Thiên Đỉnh điểm lạnh căm làm cho A Ly không khỏi rùng mình, nàng mỉm cười nói với Hỉ Hỉ
“Hỉ Hỉ, trước tiên ngươi hãy theo mẹ ngươi về nhà đi. Mẹ nuôi và cha ngươi có chút chuyện phải nói, mấy ngày nữa sẽ đến tìm ngươi, được không?”
Hỉ Hỉ lắc đầu nói “ mẹ nuôi, ngươi còn chưa nói cho ta biết sao lại là mẹ nuôi a?”
“Này. . . mẹ ngươi sẽ nói cho ngươi biết” A Ly không biết phải giải thích cho một đứa nhỏ cái gì cũng không biết này như thế nào.
“Hỉ Hỉ ngoan, cùng mẫu thân trở về đi, mẫu thân sẽ từ từ nói cho ngươi hiểu” Thương Nguyệt có chút xấu hổ nhận Hỉ Hỉ từ tay A Ly, vấn đề này thật đúng là làm cho người ta đau đầu mà.
“Vậy được rồi. . . Nhưng là. . . Cha a. . . Ngươi phải đáp ứng ta không được thương tổn mẹ nuôi của ta” Hỉ Hỉ nhăn mũi hướng về phía Mặc Dạ làm nũng.
Giật giật khóe miệng hồi lâu Mặc Dạ mới gật đầu đáp ứng “ được”
Có được đáp ứng của Mặc Dạ, Hỉ Hỉ thở dài một hơi nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn A Ly ý bảo nàng đừng sợ. A Ly cảm thấy trong lòng ấm áp, khoát tay cho Thương Nguyệt ý bảo mau mang Hỉ Hỉ rời đi.
Thương Nguyệt triệu tới một đám mây, đặt Hỉ Hỉ lên rồi đến trước mặt A Ly cúi đầu cung kính. Nàng cư nhiên cúi đầu trước A Ly. Nàng đường đường là phu nhân của Ma quân lại cúi đầu trước một tiên thú chả có danh hào gò. A Ly theo bản năng liếc nhìn Mặc Dạ, thấy hắn không có tức giận, ngược lại còn như ngầm đồng ý.
“Đừng như vậy a, cứ như là cáo biệt vậy á, đi thôi, không có việc gì, bệnh của Hỉ Hỉ nhất định sẽ tốt hơn, ta cam đoan” A Ly nhanh tay nâng Thương Nguyệt lên, mỉm cười nói.
“A Ly cô nương, đại ân đại đức của ngươi, cả nhà chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Ngươi bảo trọng” Thương Nguyệt nói xong cũng không nhiều lời nữa, bước lên đám mây, cùng Hỉ Hỉ rời khỏi Thiên Đỉnh điểm.
“Mặc Dạ, hai canh giờ nữa là hôn lễ của Cốc Nhiễm và Tô Phù Phong, ta phải tới đó trước, cho nên có thể chờ ta làm xong việc trước rồi mới lấy thịt của ta không?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Dạ thoáng vẻ kinh ngạc nhìn nữ nhân chật vật trước mắt, môi của nàng xanh tím, hai mắt hắc bạch phân minh, ánh mắt cũng kiên định dị thường, ánh mắt như vậy rất giống như ánh mắt của Thương Nguyệt khi hắn gặp nàng lần đầu tiên.
“Cốc Nhiễm đại hôn, thần phật khắp nơi đều tụ hội về đó, ngươi tính đi gây náo loạn sao? Đừng làm chuyện hi sinh vô ích” âm điệu của Mặc Dạ bình bình, không chút tình cảm, y như mọi chuyện không liên quan tới hắn.
“Ta biết, ta thế đơn lực mỏng, nhưng ta không sợ, cho dù chết, ta cũng phải đi đến đó quậy một trận, còn hơn ở Thiên Đỉnh điểm chịu uất nghẹn. Ta muốn cho cả tam giới đều phải biết, Hoan Hỉ thú cũng không phải dễ chọc” A Ly nhợt nhạt cười, nàng biết đi lần này có thể sẽ chết nhưng nàng vẫn phải đi, lúc này nàng muốn đòi lại hết những gì Cốc Nhiễm đã thiếu nàng.
“Yên tâm, nếu ta chết, di thể của ta sẽ giao cho ngươi, khi đó muốn bao nhiêu thịt thì cứ lấy bấy nhiêu, cho nên, ngươi nên cầu nguyện cho ta chết đi, nếu không thì ta sẽ có khả năng trở mặt nha, dù sao bị cắt thịt cũng sẽ rất đau a” A Ly bổ sung, chỉ chỗ xương quia xanh bị gãy ra, cắt thịt so với gãy xương chắc cũng đau như nhau?
Ta và ngươi đi.
Mặc Dạ hai tay nắm thành quyền, cơ hồ muốn nói ra miệng nhưng cố nhịn lại
“Vậy…bảo trọng” Mặc Dạ xoay lưng, không dám nhìn vào mắt A Ly nữa, nếu là một ngàn năm trước, khi hắn vần là Vân Thiên Ma Quân, hắn nhất định sẽ cùng A Ly xông lên chín tầng mây mà quật một trận, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn cùng thê thử sống một cuộc sống bình an.
“Đúng rồi, ta vẫn thắc mắc vì sao Minh Chiêu lại bắt cóc Hỉ Hỉ?” A Ly muốn đi nhưng lại tò mò quay lại hỏi
Lưng của Mặc Dạ đột nhiên cứng lại, thần sắc có chút xấu hổ, uất giận nói “hắn muốn gỡ gạc”
A Ly cười thầm, không ngờ Mặc Dạ bất cẩu ngôn tiếu cũng có lúc nói những lời như vậy.
“Được rồi, nếu còn có cơ hội trở về, ta sẽ tự mình tìm hiểu, ta đi đây”
Một trận gió lạnh nổi lên, A Ly đã bay đi với tốc độ cực nhanh.
A Ly đi rồi, Mặc Dạ cũng bất động thanh sắc rời đi, hắn là tới tham gia hôn lễ của Cốc Nhiễm.
A Ly và Mặc Dạ vừa rời đi không bao lâu, trên không của Thiên Đỉnh điểm xuất hiện lam quang và hoàng lam rực rỡ, chớp mắt đã hạ xuống Minh hồ.
“Này. . . Đây là tình huống gì?” Minh Chiêu đưa mắt nhìn Minh hồ thì đập vào mắt là một khung cảnh hỗn độn và mấy sợ xích sắt bị đứt, còn A Ly thì không thấy đâu.
“Nàng đào tẩu .” Tịnh Vũ thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Không có khả năng! Bức tường băng là lắng đọng từ vạn năm qua, không thể phá vỡ ngay cả thần khí cũng không có tác dụng gì với nó, A Ly lại bị xích sắt giam cầm làm sao có khả năng trốn thoát” Minh Chiêu lắc đầu phủ quyết, vì tới cứu A Ly, hắn còn giấu phụ vương đến Võ Lầu các trộm Khai Thiên Tích Địa Thần Phủ của gia gia hắn đến đây.
Tịnh Vũ cúi đầu trầm tư nửa ngày, mày kiếm nhăn lại “ ngươi có nói cho A Ly biết hôm nay Cốc Nhiễm và Tô Phù Phong thành thân không?”
Nếu không thì sao sớm không trốn muộn không trốn lại trốn ngay lúc này?
“Không có a, từ lúc chúng ta ở nhân gian thương lượng chuyện cứu nàng tới nay, ta chưa từng tới Thiên Đỉnh điểm a” Minh Chiêu lại lắc đầu, Tịnh Vũ hỏi như vậy làm hắn bừng tỉnh đại ngôi, chẳng lẽ A Ly biết hôm nay Cốc Nhiễm thành thân.
“Trăm ngàn lần không thể để A Ly xuất hiện lần nữa” nếu không sẽ không ai giúp được nàng, Tịnh Vũ nói xong liền cỡi mây bay về hướng thiên giới.
Minh Chiêu than thở oán giận, đang tính triệu mây thì đã thấy từ xa có một người cầm đèn lồng bay về hướng này. Hắn tưởng là thiên binh tuần tra, thầm nghĩ không tốt liền niệm chú ẩn thân. Bóng dáng tới gần mới thấy là một lão già thân hình thấp bé, gầy như cái que, đầu tóc bạc phơ, tay ôm hòm thuốc nhìn chung quanh Minh hồ.
“Hắc! Hoa Đà lão đầu!” Minh Chiêu bỗng nhiên hiện thân, nhếch miệng cười với lão già vừa tới.
“Ôi! Hù chết lão phu , nguyên lai là Minh Chiêu tiên quân a, sao lại tới Thiên Đỉnh điểm?” thì ra lão già này chính là thần y Hoa Đà hành tung mơ hồ.
“Còn ngươi thì sao? Ngươi tới đây làm gì?” Minh Chiêu không trả lời mà còn hỏi ngược lại.
“Lão phu mới nghe nói còn có Hoan Thỉ thú còn sống, bị giam trong Minh hồ ở Thiên Đỉnh điểm cho nên tò mò tới xem” Hoa Đã đặt hòm thuốc xuống, trả lời.
Thịt Hoan Hỉ thú là linh dược quý hiếm trong tam giới, hắn đến địa phủ, nghe Diêm Vương nói cách đây không lâu Hoan Hỉ thú giết cả nhà sơn quân Tô Hoa Dương cho nên muốn đến Thiên Đỉnh điểm xin A Ly một miếng thịt, không ngờ Minh hồ trống không, lại gặp phải Minh Chiêu tiên quân.
“Lão đầu, bản tôn cũng đang đi khắp nơi tìm ngươi, nói mau, có phải tìm được ác nữ thì có thể trị bệnh long dương chi phích của ta không?” Minh Chiêu cầm búa chỉ vào Hoa Đà, bộ dạng y như gặp phải kẻ thù giết cha.
“Minh Chiêu tiên quân. . . Này. . . Này. . biện pháp này có chút hơi tàn nhẫn…cho nên…lão phu khuyên tiên quân vẫn không nên dùng”
Hoa Đà theo bản năng lui ra sau, ấp a ấp úng trả lời, nghe khẩu khí của Minh Chiêu thì hình như hắn đã tìm được “ dược”. Vốn cho rằng chuyện này không có khả năng, hắn đã gặp rất nhiều nam nhân bị long dương chi phích nhưng chẳng có ai tìm được cách chữa trị, mà Minh Chiêu này, vận khí thật quá tốt.
“Đừng có hoa ngôn xảo ngữ với bản tôn nữa, bản tôn vất vả lắm mới tìm được ngươi, ngươi không tới đây thì chẳng biết bản tôn phải tìm ngươi bao lâu nữa, nói mau, dược dùng như thế nào?” Minh Chiêu không kiên nhẫn quát lên.
“Kỳ thật. . . sau khi tìm được nữ nhân này, liên tục dùng thịt của nàng trong ba ngày thì có thể trở thành một nam nhân bình thường” Hoa Đà liên tục thở dài, lúc hắn tìm ra phương thuốc này cũng cảm thấy biện pháp này rất tàn nhẫn.
“Loảng xoảng —— “
Cây búa trong tay Minh Chiêu rơi xuống đất, làm cho băng dày hơn trăm tấc dưới chân lủng một lỗ to,hàn khí bên trong toát ra trong nháy mắt đã làm cho tóc và lông mi của Minh Chiêu kết một tầng sương băng.
Biện pháp này quả thật rất tàn nhẫn.
Hắn không đành lòng làm vậy với A Ly.
“Hỉ Hỉ, trước tiên ngươi hãy theo mẹ ngươi về nhà đi. Mẹ nuôi và cha ngươi có chút chuyện phải nói, mấy ngày nữa sẽ đến tìm ngươi, được không?”
Hỉ Hỉ lắc đầu nói “ mẹ nuôi, ngươi còn chưa nói cho ta biết sao lại là mẹ nuôi a?”
“Này. . . mẹ ngươi sẽ nói cho ngươi biết” A Ly không biết phải giải thích cho một đứa nhỏ cái gì cũng không biết này như thế nào.
“Hỉ Hỉ ngoan, cùng mẫu thân trở về đi, mẫu thân sẽ từ từ nói cho ngươi hiểu” Thương Nguyệt có chút xấu hổ nhận Hỉ Hỉ từ tay A Ly, vấn đề này thật đúng là làm cho người ta đau đầu mà.
“Vậy được rồi. . . Nhưng là. . . Cha a. . . Ngươi phải đáp ứng ta không được thương tổn mẹ nuôi của ta” Hỉ Hỉ nhăn mũi hướng về phía Mặc Dạ làm nũng.
Giật giật khóe miệng hồi lâu Mặc Dạ mới gật đầu đáp ứng “ được”
Có được đáp ứng của Mặc Dạ, Hỉ Hỉ thở dài một hơi nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn A Ly ý bảo nàng đừng sợ. A Ly cảm thấy trong lòng ấm áp, khoát tay cho Thương Nguyệt ý bảo mau mang Hỉ Hỉ rời đi.
Thương Nguyệt triệu tới một đám mây, đặt Hỉ Hỉ lên rồi đến trước mặt A Ly cúi đầu cung kính. Nàng cư nhiên cúi đầu trước A Ly. Nàng đường đường là phu nhân của Ma quân lại cúi đầu trước một tiên thú chả có danh hào gò. A Ly theo bản năng liếc nhìn Mặc Dạ, thấy hắn không có tức giận, ngược lại còn như ngầm đồng ý.
“Đừng như vậy a, cứ như là cáo biệt vậy á, đi thôi, không có việc gì, bệnh của Hỉ Hỉ nhất định sẽ tốt hơn, ta cam đoan” A Ly nhanh tay nâng Thương Nguyệt lên, mỉm cười nói.
“A Ly cô nương, đại ân đại đức của ngươi, cả nhà chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Ngươi bảo trọng” Thương Nguyệt nói xong cũng không nhiều lời nữa, bước lên đám mây, cùng Hỉ Hỉ rời khỏi Thiên Đỉnh điểm.
“Mặc Dạ, hai canh giờ nữa là hôn lễ của Cốc Nhiễm và Tô Phù Phong, ta phải tới đó trước, cho nên có thể chờ ta làm xong việc trước rồi mới lấy thịt của ta không?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Dạ thoáng vẻ kinh ngạc nhìn nữ nhân chật vật trước mắt, môi của nàng xanh tím, hai mắt hắc bạch phân minh, ánh mắt cũng kiên định dị thường, ánh mắt như vậy rất giống như ánh mắt của Thương Nguyệt khi hắn gặp nàng lần đầu tiên.
“Cốc Nhiễm đại hôn, thần phật khắp nơi đều tụ hội về đó, ngươi tính đi gây náo loạn sao? Đừng làm chuyện hi sinh vô ích” âm điệu của Mặc Dạ bình bình, không chút tình cảm, y như mọi chuyện không liên quan tới hắn.
“Ta biết, ta thế đơn lực mỏng, nhưng ta không sợ, cho dù chết, ta cũng phải đi đến đó quậy một trận, còn hơn ở Thiên Đỉnh điểm chịu uất nghẹn. Ta muốn cho cả tam giới đều phải biết, Hoan Hỉ thú cũng không phải dễ chọc” A Ly nhợt nhạt cười, nàng biết đi lần này có thể sẽ chết nhưng nàng vẫn phải đi, lúc này nàng muốn đòi lại hết những gì Cốc Nhiễm đã thiếu nàng.
“Yên tâm, nếu ta chết, di thể của ta sẽ giao cho ngươi, khi đó muốn bao nhiêu thịt thì cứ lấy bấy nhiêu, cho nên, ngươi nên cầu nguyện cho ta chết đi, nếu không thì ta sẽ có khả năng trở mặt nha, dù sao bị cắt thịt cũng sẽ rất đau a” A Ly bổ sung, chỉ chỗ xương quia xanh bị gãy ra, cắt thịt so với gãy xương chắc cũng đau như nhau?
Ta và ngươi đi.
Mặc Dạ hai tay nắm thành quyền, cơ hồ muốn nói ra miệng nhưng cố nhịn lại
“Vậy…bảo trọng” Mặc Dạ xoay lưng, không dám nhìn vào mắt A Ly nữa, nếu là một ngàn năm trước, khi hắn vần là Vân Thiên Ma Quân, hắn nhất định sẽ cùng A Ly xông lên chín tầng mây mà quật một trận, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn cùng thê thử sống một cuộc sống bình an.
“Đúng rồi, ta vẫn thắc mắc vì sao Minh Chiêu lại bắt cóc Hỉ Hỉ?” A Ly muốn đi nhưng lại tò mò quay lại hỏi
Lưng của Mặc Dạ đột nhiên cứng lại, thần sắc có chút xấu hổ, uất giận nói “hắn muốn gỡ gạc”
A Ly cười thầm, không ngờ Mặc Dạ bất cẩu ngôn tiếu cũng có lúc nói những lời như vậy.
“Được rồi, nếu còn có cơ hội trở về, ta sẽ tự mình tìm hiểu, ta đi đây”
Một trận gió lạnh nổi lên, A Ly đã bay đi với tốc độ cực nhanh.
A Ly đi rồi, Mặc Dạ cũng bất động thanh sắc rời đi, hắn là tới tham gia hôn lễ của Cốc Nhiễm.
A Ly và Mặc Dạ vừa rời đi không bao lâu, trên không của Thiên Đỉnh điểm xuất hiện lam quang và hoàng lam rực rỡ, chớp mắt đã hạ xuống Minh hồ.
“Này. . . Đây là tình huống gì?” Minh Chiêu đưa mắt nhìn Minh hồ thì đập vào mắt là một khung cảnh hỗn độn và mấy sợ xích sắt bị đứt, còn A Ly thì không thấy đâu.
“Nàng đào tẩu .” Tịnh Vũ thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Không có khả năng! Bức tường băng là lắng đọng từ vạn năm qua, không thể phá vỡ ngay cả thần khí cũng không có tác dụng gì với nó, A Ly lại bị xích sắt giam cầm làm sao có khả năng trốn thoát” Minh Chiêu lắc đầu phủ quyết, vì tới cứu A Ly, hắn còn giấu phụ vương đến Võ Lầu các trộm Khai Thiên Tích Địa Thần Phủ của gia gia hắn đến đây.
Tịnh Vũ cúi đầu trầm tư nửa ngày, mày kiếm nhăn lại “ ngươi có nói cho A Ly biết hôm nay Cốc Nhiễm và Tô Phù Phong thành thân không?”
Nếu không thì sao sớm không trốn muộn không trốn lại trốn ngay lúc này?
“Không có a, từ lúc chúng ta ở nhân gian thương lượng chuyện cứu nàng tới nay, ta chưa từng tới Thiên Đỉnh điểm a” Minh Chiêu lại lắc đầu, Tịnh Vũ hỏi như vậy làm hắn bừng tỉnh đại ngôi, chẳng lẽ A Ly biết hôm nay Cốc Nhiễm thành thân.
“Trăm ngàn lần không thể để A Ly xuất hiện lần nữa” nếu không sẽ không ai giúp được nàng, Tịnh Vũ nói xong liền cỡi mây bay về hướng thiên giới.
Minh Chiêu than thở oán giận, đang tính triệu mây thì đã thấy từ xa có một người cầm đèn lồng bay về hướng này. Hắn tưởng là thiên binh tuần tra, thầm nghĩ không tốt liền niệm chú ẩn thân. Bóng dáng tới gần mới thấy là một lão già thân hình thấp bé, gầy như cái que, đầu tóc bạc phơ, tay ôm hòm thuốc nhìn chung quanh Minh hồ.
“Hắc! Hoa Đà lão đầu!” Minh Chiêu bỗng nhiên hiện thân, nhếch miệng cười với lão già vừa tới.
“Ôi! Hù chết lão phu , nguyên lai là Minh Chiêu tiên quân a, sao lại tới Thiên Đỉnh điểm?” thì ra lão già này chính là thần y Hoa Đà hành tung mơ hồ.
“Còn ngươi thì sao? Ngươi tới đây làm gì?” Minh Chiêu không trả lời mà còn hỏi ngược lại.
“Lão phu mới nghe nói còn có Hoan Thỉ thú còn sống, bị giam trong Minh hồ ở Thiên Đỉnh điểm cho nên tò mò tới xem” Hoa Đã đặt hòm thuốc xuống, trả lời.
Thịt Hoan Hỉ thú là linh dược quý hiếm trong tam giới, hắn đến địa phủ, nghe Diêm Vương nói cách đây không lâu Hoan Hỉ thú giết cả nhà sơn quân Tô Hoa Dương cho nên muốn đến Thiên Đỉnh điểm xin A Ly một miếng thịt, không ngờ Minh hồ trống không, lại gặp phải Minh Chiêu tiên quân.
“Lão đầu, bản tôn cũng đang đi khắp nơi tìm ngươi, nói mau, có phải tìm được ác nữ thì có thể trị bệnh long dương chi phích của ta không?” Minh Chiêu cầm búa chỉ vào Hoa Đà, bộ dạng y như gặp phải kẻ thù giết cha.
“Minh Chiêu tiên quân. . . Này. . . Này. . biện pháp này có chút hơi tàn nhẫn…cho nên…lão phu khuyên tiên quân vẫn không nên dùng”
Hoa Đà theo bản năng lui ra sau, ấp a ấp úng trả lời, nghe khẩu khí của Minh Chiêu thì hình như hắn đã tìm được “ dược”. Vốn cho rằng chuyện này không có khả năng, hắn đã gặp rất nhiều nam nhân bị long dương chi phích nhưng chẳng có ai tìm được cách chữa trị, mà Minh Chiêu này, vận khí thật quá tốt.
“Đừng có hoa ngôn xảo ngữ với bản tôn nữa, bản tôn vất vả lắm mới tìm được ngươi, ngươi không tới đây thì chẳng biết bản tôn phải tìm ngươi bao lâu nữa, nói mau, dược dùng như thế nào?” Minh Chiêu không kiên nhẫn quát lên.
“Kỳ thật. . . sau khi tìm được nữ nhân này, liên tục dùng thịt của nàng trong ba ngày thì có thể trở thành một nam nhân bình thường” Hoa Đà liên tục thở dài, lúc hắn tìm ra phương thuốc này cũng cảm thấy biện pháp này rất tàn nhẫn.
“Loảng xoảng —— “
Cây búa trong tay Minh Chiêu rơi xuống đất, làm cho băng dày hơn trăm tấc dưới chân lủng một lỗ to,hàn khí bên trong toát ra trong nháy mắt đã làm cho tóc và lông mi của Minh Chiêu kết một tầng sương băng.
Biện pháp này quả thật rất tàn nhẫn.
Hắn không đành lòng làm vậy với A Ly.
/96
|