“Đem A Ly giao cho ta, ta không muốn huynh đệ tàn sát lẫn nhau” Tịnh Vũ khuyên nhủ lần cuối, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng.
“A Ly là biện pháp duy nhất giúp ta chữa bệnh long dương chi phích, dù thế nào ta cũng không thể giao nàng cho ngươi” Minh Chiêu nhím mày, chuẩn bị chiến đấu.
Tịnh Vũ ngẩn ra, A Ly cư nhiên lại là giải dược của Minh Chiêu. Nhưng như vậy hắn càng không thể để nàng ở bên cạnh Minh Chiêu, ai biết dược này dùng thế nào, tóm lại việc trị bệnh cho Minh Chiếu đối với A Ly chỉ có hại mà không lợi.
“Tiên quân! Tiên quân!”
Trong lúc hai người đang chuẩn bị động thủ thì một thiếu niên anh tuấn vội vàng chạy vào, vẻ mặt lo lắng gọi chủ tử của mình là Minh Chiêu.
“Kêu cái gì?không gặp được bản tôn thì kiếm cớ sao?” Minh Chiêu không kiên nhẫn, có lẽ nam sủng nào đó bị hắn vắng vẻ nên muốn tìm cái chết. Từ lúc hắn dẫn A Ly về thì không gặp các nam sủng nữa, mỗi ngày ở bên cạnh nàng nghĩ cách làm sao để trị bệnh cho nên các mỹ nam trong hậu viện không chịu nổi tịch mịch, suốt ngày tìm đủ cách để quyến rũ hắn.
“Không phải a!” Tiên nô vội vàng nói thầm vào tai Minh Chiêu “ không thấy A Ly đâu”
“Cái gì? ! để ngươi trông chừng một nữ nhân thôi mà cũng không được, nuôi ngươi thật uổng phí” Minh Chiêu rống to, A Ly thật là giảo hoạt, từ lúc tới Vô Vi cung chưa từng từ bỏ ý định chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị hắn phá vỡ, lần này vì Tịnh Vũ đột nhiên tìm tới, hắn muốn ứng phó nên mới để cho tiên nô trông nàng.
Minh Chiêu nhìn về phía Tịnh Vũ bất mãn reo lên: “Ngươi xem ngươi xem! Đều là tại ngươi”
Tịnh Vũ đại khái cũng đoán ra là chuyện gì xảy ra , vừa vui vừa lo, vui là A Ly thoát khỏi Vô Vi cung, lo là sợ nàng ra ngoài sẽ bị người ta truy bắt.
Thu hồi Càn Khôn phiến, Tịnh Vũ di chuyển xe lăn rời đi, A Ly nhất định là đi tìm Tô Phù Phong, bây giờ Thiên Vi cung khắp nơi đều có trọng binh canh gác, A Ly vào đó chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
“Ngươi kêu bọn tiên nô tìm kỹ từng ngóc ngách trong cung, có lẽ nàng vẫn còn ở đây” Minh Chiêu phân phó.
Nhìn Tịnh Vũ rời đi, Minh Chiêu thu hồi Âm Dương Quyền Bao, đuổi theo Tịnh Vũ.
“Chờ ta! Dù thế nào thì tìm được nữ nhân giảo hoạt kia rồi tính sau” hắn không thể để Tịnh Vũ tìm được A Ly trước.
Mây đen tiêu tán, Vô Vi cung lại khôi phục không khí như ban đầu, chim thú lại rủ nhau đi dạo, hoa lại nở…
Sân trong có một dòng suối nhỏ chảy xiết, bên trên có một cây cầu bán nguyệt bắc qua, dưới cầu có một hồ ly đang cuộn mình đứng yên, bên cạnh nàng là một con sói xám đang nhe răng múa vuốt. Hắn nhìn bạch hồ ly như nhìn một con mồi thơm ngon, liếm đầu lưỡi, nước miếng chảy ròng ròng mà bạch hồ ly bị sói xám nhìn như hổ rình môi thì khiếp sợ đến mức không cử động được.
Minh Chiêu rất thích nuôi dưỡng nhiều loại động vật khác nhau, nhưng lại bỏ chúng ở sân sau rồi không thèm quan tâm tới, hắn nói muốn tạo thành một thế giới nhỏ ở Vô Vi cung, muốn để các loại động vật sinh tồn theo quy luật tự nhiên, cho nên trong thế giới động vật ở sân sau vẫn tồn tại tình trạng cá lớn nuốt cá bé.
Ở một góc khác dưới cầu, một tiểu bạch thỏ đang yên lặng nhìn sói xám. Sói xám thấy bạch hồ ly không có phản kháng cũng không chạy trốn thì nghênh ngang tiến tới gần, nước miếng chảy thành từng dòng, thấm ướt cả mặt đất bên dưới. Tiểu bạch thỏ thấy thế chán ghét nhìn sói xám
“Oa oa oa ô —— “
Sói xám đang chuẩn bị vồ bạch hồ ly bỗng nhiên thấy bụng quăn đau sau đó thân mình đã văng xa ngoài mấy trượng, thống khổ gào thét, trừng mắt nhìn, thì ra kẻ vừa đá bay hắn lại chính là tiểu bạch thỏ. Quỷ a, tiểu bạch thỏ này lại dám đá hắn.
“Uy! Tiểu hồ ly, ngươi ngây ngốc cái gì chứ? Rõ ràng có thể trốn sao lại không trốn?”
Tiểu bạch thỏ vừa làm việc nghĩa đột nhiên biến thành một nữ nhân mặc bạch y, nhíu mày hỏi bạch hồ ly vẫn đứng im không nhúc nhích.
Sói xám thấy tiểu bạch hổ hóa thành hình người, biết nhất định đã đụng phải vị nào tu thành thần tiên rồi nên lặng lẽ cụp đuôi rời đi, còn luyến tiếc nhìn bạch hồ ly một cái. Coi như là ngươi gặp may, ta đi tìm lũ gà mái lót dạ cũng được.
“Ngươi qua bên kia tìm xem, có lẽ nàng trốn trong bụi cỏ nào đó”
“Hảo.”
…
Cách đó không xa vang lên tiếng bàn tán, có lẽ là đang đi tìm A Ly. Mà A Ly cũng chính là tiểu bạch thỏ vừa rồi, nàng hóa thành tiểu bạch thỏ trốn trong sân say tính lợi dụng thời cơ để trốn khỏi Vô Vi cung, thấy Tịnh Vũ và Minh Chiêu rời đi, nàng cũng tính đi thì gặp tình cảnh vừa rồi, nhịn không được mà ra tay tương trợ.
Thấy bạch hồ ly vẫn im lặng, không nhúc nhích, A Ly cảm thấy rất mất mặt, muốn nhân dịp chưa bị phát hiện mà trốn đi thì đã thấy bạch hồ ly cở bỏ da hồ ly, biến thành một nữ hài tử xinh đẹp, đáng yêu khoảng bảy, tám tuổi, da thịt tuyết trắng, diện mạo quyến rũ bẩm sinh của tộc hồ ly, nhưng hơi mập một chút, khuôn mặt mượt mà đáng yêu.
“Đa tạ ơn cứu mạng của ngươi” bạch hồ ly hóa thành nữ hài tử quỳ xuống trước mặt A Ly, thanh âm thanh thúy dễ nghe, tựa như tiếng nước chảy, trong suốt tinh thuần.
Thì ra bạch hồ ly vừa rồi không chịu trốn là vì thời điểm hóa thành hình người sắp tới, ngay lúc mấu chốt không thể nhúc nhích được, cho nên không có cơ hội bỏ chạy. Sự tương trợ của A Ly đã giúp cho nàng hoàn thành việc biến hình.
“Xem ra sói xám vừa rồi chính là tai kiếp của ngươi, coi như ngươi cũng may mắn, ông trời không hạ lôi kiếp mà chỉ dùng một con sói xám”. A Ly bừng tỉnh đại ngộ, dù là cây cỏ hay động vật, trong quá trình tu hành đều phải trải qua chín lần tai kiếp, thuận lợi vượt qua kiếp cuối cùng thì có thể biến thành hình người, nếu may mắn được môt vị thần tiên nguyện ý độ hóa thì có thể trở thành một tiểu tiên, nếu không thì trở thành yêu, tiếp tục tu hành cho đến ngày đạt thành chính quả.
Đơn giản mà nói, trừ bỏ người, phàm là muốn thành tiên đều phải trải qua chín tai kiếp, biến thành hình người, sau đó làm yêu, tu hành lần nữa thì trở thành tiên. Đương nhiên nếu sau khi biến thành hình người mà may mắn được thần tiên phổ độ thì trực tiếp thành tiên, bỏ qua kiếp yêu tinh.
A Ly đưa tay bứt một nắm cỏ dưới chân, hồng quang lóe lên, trong tay nàng đã hiện ra một bộ xiêm y bằng lụa mỏng màu xanh lục.
“Mau mặc vào đi, trần truồng như thế rất xấu hổ a” A Ly cười dịu dàng, đưa bộ xiêm y cho tiểu hồ ly, làm chuyện tốt khiến cho tâm tình của nàng cũng vui sướng, nhìn tiểu hồ ly cũng thấy thiện cảm hơn, nàng đặc biệt thích đôi mắt hồng, trong suốt của tiểu hồ ly.
“Đa tạ.” Tiểu hồ ly nhìn thân hình trần như nhộng của mình, khuôn mặt trắng noãn đột nhiên đỏ bừng.
“Đúng rồi, ngươi tên gọi là gì a?” A Ly tò mò hỏi, thấy tiểu hồ ly không biết cách mặc quần áo, đành tiến lên giúp nàng, xem ra đứa nhỏ này còn rất đơn thuần, cái gì cũng không biết, ngay cả quần áo cũng không biết mặc như thế nào.
“Ta không có tên. . .” Tiểu hồ ly mân mê miệng có chút khổ sở, đưa tay sờ sờ cái mũi giống như bộ dáng hồ ly trước kia, lại phát hiện mình đã có tay chứ không phải bốn chân như trước.
“Chi bằng nương đặt tên cho ta đi” tiểu hồ ly ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn A Ly, ngập tràn chờ mong.
“Mẫu thân?” A Ly suýt nữa té ngã, ai là mẹ ngươi?
“Đúng vậy, là ngươi cứu tiểu hồ ly, cho hồ ly sinh mạng cho nên tiểu hồ ly gọi người là mẹ a” tiểu hồ ly chớp đôi mắt trong suốt như nước, bộ dáng ngây thơ đáng yêu. Nàng là cô nhi, nghe bọn hồ ly nói mẫu thân chính là người cho mình sinh mạng, nhân gian còn có câu, ân nhân cứu mạng cũng chính là cha mẹ tái sinh, như vậy nữ nhân trước mắt chẳng phải là mẫu thân của nàng sao? Tuy rằng còn quá trẻ.
“Phốc xuy ——” A Ly cười thành tiếng, đứa nhỏ này, có cần đáng yêu như vậy không?
“Vật nhỏ, mẫu thân là không thể nhận bừa, mẫu thân của ngươi chính là hồ ly đã sinh ra ngươi kìa, không phải ta” A Ly vỗ vỗ đầu tiểu hồ ly an ủi.
Tiểu hồ ly chép chép miệng nức nở “ tiểu hồ ly không có mẫu thân, tiểu hồ ly không có thân nhân, tiểu hồ ly là một kẻ cô độc đáng thương, ngươi cũng không muốn làm mẫu thân ta, tiểu hồ ly muốn mẫu thân…”
A Ly nội tâm tràn đầy xúc động, nàng hiểu nỗi đau khổ, cô đơn khi không có người thân là thế nào.
Nếu tiểu hồ ly có thân nhân thì cũng không đến nỗi ngay thời điểm độ kiếp lại bơ vơ một mình, không nơi chốn dung thân, không có ai giúp đỡ, lại đúng lúc nàng gặp được mà ra tay tương trợ, cái này có phải là nàng và tiểu hồ ly có duyên với nhau không?
Nhìn vẻ mặt chờ mong của tiểu hồ ly, A Ly cũng mím môi, tựa hồ như đang quyết định một chuyện khó khăn.
“Hảo, ta làm mẹ ngươi, về sau A Ly ta có gì ăn cũng sẽ không thiếu phần của ngươi” A Ly quyết định, mang theo tiểu hồ ly thì không thể để cho nàng chịu cực, nàng muốn nuôi dưỡng tiểu hồ ly, làm cho nàng vui vẻ trưởng thành mà không phải giẫm vào vết xe đổ của nàng, nàng muốn cho tiểu hồ ly trở thành một thần tiên vui vẻ nhất.
“Gọi ngươi là Hỉ Hỉ đi, mẫu thân hy vọng ngươi về sau đều sống vui vẻ, lúc nào cũng phải cười, khi không vui cũng cười, có làm được không?”
“Thật tốt quá! Mẫu thân! Mẫu thân! Ta rốt cục có mẫu thân ! Ta rốt cục cũng có tên rồi, ta sau này gọi là Hỉ Hỉ, sau này ta vui cũng cười, không vui cũng cười” tiểu hồ ly nghe vậy cao hứng vỗ tay liên tục, trầm trồ khen ngợi.
“Bên dưới cầu hình như có thanh âm của nữ nhân”
“Qua xem đi, nhanh lên”
…
Thanh âm của Hỉ Hỉ đã làm các tiên nô chú ý.
A Ly liền kéo tay Hỉ Hỉ điên cuồng chạy ra ngoài.
“Mẫu thân, vì sao chúng ta phải chạy?” Hỉ Hỉ chạy theo A Ly, biểu tình ngạc nhiên.
“Bởi vì có nam nhân đang đuổi theo, muốn bắt ngươi về làm vợ, mẫu thân phải bảo vệ ngươi, cho nên ngươi phải mau theo mẫu thân chạy trốn” A Ly muốn tạo dựng hình ảnh người mẹ vĩ đại.
“A! Mẫu thân, Hỉ Hỉ còn nhỏ, không thể lập gia đình !” Hỉ Hỉ hoảng sợ, nàng nghe nói gả cho người ta thì phải đi theo người ta cả đời, nấu cơm giặt giũ, hết lòng hầu hạ nam nhân mà nàng cái gì cũng không biết, như vậy nhất định sẽ bị vứt bỏ. Chuyện ở nhân gian nàng nghe được nhiều lắm.
“A Ly là biện pháp duy nhất giúp ta chữa bệnh long dương chi phích, dù thế nào ta cũng không thể giao nàng cho ngươi” Minh Chiêu nhím mày, chuẩn bị chiến đấu.
Tịnh Vũ ngẩn ra, A Ly cư nhiên lại là giải dược của Minh Chiêu. Nhưng như vậy hắn càng không thể để nàng ở bên cạnh Minh Chiêu, ai biết dược này dùng thế nào, tóm lại việc trị bệnh cho Minh Chiếu đối với A Ly chỉ có hại mà không lợi.
“Tiên quân! Tiên quân!”
Trong lúc hai người đang chuẩn bị động thủ thì một thiếu niên anh tuấn vội vàng chạy vào, vẻ mặt lo lắng gọi chủ tử của mình là Minh Chiêu.
“Kêu cái gì?không gặp được bản tôn thì kiếm cớ sao?” Minh Chiêu không kiên nhẫn, có lẽ nam sủng nào đó bị hắn vắng vẻ nên muốn tìm cái chết. Từ lúc hắn dẫn A Ly về thì không gặp các nam sủng nữa, mỗi ngày ở bên cạnh nàng nghĩ cách làm sao để trị bệnh cho nên các mỹ nam trong hậu viện không chịu nổi tịch mịch, suốt ngày tìm đủ cách để quyến rũ hắn.
“Không phải a!” Tiên nô vội vàng nói thầm vào tai Minh Chiêu “ không thấy A Ly đâu”
“Cái gì? ! để ngươi trông chừng một nữ nhân thôi mà cũng không được, nuôi ngươi thật uổng phí” Minh Chiêu rống to, A Ly thật là giảo hoạt, từ lúc tới Vô Vi cung chưa từng từ bỏ ý định chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị hắn phá vỡ, lần này vì Tịnh Vũ đột nhiên tìm tới, hắn muốn ứng phó nên mới để cho tiên nô trông nàng.
Minh Chiêu nhìn về phía Tịnh Vũ bất mãn reo lên: “Ngươi xem ngươi xem! Đều là tại ngươi”
Tịnh Vũ đại khái cũng đoán ra là chuyện gì xảy ra , vừa vui vừa lo, vui là A Ly thoát khỏi Vô Vi cung, lo là sợ nàng ra ngoài sẽ bị người ta truy bắt.
Thu hồi Càn Khôn phiến, Tịnh Vũ di chuyển xe lăn rời đi, A Ly nhất định là đi tìm Tô Phù Phong, bây giờ Thiên Vi cung khắp nơi đều có trọng binh canh gác, A Ly vào đó chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
“Ngươi kêu bọn tiên nô tìm kỹ từng ngóc ngách trong cung, có lẽ nàng vẫn còn ở đây” Minh Chiêu phân phó.
Nhìn Tịnh Vũ rời đi, Minh Chiêu thu hồi Âm Dương Quyền Bao, đuổi theo Tịnh Vũ.
“Chờ ta! Dù thế nào thì tìm được nữ nhân giảo hoạt kia rồi tính sau” hắn không thể để Tịnh Vũ tìm được A Ly trước.
Mây đen tiêu tán, Vô Vi cung lại khôi phục không khí như ban đầu, chim thú lại rủ nhau đi dạo, hoa lại nở…
Sân trong có một dòng suối nhỏ chảy xiết, bên trên có một cây cầu bán nguyệt bắc qua, dưới cầu có một hồ ly đang cuộn mình đứng yên, bên cạnh nàng là một con sói xám đang nhe răng múa vuốt. Hắn nhìn bạch hồ ly như nhìn một con mồi thơm ngon, liếm đầu lưỡi, nước miếng chảy ròng ròng mà bạch hồ ly bị sói xám nhìn như hổ rình môi thì khiếp sợ đến mức không cử động được.
Minh Chiêu rất thích nuôi dưỡng nhiều loại động vật khác nhau, nhưng lại bỏ chúng ở sân sau rồi không thèm quan tâm tới, hắn nói muốn tạo thành một thế giới nhỏ ở Vô Vi cung, muốn để các loại động vật sinh tồn theo quy luật tự nhiên, cho nên trong thế giới động vật ở sân sau vẫn tồn tại tình trạng cá lớn nuốt cá bé.
Ở một góc khác dưới cầu, một tiểu bạch thỏ đang yên lặng nhìn sói xám. Sói xám thấy bạch hồ ly không có phản kháng cũng không chạy trốn thì nghênh ngang tiến tới gần, nước miếng chảy thành từng dòng, thấm ướt cả mặt đất bên dưới. Tiểu bạch thỏ thấy thế chán ghét nhìn sói xám
“Oa oa oa ô —— “
Sói xám đang chuẩn bị vồ bạch hồ ly bỗng nhiên thấy bụng quăn đau sau đó thân mình đã văng xa ngoài mấy trượng, thống khổ gào thét, trừng mắt nhìn, thì ra kẻ vừa đá bay hắn lại chính là tiểu bạch thỏ. Quỷ a, tiểu bạch thỏ này lại dám đá hắn.
“Uy! Tiểu hồ ly, ngươi ngây ngốc cái gì chứ? Rõ ràng có thể trốn sao lại không trốn?”
Tiểu bạch thỏ vừa làm việc nghĩa đột nhiên biến thành một nữ nhân mặc bạch y, nhíu mày hỏi bạch hồ ly vẫn đứng im không nhúc nhích.
Sói xám thấy tiểu bạch hổ hóa thành hình người, biết nhất định đã đụng phải vị nào tu thành thần tiên rồi nên lặng lẽ cụp đuôi rời đi, còn luyến tiếc nhìn bạch hồ ly một cái. Coi như là ngươi gặp may, ta đi tìm lũ gà mái lót dạ cũng được.
“Ngươi qua bên kia tìm xem, có lẽ nàng trốn trong bụi cỏ nào đó”
“Hảo.”
…
Cách đó không xa vang lên tiếng bàn tán, có lẽ là đang đi tìm A Ly. Mà A Ly cũng chính là tiểu bạch thỏ vừa rồi, nàng hóa thành tiểu bạch thỏ trốn trong sân say tính lợi dụng thời cơ để trốn khỏi Vô Vi cung, thấy Tịnh Vũ và Minh Chiêu rời đi, nàng cũng tính đi thì gặp tình cảnh vừa rồi, nhịn không được mà ra tay tương trợ.
Thấy bạch hồ ly vẫn im lặng, không nhúc nhích, A Ly cảm thấy rất mất mặt, muốn nhân dịp chưa bị phát hiện mà trốn đi thì đã thấy bạch hồ ly cở bỏ da hồ ly, biến thành một nữ hài tử xinh đẹp, đáng yêu khoảng bảy, tám tuổi, da thịt tuyết trắng, diện mạo quyến rũ bẩm sinh của tộc hồ ly, nhưng hơi mập một chút, khuôn mặt mượt mà đáng yêu.
“Đa tạ ơn cứu mạng của ngươi” bạch hồ ly hóa thành nữ hài tử quỳ xuống trước mặt A Ly, thanh âm thanh thúy dễ nghe, tựa như tiếng nước chảy, trong suốt tinh thuần.
Thì ra bạch hồ ly vừa rồi không chịu trốn là vì thời điểm hóa thành hình người sắp tới, ngay lúc mấu chốt không thể nhúc nhích được, cho nên không có cơ hội bỏ chạy. Sự tương trợ của A Ly đã giúp cho nàng hoàn thành việc biến hình.
“Xem ra sói xám vừa rồi chính là tai kiếp của ngươi, coi như ngươi cũng may mắn, ông trời không hạ lôi kiếp mà chỉ dùng một con sói xám”. A Ly bừng tỉnh đại ngộ, dù là cây cỏ hay động vật, trong quá trình tu hành đều phải trải qua chín lần tai kiếp, thuận lợi vượt qua kiếp cuối cùng thì có thể biến thành hình người, nếu may mắn được môt vị thần tiên nguyện ý độ hóa thì có thể trở thành một tiểu tiên, nếu không thì trở thành yêu, tiếp tục tu hành cho đến ngày đạt thành chính quả.
Đơn giản mà nói, trừ bỏ người, phàm là muốn thành tiên đều phải trải qua chín tai kiếp, biến thành hình người, sau đó làm yêu, tu hành lần nữa thì trở thành tiên. Đương nhiên nếu sau khi biến thành hình người mà may mắn được thần tiên phổ độ thì trực tiếp thành tiên, bỏ qua kiếp yêu tinh.
A Ly đưa tay bứt một nắm cỏ dưới chân, hồng quang lóe lên, trong tay nàng đã hiện ra một bộ xiêm y bằng lụa mỏng màu xanh lục.
“Mau mặc vào đi, trần truồng như thế rất xấu hổ a” A Ly cười dịu dàng, đưa bộ xiêm y cho tiểu hồ ly, làm chuyện tốt khiến cho tâm tình của nàng cũng vui sướng, nhìn tiểu hồ ly cũng thấy thiện cảm hơn, nàng đặc biệt thích đôi mắt hồng, trong suốt của tiểu hồ ly.
“Đa tạ.” Tiểu hồ ly nhìn thân hình trần như nhộng của mình, khuôn mặt trắng noãn đột nhiên đỏ bừng.
“Đúng rồi, ngươi tên gọi là gì a?” A Ly tò mò hỏi, thấy tiểu hồ ly không biết cách mặc quần áo, đành tiến lên giúp nàng, xem ra đứa nhỏ này còn rất đơn thuần, cái gì cũng không biết, ngay cả quần áo cũng không biết mặc như thế nào.
“Ta không có tên. . .” Tiểu hồ ly mân mê miệng có chút khổ sở, đưa tay sờ sờ cái mũi giống như bộ dáng hồ ly trước kia, lại phát hiện mình đã có tay chứ không phải bốn chân như trước.
“Chi bằng nương đặt tên cho ta đi” tiểu hồ ly ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn A Ly, ngập tràn chờ mong.
“Mẫu thân?” A Ly suýt nữa té ngã, ai là mẹ ngươi?
“Đúng vậy, là ngươi cứu tiểu hồ ly, cho hồ ly sinh mạng cho nên tiểu hồ ly gọi người là mẹ a” tiểu hồ ly chớp đôi mắt trong suốt như nước, bộ dáng ngây thơ đáng yêu. Nàng là cô nhi, nghe bọn hồ ly nói mẫu thân chính là người cho mình sinh mạng, nhân gian còn có câu, ân nhân cứu mạng cũng chính là cha mẹ tái sinh, như vậy nữ nhân trước mắt chẳng phải là mẫu thân của nàng sao? Tuy rằng còn quá trẻ.
“Phốc xuy ——” A Ly cười thành tiếng, đứa nhỏ này, có cần đáng yêu như vậy không?
“Vật nhỏ, mẫu thân là không thể nhận bừa, mẫu thân của ngươi chính là hồ ly đã sinh ra ngươi kìa, không phải ta” A Ly vỗ vỗ đầu tiểu hồ ly an ủi.
Tiểu hồ ly chép chép miệng nức nở “ tiểu hồ ly không có mẫu thân, tiểu hồ ly không có thân nhân, tiểu hồ ly là một kẻ cô độc đáng thương, ngươi cũng không muốn làm mẫu thân ta, tiểu hồ ly muốn mẫu thân…”
A Ly nội tâm tràn đầy xúc động, nàng hiểu nỗi đau khổ, cô đơn khi không có người thân là thế nào.
Nếu tiểu hồ ly có thân nhân thì cũng không đến nỗi ngay thời điểm độ kiếp lại bơ vơ một mình, không nơi chốn dung thân, không có ai giúp đỡ, lại đúng lúc nàng gặp được mà ra tay tương trợ, cái này có phải là nàng và tiểu hồ ly có duyên với nhau không?
Nhìn vẻ mặt chờ mong của tiểu hồ ly, A Ly cũng mím môi, tựa hồ như đang quyết định một chuyện khó khăn.
“Hảo, ta làm mẹ ngươi, về sau A Ly ta có gì ăn cũng sẽ không thiếu phần của ngươi” A Ly quyết định, mang theo tiểu hồ ly thì không thể để cho nàng chịu cực, nàng muốn nuôi dưỡng tiểu hồ ly, làm cho nàng vui vẻ trưởng thành mà không phải giẫm vào vết xe đổ của nàng, nàng muốn cho tiểu hồ ly trở thành một thần tiên vui vẻ nhất.
“Gọi ngươi là Hỉ Hỉ đi, mẫu thân hy vọng ngươi về sau đều sống vui vẻ, lúc nào cũng phải cười, khi không vui cũng cười, có làm được không?”
“Thật tốt quá! Mẫu thân! Mẫu thân! Ta rốt cục có mẫu thân ! Ta rốt cục cũng có tên rồi, ta sau này gọi là Hỉ Hỉ, sau này ta vui cũng cười, không vui cũng cười” tiểu hồ ly nghe vậy cao hứng vỗ tay liên tục, trầm trồ khen ngợi.
“Bên dưới cầu hình như có thanh âm của nữ nhân”
“Qua xem đi, nhanh lên”
…
Thanh âm của Hỉ Hỉ đã làm các tiên nô chú ý.
A Ly liền kéo tay Hỉ Hỉ điên cuồng chạy ra ngoài.
“Mẫu thân, vì sao chúng ta phải chạy?” Hỉ Hỉ chạy theo A Ly, biểu tình ngạc nhiên.
“Bởi vì có nam nhân đang đuổi theo, muốn bắt ngươi về làm vợ, mẫu thân phải bảo vệ ngươi, cho nên ngươi phải mau theo mẫu thân chạy trốn” A Ly muốn tạo dựng hình ảnh người mẹ vĩ đại.
“A! Mẫu thân, Hỉ Hỉ còn nhỏ, không thể lập gia đình !” Hỉ Hỉ hoảng sợ, nàng nghe nói gả cho người ta thì phải đi theo người ta cả đời, nấu cơm giặt giũ, hết lòng hầu hạ nam nhân mà nàng cái gì cũng không biết, như vậy nhất định sẽ bị vứt bỏ. Chuyện ở nhân gian nàng nghe được nhiều lắm.
/96
|