Qua mấy ngày sau chuyện mà Trình Khang không ngờ là Diệp Tâm đã điện thoại kể lại sự việc của anh bị đánh cho Diệp lão gia nghe..Nhắc đến còn khóc nức nở, Diệp Thành nghe cháu gái khóc mà xót xa một trận...Trực tiếp gọi Trình Khang hỏi đầu đuôi câu chuyện ra sao..Trình Khang bất đắc dĩ thở dài..
Hôm nay anh phải đi làm nên buổi sáng phải đưa Diệp Tâm đến Diệp gia..
Chỉ là đi làm chưa hết buổi sáng đã về với cô..Thế mà giờ phút này cô vợ nào đó bịnh rịnh ôm chặt lấy chồng không chịu buông tay...
Trình Khang khó xử đưa mắt ra cửa sổ thấy Diệp lão gia đang đợi sẵn..
Cúi đầu nhìn người trong lòng, hôn lên tóc mây đen mượt..
- Tâm Tâm.Vào nhà với ông nội đi.Anh đi làm rất nhanh sẽ về với em..
- Nhanh không...?
Ai đó ậm ợ hỏi lại, dù là câu này đã hỏi từ ở nhà cho đến tận đây..Trình Khang cười khẽ đẩy nhẹ cô ra hôn lên chớp mũi thon cao.
Gật đầu hứa hẹn..
- Nhanh..Anh sẽ có mặt trước giờ ăn trưa.Đi về sẽ mua Kem Chocolate cho em nữa.Được không..
Diệp Tâm mắt long lanh, mân miệng liền gật đầu..
- Vậy..Anh đi đi..Tâm chờ nha..Phải nhanh nhanh á...
Ủa đồng ý nhanh vậy sao..?
Ui biết vậy từ đầu anh đã đưa ra cách này có phải nhanh hơn không..Thì ra mè nheo là có mục đích..Nhóc con này ngày càng ghê gớm..
- Anh biết rồi..Hôn tạm biệt nào..
Diệp Tâm mỉm cười chu môi hôn chụt vào môi anh trước khi xuống xe còn dặn dò..
- Về nhanh với Tâm á..
Trình Khang mỉm cười gật đầu..rồi mới đánh tay lái rời đi...
Diệp Lão gia lắc đầu thở dài.Diệp Tâm bị Trình Khang chìu hư mất rồi..Ông bước xuống bậc tam cấp xoa lấy đầu Diệp Tâm.
- Ra vườn ngồi với ông một chút.
- Dạ
Diệp Thành nắm tay cháu gái ngồi xuống bộ bàn ghế đá..Người giúp việc liền nhanh đem nước trái cây và bánh ngọt cho Diệp Tâm..Vì trước khi đến đây Trình Khang đã cho cô ăn sáng rồi..
- Tiểu Tâm.Lần sau Trình Khang đi làm cháu không được nhõng nhẽo như vậy có biết không..?
Diệp Tâm ngơ ngác đưa mắt nhìn Ông mình..Cô không hiểu gì nha..Diệp Thành thở dài chậm rãi nói..
- Đàn ông ai cũng lấy sự nghiệp làm đầu.
Trình Khang là một bác sĩ giỏi..Nhưng nó vì cháu đã chấp nhận bỏ đi sự nghiệp của chính mình..Cháu là vợ phải biết suy nghĩ cho chồng..Nên không được gây thêm áp lực hay phiền muộn cho nó..Cháu phải thương nó nhiều hơn..Có hiểu không?
Ôi! Ông đang giúp cháu gái giữ chồng đấy.Dù Trình Khang bao dung cho Diệp Tâm.Nhưng ông cảm thấy không công bằng cho Trình Khang..Phải dạy dỗ lại Diệp Tâm chút ít..
Diệp Tâm chau mày nghe Diệp Thành nói
Làm vợ phải suy nghĩ cho chồng à..?
Ý ông nói là Diệp Tâm phải ngoan, không được làm Trình Khang phiền lòng.
Diệp Tâm chỉ hiểu được nhiêu đó thôi hà..
Lúc nãy Diệp Tâm mới không ngoan.Biết anh đi làm kiếm tiền mà còn kiếm cớ sinh sự để đòi mua kem.Vì thường ngày Trình Khang rất hạn chế những thức ăn không tốt với sức khỏe của cô.Nên lúc vòi vĩnh được là cô sẽ vận dụng ngay.Bây giờ nghe ông nói Diệp Tâm chột dạ, xấu hổ, cúi đầu giọng buồn bã..
- Tâm biết..biết rồi...Tâm thương mà
..Thương nhiều lắm..Tâm sẽ ngoan không hư nữa đâu...
- Giỏi lắm.Cháu như vậy thì Trình Khang ngày càng yêu cháu hơn có biết không?
Diệp Tâm cắn cắn môi suy nghĩ, ngẩng mặt nhìn Diệp Thành cười tươi gật đầu...Diệp lão gia cảm thấy thành tựu khi dạy dỗ được cháu gái vỗ vỗ lấy đầu Diệp Tâm cười vui vẻ..
Lại nhớ còn chuyện quan trọng còn phải đã thông tư tưởng cho Diệp Tâm..Nắm lấy bàn tay nhỏ tiếp tục nói..
- Còn nữa.Cháu đừng ở trước mặt Trình Khang luôn miệng nói ghét mẹ của nó.Vì đó là mẹ chồng của cháu.Điều đó là không nên hiểu không?
Diệp Tâm lập tức lắc đầu vểnh môi nào chịu..
- Ghét...ghét lắm..Dám đánh chồng Tâm mà..
Môi Diệp lão gia giật giật..Nghiêm mặt lắc đầu..
- Tiểu Tâm..Ba mẹ có lỡ đánh con trai mình một cái cũng không sao.Ba ấy cũng rất hối hận rồi.Cháu làm con dâu không được nói mẹ chồng như vậy.Trình Khang mỗi lần nghe cháu nói như vậy chắc chắn nó rất buồn chỉ là nó thương cháu nên không nói ra.Cháu phải tự hiểu mà đừng làm mọi chuyện rối lên..Sau này có gặp nhau bà ta nói gì cháu cứ im lặng đừng phản bác..
Diệp Tâm phụng phịu, còn rất ấm ức, không biết có nên nghe theo hay không..
Nhưng nếu không nghe theo Trình Khang sẽ buồn nha...Diệp Tâm rối rắm trong lòng..suy nghĩ một chút vẫn chu môi nói..
- Nhưng mà Tâm làm không được nha..Vẫn là ghét lắm....
Diệp lão gia hết cách thở dài, ngẩng mặt nhìn lên trời chớp mắt, niềm tự hào vừa rồi điều bị dập tắt...
___________________________________________
Thời gian rất nhanh trôi qua..Diệp Thành tuy không thể đã thông tư tưởng cho Diệp Tâm không đồng nghĩa với việc Trình Khang làm không được..Tuy không thể náo gỡ mọi thành kiến cô đối với Thúy Hoa..Nhưng cũng một phần hiểu được bà ta là mẹ của anh...là người đã sinh ra anh..nhờ có bà ta mà anh mới gặp được cô..
Diệp Tâm suy đi nghĩ lại, vậy bà ta cũng không đến nỗi xấu nhỉ.Vì không có bà ta thì bây giờ cô đâu gặp được Trình Khang..Hình ảnh của Trương Thúy Hoa trong đầu của Diệp Tâm từ màu đen trở thành màu xám chứ không thể một bước lên mây trở thành người tốt...Nhưng dù sao Trình Khang cũng thành công dụ dỗ đưa cô đến nhà hàng dĩ nhiên nói thật với cô là gặp lại ba mẹ anh..
Trái tim bé bỏng của Diệp Tâm bắt đầu lo lắng chỉ khi nghe có Diệp lão gia cũng có mặt..Cô mới bắt đầu an tâm..
- Tâm Tâm.Anh hứa với em hôm nay sẽ không có chuyện gì đâu..
Trình Khang từ nhà đưa Diệp Tâm đến nhà hàng trước..Còn Diệp Thành đến sau..
- Không cho ai đánh anh đâu..Tâm sẽ bảo ông nội đánh người đó..
Trình Khang buồn cười nhéo lấy má cô cưng nựng...
- Ngốc à..Đừng lo lắng..
Thì ra cô lo lắng bất an từ hôm qua đến giờ là lo cho anh bị người khác bắt nạt..
Haiz..Hình tượng của anh bao giờ lại trở nên yếu đuối trong mắt cô ngốc này rồi...
Xe vừa đổ trước cửa nhà hàng Trình Khang đã nắm tay Diệp Tâm đi theo người phục vụ vào căn phòng anh đã đặt trước...
Hai người ngồi chưa được bao lâu thì Trình Quân và Thúy Hoa đã đến.Cánh cửa vừa mở Trương Thúy Hoa liền nhìn chòng chọc vào Diệp Tâm..
Trình Khang kéo ghế đứng dậy, mặt không biểu hiện cảm xúc chỉ nhàn nhạt nói..
- Ba mẹ ngồi đi..
Diệp Tâm vẫn còn ngồi đó lại nhớ lời Diệp lão gia đã nói không được khiến Trình Khang khó xử..Cô cũng đứng dậy, nhẹ giọng nói.
- Chào ba mẹ..
Trình Khang vô cùng ngạc nhiên, quay sang mỉm cười nắm tay Diệp Tâm.Diệp Tâm thấy anh dường như rất hài lòng và vui vẻ cô cười nhẹ với anh..
Trình Quân bước vào có chút không tự nhiên nói..
- Ừ..hai đứa ngồi đi...
Trương Thúy Hoa nhìn Diệp Tâm hừ một cái..nhưng cũng bước vào ngồi xuống, miệng khinh thường châm chọc..
- Lần đầu hẹn gặp mặt mà sao giờ không thấy..Hào môn nào mà khiến người khác phải bỏ công chờ đợi thế này..Một chút phép tắc đơn giản cũng không hiểu..
- Em bớt nói đi
Trình Quân khó chịu quát nhẹ lời bà ta..
Trình Khang không mấy quan tâm lời mỉa mai của mẹ mình, chuyên tâm xoa lấy tay Diệp Tâm.Mà thật ra Diệp Tâm cũng chẳng để vào tai xem Thúy Hoa nói gì, cô cũng chẳng hiểu nổi ý tứ của bà ta...
Cánh cửa lúc này mở ra đi sau người phục vụ là hai người phụ nữ một người đàn ông...một giọng nữ ngọt ngào vang lên..
- Ba mẹ..xin lỗi con đến trễ..
Nhưng lời nói của Trần Kiều Hân liền tắt hẳn khi thấy sự có mặt của Diệp Tâm không phải Trương Thúy Hoa nói hôm nay là buổi họp mặt gia đình sẵn tiện sẽ giúp cô ta và Trình Khang quay lại với nhau..Tại sao lại có người ngoài mà cô gái đấy còn ngồi sát Trình Khang..Bảo Lan cùng Trần Đình Hải bước lên đưa mắt nhìn nhau..
- Chuyện này là sao?
Trương Thúy Hoa nở nụ cười tươi rói liền đi dậy mau miệng nói..
- Lại đây, mọi người đến rồi..ngồi đi..ngồi đi....
- Là em gọi Bọn họ đến đến sao..?
Trình Quân nghiến răng nhìn Thúy Hoa.Bà ta nhìn qua Diệp Tâm đang đưa mắt nhìn Trần Kiều Hân..Cười lạnh nói..
- Thì sao.Con dâu em chỉ có một
- Em..
Trình Quân tức đến tái mặt..Quay mặt nhìn Trình Khang chỉ thấy anh lạnh lùng đưa mắt nhìn mẹ mình..
- Khang..Ba không biết chuyện này.Để ba nói chuyện với bọn họ..
- Anh làm gì vậy...Đây là con dâu của chúng ta người anh nên đuổi về là cô ta kia kìa..
Trương Thúy Hoa vừa nói vừa hất mặt về phía Diệp Tâm..
Diệp Tâm ngơ ngác chẳng hiểu gì đưa mắt nhìn Trình Khang.
- Không sao.
Anh thì thầm bên tai cô giơ tay ôm Diệp Tâm vào lòng.
Nếu mẹ anh thích gây sự thì một chút nữa tự tay mà dọn dẹp đống rối rắm này..Còn ai tự mình thích làm xấu mặt mình..Thì cứ tự nhiên anh sẽ không cảng..
Gia đình Trần Kiều Hân vẫn còn đứng giữa phòng đưa mắt nhìn Trình Khang đang ôm Diệp Tâm..Mặt Trần Kiều Hân liền tái đi, hai tay nắm chặt làn váy..nhẹ giọng hỏi..
- Mẹ..mẹ chuyện này là sao..?
Trương Thúy Hoa đứng dậy bước đến kéo lấy tay cô ta cười nói..
- Ngồi xuống đây..Con yên tâm mẹ sẽ không để con chịu thiệt đâu..
Rồi quay sang ba mẹ của Trần Kiều Hân hối thúc..
- Vào đây..Ngồi thôi nào.Hai người yên tâm tôi sẽ cho hai người một câu trả lời thích đáng mà..
Bảo Lan nhìn qua Diệp Tâm rồi kéo tay chồng mình vào chỗ ngồi...
Hôm nay anh phải đi làm nên buổi sáng phải đưa Diệp Tâm đến Diệp gia..
Chỉ là đi làm chưa hết buổi sáng đã về với cô..Thế mà giờ phút này cô vợ nào đó bịnh rịnh ôm chặt lấy chồng không chịu buông tay...
Trình Khang khó xử đưa mắt ra cửa sổ thấy Diệp lão gia đang đợi sẵn..
Cúi đầu nhìn người trong lòng, hôn lên tóc mây đen mượt..
- Tâm Tâm.Vào nhà với ông nội đi.Anh đi làm rất nhanh sẽ về với em..
- Nhanh không...?
Ai đó ậm ợ hỏi lại, dù là câu này đã hỏi từ ở nhà cho đến tận đây..Trình Khang cười khẽ đẩy nhẹ cô ra hôn lên chớp mũi thon cao.
Gật đầu hứa hẹn..
- Nhanh..Anh sẽ có mặt trước giờ ăn trưa.Đi về sẽ mua Kem Chocolate cho em nữa.Được không..
Diệp Tâm mắt long lanh, mân miệng liền gật đầu..
- Vậy..Anh đi đi..Tâm chờ nha..Phải nhanh nhanh á...
Ủa đồng ý nhanh vậy sao..?
Ui biết vậy từ đầu anh đã đưa ra cách này có phải nhanh hơn không..Thì ra mè nheo là có mục đích..Nhóc con này ngày càng ghê gớm..
- Anh biết rồi..Hôn tạm biệt nào..
Diệp Tâm mỉm cười chu môi hôn chụt vào môi anh trước khi xuống xe còn dặn dò..
- Về nhanh với Tâm á..
Trình Khang mỉm cười gật đầu..rồi mới đánh tay lái rời đi...
Diệp Lão gia lắc đầu thở dài.Diệp Tâm bị Trình Khang chìu hư mất rồi..Ông bước xuống bậc tam cấp xoa lấy đầu Diệp Tâm.
- Ra vườn ngồi với ông một chút.
- Dạ
Diệp Thành nắm tay cháu gái ngồi xuống bộ bàn ghế đá..Người giúp việc liền nhanh đem nước trái cây và bánh ngọt cho Diệp Tâm..Vì trước khi đến đây Trình Khang đã cho cô ăn sáng rồi..
- Tiểu Tâm.Lần sau Trình Khang đi làm cháu không được nhõng nhẽo như vậy có biết không..?
Diệp Tâm ngơ ngác đưa mắt nhìn Ông mình..Cô không hiểu gì nha..Diệp Thành thở dài chậm rãi nói..
- Đàn ông ai cũng lấy sự nghiệp làm đầu.
Trình Khang là một bác sĩ giỏi..Nhưng nó vì cháu đã chấp nhận bỏ đi sự nghiệp của chính mình..Cháu là vợ phải biết suy nghĩ cho chồng..Nên không được gây thêm áp lực hay phiền muộn cho nó..Cháu phải thương nó nhiều hơn..Có hiểu không?
Ôi! Ông đang giúp cháu gái giữ chồng đấy.Dù Trình Khang bao dung cho Diệp Tâm.Nhưng ông cảm thấy không công bằng cho Trình Khang..Phải dạy dỗ lại Diệp Tâm chút ít..
Diệp Tâm chau mày nghe Diệp Thành nói
Làm vợ phải suy nghĩ cho chồng à..?
Ý ông nói là Diệp Tâm phải ngoan, không được làm Trình Khang phiền lòng.
Diệp Tâm chỉ hiểu được nhiêu đó thôi hà..
Lúc nãy Diệp Tâm mới không ngoan.Biết anh đi làm kiếm tiền mà còn kiếm cớ sinh sự để đòi mua kem.Vì thường ngày Trình Khang rất hạn chế những thức ăn không tốt với sức khỏe của cô.Nên lúc vòi vĩnh được là cô sẽ vận dụng ngay.Bây giờ nghe ông nói Diệp Tâm chột dạ, xấu hổ, cúi đầu giọng buồn bã..
- Tâm biết..biết rồi...Tâm thương mà
..Thương nhiều lắm..Tâm sẽ ngoan không hư nữa đâu...
- Giỏi lắm.Cháu như vậy thì Trình Khang ngày càng yêu cháu hơn có biết không?
Diệp Tâm cắn cắn môi suy nghĩ, ngẩng mặt nhìn Diệp Thành cười tươi gật đầu...Diệp lão gia cảm thấy thành tựu khi dạy dỗ được cháu gái vỗ vỗ lấy đầu Diệp Tâm cười vui vẻ..
Lại nhớ còn chuyện quan trọng còn phải đã thông tư tưởng cho Diệp Tâm..Nắm lấy bàn tay nhỏ tiếp tục nói..
- Còn nữa.Cháu đừng ở trước mặt Trình Khang luôn miệng nói ghét mẹ của nó.Vì đó là mẹ chồng của cháu.Điều đó là không nên hiểu không?
Diệp Tâm lập tức lắc đầu vểnh môi nào chịu..
- Ghét...ghét lắm..Dám đánh chồng Tâm mà..
Môi Diệp lão gia giật giật..Nghiêm mặt lắc đầu..
- Tiểu Tâm..Ba mẹ có lỡ đánh con trai mình một cái cũng không sao.Ba ấy cũng rất hối hận rồi.Cháu làm con dâu không được nói mẹ chồng như vậy.Trình Khang mỗi lần nghe cháu nói như vậy chắc chắn nó rất buồn chỉ là nó thương cháu nên không nói ra.Cháu phải tự hiểu mà đừng làm mọi chuyện rối lên..Sau này có gặp nhau bà ta nói gì cháu cứ im lặng đừng phản bác..
Diệp Tâm phụng phịu, còn rất ấm ức, không biết có nên nghe theo hay không..
Nhưng nếu không nghe theo Trình Khang sẽ buồn nha...Diệp Tâm rối rắm trong lòng..suy nghĩ một chút vẫn chu môi nói..
- Nhưng mà Tâm làm không được nha..Vẫn là ghét lắm....
Diệp lão gia hết cách thở dài, ngẩng mặt nhìn lên trời chớp mắt, niềm tự hào vừa rồi điều bị dập tắt...
___________________________________________
Thời gian rất nhanh trôi qua..Diệp Thành tuy không thể đã thông tư tưởng cho Diệp Tâm không đồng nghĩa với việc Trình Khang làm không được..Tuy không thể náo gỡ mọi thành kiến cô đối với Thúy Hoa..Nhưng cũng một phần hiểu được bà ta là mẹ của anh...là người đã sinh ra anh..nhờ có bà ta mà anh mới gặp được cô..
Diệp Tâm suy đi nghĩ lại, vậy bà ta cũng không đến nỗi xấu nhỉ.Vì không có bà ta thì bây giờ cô đâu gặp được Trình Khang..Hình ảnh của Trương Thúy Hoa trong đầu của Diệp Tâm từ màu đen trở thành màu xám chứ không thể một bước lên mây trở thành người tốt...Nhưng dù sao Trình Khang cũng thành công dụ dỗ đưa cô đến nhà hàng dĩ nhiên nói thật với cô là gặp lại ba mẹ anh..
Trái tim bé bỏng của Diệp Tâm bắt đầu lo lắng chỉ khi nghe có Diệp lão gia cũng có mặt..Cô mới bắt đầu an tâm..
- Tâm Tâm.Anh hứa với em hôm nay sẽ không có chuyện gì đâu..
Trình Khang từ nhà đưa Diệp Tâm đến nhà hàng trước..Còn Diệp Thành đến sau..
- Không cho ai đánh anh đâu..Tâm sẽ bảo ông nội đánh người đó..
Trình Khang buồn cười nhéo lấy má cô cưng nựng...
- Ngốc à..Đừng lo lắng..
Thì ra cô lo lắng bất an từ hôm qua đến giờ là lo cho anh bị người khác bắt nạt..
Haiz..Hình tượng của anh bao giờ lại trở nên yếu đuối trong mắt cô ngốc này rồi...
Xe vừa đổ trước cửa nhà hàng Trình Khang đã nắm tay Diệp Tâm đi theo người phục vụ vào căn phòng anh đã đặt trước...
Hai người ngồi chưa được bao lâu thì Trình Quân và Thúy Hoa đã đến.Cánh cửa vừa mở Trương Thúy Hoa liền nhìn chòng chọc vào Diệp Tâm..
Trình Khang kéo ghế đứng dậy, mặt không biểu hiện cảm xúc chỉ nhàn nhạt nói..
- Ba mẹ ngồi đi..
Diệp Tâm vẫn còn ngồi đó lại nhớ lời Diệp lão gia đã nói không được khiến Trình Khang khó xử..Cô cũng đứng dậy, nhẹ giọng nói.
- Chào ba mẹ..
Trình Khang vô cùng ngạc nhiên, quay sang mỉm cười nắm tay Diệp Tâm.Diệp Tâm thấy anh dường như rất hài lòng và vui vẻ cô cười nhẹ với anh..
Trình Quân bước vào có chút không tự nhiên nói..
- Ừ..hai đứa ngồi đi...
Trương Thúy Hoa nhìn Diệp Tâm hừ một cái..nhưng cũng bước vào ngồi xuống, miệng khinh thường châm chọc..
- Lần đầu hẹn gặp mặt mà sao giờ không thấy..Hào môn nào mà khiến người khác phải bỏ công chờ đợi thế này..Một chút phép tắc đơn giản cũng không hiểu..
- Em bớt nói đi
Trình Quân khó chịu quát nhẹ lời bà ta..
Trình Khang không mấy quan tâm lời mỉa mai của mẹ mình, chuyên tâm xoa lấy tay Diệp Tâm.Mà thật ra Diệp Tâm cũng chẳng để vào tai xem Thúy Hoa nói gì, cô cũng chẳng hiểu nổi ý tứ của bà ta...
Cánh cửa lúc này mở ra đi sau người phục vụ là hai người phụ nữ một người đàn ông...một giọng nữ ngọt ngào vang lên..
- Ba mẹ..xin lỗi con đến trễ..
Nhưng lời nói của Trần Kiều Hân liền tắt hẳn khi thấy sự có mặt của Diệp Tâm không phải Trương Thúy Hoa nói hôm nay là buổi họp mặt gia đình sẵn tiện sẽ giúp cô ta và Trình Khang quay lại với nhau..Tại sao lại có người ngoài mà cô gái đấy còn ngồi sát Trình Khang..Bảo Lan cùng Trần Đình Hải bước lên đưa mắt nhìn nhau..
- Chuyện này là sao?
Trương Thúy Hoa nở nụ cười tươi rói liền đi dậy mau miệng nói..
- Lại đây, mọi người đến rồi..ngồi đi..ngồi đi....
- Là em gọi Bọn họ đến đến sao..?
Trình Quân nghiến răng nhìn Thúy Hoa.Bà ta nhìn qua Diệp Tâm đang đưa mắt nhìn Trần Kiều Hân..Cười lạnh nói..
- Thì sao.Con dâu em chỉ có một
- Em..
Trình Quân tức đến tái mặt..Quay mặt nhìn Trình Khang chỉ thấy anh lạnh lùng đưa mắt nhìn mẹ mình..
- Khang..Ba không biết chuyện này.Để ba nói chuyện với bọn họ..
- Anh làm gì vậy...Đây là con dâu của chúng ta người anh nên đuổi về là cô ta kia kìa..
Trương Thúy Hoa vừa nói vừa hất mặt về phía Diệp Tâm..
Diệp Tâm ngơ ngác chẳng hiểu gì đưa mắt nhìn Trình Khang.
- Không sao.
Anh thì thầm bên tai cô giơ tay ôm Diệp Tâm vào lòng.
Nếu mẹ anh thích gây sự thì một chút nữa tự tay mà dọn dẹp đống rối rắm này..Còn ai tự mình thích làm xấu mặt mình..Thì cứ tự nhiên anh sẽ không cảng..
Gia đình Trần Kiều Hân vẫn còn đứng giữa phòng đưa mắt nhìn Trình Khang đang ôm Diệp Tâm..Mặt Trần Kiều Hân liền tái đi, hai tay nắm chặt làn váy..nhẹ giọng hỏi..
- Mẹ..mẹ chuyện này là sao..?
Trương Thúy Hoa đứng dậy bước đến kéo lấy tay cô ta cười nói..
- Ngồi xuống đây..Con yên tâm mẹ sẽ không để con chịu thiệt đâu..
Rồi quay sang ba mẹ của Trần Kiều Hân hối thúc..
- Vào đây..Ngồi thôi nào.Hai người yên tâm tôi sẽ cho hai người một câu trả lời thích đáng mà..
Bảo Lan nhìn qua Diệp Tâm rồi kéo tay chồng mình vào chỗ ngồi...
/49
|