Ban đêm nguyệt hắc phogn cao, sâu bên trong Ngũ Hành sơn, đèn đuốc sáng trưng, không khí náo nhiệt.
Đám yêu tinh ngồi vây quanh tại một đám lửa huỳnh quang khua môi múa mép thảo luận
“Trong sạch của A Ly đã bị hủy, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không thể làm cho tiểu tử này dễ chịu, nhất định phải hảo hảo trừng phạt hắn”
“A Ly là bảo bối của chúng ta, bình thường đánh nàng cũng không nỡ, mắng cũng thấy luyến tiếc, vậy mà tên tiểu tử hồ đồ kia lại dám ăn hiếp nàng, tức chết ta”
…
A Ly ngồi yên trong góc, bóng tối giúp nàng che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng, không nói tiếng nào. Xấu hổ quá đi, rõ ràng đã dặn Ngũ Hành không nên nói hết mọi chuyện, nhưng Ngũ Hành đúng là miệng rộng, vừa lên núi đã ồn ào khai tuốt tuồn tuột, làm cho mọi người đếu biết nàng bị cường hôn.
Bọn họ không cần nói nghiêm trọng thành trong sạch của nàng bị hủy như vậy chứ?
A Ly không khỏi ai oán nhìn tử y thiếu niên bị trói bên cạnh cây ngô đồng.
“Nghe nói, Ngũ Hành sơn trấn áp con khỉ từng đại náo thiên cung phải không?” tử y thiếu niên hỏi A Ly
“Ngươi hỏi quy phụ của ta?” quy phụ trong miệng A Ly chính là Tôn Ngộ Không, từ lúc ba tuổi nàng đã khăng khăng cho rằng hắn là rùa biển rậm lông, mà Tôn Ngộ Không đã thu dưỡng nàng, đối với nàng có ân, cho nên nàng mới gọi hắn là quy phụ, không thèm để ý tới kháng nghị của Tôn Ngộ Không, dù sao thì hắn cũng bị đè dưới núi, không thể làm gì nàng.
“Dám chiếm tiện nghi của A Ly, giết hắn”
Đang lúc tử y thiếu niên muốn hỏi thêm thì bên dưới một tảng đá lớn truyền đến tiếng gầm giận dữ.
Đám yêu tinh nghe tiếng của Tôn Ngộ Không liền nhanh chóng di chuyển đến cạnh hắn, nhao nhao nói
“Đại thánh, ngươi là nghĩa phụ của A Ly, ngươi sao thì sẽ là như vậy”
“Đúng, đại thánh nói đi, nên xử trí tiểu tử kia thế nào”
“Theo ta thấy, dùng lửa thiêu chết hắn!”
“Không thể, hỏa thiêu mùi rất khó ngửi, chi bằng chôn sống đi”
“Ta nói các ngươi chẳng phải là yêu quái sao? Có thể đừng dùng phương pháp của phàm nhân được không? trực tiếp cắn chết hắn nha”
…
Ngũ Hành đứng bên cạnh đổ mồi hôi lạnh, quả nhiên là yêu tính khó đổi, nhắc tới chuyện giết người ai nấy đều hưng phấn kích động.
Rốt cục, Ngũ Hành nhịn không được quát:
“Các ngươi đừng quên! Muốn tu tiên thì không thể giết sinh!”
Nghe vậy, mọi người trầm mặc, suýt chút nữa đã quên, bọn họ không thể sát sinh a. Lúc trước khi thu dưỡng A Ly, bọn họ thấy đứa nhỏ này hoạt bát đáng yêu nên rất thích, A Ly xuất hiện cũng đã phá tan sự yên lặng của Ngũ Hành sơn, từ đó luôn tràn ngập tiếng cười đùa. Lần đầu tiên bọn họ cảm thấy phàm nhân cũng đáng giá được yêu thích. Vì để A Ly luôn giữ được vẻ đáng yêu ngây thơ, cũng để nàng có thể trưởng thành trong hoàn cảnh lành mạnh, cho nên bọn họ đã thảo luận và cùng nhất trí sẽ không sát sinh nữa. Bốn năm trước, A Ly chín tuổi, đi tìm từng yêu quái nói chuyện, hi vọng bọn họ có thể tích cực tu luyện, sớm ngày thành tiên, mang nàng lên Thiên giới để mở rộng tầm mắt. Tóm lại, A Ly dùng đủ mọi biện pháp để thuyết phục bọn họ tu tiên.
“Hắn chính là Tôn Ngộ Không?” tử y thiếu niên nghiêng đầu hỏi A Ly
A Ly gật đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá tử y thiếu niên.
Nhận thấy ánh mắt của A Ly, tử y thiếu niên bình thản cười nói
“Thực không dám đấu diếm, ta lần này tới Ngũ Hành sơn, vì tìm hắn.”
“Ngươi tìm Quy phụ ta để làm chi?” A Ly hỏi, trong trí nhớ của nàng Quy phụ vẫn luôn bị đè dưới chân núi, ngoài trừ cùng yêu quái trong núi tiếp xúc thì chưa từng có người nào tới đây.
“Bái sư, học pháp thuật.” Tử Y thiếu niên không giấu diếm nữa.
“Ngươi tìm hắn học pháp thuật? Ha ha. . . vậy chi bằng ta dạy cho ngươi” A Ly chỉ tay về phía Tôn Ngộ Không bật cười thành tiếng, hắn không khác gì tù phạm, ngoại trừ ăn hiếp một vài tiểu yêu vô ý tới gần hắn thì không thấy hắn có bao nhiêu tài cán, như thế nào lại có người mạo hiểm vào núi bái hắn làm sư phụ chứ? Còn không bằng nàng dạy cho hắn, nhưng mà nàng đã quên nàng vốn là thủ hạ bại tướng dưới tay tử y thiếu niên.
Tôn Ngộ Không ở bên kia nghe được tiếng cười của A Ly liền ngẩng đầu nhìn lên.
“Ta đã biết, ngươi nhất định là cố ý chọc giận ta, muốn lợi dụng ta để vào núi” A ly vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ.
“Ngươi cũng không phải kẻ ngốc” tử y thiếu niên cũng không phủ nhận, hắn quả thật cố ý chọc giận nàng, hắn cũng nghe A Ly nhắc nhở nhóm yêu quái không thể giết nàng, không hiểu nguyên nhân vì sao?
Tìm cách chọc giận nàng, mượn cơ hội để vào núi, không ngờ kết quả còn tốt hơn hắn mong đợi, A Ly trực tiếp mang nàng đến hang ổ.
Cả nhà lang yêu bình thường yêu thương A Ly nhất cũng vây quanh nàng, sói cha vung móng vuốt còn chưa tiến hóa hết nói
“A ly, để sói cha giúp người trút giận. Hừ, sói cha có ba sói cục cưng, muốn ở lại Ngũ Hành sơn để chiếu cố bọn hắn, không muốn để bọn hắn cô độc mà lên Thiên giới, cho nên ta có thể sát sinh”
“Sói cha! Không thể a, ngươi chỉ có một trăm năm nữa là tu thành chính quả, không thể thất bại trong gang tấc nha” A Ly vội vàng xua tay, thật ra lúc ấy nàng tức quá nên mới đem tử y thiếu niên vào núi nhưng không có ý giết hắn.
Ngay sau đó, hổ yêu dáng vẻ khôi ngô tiến lên “ vậy để cho hổ thúc đi, hổ thúc còn tới năm trăm năm nữa mới độ kiếp, còn có nhiều cơ hội để bù lại sát nghiệp”
“Hay là thôi đi. . .” A Ly thè lưỡi.
Hổ yêu không nghe lời, hoán thành chân thân, hét to một tiếng rồi há miệng nhào tới táp tử y thiếu niên, ai ngờ trên người tử y thiếu niên đột nhiên xuất hiện một tầng kim quang, hất bay hổ yêu.
Mọi người kinh ngạc vô cùng, hổ yêu thế nhưng không thể tới gần tử y thiếu niên.
Ngũ Hành nhìn kim quang thoáng hiện trên mình tử y thiếu niên liền vội vàng tiến lên cởi bỏ dây trói cho hắn.
“Mọi người đừng vội đả thương hắn, trên thân hắn có tiên khí hộ thể, tà khí yêu vật không thể tới gần hắn được”
Lời của Ngũ Hành làm cho mọi người kinh hãi, cùng đưa mắt nhìn nhau.
“Aha? Ngũ Hành! Ngươi đừng nói với chúng ta, hắn là thần tiên nha, ta không chịu được đả kích đâu” A Ly lên tiếng, rõ ràng nhìn hắn không lớn hơn nàng là mấy, sao hắn có khả năng là thần tiên, mà nàng thì không. Thật không công bằng.
“Hắn không phải thần tiên, hắn chỉ là phàm nhân.” Ngũ Hành nhìn chằm chằm cặp mắt lưu ly của Tử Y thiếu niên, có chút băn khoăn.
Tử y thiếu niên khoanh tay, bộ dáng như ông cụ non, chậm rãi mở miệng
“Tại hạ là Cung Dạ Kỳ của Vị Ương quốc, đặc biệt đến bái Tôn Ngộ Không làm sư phụ, không có ý quấy rầy các vị”
“Gì? Là tìm ta a?” Cách đó không xa Tôn Ngộ Không cả kinh nói.
Xác định được vị trí của Tôn Ngộ Không, Cung Dạ Kỳ liền đi tới.
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Cung Dạ Kỳ thì ngây ngẩn cả người
“Bộ dạng tiểu tử này sao giống Cốc Nhiễm quá vậy” Tôn Ngộ Không hô to, chăm chú nhìn khuôn mặt của Cung Dạ Kỳ, quả thật so với gương mặt của Cốc Nhiễm thì y như cùng một khuôn đúc ra, chỉ có điều Cung Dạ Kỳ bộ dạng có chút non nớt, không thành thục như Cốc Nhiễm mà thôi.
Cốc Nhiễm?
A Ly, Cung Dạ Kỳ cùng Ngũ Hành đều sửng sốt.
Tôn Ngộ Không thấy phản ứng của bọn họ thì liền thức thời ngậm miệng lại, dù bọn họ nói thế nào cũng không tiết lộ thêm nửa câu. Chuyện này rất kỳ lạ, hắn dù thế nào cũng không dám kết luận lung tung, để tránh liên lụy.
Lúc này Ngũ Hành cũng đã bảo nhóm yêu tinh rời đi, lại sai hổ yêu và A Ly mang Cung Dạ Kỳ để sân nhỏ của hắn mà chờ.
Đợi khi mọi người đều đi hết, Ngũ Hành mới nói với Tôn Ngộ Không
“Cung Dạ Kỳ này bộ dạng thật sự rất giống Cốc Nhiễm tiên quân sao?”
Ngũ Hành nhìn thấy tiên khí quanh người Cung Dạ Kỳ thì biết hắn không phải phàm nhân, ít ra cũng là một đại tiên chuyển thế đầu thai mới có tiên khí hộ thể, hơn nữa vừa rồi nghe Tôn Ngộ Không nói vậy càng thêm xác định phỏng đoán của hắn.
“Thực không dám đấu diếm, trước khi ta bị giam dưới Ngũ Hành sơn có cùng một bằng hữu là A Ly đại náo tiệc cưới của Cốc Nhiễm, lúc trước quyết định thu dưỡng A Ly cũng vì tên của nàng giống với tên của bằng hữu ta, giờ nhìn A Ly trưởng thành, tính cách, ngữ khí nói chuyện…đều giống y chang bằng hữu của ta, ta vốn cho rằng chỉ là trùng hợp. Nhưng hôm nay nhìn thấy Cung Dạ Kỳ bộ dáng giống y Cốc Nhiễm thì rất nghi hoặc với thân phận của A Ly, tuy nhiên việc này không thể để A Ly biết được” Tôn Ngộ Không biểu tình ngưng trọng.
“Ta có nghe chuyện của Cốc Nhiễm tiên quân và Hoan Hỉ thú A Ly, xem ra Cung Dạ Kỳ và A Ly nhà chúng ta thân phận không tầm thường” hai mắt của Cốc Nhiễm tiên quân bị Trừng Nhãn làm mù, mà Cung Dạ Kỳ lại có đôi mắt lưu ly, hơn nữa cũng bị mù, sự trùng hợp rất bất khả tư nghị.
Hắn nhớ rõ, trước khi lên núi, Cung Dạ Kỳ đã hỏi A Ly có quen biết một người tên Cốc Nhiễm hay không.
“Không được, ta phải lên Thiên giới xem thử” Ngũ Hành nghĩ nghĩ nói
Tôn Ngộ Không gật đầu, đoán ra Ngũ Hành định là gì
“Đi nhanh đi, hỏi thăm sự tình thế nào, có thể A Ly chính là vị bằng hữu kia của ta”. Nếu thật là A Ly chuyển thế đầu thai thì quá tốt, chỉ cần xác định được thân phận của bọn họ, nếu cần tới sự giúp đỡ của hắn thì hắn nhất định nghĩa bất dung từ.
Ngũ Hành lập tức xoay người gọi một đóa tường vân, ánh sáng lấp lánh chiếu rọi một góc chung quanh, Ngũ Hành còn băn khoăn xoay đầu hỏi Tôn Ngộ Không “ vậy Cung Dạ Kỳ kia tính thế nào?”
Cung Dạ Kỳ thoạt nhìn cũng không đơn giản, thật sự là muốn lên núi bái sư thôi sao? Nếu hắn đi rồi, nhóm yêu quái đơn giản trên núi cùng A Ly ngây thơ có thể đối phó với thiếu niên thoạt nhìn vô hãi nhưng tâm trí cực kỳ thành thục kia sao? Hắn thân là sơn thần của Ngũ Hành sơn, gánh vác trách nhiệm trông giữ chúng sinh trên núi, cho nên tâm trạng lúc này giống như phụ thân rời nhà vướng bận đứa nhỏ, không yên.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ trông chừng hắn, ngươi đi sớm về sớm”.Tôn Ngộ Không rất muốn đưa tiễn Ngũ Hành nhưng hoạt động của hắn bị giới hạn, chỉ có thể dùng đầu thúc giục Ngũ Hành mau chóng rời đi, Thiên giới một ngày, nhân gian một năm, khi Ngũ Hành quay lại cũng đã mất mấy tháng, trông chừng Cung Dạ Kỳ là một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ, không có Ngũ Hành hỗ trợ hắn cũng không yên lòng.
“Hảo, ta đi đây” Ngũ Hành nói xong đã bước lên mây bay đi.
Trong căn nhà gỗ giữa rừng, A Ly nhìn thấy ánh sáng xẹt qua chân trời vội chạy ra xem thì đã thấy Ngũ Hành giẫm lên mây bay về phía bầu trời.
“Di? Ngũ Hành vội vàng lên trời như vậy để làm gì?” A Ly lên tiếng hỏi nhưng không có ai hồi đáp, Cung Dạ Kỳ ở phía sau nàng từ lúc nghe những lời của Tôn Ngộ Không thì luôn chìm vào trầm mặc.
Đám yêu tinh ngồi vây quanh tại một đám lửa huỳnh quang khua môi múa mép thảo luận
“Trong sạch của A Ly đã bị hủy, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không thể làm cho tiểu tử này dễ chịu, nhất định phải hảo hảo trừng phạt hắn”
“A Ly là bảo bối của chúng ta, bình thường đánh nàng cũng không nỡ, mắng cũng thấy luyến tiếc, vậy mà tên tiểu tử hồ đồ kia lại dám ăn hiếp nàng, tức chết ta”
…
A Ly ngồi yên trong góc, bóng tối giúp nàng che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng, không nói tiếng nào. Xấu hổ quá đi, rõ ràng đã dặn Ngũ Hành không nên nói hết mọi chuyện, nhưng Ngũ Hành đúng là miệng rộng, vừa lên núi đã ồn ào khai tuốt tuồn tuột, làm cho mọi người đếu biết nàng bị cường hôn.
Bọn họ không cần nói nghiêm trọng thành trong sạch của nàng bị hủy như vậy chứ?
A Ly không khỏi ai oán nhìn tử y thiếu niên bị trói bên cạnh cây ngô đồng.
“Nghe nói, Ngũ Hành sơn trấn áp con khỉ từng đại náo thiên cung phải không?” tử y thiếu niên hỏi A Ly
“Ngươi hỏi quy phụ của ta?” quy phụ trong miệng A Ly chính là Tôn Ngộ Không, từ lúc ba tuổi nàng đã khăng khăng cho rằng hắn là rùa biển rậm lông, mà Tôn Ngộ Không đã thu dưỡng nàng, đối với nàng có ân, cho nên nàng mới gọi hắn là quy phụ, không thèm để ý tới kháng nghị của Tôn Ngộ Không, dù sao thì hắn cũng bị đè dưới núi, không thể làm gì nàng.
“Dám chiếm tiện nghi của A Ly, giết hắn”
Đang lúc tử y thiếu niên muốn hỏi thêm thì bên dưới một tảng đá lớn truyền đến tiếng gầm giận dữ.
Đám yêu tinh nghe tiếng của Tôn Ngộ Không liền nhanh chóng di chuyển đến cạnh hắn, nhao nhao nói
“Đại thánh, ngươi là nghĩa phụ của A Ly, ngươi sao thì sẽ là như vậy”
“Đúng, đại thánh nói đi, nên xử trí tiểu tử kia thế nào”
“Theo ta thấy, dùng lửa thiêu chết hắn!”
“Không thể, hỏa thiêu mùi rất khó ngửi, chi bằng chôn sống đi”
“Ta nói các ngươi chẳng phải là yêu quái sao? Có thể đừng dùng phương pháp của phàm nhân được không? trực tiếp cắn chết hắn nha”
…
Ngũ Hành đứng bên cạnh đổ mồi hôi lạnh, quả nhiên là yêu tính khó đổi, nhắc tới chuyện giết người ai nấy đều hưng phấn kích động.
Rốt cục, Ngũ Hành nhịn không được quát:
“Các ngươi đừng quên! Muốn tu tiên thì không thể giết sinh!”
Nghe vậy, mọi người trầm mặc, suýt chút nữa đã quên, bọn họ không thể sát sinh a. Lúc trước khi thu dưỡng A Ly, bọn họ thấy đứa nhỏ này hoạt bát đáng yêu nên rất thích, A Ly xuất hiện cũng đã phá tan sự yên lặng của Ngũ Hành sơn, từ đó luôn tràn ngập tiếng cười đùa. Lần đầu tiên bọn họ cảm thấy phàm nhân cũng đáng giá được yêu thích. Vì để A Ly luôn giữ được vẻ đáng yêu ngây thơ, cũng để nàng có thể trưởng thành trong hoàn cảnh lành mạnh, cho nên bọn họ đã thảo luận và cùng nhất trí sẽ không sát sinh nữa. Bốn năm trước, A Ly chín tuổi, đi tìm từng yêu quái nói chuyện, hi vọng bọn họ có thể tích cực tu luyện, sớm ngày thành tiên, mang nàng lên Thiên giới để mở rộng tầm mắt. Tóm lại, A Ly dùng đủ mọi biện pháp để thuyết phục bọn họ tu tiên.
“Hắn chính là Tôn Ngộ Không?” tử y thiếu niên nghiêng đầu hỏi A Ly
A Ly gật đầu, dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá tử y thiếu niên.
Nhận thấy ánh mắt của A Ly, tử y thiếu niên bình thản cười nói
“Thực không dám đấu diếm, ta lần này tới Ngũ Hành sơn, vì tìm hắn.”
“Ngươi tìm Quy phụ ta để làm chi?” A Ly hỏi, trong trí nhớ của nàng Quy phụ vẫn luôn bị đè dưới chân núi, ngoài trừ cùng yêu quái trong núi tiếp xúc thì chưa từng có người nào tới đây.
“Bái sư, học pháp thuật.” Tử Y thiếu niên không giấu diếm nữa.
“Ngươi tìm hắn học pháp thuật? Ha ha. . . vậy chi bằng ta dạy cho ngươi” A Ly chỉ tay về phía Tôn Ngộ Không bật cười thành tiếng, hắn không khác gì tù phạm, ngoại trừ ăn hiếp một vài tiểu yêu vô ý tới gần hắn thì không thấy hắn có bao nhiêu tài cán, như thế nào lại có người mạo hiểm vào núi bái hắn làm sư phụ chứ? Còn không bằng nàng dạy cho hắn, nhưng mà nàng đã quên nàng vốn là thủ hạ bại tướng dưới tay tử y thiếu niên.
Tôn Ngộ Không ở bên kia nghe được tiếng cười của A Ly liền ngẩng đầu nhìn lên.
“Ta đã biết, ngươi nhất định là cố ý chọc giận ta, muốn lợi dụng ta để vào núi” A ly vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ.
“Ngươi cũng không phải kẻ ngốc” tử y thiếu niên cũng không phủ nhận, hắn quả thật cố ý chọc giận nàng, hắn cũng nghe A Ly nhắc nhở nhóm yêu quái không thể giết nàng, không hiểu nguyên nhân vì sao?
Tìm cách chọc giận nàng, mượn cơ hội để vào núi, không ngờ kết quả còn tốt hơn hắn mong đợi, A Ly trực tiếp mang nàng đến hang ổ.
Cả nhà lang yêu bình thường yêu thương A Ly nhất cũng vây quanh nàng, sói cha vung móng vuốt còn chưa tiến hóa hết nói
“A ly, để sói cha giúp người trút giận. Hừ, sói cha có ba sói cục cưng, muốn ở lại Ngũ Hành sơn để chiếu cố bọn hắn, không muốn để bọn hắn cô độc mà lên Thiên giới, cho nên ta có thể sát sinh”
“Sói cha! Không thể a, ngươi chỉ có một trăm năm nữa là tu thành chính quả, không thể thất bại trong gang tấc nha” A Ly vội vàng xua tay, thật ra lúc ấy nàng tức quá nên mới đem tử y thiếu niên vào núi nhưng không có ý giết hắn.
Ngay sau đó, hổ yêu dáng vẻ khôi ngô tiến lên “ vậy để cho hổ thúc đi, hổ thúc còn tới năm trăm năm nữa mới độ kiếp, còn có nhiều cơ hội để bù lại sát nghiệp”
“Hay là thôi đi. . .” A Ly thè lưỡi.
Hổ yêu không nghe lời, hoán thành chân thân, hét to một tiếng rồi há miệng nhào tới táp tử y thiếu niên, ai ngờ trên người tử y thiếu niên đột nhiên xuất hiện một tầng kim quang, hất bay hổ yêu.
Mọi người kinh ngạc vô cùng, hổ yêu thế nhưng không thể tới gần tử y thiếu niên.
Ngũ Hành nhìn kim quang thoáng hiện trên mình tử y thiếu niên liền vội vàng tiến lên cởi bỏ dây trói cho hắn.
“Mọi người đừng vội đả thương hắn, trên thân hắn có tiên khí hộ thể, tà khí yêu vật không thể tới gần hắn được”
Lời của Ngũ Hành làm cho mọi người kinh hãi, cùng đưa mắt nhìn nhau.
“Aha? Ngũ Hành! Ngươi đừng nói với chúng ta, hắn là thần tiên nha, ta không chịu được đả kích đâu” A Ly lên tiếng, rõ ràng nhìn hắn không lớn hơn nàng là mấy, sao hắn có khả năng là thần tiên, mà nàng thì không. Thật không công bằng.
“Hắn không phải thần tiên, hắn chỉ là phàm nhân.” Ngũ Hành nhìn chằm chằm cặp mắt lưu ly của Tử Y thiếu niên, có chút băn khoăn.
Tử y thiếu niên khoanh tay, bộ dáng như ông cụ non, chậm rãi mở miệng
“Tại hạ là Cung Dạ Kỳ của Vị Ương quốc, đặc biệt đến bái Tôn Ngộ Không làm sư phụ, không có ý quấy rầy các vị”
“Gì? Là tìm ta a?” Cách đó không xa Tôn Ngộ Không cả kinh nói.
Xác định được vị trí của Tôn Ngộ Không, Cung Dạ Kỳ liền đi tới.
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của Cung Dạ Kỳ thì ngây ngẩn cả người
“Bộ dạng tiểu tử này sao giống Cốc Nhiễm quá vậy” Tôn Ngộ Không hô to, chăm chú nhìn khuôn mặt của Cung Dạ Kỳ, quả thật so với gương mặt của Cốc Nhiễm thì y như cùng một khuôn đúc ra, chỉ có điều Cung Dạ Kỳ bộ dạng có chút non nớt, không thành thục như Cốc Nhiễm mà thôi.
Cốc Nhiễm?
A Ly, Cung Dạ Kỳ cùng Ngũ Hành đều sửng sốt.
Tôn Ngộ Không thấy phản ứng của bọn họ thì liền thức thời ngậm miệng lại, dù bọn họ nói thế nào cũng không tiết lộ thêm nửa câu. Chuyện này rất kỳ lạ, hắn dù thế nào cũng không dám kết luận lung tung, để tránh liên lụy.
Lúc này Ngũ Hành cũng đã bảo nhóm yêu tinh rời đi, lại sai hổ yêu và A Ly mang Cung Dạ Kỳ để sân nhỏ của hắn mà chờ.
Đợi khi mọi người đều đi hết, Ngũ Hành mới nói với Tôn Ngộ Không
“Cung Dạ Kỳ này bộ dạng thật sự rất giống Cốc Nhiễm tiên quân sao?”
Ngũ Hành nhìn thấy tiên khí quanh người Cung Dạ Kỳ thì biết hắn không phải phàm nhân, ít ra cũng là một đại tiên chuyển thế đầu thai mới có tiên khí hộ thể, hơn nữa vừa rồi nghe Tôn Ngộ Không nói vậy càng thêm xác định phỏng đoán của hắn.
“Thực không dám đấu diếm, trước khi ta bị giam dưới Ngũ Hành sơn có cùng một bằng hữu là A Ly đại náo tiệc cưới của Cốc Nhiễm, lúc trước quyết định thu dưỡng A Ly cũng vì tên của nàng giống với tên của bằng hữu ta, giờ nhìn A Ly trưởng thành, tính cách, ngữ khí nói chuyện…đều giống y chang bằng hữu của ta, ta vốn cho rằng chỉ là trùng hợp. Nhưng hôm nay nhìn thấy Cung Dạ Kỳ bộ dáng giống y Cốc Nhiễm thì rất nghi hoặc với thân phận của A Ly, tuy nhiên việc này không thể để A Ly biết được” Tôn Ngộ Không biểu tình ngưng trọng.
“Ta có nghe chuyện của Cốc Nhiễm tiên quân và Hoan Hỉ thú A Ly, xem ra Cung Dạ Kỳ và A Ly nhà chúng ta thân phận không tầm thường” hai mắt của Cốc Nhiễm tiên quân bị Trừng Nhãn làm mù, mà Cung Dạ Kỳ lại có đôi mắt lưu ly, hơn nữa cũng bị mù, sự trùng hợp rất bất khả tư nghị.
Hắn nhớ rõ, trước khi lên núi, Cung Dạ Kỳ đã hỏi A Ly có quen biết một người tên Cốc Nhiễm hay không.
“Không được, ta phải lên Thiên giới xem thử” Ngũ Hành nghĩ nghĩ nói
Tôn Ngộ Không gật đầu, đoán ra Ngũ Hành định là gì
“Đi nhanh đi, hỏi thăm sự tình thế nào, có thể A Ly chính là vị bằng hữu kia của ta”. Nếu thật là A Ly chuyển thế đầu thai thì quá tốt, chỉ cần xác định được thân phận của bọn họ, nếu cần tới sự giúp đỡ của hắn thì hắn nhất định nghĩa bất dung từ.
Ngũ Hành lập tức xoay người gọi một đóa tường vân, ánh sáng lấp lánh chiếu rọi một góc chung quanh, Ngũ Hành còn băn khoăn xoay đầu hỏi Tôn Ngộ Không “ vậy Cung Dạ Kỳ kia tính thế nào?”
Cung Dạ Kỳ thoạt nhìn cũng không đơn giản, thật sự là muốn lên núi bái sư thôi sao? Nếu hắn đi rồi, nhóm yêu quái đơn giản trên núi cùng A Ly ngây thơ có thể đối phó với thiếu niên thoạt nhìn vô hãi nhưng tâm trí cực kỳ thành thục kia sao? Hắn thân là sơn thần của Ngũ Hành sơn, gánh vác trách nhiệm trông giữ chúng sinh trên núi, cho nên tâm trạng lúc này giống như phụ thân rời nhà vướng bận đứa nhỏ, không yên.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ trông chừng hắn, ngươi đi sớm về sớm”.Tôn Ngộ Không rất muốn đưa tiễn Ngũ Hành nhưng hoạt động của hắn bị giới hạn, chỉ có thể dùng đầu thúc giục Ngũ Hành mau chóng rời đi, Thiên giới một ngày, nhân gian một năm, khi Ngũ Hành quay lại cũng đã mất mấy tháng, trông chừng Cung Dạ Kỳ là một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ, không có Ngũ Hành hỗ trợ hắn cũng không yên lòng.
“Hảo, ta đi đây” Ngũ Hành nói xong đã bước lên mây bay đi.
Trong căn nhà gỗ giữa rừng, A Ly nhìn thấy ánh sáng xẹt qua chân trời vội chạy ra xem thì đã thấy Ngũ Hành giẫm lên mây bay về phía bầu trời.
“Di? Ngũ Hành vội vàng lên trời như vậy để làm gì?” A Ly lên tiếng hỏi nhưng không có ai hồi đáp, Cung Dạ Kỳ ở phía sau nàng từ lúc nghe những lời của Tôn Ngộ Không thì luôn chìm vào trầm mặc.
/96
|