là do cô đâm vào tôi trước mà.”
Hebe xoa lưng rồi đứng dậy, lúc này cô mới để ý trước mặt mình là một cô gái và con chó dắt người mụ. Hebe cảm thấy xấu hổ.
Cô lí nhí: “Xin lỗi cô. Tôi đang...”
Nhưng ngay lập tức cô vội vàng hét lên:”Trời ơi. Nhạc phổ của tôi.”
Ella: “Sao thế?”
Hebe: “Vì đuổi theo tên cướp mà tôi không nhìn thấy cô. Nhưng giờ thì…”
Ella: “Cô đang đuổi theo cướp ah? Vậy còn đứng đây làm gì?”
Ella cúi xuống nói với Chun: “Chun. Mày làm được không?”
Con Chun vẫy đuôi, sủa vang mấy tiếng, Ella thả nó ra rồi cô nhìn Hebe cười: “Chị chờ chút nhé. Tôi sẽ đi đòi về cho chị.”
Hebe nhìn vào đôi mắt và nụ cười của Ella, cô bỗng thấy Ella thật gần gũi và thân thiện.
Hebe: “Tôi là Hebe. Còn cô?”
Ella: “Tôi là Ella. Rất vui được gặp chị.”
Hebe: “Tôi xin lỗi vì chuyện lúc nãy nói.”
Ella cười: “Tôi biết chị không cố ý mà. Chà. Chun về rồi.”
Hebe nghe không hiểu nhưng khi cô nhìn về hướng con Chun vừa chạy đã thấy nó kéo cái túi của cô về. Nó dúi đầu vào chân Ella.
Ella cười và cúi xuống vuôt ve nó: “Chun của chị giỏi lắm.”
Hebe kiểm tra túi: “Trời ơi. Không mất gì cả. Thật là một con chó kỳ lạ.”
Ella cười: “Vì nó là Chun mà.”
Hebe nhận ra là Ella đang cầm tập hồ sơ đi xin việc.
Hebe bỗng nẩy ra ý tưởng: “Ella. Cám ơn em. Em đang đi tìm việc đúng không?”
Ella cười buồn: “Vâng. Nhưng khó quá.”
Hebe: “Vậy có muốn làm việc cho chị không?”
Ella ngạc nhiên: “chị thuê em sao? Chị biết đấy em bị mù…”
Hebe: “ừh! chị biết.”
Sau đó cô rút điện thoại ra.
Hebe: “Đi thôi. Chị dẫn em đi gặp đối tác của chị.”
Sau đó không để cho Ella hiểu gì, Hebe vui vẻ kéo cô đi.
Dù họ mới quen nhau chưa đầy 30 phút nhưng Hebe không hiểu sao cô rất quý Ella, còn Ella ngạc nhiên với thái độ thân thiện của Hebe nhưng cô không hề ghét hay nghi ngờ gì về lòng tốt của Hebe cả. 2 cô gái vừa đi vừa nói chuyện như họ đã quen nhau từ rất lâu vậy.
Tại quán Memory
Một cô gái xinh đẹp bước vào trong quán, Arron kéo ghế đứng dậy và vẫy tay.
Arron: “Angela! Anh ở đây.”
Angela vui vẻ chạy đến ôm lấy Arron: “Lâu rồi không gặp anh.”
Chun đứng dậy, nhìn 2 người, bỗng nhiên anh thấy cô gái rât quen. Đây không phải là khuôn mặt mà anh đã tìm kiếm hơn 1 tháng sao.
Arron quay sang: “Chun! Đây là người mà minh định giới thiệu cho cậu.”
Nhưng Chun lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm vào Angela, có vẻ anh không hề nghe thấy câu nói của Arron. Angela hơi đỏ mặt trước cái nhìn của Chun. Cô chỉ biết mỉm cười.
“Thịch” – Chun nhận ra mặt mình đang đỏ và anh có thể nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh của mình.
Arron huých Chun: “Này. Mình không biết cậu cũng là đàn ông bình thường?”
Chun lúng túng cảm thấy xấu hổ: “Không! Mình biết cô ấy.”
Arron ngạc nhiên: “Cậu biết cô ấy sao?”
Chun: “Phải. Cô có nhận ra tôi không? Vào 1 tháng trước đấy?”
Angela ngạc nhiên, cô hơi suy nghĩ: “Ah! Anh chính là người con trai trong hẻm tối.”
Chun vui mừng: “Phải là tôi.”
Arron: “2 người quen nhau rồi sao?”
Lúc Chun đang định trả lời thì bỗng nhiên tim anh đập rất nhanh. Lại là cơn đau 1 tháng trước nhưng lần này mạnh mẽ hơn, anh gần như không còn sức vội vàng bám vào cạnh bàn.
Arron nhận ra sự khác thường liền hỏi: “Chun! cậu sao thế?”
Angela cũng lo lắng nhìn Chun.
Selena: “Chun…Anh lại bị thế ah?”
Chun lắc đầu: “Không! mình không sao.” Anh xua tay về phía của Selena.
Đúng lúc này, Một cô gái xuất hiện đằng sau cây cột.
Hebe: “Tôi nghe nói ông Wu đang…”
Nhưng Hebe đã quá kinh ngạc nên cô không thể nói hết câu. Trước mặt cô là Arron và Angela..
Lần này đến lượt Arron đứng im.
Angela: “Chị! Sao chị lại ở đây?”
Hebe: “Sao em lại ở đây?”
Arron: “Sao cô lại ở đây?”
Chun: “Mọi người quen nhau sao?”
Arron không trả lời.
Angela nói: “Ủa. anh không biết sao? Hebe là chị em và là vị hôn thê của anh Arron mà.”
Chun: “Gì? Vị hôn thê?”
Hebe hơi lúng túng nhưng ngay lập tức cô trở lại vẻ mạnh mẽ của mình.
Cô nhìn Chun: “Ông Wu. Tôi gọi điện cho thư ký của ông và tôi biết ông ăn trưa ở đây. Tôi đã tìm ra người đại diện cho chiến dịch của chúng ta rồi.”
Chun: “Tôi cũng đang đau đầu về diều đó.”
Hebe:” Để tôi giới thiệu. Đây là….
…………………
………………
Hebe: “Ủa! Ella! Em đang làm gì thế?”
Ella: “Chun không chịu cho em vào. Nó cứ gầm gừ suốt.”
Lúc này, Ella còn đang mải giằng co với cún Chun. Nó cứ kéo Ella ra khỏi nhà hàng.
Mặt Chun tái xanh lại, anh phải cố gắng nắm chặt ngực mình, có gì đó sắp không thể kiềm chế.
Selena lo lắng: “Không! Đừng đến đây.”
Cuối cùng, Ella cố gắng kéo Chun theo nhưng nó sủa liên hồi. Khi cô vừa ló mặt ra cây cột thì…
Chun la lên: “Đừng đến gần tôi.”
Sau đó, mọi thứ dường như trở nên hỗn loạn, một cơn chấn động mạnh mẽ làm mọi người không đứng vững,
Arron vội ôm lấy Hebe khi thấy cô sắp ngã.
Selena hét lên:” Đừng mà. Ngoạ quỷ ca.”
Chun ôm ngực ngã xuống dưới đất.
Hebe hét lên: ‘Ella. Cẩn thận.”
Mọi đồ vật trong phòng chuyển động và chúng dường như đều bay về hướng của Ella.
Lúc này Ella đang ôm cún Chun quỳ xuống sàn.
Ella cảm thấy có gì đó không ổn, cô hoảng sợ nhưng tất cả chỉ là những khí hỗn loạn
Đúng lúc tất cả chuẩn bị đổ xuống Ella thì một luồng sáng loé lên, bao chùm tất cả.
/55
|