Tiên phủ của Nguyệt Lão, hồng quang bốn phía, nhóm hồng nương phụ trách việc nhân duyên ở nhân gian ra vào tấp nập.
Bỗng nhiên, một đóa tường vân hướng tiên phủ Nguyệt Lão mà tới làm mọi người không khỏi dừng chân, ngẩng đầu nhìn nam tử mặc y bào màu tím, bộ dáng tuấn tú phong nhã ở trên.
“Này. . . hình như là Cốc Nhiễm tiên quân, ta đã từng gặp qua” Hồng nương giáp nói
Mấy hồng nương còn lại cho Hồng nương giáp một cái liếc mắt xem thường, là muốn khoe khoang sao? Ở Thiên giới có vị tiên quân nào đẹp tới điên đảo chúng sinh mà lại mạnh mẽ như vậy chứ?
“Cung nghênh Cốc Nhiễm tiên quân.” Mọi người đồng thanh lên tiếng.
Cốc Nhiễm rời khỏi tường vân nhảy xuống đất, lười biếng khoát tay áo nói “ cứ tự nhiên làm việc đi”
Lập tức có một tiên đồng tiến lên dẫn đường cho hắn đi vào đại điện gặp Nguyệt Lão.
Trong điện Nhân Duyên, có rất nhiều ngẫu tượng, lại thêm những sợi tơ hồng buộc đan xen với nhau, mới nhìn thì thấy hỗn độn nhưng xem kỹ mới phát hiện ra trên mỗi cổ tay hay cổ chân của một đôi nam nữ đều có cột một sợi tơ hồng. Đây chính là tơ hồng của Nguyệt Lão, sau khi đã xác định sẽ sai hồng nương mang theo ngẫu tượng và tơi hồng đến nhân gian tìm chân thân của họ, rồi buộc tơ hồng lên thân người có duyên.
Lúc này, Nguyệt Lão một thân hồng bào đang trầm tư nhìn hai sợi tơ hồng trên tay, xem sắc mặt của hắn thì dường như đang rất rối rắm. Nghe tiên đồng báo Cốc Nhiễm tới liền vội vàng đứng dậy đón tiếp.
“Nguyệt Lão, bảo tất cả mọi người lui ra đi, bản tôn có chuyện muốn nói với một mình ngươi” Cốc Nhiễm vừa đi vào vừa nói.
Đến khi mọi người đều đã ra ngoài, Cốc Nhiễm mới chậm rãi mở miệng “ lần này bản tôn tới đây là có việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ”
Nguyệt Lão tựa hồ cũng không bất ngờ lắm, khoanh tay chờ nghe Cốc Nhiễm nói tiếp
“Hoan Hỉ thú A Ly mấy ngày trước bị Thiên Quân biếm hạ nhân gia, bản tôn nghe nói nàng đã đầu thai làm nữ nhân, hôm nay bản tôn đến đây là muốn ngươi buộc tơ hồng cho ta và A Ly”
“Này. . .” Nguyệt Lão trù trừ, mặt lộ vẻ khó xử.
“Ân?” Cốc Nhiễm dung nhan lạnh lùng.
“Không phải tiểu tiên không muốn, một sợi tơ hồng đối với tiểu tiên chỉ là nhấc tay mà thôi, nhưng vấn đề là…” Nguyệt Lão còn chưa nói xong, Cốc Nhiễm đã lấy từ trong tay áo ra một viên dạ minh châu to bằng nắm đấm đưa tới trước mặt hắn.
“Bản tôn nghe nói Nguyệt Lão có bệnh quáng gà, nếu nhìn gần thì không thấy gì hết, vừa lúc bản tôn lại có viên dạ minh châu có thể trị được căn bệnh kia, cho nên liền thuận tay mang đến cho ngươi” nói xong, Cốc Nhiễm đã đem dạ minh châu đặt lên án, ý đồ không cho Nguyệt Lão kháng cự.
Dạ minh châu chiếu sáng thì không có gì hiếm lạ nhưng có khả năng chữa bệnh thì lại khác. Tam giới chỉ có mười hai viên dạ minh châu có công hiệu như thế, lại hầu như đều tập trung trên tay của Cốc Nhiễm, Nguyệt Lão vốn rất muốn có viên dạ minh châu chữa bệnh mắt kia, giờ Cốc Nhiễm lại đưa ra làm hắn thật động tâm.
“Thuận tiện, bản tôn còn muốn hỏi thăm ngươi, tám ngàn năm trước, khi bản tôn luân hồi ở nhân gian, xảy ra đoạn nhân duyên với Tô Phù Phong, thực chất là như thế nào?”
Thực ra, khi luân hồi ở nhân gian thì phải trải một hay vài đoạn nhân duyên cũng không có gì lạ, điều hắn thấy lạ là lúc trước hắn từng nghe A Ly hỏi Tịnh Vũ, rằng chẳng phải Tịnh Vũ tìm Nguyệt Lão để se tơ hồng cho hắn và Tô Phù Phong sao? Cho nên giờ đã đến đây, hắn thuận tiện hỏi thêm một câu.
Cầm dạ minh châu vuốt ve trong tay, Nguyệt Lão cười lấy lòng “ thượng tiên, chuyện tám ngàn năm trước, tiểu tiên không còn nhớ rõ. Tiểu tiên mỗi ngày se tơ hồng đến mỏi tay, cho tới giờ cũng là theo danh sách do Tư Mệnh tinh quân và địa phủ cấp cho tiểu tiên để sắp xếp nhân duyên mà thôi”
Cốc Nhiễm cười lạnh một tiếng, đoạt lại dạ minh châu trong tay Nguyệt Lão, Nguyệt Lão vội vàng lùi ra sau, cắn chặt răng nói
“Nếu tiểu tiên nói ra thì ngươi không được nói cho ai biết là do tiểu tiên tiết lộ”
“Yên tâm, bản tôn cũng không phải kẻ nhiều chuyện” Cốc Nhiễm hài lòng gật đầu.
Nguyệt Lão rất thần bí kề sát tai Cốc Nhiễm nói nhỏ “ là Tịnh Vũ tiên quân kêu tiểu tiên đưa tơ hồng của Tô Phù Phong, tiểu tiên cũng đã hỏi qua Tư Mệnh tinh quân, vốn đã an bài cho người và Tô tiểu thư là thanh mai trúc mã cho nên cũng không ý kiến”
Nguyệt Lão nói xong còn cẩn thận quan sát biểu tình của Cốc Nhiễm nhưng không hề phát hiện được gì. Nguyệt Lão nghĩ có lẽ hiểu lầm giữa Cốc Nhiễm tiên quân và A Ly cũng từ đó mà phát sinh? Hắn vốn nghĩ là tạo một đoạn nhân duyên cho Cốc Nhiễm ở nhân gian thôi, sau khi Cốc Nhiễm lịch kiếp xong trở về vị trí cũ thì chuyện hồng trần cũng tan thành mây khói, nhân duyên chốn nhân gian cũng không còn. Không ngờ Tô Phù Phong lại thành tiên, đoạn nhân duyên vì thế lại tiếp tục. Thực ra nhân duyên của thần tiên vốn không cần tơ hồng se duyên, đều do thiên mệnh an bài, nhưng chuyện của Cốc Nhiễm và Tô Phù Phong lại là trường hợp đặc thù.
“Tơ hồng của bản tôn và Tô Phù Phong ở đâu?” Cốc Nhiễm lại lên tiếng.
Nguyệt Lão vội chỉ tay lên hai ngẫu tượng ở trên cái giá cao nhất ở phía đông bắc. Cốc Nhiễm liền nâng tay lên một cái, tơ hồng của hắn và Tô Phù Phong đã đứt thành hai đoạn. Nguyệt Lão nuốt nước miếng, không dám lên tiếng, đây là lần đầu tiên tơ hồng do hắn se nên bị cắt đứt.
Cốc Nhiễm đem ngẫu tượng của hắn vên trong, rồi như nhớ tới chuyện gì liền cao hứng đưa cho Nguyệt Lão
“Đi, đem tơ hồng của bản tôn buộc với A Ly của kiếp này, lại gia tăng thêm pháp lực, làm cho ai chém cũng không đứt”
“Ách. . .” Nguyệt Lão chần chờ.
“Như thế nào?” Cốc Nhiễm nhíu mày.
“Nếu thêm tơ hồng của thượng tiên như vậy trên mình A Ly có tổng cộng ba sợi tơ hồng a” Nguyệt Lão vẻ mặt cầu xin, lần đầu tiên hắn cảm thấy làm nguyệt lão lại khó đến vậy.
Ba sợi tơ hồng? đây là tình huống gì? Cốc Nhiễm cảm thấy khó hiểu.
“Thực không dám đấu diếm, trước khi thượng tiên tới thì Tịnh Vũ tiên quân và Minh Chiêu tiên quân cũng đã tới tìm tiểu tiên, cũng muốn tiểu tiên đem tơ hồng của bọn họ buộc trên người A Ly” Nguyệt Lão nói ra mà da mặt nhăn lại. Ba vị thượng tiên đều có địa vị hiển hách trên Thiên giới, mất lòng ai cũng không được a.
Khi Tịnh Vũ tiên quân đến tìm hắn, hắn buộc. Sau đó Minh Chiêu tiên quân lại tới, hắn cảm thấy khó xử nhưng lại không dám đắc tội với thế tử, thế là trên mình A Ly lại có thêm một sợi tơ hồng, coi như là để hai vị đại gia này cùng tranh giành tình nhân đi. Nhưng nếu giờ Cốc Nhiễm này cũng muốn buộc tơ hồng, khúc mắc giữa ba người này chắc chắn sẽ xảy ra, đợi khi bọn họ biết chuyện thì thế nào cũng tìm hắn tính sổ. Tuy nhiên Cốc Nhiễm là biết điều nhất, còn mang theo lễ vật tới tặng hắn, cho nên hắn sẽ nói thẳng ra. Ít nhất trong ba vị thượng tiên thì Cốc Nhiễm vừa mới khôi phục trí nhớ và pháp lực là dễ bị giấu diếm nhất.
Cốc Nhiễm nghe xong những lời của Nguyệt Lão thì khóe miệng co rút, bất động thanh sắc đè bả vai Nguyệt Lão, lộ ra ý cười
“Vậy hai sợi tơ hồng kia đâu?”
“Ở trong này.” Nguyệt Lão lấy từ trong tay áo ra ba ngẫu tượng, có hai cái đã buộc tơ hồng chính là hai sợi tơ hồng mà Nguyệt Lão cầm trên tay trước khi Cốc Nhiễm tới.
“Bá ——” một đạo tử quang hiện lên, tơ hồng của Tịnh Vũ và Minh Chiêu đã đứt thành hai đoạn.
“Ôi, thượng tiên a, ngươi đừng làm khó dễ tiểu tiên, nếu để hai vị thượng tiên kia biết được thì tiểu tiên làm sao sống nổi, người không phải không biết Minh Chiêu tiên quân nổi tiếng ương ngạnh”. Nguyệt Lão hai chân run rẩy, đây là lần thứ hai dây tơ hồng do hắn se bị chặt đứt, chỉ trong nháy mắt mà trăm năm tới hắn sẽ không được ghi công tích nào. Nguyệt Lão không ngờ được Cốc Nhiễm lại làm như vậy.
“Yên tâm, nếu bọn hắn không phục thì cứ nói bọn hắn đến tìm bản tôn. Nhưng ta nghĩ bọn hắn sẽ không dám” Cốc Nhiễm vừa nói, vừa xòe tay,ý bảo Nguyệt Lão se tơ hồng cho hắn và A Ly. Nguyệt Lão chỉ có thể nghe theo lời của Cốc Nhiễm. Chuyện này là sao? Ba chú cháu cùng tranh giành một nữ nhân sao?
Trên đường từ tiên phủ của Nguyệt Lão về, trong lòng Cốc Nhiễm đã có chủ ý. Tịnh Vũ thích A Ly là chuyện công khai, luôn bày tỏ sự cạnh tranh công khai, còn Minh Chiêu thì sau này mới chen vào nhưng tiểu tử này rất ngang bướng,nếu ép buộc hắn rời xa A Ly thì càng làm cho hắn lao đầu vào. Hơn nữa, Minh Chiêu vất vả lắm mới gặp được nữ nhân không làm hắn chán ghét, Thiên Quân ngoài mặt làm như không để ý nhưng thực ra trong lòng lại âm thầm cao hứng, thúc thúc như hắn cũng không thể đả kích quá mức.
Mà là kẻ quân tử thì Cốc Nhiễm cũng không muốn ép Tịnh Vũ và Minh Chiêu từ bỏ A Ly, cho nên hắn chỉ có thể dùng biện pháp không tổn thương hòa khí, làm cho Tịnh Vũ và Minh Chiêu biết khó mà lui.
Cho nên, hắn vừa về tới Thiên Vi cung liền gọi Tịnh Vũ và Minh Chiêu đến đây.
“Ta nói Cốc Nhiễm a, ngươi gọi chúng ta đến gấp như vậy là có chuyện gì a? ta đang chuẩn bị hạ phàm..ách…” Minh Chiêu suýt chút nữa đã lỡ miệng tiết lộ thông tin.
Cốc Nhiễm làm bộ không nghe, bộ dáng thảnh thơi.
“Cũng không có chuyện gì, ta nghe nói Tư Mệnh tinh quân đã tạo cho A Ly một tương lai , A Ly đã đầu thai phải không?” Cốc Nhiễm làm như vô tình hỏi, thực ra mấy ngày qua hắn dưỡng thương nhưng cũng không bỏ sót bất kỳ tin tức nào có liên quan tới A Ly.
“Ân, đã đầu thai . Nghe nói đầu nhập nhân đạo, mệnh cách cũng khổ” Tịnh Vũ đạm đạm trả lời.
“Đương nhiên là muốn nàng gặp nhiều đau khổ để có thể lĩnh ngộ” Cốc Nhiễm đáp trả, đầu cũng không nâng lên.
“Cốc Nhiễm! Ngươi gọi chúng ta tới chính là vì nói chuyện này a?” Minh Chiêu như là còn có việc muốn bận, có chút sốt ruột.
“Thúc thúc, nếu như không có chuyện gì khác, chúng ta rời đi a” Tịnh Vũ cũng sốt ruột không kém.
Minh Chiêu và Tịnh Vũ trong lòng có chuyện phải suy nghĩ nên không hề để ý tới cư xử của Cốc Nhiễm có gì không ổn.
…
Không khí an tĩnh lạ thường, không ai nói gì nữa, mà Cốc Nhiễm vẫn cúi đầu, biểu tình không rõ.
Tịnh Vũ phát hiện ra khác thường, vội vàng đưa tay đẩy Cốc Nhiễm, không ngờ mới vừa chạm vào thì Cốc Nhiễm trước mắt đã biến thành vô số huỳnh quang rồi biến mất.
“Đáng chết! thì ra là phân thân ảo ảnh của Cốc Nhiễm” Minh Chiêu chửi ầm lên.
“Xem ra là muốn kéo dài thời gian của chúng ta, còn bản thân thì đến nhân gian tìm A Ly trước” Tịnh Vũ lại nhận ra vấn đề sớm hơn, vội vàng rời đi.
Minh Chiêu dậm chân, phi thân chạy tới nhân gian. Xem ra không chỉ có hắn mới muốn tranh thủ lần đầu tiên gặp gỡ A Ly.
Nhưng là Minh Chiêu mới đến Nam Thiên môn đã thấy Thiên Quân chờ sẵn ở đó.
Bỗng nhiên, một đóa tường vân hướng tiên phủ Nguyệt Lão mà tới làm mọi người không khỏi dừng chân, ngẩng đầu nhìn nam tử mặc y bào màu tím, bộ dáng tuấn tú phong nhã ở trên.
“Này. . . hình như là Cốc Nhiễm tiên quân, ta đã từng gặp qua” Hồng nương giáp nói
Mấy hồng nương còn lại cho Hồng nương giáp một cái liếc mắt xem thường, là muốn khoe khoang sao? Ở Thiên giới có vị tiên quân nào đẹp tới điên đảo chúng sinh mà lại mạnh mẽ như vậy chứ?
“Cung nghênh Cốc Nhiễm tiên quân.” Mọi người đồng thanh lên tiếng.
Cốc Nhiễm rời khỏi tường vân nhảy xuống đất, lười biếng khoát tay áo nói “ cứ tự nhiên làm việc đi”
Lập tức có một tiên đồng tiến lên dẫn đường cho hắn đi vào đại điện gặp Nguyệt Lão.
Trong điện Nhân Duyên, có rất nhiều ngẫu tượng, lại thêm những sợi tơ hồng buộc đan xen với nhau, mới nhìn thì thấy hỗn độn nhưng xem kỹ mới phát hiện ra trên mỗi cổ tay hay cổ chân của một đôi nam nữ đều có cột một sợi tơ hồng. Đây chính là tơ hồng của Nguyệt Lão, sau khi đã xác định sẽ sai hồng nương mang theo ngẫu tượng và tơi hồng đến nhân gian tìm chân thân của họ, rồi buộc tơ hồng lên thân người có duyên.
Lúc này, Nguyệt Lão một thân hồng bào đang trầm tư nhìn hai sợi tơ hồng trên tay, xem sắc mặt của hắn thì dường như đang rất rối rắm. Nghe tiên đồng báo Cốc Nhiễm tới liền vội vàng đứng dậy đón tiếp.
“Nguyệt Lão, bảo tất cả mọi người lui ra đi, bản tôn có chuyện muốn nói với một mình ngươi” Cốc Nhiễm vừa đi vào vừa nói.
Đến khi mọi người đều đã ra ngoài, Cốc Nhiễm mới chậm rãi mở miệng “ lần này bản tôn tới đây là có việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ”
Nguyệt Lão tựa hồ cũng không bất ngờ lắm, khoanh tay chờ nghe Cốc Nhiễm nói tiếp
“Hoan Hỉ thú A Ly mấy ngày trước bị Thiên Quân biếm hạ nhân gia, bản tôn nghe nói nàng đã đầu thai làm nữ nhân, hôm nay bản tôn đến đây là muốn ngươi buộc tơ hồng cho ta và A Ly”
“Này. . .” Nguyệt Lão trù trừ, mặt lộ vẻ khó xử.
“Ân?” Cốc Nhiễm dung nhan lạnh lùng.
“Không phải tiểu tiên không muốn, một sợi tơ hồng đối với tiểu tiên chỉ là nhấc tay mà thôi, nhưng vấn đề là…” Nguyệt Lão còn chưa nói xong, Cốc Nhiễm đã lấy từ trong tay áo ra một viên dạ minh châu to bằng nắm đấm đưa tới trước mặt hắn.
“Bản tôn nghe nói Nguyệt Lão có bệnh quáng gà, nếu nhìn gần thì không thấy gì hết, vừa lúc bản tôn lại có viên dạ minh châu có thể trị được căn bệnh kia, cho nên liền thuận tay mang đến cho ngươi” nói xong, Cốc Nhiễm đã đem dạ minh châu đặt lên án, ý đồ không cho Nguyệt Lão kháng cự.
Dạ minh châu chiếu sáng thì không có gì hiếm lạ nhưng có khả năng chữa bệnh thì lại khác. Tam giới chỉ có mười hai viên dạ minh châu có công hiệu như thế, lại hầu như đều tập trung trên tay của Cốc Nhiễm, Nguyệt Lão vốn rất muốn có viên dạ minh châu chữa bệnh mắt kia, giờ Cốc Nhiễm lại đưa ra làm hắn thật động tâm.
“Thuận tiện, bản tôn còn muốn hỏi thăm ngươi, tám ngàn năm trước, khi bản tôn luân hồi ở nhân gian, xảy ra đoạn nhân duyên với Tô Phù Phong, thực chất là như thế nào?”
Thực ra, khi luân hồi ở nhân gian thì phải trải một hay vài đoạn nhân duyên cũng không có gì lạ, điều hắn thấy lạ là lúc trước hắn từng nghe A Ly hỏi Tịnh Vũ, rằng chẳng phải Tịnh Vũ tìm Nguyệt Lão để se tơ hồng cho hắn và Tô Phù Phong sao? Cho nên giờ đã đến đây, hắn thuận tiện hỏi thêm một câu.
Cầm dạ minh châu vuốt ve trong tay, Nguyệt Lão cười lấy lòng “ thượng tiên, chuyện tám ngàn năm trước, tiểu tiên không còn nhớ rõ. Tiểu tiên mỗi ngày se tơ hồng đến mỏi tay, cho tới giờ cũng là theo danh sách do Tư Mệnh tinh quân và địa phủ cấp cho tiểu tiên để sắp xếp nhân duyên mà thôi”
Cốc Nhiễm cười lạnh một tiếng, đoạt lại dạ minh châu trong tay Nguyệt Lão, Nguyệt Lão vội vàng lùi ra sau, cắn chặt răng nói
“Nếu tiểu tiên nói ra thì ngươi không được nói cho ai biết là do tiểu tiên tiết lộ”
“Yên tâm, bản tôn cũng không phải kẻ nhiều chuyện” Cốc Nhiễm hài lòng gật đầu.
Nguyệt Lão rất thần bí kề sát tai Cốc Nhiễm nói nhỏ “ là Tịnh Vũ tiên quân kêu tiểu tiên đưa tơ hồng của Tô Phù Phong, tiểu tiên cũng đã hỏi qua Tư Mệnh tinh quân, vốn đã an bài cho người và Tô tiểu thư là thanh mai trúc mã cho nên cũng không ý kiến”
Nguyệt Lão nói xong còn cẩn thận quan sát biểu tình của Cốc Nhiễm nhưng không hề phát hiện được gì. Nguyệt Lão nghĩ có lẽ hiểu lầm giữa Cốc Nhiễm tiên quân và A Ly cũng từ đó mà phát sinh? Hắn vốn nghĩ là tạo một đoạn nhân duyên cho Cốc Nhiễm ở nhân gian thôi, sau khi Cốc Nhiễm lịch kiếp xong trở về vị trí cũ thì chuyện hồng trần cũng tan thành mây khói, nhân duyên chốn nhân gian cũng không còn. Không ngờ Tô Phù Phong lại thành tiên, đoạn nhân duyên vì thế lại tiếp tục. Thực ra nhân duyên của thần tiên vốn không cần tơ hồng se duyên, đều do thiên mệnh an bài, nhưng chuyện của Cốc Nhiễm và Tô Phù Phong lại là trường hợp đặc thù.
“Tơ hồng của bản tôn và Tô Phù Phong ở đâu?” Cốc Nhiễm lại lên tiếng.
Nguyệt Lão vội chỉ tay lên hai ngẫu tượng ở trên cái giá cao nhất ở phía đông bắc. Cốc Nhiễm liền nâng tay lên một cái, tơ hồng của hắn và Tô Phù Phong đã đứt thành hai đoạn. Nguyệt Lão nuốt nước miếng, không dám lên tiếng, đây là lần đầu tiên tơ hồng do hắn se nên bị cắt đứt.
Cốc Nhiễm đem ngẫu tượng của hắn vên trong, rồi như nhớ tới chuyện gì liền cao hứng đưa cho Nguyệt Lão
“Đi, đem tơ hồng của bản tôn buộc với A Ly của kiếp này, lại gia tăng thêm pháp lực, làm cho ai chém cũng không đứt”
“Ách. . .” Nguyệt Lão chần chờ.
“Như thế nào?” Cốc Nhiễm nhíu mày.
“Nếu thêm tơ hồng của thượng tiên như vậy trên mình A Ly có tổng cộng ba sợi tơ hồng a” Nguyệt Lão vẻ mặt cầu xin, lần đầu tiên hắn cảm thấy làm nguyệt lão lại khó đến vậy.
Ba sợi tơ hồng? đây là tình huống gì? Cốc Nhiễm cảm thấy khó hiểu.
“Thực không dám đấu diếm, trước khi thượng tiên tới thì Tịnh Vũ tiên quân và Minh Chiêu tiên quân cũng đã tới tìm tiểu tiên, cũng muốn tiểu tiên đem tơ hồng của bọn họ buộc trên người A Ly” Nguyệt Lão nói ra mà da mặt nhăn lại. Ba vị thượng tiên đều có địa vị hiển hách trên Thiên giới, mất lòng ai cũng không được a.
Khi Tịnh Vũ tiên quân đến tìm hắn, hắn buộc. Sau đó Minh Chiêu tiên quân lại tới, hắn cảm thấy khó xử nhưng lại không dám đắc tội với thế tử, thế là trên mình A Ly lại có thêm một sợi tơ hồng, coi như là để hai vị đại gia này cùng tranh giành tình nhân đi. Nhưng nếu giờ Cốc Nhiễm này cũng muốn buộc tơ hồng, khúc mắc giữa ba người này chắc chắn sẽ xảy ra, đợi khi bọn họ biết chuyện thì thế nào cũng tìm hắn tính sổ. Tuy nhiên Cốc Nhiễm là biết điều nhất, còn mang theo lễ vật tới tặng hắn, cho nên hắn sẽ nói thẳng ra. Ít nhất trong ba vị thượng tiên thì Cốc Nhiễm vừa mới khôi phục trí nhớ và pháp lực là dễ bị giấu diếm nhất.
Cốc Nhiễm nghe xong những lời của Nguyệt Lão thì khóe miệng co rút, bất động thanh sắc đè bả vai Nguyệt Lão, lộ ra ý cười
“Vậy hai sợi tơ hồng kia đâu?”
“Ở trong này.” Nguyệt Lão lấy từ trong tay áo ra ba ngẫu tượng, có hai cái đã buộc tơ hồng chính là hai sợi tơ hồng mà Nguyệt Lão cầm trên tay trước khi Cốc Nhiễm tới.
“Bá ——” một đạo tử quang hiện lên, tơ hồng của Tịnh Vũ và Minh Chiêu đã đứt thành hai đoạn.
“Ôi, thượng tiên a, ngươi đừng làm khó dễ tiểu tiên, nếu để hai vị thượng tiên kia biết được thì tiểu tiên làm sao sống nổi, người không phải không biết Minh Chiêu tiên quân nổi tiếng ương ngạnh”. Nguyệt Lão hai chân run rẩy, đây là lần thứ hai dây tơ hồng do hắn se bị chặt đứt, chỉ trong nháy mắt mà trăm năm tới hắn sẽ không được ghi công tích nào. Nguyệt Lão không ngờ được Cốc Nhiễm lại làm như vậy.
“Yên tâm, nếu bọn hắn không phục thì cứ nói bọn hắn đến tìm bản tôn. Nhưng ta nghĩ bọn hắn sẽ không dám” Cốc Nhiễm vừa nói, vừa xòe tay,ý bảo Nguyệt Lão se tơ hồng cho hắn và A Ly. Nguyệt Lão chỉ có thể nghe theo lời của Cốc Nhiễm. Chuyện này là sao? Ba chú cháu cùng tranh giành một nữ nhân sao?
Trên đường từ tiên phủ của Nguyệt Lão về, trong lòng Cốc Nhiễm đã có chủ ý. Tịnh Vũ thích A Ly là chuyện công khai, luôn bày tỏ sự cạnh tranh công khai, còn Minh Chiêu thì sau này mới chen vào nhưng tiểu tử này rất ngang bướng,nếu ép buộc hắn rời xa A Ly thì càng làm cho hắn lao đầu vào. Hơn nữa, Minh Chiêu vất vả lắm mới gặp được nữ nhân không làm hắn chán ghét, Thiên Quân ngoài mặt làm như không để ý nhưng thực ra trong lòng lại âm thầm cao hứng, thúc thúc như hắn cũng không thể đả kích quá mức.
Mà là kẻ quân tử thì Cốc Nhiễm cũng không muốn ép Tịnh Vũ và Minh Chiêu từ bỏ A Ly, cho nên hắn chỉ có thể dùng biện pháp không tổn thương hòa khí, làm cho Tịnh Vũ và Minh Chiêu biết khó mà lui.
Cho nên, hắn vừa về tới Thiên Vi cung liền gọi Tịnh Vũ và Minh Chiêu đến đây.
“Ta nói Cốc Nhiễm a, ngươi gọi chúng ta đến gấp như vậy là có chuyện gì a? ta đang chuẩn bị hạ phàm..ách…” Minh Chiêu suýt chút nữa đã lỡ miệng tiết lộ thông tin.
Cốc Nhiễm làm bộ không nghe, bộ dáng thảnh thơi.
“Cũng không có chuyện gì, ta nghe nói Tư Mệnh tinh quân đã tạo cho A Ly một tương lai , A Ly đã đầu thai phải không?” Cốc Nhiễm làm như vô tình hỏi, thực ra mấy ngày qua hắn dưỡng thương nhưng cũng không bỏ sót bất kỳ tin tức nào có liên quan tới A Ly.
“Ân, đã đầu thai . Nghe nói đầu nhập nhân đạo, mệnh cách cũng khổ” Tịnh Vũ đạm đạm trả lời.
“Đương nhiên là muốn nàng gặp nhiều đau khổ để có thể lĩnh ngộ” Cốc Nhiễm đáp trả, đầu cũng không nâng lên.
“Cốc Nhiễm! Ngươi gọi chúng ta tới chính là vì nói chuyện này a?” Minh Chiêu như là còn có việc muốn bận, có chút sốt ruột.
“Thúc thúc, nếu như không có chuyện gì khác, chúng ta rời đi a” Tịnh Vũ cũng sốt ruột không kém.
Minh Chiêu và Tịnh Vũ trong lòng có chuyện phải suy nghĩ nên không hề để ý tới cư xử của Cốc Nhiễm có gì không ổn.
…
Không khí an tĩnh lạ thường, không ai nói gì nữa, mà Cốc Nhiễm vẫn cúi đầu, biểu tình không rõ.
Tịnh Vũ phát hiện ra khác thường, vội vàng đưa tay đẩy Cốc Nhiễm, không ngờ mới vừa chạm vào thì Cốc Nhiễm trước mắt đã biến thành vô số huỳnh quang rồi biến mất.
“Đáng chết! thì ra là phân thân ảo ảnh của Cốc Nhiễm” Minh Chiêu chửi ầm lên.
“Xem ra là muốn kéo dài thời gian của chúng ta, còn bản thân thì đến nhân gian tìm A Ly trước” Tịnh Vũ lại nhận ra vấn đề sớm hơn, vội vàng rời đi.
Minh Chiêu dậm chân, phi thân chạy tới nhân gian. Xem ra không chỉ có hắn mới muốn tranh thủ lần đầu tiên gặp gỡ A Ly.
Nhưng là Minh Chiêu mới đến Nam Thiên môn đã thấy Thiên Quân chờ sẵn ở đó.
/96
|