Trình Tư Vy lái xe thẳng đến cửa tòa nhà, chiếc Porsche của cô ấy đỗ ngay bên cạnh chiếc BMW của tôi. Một đen một trắng, trông giống như một cặp xe tình nhân.
“Bao giờ anh đưa ra quyết định lựa chọn sách mới thì gọi điện thoại cho tôi. Ngoài ra, nếu tôi muốn tìm anh tôi cũng sẽ gọi cho anh”. Trình Tư Vy đứng bên cạnh xe của cô ấy, nói với tôi. Cô ấy vừa nói, vừa lắc lắc tấm danh thiếp tôi đưa cho cô ấy, nhét cẩn thận vào ví, chứ không tiện tay vứt vào xó nào đó trong xe.
“Cứ chờ xem, tôi sẽ chọn một cuốn sách ngoại văn, làm cho nó bán được một trăm nghìn cuốn trong vòng một tháng”. Tôi đứng bên này xe, vừa đúng cách Trình Tư Vy một mui xe đáp.
Trình Tư Vy cười hì hì, “Một tháng có thể bán một trăm nghìn cuốn, có thể gọi là sách bán siêu chạy rồi, tôi sẽ xem xét chuyện hợp tác với các anh. Một trăm nghìn cuốn, anh cũng hơi bốc đồng rồi đấy, ngay cả sách của tác gia nổi tiếng Trung Quốc cũng chưa chắc đạt được mức tiêu thụ như vậy”.
“Đó là vì trước đây tôi chưa gặp chị”. Tôi nhìn cô ấy, trả lời.
Trình Tư Vy lại mỉm cười, “Được rồi, tôi đi đây, anh lên làm việc đi. Hôm nay lôi kéo anh đi cùng tôi nửa ngày trời, thật ngại quá”.
“Dù sao cũng đến đây rồi, sao không lên thăm công ty luôn?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Không cần thiết, tôi lấy danh nghĩa bạn bè đưa anh về, nếu là chuyện làm ăn, một tháng sau gặp nhé”. Trình Tư Vy nho nhã cúi người, ngồi vào xe.
Tôi đứng tiễn cô ấy lái Porsche rời khỏi cửa tòa nhà, rồi lại ngẩng đầu nhìn phòng làm việc tầng trên, thấy Trình Lộ đang đứng bên cửa sổ nhìn tôi. Nhìn cao lên một chút nữa, lại thấy bên cửa sổ phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng tám, sếp Ngô cũng đang nhìn tôi.
Trình Tư Vy đích thân đưa tôi về công ty, còn nói nói cười cười, họ nhất định sẽ cho rằng mọi chuyện đang tiến triển hết sức thuận lợi, chứ đâu biết tôi vừa tiếp nhận một thách thức lớn.
Tôi tràn đầy tự tin bước vào tòa nhà, đi thang máy lên tầng, đến phòng làm việc của bộ phận bản quyền trên tầng sáu.
Quả nhiên, ánh mắt của Trình Lộ đang trân trân nhìn vào cửa, đợi tôi lên.
“Giám đốc Trình, chiêu của cô lợi hại quá, mỹ nam kế?”. Tôi bước tới trước ánh mắt đầy chờ đợi của Trình Lộ, nói.
“Hứ, dù sao thì anh cũng là gay, hy sinh sắc đẹp của anh cũng có sao”. Trình Lộ bĩu bĩu môi, nói.
“Sao cô không hy sinh sắc đẹp của cô ý, không chừng Trình Tư Vy lại thích phụ nữ cũng nên”. Tôi đáp trả đầy kính cẩn.
“Được voi đòi tiên”. Trình Lộ lườm tôi một cái, “Cho anh ra ngoài tự do trong thời gian làm việc, lại thêm một mỹ nữ đi dạo phố cùng, không những thế mỹ nữ còn đích thân lái xe đưa về, trong lòng chắc sướng lắm nhỉ!”.
“Tôi không giống ai đó, đối diện với khách hàng lớn mà cấm khẩu không nói được câu nào. Còn dám tự xưng giám đốc chứ”. Tôi ngồi xuống, nói một câu đầy khiêu khích.
Trình Lộ cắn môi, gườm gườm nhìn tôi, rồi không nhịn được bèn hỏi: “Bàn thế nào rồi?”.
“Không thế nào cả, cô ấy chỉ thích vẻ đẹp của tôi, không thích công ty”. Tôi trả lời.
“Thối tha!”. Trình Lộ nhìn tôi, “Anh có vẻ đẹp gì, chẳng phải người ta cô đơn nhàm chán mới giữ tên ẽo ợt như anh lại đi dạo cùng cho đỡ buồn”. Cô ta chanh chua nói.
Tôi sờ mấy sợi râu dưới cằm, “Tôi là tên ẽo ợt á?”.
“Phải, anh chính là tên ẽo ợt!”. Trình Lộ nói không lại tôi, bắt đầu lý sự cùn.
Tính khí này của cô ta quả có chút đáng yêu.
“Mọi chuyện tiến triển thế nào?”. Đúng lúc này, sếp Ngô vội vàng bước vào phòng, đi thẳng đến chỗ bàn làm việc của tôi và Trình Lộ.
Biết ngay sếp Ngô thế nào cũng xuống hỏi. Tôi nghĩ thầm.
“Đã tạo dựng được niềm tin ban đầu, ấn tượng của cô ấy về em cũng rất tốt”. Tôi nói với sếp Ngô.
Trình Lộ đứng bên cạnh, nấp sau lưng sếp Ngô, nghiến răng nghiến lợi nói thầm ba chữ: tên ẽo ợt.
Tôi lườm cô ta một cái, nghĩ bụng để về nhà rồi trừng trị cô ta.
Sếp Ngô thở phào nhẹ nhõm, “Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi. Phải rồi, hôm nay tiêu hết bao nhiêu tiền, anh thanh toán cho chú”.
“Chỉ ăn hai bát vằn thắn, hết mười tệ”. Tôi nói.
“Hả? Chú đùa đấy à?”, sếp Ngô há hốc miệng, hỏi. Cho dù chỉ là tiếp đãi đối tác trong nước, có lúc ăn một bữa cơm phải mất đến hàng nghìn hàng chục nghìn, còn đối tác quan trọng, cao quý như Trình Tư Vy lại chỉ hết có mười tệ, sếp thấy vô lý là phải.
“Thật đấy ạ, chỉ ăn có hai bát vằn thắn Sài Ký. Lúc về cô ấy còn đích thân lái xe đưa em về, không mất tiền xe nữa”. Tôi nói.
Sếp Ngô lắc đầu không tin, lấy ví ra, móc ra một xấp tiền, vứt lên bàn tôi đánh phịch một cái, “Chỗ tiền này, cho chú”.
Tôi kinh ngạc nhìn sếp, “Thực sự em không dùng đến tiền, sếp không cần trả cho em”.
“Chỉ cần vụ hợp tác này thành công, chỗ tiền mọn này có đáng gì. Cứ coi như anh thanh toán trước cho chú, anh biết nhiều khi có những khoản rất khó kê khai, cũng không yêu cầu chú cái gì cũng phải đem hóa đơn về cho anh xem. Tóm lại, chú cứ liệu cơm gắp mắm, còn thừa đâu là của chú, nếu thiếu thì cứ nói với anh một tiếng”, sếp Ngô nói.
“Dạ”, sếp Ngô đã nói như vậy thì tôi cũng không khách sáo mà nhận số tiền này. Tuy không đếm, nhưng chỉ sờ thôi cũng đoán được là khoảng vài nghìn tệ.
Trình Lộ ngồi phía sau lưng sếp đố kỵ nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi.
“Sếp Ngô, lần này giám đốc Trình cũng tốn không ít công sức, anh không khen thưởng cô ấy à?”. Tôi hỏi sếp Ngô.
“À! Phải! Lần này công lao của Trình Lộ cũng không nhỏ”. Lúc này sếp mới nhớ đến Trình Lộ, quay người nhìn cô ta, “Yên tâm, anh đều ghi nhớ hết, cuối tháng nhất định có tiền thưởng”.
“Sếp Ngô, anh lại khách khí rồi, dốc lòng dốc sức vì công ty là việc nên làm mà”. Trình Lộ khách sáo nói, nhưng trong lòng không biết sung sướng cỡ nào.
Lần này đổi thành sếp Ngô đối mặt với Trình Lộ, tôi ngồi sau lưng sếp, tôi mô phỏng lại vẻ mặt khách sáo của Trình Lộ khi nói với sếp Ngô, làm cô ta tức điên, ngứa răng ngứa lợi mà không làm gì được.
“Dù sao nhân vật quan trọng như Trình Tư Vy, trước mắt cứ giao cho hai đứa. Tiểu Lương, chú cho anh hy vọng, sau này đừng để anh thất vọng đấy”. Cuối cùng, sếp Ngô nhìn mặt cả hai, nói. “Sếp Ngô, anh biết con người em không nói suông bao giờ, em mà đã làm hết sức thì chuyện gì chả xong”. Tôi trả lời.
“Ừ, từ trước tới nay chú cũng chưa làm anh thất vọng bao giờ”, sếp Ngô nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, rồi quay người đi ra khỏi phòng.
“Tiểu tử, đưa một nửa tiền đây!”. Thấy sếp Ngô ra khỏi phòng, Trình Lộ lập tức hung dữ nói với tôi.
“Cái gì, ăn cướp hả? Chỉ cướp tiền không cướp sắc hả?”. Tôi giả bộ ôm chặt ngực, nói.
“Ai thèm cướp sắc của anh chứ! sếp Ngô giao cho cả hai chúng ta lo vụ này, anh dựa vào cái gì mà đòi nuốt cả?”. Trình Lộ cố làm ra vẻ bất mãn nhìn tôi.
“Nhìn cái bộ dạng ham tiền của cô kìa!”. Tôi đẩy sấp tiền đến trước mặt cô ta, “Cho cô tất đấy”.
Tôi hào phóng như vậy, cô ta lại ngờ vực, bồn chồn: “Hả?”.
“Tiền ăn và tiền nhà tháng này, đưa cho cô”. Tôi nói.
“Nhà không phải của tôi, tiền nhà anh trả Tô Tô ý. Tiền ăn, anh đưa cho Linh Huyên là được rồi. Tôi đùa anh chút thôi, ai thèm chỗ tiền này của anh chứ”.
Trình Lộ nói.
“Cô cầm giùm tôi đi, hôm nay tôi không mang ví theo, tối về nhà, chúng ta còn phải đi mua ít thực phẩm. Hôm nay tôi nấu cơm, cho cô thưởng thức tài nghệ của bổn công tử”.
Trình Lộ nhìn tôi, gật đầu, lúc này mới nhận tiền, “Để tiền chỗ tôi, anh thực sự yên tâm sao?”.
“Thật, tôi và cô, còn phân biệt gì chứ?”. Tôi cố làm ra vẻ thân mật nói.
“Xí!”. Trình Lộ lườm tôi một cái. Khi tôi về đến Lam Kiều Hoa Uyển là đúng năm giờ chiều. Trình Lộ kiên quyết không ngồi xe tôi, tự bắt xe bus về, tiện đường vào mua thức ăn luôn.
Thế nên khi tôi về đến nơi, bọn họ đều chưa về.
Để thoáng gió, họ đều không đóng cửa phòng riêng. Điều này chứng tỏ họ không hề đề phòng tôi.
Tôi để cặp tài liệu của tôi vào phòng mình, sau đó ngồi ở phòng khách đợi họ về. Đây là một căn phòng được trang trí rất bắt mắt, sạch sẽ, công tác bảo dưỡng cũng rất tốt. Ngồi trên ghế sofa, tôi nhìn khắp xung quanh, nhìn vào phòng của họ, thấy phòng của Tô Tô là gam màu hồng, phòng của Hiểu Ngưng là gam màu xanh lá cây nhạt, phòng của Linh Huyên là gam màu xanh da trời, phòng của Trình Lộ là màu trắng đơn thuần, sáng sủa. Tôi đặc biệt chú ý đến phòng của Trình Lộ, đồ đạc trong phòng cô ta phần lớn là màu trắng, sàn nhà là sàn gỗ màu nâu, đơn giản dễ chịu. Bệ cửa sổ được thiết kế thành hình một cái bàn, có một chiếc cốc và một ấm trà. Gần bệ cửa sổ có một chiếc ghế treo, bên trên bày đệm tựa bằng vải hoa, dưới chân còn có thảm có thể đi chân trần.
Dưới sàn nhà còn có mấy cuốn tạp chí, ánh nắng cuối chiều xuyên qua cửa kính rọi vào bên trong, cho người ta cảm giác ấm cúng, dễ chịu.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh mỗi cuối tuần, Trình Lộ ngồi trên ghế, để chân trần, vừa ngồi đu đưa trên ghế, vừa nằm đọc tạp chí dưới ánh nắng.
Cô nàng này đúng là tiểu tư sản.
Bên cửa sổ phòng của các cô gái đều treo nội y của họ, chắc là sợ bị nhầm lẫn, nên mới phơi riêng trong phòng mình. Chứ quần áo, váy vóc của họ đều phơi hết ở ban công trong phòng tôi mà, đó là vì ban công phòng tôi to nhất, nhiều nắng nhất.
Nghĩ đến mình trong chớp mắt đã “sống chung” với bốn người phụ nữ, tôi đã thấy dở khóc dở cười.
Nhưng, nghĩ đến việc mình có thể nhìn thấy những mặt rất hiện thực mà bình thường phụ nữ không biểu hiện trước mặt đàn ông, tôi lại thấy hơi cảm động.
Thấy ánh mặt trời đã nhạt dần, mà bọn họ thì vẫn chưa về, tôi đứng lên khỏi sofa, vào phòng mình, đi đến ban công thu quần áo của họ lại.
Đúng là quần áo của con gái, bất kể là váy hay áo, ôm trong lòng, đều thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, thậm chí vẫn còn lưu lại mùi của nắng.
Thấy chán chán, tôi để cả đống quần áo lên sofa, phân loại chúng.
Quần áo công sở phần lớn là của Trình Lộ, quần áo màu lạnh là của Hiểu Ngưng, phong cách đáng yêu là của Tô Tô, dịu dàng trang nhã là của Linh Huyên...
Tôi dựa vào cảm giác của mình, phân chúng thành bốn đống.
Cạch cạch... Đúng lúc này, có tiếng chìa khóa cửa chuyển động.
Linh Huyên, Hiểu Ngưng, Trình Lộ cùng bước vào. Cả ba ai nấy đều xách một túi đồ mua ở chợ về.
“Lương Mân, anh đã rút quần áo cho bọn em rồi à?”.
Linh Huyên thấy bốn đống quần áo trên sofa, vui vẻ nói.
“Anh thấy không còn sớm nữa, sợ trời tối gió to, nên rút quần áo vào cho mọi người. Còn chia riêng quần áo của mỗi người ra nữa”. Tôi vừa nói, vừa nhìn túi đồ trong tay họ, “Sao mua nhiều thế?”.
“Biết hôm nay anh nấu ăn, nên lúc về em tiện đường mua một ít nguyện liệu nấu ăn, không ngờ lại gặp Trình Lộ và Hiểu Ngưng ở chợ, hai người cũng mua cho anh cả một đống, nên mới về nhà cùng nhau”. Linh Huyên nói. vẻ mặt cô ấy tươi roi rói, chắc tâm trạng rất vui.
Trình Lộ đi mua là do tôi nhờ, Linh Huyên định dạy tôi nấu ăn, đi mua rau cũng là điều đương nhiên. Nhưng tôi không ngờ Hiểu Ngưng cũng đi mua rau cho tôi.
“Cảm ơn”. Tôi đi lại, giúp Hiểu Ngưng xách túi thịt nặng trịch.
“Ờ, không có gì”. Hiểu Ngưng cúi đầu khẽ nói, rồi đi vào phòng khách.
Trình Lộ thấy vậy, quay về phía tôi nói: “Nặng chết đi được, xách hộ tôi đi!”.
“Của cô thì tự xách vào đi!”. Tôi trả lời cô ta, rồi xoay người, đón lấy túi đồ trong tay Linh Huyên, rồi đi vào bếp.
“Được rồi, để tớ xách vào cho cậu”. Linh Huyên thấy Trình Lộ tức tối lườm tôi liền mỉm cười, xách đồ vào bếp giúp cô ta.
“Tô Tô đâu, sao cô bé vẫn chưa về nhỉ?”. Tôi hỏi Linh Huyên.
“Hôm nay là thứ sáu, nó đi hát karaoke với bạn, chắc tối nay sẽ về muộn một chút”. Linh Huyên nói.
“Thế có về ăn tối không?”.
“Em cũng không rõ, chắc là ăn ở ngoài luôn”.
“Ờ”. Không hiểu sao, trong lòng tôi hơi thất vọng.
“Anh đợi chút, em đi cất quần áo trước, tránh vứt bừa bãi ngoài phòng khách”. Linh Huyên để nguyên liệu nấu ăn trên kệ bếp, rửa tay, rồi nói với tôi.
Tôi không nán lại bếp mà đi cùng cô ấy ra phòng khách, muốn nhìn xem khả năng phân loại quần áo của tôi thế nào.
“Đây là của tớ, đây là của cậu...”. Chỉ thấy họ nhặt quần áo của mình trong bốn đống, hoàn toàn không theo như tôi đã phân loại.
Cảm giác sung sướng lúc phân loại quần áo cho họ bỗng chốc tiêu tan. Xem ra, tôi cứ cho rằng tôi rất hiểu phụ nữ, thực ra mãi mãi không đủ. Muốn hoàn toàn hiểu phụ nữ, e rằng là bài toán khó nhất trên đời.
“Chỗ còn lại này là của Tô Tô, cậu mang vào phòng cho con bé đi”. Linh Huyên chỉ chỗ quần áo còn lại trên sofa, nói với Hiểu Ngưng.
Trình Lộ ôm quần áo của cô ta, đang định về phòng thì đột nhiên Linh Huyên nói: “Lộ Lộ, cậu làm rơi áo ngực rồi kìa”.
“Cái nào?”. Trình Lộ quay đầu hỏi.
“Triumph, có gọng viền ren, loại mới ra, mấy hôm trước cậu vừa mua đấy”. Linh Huyên trả lời.
Tôi không nhịn được phá lên cười. Đây chẳng phải là loại mấy hôm trước Tạ Tiểu Phàm nói với Trình Lộ trong thang máy sao, không ngờ cô ta lại lặng lẽ trốn đi mua.
“Cười cái gì mà cười!”. Trình Lộ ngượng chín mặt, quay lại nhặt cái áo ngực lên, nhanh chóng chuồn về phòng.
Thấy Trình Lộ phản ứng như vậy, Linh Huyên dịu dàng lắc đầu cười, rồi quay sang nói với tôi “Lương Mân, chúng ta nấu cơm thôi”.
“Ừ. Anh đi thái rau”. Tôi vào bếp, thấy đã năm giờ ba mươi, chuẩn bị chính thức nấu ăn.
Có cái gọi là chưa từng ăn thịt lợn, nhưng ít nhất đã từng nhìn thấy lợn chạy. Tuy tôi chưa học qua nấu ăn một cách chính quy, bài bản, nhưng chắc vẫn làm được vài việc chuẩn bị lặt vặt.
“Rau không phải rửa như vậy”. Lúc tôi vặn to nước, cố gắng rửa sạch rau, thì Linh Huyên thình lình xuất hiện phía sau, nói.
Tôi xoay nửa người lại, thấy Linh Huyên, đang định hỏi cô ấy rửa thế nào mới đúng, thì Linh Huyên bất ngờ áp sát tôi, cầm lấy hai tay tôi từ phía sau, để dưới vòi nước, nhẹ nhàng rửa.
“Phải thế này, trước hết ngâm một lúc để bùn đất bên trên trôi hết...”. Linh Huyên cầm tay tôi từ phía sau, bàn tay mềm mại nắm lấy ngón tay tôi, vừa giải thích, vừa tự tay chỉ dạy, “Ngâm cho lá rau mềm ra, rồi sau đó lấy nước sạch rửa nhẹ. Dòng nước chỉ cần thế này là đủ rồi, nếu để quá mạnh, sẽ dễ làm nát rau...”.
Cô ấy sợ tôi không hiểu, ánh mắt dịu dàng đầy vẻ chờ đợi. Hơi thở ấm ấp của cô ấy phả vào mũi tôi, làm trái tim tôi dậy sóng.
Tiếp đó, cô ấy lại dạy tôi cách thái rau. Hai tay cô ấy luồn qua eo, ấn mu bàn tay tôi, dạy tôi rất tỉ mỉ, hoàn toàn không để ý cơ thể tôi và cơ thể cô ấy dính sát nhau thân mật đến mức nào.
Mùi hương ở tóc cô ấy, hút hồn người như mùi hoa quả. Vành tai nhỏ nhắn, trong suốt như tác phẩm nghệ thuật bằng pha lê.
Tiếng đàn piano du dương lan khắp phòng khách, xuyên qua cửa nhà bếp, trải dài khắp căn bếp chật hẹp.
Linh Huyên quay đầu nhìn tôi, “Nhất định là Hiểu Ngưng đang mở nhạc, cậu ấy thích nghe độc tấu piano. Cậu ấy còn biết đánh đàn nữa, nhưng chưa bao giờ đánh trước mặt bọn em”.
Bản nhạc piano The ghost. Tôi khẽ nói. [The ghost: là nhạc nền trong bộ phim cùng tên nổi tiếng sản xuất năm 1990, trong phim có một cảnh kinh điển là nam chính khi đó đã là một hồn ma ôm nữ chính cùng làm gốm như khi anh còn sống.]
“Ừ”. Linh Huyên khẽ gật đầu, dường như cũng chìm đắm trong không khí cảm động lòng người này, hai mắt khẽ nhắm lại.
Tôi và Linh Huyên cùng lắng nghe bản nhạc, thậm chí quên cả thái rau. Những nốt nhạc trữ tình, cùng lúc len lỏi vào trái tim của tôi và Linh Huyên.
“Buộc tạp dề cho em, để em xào rau cho”. Linh Huyên đang nghe nhạc, êm ái dựa vào lòng tôi, bỗng nhiên lên tiếng.
“Ờ...”. Tôi vừa tỉnh dậy sau cơn say, cầm chiếc tạp dề treo trên tường cạnh đó.
Linh Huyên hơi giơ tay lên, ý bảo tôi mặc vào cho cô ấy.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, vòng qua bờ eo không đến một vòng tay của cô ấy, buộc dây tạp dề, rồi kéo mái tóc ra phía sau, để tránh rơi vào thức ăn trong nồi.
“Anh rất tỉ mỉ”. Linh Huyên khen ngợi tôi.
“Nên làm thôi mà”. Tôi ôm bờ eo mềm mại cô ấy, khẽ mỉm cười, nói.
“Haizz, sao những người đàn ông tốt đều là gay hết”. Cô ấy lẩm bẩm, khẽ thở dài.
Tiếng piano vẫn du dương ngoài phòng khách, căn bếp vốn không lấy gì làm lãng mạn bỗng chốc hóa thành căn phòng nhỏ ấm cúng, khiến tôi nhớ lại cảnh tượng kinh điển hai nhân vật chính ôm nhau cùng làm gốm trong The ghost.
“Linh Huyên, em chưa có bạn trai hả?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Đã qua lại với mấy người, đều không hài lòng. Dài nhất cũng chỉ một tuần”. Linh Huyên nói.
Tôi tiếp tục hỏi cô ấy: “Chắc là em yêu cầu cao quá. Em vừa xinh đẹp, công việc lại ổn định, tính tình cũng dịu dàng, đàn ông bình thường chắc không xứng với em”.
Linh Huyên cười, lộ vẻ kiêu kỳ hiếm thấy, “Em đâu có tốt như anh nói. Có lẽ là không có duyên phận, không gặp được người đàn ông làm trái tim em rung động”.
“Nhưng thế cũng tốt, mọi người đều độc thân”. Cô ấy tự an ủi bản thân.
Cô ấy đặt các loại gia vị như xì dầu, muối theo thứ tự ở bên tay trái, trong quá trình xào rau, lấy lần lượt từng thứ lên cho vào nồi. Có thể thấy, cô ấy là người làm việc rất có quy củ.
“Không giống nhau, họ không muốn tìm, còn em muốn tìm, nhưng mãi vẫn không tìm được ai phù hợp”. Tôi tiếp tục nói.
“Ha ha, đúng thế, mọi người đều bảo em muốn kết hôn đến điên cuồng, nói em lúc nào cũng muốn lấy chồng”. Linh Huyên cười nói.
Khi cười cô ấy rất cuốn hút. Cô ấy hoàn toàn không đề phòng tôi, để lộ vẻ mặt tự nhiên nhất của mình, thậm chí, còn tình nguyện tâm sự những lời tận đáy lòng với tôi.
Sau khi đã thái rau xong, cô ấy đổ vào nồi. Nước và dầu quyện lẫn vào nhau, một làn khói từ trong nồi bay lên.
“Bao giờ anh đưa ra quyết định lựa chọn sách mới thì gọi điện thoại cho tôi. Ngoài ra, nếu tôi muốn tìm anh tôi cũng sẽ gọi cho anh”. Trình Tư Vy đứng bên cạnh xe của cô ấy, nói với tôi. Cô ấy vừa nói, vừa lắc lắc tấm danh thiếp tôi đưa cho cô ấy, nhét cẩn thận vào ví, chứ không tiện tay vứt vào xó nào đó trong xe.
“Cứ chờ xem, tôi sẽ chọn một cuốn sách ngoại văn, làm cho nó bán được một trăm nghìn cuốn trong vòng một tháng”. Tôi đứng bên này xe, vừa đúng cách Trình Tư Vy một mui xe đáp.
Trình Tư Vy cười hì hì, “Một tháng có thể bán một trăm nghìn cuốn, có thể gọi là sách bán siêu chạy rồi, tôi sẽ xem xét chuyện hợp tác với các anh. Một trăm nghìn cuốn, anh cũng hơi bốc đồng rồi đấy, ngay cả sách của tác gia nổi tiếng Trung Quốc cũng chưa chắc đạt được mức tiêu thụ như vậy”.
“Đó là vì trước đây tôi chưa gặp chị”. Tôi nhìn cô ấy, trả lời.
Trình Tư Vy lại mỉm cười, “Được rồi, tôi đi đây, anh lên làm việc đi. Hôm nay lôi kéo anh đi cùng tôi nửa ngày trời, thật ngại quá”.
“Dù sao cũng đến đây rồi, sao không lên thăm công ty luôn?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Không cần thiết, tôi lấy danh nghĩa bạn bè đưa anh về, nếu là chuyện làm ăn, một tháng sau gặp nhé”. Trình Tư Vy nho nhã cúi người, ngồi vào xe.
Tôi đứng tiễn cô ấy lái Porsche rời khỏi cửa tòa nhà, rồi lại ngẩng đầu nhìn phòng làm việc tầng trên, thấy Trình Lộ đang đứng bên cửa sổ nhìn tôi. Nhìn cao lên một chút nữa, lại thấy bên cửa sổ phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng tám, sếp Ngô cũng đang nhìn tôi.
Trình Tư Vy đích thân đưa tôi về công ty, còn nói nói cười cười, họ nhất định sẽ cho rằng mọi chuyện đang tiến triển hết sức thuận lợi, chứ đâu biết tôi vừa tiếp nhận một thách thức lớn.
Tôi tràn đầy tự tin bước vào tòa nhà, đi thang máy lên tầng, đến phòng làm việc của bộ phận bản quyền trên tầng sáu.
Quả nhiên, ánh mắt của Trình Lộ đang trân trân nhìn vào cửa, đợi tôi lên.
“Giám đốc Trình, chiêu của cô lợi hại quá, mỹ nam kế?”. Tôi bước tới trước ánh mắt đầy chờ đợi của Trình Lộ, nói.
“Hứ, dù sao thì anh cũng là gay, hy sinh sắc đẹp của anh cũng có sao”. Trình Lộ bĩu bĩu môi, nói.
“Sao cô không hy sinh sắc đẹp của cô ý, không chừng Trình Tư Vy lại thích phụ nữ cũng nên”. Tôi đáp trả đầy kính cẩn.
“Được voi đòi tiên”. Trình Lộ lườm tôi một cái, “Cho anh ra ngoài tự do trong thời gian làm việc, lại thêm một mỹ nữ đi dạo phố cùng, không những thế mỹ nữ còn đích thân lái xe đưa về, trong lòng chắc sướng lắm nhỉ!”.
“Tôi không giống ai đó, đối diện với khách hàng lớn mà cấm khẩu không nói được câu nào. Còn dám tự xưng giám đốc chứ”. Tôi ngồi xuống, nói một câu đầy khiêu khích.
Trình Lộ cắn môi, gườm gườm nhìn tôi, rồi không nhịn được bèn hỏi: “Bàn thế nào rồi?”.
“Không thế nào cả, cô ấy chỉ thích vẻ đẹp của tôi, không thích công ty”. Tôi trả lời.
“Thối tha!”. Trình Lộ nhìn tôi, “Anh có vẻ đẹp gì, chẳng phải người ta cô đơn nhàm chán mới giữ tên ẽo ợt như anh lại đi dạo cùng cho đỡ buồn”. Cô ta chanh chua nói.
Tôi sờ mấy sợi râu dưới cằm, “Tôi là tên ẽo ợt á?”.
“Phải, anh chính là tên ẽo ợt!”. Trình Lộ nói không lại tôi, bắt đầu lý sự cùn.
Tính khí này của cô ta quả có chút đáng yêu.
“Mọi chuyện tiến triển thế nào?”. Đúng lúc này, sếp Ngô vội vàng bước vào phòng, đi thẳng đến chỗ bàn làm việc của tôi và Trình Lộ.
Biết ngay sếp Ngô thế nào cũng xuống hỏi. Tôi nghĩ thầm.
“Đã tạo dựng được niềm tin ban đầu, ấn tượng của cô ấy về em cũng rất tốt”. Tôi nói với sếp Ngô.
Trình Lộ đứng bên cạnh, nấp sau lưng sếp Ngô, nghiến răng nghiến lợi nói thầm ba chữ: tên ẽo ợt.
Tôi lườm cô ta một cái, nghĩ bụng để về nhà rồi trừng trị cô ta.
Sếp Ngô thở phào nhẹ nhõm, “Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi. Phải rồi, hôm nay tiêu hết bao nhiêu tiền, anh thanh toán cho chú”.
“Chỉ ăn hai bát vằn thắn, hết mười tệ”. Tôi nói.
“Hả? Chú đùa đấy à?”, sếp Ngô há hốc miệng, hỏi. Cho dù chỉ là tiếp đãi đối tác trong nước, có lúc ăn một bữa cơm phải mất đến hàng nghìn hàng chục nghìn, còn đối tác quan trọng, cao quý như Trình Tư Vy lại chỉ hết có mười tệ, sếp thấy vô lý là phải.
“Thật đấy ạ, chỉ ăn có hai bát vằn thắn Sài Ký. Lúc về cô ấy còn đích thân lái xe đưa em về, không mất tiền xe nữa”. Tôi nói.
Sếp Ngô lắc đầu không tin, lấy ví ra, móc ra một xấp tiền, vứt lên bàn tôi đánh phịch một cái, “Chỗ tiền này, cho chú”.
Tôi kinh ngạc nhìn sếp, “Thực sự em không dùng đến tiền, sếp không cần trả cho em”.
“Chỉ cần vụ hợp tác này thành công, chỗ tiền mọn này có đáng gì. Cứ coi như anh thanh toán trước cho chú, anh biết nhiều khi có những khoản rất khó kê khai, cũng không yêu cầu chú cái gì cũng phải đem hóa đơn về cho anh xem. Tóm lại, chú cứ liệu cơm gắp mắm, còn thừa đâu là của chú, nếu thiếu thì cứ nói với anh một tiếng”, sếp Ngô nói.
“Dạ”, sếp Ngô đã nói như vậy thì tôi cũng không khách sáo mà nhận số tiền này. Tuy không đếm, nhưng chỉ sờ thôi cũng đoán được là khoảng vài nghìn tệ.
Trình Lộ ngồi phía sau lưng sếp đố kỵ nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi.
“Sếp Ngô, lần này giám đốc Trình cũng tốn không ít công sức, anh không khen thưởng cô ấy à?”. Tôi hỏi sếp Ngô.
“À! Phải! Lần này công lao của Trình Lộ cũng không nhỏ”. Lúc này sếp mới nhớ đến Trình Lộ, quay người nhìn cô ta, “Yên tâm, anh đều ghi nhớ hết, cuối tháng nhất định có tiền thưởng”.
“Sếp Ngô, anh lại khách khí rồi, dốc lòng dốc sức vì công ty là việc nên làm mà”. Trình Lộ khách sáo nói, nhưng trong lòng không biết sung sướng cỡ nào.
Lần này đổi thành sếp Ngô đối mặt với Trình Lộ, tôi ngồi sau lưng sếp, tôi mô phỏng lại vẻ mặt khách sáo của Trình Lộ khi nói với sếp Ngô, làm cô ta tức điên, ngứa răng ngứa lợi mà không làm gì được.
“Dù sao nhân vật quan trọng như Trình Tư Vy, trước mắt cứ giao cho hai đứa. Tiểu Lương, chú cho anh hy vọng, sau này đừng để anh thất vọng đấy”. Cuối cùng, sếp Ngô nhìn mặt cả hai, nói. “Sếp Ngô, anh biết con người em không nói suông bao giờ, em mà đã làm hết sức thì chuyện gì chả xong”. Tôi trả lời.
“Ừ, từ trước tới nay chú cũng chưa làm anh thất vọng bao giờ”, sếp Ngô nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, rồi quay người đi ra khỏi phòng.
“Tiểu tử, đưa một nửa tiền đây!”. Thấy sếp Ngô ra khỏi phòng, Trình Lộ lập tức hung dữ nói với tôi.
“Cái gì, ăn cướp hả? Chỉ cướp tiền không cướp sắc hả?”. Tôi giả bộ ôm chặt ngực, nói.
“Ai thèm cướp sắc của anh chứ! sếp Ngô giao cho cả hai chúng ta lo vụ này, anh dựa vào cái gì mà đòi nuốt cả?”. Trình Lộ cố làm ra vẻ bất mãn nhìn tôi.
“Nhìn cái bộ dạng ham tiền của cô kìa!”. Tôi đẩy sấp tiền đến trước mặt cô ta, “Cho cô tất đấy”.
Tôi hào phóng như vậy, cô ta lại ngờ vực, bồn chồn: “Hả?”.
“Tiền ăn và tiền nhà tháng này, đưa cho cô”. Tôi nói.
“Nhà không phải của tôi, tiền nhà anh trả Tô Tô ý. Tiền ăn, anh đưa cho Linh Huyên là được rồi. Tôi đùa anh chút thôi, ai thèm chỗ tiền này của anh chứ”.
Trình Lộ nói.
“Cô cầm giùm tôi đi, hôm nay tôi không mang ví theo, tối về nhà, chúng ta còn phải đi mua ít thực phẩm. Hôm nay tôi nấu cơm, cho cô thưởng thức tài nghệ của bổn công tử”.
Trình Lộ nhìn tôi, gật đầu, lúc này mới nhận tiền, “Để tiền chỗ tôi, anh thực sự yên tâm sao?”.
“Thật, tôi và cô, còn phân biệt gì chứ?”. Tôi cố làm ra vẻ thân mật nói.
“Xí!”. Trình Lộ lườm tôi một cái. Khi tôi về đến Lam Kiều Hoa Uyển là đúng năm giờ chiều. Trình Lộ kiên quyết không ngồi xe tôi, tự bắt xe bus về, tiện đường vào mua thức ăn luôn.
Thế nên khi tôi về đến nơi, bọn họ đều chưa về.
Để thoáng gió, họ đều không đóng cửa phòng riêng. Điều này chứng tỏ họ không hề đề phòng tôi.
Tôi để cặp tài liệu của tôi vào phòng mình, sau đó ngồi ở phòng khách đợi họ về. Đây là một căn phòng được trang trí rất bắt mắt, sạch sẽ, công tác bảo dưỡng cũng rất tốt. Ngồi trên ghế sofa, tôi nhìn khắp xung quanh, nhìn vào phòng của họ, thấy phòng của Tô Tô là gam màu hồng, phòng của Hiểu Ngưng là gam màu xanh lá cây nhạt, phòng của Linh Huyên là gam màu xanh da trời, phòng của Trình Lộ là màu trắng đơn thuần, sáng sủa. Tôi đặc biệt chú ý đến phòng của Trình Lộ, đồ đạc trong phòng cô ta phần lớn là màu trắng, sàn nhà là sàn gỗ màu nâu, đơn giản dễ chịu. Bệ cửa sổ được thiết kế thành hình một cái bàn, có một chiếc cốc và một ấm trà. Gần bệ cửa sổ có một chiếc ghế treo, bên trên bày đệm tựa bằng vải hoa, dưới chân còn có thảm có thể đi chân trần.
Dưới sàn nhà còn có mấy cuốn tạp chí, ánh nắng cuối chiều xuyên qua cửa kính rọi vào bên trong, cho người ta cảm giác ấm cúng, dễ chịu.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh mỗi cuối tuần, Trình Lộ ngồi trên ghế, để chân trần, vừa ngồi đu đưa trên ghế, vừa nằm đọc tạp chí dưới ánh nắng.
Cô nàng này đúng là tiểu tư sản.
Bên cửa sổ phòng của các cô gái đều treo nội y của họ, chắc là sợ bị nhầm lẫn, nên mới phơi riêng trong phòng mình. Chứ quần áo, váy vóc của họ đều phơi hết ở ban công trong phòng tôi mà, đó là vì ban công phòng tôi to nhất, nhiều nắng nhất.
Nghĩ đến mình trong chớp mắt đã “sống chung” với bốn người phụ nữ, tôi đã thấy dở khóc dở cười.
Nhưng, nghĩ đến việc mình có thể nhìn thấy những mặt rất hiện thực mà bình thường phụ nữ không biểu hiện trước mặt đàn ông, tôi lại thấy hơi cảm động.
Thấy ánh mặt trời đã nhạt dần, mà bọn họ thì vẫn chưa về, tôi đứng lên khỏi sofa, vào phòng mình, đi đến ban công thu quần áo của họ lại.
Đúng là quần áo của con gái, bất kể là váy hay áo, ôm trong lòng, đều thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng, thậm chí vẫn còn lưu lại mùi của nắng.
Thấy chán chán, tôi để cả đống quần áo lên sofa, phân loại chúng.
Quần áo công sở phần lớn là của Trình Lộ, quần áo màu lạnh là của Hiểu Ngưng, phong cách đáng yêu là của Tô Tô, dịu dàng trang nhã là của Linh Huyên...
Tôi dựa vào cảm giác của mình, phân chúng thành bốn đống.
Cạch cạch... Đúng lúc này, có tiếng chìa khóa cửa chuyển động.
Linh Huyên, Hiểu Ngưng, Trình Lộ cùng bước vào. Cả ba ai nấy đều xách một túi đồ mua ở chợ về.
“Lương Mân, anh đã rút quần áo cho bọn em rồi à?”.
Linh Huyên thấy bốn đống quần áo trên sofa, vui vẻ nói.
“Anh thấy không còn sớm nữa, sợ trời tối gió to, nên rút quần áo vào cho mọi người. Còn chia riêng quần áo của mỗi người ra nữa”. Tôi vừa nói, vừa nhìn túi đồ trong tay họ, “Sao mua nhiều thế?”.
“Biết hôm nay anh nấu ăn, nên lúc về em tiện đường mua một ít nguyện liệu nấu ăn, không ngờ lại gặp Trình Lộ và Hiểu Ngưng ở chợ, hai người cũng mua cho anh cả một đống, nên mới về nhà cùng nhau”. Linh Huyên nói. vẻ mặt cô ấy tươi roi rói, chắc tâm trạng rất vui.
Trình Lộ đi mua là do tôi nhờ, Linh Huyên định dạy tôi nấu ăn, đi mua rau cũng là điều đương nhiên. Nhưng tôi không ngờ Hiểu Ngưng cũng đi mua rau cho tôi.
“Cảm ơn”. Tôi đi lại, giúp Hiểu Ngưng xách túi thịt nặng trịch.
“Ờ, không có gì”. Hiểu Ngưng cúi đầu khẽ nói, rồi đi vào phòng khách.
Trình Lộ thấy vậy, quay về phía tôi nói: “Nặng chết đi được, xách hộ tôi đi!”.
“Của cô thì tự xách vào đi!”. Tôi trả lời cô ta, rồi xoay người, đón lấy túi đồ trong tay Linh Huyên, rồi đi vào bếp.
“Được rồi, để tớ xách vào cho cậu”. Linh Huyên thấy Trình Lộ tức tối lườm tôi liền mỉm cười, xách đồ vào bếp giúp cô ta.
“Tô Tô đâu, sao cô bé vẫn chưa về nhỉ?”. Tôi hỏi Linh Huyên.
“Hôm nay là thứ sáu, nó đi hát karaoke với bạn, chắc tối nay sẽ về muộn một chút”. Linh Huyên nói.
“Thế có về ăn tối không?”.
“Em cũng không rõ, chắc là ăn ở ngoài luôn”.
“Ờ”. Không hiểu sao, trong lòng tôi hơi thất vọng.
“Anh đợi chút, em đi cất quần áo trước, tránh vứt bừa bãi ngoài phòng khách”. Linh Huyên để nguyên liệu nấu ăn trên kệ bếp, rửa tay, rồi nói với tôi.
Tôi không nán lại bếp mà đi cùng cô ấy ra phòng khách, muốn nhìn xem khả năng phân loại quần áo của tôi thế nào.
“Đây là của tớ, đây là của cậu...”. Chỉ thấy họ nhặt quần áo của mình trong bốn đống, hoàn toàn không theo như tôi đã phân loại.
Cảm giác sung sướng lúc phân loại quần áo cho họ bỗng chốc tiêu tan. Xem ra, tôi cứ cho rằng tôi rất hiểu phụ nữ, thực ra mãi mãi không đủ. Muốn hoàn toàn hiểu phụ nữ, e rằng là bài toán khó nhất trên đời.
“Chỗ còn lại này là của Tô Tô, cậu mang vào phòng cho con bé đi”. Linh Huyên chỉ chỗ quần áo còn lại trên sofa, nói với Hiểu Ngưng.
Trình Lộ ôm quần áo của cô ta, đang định về phòng thì đột nhiên Linh Huyên nói: “Lộ Lộ, cậu làm rơi áo ngực rồi kìa”.
“Cái nào?”. Trình Lộ quay đầu hỏi.
“Triumph, có gọng viền ren, loại mới ra, mấy hôm trước cậu vừa mua đấy”. Linh Huyên trả lời.
Tôi không nhịn được phá lên cười. Đây chẳng phải là loại mấy hôm trước Tạ Tiểu Phàm nói với Trình Lộ trong thang máy sao, không ngờ cô ta lại lặng lẽ trốn đi mua.
“Cười cái gì mà cười!”. Trình Lộ ngượng chín mặt, quay lại nhặt cái áo ngực lên, nhanh chóng chuồn về phòng.
Thấy Trình Lộ phản ứng như vậy, Linh Huyên dịu dàng lắc đầu cười, rồi quay sang nói với tôi “Lương Mân, chúng ta nấu cơm thôi”.
“Ừ. Anh đi thái rau”. Tôi vào bếp, thấy đã năm giờ ba mươi, chuẩn bị chính thức nấu ăn.
Có cái gọi là chưa từng ăn thịt lợn, nhưng ít nhất đã từng nhìn thấy lợn chạy. Tuy tôi chưa học qua nấu ăn một cách chính quy, bài bản, nhưng chắc vẫn làm được vài việc chuẩn bị lặt vặt.
“Rau không phải rửa như vậy”. Lúc tôi vặn to nước, cố gắng rửa sạch rau, thì Linh Huyên thình lình xuất hiện phía sau, nói.
Tôi xoay nửa người lại, thấy Linh Huyên, đang định hỏi cô ấy rửa thế nào mới đúng, thì Linh Huyên bất ngờ áp sát tôi, cầm lấy hai tay tôi từ phía sau, để dưới vòi nước, nhẹ nhàng rửa.
“Phải thế này, trước hết ngâm một lúc để bùn đất bên trên trôi hết...”. Linh Huyên cầm tay tôi từ phía sau, bàn tay mềm mại nắm lấy ngón tay tôi, vừa giải thích, vừa tự tay chỉ dạy, “Ngâm cho lá rau mềm ra, rồi sau đó lấy nước sạch rửa nhẹ. Dòng nước chỉ cần thế này là đủ rồi, nếu để quá mạnh, sẽ dễ làm nát rau...”.
Cô ấy sợ tôi không hiểu, ánh mắt dịu dàng đầy vẻ chờ đợi. Hơi thở ấm ấp của cô ấy phả vào mũi tôi, làm trái tim tôi dậy sóng.
Tiếp đó, cô ấy lại dạy tôi cách thái rau. Hai tay cô ấy luồn qua eo, ấn mu bàn tay tôi, dạy tôi rất tỉ mỉ, hoàn toàn không để ý cơ thể tôi và cơ thể cô ấy dính sát nhau thân mật đến mức nào.
Mùi hương ở tóc cô ấy, hút hồn người như mùi hoa quả. Vành tai nhỏ nhắn, trong suốt như tác phẩm nghệ thuật bằng pha lê.
Tiếng đàn piano du dương lan khắp phòng khách, xuyên qua cửa nhà bếp, trải dài khắp căn bếp chật hẹp.
Linh Huyên quay đầu nhìn tôi, “Nhất định là Hiểu Ngưng đang mở nhạc, cậu ấy thích nghe độc tấu piano. Cậu ấy còn biết đánh đàn nữa, nhưng chưa bao giờ đánh trước mặt bọn em”.
Bản nhạc piano The ghost. Tôi khẽ nói. [The ghost: là nhạc nền trong bộ phim cùng tên nổi tiếng sản xuất năm 1990, trong phim có một cảnh kinh điển là nam chính khi đó đã là một hồn ma ôm nữ chính cùng làm gốm như khi anh còn sống.]
“Ừ”. Linh Huyên khẽ gật đầu, dường như cũng chìm đắm trong không khí cảm động lòng người này, hai mắt khẽ nhắm lại.
Tôi và Linh Huyên cùng lắng nghe bản nhạc, thậm chí quên cả thái rau. Những nốt nhạc trữ tình, cùng lúc len lỏi vào trái tim của tôi và Linh Huyên.
“Buộc tạp dề cho em, để em xào rau cho”. Linh Huyên đang nghe nhạc, êm ái dựa vào lòng tôi, bỗng nhiên lên tiếng.
“Ờ...”. Tôi vừa tỉnh dậy sau cơn say, cầm chiếc tạp dề treo trên tường cạnh đó.
Linh Huyên hơi giơ tay lên, ý bảo tôi mặc vào cho cô ấy.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, vòng qua bờ eo không đến một vòng tay của cô ấy, buộc dây tạp dề, rồi kéo mái tóc ra phía sau, để tránh rơi vào thức ăn trong nồi.
“Anh rất tỉ mỉ”. Linh Huyên khen ngợi tôi.
“Nên làm thôi mà”. Tôi ôm bờ eo mềm mại cô ấy, khẽ mỉm cười, nói.
“Haizz, sao những người đàn ông tốt đều là gay hết”. Cô ấy lẩm bẩm, khẽ thở dài.
Tiếng piano vẫn du dương ngoài phòng khách, căn bếp vốn không lấy gì làm lãng mạn bỗng chốc hóa thành căn phòng nhỏ ấm cúng, khiến tôi nhớ lại cảnh tượng kinh điển hai nhân vật chính ôm nhau cùng làm gốm trong The ghost.
“Linh Huyên, em chưa có bạn trai hả?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Đã qua lại với mấy người, đều không hài lòng. Dài nhất cũng chỉ một tuần”. Linh Huyên nói.
Tôi tiếp tục hỏi cô ấy: “Chắc là em yêu cầu cao quá. Em vừa xinh đẹp, công việc lại ổn định, tính tình cũng dịu dàng, đàn ông bình thường chắc không xứng với em”.
Linh Huyên cười, lộ vẻ kiêu kỳ hiếm thấy, “Em đâu có tốt như anh nói. Có lẽ là không có duyên phận, không gặp được người đàn ông làm trái tim em rung động”.
“Nhưng thế cũng tốt, mọi người đều độc thân”. Cô ấy tự an ủi bản thân.
Cô ấy đặt các loại gia vị như xì dầu, muối theo thứ tự ở bên tay trái, trong quá trình xào rau, lấy lần lượt từng thứ lên cho vào nồi. Có thể thấy, cô ấy là người làm việc rất có quy củ.
“Không giống nhau, họ không muốn tìm, còn em muốn tìm, nhưng mãi vẫn không tìm được ai phù hợp”. Tôi tiếp tục nói.
“Ha ha, đúng thế, mọi người đều bảo em muốn kết hôn đến điên cuồng, nói em lúc nào cũng muốn lấy chồng”. Linh Huyên cười nói.
Khi cười cô ấy rất cuốn hút. Cô ấy hoàn toàn không đề phòng tôi, để lộ vẻ mặt tự nhiên nhất của mình, thậm chí, còn tình nguyện tâm sự những lời tận đáy lòng với tôi.
Sau khi đã thái rau xong, cô ấy đổ vào nồi. Nước và dầu quyện lẫn vào nhau, một làn khói từ trong nồi bay lên.
/33
|