Mạnh Thính Chi đã quen với việc ngủ yên, đêm nay trằn trọc trở mình, âm thanh sột soạt bị người bạn cùng phòng đối diện đâng thức đêm Chu Du nghe được.
Chu Du vừa kết thúc một trận đấu khẩu xong, liền lột rèm cửa thò ra cái đầu chiên xù hỏi: "Chi Chi, cậu yêu rồi à?"
Mạnh Thính Chi rất lâu mới "Hả" một tiếng, nhưng mà không có câu trả lời, thay vào đó, cô mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao cậu lại hỏi vậy?"
"Ban ngày, cậu cười rất ngọt khi trả lời điện thoại trong phòng tranh, A! Cậu khẳng định bị cẩu nam nhân câu mất rồi! Đó là ai? Không phải đến từ Học viện Mỹ thuật mấy tên cặn bã nổi tiếng, đúng không? "
Ngoài việc nổi tiếng với màu tóc sặc sỡ và những quý cô giả dối, Học viện Mỹ thuật Đại học Tô Châu còn nổi tiếng với một số kiểu tả nam tóc dài với những điểm nhấn nghệ thuật mạnh mẽ.
Thậm chí, một cách tàn nhẫn, còn dựa vào nhiều thuyền để đưa Đại học Mỹ thuật Tô Châu đến hai lần tìm kiếm nóng trên Weibo.
"Không có."
Chu Du tựa đầu vào mép giường, càng thêm hứng thú.
Trong ký túc xá bốn người, cô có quan hệ tốt nhất với Mạnh Thính Chi, nhiều chàng trai đã nhờ cô ấy thể hiện những lời tốt đẹp với Mạnh Thính Chi, nhưng không thấy cô đáp ứng với ai.
Cho dù là một cuộc hẹn ăn uống bình thường, Mạnh Thính Chi không cho đối phương bất kỳ phản ứng nào có thể tiếp tục phát triển.
Sau ba năm bạn cùng phòng, vẫn có chút hiểu nhau.
Dịu dàng và lạnh lùng, có chút phòng thủ, không có ham muốn tình cảm của những cô gái cùng tuổi, Mạnh Thính Chi luôn là một người nhàn nhạt hờ hững.
"Ai vậy?"
Trần nhà xám xịt, một ngọn đèn đường mờ ảo chiếu qua các khe hở trên rèm cửa.
Mạnh Thính Chi hai mắt trong veo, nhìn về phía ánh sáng, giọng nói trầm thấp, có chút tiếc nuối và bừng tỉnh.
"Không phải là yêu."
Không quan trọng là ai, quan trọng là không quá thường tình, không rõ ràng lắm, giai đoạn này đối với cô mà nói có chút giống như một giấc mộng.
Nó yên tĩnh trong đêm chết chóc.
Ngay sau đó, ngay cả Chu Du cũng đã ngủ gật, cả ký túc xá chìm trong im lặng, Mạnh Thính Chi vẫn không ngủ được.
Cô điều chỉnh độ sáng của điện thoại ở mức tối thiểu, chuyển sang chế độ ban đêm và đăng nhập vào kí hiệu.
Trang chủ đẩy Weibo của Triệu Uẩn ngày hôm qua.
Ảnh bìa của một tạp chí thời trang nào đó, giấy ô vuông(*) những bình luận của người hâm mộ ở hàng ghế đầu đều nói rằng nó đẹp.
(*) Cửu cung cách/九宫格 là tên tiếng trung của trò Sodoku, ở đây dùng hình post lên.
(nguồn:https://goo.gl/4issgk)
Kéo xuống bên dưới, một số người đã ném ra một bức ảnh dài nói gần đây Triệu Uẩn đã đụng hàng với Kiều Lạc, thậm chí các tạp chí thời trang cũng phải mặc phong cách độ nét cao như vậy.
Fan hâm mộ của Kiều Lạc âm dương quái khí nói tại sao một diễn viên cần gì mỗi ngày bắt chước người ta làm âm nhạc.
Mạnh Thính Chi xem bình luận một lúc, ở trong bóng tối nhẹ nhàng trở mình, sự không thực tế đó cũng không hề phai nhạt, sau đó vào xem Weibo của Từ Cách.
Tình cờ nhìn thấy một hộp sơn trà trong bức tranh.
Cô mới cười.
Mạnh Thính Chi nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ, cắn ngón tay gặm nhấm, với cái này không muốn người biết tham dự cùng tồn tại, cảm thấy hạnh phúc.
Tháng Bảy ngày hôm sau, là sinh nhật Trình Trạc.
Sáng sớm trời đổ mưa, tí tách chưa nghỉ, mái hiên nhỏ giọt nước, khu dạy học của Học viện Mỹ thuật vắng lặng, hành lang chỉ có tiếng giày da của cô giáo gần xa vọng lại.
Vào lúc 8:30 sáng, Mạnh Thính Chi có bài kiểm tra cuối cùng cho năm 3 của mình.
Múa bút thành văn viết đến 9:35, qua loa kiểm tra lại một lần, nộp bài trước thời hạn.
Người giám sát xem bố cục ba chiều của Mạnh Thính Chi, có ấn tượng tốt về cô gái chăm chỉ này, lấy tờ giấy sạch sẽ và gọn gàng, đặt nó vào tuí quấn dây, xem xét thời gian.
"Nộp sớm như vậy, vội vàng hả?"
Đại khái là chột dạ, cô sững người, rồi thì thào "vâng", lúc này cô giáo mới xua tay cho đi.
Mấy ngày nay, các khoa của trường Đại học Tô Châu lần lượt được nghỉ hè, trước cổng trường có rất nhiều xe chờ khách.
Mạnh Thính Chi bung dù bước ra cổng, đã bị một người anh trai nhiệt tình đưa đón
Anh nhìn bàn tay trống trơn của cô, "Cô gái, hành lý của em đâu?"
"Không về nhà."
Xe chạy về trung tâm thành phố.
Lần đầu tiên cô không có kinh nghiệm chọn bánh cho một người đàn ông, cô cúi đầu nhìn ô cửa kính trong suốt vắt óc, màu hồng kem sợ anh không thích, trang trí lông vũ sợ anh sẽ không thích nó.
Đều sợ anh không thích.
Vào buổi tối, cô lấy một chiếc bánh kem hình vuông đơn giản, đến Câu lạc bộ Bách Tân trên đường Kim Lâm.
Mạnh Thính Chi đã gặp hotgirl nổi tiếng lần trước ở bãi đậu xe ở lối vào, tên là Tuyết Nhiêu, một người nổi tiếng trên mạng với nhiều người hâm mộ Weibo.
Có một số cô gái khác xung quanh cô ấy, họ là những người nổi tiếng trên Internet, trông còn thật và giả hơn những người nổi tiếng thật và giả trong Học viện Mỹ thuật.
Nhiều người nháy mắt và bàn tán về chuyện phiếm giữa Kiều Lạc và Triệu Uẩn.
Tuyết Nhiêu cũng đang giữ một chiếc bánh kem, con thiên nga đen, đắt đến muốn chết.
Mạnh Thính Chi liếc nhìn một cái, nhẹ nhàng rút lại.
Cơn gió mưa phùn không thể cản được mái hiên ô đã thổi bay cơn nóng trong lòng cô.
Suýt nữa thì cô đã quên, từ khi biết được cái tên Trình Trạc, xung quanh người này chưa bao giờ thiếu những người phụ nữ vắt óc tìm kiếm anh.
Cô bình thường, như năm đó.
Bánh của cô cũng vậy.
Cảm giác say sưa trống rỗng rất khó chịu, Mạnh Thính Chi sững sờ một lúc, siết chặt cuộn băng, chuẩn bị đi vào trước.
Không ngờ, hotgirl nổi tiếng trên mạng cũng nhận ra cô.
"Tại sao cô lại ở đây?"
Nhớ lại những chi tiết vụn vặt của ngôi đền Thọ Tháp, bữa tiệc của anh ngày hôm đó, cô cùng lắm chỉ quen một chút với Từ Cách.
Quay đầu lại, Mạnh Thính Chi che giấu rụt rè, nở nụ cười khóe léo nói: "Trình Trạc mời tôi đến."
Nghe tiếng, đôi mi giả mảnh mai của đối phương cũng nhướng lên trên, lại nhìn cô, ngay cả bạn cô cũng lập tức kinh ngạc, hỏi "Tuyết Nhiêu, đây là ai? Cô ấy biết Trình Trạc?",
Họ mới nói về mối thù giữa Kiều Lạc và Triệu Uẩn, nguyên nhân sâu xa là Trình Trạc.
Dù không có bằng chứng nhưng những lời bàn tán xôn xao trong giới, mỗi khi hỏi về lai lịch của Trình Trạc, lại có người mỉm cười đáp lại dưới góc nhìn của một người trong trò chơi, hai nữa minh tinh kia đoạt gáy đầu nam nhân, cậu đoán xem?
Trái tim của Mạnh Thính Chi đang se lại, một chút tắc nghẽn.
Sự khó chịu do nhục nhã tự gây ra không mạnh bằng mong muốn của cô khi nhìn thấy Trình Trạc, ngón tay cầm bánh nhéo nhéo lòng bàn tay cô, nỗi đau rõ ràng đã hỗ trợ cô bình yên lúc này.
Bữa tiệc sinh nhật của anh thật hoành tráng.
Hội quán Bách Tân đã quen với phong cách cao cấp, hệ thống thành viên, đi taxi xa Quảng trường Bảo đại vào ban đêm, có thể nhìn thoáng qua đồ trang sức sau thời Trung Hoa Dân Quốc trang trí.
Hôm nay, toàn bộ lầu hai đều mở ra, rất nhiều an ninh, tấm thảm chào đón với cách dệt phức tạp được trải khắp tầng trên, hai chữ Trình Trạc là người đi qua duy nhất.
Trên tầng 2 là sảnh kết nối theo phong cách mở, vài chiếc ghế sofa màu đỏ rượu được đặt rải rác theo hình bán nguyệt dựa vào tường.
Tháp sâm panh rất cao, với ánh sáng tương tự như chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ.
Bản thân anh vẫn chưa đến.
Người tặng quá nhiều bánh, cứ như ai cũng cầm trên tay một chiếc, trong thời gian giao lưu, mọi người sẽ tìm đối tác tâm sự, tán gẫu, trò tiêu khiển, đầu tư, kinh doanh.
Cô cô đơn.
Chiếc bánh mà cô dành bao nhiêu tâm tư suy nghĩ và đích thân làm ra với chủ cửa hàng, một khi đặt vfao trong đó, sẽ biến mất.
Mạnh Thính Chi chỉ đơn giản là bước tới, dùng ngón tay chọc vào nó, giấu nó vào trong góc.
Khoảng mười phút sau, Trình Trạc gọi cho cô, hỏi cô có đến không.
Khi trả lời điện thoại, cô đang lượn lờ trong góc đám đông, nhìn một sảnh người mà cô không biết hoặc khó biết, giọng nói của trầm xuống.
"Tới"
Trình Trạc hỏi: "Em có biết đường không, xuống đón tôi?"
Làn váy bị tùy ý khảy, động tác đột nhiên dừng lại, không tự giác lắc lư.
Mạnh Thính Chi sững sờ, chớp chớp mắt, trong lòng không tin, "Anh nói cái gì?"
Đèn xung quanh đột nhiên sáng lên một chút.
Anh ở trong điện thoại giọng nói như vuốt ve màng nhĩ cô "Không nhận ra sao?"
"Nhận ra rồi!"
"Vậy anh sẽ đợi em ở cửa."
Mạnh Thính Chi nhanh chóng bước xuống tấm thảm mềm mại không tiếng động
Trình Trạc đang dựa vào lối vào của câu lạc bộ, trên tay bóp một điếu thuốc lá mỏng ⸻⸺người khác đặt mua, anh mới ngủ dạy, không muốn hút, để cho vết ban đỏ tự phát cháy trên đầu ngón tay.
Những người đi qua chào hỏi, anh với nụ cười xã giao trên môi, đáp lại một cách lạnh lùng, ánh mắt anh rơi vào cầu thang phía trước.
Trên cầu thang gỗ có hoa văn chạm khắc theo phong cách cổ điển, một cụm váy mai đang đạp về phía trước, đột nhiên xuất hiện giống như một chú nai rừng, hai bắp chân trắng gầy nhanh chóng chen vào nhau, bước tới như đang múa.
Anh bổng nhiên gia tăng ý cười, hơi khom người dựa vào cửa, đầu ngón tay nhàn nhạt run lên rớt xuống một đoạn màu trắng xám.
Anh một bước cũng không nghênh, chỉ đợi cô đến.
Anh không bao giờ yêu ngày sinh nhật.
Sự phấn khích hôm nay là do Từ Cách và một vài người bạn, bất quá là mượn một ngày tốt lành có thể tụ tập một nhóm người lăn lộn mù quáng.
Xét cho cùng, Từ Cách là một người đàn ông trải qua 365 ngày, 300 ngày đều như ăn tết.
Cô gái nhỏ hơi thở gấp gáp bước đến chỗ anh, đi chậm lại, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Anh không biết đường à?"
Hội sở này, đây là lần đầu tiên Trình Trạc tổ chức sinh nhật, ngày thường xã giao đều không thiếu đến.
Anh theo tiếng, giống như âm trầm của đàn cello, êm dịu và hấp dẫn.
Chơi cũng hay, ánh mắt mờ mịt nhìn bốn phía, không phân biệt được thật hay giả.
"Không biết nhiều."
Mạnh Thính Chi từ nhỏ đã là hạng nhất kỹ năng an ủi người khác ⸻⸺ so thảm.
Sự thoải mái thường nông cạn bởi vì bạn không thể đồng cảm, nhưng chỉ cần bạn chia sẻ trải nghiệm đau khổ hoặc thậm chí tồi tệ hơn của người khác, nó thường có tác dụng kỳ diệu.
Cô chạm vào tai, nói nhẹ nhàng: "Tôi cũng không biết, tôi vừa mới đến còn đi nhầm cầu thang, tôi không biết hỏi ai, cuối cùng, nhân viên bảo vệ đưa tôi lên..."
Trình Trạc từ lời nói của cô lấy ra vấn đề: "không biết hỏi ai? Tại sao em không gọi cho tôi?"
Đôi mắt cô trong trẻo sâu thẳm mở lớn, "tôi quên......"
Ngoài cửa trời mưa gió, Trình Trạc vén một lọn tóc từ vành tai lên tai cô, cúi người lại gần.
"Quên tôi sao?"
Cô gấp đến mức thắt lưỡi, "Không, sao có thể."
Cô làm sao có thể quên được.
Sự hiện diện của mỗi người trong số các cô gái đều ăn mặc lộng lẫy, được coi là mặc quần áo lên, bản thân thọ tinh hôm nay lại quá mức tùy tiện.
Tắm xong liền đến đây, chiếc quần dài mềm mại, bờ vai rộng, đôi chân dài khiến anh trông giống như một mẫu nam lười biếng.
Một mùi hương thơm mát, ẩm ướt đang bay khắp cơ thể.
Mạnh Thính Chi thế anh dẫn đường, cùng anh trò chuyện.
Cô giống như một con nghiện dưới ánh đèn rực rỡ, chỉ có vẻ ngoài điềm đạm an tỉnh, ngũ tạng lục phủ, ý nghĩa xấu xa ngày càng lớn.
Đêm này, dùng duyên dáng hình dung mới thỏa đáng.
Cô không nhớ mình đã đến bên Trình Trạc bằng cách nào, sau nghi thức mở màng rót rượu vào tháp sâm panh, có quá nhiều người vây quanh anh.
Đầu tiên cô đứng bên bàn ăn, tay cầm một chiếc bánh nhỏ.
Cho đến khi ai đó gọi Mạnh Thính Chi.
Cô nhẹ nhàng quay đầu lại, đám đông nhường chỗ cho cái nhìn của Trình Trạc.
Cô không nghiêng không lệch, ở trung tâm tầm nhìn của anh.
Trình Trạc vẩy tay ra hiệu cho cô.
Không có kỹ năng xã giao tinh tế, khi những người xung quanh nhìn thấy cô lạ mặt, cùng nhau nhìn, cô chân tay có chút lúng túng, hỏi gì thì trả lời, đều thể hiện khí chất mạnh mẽ.
Những người bị khiêu khích càng muốn trêu chọc cô hơn nữa, càng nâng cao độ khó của vấn đề.
Cuối cùng, vẩn là Trình Trạc xoa nhẹ đầu cô, thấp giọng cảnh cáo những người xung quanh như vậy là đủ rồi, những nhân tài kia thì lén trợn mắt, cười không rõ, rồi dừng đà.
Cô phải thừa nhận rằng cô đã tận hưởng cảm giác mơ hồ khi ở bên anh rất nhiều..
/90
|