Thiên giới an bình đã lâu lắm rồi, các thần tiên chuyên tâm theo đuổi cảnh giới vô vi, yêu ma cũng không dám quấy nhiễu, nhân gian vẫn tuần hoàn những yêu oán tình thù, sinh ly tử biệt…Cho nên khó có được chút tin tức cho các bà tám bàn chuyện, ngày qua ngày cứ vậy mà nối tiếp nhau, mặt trời cứ mọc đằng đông rồi lặn đằng tây, cuộc sống an tĩnh tới mức nhàm chán.
Nhưng mà ba tháng trước, Cốc Nhiễm mang một lửng chó từ Viêm Châu về, thiên giới bỗng náo nhiệt hẳn lên, hàng ngày luôn có tin để người ta buôn dưa lê. Chuyện của A Ly cùng Cốc Nhiễm vừa mất sức thu hút thì đã tới chuyện A Ly kén rể bị Trừng Nhãn đến quấy rối, cuối cùng cũng phải bỏ mạng dù đã uống không ít máu của Cốc Nhiễm tiên quân, ngay cả Tịnh Vũ tiên quân vất vả lắm mới mời được thần y Hoa Đà tới thì A Ly đã hồn lìa khỏi xác.
Đương nhiên những tin tức đó đều đã cũ, đều là tin của một tháng trước.
Lúc này Thiên Vi cung rực rỡ đèn hoa, trên cửa treo đầy đèn lồng màu đỏ, tiên nhạc du dương, lụa đỏ sóng sánh như sóng biển, hoa mẫu đơn tượng cho phú quý nở rộ, toàn bộ thiên giới chìm trong không khí vui vẻ náo nhiệt.
Người đến kẻ đi, ra vào tấp nập, mấy tiểu tiên thì chụm đầu một chỗ, say sưa cập nhật tin tức mới nhất.
“Hôm nay là đại hôn của Cốc Nhiễm tiên quân và Tô tiểu thư, người nổi danh trong tam giới đều tề tựu đông đảo, chậc chậc, không hổ là thượng tiên, rất có mặt mũi a, ta là thần tiên một ngàn năm rồi cũng chưa từng thấy nhiều nhân vật lớn như vậy”
“Nhưng mà thật đáng tiếc, đôi mắt của Cốc Nhiễm tiên quân lại bị mù, cho dù cưới được đệ nhất mỹ nhân thiên giới thì cũng không thể thưởng thức mỗi ngày”
“Hôm nay hai người có thể nói là trải qua sinh tử hoạn nạn có nhau, ta nghe nói khi Cốc Nhiễm tiên quân đến Khổ Hải tìm Trừng Nhãn để báo thù cho lửng chó kia, nhưng hắn đã mất hết pháp lực, chỉ nhờ vào Côn Ngô kiếm nên nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Trừng Nhãn năm xưa là bị Cốc Nhiễm bắt giam ở Khổ Hải nên vẫn ôm thù hận, Cốc Nhiễm tiên quân tìm tới đó chẳng khác nào đưa dê tới miệng cọp.” Nói tới đây tiểu tiên kia còn đảo mắt nhìn chung quanh một vòng.
Một tiểu tiên khác hưng phấn bổ sung
“Ai nha, ngươi nói nhiều như vậy cũng chưa nói tới trọng tâm. Ai cũng biết Cốc Nhiễm tiên quân vô dụng, hắn tìm tới Khổ Hải suýt chút nữa đã bị Trừng Nhãn giết chết, cũng may Tô tiểu thư tới đúng lúc, sát cánh kề vai chiến đấu với Cốc Nhiễm tiên quân, nhưng Trừng Nhãn cũng không phải đèn cạn dầu cho nên dù có Tô tiểu thư giúp sức cũng không giành được phần thắng. Sau Tô tiểu thư liều mình cứu Cốc Nhiễm tiên quân ra mà hắn lúc đó cũng đã nửa sống nửa chết, cũng may Trừng Nhãn cũng đã chết ở đòn cuối cùng của Cốc Nhiễm tiên quân, đáng tiếc là Cốc Nhiễm tiên quân cũng vì trận chiến này mà bị mù hai mắt”
“Ta nghe nói Cốc Nhiễm tiên quân vì cứu lửng cho kia mà tạm hoãn hôn lễ với Tô tiểu thư, nhưng Tô tiểu thư đối với hắn vẫn là một mảnh tình si, vì thế Cốc Nhiễm tiên quân sau khi được cứu trở về cũng rất cảm động, tuy vẫn đau lòng vì cái chết của A Ly nên tâm tình cũng khá hơn. Tô tiểu thư cũng không vì Cốc Nhiễm tiên quân bị mù mà bỏ mặc hắn, vẫn kề cận bên cạnh hắn hàng ngày, có lẽ người có tình sẽ thành thân thuộc, cuối cùng Cốc Nhiễm tiên quân cũng chủ động đề cập tới hôn lễ, Tô tiểu thư có thể nói là bỉ cực thái lai”
…
Tiếng nhạc vang vọng từ xa đã cắt ngang lời bàn tán của bọn họ, còn có rất nhiều mây lành bao quanh Thiên Vi cung, làm sáng rực cả một góc trời.
“Suỵt, đừng nói nữa, đội ngũ đón dâu của Cốc Nhiễm tiên quân đã trở lại, chúng ta nhanh đi xem đệ nhất mỹ nhân của thiên giới hôm nay làm tân nương thế nào đi”
Cửa Thiên Vi cung tập trung rất nhiều người, kỳ hoa dị thảo khắp tam giới đều có mặt, dường như đều muốn góp sức, tham gia hôn lễ của Cốc Nhiễm thượng tiên.
Cốc Nhiễm một thân hồng bào càng thêm hoàn mỹ, dung nhan tuấn mỹ, một sợi tơ màu đen buộc nút sau đầu, che đi hai mắt, nhìn không ra hắn tâm tư của hắn thế nào. Đứng trên cao, hắn vẫn như thế, khí chất ung dung mà bên cạnh hắn là Tô Phù Phong xinh đẹp động lòng người. Tô Phù Phong môi mọng yêu mỹ, mị nhãn như tơ, khuôn mặt không nén được cảm giác vui sướng và hạnh phúc. Phía sau hai người, tiên đồng chốc chốc lại vung tay rải hoa, các vì sao thay nhau chiếu lấp lánh làm cho bầy trời trở thành một dải ngân hà chói mắt.
Tiên nhạc réo rắt, đội ngũ đón dâu hùng hậu hạ xuống đại viện của Thiên Vi cung, Cốc Nhiễm nắm tay Tô Phù Phong đi vào trong, mỉm cười cảm ơn những lời chúc phúc của mọi người. Bởi vì mắt không thể nhìn thấy nên hắn phải nghiêng đầu lắng nghe để phân biệt thân phận người tới, khi thì gật đầu lúc lại mỉm cười, tinh thần có vẻ rất tốt.
Thiên Quân cũng cỡi Thanh Long đến đây, Tây Vương Mẫu và Tịnh Vũ trang phục hoa lệ đi bên cạnh. Mọi người nhìn thấy Thiên Quân đều quỳ xuống hành lễ.
“Hôm nay là đại hôn của Cốc Nhiễm, chúng tiên không cần câu nệ lễ tiết, bổn tọa chỉ là tân khách, đừng vì bổn tọa mà làm mọi người mất hứng, hi vọng chúng tiên có thể vui chơi tận hứng” Thiên Quân mỉm cười hòa nhã, giảm đi vẻ nghiêm nghị thường ngày lại tăng mấy phần nhân tình, đệ đệ hắn rốt cuộc cũng đã thành gia lập thất.
Tây Vương Mẫu cũng đi vào đại điện, ngồi lên vị trí chủ vị bên cạnh Thiên Quân. Tây Vương Mẫu thoạt nhìn giống như một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt hơi nghiêm khắc, bộ dáng phúc hậu mượt mà, nếu không biết chuyện thì sẽ không ai nghĩ Thiên Quân bộ dáng y như ông lão là ca ca của Cốc Nhiễm, còn phu nhân cao quý nghiêm nghị Tây Vương Mẫu lại là muội muội của Cốc Nhiễm.
“Phù Phong.” Tây Vương Mẫu ngồi xuống, đưa mắt nhìn tân khách một lượt rồi lên tiếng gọi Tô Phù Phong.
“Tây Vương Mẫu, chuyện gì?” Tô Phù Phong đến gần, thành thân xong, nàng chính là tẩu tử của Tây Vương Mẫu, một cô nương như nàng lại làm tẩu tử của một mệnh phụ trung niên dù thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Sao lại không thấy người nhà của ngươi?” Tây Vương Mẫu ngạc nhiên, theo lý, toàn bộ người nhà của Tô Phù Phong cũng phải có mặt mới đúng.
Lúc này Tô Phù Phong cũng phát hiện ra vấn đề, nàng vì muốn hôm nay là người xinh đẹp nhất nên từ sáng sớm đã đến Nguyệt cung nhờ Hằng Nga tiên tử giúp, vì vậy mới không cùng người nhà tới đây. Giờ lành bái đường sắp tới, Tô gia nhị lão là cao đường hẳn nên có mặt từ sớm mới đúng. Nàng không khỏi ảo não, Tô gia đến muộn thực làm cho nàng mất mặt.
“Chắc là đang trên đường tới đây” Tô Phù Phong vừa trả lời vừa đưa mắt tìm kiếm thân ảnh của Tô Hoa Dương, mí mắt giật giật, tim đập liên hồi, có lẽ là do ngủ không ngon cho nên thấy mệt mỏi nhưng mà vẫn có dự cảm không lành.
Tô Phù Phong bước nhanh đến bên cạnh Cốc Nhiễm, kéo tay áo của hắn, Cốc Nhiễm nghiêng đầu nghe Tô Phù Phong nói
“Đến giờ cũng chưa thấy cha ta tới, mà mí mắt ta cứ giật liên hồi, không biết có chuyện gì xảy ra hay không”
Cốc Nhiễm lắc đầu, cầm lấy tay Tô Phù Phong an ủi “ sẽ không, có lẽ bọn họ thu xếp mọi việc xong xuôi nên mới đến muộn, chờ thêm chút nữa đi”
Nói xong cũng không để trong lòng mà nghiêng người nói với Tịnh Vũ
“Tịnh Vũ, hôm nay ta đại hôn, buổi sáng đã nhờ ngươi mang mấy con gà nướng đến tế trước phần mộ của A Ly, ngươi có làm chưa?”
“Rồi” Tịnh Vũ gật đầu, nhắc tới A Ly, trong mắt hắn hiện lên vẻ đau xót, thật ra hắn còn mang theo một vò rượu Nữ Nhi Hồng để tế A Ly nữa, hắn nhớ nàng thích uống rượu.
Hôm nay là ngày đại hỉ của Cốc Nhiễm, cũng nên để cho nàng cao hứng dù nàng đã chết.
Tô Phù Phong nghe vậy không vui trong lòng, Cốc Nhiễm không nói ra nhưng nàng biết hắn vẫn còn nghĩ tới A Ly, ngay cả ngày thành thân cũng nhớ mang gà nướng đi cúng nàng, nhưng mà tin rằng chuyện này sẽ tồn tại không bao lâu, Cốc Nhiễm sớm muộn gì cũng sẽ quên A Ly, A Ly chẳng qua chỉ là một sủng thú mà thôi, rồi nàng sẽ tìm một tiểu thú khác để di dời lực chú ý của Cốc Nhiễm.
Lúc này, người chủ trì hôn lễ đã cầm một cuốn sổ thật dày, xướng to tên khách mời và các lễ vật được tặng, thể hiện địa vị của người kết hôn.
“Đông Hải Long vương, đưa Dạ Minh châu mười hai viên, ánh trăng cốc chín đối.”
“Thái Thượng Lão Quân đưa năm viên quy nguyên đan, sáu viên tống tử đan”
“Quan Âm Đại Sĩ đưa ba bình dương chi ngọc lộ, trúc tía trăm cân”
“Ma Quân Mặc Dạ đưa một đôi Mạc Tà kiếm”
…
Lễ vật cực kỳ quý giá y như thân phận của người tặng và được tặng
Minh Chiêu nghe Thái Thượng Lão Quân tặng tống tử đan thì che miệng thì thầm vào tai Cốc Nhiễm
“Thái Thượng lão nhân suy nghĩ thật chu toàn, ăn tống tử đan rồi, đảm bảo ngươi và Tô tiểu thư sẽ sinh ra một tiểu tử béo tròn”
“Chỉ sợ béo tiểu tử cũng không làm cho kẻ thấy mỹ nam liền nổi sắc tâm như ngươi” Cốc Nhiễm đáp trả.
Sinh đứa nhỏ? Hắn không có nghĩ xa như vậy, thành thân đã là cực hạn của hắn rồi, nếu không phải bị Tô Phù Phong làm cảm động thì hắn đã không nghĩ tới chuyện thành thân, nhưng tốt xấu thế nào cũng phải cho người ta một cái công đạo. Như vậy mới không uổng công Tô Phù Phong đến Khổ Hải cứu hắn, A Ly đã chết rồi, hắn không có truy cứu bởi vì tâm của hắn đã nguội lạnh như tro tàn.
“Ma Quân Mặc Dạ xem ra là nhịn đau mà từ bỏ thứ mình yêu thích, cư nhiên đem cả hai thanh thần khí Mạc Tà đều tặng hết cho ngươi” Tịnh Vũ líu lưỡi, nhưng mà Mặc Dạ đã cùng người yêu quy ẩn sơn lâm, cho nên thần khí với hắn cũng chẳng có giá trị gì, tặng cho Cốc Nhiễm còn được chút tiếng thơm.
“Thế thì ta cũng nên thành thân, chắc chắn sẽ thu được nhiều bảo vật, ha ha” Minh Chiêu tính toán, cân nhắc nên lựa chọn ai làm tân nương tử.
“Không phải ngươi thích nam nhân sao?” Cốc Nhiễm không bỏ lỡ cơ hội châm chọc.
“Xuỵt ——” Minh Chiêu đem ngón trỏ đặt lên môi Cốc Nhiễm, xúc cảm mềm mại làm hắn đột nhiên hoảng hốt, nếu Cốc Nhiễm không phải là thúc thúc của hắn thì nhất địn hắn sẽ ăn tới xương cốt không còn.
Lúc này mà còn muốn giấu diếm sao? Chuyện Minh Chiêu tiên quân thích nam nhân đã không còn là bí mật, ai nấy đều cầu nguyện có ác nữ nào đó thu phục được hắn, miễn đi tai họa cho các mỹ nam.
“Cứu mạng a! Tiểu thư!”
“Cứu mạng a! Nhanh đi cứu Lão gia phu nhân a!”
Bỗng nhiên, bên ngoài Thiên Vi cung truyền tới tiếng gào khóc, sau đó là tiểu đạo sĩ toàn thân đầy máu chạy vào, hình như là đệ tử của Tô phủ.
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Phù Phong bất an bùng nổ, vội vàng tiến lên nâng tiểu đạo sĩ dậy.
Nhưng mà ba tháng trước, Cốc Nhiễm mang một lửng chó từ Viêm Châu về, thiên giới bỗng náo nhiệt hẳn lên, hàng ngày luôn có tin để người ta buôn dưa lê. Chuyện của A Ly cùng Cốc Nhiễm vừa mất sức thu hút thì đã tới chuyện A Ly kén rể bị Trừng Nhãn đến quấy rối, cuối cùng cũng phải bỏ mạng dù đã uống không ít máu của Cốc Nhiễm tiên quân, ngay cả Tịnh Vũ tiên quân vất vả lắm mới mời được thần y Hoa Đà tới thì A Ly đã hồn lìa khỏi xác.
Đương nhiên những tin tức đó đều đã cũ, đều là tin của một tháng trước.
Lúc này Thiên Vi cung rực rỡ đèn hoa, trên cửa treo đầy đèn lồng màu đỏ, tiên nhạc du dương, lụa đỏ sóng sánh như sóng biển, hoa mẫu đơn tượng cho phú quý nở rộ, toàn bộ thiên giới chìm trong không khí vui vẻ náo nhiệt.
Người đến kẻ đi, ra vào tấp nập, mấy tiểu tiên thì chụm đầu một chỗ, say sưa cập nhật tin tức mới nhất.
“Hôm nay là đại hôn của Cốc Nhiễm tiên quân và Tô tiểu thư, người nổi danh trong tam giới đều tề tựu đông đảo, chậc chậc, không hổ là thượng tiên, rất có mặt mũi a, ta là thần tiên một ngàn năm rồi cũng chưa từng thấy nhiều nhân vật lớn như vậy”
“Nhưng mà thật đáng tiếc, đôi mắt của Cốc Nhiễm tiên quân lại bị mù, cho dù cưới được đệ nhất mỹ nhân thiên giới thì cũng không thể thưởng thức mỗi ngày”
“Hôm nay hai người có thể nói là trải qua sinh tử hoạn nạn có nhau, ta nghe nói khi Cốc Nhiễm tiên quân đến Khổ Hải tìm Trừng Nhãn để báo thù cho lửng chó kia, nhưng hắn đã mất hết pháp lực, chỉ nhờ vào Côn Ngô kiếm nên nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Trừng Nhãn năm xưa là bị Cốc Nhiễm bắt giam ở Khổ Hải nên vẫn ôm thù hận, Cốc Nhiễm tiên quân tìm tới đó chẳng khác nào đưa dê tới miệng cọp.” Nói tới đây tiểu tiên kia còn đảo mắt nhìn chung quanh một vòng.
Một tiểu tiên khác hưng phấn bổ sung
“Ai nha, ngươi nói nhiều như vậy cũng chưa nói tới trọng tâm. Ai cũng biết Cốc Nhiễm tiên quân vô dụng, hắn tìm tới Khổ Hải suýt chút nữa đã bị Trừng Nhãn giết chết, cũng may Tô tiểu thư tới đúng lúc, sát cánh kề vai chiến đấu với Cốc Nhiễm tiên quân, nhưng Trừng Nhãn cũng không phải đèn cạn dầu cho nên dù có Tô tiểu thư giúp sức cũng không giành được phần thắng. Sau Tô tiểu thư liều mình cứu Cốc Nhiễm tiên quân ra mà hắn lúc đó cũng đã nửa sống nửa chết, cũng may Trừng Nhãn cũng đã chết ở đòn cuối cùng của Cốc Nhiễm tiên quân, đáng tiếc là Cốc Nhiễm tiên quân cũng vì trận chiến này mà bị mù hai mắt”
“Ta nghe nói Cốc Nhiễm tiên quân vì cứu lửng cho kia mà tạm hoãn hôn lễ với Tô tiểu thư, nhưng Tô tiểu thư đối với hắn vẫn là một mảnh tình si, vì thế Cốc Nhiễm tiên quân sau khi được cứu trở về cũng rất cảm động, tuy vẫn đau lòng vì cái chết của A Ly nên tâm tình cũng khá hơn. Tô tiểu thư cũng không vì Cốc Nhiễm tiên quân bị mù mà bỏ mặc hắn, vẫn kề cận bên cạnh hắn hàng ngày, có lẽ người có tình sẽ thành thân thuộc, cuối cùng Cốc Nhiễm tiên quân cũng chủ động đề cập tới hôn lễ, Tô tiểu thư có thể nói là bỉ cực thái lai”
…
Tiếng nhạc vang vọng từ xa đã cắt ngang lời bàn tán của bọn họ, còn có rất nhiều mây lành bao quanh Thiên Vi cung, làm sáng rực cả một góc trời.
“Suỵt, đừng nói nữa, đội ngũ đón dâu của Cốc Nhiễm tiên quân đã trở lại, chúng ta nhanh đi xem đệ nhất mỹ nhân của thiên giới hôm nay làm tân nương thế nào đi”
Cửa Thiên Vi cung tập trung rất nhiều người, kỳ hoa dị thảo khắp tam giới đều có mặt, dường như đều muốn góp sức, tham gia hôn lễ của Cốc Nhiễm thượng tiên.
Cốc Nhiễm một thân hồng bào càng thêm hoàn mỹ, dung nhan tuấn mỹ, một sợi tơ màu đen buộc nút sau đầu, che đi hai mắt, nhìn không ra hắn tâm tư của hắn thế nào. Đứng trên cao, hắn vẫn như thế, khí chất ung dung mà bên cạnh hắn là Tô Phù Phong xinh đẹp động lòng người. Tô Phù Phong môi mọng yêu mỹ, mị nhãn như tơ, khuôn mặt không nén được cảm giác vui sướng và hạnh phúc. Phía sau hai người, tiên đồng chốc chốc lại vung tay rải hoa, các vì sao thay nhau chiếu lấp lánh làm cho bầy trời trở thành một dải ngân hà chói mắt.
Tiên nhạc réo rắt, đội ngũ đón dâu hùng hậu hạ xuống đại viện của Thiên Vi cung, Cốc Nhiễm nắm tay Tô Phù Phong đi vào trong, mỉm cười cảm ơn những lời chúc phúc của mọi người. Bởi vì mắt không thể nhìn thấy nên hắn phải nghiêng đầu lắng nghe để phân biệt thân phận người tới, khi thì gật đầu lúc lại mỉm cười, tinh thần có vẻ rất tốt.
Thiên Quân cũng cỡi Thanh Long đến đây, Tây Vương Mẫu và Tịnh Vũ trang phục hoa lệ đi bên cạnh. Mọi người nhìn thấy Thiên Quân đều quỳ xuống hành lễ.
“Hôm nay là đại hôn của Cốc Nhiễm, chúng tiên không cần câu nệ lễ tiết, bổn tọa chỉ là tân khách, đừng vì bổn tọa mà làm mọi người mất hứng, hi vọng chúng tiên có thể vui chơi tận hứng” Thiên Quân mỉm cười hòa nhã, giảm đi vẻ nghiêm nghị thường ngày lại tăng mấy phần nhân tình, đệ đệ hắn rốt cuộc cũng đã thành gia lập thất.
Tây Vương Mẫu cũng đi vào đại điện, ngồi lên vị trí chủ vị bên cạnh Thiên Quân. Tây Vương Mẫu thoạt nhìn giống như một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt hơi nghiêm khắc, bộ dáng phúc hậu mượt mà, nếu không biết chuyện thì sẽ không ai nghĩ Thiên Quân bộ dáng y như ông lão là ca ca của Cốc Nhiễm, còn phu nhân cao quý nghiêm nghị Tây Vương Mẫu lại là muội muội của Cốc Nhiễm.
“Phù Phong.” Tây Vương Mẫu ngồi xuống, đưa mắt nhìn tân khách một lượt rồi lên tiếng gọi Tô Phù Phong.
“Tây Vương Mẫu, chuyện gì?” Tô Phù Phong đến gần, thành thân xong, nàng chính là tẩu tử của Tây Vương Mẫu, một cô nương như nàng lại làm tẩu tử của một mệnh phụ trung niên dù thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
“Sao lại không thấy người nhà của ngươi?” Tây Vương Mẫu ngạc nhiên, theo lý, toàn bộ người nhà của Tô Phù Phong cũng phải có mặt mới đúng.
Lúc này Tô Phù Phong cũng phát hiện ra vấn đề, nàng vì muốn hôm nay là người xinh đẹp nhất nên từ sáng sớm đã đến Nguyệt cung nhờ Hằng Nga tiên tử giúp, vì vậy mới không cùng người nhà tới đây. Giờ lành bái đường sắp tới, Tô gia nhị lão là cao đường hẳn nên có mặt từ sớm mới đúng. Nàng không khỏi ảo não, Tô gia đến muộn thực làm cho nàng mất mặt.
“Chắc là đang trên đường tới đây” Tô Phù Phong vừa trả lời vừa đưa mắt tìm kiếm thân ảnh của Tô Hoa Dương, mí mắt giật giật, tim đập liên hồi, có lẽ là do ngủ không ngon cho nên thấy mệt mỏi nhưng mà vẫn có dự cảm không lành.
Tô Phù Phong bước nhanh đến bên cạnh Cốc Nhiễm, kéo tay áo của hắn, Cốc Nhiễm nghiêng đầu nghe Tô Phù Phong nói
“Đến giờ cũng chưa thấy cha ta tới, mà mí mắt ta cứ giật liên hồi, không biết có chuyện gì xảy ra hay không”
Cốc Nhiễm lắc đầu, cầm lấy tay Tô Phù Phong an ủi “ sẽ không, có lẽ bọn họ thu xếp mọi việc xong xuôi nên mới đến muộn, chờ thêm chút nữa đi”
Nói xong cũng không để trong lòng mà nghiêng người nói với Tịnh Vũ
“Tịnh Vũ, hôm nay ta đại hôn, buổi sáng đã nhờ ngươi mang mấy con gà nướng đến tế trước phần mộ của A Ly, ngươi có làm chưa?”
“Rồi” Tịnh Vũ gật đầu, nhắc tới A Ly, trong mắt hắn hiện lên vẻ đau xót, thật ra hắn còn mang theo một vò rượu Nữ Nhi Hồng để tế A Ly nữa, hắn nhớ nàng thích uống rượu.
Hôm nay là ngày đại hỉ của Cốc Nhiễm, cũng nên để cho nàng cao hứng dù nàng đã chết.
Tô Phù Phong nghe vậy không vui trong lòng, Cốc Nhiễm không nói ra nhưng nàng biết hắn vẫn còn nghĩ tới A Ly, ngay cả ngày thành thân cũng nhớ mang gà nướng đi cúng nàng, nhưng mà tin rằng chuyện này sẽ tồn tại không bao lâu, Cốc Nhiễm sớm muộn gì cũng sẽ quên A Ly, A Ly chẳng qua chỉ là một sủng thú mà thôi, rồi nàng sẽ tìm một tiểu thú khác để di dời lực chú ý của Cốc Nhiễm.
Lúc này, người chủ trì hôn lễ đã cầm một cuốn sổ thật dày, xướng to tên khách mời và các lễ vật được tặng, thể hiện địa vị của người kết hôn.
“Đông Hải Long vương, đưa Dạ Minh châu mười hai viên, ánh trăng cốc chín đối.”
“Thái Thượng Lão Quân đưa năm viên quy nguyên đan, sáu viên tống tử đan”
“Quan Âm Đại Sĩ đưa ba bình dương chi ngọc lộ, trúc tía trăm cân”
“Ma Quân Mặc Dạ đưa một đôi Mạc Tà kiếm”
…
Lễ vật cực kỳ quý giá y như thân phận của người tặng và được tặng
Minh Chiêu nghe Thái Thượng Lão Quân tặng tống tử đan thì che miệng thì thầm vào tai Cốc Nhiễm
“Thái Thượng lão nhân suy nghĩ thật chu toàn, ăn tống tử đan rồi, đảm bảo ngươi và Tô tiểu thư sẽ sinh ra một tiểu tử béo tròn”
“Chỉ sợ béo tiểu tử cũng không làm cho kẻ thấy mỹ nam liền nổi sắc tâm như ngươi” Cốc Nhiễm đáp trả.
Sinh đứa nhỏ? Hắn không có nghĩ xa như vậy, thành thân đã là cực hạn của hắn rồi, nếu không phải bị Tô Phù Phong làm cảm động thì hắn đã không nghĩ tới chuyện thành thân, nhưng tốt xấu thế nào cũng phải cho người ta một cái công đạo. Như vậy mới không uổng công Tô Phù Phong đến Khổ Hải cứu hắn, A Ly đã chết rồi, hắn không có truy cứu bởi vì tâm của hắn đã nguội lạnh như tro tàn.
“Ma Quân Mặc Dạ xem ra là nhịn đau mà từ bỏ thứ mình yêu thích, cư nhiên đem cả hai thanh thần khí Mạc Tà đều tặng hết cho ngươi” Tịnh Vũ líu lưỡi, nhưng mà Mặc Dạ đã cùng người yêu quy ẩn sơn lâm, cho nên thần khí với hắn cũng chẳng có giá trị gì, tặng cho Cốc Nhiễm còn được chút tiếng thơm.
“Thế thì ta cũng nên thành thân, chắc chắn sẽ thu được nhiều bảo vật, ha ha” Minh Chiêu tính toán, cân nhắc nên lựa chọn ai làm tân nương tử.
“Không phải ngươi thích nam nhân sao?” Cốc Nhiễm không bỏ lỡ cơ hội châm chọc.
“Xuỵt ——” Minh Chiêu đem ngón trỏ đặt lên môi Cốc Nhiễm, xúc cảm mềm mại làm hắn đột nhiên hoảng hốt, nếu Cốc Nhiễm không phải là thúc thúc của hắn thì nhất địn hắn sẽ ăn tới xương cốt không còn.
Lúc này mà còn muốn giấu diếm sao? Chuyện Minh Chiêu tiên quân thích nam nhân đã không còn là bí mật, ai nấy đều cầu nguyện có ác nữ nào đó thu phục được hắn, miễn đi tai họa cho các mỹ nam.
“Cứu mạng a! Tiểu thư!”
“Cứu mạng a! Nhanh đi cứu Lão gia phu nhân a!”
Bỗng nhiên, bên ngoài Thiên Vi cung truyền tới tiếng gào khóc, sau đó là tiểu đạo sĩ toàn thân đầy máu chạy vào, hình như là đệ tử của Tô phủ.
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Phù Phong bất an bùng nổ, vội vàng tiến lên nâng tiểu đạo sĩ dậy.
/96
|