Phù Phong đã là nữ nhân của ngươi…
Đã là nữ nhân của Cốc Nhiễm.
“Tô Phù Phong!”
Từ trong kết giới núi đao biển lửa truyền đến tiếng gầm giận dữ của A Ly, trong tai nàng chỉ quanh quẩn những lời Tô Phù Phong vừa nói, giống như là ma chú khiến tâm trạng của nàng hoảng loạn, không thể chuyên tâm để phá giải kết giới được. Bước sai một bước như là đụng phải kết giới, ngay sau đó lửa trong kết giới bùng cháy dữ dội, hòa diễm bao vây lấy A Ly, ném ra những lưỡi lữa lợi hại.
Thấy thế Tịnh Vũ không ngồi yên được nữa nhưng Tô Phù Phong đã đè hắn lại, ý bảo hắn kiên nhẫn thêm chút nữa.
“Ta thành toàn cho ngươi, chỉ cần A Ly và Cốc Nhiễm không có cơ hội quay lại thì đối với ta và ngươi đều có lợi” Tô Phù Phong xoay người nói nhỏ vào tai Tịnh Vũ. Tịnh Vũ thu hồi ngón tay, thần sắc phức tạp như đấu tranh mâu thuẫn, nhưng nháy mắt sau đã khôi phục sự bình tĩnh.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng A Ly đã táng thân trong biển lửa thì kết giới đột nhiên bị phá, ảo ảnh núi đao biển lửa cũng biến mất. Bạch y của A Ly nhiễm khói đen sì, mơ hồ có thể thấy được cả vết máu, có lẽ là do núi đao gây ra.
“Cốc Nhiễm! Ngươi tránh ra! Đây là ân oán của ta và Tô Phù Phong” A Ly cầm trên tay một cây đao lấy từ núi đao, lưỡi đao cứa nát tay nàng nhưng cũng không cảm thấy đau.
Còn có gì đau đớn hơn bị người yêu của mình phản bội đâu chứ? Còn có gì đau hơn khi nhìn người mình yêu âu yếm cùng nữ nhân khác?
“Chê cười! ân oán của nàng và ngươi cũng là ân oán của bản tôn” Cốc Nhiễm không khoan nhượng, lạnh nhạt đứng yên tại chỗ, một thân ngông nghênh, tao nhã như trước.
“A!”
Tô Phù Phong đột nhiên la lên đầy sợ hãi, A Ly đã vung đao hướng nàng đâm tới, nàng vội vàng lắc mình nấp sau lưng Cốc Nhiễm.
Bảo hộ Tô Phù Phong sau lưng, Cốc Nhiễm nhìn đám người chung quanh nói “ các chư vị thần tiên bằng hữu, nếu có chút sức lực thì xin hãy tiến lên, bắt được hung thủ xong bản tôn sẽ luận công ban thưởng”
Cốc Nhiễm ra lệnh một tiếng, người trước ngã xuống, người sau tiến lên nối liền không dứt, Bắc Đấu Thất tinh quân vây quanh A Ly, các loại tiên pháp và trận pháp đều hướng về phía nàng, tiên quang chiếu sáng làm cho Thiên Vi cung cũng trở nên rực rỡ.
“Thúc thúc, lúc này chúng ta người đông thế mạnh, hung thủ không thể bỏ chạy” Tịnh Vũ nhắc nhở, tầm mắt không rời khỏi nữ nhân cả người đầy máu, không rõ tâm tư nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy ý cười trong ánh mắt bình tĩnh của hắn.
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi có phải là A Ly không?” Cốc Nhiễm đứng yên trong đám người hỏi lại lần nữa, Cô Ngô kiếm vung lên, nếu ai không rõ, nhìn tư thế của hắn lúc này sẽ cho rằng hắn là chiến thần nên mới có khí thế như vậy.
Không đối phó nổi cả đám đông, A Ly đôt nhiên quay người, hít sâu một hơi nhìn Tô Phù Phong ở sau lưng Cốc Nhiễm đang tươi cười đắc ý, lại nhìn Côn Ngô kiếm trong tay Cốc Nhiễm, cảm thấy hốc mắt chợt nóng bừng, cảm giác chua sót bùng lên trong lòng.
“Không phải.” Làm như giận hờn, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Cốc Nhiễm, tiếc là hắn không thấy được lệ trong mắt nàng, không thấy được sự tuyệt vọng của nàng lúc này.
Hai chữ này dường như rút hết sức lực của A Ly, bàn tay cầm đao cũng run rẩy. Hắn mất trí nhớ mà nàng lại không quên chi tiết nào, từng chuyện từng chuyện đều nhớ rất rõ ràng, thật không công bằng. Nàng không phải là A Ly mà hắn quen, hắn cũng không phải là Cốc Nhiễm mà nàng nhận thức, nàng cũng không phải là “ A Ly” trong miệng hắn.
“Hí —— “
Bỗng nhiên không khí chung quanh chợt lạnh, chúng tiên chỉ thấy Cốc Nhiễm nâng tay, hung hăng đem Côn Ngô kiếm đâm vào ngực bạch y nữ tử, màu máu đỏ tươi phút chốc nhiễm đỏ toàn thân nàng.
Cốc Nhiễm cong môi, khinh miệt nói “ A Ly vừa dốt vừa ngốc sao có thể là nữ nhân hai tay dính đầy máu tươi như ngươi”
Thấy A Ly bị đâm trúng, chúng tiên không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi
“Cốc Nhiễm tiên quân thật giỏi !”
“Tiên quân uy vũ!”
…
A Ly từ mũi kiếm nhỏ máu nhìn lên, bàn tay cầm kiếm cũng là bàn tay từng búi tóc cho nàng, bây giờ lại vì Tô Phù Phong mà cầm kiếm đâm vào ngực nàng. Giờ phút này, Cốc Nhiễm mà nàng quen thuộc, dung nhan vẫn ẩn sâu trong lòng nàng nháy mắt đã thoát ra, trở về nguyên dạng.
Nàng cho rằng, nàng giết qua hắn một lần, hắn quên hết mọi việc trước kia thì ân oán giữa bọn họ sẽ xóa sạch, nàng coi như chưa từng quen hắn. Tất nhiên nàng hiểu rất rõ đó là do nàng tìm cớ biện minh cho việc không đành lòng giết hắn.
Bỗng nhiên, nàng nở nụ cười, sắc mặt trắng bệch, ý cười thê lương.
“A, quay đi quay lại, ngươi lại tổn thương ta một lần nữa” lúc này nàng đã quen với cảm giác bị tổn thương.
Oanh ——
Não của Cốc Nhiễm như muốn nổ tung, câu này thật quen thuộc a.
Trên núi Ký Châu, tiểu lửng chó toàn thân đầy máu, nằm ủy khuất trong tay hắn cũng thì thào một câu này: ngươi lại thương tổn ta?
Cùng một câu nói lại không cùng người?
“A Ly! Ngươi là A Ly? Có đúng không? ngươi nhất định là A Ly” Cốc Nhiễm đỡ lấy hai vai A Ly, gất như rít lên, Côn Ngô kiếm vẫn còn cắm trong ngực nàng, máu vẫn chảy.
“Phải thì sao, không phải thì sao…đã là cảnh còn người mất…Cốc Nhiễn…nếu còn có cơ hội, ta nhất định sẽ giết ngươi…mà không…nương tay nữa”
A Ly xụi lơ thân mình, không giãu dụa nữa, chằm chằm nhìn Tô Phù Phong mà lúc này Tô Phù Phong đang tươi cười đắc thắng nhìn lại nàng, giống như là lợi kiếm đâm thẳng vào tim nàng, rất đau. Được rồi, Tô Phù Phong, ngươi thắng, nhưng không phải ta thua ngươi mà là thua chính bản thân mình.
Đúng rồi! Nàng nhất định là A Ly ! Nhưng vì sao nàng không chịu nói cho hắn biết, một kiếm này đi xuống thì không còn vãn hồi được nữa. Ngu ngốc. A Ly, ngươi là kẻ đại ngu ngốc. Vì sao lại phủ nhận?
“Ta..không nhìn thấy dung mạo của ngươi…” hắn nhịn không được mà đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nàng như muốn khắc sâu khuôn mặt nàng trong lòng.
“Nhưng là. . . Ngươi vì sao muốn giết Tô gia người. . .”
“A Ly. . . Đây là tội chết…”
Lúc này hắn không thể giống như lúc trước có thể hợp tình hợp lý đối đầu cùng chúng tiên trong Thiên Nguyên điện, không thể như trước không để ý tới chuyện gì mà bảo vệ cho nàng.
Máu nhiễm bạch y, nước đổ khó hốt.
“Nhìn đi, như vậy thì bọn họ không thể tái hợp được nữa” Tô Phù Phong nói nhỏ với Tịnh Vũ, nàng đúng là không nhìn lầm, Tịnh Vũ đang cười, nụ cười cực kỳ hài lòng.
“Bắc Đầu Thất Tinh tinh quân, mau trói nàng mang đến Thiên Nguyên điện chờ Thiên Quân xét xử”
Trong lúc mọi người còn nghi hoặc hành động của Cốc Nhiễm thì Tô Phù Phong đã lớn tiếng phân phó.
Ngoài cửa cách đó không xa, Mặc Dạ cùng nữ nhân banh cạnh mang theo Hỉ Hỉ đã ngủ vì khóc quá nhiều chăm chú theo dõi tình huống trong phòng
“Dạ, ta nhớ chúng ta từng ước định với nhau, không quản chuyện trong tam giới nhưng bây giờ ta thực sự không nhịn được” thanh âm nữ nhân cực lực ẩn nhẫn.
“Thương Nguyệt, cái tật xấu hay mềm lòng của ngươi đến khi nào mới thay đổi chứ? Đây là ân oán của Hoan Hỉ thú và người khác, có liên quan gì tới chúng ta” Mặc Dạ nhíu mày.
“Ân, ta biết. Hoan Hỉ thú xuất hiện chính là cơ hội ông trời cho ta, Dạ, nữ nhi của chúng ta có hi vọng rồi” Thương Nguyệt ôm chặt Hỉ Hỉ đang ngủ say, đau lòng không thôi, nữ nhi của nàng, từ khi sinh ra đã định sẵn ngày chết, nàng không cam lòng.
Ngay sau đó, một trận ồn ào vang lên, chúng tiên đang chen chúc cùng đi ra khỏi phòng với Bắc Đẩu Thất Tinh tinh quân, bạch y nữ nhân người đầy máu, ngay ngực nào một vết thương to bằng cái chén, lúc này nàng đã ngất đi, để mặc người ta buộc nàng mang đi.
“Đi.” Mặc Dạ kéo Thương Nguyệt bay lên tường cao.
Thương Nguyệt nhìn Mặc Dạ, khóe miệng giật giật nhưng không nói gì thêm.
Đã là nữ nhân của Cốc Nhiễm.
“Tô Phù Phong!”
Từ trong kết giới núi đao biển lửa truyền đến tiếng gầm giận dữ của A Ly, trong tai nàng chỉ quanh quẩn những lời Tô Phù Phong vừa nói, giống như là ma chú khiến tâm trạng của nàng hoảng loạn, không thể chuyên tâm để phá giải kết giới được. Bước sai một bước như là đụng phải kết giới, ngay sau đó lửa trong kết giới bùng cháy dữ dội, hòa diễm bao vây lấy A Ly, ném ra những lưỡi lữa lợi hại.
Thấy thế Tịnh Vũ không ngồi yên được nữa nhưng Tô Phù Phong đã đè hắn lại, ý bảo hắn kiên nhẫn thêm chút nữa.
“Ta thành toàn cho ngươi, chỉ cần A Ly và Cốc Nhiễm không có cơ hội quay lại thì đối với ta và ngươi đều có lợi” Tô Phù Phong xoay người nói nhỏ vào tai Tịnh Vũ. Tịnh Vũ thu hồi ngón tay, thần sắc phức tạp như đấu tranh mâu thuẫn, nhưng nháy mắt sau đã khôi phục sự bình tĩnh.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng A Ly đã táng thân trong biển lửa thì kết giới đột nhiên bị phá, ảo ảnh núi đao biển lửa cũng biến mất. Bạch y của A Ly nhiễm khói đen sì, mơ hồ có thể thấy được cả vết máu, có lẽ là do núi đao gây ra.
“Cốc Nhiễm! Ngươi tránh ra! Đây là ân oán của ta và Tô Phù Phong” A Ly cầm trên tay một cây đao lấy từ núi đao, lưỡi đao cứa nát tay nàng nhưng cũng không cảm thấy đau.
Còn có gì đau đớn hơn bị người yêu của mình phản bội đâu chứ? Còn có gì đau hơn khi nhìn người mình yêu âu yếm cùng nữ nhân khác?
“Chê cười! ân oán của nàng và ngươi cũng là ân oán của bản tôn” Cốc Nhiễm không khoan nhượng, lạnh nhạt đứng yên tại chỗ, một thân ngông nghênh, tao nhã như trước.
“A!”
Tô Phù Phong đột nhiên la lên đầy sợ hãi, A Ly đã vung đao hướng nàng đâm tới, nàng vội vàng lắc mình nấp sau lưng Cốc Nhiễm.
Bảo hộ Tô Phù Phong sau lưng, Cốc Nhiễm nhìn đám người chung quanh nói “ các chư vị thần tiên bằng hữu, nếu có chút sức lực thì xin hãy tiến lên, bắt được hung thủ xong bản tôn sẽ luận công ban thưởng”
Cốc Nhiễm ra lệnh một tiếng, người trước ngã xuống, người sau tiến lên nối liền không dứt, Bắc Đấu Thất tinh quân vây quanh A Ly, các loại tiên pháp và trận pháp đều hướng về phía nàng, tiên quang chiếu sáng làm cho Thiên Vi cung cũng trở nên rực rỡ.
“Thúc thúc, lúc này chúng ta người đông thế mạnh, hung thủ không thể bỏ chạy” Tịnh Vũ nhắc nhở, tầm mắt không rời khỏi nữ nhân cả người đầy máu, không rõ tâm tư nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy ý cười trong ánh mắt bình tĩnh của hắn.
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi có phải là A Ly không?” Cốc Nhiễm đứng yên trong đám người hỏi lại lần nữa, Cô Ngô kiếm vung lên, nếu ai không rõ, nhìn tư thế của hắn lúc này sẽ cho rằng hắn là chiến thần nên mới có khí thế như vậy.
Không đối phó nổi cả đám đông, A Ly đôt nhiên quay người, hít sâu một hơi nhìn Tô Phù Phong ở sau lưng Cốc Nhiễm đang tươi cười đắc ý, lại nhìn Côn Ngô kiếm trong tay Cốc Nhiễm, cảm thấy hốc mắt chợt nóng bừng, cảm giác chua sót bùng lên trong lòng.
“Không phải.” Làm như giận hờn, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Cốc Nhiễm, tiếc là hắn không thấy được lệ trong mắt nàng, không thấy được sự tuyệt vọng của nàng lúc này.
Hai chữ này dường như rút hết sức lực của A Ly, bàn tay cầm đao cũng run rẩy. Hắn mất trí nhớ mà nàng lại không quên chi tiết nào, từng chuyện từng chuyện đều nhớ rất rõ ràng, thật không công bằng. Nàng không phải là A Ly mà hắn quen, hắn cũng không phải là Cốc Nhiễm mà nàng nhận thức, nàng cũng không phải là “ A Ly” trong miệng hắn.
“Hí —— “
Bỗng nhiên không khí chung quanh chợt lạnh, chúng tiên chỉ thấy Cốc Nhiễm nâng tay, hung hăng đem Côn Ngô kiếm đâm vào ngực bạch y nữ tử, màu máu đỏ tươi phút chốc nhiễm đỏ toàn thân nàng.
Cốc Nhiễm cong môi, khinh miệt nói “ A Ly vừa dốt vừa ngốc sao có thể là nữ nhân hai tay dính đầy máu tươi như ngươi”
Thấy A Ly bị đâm trúng, chúng tiên không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi
“Cốc Nhiễm tiên quân thật giỏi !”
“Tiên quân uy vũ!”
…
A Ly từ mũi kiếm nhỏ máu nhìn lên, bàn tay cầm kiếm cũng là bàn tay từng búi tóc cho nàng, bây giờ lại vì Tô Phù Phong mà cầm kiếm đâm vào ngực nàng. Giờ phút này, Cốc Nhiễm mà nàng quen thuộc, dung nhan vẫn ẩn sâu trong lòng nàng nháy mắt đã thoát ra, trở về nguyên dạng.
Nàng cho rằng, nàng giết qua hắn một lần, hắn quên hết mọi việc trước kia thì ân oán giữa bọn họ sẽ xóa sạch, nàng coi như chưa từng quen hắn. Tất nhiên nàng hiểu rất rõ đó là do nàng tìm cớ biện minh cho việc không đành lòng giết hắn.
Bỗng nhiên, nàng nở nụ cười, sắc mặt trắng bệch, ý cười thê lương.
“A, quay đi quay lại, ngươi lại tổn thương ta một lần nữa” lúc này nàng đã quen với cảm giác bị tổn thương.
Oanh ——
Não của Cốc Nhiễm như muốn nổ tung, câu này thật quen thuộc a.
Trên núi Ký Châu, tiểu lửng chó toàn thân đầy máu, nằm ủy khuất trong tay hắn cũng thì thào một câu này: ngươi lại thương tổn ta?
Cùng một câu nói lại không cùng người?
“A Ly! Ngươi là A Ly? Có đúng không? ngươi nhất định là A Ly” Cốc Nhiễm đỡ lấy hai vai A Ly, gất như rít lên, Côn Ngô kiếm vẫn còn cắm trong ngực nàng, máu vẫn chảy.
“Phải thì sao, không phải thì sao…đã là cảnh còn người mất…Cốc Nhiễn…nếu còn có cơ hội, ta nhất định sẽ giết ngươi…mà không…nương tay nữa”
A Ly xụi lơ thân mình, không giãu dụa nữa, chằm chằm nhìn Tô Phù Phong mà lúc này Tô Phù Phong đang tươi cười đắc thắng nhìn lại nàng, giống như là lợi kiếm đâm thẳng vào tim nàng, rất đau. Được rồi, Tô Phù Phong, ngươi thắng, nhưng không phải ta thua ngươi mà là thua chính bản thân mình.
Đúng rồi! Nàng nhất định là A Ly ! Nhưng vì sao nàng không chịu nói cho hắn biết, một kiếm này đi xuống thì không còn vãn hồi được nữa. Ngu ngốc. A Ly, ngươi là kẻ đại ngu ngốc. Vì sao lại phủ nhận?
“Ta..không nhìn thấy dung mạo của ngươi…” hắn nhịn không được mà đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nàng như muốn khắc sâu khuôn mặt nàng trong lòng.
“Nhưng là. . . Ngươi vì sao muốn giết Tô gia người. . .”
“A Ly. . . Đây là tội chết…”
Lúc này hắn không thể giống như lúc trước có thể hợp tình hợp lý đối đầu cùng chúng tiên trong Thiên Nguyên điện, không thể như trước không để ý tới chuyện gì mà bảo vệ cho nàng.
Máu nhiễm bạch y, nước đổ khó hốt.
“Nhìn đi, như vậy thì bọn họ không thể tái hợp được nữa” Tô Phù Phong nói nhỏ với Tịnh Vũ, nàng đúng là không nhìn lầm, Tịnh Vũ đang cười, nụ cười cực kỳ hài lòng.
“Bắc Đầu Thất Tinh tinh quân, mau trói nàng mang đến Thiên Nguyên điện chờ Thiên Quân xét xử”
Trong lúc mọi người còn nghi hoặc hành động của Cốc Nhiễm thì Tô Phù Phong đã lớn tiếng phân phó.
Ngoài cửa cách đó không xa, Mặc Dạ cùng nữ nhân banh cạnh mang theo Hỉ Hỉ đã ngủ vì khóc quá nhiều chăm chú theo dõi tình huống trong phòng
“Dạ, ta nhớ chúng ta từng ước định với nhau, không quản chuyện trong tam giới nhưng bây giờ ta thực sự không nhịn được” thanh âm nữ nhân cực lực ẩn nhẫn.
“Thương Nguyệt, cái tật xấu hay mềm lòng của ngươi đến khi nào mới thay đổi chứ? Đây là ân oán của Hoan Hỉ thú và người khác, có liên quan gì tới chúng ta” Mặc Dạ nhíu mày.
“Ân, ta biết. Hoan Hỉ thú xuất hiện chính là cơ hội ông trời cho ta, Dạ, nữ nhi của chúng ta có hi vọng rồi” Thương Nguyệt ôm chặt Hỉ Hỉ đang ngủ say, đau lòng không thôi, nữ nhi của nàng, từ khi sinh ra đã định sẵn ngày chết, nàng không cam lòng.
Ngay sau đó, một trận ồn ào vang lên, chúng tiên đang chen chúc cùng đi ra khỏi phòng với Bắc Đẩu Thất Tinh tinh quân, bạch y nữ nhân người đầy máu, ngay ngực nào một vết thương to bằng cái chén, lúc này nàng đã ngất đi, để mặc người ta buộc nàng mang đi.
“Đi.” Mặc Dạ kéo Thương Nguyệt bay lên tường cao.
Thương Nguyệt nhìn Mặc Dạ, khóe miệng giật giật nhưng không nói gì thêm.
/96
|