Reng...reng....reng...
Tiếng chuông cửa in ỏi, đánh thức hai con người đang ôm nhau ngủ say sưa trên giường..
- Ai đến...ai đến....ui...
Y Tịnh trong giấc ngủ bị tiếng chuông cửa làm cho hoảng hốt, cô chui ra từ trong lòng Trình Viện vẻ mặt ngơ ngác,động tác quá mạnh làm nơi đó đau buốt..
- Để anh ra xem...Đau lắm à..?
Trình Viện nhíu mày ôm cô vào xem xét sắc mặt đau đớn của vợ..Anh dĩ nhiên phát hiện cô đau ở đâu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng...
- Em không sao...Anh xuống xem ai đến đi
Y Tịnh gượng gạo lắc đầu, bảo cô trả lời thế nào..
Biết mình đêm qua không tốt, Trịnh Viện hôn lên cái trán đang nhíu lại của vợ, lộ ra sự dịu dàng rõ ràng....
- Em cứ ngủ tiếp đi
Rồi mặc đại chiếc quần dài, khoe thân trần săn chắc xuống lầu..
Chuông cửa không ngừng reo lên..Trịnh Viện mặt mày cau có..
- Ra đây in ỏi chết đi được..Mẹ..sao lại đến đây
- Con còn hỏi nữa, làm gì mà mẹ gọi điện thoại cho hai đứa không được.Làm mẹ sốt ruột muốn chết đây..
- (............)
Phức Nhã mặt mày nặng nề đẩy Trình Viện ra, hậm hực đi vào trong..
Trình Viện nghiêng người cho mẹ mình vào..
Đóng cửa rồi tiến lại ngồi vào sopha..hờ hửng trả lời..
- Mẹ gọi có chuyện gì?
- Tiểu Tịnh đâu?
Phức Nhã nhìn dáo dác nhà vẫn không thấy bóng dáng con dâu của bà..
- Cô ấy trên lầu
Nghĩ đến cô vợ nhỏ của mình, ánh mắt Trình Viện ánh lên vẻ dịu dàng, điều đó làm sao qua mắt được Phức Nhã.
Bà ngồi xuống sopha ghế đối diện chăm chú quan sát Trình Viện..
Ngực trần, khuôn mặt còn ngái ngủ, bộ dáng lôi thôi như vừa mới bị réo dậy..Giờ này đã hơn mười giờ trưa..Y Tịnh còn ở trên lầu lảm gì, ngủ sao?
..Đứa bé này đâu phải thích nằm nướng...
Phức Nhã nheo đôi mắt..Bà không nói không rằng đi vào nhà bếp..
Hửm! bếp núc lạnh tạnh..
Ánh mắt người mẹ chồng nào đó lóe lên tia sáng lạ lùng, bà quay lại chỗ ngồi miệng cười toe toét..
Trình Viện ngã người ra sau nhìn mẹ mình đến khó hiểu..
- Mẹ sao thế?
Làm gì mà vui như tết vậy?
- Hai đứa..ừm có phải không?
Trình Viện là trinh sát vốn rất nhạy bén, nhưng lúc này đã bị Trình Phu Nhân làm cho mù mịt, cau mày khó hiểu..
- Ý mẹ là sao?
Mới sáng đã đến không đúng lúc giờ còn tỏ ra khó hiểu..
- Thằng ngốc này.Sao con có thể leo lên cái chức Trưởng Phòng hay vậy..Ý mẹ là con đã ăn con bé rồi đúng không?
Mẹ con cần gì phải hoa mỹ cứ nói thẳng mọi chuyện dễ hiểu hơn..
Hiểu chưa? Dĩ nhiên đã hiểu, không hiểu nữa có lẽ anh là đồ ngốc rồi..
Trình Viện sờ mũi ho nhẹ..
- Chẳng phải đúng ý mẹ sao?
- Haha..đúng là con trai mẹ giỏi thật..Nhanh gọn lẹ...haha
Trình phu nhân cười sảng khoái..Đứa nhỏ Y Tịnh này thật bản lĩnh nha, chỉ thời gian ngắn đã khiến đứa con trai đầu gỗ này của bà có thể thông não nhanh chóng...
Hay quá! bà sắp có cháu bồng bế rồi..
- Mẹ..Con xin lỗi..Con trong phòng tắm, không biết mẹ đến
Y Tịnh lúc này từ trên cầu thang đi xuống, gặp Phức Nhã có chút không được tự nhiên cười gượng..bàn tay nhỏ nắm lấy nhau, khuôn mặt ửng hồng..
Trên người là bộ đồ thoải mái mặc ở nhà màu hồng nhạt nhìn cô rất thanh thuần và đáng yêu...
Trình Viện, từ lúc Y Tịnh xuất hiện anh nhìn không rời mắt..
Phức Nhã liếc nhìn con trai khinh thường, mới ngày nào còn trốn tránh như chuột tránh mèo...Thế mà bây giờ nhìn con gái nhà người ta say mê không lối về..Hừ..
- Không sao..mẹ mới đến, lại đây ngồi nào
Quan sát một chút sẽ thấy dáng đi không được tự nhiên của Y Tịnh..Lòng Phức Nhã càng vô vàng chắc chắn..
Y Tịnh đi qua ngồi xuống kế bên mẹ chồng, đôi mắt to tròn ướt át tránh né ánh mắt nóng bỏng người đàn ông đối diện..
- Này..Mẹ đến tìm hai đứa.Cuối tuần này là ngày giỗ của Ông nội con.Hai đứa đừng quên đấy..
Ồ! Thì ra là vậy...
Y Tịnh có chút lo lắng, không phải lúc đó rất đông khách mời hay sao..Cô không hợp với những nơi như vậy.Nhất là nơi hào môn như Trình gia..
Cả Phức Nhã và Trình Viện điều nhìn ra sự lo lắng trong mắt cô..Phức Nhã nắm tay Y Tịnh trấn an..
- Thường thì ngày giỗ của Ông Trình Viện chỉ có dòng họ của Trình Gia..Không có mời khách..Con đừng quá lo lắng
Y Tịnh nghe thế chưa kịp nhẹ nhõm lại nghe Trình Viện lên tiếng.
- Đừng cho ai đến là tốt nhất
Ồn ào, Rắc rối...
Biết Phức Nhã vì trấn an vợ của mình mới không nói thật..Chứ phía bên nội của anh toàn những kẽ khinh người..Nhìn người bằng ánh nửa cin mắt..
Nếu lần này ai dám động đến vợ anh..Anh quyết sẽ chẳng nhân nhượng..
Phức Nhã lườm lấy con trai..trách mắng..
- Những lời này, để ba con nghe sẽ không hay đâu
Dù sao cũng là chảy chung một dòng máu..thật là khó xử..
Trình Viện càng nghĩ càng ghét bỏ, hừ mũi quay mặt chỗ khác.
Phức Nhã hiểu được suy nghĩ của con trai bà nắm lấy tay Y Tịnh vẻ mặt không giấu nởi lo lắng..Kiên định nói thêm..
- Con đừng quên Y Tịnh ngoài là vợ con thì là con dâu của ba mẹ..
Đã là con dâu do chính ta bà hỏi cưới hẳn hoi..Bà sẽ không để ai ức hiếp con dâu mình...
Trình Viện nhìn mẹ mình không nói nữa.
Bất quá trong suy nghĩ của anh Y Tịnh là vợ anh bảo vệ cô là trách nhiệm của anh không phải của ai khác.
Tiếng chuông cửa in ỏi, đánh thức hai con người đang ôm nhau ngủ say sưa trên giường..
- Ai đến...ai đến....ui...
Y Tịnh trong giấc ngủ bị tiếng chuông cửa làm cho hoảng hốt, cô chui ra từ trong lòng Trình Viện vẻ mặt ngơ ngác,động tác quá mạnh làm nơi đó đau buốt..
- Để anh ra xem...Đau lắm à..?
Trình Viện nhíu mày ôm cô vào xem xét sắc mặt đau đớn của vợ..Anh dĩ nhiên phát hiện cô đau ở đâu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng...
- Em không sao...Anh xuống xem ai đến đi
Y Tịnh gượng gạo lắc đầu, bảo cô trả lời thế nào..
Biết mình đêm qua không tốt, Trịnh Viện hôn lên cái trán đang nhíu lại của vợ, lộ ra sự dịu dàng rõ ràng....
- Em cứ ngủ tiếp đi
Rồi mặc đại chiếc quần dài, khoe thân trần săn chắc xuống lầu..
Chuông cửa không ngừng reo lên..Trịnh Viện mặt mày cau có..
- Ra đây in ỏi chết đi được..Mẹ..sao lại đến đây
- Con còn hỏi nữa, làm gì mà mẹ gọi điện thoại cho hai đứa không được.Làm mẹ sốt ruột muốn chết đây..
- (............)
Phức Nhã mặt mày nặng nề đẩy Trình Viện ra, hậm hực đi vào trong..
Trình Viện nghiêng người cho mẹ mình vào..
Đóng cửa rồi tiến lại ngồi vào sopha..hờ hửng trả lời..
- Mẹ gọi có chuyện gì?
- Tiểu Tịnh đâu?
Phức Nhã nhìn dáo dác nhà vẫn không thấy bóng dáng con dâu của bà..
- Cô ấy trên lầu
Nghĩ đến cô vợ nhỏ của mình, ánh mắt Trình Viện ánh lên vẻ dịu dàng, điều đó làm sao qua mắt được Phức Nhã.
Bà ngồi xuống sopha ghế đối diện chăm chú quan sát Trình Viện..
Ngực trần, khuôn mặt còn ngái ngủ, bộ dáng lôi thôi như vừa mới bị réo dậy..Giờ này đã hơn mười giờ trưa..Y Tịnh còn ở trên lầu lảm gì, ngủ sao?
..Đứa bé này đâu phải thích nằm nướng...
Phức Nhã nheo đôi mắt..Bà không nói không rằng đi vào nhà bếp..
Hửm! bếp núc lạnh tạnh..
Ánh mắt người mẹ chồng nào đó lóe lên tia sáng lạ lùng, bà quay lại chỗ ngồi miệng cười toe toét..
Trình Viện ngã người ra sau nhìn mẹ mình đến khó hiểu..
- Mẹ sao thế?
Làm gì mà vui như tết vậy?
- Hai đứa..ừm có phải không?
Trình Viện là trinh sát vốn rất nhạy bén, nhưng lúc này đã bị Trình Phu Nhân làm cho mù mịt, cau mày khó hiểu..
- Ý mẹ là sao?
Mới sáng đã đến không đúng lúc giờ còn tỏ ra khó hiểu..
- Thằng ngốc này.Sao con có thể leo lên cái chức Trưởng Phòng hay vậy..Ý mẹ là con đã ăn con bé rồi đúng không?
Mẹ con cần gì phải hoa mỹ cứ nói thẳng mọi chuyện dễ hiểu hơn..
Hiểu chưa? Dĩ nhiên đã hiểu, không hiểu nữa có lẽ anh là đồ ngốc rồi..
Trình Viện sờ mũi ho nhẹ..
- Chẳng phải đúng ý mẹ sao?
- Haha..đúng là con trai mẹ giỏi thật..Nhanh gọn lẹ...haha
Trình phu nhân cười sảng khoái..Đứa nhỏ Y Tịnh này thật bản lĩnh nha, chỉ thời gian ngắn đã khiến đứa con trai đầu gỗ này của bà có thể thông não nhanh chóng...
Hay quá! bà sắp có cháu bồng bế rồi..
- Mẹ..Con xin lỗi..Con trong phòng tắm, không biết mẹ đến
Y Tịnh lúc này từ trên cầu thang đi xuống, gặp Phức Nhã có chút không được tự nhiên cười gượng..bàn tay nhỏ nắm lấy nhau, khuôn mặt ửng hồng..
Trên người là bộ đồ thoải mái mặc ở nhà màu hồng nhạt nhìn cô rất thanh thuần và đáng yêu...
Trình Viện, từ lúc Y Tịnh xuất hiện anh nhìn không rời mắt..
Phức Nhã liếc nhìn con trai khinh thường, mới ngày nào còn trốn tránh như chuột tránh mèo...Thế mà bây giờ nhìn con gái nhà người ta say mê không lối về..Hừ..
- Không sao..mẹ mới đến, lại đây ngồi nào
Quan sát một chút sẽ thấy dáng đi không được tự nhiên của Y Tịnh..Lòng Phức Nhã càng vô vàng chắc chắn..
Y Tịnh đi qua ngồi xuống kế bên mẹ chồng, đôi mắt to tròn ướt át tránh né ánh mắt nóng bỏng người đàn ông đối diện..
- Này..Mẹ đến tìm hai đứa.Cuối tuần này là ngày giỗ của Ông nội con.Hai đứa đừng quên đấy..
Ồ! Thì ra là vậy...
Y Tịnh có chút lo lắng, không phải lúc đó rất đông khách mời hay sao..Cô không hợp với những nơi như vậy.Nhất là nơi hào môn như Trình gia..
Cả Phức Nhã và Trình Viện điều nhìn ra sự lo lắng trong mắt cô..Phức Nhã nắm tay Y Tịnh trấn an..
- Thường thì ngày giỗ của Ông Trình Viện chỉ có dòng họ của Trình Gia..Không có mời khách..Con đừng quá lo lắng
Y Tịnh nghe thế chưa kịp nhẹ nhõm lại nghe Trình Viện lên tiếng.
- Đừng cho ai đến là tốt nhất
Ồn ào, Rắc rối...
Biết Phức Nhã vì trấn an vợ của mình mới không nói thật..Chứ phía bên nội của anh toàn những kẽ khinh người..Nhìn người bằng ánh nửa cin mắt..
Nếu lần này ai dám động đến vợ anh..Anh quyết sẽ chẳng nhân nhượng..
Phức Nhã lườm lấy con trai..trách mắng..
- Những lời này, để ba con nghe sẽ không hay đâu
Dù sao cũng là chảy chung một dòng máu..thật là khó xử..
Trình Viện càng nghĩ càng ghét bỏ, hừ mũi quay mặt chỗ khác.
Phức Nhã hiểu được suy nghĩ của con trai bà nắm lấy tay Y Tịnh vẻ mặt không giấu nởi lo lắng..Kiên định nói thêm..
- Con đừng quên Y Tịnh ngoài là vợ con thì là con dâu của ba mẹ..
Đã là con dâu do chính ta bà hỏi cưới hẳn hoi..Bà sẽ không để ai ức hiếp con dâu mình...
Trình Viện nhìn mẹ mình không nói nữa.
Bất quá trong suy nghĩ của anh Y Tịnh là vợ anh bảo vệ cô là trách nhiệm của anh không phải của ai khác.
/49
|