Tần Tuyết Mẫn cười cười ngồi xuống bên cạnh Y Tịnh..
- Haha..đừng diễn nữa..Tôi không phải là Viện..Tôi sẽ không tin cô..ức..cô rất xấu xa..xấu xa dám cướp mất người đàn ông của tôi...
Y Tịnh không còn sức để nghe cô ta nói, cô cắn môi đến trắng bệt...Đôi mắt muốn mờ đi thật chẳng gắng gượng nổi..
Trình Viện và Trình Khang ra khỏi thang máy...
Đến trước cửa nhà, nhìn cửa nhà mở tung.
Trình Viện cau mày..
- Sao cửa lại không khóa..
Trình Khang đi theo sao cũng thấy làm lạ..
Chỉ biết đi theo Trịnh Viện vào nhà..
- Tịnh Tịnh...
Trình Viện cất tiếng gọi vợ..Nhưng tiếng nói liền im bật..
Một màn trước mặt hù dọa anh nhà cửa ngổng ngang,bước thêm vài bước từ ngoài đến phòng bếp, bánh kem, hoa hồng rơi trên sàn..chén dĩa bể nát..
Ánh mắt rất nhanh phát hiện Y Tịnh đang nằm trên sàn, còn Tần Tuyết Mẫn ngồi bên cạnh..
- Tịnh Tịnh..Tịnh Tịnh..
Nghe tiếng gọi Y Tịnh cố gắng hé mắt nhìn, cô mấp máy môi..
- Ông xã..ông xã..
Tần Tuyết Mẫn thấy anh đi đến cô ta đứng lên nhào đến ôm anh..
- Viện anh về rồi..cô ta đang diễn kịch..
haha..cô ta là đồ dối trá...Á...
Trình Viện mắt nổi đầy tơ máu, đẩy mạnh cô ta ra, anh không hề nương tay..Tần Tuyết Mẫn ngã va vào ghế vô cùng đau đớn...
Trình Viện rất nhanh ngồi xuống ôm lấy Y Tịnh, sắc mặt cô trắng như một tờ giấy....
- Tịnh Tịnh..em bị sao rồi..Tịnh Tịnh đừng làm anh sợ..
Y Tịnh níu lấy áo anh..
- Bụng em đau..đau quá..
Trình Viện hỗn loạn, anh lần đầu biết mình không thể giữ bình tĩnh, bàn tay thường ngày mạnh mẽ cầm súng thế mà giờ phút này lại run rẫy..xoa lấy mặt cô..
- Đau sao..cô ta làm gì em..Tịnh Tịnh..
Rất may Trịnh Khang vẫn còn tỉnh táo, anh ta bước đến.
- Anh nhanh đưa chị dâu đến bệnh viện
Trình Viện lúc này mới sực tỉnh bế thốc cô lên, ôm vào lòng..
- Ngoan đừng sợ..Anh đưa em đi bệnh viện
Ánh mắt rét lạnh quét qua Tần Tuyết Mẫn đang nằm dưới sàn..như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta..
Trình Khang đi trước bấm lấy thang máy..
Trái tim Trình Viện đập nhanh liền hồi, anh thật thở không nổi, nhìn Y Tịnh nhắm mặt nằm bất động trong lòng mình..Hai mắt Trình Viện đỏ hoe..cổ họng khô khốc..Trãi qua bao lần đối mặt với sinh tử, anh chưa bao giờ biết sợ hãi nhưng bây giờ anh rất sợ, vô cùng sợ..Cảm giác này như bóp nghẹn cổ họng anh..Đau đớn vô cùng.m
Trên hành lang bệnh viện,Trình Viện sắc mặt âm trầm đáng sợ, đôi mắt sâu hút không giấu nỗi lo lắng, anh hết nhìn vào phòng cấp cứu...liên tục đi tới đi lui không thể nào giữ nổi bình tĩnh....Chưa bao lâu Phức Nhã và Trình Khiêm đã có mặt..
Phức Nhã vừa nghe tin Y Tịnh xảy ra chuyện, trái tim bà như muốn nhảy ra ngoài..
Trình Khiêm nhìn vợ hối hả đi trước, ông vẫn bình tĩnh theo sau chỉ là sắc mặt không được tốt cho lắm.
Phức Nhã bước đến kéo tay Trình Viện..
- Con bé sao rồi..?
Trình Viện đau khổ lắc đầu..
- Trình Khang đang cấp cứu cho cô ấy..
Trình Khiêm ngồi xuống ghế..
- Chuyện gì xảy ra..?
Trình Viện đỡ lấy Phức Nhã cho bà ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống theo..
- Có liên quan đến Tần Tuyết Mẫn..
Anh chỉ nói ngắn gọn vậy thôi..Giờ anh không có tâm trạng nói thêm gì nữa..Chỉ là anh sẽ không bỏ qua cho cô ta..
Trình Khiêm sắc mặt trầm xuống..Phức Nhã nghiến răng..
- Tần Tuyết Mẫn..Nếu Y Tịnh xảy ra chuyện gì mẹ sẽ không bỏ qua cho cô ta..
Cạch..
Đèn cấp cứu tắt đi..Vừa nghe tiếng mở cửa..
Trình Viện liền đứng bật dậy bước đến.
Trình Khang tháo khẩu trang, nhìn ba người..
- Bác trai, bác gái, anh..Chị dâu bị động thai..Rất may cấp cứu kịp thời, đứa bé không sao đã qua nguy hiểm....
- Cái gì..cháu nói..cháu nói Tiểu Tịnh mang thai sao?
Trình Viện như bị điểm huyệt vẻ mặt đần ra..Phức Nhã rất nhanh phản ứng, đẩy Trình Viện ra kéo tay Trình Khang vui mừng hỏi lại..
Trình Khang mỉm cười..
- Dạ.Chị dâu mang thai được hơn hai tháng rồi..Bây giờ cháu cho người chuyển chị dâu xuống phòng bệnh..Ngày mai có thể xuất viện.Chỉ là trong ba tháng thai kì vẫn chưa ổn định.Hôm nay lại động thai nên phải chăm sóc cho chị ấy cẩn thận hơn..
- Được..được..Bác biết rồi..Ôi..Khiêm chúng ta có cháu rồi..
Phức Nhã vui mừng kéo tay chồng.Trình Khiêm gật đầu vỗ vỗ tay bà..
Trình Khang bước đến vỗ vai Trình Viện..
- Chúc mừng anh
- Anh vào với cô ấy được chứ..
Thấy Trình Khang gật đầu..Trình Viện liền mở cửa đi vào...
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh..Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cúi đầu hôn lên tay vợ..
Mắt anh đỏ hoe..chăm chú nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của cô mà đau lòng...
- Bà xã..Thật xin lỗi..
Vì anh không bảo vệ được em..Chút nữa thôi, là anh đã mất luôn cả đứa con này..
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng bằng phẳng của cô, nơi đây có kết tinh tình yêu của anh và cô, thật là kì diệu...
Phức Nhã và Trình Khiêm bước vào nhìn tình cảnh trước mắt, đưa mắt nhìn nhau, thấy Y Tịnh vẫn còn ngủ..Hai người có chút yên lòng lui ra để không gian cho Trịnh Viện.
Cả buổi tối Trình Viện không dám chợp mắt..Anh ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay cô..
Gần sáng Y Tịnh mới tỉnh dậy, cô cảm giác mình như ngủ rất lâu..Cảm nhận bàn tay giựt nhẹ Trình Viện xoa lấy mặt cô..
- Bà xã..em tỉnh rồi..
Y Tịnh mấp máy môi, cổ họng hơi khát..
- Ông xã..cho em chút nước.
Trịnh Viện bấm chuông gọi bác sĩ..Rót cho cô ly nước, nhẹ nhàng nâng cô dậy đút cho cô uống..Anh vốn tay chân cứng ngắt giờ phút này nhẹ nhàng hết mức..
Anh rất sợ không khéo làm tổn thương cả cô và bé con..
Trình Khang kiểm tra một loạt..
- Ổn rồi.Anh cứ yên tâm
Trình Viện vui mừng thở hắt ra..
- Cám ơn cậu
Trình Khang quay sang mỉm cười nhìn Y Tịnh..
- Chị nghỉ ngơi nhiều vào nhé.
Rồi rất biết điều ra ngoài..Cánh cửa vừa đóng..Trình Viện ngồi lên giường, xoa lấy mặt Y Tịnh.
- Bà xã..Anh muốn nói em một chuyện
Y Tịnh mở to mắt chờ đợi anh..Trình Viện mỉm cười bàn tay ấm nóng áp vào bụng cô..
- Bà xã.Chúng ta có con rồi..
Miệng Y Tịnh há hốc, ánh mắt bắt đầu ẩn hơi nước nắm lấy tay lấp bấp..
- Thật..thật sao..Vậy lúc nãy em...
- Em đừng lo, bé con không sao..con chúng ta hơn hai tháng rồi..
Anh vội vàng trấn an cô..Y Tịnh nghe vậy mới thả lỏng người..mỉm cười vuốt lấy bụng mình..
- Em làm mẹ rồi sao...
Trình Viện hôn lên trán cô nhắm mắt lại môi nở nụ cười hạnh phúc..
- Phải...Là mẹ của con anh..
- Haha..đừng diễn nữa..Tôi không phải là Viện..Tôi sẽ không tin cô..ức..cô rất xấu xa..xấu xa dám cướp mất người đàn ông của tôi...
Y Tịnh không còn sức để nghe cô ta nói, cô cắn môi đến trắng bệt...Đôi mắt muốn mờ đi thật chẳng gắng gượng nổi..
Trình Viện và Trình Khang ra khỏi thang máy...
Đến trước cửa nhà, nhìn cửa nhà mở tung.
Trình Viện cau mày..
- Sao cửa lại không khóa..
Trình Khang đi theo sao cũng thấy làm lạ..
Chỉ biết đi theo Trịnh Viện vào nhà..
- Tịnh Tịnh...
Trình Viện cất tiếng gọi vợ..Nhưng tiếng nói liền im bật..
Một màn trước mặt hù dọa anh nhà cửa ngổng ngang,bước thêm vài bước từ ngoài đến phòng bếp, bánh kem, hoa hồng rơi trên sàn..chén dĩa bể nát..
Ánh mắt rất nhanh phát hiện Y Tịnh đang nằm trên sàn, còn Tần Tuyết Mẫn ngồi bên cạnh..
- Tịnh Tịnh..Tịnh Tịnh..
Nghe tiếng gọi Y Tịnh cố gắng hé mắt nhìn, cô mấp máy môi..
- Ông xã..ông xã..
Tần Tuyết Mẫn thấy anh đi đến cô ta đứng lên nhào đến ôm anh..
- Viện anh về rồi..cô ta đang diễn kịch..
haha..cô ta là đồ dối trá...Á...
Trình Viện mắt nổi đầy tơ máu, đẩy mạnh cô ta ra, anh không hề nương tay..Tần Tuyết Mẫn ngã va vào ghế vô cùng đau đớn...
Trình Viện rất nhanh ngồi xuống ôm lấy Y Tịnh, sắc mặt cô trắng như một tờ giấy....
- Tịnh Tịnh..em bị sao rồi..Tịnh Tịnh đừng làm anh sợ..
Y Tịnh níu lấy áo anh..
- Bụng em đau..đau quá..
Trình Viện hỗn loạn, anh lần đầu biết mình không thể giữ bình tĩnh, bàn tay thường ngày mạnh mẽ cầm súng thế mà giờ phút này lại run rẫy..xoa lấy mặt cô..
- Đau sao..cô ta làm gì em..Tịnh Tịnh..
Rất may Trịnh Khang vẫn còn tỉnh táo, anh ta bước đến.
- Anh nhanh đưa chị dâu đến bệnh viện
Trình Viện lúc này mới sực tỉnh bế thốc cô lên, ôm vào lòng..
- Ngoan đừng sợ..Anh đưa em đi bệnh viện
Ánh mắt rét lạnh quét qua Tần Tuyết Mẫn đang nằm dưới sàn..như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta..
Trình Khang đi trước bấm lấy thang máy..
Trái tim Trình Viện đập nhanh liền hồi, anh thật thở không nổi, nhìn Y Tịnh nhắm mặt nằm bất động trong lòng mình..Hai mắt Trình Viện đỏ hoe..cổ họng khô khốc..Trãi qua bao lần đối mặt với sinh tử, anh chưa bao giờ biết sợ hãi nhưng bây giờ anh rất sợ, vô cùng sợ..Cảm giác này như bóp nghẹn cổ họng anh..Đau đớn vô cùng.m
Trên hành lang bệnh viện,Trình Viện sắc mặt âm trầm đáng sợ, đôi mắt sâu hút không giấu nỗi lo lắng, anh hết nhìn vào phòng cấp cứu...liên tục đi tới đi lui không thể nào giữ nổi bình tĩnh....Chưa bao lâu Phức Nhã và Trình Khiêm đã có mặt..
Phức Nhã vừa nghe tin Y Tịnh xảy ra chuyện, trái tim bà như muốn nhảy ra ngoài..
Trình Khiêm nhìn vợ hối hả đi trước, ông vẫn bình tĩnh theo sau chỉ là sắc mặt không được tốt cho lắm.
Phức Nhã bước đến kéo tay Trình Viện..
- Con bé sao rồi..?
Trình Viện đau khổ lắc đầu..
- Trình Khang đang cấp cứu cho cô ấy..
Trình Khiêm ngồi xuống ghế..
- Chuyện gì xảy ra..?
Trình Viện đỡ lấy Phức Nhã cho bà ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống theo..
- Có liên quan đến Tần Tuyết Mẫn..
Anh chỉ nói ngắn gọn vậy thôi..Giờ anh không có tâm trạng nói thêm gì nữa..Chỉ là anh sẽ không bỏ qua cho cô ta..
Trình Khiêm sắc mặt trầm xuống..Phức Nhã nghiến răng..
- Tần Tuyết Mẫn..Nếu Y Tịnh xảy ra chuyện gì mẹ sẽ không bỏ qua cho cô ta..
Cạch..
Đèn cấp cứu tắt đi..Vừa nghe tiếng mở cửa..
Trình Viện liền đứng bật dậy bước đến.
Trình Khang tháo khẩu trang, nhìn ba người..
- Bác trai, bác gái, anh..Chị dâu bị động thai..Rất may cấp cứu kịp thời, đứa bé không sao đã qua nguy hiểm....
- Cái gì..cháu nói..cháu nói Tiểu Tịnh mang thai sao?
Trình Viện như bị điểm huyệt vẻ mặt đần ra..Phức Nhã rất nhanh phản ứng, đẩy Trình Viện ra kéo tay Trình Khang vui mừng hỏi lại..
Trình Khang mỉm cười..
- Dạ.Chị dâu mang thai được hơn hai tháng rồi..Bây giờ cháu cho người chuyển chị dâu xuống phòng bệnh..Ngày mai có thể xuất viện.Chỉ là trong ba tháng thai kì vẫn chưa ổn định.Hôm nay lại động thai nên phải chăm sóc cho chị ấy cẩn thận hơn..
- Được..được..Bác biết rồi..Ôi..Khiêm chúng ta có cháu rồi..
Phức Nhã vui mừng kéo tay chồng.Trình Khiêm gật đầu vỗ vỗ tay bà..
Trình Khang bước đến vỗ vai Trình Viện..
- Chúc mừng anh
- Anh vào với cô ấy được chứ..
Thấy Trình Khang gật đầu..Trình Viện liền mở cửa đi vào...
Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh..Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cúi đầu hôn lên tay vợ..
Mắt anh đỏ hoe..chăm chú nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của cô mà đau lòng...
- Bà xã..Thật xin lỗi..
Vì anh không bảo vệ được em..Chút nữa thôi, là anh đã mất luôn cả đứa con này..
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng bằng phẳng của cô, nơi đây có kết tinh tình yêu của anh và cô, thật là kì diệu...
Phức Nhã và Trình Khiêm bước vào nhìn tình cảnh trước mắt, đưa mắt nhìn nhau, thấy Y Tịnh vẫn còn ngủ..Hai người có chút yên lòng lui ra để không gian cho Trịnh Viện.
Cả buổi tối Trình Viện không dám chợp mắt..Anh ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay cô..
Gần sáng Y Tịnh mới tỉnh dậy, cô cảm giác mình như ngủ rất lâu..Cảm nhận bàn tay giựt nhẹ Trình Viện xoa lấy mặt cô..
- Bà xã..em tỉnh rồi..
Y Tịnh mấp máy môi, cổ họng hơi khát..
- Ông xã..cho em chút nước.
Trịnh Viện bấm chuông gọi bác sĩ..Rót cho cô ly nước, nhẹ nhàng nâng cô dậy đút cho cô uống..Anh vốn tay chân cứng ngắt giờ phút này nhẹ nhàng hết mức..
Anh rất sợ không khéo làm tổn thương cả cô và bé con..
Trình Khang kiểm tra một loạt..
- Ổn rồi.Anh cứ yên tâm
Trình Viện vui mừng thở hắt ra..
- Cám ơn cậu
Trình Khang quay sang mỉm cười nhìn Y Tịnh..
- Chị nghỉ ngơi nhiều vào nhé.
Rồi rất biết điều ra ngoài..Cánh cửa vừa đóng..Trình Viện ngồi lên giường, xoa lấy mặt Y Tịnh.
- Bà xã..Anh muốn nói em một chuyện
Y Tịnh mở to mắt chờ đợi anh..Trình Viện mỉm cười bàn tay ấm nóng áp vào bụng cô..
- Bà xã.Chúng ta có con rồi..
Miệng Y Tịnh há hốc, ánh mắt bắt đầu ẩn hơi nước nắm lấy tay lấp bấp..
- Thật..thật sao..Vậy lúc nãy em...
- Em đừng lo, bé con không sao..con chúng ta hơn hai tháng rồi..
Anh vội vàng trấn an cô..Y Tịnh nghe vậy mới thả lỏng người..mỉm cười vuốt lấy bụng mình..
- Em làm mẹ rồi sao...
Trình Viện hôn lên trán cô nhắm mắt lại môi nở nụ cười hạnh phúc..
- Phải...Là mẹ của con anh..
/49
|